Ngày hôm nay Lý Tưởng khá hên, mỗi lần đi sờ boss đều nhặt được ít nhất ba món đồ tím, sau khi đánh phụ bản anh hùng năm lần, trang bị trên người cả bốn đều thay đổi hết, đặc biệt là Thanh Phong Đạo Trưởng, vốn chỉ có vài món đồ tím, đánh mấy lần xong đã đủ hết toàn bộ trang bị tím trên người.
Rất nhiều môn phái có vũ khí trong ba lưu phái lớn khác nhau hoàn toàn, ví dụ như roi da và sáo trùng của Ngũ Độc, cung tiễn và túi ám khí của Đường Môn.
Chỉ có Võ Đang là đặc biệt, trong game Võ Đang được mặc định là môn phái kiếm tu, vì vậy vũ khí của cả ba lưu phái đều là trường kiếm, cụ thể lưu phái nào thì sẽ có đánh dấu trên vũ khí.
Võ Đang chia ra làm ba lưu phái lớn là Kiếm tông, Khí tông và Thái cực. Kiếm tông có thể hiểu là kiếm khách cận chiến bùng nổ damage cao, dựa vào việc tích kiếm ý để nhanh chóng tấn công đối thủ, kỹ năng được tung ra liên tục, cảm giác công kích cực mạnh.
Khí tông là chức nghiệp đánh xa, có thể hiểu là pháp sư tầm xa, dựa vào kiếm khí để đả thương người từ xa, khoảng cách công kích dài, sát thương rất cao.
Lưu phái Thái cực thì khá đặc biệt, đây là một lưu phái đi theo con đường lấy chậm đánh nhanh, khống chế toàn trường, dựa vào các loại trận pháp khống chế như trận Bát Quái, trận Thái Cực để hỗ trợ cho đồng đội. Có rất nhiều kỹ năng cần phải vận sức niệm chiêu, dễ dàng bị người ta cắt ngang, cần có cái nhìn toàn cuộc và năng lực dự đoán mạnh mẽ.
Lưu Xuyên nhìn hồi lâu nhưng cũng không nhìn ra Thanh Phong Đạo Trưởng chơi lưu phái nào.
Khi cậu ta vừa vào đội thì mặc trang bị Kiếm tông, sau đó vào phụ bản, không cần Lưu Xuyên nhắc thì cậu ta cũng tự đổi sang trang bị Khí tông. Rõ ràng đã nhìn ra Lưu Xuyên có ý đồ sử dụng chức nghiệp đánh xa. Trong ba lưu phái của Võ Đang, Khí tông là pháp sư tầm xa, còn Kiếm tông và Thái cực đều không phù hợp với bố trí trước mắt trong đội bọn họ.
Trình độ của Thanh Phong Đạo Trưởng đã đạt đến ngưỡng không cần đội trưởng chỉ thị vẫn có thể nắm chắc tình hình đồng đội trong nháy mắt…
Hơn nữa người này còn có hiểu biết sâu rộng về các bang hội và đội tuyển lớn, Lý Tưởng nói cậu ta là Bách Khoa Toàn Thư cũng chẳng sai!
Sau năm lần đi phụ bản liên tục, Thanh Phong Đạo Trưởng một mực yên lặng quan sát khả năng thao tác và chỉ huy của Đường Môn thì tại sao Lưu Xuyên lại không âm thầm chú ý thao tác và ý thức của người đồng đội mới này? Tuy phụ bản level 30 không có không gian để phát huy, có điều khứu giác của cao thủ cực kỳ nhạy bén, chỉ sau vài lần phụ bản, trong lòng cả hai đều đã nắm được đại khái trình độ của nhau.
Đánh xong năm lần phụ bản, nửa tiếng nữa mới đến 12 giờ đêm, Lưu Xuyên lại kéo mấy người đến thương hội Giang Lăng tìm trang bị, tiện thể giao dịch cho Thanh Phong toàn bộ trang bị thu được mà không cần dùng tới hôm nay để cậu ta treo lên bán ở cửa hàng.
Sau mấy tiếng đồng hồ, trang bị lam của cửa hàng Thanh Phong hầu như đã được bán hết sạch.
Lưu Xuyên hỏi: “Đạo trưởng, cậu có muốn thăng cửa hàng lên cấp 2 trước không? Đủ tiền lên cấp chứ? Tôi còn chút tiền nè.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Đủ rồi.”
Cửa hàng cấp 1 chỉ có một trang 16 ô để hàng, cửa hàng cấp 2 thì có hai trang 32 ô, cứ tiếp tục đi lên cao nhất là cửa hàng cấp 10, có 10 trang với 160 ô để đồ.
Sau khi cửa hàng lên cấp 2, còn có thể tăng thêm một quản lý.
Sau nhiều lần đi phụ bản, lúc này Thanh Phong Đạo Trưởng đã có phán đoán riêng về trình độ của Đường Môn này, vì vậy không do dự nữa, trực tiếp thêm Lưu Xuyên vào làm quản lý cửa hàng. Quản lý Cửa hàng có quyền dùng tiền, lấy hàng, sửa giá hàng v… v… Ngoại trừ không thể xóa bỏ hay lên cấp cho cửa hàng, về cơ bản quyền hạn không khác gì quản lý.
Thêm quản lý phải rất cẩn thận, ở server cũ từng có những vụ chủ cửa hàng dùng sai người, tiền bạc mất trắng, vì vậy Lưu Xuyên tỏ vẻ hiểu rất rõ lý do Thanh Phong Đạo Trưởng cẩn thận như vậy.
Thanh Phong Đạo Trưởng nhắn tin riêng cho Lưu Xuyên: “Anh treo trang bị lên quầy thử xem, pass quản lý là 7963.”
Lưu Xuyên cũng không khách khí nữa, trực tiếp mở bảng điền mật mã vào cửa hàng, quả nhiên có thể gửi hàng hóa bằng thân phận quản lý, Lưu Xuyên nhanh chóng bỏ toàn bộ trang bị trong túi xách vào, tiện tay xác định giá luôn.
Lý Tưởng nói trong kênh chat đội: “Đạo trưởng, cửa hàng Thanh Phong này là anh mở à? Lợi hại, độ tín nhiệm xếp ở top 3 luôn!”
Thanh Phong Đạo Trưởng gửi lại một chữ: “Ừ.”
Lưu Xuyên cười nói: “Hiện tại tôi cũng là quản lý, mọi người kết hợp kiếm tiền cùng nhau. Đại sư không hiểu mấy vụ này, đi luyện kỹ thuật cho tốt trước hẵng.”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng bị khinh bỉ yên lặng vò đầu.
Ngô Trạch Văn thì lại rất nghiêm túc tự đề nghị: “Cần buôn bán hả? Tôi có thể giúp hai anh.”
Lưu Xuyên không nhịn được cười.
Nhóc tham tiền này vừa gặp chuyện kinh tế là y như rằng hứng thú!!
Lý Tưởng ở bên cạnh hùa theo: “Đúng đó đúng đó, Ngũ Độc giỏi số học lắm luôn, mấy vụ tính toán này cậu ấy là số một!”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Cửa hàng cấp 2 chỉ có hai người quản lý, đợi đến khi lên cấp 3 tôi sẽ thêm cậu vào.”
Nói xong lời này, Thanh Phong Đạo Trưởng cũng tự thấy kinh ngạc, tại sao cậu không dưng lại vô thức tin tưởng ba người này rồi? Hình như mình mới quen đám này chưa được ba tiếng đồng hồ mà?! Có lẽ vì đại sư kia quá ngốc, nhìn qua liền biết không phải loại lừa đảo tâm cơ…
Lý Tưởng hoàn toàn không nhận ra mình lại vừa bị thêm một người nữa đánh giá là “đồ ngốc”, vẫn đang hưng phấn nói: “Kết phường kiếm tiền với nhau, cảm giác sao mà phê!”
Hiển nhiên Ngô Trạch Văn cũng cảm thấy hứng thú với việc buôn bán, cẩn thận ghi lại các giao dịch thành công của cửa hàng, nghiêm túc phân tích: “Ở giai đoạn đầu mọi người thăng cấp rất nhanh, trang bị xanh lam đều là trang bị dùng xong là khóa, mặc hai ba ngày là vứt nên giá giao dịch không cao. Trang bị tím không bị khóa, có thể giao dịch lần thứ hai nên giá rất đắt, người chơi bình thường không mua nổi. Tuy nhiên trong game có rất nhiều người chơi có tiền thích mua trang bị tốt, chắc chắn sẽ không tiếc tiền mua đồ tím đúng không?!”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, trong game này nhiều đại gia lắm.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi thấy trong cửa hàng của đạo trưởng đều toàn là trang bị xanh, như vậy sẽ khiến những người chơi có tiền không có hứng thú với cửa hàng Thanh Phong, về lâu về dài dễ khiến những người này thấy tên cửa hàng là liền trực tiếp bỏ qua, không tốt cho việc phát triển về sau. Tôi nghĩ có thể treo lẫn trang bị xanh và tím với nhau theo tỉ lệ 3:7, vừa không ảnh hưởng lưu thông hàng hóa của cửa hàng lại có thể hấp dẫn người chơi muốn mua đồ cấp cao.”
Học bá phân tích có khác, luận cứ đầy đủ luôn.
Lưu Xuyên nhìn hàng chữ Ngô Trạch Văn nghiêm túc gửi qua, không nhịn được mà bật cười, gửi icon giơ ngón cái: “Vợ nói quá chuẩn.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Mở miệng ra là vợ, bộ sợ vợ vậy luôn đó hả…
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Đạo trưởng, cứ làm theo như vợ tôi nói đi, treo hết đồ tím vào, sau này cửa hàng của chúng ta sẽ trở thành nhà cung cấp tài liệu cao cấp trên thị trường, giờ cũng nên dần dần thu hút ánh mắt đại gia là vừa.”
Thanh Phong Đạo Trưởng cũng không có ý kiến, treo toàn bộ đồ tím vừa nhặt được không cần dùng đến lên cửa hàng.
Lưu Xuyên vừa nói với đồng đội vừa nhanh nhẹn nghiên cứu mua lại một vài món đồ tím ở các cửa hàng khác, chia cho Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng.
Lý Tưởng kinh ngạc nói: “Sao phải bỏ tiền mua? Tự chúng ta đi đánh là được mà…”
Lưu Xuyên nói: “Đừng quên chúng ta cần đánh kỷ lục. Một trong những yếu tố đánh giá thành tích phụ bản chính là trang bị đấy.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Đúng vậy, nếu phá được kỷ lục thì thưởng sẽ nhiều cực kỳ. Giai đoạn đầu cấp bách, phụ bản Danh Kiếm Các mở khoảng một tuần là sẽ không còn ai thèm đánh nữa đâu, chúng ta phải lấy được càng nhiều đồ tím để bán càng tốt.”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng tính toán ra: “Dựa theo tốc độ thăng cấp thế này thì khoảng ba ngày nữa chúng ta sẽ lên level 35, đánh Danh Kiếm Các sẽ không được cho phần thưởng nữa.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thế nên chúng ta phải tận dụng ba ngày này kiếm một món hời nho nhỏ đã!”
***
Chẳng mấy chốc đã đến 0 giờ, một ngày mới lại đến.
Quả nhiên số lượt đi phụ bản dưới góc trái màn hình được thiết lập lại từ đầu, số lượt đánh Danh Kiếm Các biến thành số năm. Lưu Xuyên tổ đội hai Võ Đang Nguyệt Lượng Thảo và Hàm Tu Thảo vào, triệu tập cả đội tụ lại trước cổng phụ bản, tiện tay gửi giao dịch.
Nguyệt Lượng Thảo bất ngờ hỏi: “Mấy món tím này là sao?!”
Lưu Xuyên nói: “Cho mấy người, nhận đi. Đánh phụ bản cũng phải có tiền công chứ, không thể để các cậu đánh miễn phí được.”
Nguyệt Lượng Thảo vui vẻ nhận lấy, trang bị đội trưởng Đường Môn cho đều là những món mình đang cần.
Đoạn Trường Thảo thì lại rất bình tĩnh, gì thì gì cũng là hội trưởng một bang lớn, hoàn toàn chẳng cần phải hào hứng với loại trang bị tím cấp thấp này.
Sáu người chỉnh đốn xong xuôi, Lưu Xuyên lúc này mới nói: “Được rồi, chuẩn bị vào phụ bản. Đánh kỷ lục buộc phải giành giật từng giây, mọi người tập trung tinh thần, vừa rồi phối hợp cũng tàm tạm, chúng ta cố gắng phá kỷ lục ngay trong lần đầu tiên, sau đó sẽ có phần thưởng mới nữa.”
Sáu người cùng vào phụ bản, sau đó một hàng chữ to thông báo bỗng hiện lên giữa màn hình –
“Nghe nói Hồng Phong sơn trang vừa phái sát thủ thần bí lẻn vào Danh Kiếm Các, mong các vị hiệp khách cẩn trọng!”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Nhiệm vụ ẩn hả?”
Lưu Xuyên cũng có chút cạn lời, vừa định đánh kỷ lục thì đụng ngay phải nhiệm vụ ẩn, nhân phẩm hôm nay quả thực bùng nổ rồi.
Trong hình thức phụ bản anh hùng, có 5% tỉ lệ nhiệm vụ ẩn xuất hiện, một khi gặp nhiệm vụ ẩn, cách đánh phụ bản anh hùng và tình tiết sẽ thay đổi theo, cái này phải xem người chơi may mắn đên đâu, vì chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu.
Khác với boss phụ bản, đánh không được, diệt đoàn thì vẫn có thể bò lên đánh tiếp. Boss ẩn chỉ có thể đánh một lần, đánh không chết mà bị quét sạch thì coi như thất bại, boss ẩn cũng sẽ biến mất. Phần thưởng đánh boss ẩn phong phú hơn boss thường rất nhiều, tất nhiên độ khó cũng cao hơn. Boss ẩn không những rơi trang bị tím mà còn có thể có vật liệu hiếm, đây mới là thứ giá trị hơn cả trang bị tím.
“Nghe nói Hồng Phong sơn trang vừa phái sát thủ thần bí lẻn vào Danh Kiếm Các, mong các vị hiệp khách cẩn trọng!”
Thông báo trên màn hình nhấp nháy liên tục ba lần.
Lưu Xuyên nói: “Gặp nhiệm vụ ẩn thì không đánh kỷ lục được rồi, giờ chúng ta phải tính xem đánh boss này thế nào.”
Lý Tưởng nói: “Tôi chưa gặp bao giờ nên chịu chết, đội trưởng cũng không biết à?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi quên rồi.”
Lý Tưởng: “…”
Xác suất đụng trúng boss ẩn thực sự quá thấp, chỉ vỏn vẹn 5%, đánh 20 lần phụ bản may ra gặp một lần. Về cơ bản đánh phụ bản đến lần thứ 20 thì mọi người đều thăng cấp đi đánh cái khác rồi, vì vậy ở giai đoạn tân thủ, gặp được nhiệm vụ ẩn một lần có thể coi như số cực đỏ.
Có lẽ mấy năm trước Lưu Xuyên cũng từng đánh một hai lần, nhưng thời gian qua lâu vậy rồi, đã sớm quên sạch boss ẩn Danh Kiếm Các là cái quỷ gì.
Thiết lập của Hồng Phong sơn trang trong game là một thế lực trong giang hồ, nghe đồn là nơi tập trung của vô số sát thủ do những nhân sĩ thần bí lập nên, người chơi có thể bỏ tiền để thuê chúng giết kẻ thù của mình. Những người chơi có năng lực tất nhiên cũng có thể giúp người chơi ám sát người khác, đánh chết thì nhận được tiền thưởng. Hồng Phong sơn trang có thể coi như một tổ chức sát thủ, thu phí trung gian từ người chơi để giết người, là một nơi chỉ nhìn tiền không nhìn mặt.
Vì đặc thù nửa chính nửa tà nên đa số boss ẩn phụ bản đều là sát thủ do tổ chức này phái đến. Những sát thủ này có thể được phái tới để giết người chơi, cũng có thể sẽ giúp người chơi giết boss…
Dù sao mọi người cũng chẳng biết gì về cái nơi kỳ dị như Hồng Phong sơn trang.
Cả đám trầm mặc một hồi, Lưu Xuyên mới lên tiếng: “Hay là chúng ta tạm dừng một lát, tôi lên Baidu tìm hướng dẫn?”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Tôi nhớ rõ cách đánh boss này.”
Lưu Xuyên dứt khoát nói: “Vậy đạo trưởng chỉ huy đi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Sát thủ mà Hồng Phong sơn trang phái tới là chấp sự Huyết Y Giáo, nó sẽ giết boss đầu tiên và boss thứ hai, sau đó vì chúng ta đã chứng kiến nên nó sẽ giết luôn chúng ta để diệt khẩu. Việc chúng ta cần làm là đi theo sau giúp nó xử lý hai con boss trước, sau đó đánh chết nó là được.”
Mọi người: “…”
Loại tình tiết kỳ dị này quả nhiên chỉ có ở Hồng Phong sơn trang…
Thanh Phong Đạo Trưởng nói tiếp: “Đáng tiếc team chúng ta không có buff, sát thủ này máu mỏng nên rất dễ bị boss giết chết, nó mà bị boss giết thì chúng ta sẽ trở về điểm xuất phát, bị xét thất bại nhiệm vụ ẩn luôn.”
Việc đáng bực mình nhất trên đời không phải không gặp được boss ẩn, mà là rõ ràng boss ẩn đang đứng sờ sờ trước mặt, nhưng lại không có cách đánh.
Không có buff, đây quả thực là chuyện lực bất tòng tâm…
Mọi người trầm mặc một lát, Lưu Xuyên đột nhiên cười tủm tỉm nói: “Ai bảo đội mình không có buff? Rõ ràng team mình có thần buff hẳn hoi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng gửi dấu chấm hỏi: “Ở đâu?”
Lý Tưởng cũng rất nghi hoặc: “Thần buff?”
Lưu Xuyên cười nói: “Vợ ơi, mau chuyển qua Bổ Thiên đi, chứng minh cho mọi người một chút cậu có phải thần buff không nào.”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Mọi người suýt thì quỳ!
Ở đây có buff thật hả?!
---------------------------------
[Kịch ngắn]
Lưu Xuyên: Trạch Văn nhà tôi có thể vừa đánh vừa buff vừa khống chế, toàn tài ba tốt! Là tiểu thụ luôn phải mang theo : )
Trạch Văn liếc mắt nhìn hắn.
Lưu Xuyên: Đương nhiên tôi đây vừa đáng khinh vừa kiêu ngạo lại vừa khí phách, cũng toàn tài ba tốt! Đã vậy còn giúp vợ làm ấm giường, quả nhiên chính là công quân cần thiết mọi mặt trận : )
Trạch Văn cầm iPad…
Lưu Xuyên: Lên bảng!
Trạch Văn: Sao chết nhanh thế, hôm nay tôi có muốn đánh anh đâu.
Lưu Xuyên: Xin lỗi! Phản xạ có điều kiện!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận