Sau khi Lý Tưởng trở về ký túc xá thì báo ngay cho đám bạn cùng phòng: Phòng 301 chúng ta sẽ có thành viên mới vào ở, giờ phải nhanh chóng dọn giường để ra cho người ta. Ba người chúng ta ở lâu vậy rồi, trên giường chất đống thượng vàng hạ cám toàn là đồ đạc. Tối nay ba anh em mình cố dọn, chưa xong thì ngày mai chiến đấu tiếp.
Một đống thùng và hộp giấy chất trên giường được ba tên con trai nhanh chóng bỏ đi, hoa quả, đồ ăn vặt, máy xay sữa đậu nành, nồi cơm điện để trên bàn của người ta cũng đem cất sạch. Lý Tưởng dọn xong còn xịt nước khử trùng, dùng khăn sạch lau hết một lần từ bàn, tủ đến giường ngủ.
Cũng phải đến tận xế chiều hôm sau, cái giường bừa bộn ấy mới trở nên sạch sẽ thoáng đãng hẳn ra.
Bạn cùng phòng nhịn không được mà tán thưởng: “Xá trưởng, ông cũng có tâm phết nha!”
Lý Tưởng vừa lau bàn vừa nói: “Có người muốn tới ký túc của mình ở, không thể để người ta nằm trên cái giường bẩn được đúng không?”
Hai tên cùng phòng tỏ vẻ: Vậy ông cũng đâu cần phải lau bàn đến mức không còn hạt bụi thế này? Bóng loáng như gương rồi.
Bình thường ký túc xá nam rất bừa, chỉ có mỗi phòng 301 này là lần nào cũng đạt hạng nhất đánh giá vệ sinh cũng chính bởi vì có một trưởng phòng ký túc như Lý Tưởng. Lý Tưởng là kiểu người tháo vát, tay chân nhanh nhẹn, dọn đồ nhanh, nấu cơm cũng siêu ngon, ngay cả nấu mì tôm cũng không giống người bình thường nấu. Thêm quả trứng gà, mấy lát hành thơm, một bát mì tôm đơn giản cũng trở nên thơm ngon bất ngờ.
Bạn cùng phòng thường nói, Lý Tưởng là loại con trai nội trợ điển hình, biết quét nhà, nấu cơm, làm ấm giường, ai gả cho cậu thì đúng là phúc lớn…
Đáng tiếc, tên này lại rất đơn thuần trên phương diện tình cảm, bình thường thì tùy tiện nhưng cứ đụng chuyện tình cảm là lại dễ ngượng ngùng. Lúc bị con gái tỏ tình thì luống cuống tay chân chẳng biết phải làm sao, ngày nào cũng chỉ ăn cơm, ngủ, lên lớp, chơi game, đến tận bây giờ vẫn chỉ là một tên trai tân đáng thương.
Lý Tưởng chơi Võ Lâm lâu như vậy, tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu thích nhất chính là đội phó “Dạ Sắc” của đội tuyển Trường An.
Dạ Sắc là đại thần hàng đầu của lĩnh vực thể thao điện tử, chơi Nga Mi Trảo.
Lưu phái Trảo Nga Mi được thiết lập là thích khách cận chiến bùng nổ, chiêu thức xoay quanh Cửu âm bạch cốt trảo. Cửu âm bạch cốt trảo của Dạ Sắc có thể nói là ra chiêu thấy máu, cay nghiệt vô cùng. Trên sân đấu, quét móng vuốt là quân địch chết khiến fan xem thi đấu cũng phấn chấn không thôi. Dạ Sắc đại thần chơi account nữ, mặc quần áo hồng phấn pha trắng của môn phái Nga Mi, móng vuốt vung lên tung hoành trên sân đấu khiến người ta cảm thấy cực kỳ kịch liệt.
Trong giới thi đấu Võ Lâm, Dạ Sắc được fan mệnh danh là “Nữ thần”, một “nữ thần” hoàn toàn xứng đáng trong cảm nhận của rất nhiều tên trạch nam.
Tuy Lý Tưởng chơi Đường Môn, nhưng nói về tuyển thủ chuyên nghiệp cậu thích nhất thì chắc chắn chính là “Nữ thần Dạ Sắc” chơi Nga Mi này.
***
Bắc Kinh, năm giờ chiều.
Khi Lưu Xuyên đi tới nhà hàng hắn đặt trước thì Tần Dạ đã ngồi đó chờ hắn từ trước.
Người con trai mặc một bộ đồ trắng thoải mái, trên mặt đeo một cặp kính râm rất lớn làm nổi bật nước da trắng nõn. Đường cằm tinh tế, điển hình của nét đẹp Á Đông, chỉ có điều sắc mặt hơi lãnh đạm, môi mím chặt khiến người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Mỗi khi người này mở miệng thì tuyệt đối tức chết người không đền mạng. Tần Dạ là kẻ độc miệng đáng sợ nhất giới chuyên nghiệp, mắng chửi người không cần dùng từ thô tục mà câu nào cũng cứa tận vào xương tủy khiến người ta chỉ muốn tự đào lỗ chui xuống đất. Phong cách thi đấu của anh cũng tương tự: Quyết đoán, sắc bén, ra tay cay nghiệt không lưu tình.
Trong những người chơi thích khách, người đẹp lạnh lùng này chắc chắn xứng đáng với vị trí cao thủ đứng đầu.
Nữ thần ấy hả?
Phóng viên trong giới eSport nghĩ mà cười.
Liên minh có quy định, khi đưa tin về tuyển thủ mà tuyển thủ nào không muốn ra mặt thì tuyệt đối không được chụp ảnh người thật. Tuy lối chơi của Tần Dạ sắc bén, tác phong lại khá khiêm tốn, rất nhiều tạp chí, trang web tới phỏng vấn thì anh đều yêu cầu không lộ mặt. Các phóng viên chỉ có thể dùng con chữ để đưa tin về “Dạ Sắc”. Trong game anh lại chơi account nữ, vì thế rất nhiều fan hiểu nhầm anh là con gái.
Con gái ấy à?!
Phóng viên chỉ muốn hộc máu.
Có loại con gái nào nói một câu đã khiến người ta muốn khóc sao?
Lần nào viết bài cũng đều dùng từ “anh” (*), từ “anh” đấy! Mở to mắt ra mà nhìn, đây hoàn toàn không phải lỗi chính tả đâu…
(*) Trong tiếng Trung khi chỉ người nam thì sẽ sử dụng từ “他”, còn gọi người nữ thì sẽ dùng từ “她”, hai từ này có cách phát âm giống hệt nhau, chỉ khác ở bộ đứng đầu mỗi chữ, nam là “亻” (bộ nhân đứng) và nữ là “女” (bộ nữ)
Tại sao lại vẫn có quá nhiều người tưởng Dạ Sắc sắc bén là gái vậy?
Tần Dạ cũng không phải cố tình gây chú ý, anh chỉ lười giải thích mà thôi. Weibo của anh mấy năm nay không đăng bài, cỏ dại cũng sắp mọc kín rồi…
Hai vị đại thần được yêu thích nhất trong giới thể thao điện tử đang có một cuộc gặp bí mật.
Tần Dạ bỏ kính râm xuống nhìn Lưu Xuyên, nói: “Lần này cậu trở về để đến trường học thật à?”
“Ừ. Hết hạn ba năm bảo lưu rồi, không lầy lội được nữa, tôi quay về học xong đại học, lấy bằng với học vị cái đã.” Giọng nói của Lưu Xuyên như đang nói chuyện “Hôm nay anh em mình ăn cơm”.
Tần Dạ hiểu ra, gật đầu cầm menu gọi món.
Nhà hàng này phục vụ rất nhanh, hai người thoải mái vừa ăn vừa nói chuyện.
Lưu Xuyên hỏi: “À đúng, đội tuyển Hoa Hạ giờ sao rồi?”
Tần Dạ không khách khí nói: “Trong nửa năm cậu rời đi, Lương Hải Tân tiếp nhận chức đội trưởng, hiện tại Hoa Hạ đang tuột dốc nghiêm trọng, mùa giải trước vào playoffs với vị trí hạng tám, bị đào thải ngay trong vòng đầu, cảm giác bọn họ thi đấu như đang mộng du vậy.”
Lưu Xuyên nhíu mày.
Tần Dạ ngẩng đầu lên: “Phía Hoa Hạ biết cậu trở về chưa?”
“Hôm qua tôi vừa về nước, chỉ nhắn tin cho mỗi cậu, chưa báo cho bất cứ người nào khác.” Lưu Xuyên dừng một chút rồi nói tiếp, “Có điều tôi cũng không định liên hệ với Hoa Hạ. Lần này về chủ yếu là đi học nốt mấy môn còn nợ, tôi cũng không rảnh mà quản chuyện của đội tuyển Hoa Hạ nữa.”
Tần Dạ rất thân với Lưu Xuyên vì vậy cũng biết cha của Lưu Xuyên là giáo sư Lưu Bác Viễn nổi danh trong giới học thuật quốc nội, mẹ là doanh nhân thành đạt Dương Thu Ninh, là con trai của giáo sư và doanh nhân nổi tiếng như vậy mà chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông thì nói ra đúng là hơi mất mặt.
Đối với Lưu Xuyên thì tấm bằng đại học có cũng được mà không có cũng chẳng sao, có điều nó lại là sự an ủi tâm lý đối với cha mẹ hắn.
Năm đó Lưu Xuyên vì đội tuyển mà đánh đổi rất nhiều, một lần bảo lưu hết cả ba năm, đưa một đội ngũ cỏ dại như Hoa Hạ trở thành một đội mạnh đứng đầu liên minh, hơn nữa còn lấy được chiến tích grand slam huy hoàng. Làm đội trưởng, hắn đã hoàn thành trách nhiệm của mình, ngày hôm nay hắn cần thời gian để lo việc cá nhân, đội tuyển Hoa Hạ lại trở thành gánh nặng của hắn.
Đầu năm nay, Tần Dạ vì chuyện Lưu Xuyên đột ngột giải nghệ mà tức giận gọi điện mắng cho hắn một trận. Qua hơn nửa năm, cơn giận đã tiêu biến không còn, Lưu Xuyên không giải thích, Tần Dạ cũng lười hỏi, đành nói sang chuyện khác: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc cậu nghỉ học là tầm năm ba, giờ trở về học lại cũng không còn nhiều môn, tháng Sáu sang năm là có thể tốt nghiệp phải không?”
“Ừ.”
Tần Dạ hỏi: “Tốt nghiệp xong thì sao? Cậu tính thế nào? Kế thừa tâm nguyện của cha đi làm giảng viên đại học, thi lấy bằng giáo sư luôn hay là theo mẹ đi làm ở công ty?”
“Đương nhiên là trở về thi đấu chứ.” Lưu Xuyên bình tĩnh nói.
Tần Dạ sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn.
Người con trai này thừa hưởng ngoại hình của cha, sống mũi cao thẳng và đường cằm cương nghị khiến gương mặt hắncực kỳ anh tuấn, khóe môi hơi nhếch kèm nụ cười nửa miệng mang tới cho người ta ảo giác hắn rất đáng tin. Nhưng chỉ có ai hiểu hắn mới biết, đằng sau nụ cười mỉm này là cả một bụng ý đồ xấu xa, gạt chết người không chớp mắt, bị bán đi còn cảm động rơi nước mắt giúp hắn đếm tiền.
Cao thủ trong liên minh chuyên nghiệp bị hắn lừa gạt nhiều vô số, không ít người hận tên này đến nghiến răng nghiến lợi.
Có điều hiện tại trong đáy mắt hắn lại là sự nghiêm túc hiếm có.
Lưu Xuyên nhếch khóe môi, nói: “Đường là tôi đi, đương nhiên cũng sẽ do chính tôi lựa chọn.”
Đến tận bây giờ Tần Dạ mới phát hiện, có lẽ lúc trước anh mắng Lưu Xuyên là không cần thiết, thoạt nhìn Lưu Xuyên không tim không phối, thực ra lại là loại người rất lý trí và bình tĩnh.
Đầu năm khi hắn đột nhiên giải nghệ vừa lúc bắt đầu mùa giải mùa xuân, fan Hoa Hạ xếp hàng nói về hắn, có người khóc, có người mắng, cũng có người qua đường châm ngòi thổi gió…
Cao thủ hàng đầu giải nghệ khiến diễn đàn liên minh ngập trong chướng khí mù mịt vài ngày liên tục.
Nhưng hắn cứ như vậy im lặng rời đi, để lại một đống tiếng xấu như “đội trưởng vô trách nhiệm” hay “đào binh nơi chiến trường” …
Nửa năm sau hắn trở lại, còn ra vẻ chẳng có chuyện gì, mỉm cười nói: “Về thi đấu.”
Phảng phất như tất thảy những tai tiếng không hề liên quan tới hắn.
Thời niên thiếu, vì thành tích của đội tuyển Hoa Hạ, hắn rất quyết đoán xin phép bảo lưu ba năm học tại trường, khi đó hắn còn chưa tròn 21 tuổi, đối với một sinh viên mà nói thì phải cần rất nhiều dũng khí mới dám đưa ra quyết định như vậy. Lưu Xuyên lại không hề cau mày phân vân, trong thời kỳ gian nan nhất của đội tuyển, hắn dứt khoát gác lại hết sự nghiệp học hành của mình.
Sau đó hắn dốc hết tâm sức vào việc dẫn dắt đội tuyển, hắn là người khai sáng ra các loại chiến thuật và lối đánh, bồi dưỡng ra vô số tuyển thủ ưu tú, đưa một đội tuyển cỏ rác trở thành đội mạnh hào môn bậc nhất liên minh, giành chiến tích chói sáng huy hoàng.
Ba năm sau, hết kỳ hạn bảo lưu.
Hắn phải về trường hoàn thành việc học, phải nghe lời cha mẹ lấy bằng tốt nghiệp và học vị, vì vậy hắn công thành lui thân, rời khỏi Hoa Hạ, chuẩn bị dùng một năm để hoàn thành mục tiêu khác của mình.
Đợi đến tháng Năm năm sau, hắn tốt nghiệp đại học, khi đó hắn sẽ lại tiếp tục kiên trì với niềm tin của bản thân, lựa chọn con đường mà mình cho là đúng đắn nhất.
Lúc trước khi giải nghệ, lời chửi mắng hắn tràn ngập internet, sang năm hắn trở về, đảm bảo lại gợi lên một hồi mỉa mai.
Nhưng vậy thì sao?
Cuộc đời của hắn, đi đường nào là do chính hắn chọn lựa.
Tần Dạ im lặng một lát, mới nói: “Nếu cậu định quay về vào mùa thu năm sau thì vừa lúc là mùa chuyển nhượng tầm tháng Bảy, có định về đội nào chưa? Định quay lại Hoa Hạ à?”
“Không về Hoa Hạ.” Lưu Xuyên trả lời cực kỳ quyết đoán.
Tần Dạ nói: “Cậu là đội trưởng đầu tiên của Hoa Hạ, cũng là công thần lớn nhất của Hoa Hạ, tại sao lại không muốn trở về?”
Lưu Xuyên cười nói: “Nếu tôi đã rời khỏi Hoa Hạ mà lại hối hận quay về thì chẳng phải tát vào mặt đội trưởng mới hay sao?”
Tần Dạ im lặng.
Nói cũng đúng, đội trưởng cũ giải nghệ một năm trở về, đội trưởng mới sẽ rất xấu hổ. Hiện tại đội trưởng mới của Hoa Hạ là Lương Hải Tân, là kiểu người tính cách không nóng không lạnh. Nếu Lưu Xuyên trở về, chắc chắn cậu sẽ nhường chức lại do áp lực, làm vậy đúng là có chút bất công với cậu ta.
Lưu Xuyên nói: “Tôi không về Hoa Hạ, các đội tuyển khác cũng sẽ không có vị trí thích hợp cho tôi. Để xem tình hình thế nào, có lập được đội mới hay không.”
Tần Dạ nhíu mày: “Lập đội mới quá khó. Hiện tại liên minh khác xưa rất nhiều, cao thủ giới chuyên nghiệp nhiều như mây, không dễ để một đội ngũ nghiệp dư tiến vào. Cậu muốn khai quật tuyển thủ có năng khiếu từ nghiệp dư, tìm một hai người còn được, nhưng nếu muốn phối hợp thành một đội tuyển hoàn chỉnh… chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm (*).
(*) Ngàn lẻ một đêm (Thiên phương dạ đàm –– 天方夜谈): Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Lưu Xuyên tán đồng gật đầu: “Thế mới nói, đồng đội tốt chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Trong một năm này tôi sẽ quan sát trước rồi tính tiếp.”
“Thực ra cậu có thể cân nhắc việc thả tin đồn ra ngoài trước.” Tần Dạ nghiêm túc nói, “Chỉ cần cậu chắc chắn trở về thì cả đống đội mạnh sẽ tranh cướp cậu cho xem.”
Lưu Xuyên cười: “Tôi đi tới những đội khác thì đảm bảo sẽ phải làm đội trưởng hoặc đội phó, thế đội trưởng hiện tại sẽ như thế nào?”
Tần Dạ: “…”
Đây đúng là vấn đề rất đau đầu!
Địa vị của Lưu Xuyên tại liên minh rất khó vượt qua, là đội trưởng duy nhất trong lịch sử liên minh có thành tích grand slam, là người có đầu óc chiến thuật đã dẫn dắt một đội tuyển cỏ rác vào top 4 đội mạnh, là Đường Môn mạnh nhất, chỉ huy hoàn hảo, là tuyển thủ được nhiều người yêu mến nhất…
Vinh quang trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Nếu các đội tuyển lớn thực sự muốn ký hợp đồng với một người mạnh như thế thì chắc chắn phải đưa ra mức lương cao nhất kèm theo chức vụ quan trọng như đội trưởng, đội phó gì đó.
Đây chính là kiểu miếu nhỏ xấu hổ chứa không nổi Đại Phật…
Lưu Xuyên khẽ cười, nói: “Không gấp, thời gian còn dài mà.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận