Lúc này Lưu Xuyên không còn giống như hồi mới gặp Ngô Trạch Văn tại Tân Thủ Trấn ở Nam Cương, thản nhiên làm nhiệm vụ không để ý tới con gà Trạch Văn. Lưu Xuyên cố ý dừng lại chờ bọn họ, ba người cùng nhau tổ đội làm nhiệm vụ, tốc độ nhanh như dùng tool hack.
Ba người đi tới cổng phía Đông thành Giang Lăng thì nhận được nhiệm vụ hộ tống, vừa định bắt đầu thì thấy một đệ tử nam của phái Nga Mi tiến về phía bọn họ.
Quần áo Nga Mi sử dụng hai màu hồng trắng phối hợp, nữ đệ tử lấy hồng phấn làm chủ đạo, nam đệ tử thì mặc đồ trắng. Nam Nga Mi một thân đồ trắng lưng đeo đàn cổ nhìn qua rất giống một công tử phong lưu. Trong giới chuyên nghiệp, ngoại trừ Tần Dạ chơi nhân vật nữ thì đại bộ phận tuyển thủ nam chơi Nga Mi khi tạo nhân vật đều sẽ chọn giới tính nam.
Nam Nga Mi có ID là Thu Sắc Vô Biên đi tới trước mặt ba người, gửi lời mời xin vào đội.
Lưu Xuyên chấp nhận yêu cầu của người nọ, hỏi vào kênh chat: “Có chuyện gì sao?”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Cùng làm nhiệm vụ đi, tôi cũng nhận nhiệm vụ này.”
Lưu Xuyên dứt khoát nói: “Được.”
Nga Mi Cầm là chức nghiệp buff, làm loại nhiệm vụ hộ tống này một mình thì có hơi quá sức, Lưu Xuyên cũng vui vẻ khi có buff trong đội mình.
Sau khi đối thoại với NPC, nhiệm vụ hộ tống bắt đầu đếm ngược thời gian.
Bốn người bảo hộ NPC đi về phía trước cả một đường, dọc đường đi có rất nhiều tiểu quái xông ra, Lý Tưởng tự giác phát huy tác dụng của một tanker Thiếu Lâm chạy đi kéo quái. Kỹ thuật kéo quái của Lý Tưởng được tôi luyện sau nhiều lần đi phụ bản giờ đây ngày càng thuần thục. Có lúc tiểu quái đứng rải rác khó tập trung lại nhưng đều bị cậu dùng tràng hạt của mình kéo hết qua một cách hoàn hảo, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn không lo lắng gì mà thoải mái xả sát thương.
Sau một phút đồng hồ, nhiệm vụ hộ tống hoàn thành, bốn người trả nhiệm vụ xong liền tiếp tục làm nhiệm vụ chủ tuyến. Nhiệm vụ chủ tuyến ở gần thành Giang Lăng rải rác từ level 30 đến 35, nhiệm vụ môn phái đều giống nhau nên mới có thể tổ đội.
Lúc này cũng có rất nhiều người chơi vừa đi xong phụ bản tới làm nhiệm vụ gần đó, phần lớn đều đang ở level 33.
Server mới đã mở được 12 tiếng, giai đoạn đầu thăng cấp khá nhanh, những người lên đến level 33 thường là đều chơi từ lúc mở server đến tận bây giờ, đặc biệt là phải thuận lợi qua được phụ bản anh hùng. Kinh nghiệm từ phụ bản thường rất thấp, người chơi đi phụ bản thường có lẽ chỉ mới lên được level 31.
Thu Sắc Vô Biên đột nhiên hỏi: “Các bạn chưa ngủ sao?”
Lưu Xuyên nói: “Hôm nay vừa vặn là cuối tuần nên bọn tôi định thức xuyên đêm. Cậu sắp ngủ chưa?”
Thu Sắc Vô Biên gửi icon bắt tay: “Tôi cũng định xuyên đêm, vậy làm nhiệm vụ cùng nhau đi.”
Lưu Xuyên nói: “Được.”
Thu Sắc Vô Biên lại hỏi: “Ba người quen nhau sao?”
Lý Tưởng nói: “Tôi với Ngũ Độc quen nhau, còn đội trưởng Đường Môn thì không!”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Còn đạo trưởng Võ Đang trong đội các bạn off rồi à?”
Lý Tưởng nghe câu này liền cảnh giác hơn: “Sao đằng ấy còn biết cả đạo trưởng Võ Đang đội tụi này?”
Thu Sắc Vô Biên mỉm cười: “Các bạn vừa đánh xong kỷ lục phụ bản Danh Kiếm Các, kênh thế giới thông báo ai chẳng thấy, trên danh sách kỷ lục phụ bản cũng có tên các bạn mà! Hiện tại mọi người nổi tiếng toàn server rồi!”
Lý Tưởng đắc ý nói: “Đúng ha, kỷ lục này bọn tôi đánh ra chắc khó phá lắm đúng không?”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Đúng vậy, quả thực rất lợi hại, phá luôn cả kỷ lục của bang Trường An. Đội của mấy cao thủ còn thiếu người sao? Tôi cũng muốn đi phụ bản mấy lần. Tôi chơi game này lâu rồi, đánh phụ bản tuyệt đối nghe lời chỉ huy, không phạm sai lầm. Tiếc là ở server này tôi không có bạn bè, giờ đi phụ bản anh hùng toàn đoàn đội các bang, loại người tự do như tôi khó tổ đội lắm.”
Lưu Xuyên cười nói: “Nhưng hôm nay bọn tôi đi hết năm lần rồi.”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Không sao, 12 giờ sáng mai reset lại mà, nếu các vị cao thủ thiếu người thì cho tôi đi cùng được không?”
Hóa ra là thấy tên bọn họ nên chạy đến xin đi phụ bản cùng, đối phương chủ động như thế, ba người cũng ngại không trực tiếp từ chối.
Lý Tưởng hỏi Lưu Xuyên: “Đội mình thiếu người à? Tối mai hai người Thất Tinh Thảo lại đến chứ?”
Lưu Xuyên nói: “Hẳn là không đâu.”
Thu Sắc Vô Biên nghi hoặc nói: “Thất Tinh Thảo? Thất Tinh Thảo là bang nổi tiếng ngu phụ bản mà…”
Lưu Xuyên cười: “Đúng vậy, mọi người đều biết lịch sử đen tối của Tiêu đội ha.”
Lý Tưởng tò mò nói: “Lịch sử đen tối của Tiêu đội? Sao tui chưa nghe bao giờ?”
Lưu Xuyên khoái trá nói: “Vậy để tôi bóc phốt lịch sử đen tối của cậu ta cho mấy người giải trí.”
Cứ bóc mẽ quá khứ đen tối của người khác là tốc độ tay của Lưu Xuyên nhanh hơn hẳn, trong nháy mắt đã gõ lạch cạch ra một đoạn dài: “Mấy năm trước khi còn chưa có giải chuyên nghiệp, Tiêu Tư Kính vẫn là hội trưởng bang Thất Tinh Thảo tại server Ức Giang Nam khu Một. Lúc ấy khi nhà sản xuất cập nhật thì có thêm phụ bản đoàn đội 30 người đầu tiên tên là Đào hoa Đảo. Các bang hội lớn đều đi khai hoang, Tiêu Tư Kính cũng hùa theo, mang theo 30 người tiến vào. Sau khi vào phụ bản, Tiêu Tư Kính nhìn bản đồ phụ bản siêu lớn mà choáng váng đầu óc, rồi mới hỏi ‘Phụ bản này có mấy boss’, Tô Thế Luân nói là ‘Ba’, Tiêu Tư Kính liền nói ‘Vậy chúng ta chia làm ba đội, đội 1 đánh boss đầu, đội 2 đánh boss thứ hai, đội 3 đánh boss cuối, đánh xong tập hợp ở giữa bản đồ.’”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng ngồi trước máy tính đập bàn cười, Ngô Trạch Văn bình tĩnh nhìn cậu ta.
Lý Tưởng hỏi: “Vậy sau đó thì sao? kết quả thế nào?”
Lưu Xuyên gửi qua một chuỗi icon khóc lóc: “Còn cần nói kết quả sao? Cậu ta dùng cách đánh chia đường tranh cờ như khi đánh đấu trường, chia ba đội đánh ba boss, sau đó cả đám đoàn diệt chết đi sống lại, ba đội chia ra chết hết cả ba. Sau khi tập hợp điều chỉnh đội ngũ một chút xong lại đoàn diệt tiếp, chết lên chết xuống trong Đào hoa Đảo cả một buổi tối mà…”
Lý Tưởng tiếp tục đập bàn: “Há há há! Tiêu đội đúng là mù phụ bản mà, có ai lại đánh phụ bản như thế chứ!”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng thế, trước giờ cậu ta chỉ đánh đấu trường, hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì về boss phụ bản cả, cừu hận là gì không biết, OT là gì cũng chẳng hay. Cho rằng ba boss có thể chia thành ba team đánh một lần xong hết. Cậu ta mang một đoàn tinh anh 30 người của công hội vào Đào hoa Đảo diệt đoàn cả một buổi tối khiến thành viên Thất Tinh Thảo có bóng ma tâm lý với phụ bản luôn. Sau này Tiêu Tư Kính mới biết boss phụ bản đoàn đội này yêu cầu 30 người cùng nhau đánh, phải đánh theo thứ tự từng con một, không thể đánh kiểu chia đường cướp cờ như đấu trường. Sau đó cậu ta mới nói, đánh phụ bản làm quái gì! Phiền phức!”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng cười đến ná thở.
Quả nhiên PVP và PVE là hai phạm trù cách nhau một quả núi. Rất nhiều người chơi PVP hoàn toàn không có khái niệm gì về phụ bản, không biết OT là gì, càng không biết làm thế nào để khống chế cừu hận.
Chẳng ngờ đội trưởng Tiêu Tư Kính của đội tuyển Thất Tinh Thảo hôm nay cũng từng có thời kỳ đen tối đến vậy khi còn trẻ.
Lý Tưởng tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thế nào? Qua được Đào hoa Đảo không? Từ đó trở đi bang Thất Tinh Thảo không đánh phụ bản nữa à?”
Lưu Xuyên bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
Thu Sắc Vô Biên lại đánh chữ nói: “Nghe đâu sau này Thất Tinh Thảo mời hỗ trợ bên ngoài đến chỉ huy mới qua được Đào hoa Đảo. Khi đó Đào hoa Đảo là phụ bản khó nhất, có một loại vật liệu làm vũ khí chỉ rơi ra ở Đào hoa Đảo, không đánh không được. Thế nên Tiêu đội mới ghét cay ghét đắng phụ bản, nói nào là đánh phụ bản phiền phức, đánh boss còn phải nhìn danh sách cừu hận, lại còn phải nghe boss lải nhải mấy câu dạo đầu, phát điên.”
Lý Tưởng cười ha hả: “Tiêu đội không đánh được nên mời hỗ trợ bên ngoài đến chỉ huy sao?”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Ừa, là hội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của bang Hoa Hạ năm đó, đích thân tới Thất Tinh Thảo tọa trấn chỉ huy, giúp bọn họ qua phụ bản.”
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Anh nói là đội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của đội tuyển Hoa Hạ sao? Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo là kẻ thù truyền kiếp mà?”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Năm đó còn chưa có giải chuyên nghiệp, mọi người đều chỉ chơi trong game thôi, không có gì mà kẻ thù truyền kiếp đâu… Nghe nói trước đây quan hệ giữa Xuyên đội và Tiêu đội tốt lắm, Xuyên đội toàn mỉa mai Tiêu đội trước mặt thành viên trong bang, kêu anh ta là đồ mù phụ bản mà anh ta còn không giận.”
Lý Tưởng nghe chuyện cũ đến nghiện: “Anh biết nhiều ghê nha! Mấy chuyện này toàn từ hồi vài năm trước rồi nhỉ?”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Ừa, đa số người chơi lâu năm ở khu Một đều biết mấy chuyện thị phi kiểu này, dần dần truyền tai nhau thôi. Tôi cũng được nghe bạn bè kể, năm đó ở khu Một có rất nhiều người giờ là đại thần chuyên nghiệp trong giới. Bốn đội tuyển Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An, Lạc Hoa Từ đều xuất thân từ bang hội khu Một đó.”
Lý Tưởng hưng phấn nói: “Trường An cũng có hả? Tôi thích nhất là đội phó Dạ Sắc của đội tuyển Trường An á! Năm nay tôi mới bắt đầu theo dõi giải chuyên nghiệp nên không biết mấy vụ này, Dạ Sắc cũng từ khu Một đi ra sao?”
Thu Sắc Vô Biên nói: “Ây, cái này thì tôi không rõ lắm.”
Lý Tưởng nói: “Ồ! Vậy anh lại kể chuyện trước đây đi, nghe mấy chuyện thị phi này thú vị muốn chết.”
Lưu Xuyên cười cười, nhắn tin riêng cho Thu Sắc Vô Biên: “Cậu là spy của bang nào vậy? Bang Trường An đúng không?”
Thu Sắc Vô Biên: “…”
Cái cảm giác đi nằm vùng mà bị người ta phát hiện ra thật là thốn hết biết!
Trầm mặt một lúc lâu, Thu Sắc Vô Biên mới đỏ mặt gửi tin nhắn: “Khụ khụ, cao thủ! Sao anh biết?”
Lưu Xuyên cười nói: “Nếu cậu đã biết về lịch sử đen tối của Tiêu Tư Kính thì sao có thể không biết lịch sử đen tối của ‘Nữ thần Dạ Sắc’?”
Thu Sắc Vô Biên: “…”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Dạ Sắc cũng mù phụ bản, trước đây chơi buff Nga Mi, bơm máu cho ai chết người đó. Rất nhiều bang hội ở khu Một đều sợ hết hồn khi phải đánh phụ bản với cậu ta, vì cậu ta là thánh buff diệt đoàn. Nếu cậu từng nghe về quá khứ đen ngòm của Tiêu đội thì chắc chắn cũng phải nghe về Dạ Sắc chứ? Cậu ta nổi tiếng hơn cả Tiêu đội, cả server nghe đến tên vị thánh buff diệt đoàn này đều sợ kinh hồn táng đảm. Sau này bị cả thế giới hắt hủi không cho đi phụ bản cùng nên mới chạy đi chơi Nga Mi Trảo.”
Thu Sắc Vô Biên: “…”
Lưu Xuyên cười: “Vì Dạ Sắc là đội phó đội tuyển Trường An của các cậu nên cậu mới xấu hổ không dám khai lịch sử đen tối của cậu ta ra, tôi hiểu mà. Về nói với hội trưởng của mấy người, phái hai Đường Môn đêm mai đến đây đi phụ bản, tôi có thể hướng dẫn cách đánh, còn thắng được hay không còn phải xem khả năng của các người.”
Thu Sắc Vô Biên đành xám xịt chạy về báo tin.
Còn Lưu Xuyên sau khi tiễn bước Thu Sắc Vô Biên, vì nhớ lại chuyện cũ năm xưa mà thấy có chút xót xa trong lòng.
Năm đó quả thực server Ức Giang Nam khu Một chính là server náo nhiệt nhất. Server này có bang hội của tám đội tuyển lớn đến thì có gì hay ho? Năm đó khu Một cao thủ nhiều như mây, hơn nữa ai ai cũng đều là cao thủ đứng đầu. Mỗi lần đánh boss thế giới máu chảy thành sông chưa nói, trước cổng thành ngày nào chẳng có người cắm cờ luận bàn. Số lần Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính, Tần Dạ và Tô Thế Luân PK với nhau nhiều không đếm xuể.
Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An, Lạc Hoa Từ……
Bốn đội tuyển mạnh nhất thời kỳ đầu của liên minh đều là cao thủ đi ra từ các bang hội trong server Ức Giang Nam khu Một.
Thời gian trôi qua quá nhanh, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ oanh liệt xảy ra ở khu Điện tín Một thời đó đến nay còn mấy người biết đây? Bọn họ là nhóm những người đầu tiên chạy đi thi đấu chuyên nghiệp, rồi giải nghệ, rời đi, cơm áo gạo tiền, làm cha làm mẹ…
Cũng chỉ còn vỏn vẹn vài người ở lại liên minh.
Trạng thái của Lão Tiêu có lẽ cũng không kiên trì được bao lâu nữa, Tần Dạ ở Trường An thì vẫn tranh chấp suốt ngày với tên điên Dương Kiếm kia…
Lưu Xuyên nhịn không được mà đau đầu, day day huyệt Thái Dương.
Một tin nhắn riêng bỗng hiện ra ở góc trái dưới màn hình: “Sao vậy?”
Là tin nhắn của Ngô Trạch Văn.
Lưu Xuyên mỉm cười gõ một hàng chữ: “Vợ đang quan tâm tôi hả?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Bật chế độ tự làm mờ câu nào đó, Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi khi nói chuyện với Thu Sắc Vô Biên kia anh vẫn im lặng, sau đó anh ta liền rời đi, rốt cuộc là sao?”
Lưu Xuyên nói: “Spy thôi.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Có phải vì chúng ta phá kỷ lục thành tích đi phụ bản nên bọn họ mới phái người đến tiếp cận chúng ta, tìm cách có được hướng dẫn đánh phụ bản từ chúng ta à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Vợ thông minh thiệt nha.”
Ngô Trạch Văn bỏ qua câu đùa của hắn, nói: “Tôi chưa chơi game online bao giờ, không biết gì về mâu thuẫn giữa các bang hội kia, anh làm thế sau này liệu có gặp phiền phức không?”
Lưu Xuyên nói: “Chắc là có? Tôi cũng lâu lắm rồi không chơi game, không biết ý đồ của nhóm quản lý mấy bang hội kia. Về lý thuyết, nếu nhà phát hành đã thiết lập cách thức cạnh tranh thành tích phụ bản thì đương nhiên sẽ có thể khiến ai cũng đều đánh được. Có điều mấy năm nay kỷ lục thành tích vẫn luôn được các bang hội lớn chia nhau, chúng ta bỗng nhiên nhảy ra chen một chân thế này, chắc chắn các bang khác sẽ không vui… Mà hậu quả của không vui là gì thì hiện tại cũng vẫn chưa biết.”
– không vui? Hội trưởng không vui thì sao? Tới giết chúng ta à?
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không lo lắng, còn thấy rất thú vị, không nhịn được mà mở bảng xếp hạng các bang ra xem qua một chút.
Server này có rất nhiều bang cùng vào, danh sách bang có đến mấy chục trang, sắp xếp theo thành tích của bang hội.
Trước mắt thì tám bang hội trong top đầu đều đã thăng lên thành bang hội cấp 2, lần lượt là: Trường An Huyễn Dạ, Lạc Hoa Từ, Thất Tinh Thảo, Hoa Hạ Chi Bang, Đồng Tước Đài, Thịnh Thế Đường Triều, Phong Hỏa Lang Yên, Quốc Sắc Thiên Hương.
Trước mỗi bang đều có biểu tượng khác nhau, cũng chính là logo của bang hội. Logo của tám bang này nhìn qua đã biết được thiết kế cực kỳ tỉ mỉ.
Ngô Trạch Văn bình luận: “Logo của những bang này rất đẹp.”
Lưu Xuyên nói: “Phải không? Cậu thấy logo của bang Hoa Hạ thế nào?”
Logo của Hoa Hạ là một chữ “Hoa” cách điệu, thoạt nhìn giống nét chữ Thảo tiện tay viết ra, phóng khoáng, đầy khí chất, dùng màu đỏ đậm rất xinh đẹp, phong cách đơn giản tự nhiên cực kỳ hợp với tên của đội tuyển.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Được đấy, chữ Hoa viết rất đẹp.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi cũng thấy thế!”
– chữ tôi tự viết ra cơ mà, đương nhiên phải đẹp rồi!
Lưu Xuyên hoàn toàn không nhận thấy, mới được Ngô Trạch Văn khen một câu thôi mà tâm tình của hắn bỗng trở nên khoái trá cực kỳ!
-----------------
OT: over-taunt = vượt cừu (khi damg/buff dùng các kỹ năng dễ tăng cừu hận nhiều và làm cừu hận của bản thân vượt qua cả tank, khi đó boss sẽ khôg đánh tank nữa mà sẽ quay sang đánh damg/buff đó)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận