Thu Sắc Vô Biên rời đội một cách vô cùng kỳ quặc, Lý Tưởng nhịn không được hỏi trong kênh chat đội: “Sao bỗng nhiên đi luôn vậy?”
Lưu Xuyên cười: “Nằm vùng mà.”
Quả nhiên Lý Tưởng phản ứng khác hẳn Ngô Trạch Văn, lập tức nổi giận đùng đùng: “Đậu má! Biết ngay mà làm gì có chuyện cứ cố làm thân như thế! Hóa ra là nằm vùng… Mà đây là lần đầu tui thấy nằm vùng á.”
Lý Tưởng nói rất hưng phấn, cậu chơi game này lâu như vậy rồi mà đến giờ mới được nếm trải loại đãi ngộ chú ý cao cấp này.
Đi cùng cao thủ, quả nhiên thế giới đều đổi thay!
Lưu Xuyên còn cố tình kích thích: “Là spy của bang Trường An phái tới đấy.”
Lý Tưởng: “…”
Lưu Xuyên hỏi: “Nếu người bên Trường An kéo cậu đến bang bọn họ, cậu có đi không?”
Lý Tưởng nhíu mày: “Không đi. Tui chỉ thích Dạ Sắc, không thích đội trưởng Kiếm Ngân của bọn họ, tôi cảm thấy cái tên Kiếm Ngân kia thi đấu rất láo.”
Xem ra bạn học Lý Tưởng chỉ là fan của Dạ Sắc chứ không phải fan của đội tuyển Trường An, có khi còn chẳng phân biệt được thành viên của đội tuyển Trường An nữa…
Lưu Xuyên cười nói: “Sao cậu lại thích Dạ Sắc như thế, nói nguyên nhân nghe chút đi.”
Lý Tưởng trả lời rất đơn giản: “Khi Dạ Sắc dùng Cửu âm bạch cốt trảo tôi cảm thấy cực kỳ quyết đoán, sắc bén lại cay độc, nhìn là muốn quỳ luôn!”
“…” Lưu Xuyên vui vẻ.
Hắn quyết định chụp lại màn hình đoạn nói chuyện này rồi gửi cho Tần Dạ xem, Tần Dạ nhìn thấy xong thể nào cũng rất phấn khích.
Thế là Lưu Xuyên quyết đoán hành động, chụp lại làm ảnh gửi qua QQ cho Tần Dạ, tiện thể bồi thêm một câu đánh giá cá nhân: “Nghe fan cuồng của cậu nói nè, khi cậu dùng Bạch cốt trảo vô cùng quyết đoán, sắc bén lại cay độc… Tôi đặc biệt đồng ý câu cuối: Cay độc quá đi.”
Nào ngờ tin vừa gửi đi đã thấy tin trả lời trong QQ, chỉ một câu ngắn gọn: “Bệnh thần kinh của cậu lại tái phát à?”
Lưu Xuyên: “…”
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới trả lời: “Cậu chưa ngủ à? Sắp hai giờ rồi, tôi còn tưởng sáng mai cậu lên QQ đọc tin sẽ bất ngờ.”
Tần Dạ nhắn lại: “Không ngủ được.”
Lưu Xuyên hỏi: “Chẳng phải hôm nay phải bay tới Bắc Kinh họp sao? Tôi nhớ là hội nghị trước trận đấu yêu cầu cả đội trưởng và đội phó có mặt mà?”
Tần Dạ nói: “Ừ, bay chuyến tám giờ sáng.”
Lưu Xuyên hỏi: “Vậy sao cậu còn chưa ngủ?”
Tần Dạ nói: “Đau đầu không ngủ được.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Bệnh đau nửa đầu lại tái phát à?”
Tần Dạ: “Ừ.”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Sao vậy? Có chuyện gì bực mình thì nói tôi nghe xem?”
Tần Dạ trầm mặc một lát mới nhanh chóng đánh chữ: “Trong trận chung kết mùa giải trước đấu với Thất Tinh Thảo, tôi chủ động yêu cầu không ra sân. Trước khi thi đấu tôi và Dương Kiếm cãi nhau một trận, không khí trong đội có hơi áp lực. Bọn họ giành chức vô địch, đến tiệc ăn mừng thì tôi bị cảm nặng nên không tham gia. Hôm nay Dương Kiếm uống rượu về muốn cãi nhau với tôi, tôi mặc kệ cậu ta, hiện tại cậu ta không thèm nghe tôi nữa rồi.”
“…” Lưu Xuyên không biết phải nói gì.
Tần Dạ nói tiếp: “Cậu cũng biết tình hình đội tôi rồi. Trong đội có một Nga Mi Trảo trình độ cũng không kém tôi, đã ra sân mấy lần, phối hợp với Dương Kiếm ăn ý hơn nhiều. Hợp đồng của tôi và Trường An cũng đến hạn rồi, nên…”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Đừng bảo cậu định chuyển nhượng?”
Tần Dạ bình tĩnh đánh chữ: “Tôi vẫn luôn ở Trường An từ khi thành lập đến nay, nếu có thể thì tôi vẫn muốn ở lại. Nhưng hiện tại tôi ở Trường An, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn mệt mỏi, càng ngày càng không còn tiếng nói chung với thành viên nữa. Trừ Hân Nhiên còn nghe tôi được mấy câu, những người khác dường như đều bị Dương Kiếm ảnh hưởng, trở thành phần tử nhiệt huyết cả rồi. Có lẽ phong cách của tôi đã không còn thích hợp với đội nữa.”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Với cấp bậc của cậu mà chuyển nhượng sẽ gây sóng gió rất lớn, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Cũng chính như loại tuyển thủ chỉ huy như Lưu Xuyên rất khó chuyển đội, một khi tuyển thủ trung tâm rời đội tuyển chắc chắn sẽ khiến phong cách của đội thay đổi hoàn toàn. Vì vậy trừ khi bất đắc dĩ, rất ít đội tuyển sẽ thay chủ lực.
Đội tuyển Trường An là do một tay Tần Dạ và Lâm Lập Minh xây dựng, sau mùa giải thứ Sáu, đội trưởng cũ Lâm Lập Minh chuẩn bị giải nghệ, khai quật được Dương Kiếm từ trong game. Tốc độ tay của Dương Kiếm thuộc hàng nhanh nhất trong giới chuyên nghiệp, lại thêm tuổi trẻ đầy sức sống, phát huy cực hạn cách đánh bùng nổ chồng kiếm ý nhanh của Kiếm tông Võ Đang. Cậu biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong mùa giải thứ Bảy, thậm chí còn giành được giải tuyển thủ mới xuất sắc nhất. Lâm Lập Minh vốn lớn tuổi định giải nghệ kết hôn, sau mùa giải thứ Bảy liền tuyên bố rời đi, để người nối nghiệp Kiếm tông Võ Đang của mình làm đội trưởng, Tần Dạ vẫn làm đội phó như cũ.
Tần Dạ hoàn toàn không có ý kiến gì với chuyện này, dù gì đội trưởng sẽ hay phải tiếp nhận phỏng vấn, với tính cách của anh cũng không muốn đi tung hứng với đám phóng viên. Tính cách Dương Kiếm cởi mở hơn, được yêu thích hơn anh, có thể nói là thích hợp làm đội trưởng hơn anh.
Dương Kiếm trải qua hai mùa tôi luyện, nhanh chóng trưởng thành, nhưng cũng chính vì vậy mà mâu thuẫn với Tần Dạ cũng dần lộ rõ. Tuy bọn họ đều là dạng tuyển thủ bùng nổ sắc bén nhưng suy nghĩ lại quá khác nhau, không thể dung hòa.
Phần lớn thành viên cũ của Trường An đều đã giải nghệ, một đám thành viên mới tuổi trẻ chẳng có bao nhiêu cảm tình với Tần Dạ. Khi thi đấu nếu đội trưởng và đội phó có ý kiến khác nhau thì đương nhiên bọn họ sẽ nghe đội trưởng.
Dần dần, dưới sự dẫn dắt của Dương Kiếm từ đấu pháp đến phong cách của đội tuyển Trường An đều thay đổi, những nhân tài với lối suy nghĩ giống Dương Kiếm xuất hiện trở thành chủ lực của Trường An. Tần Dạ ở Trường An lâu nhất, lão làng nhất lại trở nên dần tách rời với đội tuyển, không thể hòa nhập với đội ngũ mới, có cảm giác vô lực như “Trường An sóng sau đè sóng trước”.
Mâu thuẫn nội bộ trong đội dù sao nói ra cũng chẳng hay ho gì, nhưng chỉ cần là tuyển thủ thi đấu lâu một chút ắt sẽ biết rõ mâu thuẫn bên trong đội tuyển Trường An. Nói ngắn gọn – hai vị cao thủ đứng đầu Tần Dạ và Dương Kiếm không thể hòa hợp được.
Thiệu Trạch Hàng của đội tuyển Đồng Tước nổi tiếng lạnh lùng trong liên minh, đội phó Lộc Tường lại có tính cách hoạt bát, nhìn qua thì thấy đối lập nhau hoàn toàn, nhưng cả hai lại phối hợp cực kỳ ăn ý – chính là vì Lộc Tường tâm tư đơn thuần, chấp nhận nghe theo mọi sắp xếp của Thiệu Trạch Hàng. Thiệu Trạch Hàng bề ngoài lạnh lùng, thực ra lại rất tỉ mỉ – bọn họ có thể thích nghi với nhau, hiểu nhau nên tổ hợp hai người mới tiến xa được như thế, dẫn dắt đội tuyển Đồng Tước trở thành một trong những đội mạnh hào môn.
Đội trưởng đội tuyển Thất Tinh Thảo là Tiêu Tư Kính có tính cách trầm ổn, nổi danh không dễ chọc vào nhưng lại nghiện thuốc lá. Đội phó Tô Thế Luân bị bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, ghét nhất là mùi khói thuốc. Nhìn qua hai người có lẽ sẽ rất khó đi cùng nhau, nhưng bọn họ vẫn phối hợp tuyệt vời như cũ – chính là Tiêu Tư Kính nhìn nghiêm khắc nhưng chỉ là có nguyên tắc, Tô Thế Luân độc miệng bên ngoài nhưng lại rất dịu dàng chu đáo. Bọn họ hiểu rõ nhau, dắt tay tiến bước, Thất Tinh Thảo mới có được thành tích hôm nay.
Nhìn khắp các đội tuyển lớn, đội trưởng, đội phó, thành viên chủ lực, ai cũng đều có đặc sắc riêng, nhưng dù tính cách của đội hình chủ lực khác nhau nhưng bọn họ vẫn thích nghi, hợp tác như những người phụ tá đắc lực.
Chỉ có Trường An là khác.
Đội trưởng Dương Kiếm và đội phó Tần Dạ của Trường An vẫn không có cách để hiểu nhau, suy nghĩ của hai người khác biệt quá lớn, không ai thuyết phục được ai, dẫn đến tình trạng mâu thuẫn thường xuyên xảy ra khi thi đấu.
Không phải cứ nhét hết đại thần vào cùng một đội là đội đó sẽ mạnh nhất thiên hạ, trò chơi Võ Lâm này là một game đồng đội, dựa vào phối hợp của mọi người trong đội, không bao giờ có chuyện một người gánh cả thế giới. Huống hồ giữa một liên minh nơi mà những đội tuyển mạnh không chênh trình quá lớn thì việc đồng tâm hiệp lực trong đội còn quan trọng hơn nữa.
Năm ngoái Trường An giành quán quân Lưu Xuyên cũng có xem, Tần Dạ không ra sân, Dương Kiếm chỉ huy thi đấu, đội tuyển Trường An dưới sự dẫn dắt của Dương Kiếm quả thực phát huy rất đáng khen. Nhưng bên Thất Tinh Thảo lại không có Tô Thế Luân, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất!
Đêm trước trận chung kết, Tô Thế Luân gặp tai nạn giao thông gãy chân, phải vào viện điều trị, Thất Tinh Thảo đổi chủ lực lâm thời, một mình Tiêu đội chỉ huy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí toàn đội, nhờ vậy mà Trường An mới chiếm được lợi.
Lại thêm vào việc các đội mạnh như Đồng Tước, Thịnh Đường, Lạc Hoa Từ đều có điều chỉnh thành viên trong mùa giải thứ Chín, Lưu Xuyên của Hoa Hạ lại giải nghệ khiến một đội tuyển không có thay đổi nhân sự như Trường An lại thành ra phát huy ổn định nhất.
Đội tuyển Trường An giành được quán quân, có thể nói là thiên thời, địa lợi, chỉ thiếu nhân hòa.
Dương Kiếm vì có cúp mà kiêu ngạo tự mãn, đương nhiên cũng chỉ vì trẻ tuổi, dưới sự tâng bốc của truyền thông và fan hâm mộ, cậu ta không còn biết mình đang đứng ở đâu, mà đây chính là điều tối kỵ đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp!
Tần Dạ nói: “Tôi không thể phối hợp với cách đánh của Dương Kiếm, cậu ta khư khư cố chấp, thành viên trong đội lại chỉ nghe cậu ta, cứ thế này vấn đề trong đội chắc chắn sẽ ngày càng nghiêm trọng. Nếu buộc phải có người rời đi để giữ lại đội tuyển này, vậy tôi đi là được. Đồng đội mà, có hợp thì có tan.”
Lưu Xuyên: “…”
Tần Dạ có tình cảm rất sâu đậm với đội tuyển Trường An, Lưu Xuyên là tuyển thủ cùng thời với anh, chứng kiến năm ấy đội trưởng cũ Lâm Lập Minh và anh cùng nhau gồng gánh đội tuyển này. Rồi đến khi Lâm Lập Minh giải nghệ, đội tuyển Trường An suýt thì giải tán, cũng nhờ có Tần Dạ cố gắng lèo lái. Đội trưởng mới Dương Kiếm chẳng biết gì, Tần Dạ làm đội phó cũng tận tâm dốc sức giúp cậu ta.
Nhưng ai mà ngờ Dương Kiếm lại trở thành như vậy?
Cậu trai to xác ngây ngô trước kia, sau khi trưởng thành lại biến thành một thanh kiếm sắc tỏa ánh sáng chói mắt.
Mà kiếm càng bén lại càng nên giấu trong vỏ, thời khắc mấu chốt mới tung ra một kích trí mạng, chứ không phải lúc nào cũng lôi ra cho mọi người chiêm ngưỡng. Dương Kiếm tuổi trẻ khí thịnh quá mức, không biết khiêm nhường, thu lại nhuệ khí cá nhân, dùng lưỡi kiếm sắc bén ấy tổn thương những người bên cạnh.
Tần Dạ không muốn nhìn đội tuyển này sụp đổ, thế nên mới lựa chọn cách rời đi để bảo vệ Trường An.
Đáng tiếc, khổ tâm của anh, có lẽ mãi mãi Dương Kiếm cũng sẽ không hiểu được.
Tính cách của Tần Dạ vốn không cần ai đi an ủi, anh đã cân nhắc kỹ càng cả rồi. Lưu Xuyên cũng không biết nói gì cho phải, trầm mặc một lát mới đánh chữ nói: “Hợp đồng của cậu và Trường An cụ thể đến bao giờ sẽ kết thúc?”
Tần Dạ nói: “Tháng Một sang năm. Tôi sẽ đánh mùa giải cuối cùng ở đây, dù đi cũng phải sắp xếp mọi việc trong đội cho tốt đã.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, đột nhiên mỉm cười: “Phải rồi, giải tranh tài Toàn quốc sang năm tổ chức vào mùa hè, tôi sẽ chính thức tổ đội mới quay về đó.”
“…”Tần Dạ đánh chữ nói: “Đừng nói cậu định kéo tôi sang đội mới đấy?”
Lưu Xuyên cười nói: “Sao nào? Theo tôi đi chứ? Quan điểm của cậu và Dương Kiếm không hợp nhưng lại hợp với tôi nè. Cậu thấy sao?”
Tần Dạ: “…”
Bắt một đại thần đứng đầu liên minh đi theo hắn lăn lộn ở một cái đội ngũ còn chưa thành lập, đi đánh cái gì mà giải Toàn quốc, nói ra được cũng tài quá rồi!
Có điều tính cách Lưu Xuyên đúng là không biết xấu hổ như thế, Tần Dạ sớm đã quen.
Tần Dạ bình tĩnh nói: “Tự chơi với bản thân đi, đừng kéo tôi xuống nước.”
Lưu Xuyên đứng đắn nói: “Tôi không nói đùa đâu. Trước cũng từng nói với cậu rồi mà, tôi sẽ trở về liên minh, đội ngũ cũng sẽ thành lập được, nếu cậu có thể gia nhập thì với tôi chính là như hổ thêm cánh, chúng ta cùng đi lấy cúp ha?”
Tần Dạ cạn lời: “Cậu cứ chém đi. Thành tích của đội mới năm vừa rồi cơ bản đều xếp bét bảng, bị các đội mạnh hành cho như cún, cậu còn nghĩ đến chuyện có giải nữa? Cậu coi những người như Tiêu đội, Thiệu đội ăn chay hết à?”
Lưu Xuyên không cợt nhả nữa, nghiêm túc nói: “Được rồi, không đùa nữa, lấy cúp thì đúng là khó thật, có điều tôi vẫn tin có thể vào được top 8. Tóm lại sang năm sau khi hợp đồng của cậu và Trường An đáo hạn, nếu không có lựa chọn nào phù hợp với mình thì cậu hãy cân nhắc đề nghị của tôi, chúng ta cùng bắt đầu lại một lần nữa.”
Tần Dạ: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Dù cậu lựa chọn thế nào, tôi lúc nào cũng sẽ ở đây chào đón cậu, Tần Dạ.”
– dù cậu lựa chọn thế nào, tôi lúc nào cũng sẽ ở đây chào đón cậu.
– đây chính là lời hứa Lưu Xuyên dành cho anh.
Tần Dạ không nhịn được mà ấm áp trong lòng.
Người kéo cừu hận đệ nhất liên minh, Xuyên thần mà vô số người căm hận, đôi lúc vẫn sẽ cho người ta cảm giác đáng tin tưởng. Những lời này của Lưu Xuyên coi như để cho Tần Dạ một đường lui cuối cùng, dù tương lai có ra sao, nếu không thể được nữa… anh có thể tới nương tựa Lưu Xuyên phải không?
Tần Dạ hơi nhếch môi, nói: “Được, tôi nhớ rồi. Nếu thực sự không có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ tới nương nhờ cậu vậy.”
Lưu Xuyên cười nói: “Quyết định vậy đi!”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Lưu Xuyên lại nói: “Cậu cũng đừng chấp Dương Kiếm làm gì, Dương Kiếm là người thiên phú không tệ, đáng tiếc tâm tính lại đi sai đường. Cậu nhìn đi, liên minh nhiều đội trưởng sắc bén như vậy, Dương Kiếm còn quá non, sớm hay muộn cũng chịu thiệt thôi.”
Tần Dạ bất đắc dĩ nói: “Tôi nói chuyện cậu ta cũng không nghe, hi vọng cậu ta có thể nhìn thấy rõ thực tế, nhanh chóng tiến bộ.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, muộn rồi, cậu mau ngủ đi. Sáng còn phải ra sân bay đi Bắc Kinh mà?”
Tần Dạ vốn không buồn ngủ, sau khi nói chuyện với Lưu Xuyên lại càng có tinh thần, hỏi: “Thôi, dù sao cũng không ngủ được, tôi thức xuyên đêm luôn. Cậu đang làm gì đấy?”
Lưu Xuyên nói: “Chơi ở server mới nè. Sao nào? Muốn đến nương tựa tôi hả?”
Tần Dạ: “…”
Tần Dạ thả điện thoại xuống, ngồi vào bàn máy, mở QQ và client game ra, nhắn hỏi Lưu Xuyên: “Thủy Long Ngâm ở khu Bảy Điện tín à?”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Không phải vậy chứ? Cậu thực sự muốn đến nương tựa tôi hả? Áp lực lớn lắm đó nữ thần Dạ Sắc ơi.”
Tần Dạ nhíu mày: “Đừng nhảm nhí nữa, lâu lắm không chơi game rồi, tôi qua server mới xem sao.”
Lưu Xuyên cười: “Được, ID của tôi là Lưu Danh Bách Thế, vào thì gọi tôi.”
Tần Dạ cạn lời: “Lưu Danh Bách Thế? Sao cậu không lập acc tên Di Xú Vạn Niên luôn đi?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu không thấy cái tên Lưu Danh Bách Thế này hợp tôi lắm hả?”
“…”
Một tên con trai dùng tên cũng kéo được cừu hận, vô địch rồi.
Tần Dạ bỏ qua tên kia, trực tiếp lập một cái account Nga Mi nữ, đặt tên là Thất Dạ Tuyết, tiện tay điều chỉnh ngoại hình một chút rồi mới tiến vào game.
***
Hai giờ sáng, Tân thủ thôn đã không còn đông như khi mới mở server.
Tần Dạ quay đầu pha một tách cà phê, vừa uống vừa đi nhiệm vụ. Tuy đã lâu rồi không luyện clone nhưng với trình độ và năng lực lý giải của tuyển thủ chuyên nghiệp thì làm mấy nhiệm vụ cấp thấp này cũng chỉ giống như quán quân Olympic Toán làm bảng cửu chương mà thôi.
Nhanh chóng lên level 10 ra khỏi Tân thủ thôn, Tần Dạ tìm tên Lưu Danh Bách Thế, gửi lời mời xin kết bạn.
Lưu Xuyên thấy cái tên “Thất Dạ Tuyết” liền biết ngay là Tần Dạ, tên mắc ám ảnh cưỡng chế này lúc nào cũng phải đặt tên có chữ “Dạ”.
Lưu Xuyên dứt khoát kéo anh vào trong đội, sau đó nói vào trong kênh chat: “Đây là bạn tôi, gọi Dạ Dạ là được.”
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng phối hợp gửi icon vỗ tay chào mừng.
Lưu Xuyên giới thiệu với Tần Dạ: “Ngũ Độc này là vợ tôi, đại sư là bạn thân của Ngũ Độc.”
Tần Dạ nhíu mày nhắn tin riêng cho hắn: “Cái quái gì vậy?”
Lưu Xuyên cười: “Đại sư này là fan cuồng của cậu, nói cậu cay nghiệt độc địa nè, trước cậu cũng từng cho cậu ta ăn hành rồi đấy.”
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng thấy Nga Mi trong đội mới lên level 10, nhịn không được hỏi: “Em gái Nga Mi mới chơi hả? Lệch múi giờ hay sao mà giờ này mới onl?”
Lưu Xuyên cười: “Không phải lệch múi giờ đâu, mất ngủ thôi.”
Lý Tưởng nói: “Ồ, trước tôi cũng hay mất ngủ lắm! Khi mất ngủ nghe nhạc nhẹ có tác dụng phết, có cần tôi gợi ý mấy bài cho bạn không?”
Tần Dạ: “… Không cần.”
Lưu Xuyên ở bên cạnh cười mà không nói. Nếu bạn học Lý Tưởng biết được “em gái” này chính là nữ thần Dạ Sắc trong lòng cậu, đã vậy còn là con trai, nhất định phản ứng sẽ rất hài! Có điều tình tiết hài hước đó không thể công khai lúc này được…
Lưu Xuyên nói: “Đại sư rảnh quá không có việc gì thì kéo bạn tôi đi. Cậu ấy là tân thủ, cậu kéo người ta lên cấp nhanh chút.”
Lý Tưởng lập tức nhận nhiệm vụ từ đội trưởng: “Được, Dạ Dạ tới Tân thủ trấn chờ tui hen, gà cũng không sao, tôi mang bạn đi làm nhiệm vụ.”
Sau đó vội vàng cắp mông chạy tới Tân thủ trấn ở Giang Nam.
Tần Dạ: “…”
Lưu Xuyên lại kéo Ngô Trạch Văn qua nói: “Đi thôi vợ, theo tôi, chúng ta đi luyện khinh công.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Lưu Xuyên kéo Ngô Trạch Văn đi luyện khinh công, Lý Tưởng chạy sang Tân thủ trấn kéo Tần Dạ, bốn người chia làm hai đội nhỏ.
Sợ em gái Nga Mi mới tới này chơi một mình sẽ buồn, Lý Tưởng liền phát huy bản sắc bạn trai ấm áp –
Lý Tưởng hỏi: “Dạ Dạ và Đường Môn là bạn ngoài đời sao?”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Lý Tưởng hỏi: “Bạn vẫn chơi Nga Mi à? Chơi buff hay chơi trảo nè?”
Tần Dạ lười gõ phím, chỉ ghi đúng một chữ: “Trảo.”
Lý Tưởng nói: “Hiếm có nha. Nga Mi chơi lưu phái Trảo ít quá, rất khó để chơi giỏi loại hình thích khách này, có điều giỏi rồi thì sẽ rất là đỉnh.”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Lý Tưởng nói: “Cẩn thận, đừng đánh quái tinh anh, để tui đánh ha, bạn ở bên cạnh nhìn là được. Mới level 10 dễ chết lắm đó.”
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng: “Ở đây phải dùng khinh công bay qua, mà thôi, để tui kéo bạn đi.”
Sau đó Thiếu Lâm dùng Long trảo thủ trực tiếp kéo Tần Dạ qua.
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng: “Nào, qua đây nhận nhiệm vụ đi, nhận rồi chúng ta đi tiếp.”
Tần Dạ: “…”
ĐM!
Đang coi ông đây là gà mờ chính gốc để dạy bảo à? Mà sao đại sư này lắm mồm thế!
Tần Dạ không nhịn nổi nữa, trực tiếp nhắn cho Lưu Xuyên: “Cậu đừng để thằng ngốc này kéo tôi được không? Cậu ta lải nhải nãy giờ tôi phát điên rồi!”
Lưu Xuyên cười nói: “Đại sư này hơi ngốc nhưng là fan cuồng của cậu đó, ngày nào cũng gọi cậu nữ thần! Chẳng phải cậu đang không vui sao? Tôi kéo cây hài này tới tặng cho cậu, khi nào tâm tình không tốt thì hành hạ cậu ta. Hành thoải mái, cậu ta không chống cự đâu.”
Tần Dạ: “…”
Ngón tay vừa trượt, Tần Dạ trực tiếp rơi từ trên đỉnh núi xuống đất, chết tươi.
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Dạ Dạ bạn cẩn thận một chút! Khinh công game này khó chơi lắm, bạn là người mới thì đừng chạy loạn. Nhiệm vụ này để tôi làm giúp bạn ha, ở bên cạnh xem là được rồi! À đúng, sau khi chết có thể sống lại, bạn nhấn vào nút hồi sinh trước, sau đó tui tới đón bạn ha.”
Tần Dạ: “…”
Lưu Xuyên ở bên kia cười sắp chết rồi.
Tần Dạ mặt không thay đổi để Nga Mi vừa ngã chết hồi sinh tại chỗ, huyệt Thái Dương có chút đau âm ỉ.
Anh bỗng cảm thấy rảnh quá chạy đến cái server mới này chơi thực sự là lựa chọn quá sai lầm!
Hết chương 37.
[Kịch ngắn]
Trong một lần sinh nhật nào đó của Tần Dạ, bạn học Lý Tưởng mua bánh kem dâu tây tình yêu đưa lên tận giường Tần Dạ.
Tần Dạ: … Không muốn ăn đồ ngọt, vứt đi.
Lý Tưởng: Không cần vứt, em giúp anh ăn. Ở đây em còn có quà tặng kèm miễn phí nữa nè ^ _ ^
Tần Dạ: Quà tặng kèm là cái gì?
Lý Tưởng (đỏ mặt): Em đóng gói chính mình tặng cho anh, tắm rửa xong hết rồi (bò qua áp đảo).
Tần Dạ: “…”
Nữ hiệp Nga Mi Thất Dạ Tuyết mở cừu sát với bạn!
Lý Tưởng: Ơ hu hu hu hu đừng giết em! Đừng giết đừng giết! Em sai rồi em sai rồi mà…
Lưu Xuyên: Đồ đệ chạy mau! Chạy nhanh lên! Khinh công đi! Dạy cậu khinh công cậu quên hết rồi à?
Lý Tưởng: Hết nại lực để khinh công rồi sư phụ!
Lý Tưởng bị Tần Dạ dùng móng vuốt vồ được, lệ rơi đầy mặt…
Lưu Xuyên vô tâm vô phế hóng kịch vui…
Ngô Trạch Văn đang tập trung đếm tiền…
Thanh Phong Đạo Trưởng bình tĩnh sửa trang bị trong cửa hàng…
Trên đây chính là mỗi ngày gà bay chó sủa của những nhân vật chính.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận