Đã quá nửa đêm nên rất ít người còn ở khu tân thủ, không lo chuyện giành quái. Bản thân Tần Dạ cũng có tốc độ tay nhanh, tính cách lại thuộc dạng quyết đoán, tốc độ làm nhiệm vụ như gắn tên lửa, lại thêm Lý Tưởng bên cạnh hỗ trợ đánh quái, chẳng mấy chốc đã lên level 15. Trên đường làm nhiệm vụ môn phái, Lý Tưởng vẫn theo sát cả hành trình làm bảo tiêu.
Tần Dạ và Lý Tưởng tiếp tục làm nhiệm vụ thăng cấp, Lưu Xuyên nhắn riêng cho Ngô Trạch Văn nói: “Vợ ơi đi thôi, tôi mang cậu đi luyện khinh công, khinh công cậu tệ quá, sau này còn có việc cần cậu làm, phải nhanh chóng luyện cho tốt.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Việc gì?”
Lưu Xuyên nói: “Level 40 có boss tên là Thiên Chu trưởng lão, tôi lỡ mạnh mồm nên phải giúp người ta cướp được, vợ ơi vợ phải giúp tôi.”
Ngô Trạch Văn cũng không hỏi Thiên Chu trưởng lão là gì, nghiêm túc gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi luyện.”
Lưu Xuyên không nhịn được cười.
Nhóc ngốc này! Boss thế giới level 40, cái loại mà phất tay một cái là máu chảy thành sông đó! Cậu nhận lời tỉnh bơ vậy? Nhỡ tôi lừa chết cậu thì làm sao…
Cổng thành Giang Lăng, Lưu Xuyên cưỡi một con ngựa đen đi tới trước mặt Ngô Trạch Văn, tiện tay gửi lời mời cùng cưỡi.
Ngô Trạch Văn nhận lời mời, liền thấy Ngũ Độc của mình trực tiếp bị hắn kéo lên, hai người cùng cưỡi một con ngựa. Bên thiết kế game vì muốn hấp dẫn các cặp tình nhân chơi nên tư thế hai người cùng cưỡi được thiết lập cực kỳ ái muội, hai tay Đường Môn trực tiếp ôm vòng qua eo, nhẹ nhàng để Ngũ Độc dựa vào trong ngực.
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không suy nghĩ gì về chuyện này, chỉ có chút nghi hoặc hỏi: “Ngựa này ở đâu ra vậy?”
Lưu Xuyên nói: “Lễ vật thành hôn của hệ thống, thú cưỡi cho hai người, tôi cũng mới phát hiện thôi, gửi trong hòm thư, hạn dùng bảy ngày.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ồ, hai người đều có à?”
Lưu Xuyên nói: “Cho có một con thôi, có thể giao dịch, nếu cậu thích lát nữa tôi gửi cho nhé?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không cần, anh giữ đi.”
Lưu Xuyên nói: “Loại vật phẩm này chỉ có hạn bảy ngày thôi. Nếu cậu thích sau này chúng ta đi bắt. Từ level 50 trở đi có thể ra dã ngoại bắt ngựa con rồi cho ăn chăm lớn, ngựa được nuôi lớn kiểu đó đều là thú hai người cùng cưỡi được.”
Ngô Trạch Văn tò mò hỏi: “Có màu trắng không? Tôi thích màu trắng.”
Lưu Xuyên không nhịn được cười, hình như người này mặc đồ cũng hay mặc màu trắng nhỉ?
Bình thường ngựa hay có năm màu là nâu, đỏ, đen, trắng, vàng, phần lớn đều là lẫn màu, thuần một màu khá là quý hiếm. Hãn Huyết Bảo Mã thuần màu đỏ rực, Tật Phong thuần màu đen, Nguyệt Ảnh màu trắng, đây là một trong số ít những con ngựa cấp bảy hiếm gặp, tốc độ di chuyển tăng 150%, có thể nói là vô giá.
Với hiểu biết của Lưu Xuyên về trò chơi, đương nhiên sẽ biết những địa điểm có ngựa, mỗi lần bảo mã cấp bảy xuất hiện, xung quanh luôn có đại chiến tranh đoạt của nhau. Giành quái hả? Đối với Lưu Xuyên chẳng khó gì…
Lưu Xuyên cười cười nói: “Thích màu trắng hả? không thành vấn đề, đến khi đó sẽ bắt cho cậu một con.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Được.”
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cưỡi ngựa xuất phát từ Giang Lăng, đi thẳng đến Thiếu Lâm Tự.
Hiện tại đêm đã khuya, khung cảnh trong game cũng biến thành ban đêm. Cảnh sắc khác với ban ngày, Thiếu Lâm Tự về đêm được bao phủ bởi ánh trăng huyền ảo, dọc đường đi đá tảng đứng cạnh cây xanh, tre trúc chen nhau sâu thăm thẳm, gió nhẹ thổi qua khiến lá trúc bên tai rung rinh xào xạc, thực sự khiến người ta cảm thấy như đi trong cõi thần tiên.
Ngô Trạch Văn vừa mới chơi game, bản đồ chỉ biết có Ngũ Độc, Nam Cương, Thành Đô và Giang Lăng, không hề biết đến Thiếu Lâm Tự. Lúc này đi tới mới nhận ra cảnh game làm rất đẹp. Ngôi chùa cổ kính dựa vào thế núi tựa như một chốn thế ngoại đào nguyên.
Cổng Thiếu Lâm Tự có vài NPC thủ vệ ngăn cản hai người: “Nhị vị thí chủ xin dừng bước…”
Các môn phái lớn trong game thường có thủ vệ canh gác, đệ tử môn phái có thể thoải mái ra vào, người ngoài muốn tiến vào bắt buộc phải đối thoại với thủ vệ, lựa chọn các lý do như “Thăm bằng hữu” “Đến gặp chưởng môn” v… v… thì mới được phép đi vào.
Lưu Xuyên vẫn chơi Đường Môn, rất ít khi đến Thiếu Lâm Tự, hắn biết ở Thiếu Lâm Tự có chỗ luyện khinh công là vì năm đó khi PK với Tiêu Tư Kính cũng chơi Thiếu Lâm, Tiêu Tư Kính kéo hắn đến đây, nói thử đánh trên không xem sao, hắn mới biết Thiếu Lâm Tự có một nơi thú vị như thế.
– nơi đó có tên Mai hoa thung.
Mấy chục cây cọc gỗ dựng lên trên một bãi đất trống rất rộng, có cao có thấp, có to có nhỏ, mỗi cây cọc đều đủ để đặt chân, được xếp theo hình vòng tròn, cây cọc chính giữa có khắc một chữ “Phật”. Ở đây đòi hỏi thao tác di chuyển và khinh công cực cao, không cẩn thận chút thôi sẽ rơi từ trên cọc xuống, ngã nát bét.
Lưu Xuyên dừng lại bên cạnh Mai hoa thung, nói trong kênh đội: “Nào, xuống dưới đi.”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn điều chỉnh góc nhìn thì lập tức hiểu ra, luyện khinh công ở đây chắc chắn sẽ tiến bộ cực nhanh.
Lưu Xuyên giải thích với Ngô Trạch Văn: “Nơi này là Mai hoa thung của Thiếu Lâm, các cây cọc không giống nhau, cao thấp khác biệt, điểm dừng chân trên mỗi cây cọc cũng không giống, dùng để kiểm tra trình độ khinh công. Đến khi cậu có thể từ cọc đầu tiên bay tới cọc cao nhất kia trong ba phút thì coi như khinh công của cậu đạt chuẩn.”
Ngô Trạch Văn cẩn thận quan sát bố cục xếp cọc, đưa ra kết luận: “Tổng cộng 49 cây cọc, bảo tôi hoàn thành trong ba phút, có khó quá không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, tôi tập cùng với cậu, cứ từ từ.”
Nói xong hắn liền thao tác Đường Môn của mình đi tới dưới chân cọc gỗ đầu tiên, điều chỉnh con chuột hướng lên trên một chút, ngón tay trái nhấn phím tắt khinh công – Đường Môn trong game nhảy lên lưu loát đáp xuống cây cọc đầu tiên.
Lưu Xuyên không dừng lại quá lâu trên cọc mà thay đổi góc nhìn, thả người nhảy lên thẳng cây cọc thứ hai!
Ngô Trạch Văn vẫn còn đang sửng sốt thì thấy Đường Môn lại điều chỉnh góc độ phi thân bay tiếp, nhảy qua cọc gỗ thứ ba thứ tư trong một lần!
Đường Môn mặc đồ lam sẫm nhảy qua từng cây cọc dưới ánh trăng, thân nhẹ như yến tựa như cao thủ khinh công, vượt núi qua đèo mà như giẫm trên đất bằng vậy.
Ngô Trạch Văn kinh ngạc nhìn hắn nhảy nhót linh hoạt trên cọc gỗ, nhiều cọc như thế, cao thấp khác nhau, lộn xộn hỗn loạn… Hắn dùng khinh công bay tới bay lui giữa bãi cọc, vậy mà… vậy mà không rơi xuống lần nào…
Nếu đổi thành chính mình, có lẽ nhảy lên cái cọc đầu tiên đã ngã sấp mặt rồi.
Quả nhiên giữa cao thủ và tân thủ là chênh lệch quá xa. Đến khi nào mình mới đạt được trình độ như vậy?
Ngô Trạch Văn không hề biết, khinh công của Lưu Xuyên đến tuyển thủ chuyên nghiệp trong liên minh cũng phải cúi đầu khâm phục, huống hồ là người chơi bình thường. Ngô Trạch Văn gặp được ông thần Lưu Xuyên ngay trong giai đoạn đầu thế này, xuất phát điểm đã cao hơn hẳn rồi…
Trong một phút Lưu Xuyên nhảy hết bảy bảy bốn chín cây cọc, sau đó phóng khoáng nhảy xuống, thản nhiên đứng cạnh Ngô Trạch Văn, mỉm cười nói: “Nào, chuột phải hướng lên điều chỉnh góc nhìn cho tốt, thử nhảy cọc đầu tiên đi.”
Nói xong hắn liền tự mình làm mẫu, Ngô Trạch Văn cũng đi tới trước cây cọc đầu tiên, điều chỉnh tầm nhìn, tung người nhảy lên!
Đường Môn chuẩn xác đáp xuống cọc, còn Ngũ Độc…
Ngũ Độc ôm cọc gỗ từ từ trượt xuống…
Ngô Trạch Văn đánh chữ trong kênh chat: “Chưa nắm được tốt cự ly, hẳn là phải lên trước một chút nữa.”
Lưu Xuyên không nhịn được cười.
Tư thế ngự tỷ Ngũ Độc ôm cọc trượt xuống thật sự rất hài…
Khinh công của người này khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, tay chân vụng về, không bay quá mất thì cũng là bay không qua được.
Lưu Xuyên nghiêm túc nghĩ, làm sao dạy cậu bây giờ?
Phải rồi, Mai hoa thung này rất giống với không gian tọa độ ba chiều, đối với một người học Vật lý, nhạy cảm với số liệu từ bé như Ngô Trạch Văn thì nếu lý luận dựa trên biểu đồ không gian 3D liệu có dễ hơn không?
Nghĩ đến đây, Lưu Xuyên liền đánh chữ nói: “Thực ra cậu có thể đặt điểm dừng chân khi khinh công vào không gian tọa độ, ngang là trục X, dọc là trục Y, cao là trục Z, khi cậu nhấn khinh công, thì cự ly di chuyển là hằng số, tính lại khoảng cách xong luyện thử xem?”
Mắt Ngô Trạch Văn lập tức sáng bừng.
Cậu thích nhất là hình học tọa độ mà!
Giải bài toán khoảng cách giữa hai điểm quá dễ dàng với cậu, tại sao không sớm nghĩ ra chứ?
Mỗi lần đều coi vị trí mình đứng là gốc tọa độ O, đặt điểm dừng chân trên cọc gỗ vào không gian tọa độ ba chiều, ngang, dọc, cao là trục tọa độ xyz. Làm toán giải tích là có thể tính được tọa độ của bất cứ vị trí nào!
Ngô Trạch Văn hiểu ra rồi!
Sau khi nhanh chóng giải được vị trí của cây cọc đầu tiên, trong đầu tự động hiện ra không gian tọa độ cùng với đường cong di chuyển giữa hai điểm… Theo kết quả tính được, khinh công sẽ bay lên năm mét, hướng về phía trước ba mét. Quả nhiên hai chân đáp đúng vào cây cọc đầu tiên!
Lưu Xuyên: “…”
Đm! Chơi trò tính tọa độ dùng được thật luôn?
Lần đầu Ngô Trạch Văn nhảy thành công, trong lòng cũng khấp khởi mừng thầm, dừng lại một chút ở cây cọc đầu tiên, nâng tay đẩy kính, điều chỉnh góc nhìn, hướng về cây cọc thứ hai.
Khoảng cách này là…
Nhảy lên một mét, sau đó sang phải hai mét.
Nhấn phím khinh công một lần nữa, bay thẳng tới cây cọc thứ hai!
Cọc thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Lưu Xuyên quỳ…
Hắn chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ Ngô Trạch Văn lại đột nhiên bùng nổ, bình tĩnh nhảy xong đủ 49 cây cọc! Tuy mất rất nhiều thời gian, nhưng mà…
Đã tính tọa độ rồi, còn cần phải hỏi về độ chính xác sao?
Gần như lần nào đặt chân cũng nhắm trúng điểm chính giữa của cây cọc…
Quả thực Ngô Trạch Văn rất nhạy cảm với con số, cách giải toán tọa độ này của cậu vừa vặn chính là suy nghĩ khi thiết kế khinh công của nhà phát hành game. Nhân viên thiết kế cũng dùng phép tính này để thiết lập đường bay, để mọi vị trí trong không gian trò chơi đều có thể dùng khinh công bay lên đáp xuống. Ngô Trạch Văn giải bài toán một cách chính xác, đương nhiên những lần nhảy cũng chuẩn vô cùng.
Lưu Xuyên không nhịn được mà gửi một loạt icon vỗ tay trong kênh chat: “Vợ giỏi hết xảy!”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói: “Hóa ra là nguyên lý này, tôi hiểu rồi.”
Dừng một chút, lại nói: “Vậy mê cung trong game cũng theo nguyên lý này đúng không?”
Lưu Xuyên thực sự muốn quỳ lạy: “Đúng vậy, đúng vậy! Sau này đi quest ngày sẽ có khiêu chiến mê cung, đến lúc đó vợ nhớ dắt tôi vào mê cung đó!”
Ngô Trạch Văn nói: “Không thành vấn đề.”
Lưu Xuyên vui vẻ muốn điên!
Lần này đúng là nhặt được cục vàng rồi!
Có Ngô Trạch Văn ở đây, phiên bản cập nhật sắp tới có bản đồ mê cung, mấy người bọn họ không lo không có thưởng!
Thấy Ngô Trạch Văn nhảy về bên cạnh mình, Lưu Xuyên không nhịn được tò mò trong lòng: Trong đầu cậu nhóc này rốt cuộc có chứa gì? Bình thường nhìn ngốc ngốc, lại rất ít khi nói chuyện, như một con quay đẩy một cái xoay một vòng…
Nhưng vừa gặp đề toán, đầu óc lập tức hoạt động nhanh hơn ổ cứng 8G là sao?!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận