Bên này hai người Lưu Xuyên khoái trá luyện khinh công, Tần Dạ bên kia lại rối rắm hết cả.
Thân là Nga Mi nổi tiếng nhất liên minh, vậy mà lại bị tên đại sư ngốc này đối xử như gà, cầm tay chỉ lối anh làm nhiệm vụ…
Có điều tính Tần Dạ vốn lười so đo, có người hỗ trợ đánh quái khi anh làm nhiệm vụ, anh cũng vui vẻ hưởng thụ, vừa uống cà phê vừa theo sau đại sư thanh lý hết nhiệm vụ, chưa đầy hai tiếng đã lên đến level 24.
Hiệu suất thăng cấp nhanh hơn rất nhiều thời anh còn tân thủ đi làm nhiệm vụ, dù sao Đại Sư Lý Tưởng đã cấp 33 rồi, đã vậy cả người đủ đồ tím, đánh quái về cơ bản một chiêu giết một con, không cần đến Tần Dạ ra tay.
Ánh sáng thăng cấp chẳng mấy lại hiện ra trên người Tần Dạ, anh đã lên level 25.
Lưu Xuyên thấy thông báo thăng cấp trong kênh đội, liền nói: “Tới phỉ trại Thành Đô đi, ở đó thăng cấp nhanh hơn, sau level 25 làm nhiệm vụ chậm lắm.”
Lý Tưởng nói: “Được, tôi mang Dạ Dạ qua phỉ trại cày.”
Lưu Xuyên nói: “Vợ nè, chúng ta cũng qua luôn đi, tiện thể luyện khinh công bên ngoài phỉ trại luôn.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Tuy rằng vẫn biết Lưu Xuyên mặt dày, nhưng thấy hắn gọi người ta là vợ thuận miệng như thế khiến Tần Dạ vẫn không quen nổi. Anh nhíu mày hỏi: “Cậu kết hôn trong game thế này, đừng bảo định yêu đương qua mạng?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, hai người này đều là bạn học của tôi, tôi dùng clone kéo bọn họ.”
Tần Dạ nghi hoặc: “Cậu kéo bạn học để làm gì?”
Lưu Xuyên nói: “Chẳng phải năm nay có giải liên trường còn gì? Đội trường tôi thiếu người trầm trọng, hiệp hội eSports trường nằng nặc kéo tôi đi thi đấu. Tôi đích thân ra mặt thì không tiện nên đồng ý với giáo viên sẽ làm huấn luyện viên, bồi dưỡng hai người này một chút, để bọn họ đại diện cho trường đi đánh giải.”
Tần Dạ không biết nói gì: “Giải liên trường…”
Lưu Xuyên cười nói: “Chắc chắn trình độ của giải liên trường sẽ thấp hơn giải chuyên nghiệp nhiều, giống như đại hội thể dục thể thao cho sinh viên và thế vận hội Olympic vậy. Nhưng có hai người này, tôi tin trường sẽ có thành tích tốt. Dù gì đã từng học ở đây mà, tôi cũng muốn giúp một chút.”
Tần Dạ hiểu rõ gật đầu: “Hóa ra là thế. Người cậu nhắm trúng hẳn là rất có năng khiếu nhỉ?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy. Tốc độ tay của Ngũ Độc nhanh lắm, ngang ngửa tôi luôn, hơn nữa còn rất thông minh. Là tuyển thủ phái học thuật, thích tập trung nghiên cứu, nếu cậu ấy thực sự có hứng thú với game này, với cơ sở sẵn có chắc chắn sẽ đạt được tới trình độ như Tô Thế Luân.”
Tần Dạ sửng sốt nói: “Trình độ của Tô Thế Luân? Tô Thế Luân có thể coi như cao thủ đứng đầu Ngũ Độc, nói vậy có hơi phô trương quá rồi…”
Lưu Xuyên cười nói: “Mầm cây thì phải chăm dần mới lớn, còn lớn thành cái gì thì phải xem sư phụ bồi dưỡng ra sao. Có người sư phụ như tôi ở đây, cậu nghĩ Ngũ Độc nhà tôi không trở thành cao thủ hàng đầu được chắc?”
“…” Tần Dạ cạn lời rồi.
Lưu Xuyên đích thân hướng dẫn đúng là rất xa xỉ, giống như sinh viên được ngôi sao NBA bồi dưỡng chơi bóng rổ vậy…
Hắn không những là cao thủ thao tác sắc bén mà còn là nhân tài chỉ huy chiến thuật, đồ đệ hắn đích thân bồi dưỡng sao có thể yếu kém đây?
Lưu Xuyên không rèn giũa cho nhiều người, nổi tiếng nhất phải kể đến đại đồ đệ Lộc Tường. Lộc Tường từng là một người mới chẳng biết gì ở đội tuyển Hoa Hạ, thiếu niên mơ mơ màng màng gặp ai cũng gọi tiền bối, lại thường xuyên lạc đường đầu óc choáng váng. Lưu Xuyên chính là người phát hiện ra năng khiếu của cậu, bảo cậu chuyển sang chơi Cái Bang, hơn nữa vì hệ thống chiến thuật của Hoa Hạ không có chỗ cho Cái Bang nên tại mùa giải thứ năm hắn đã đưa cậu sang đội tuyển Đồng Tước, Lộc Tường từ đó thành thần, trở thành Cái Bang đệ nhất liên minh!
Giờ Lưu Xuyên lại nói Ngũ Độc này sẽ trở thành cao thủ hàng đầu…
Tần Dạ không có lý do để nghi ngờ.
Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười nói: “Đại sư cũng là hạt giống tốt, tuy nói năng hơi ngốc nhưng tốc độ tay lại rất nhanh, tính cách nhiệt tình hào sảng, làm người nghĩa khí. Quan trọng nhất là cậu ấy rất yêu trò chơi này, còn thuộc dạng càng ăn hành lại càng bất khuất phấn khởi, luyện một hồi lại ăn hành một hồi, sau này nhất định sẽ là một Thiếu Lâm ưu tú. Phần lớn cao thủ Thiếu Lâm đều từ ăn hành mà nên người, cậu ta mới chơi Thiếu Lâm hai ngày mà đã tiến bộ rất nhanh rồi.”
Tần Dạ trầm mặc một lát, nói: “Vừa rồi tôi nhìn cậu ta kéo quái, đúng là trình độ cũng tạm. Vừa đánh quái còn vừa gõ chữ lảm nhảm với tôi, tốc độ tay cũng đạt tiêu chuẩn. Có điều trong đấu trường chuyên nghiệp rất ít người chơi lưu phái Phật Thiếu Lâm đúng không? Người này hình như lại rất thích chơi Phật Thiếu Lâm kéo quái?”
Lưu Xuyên nói: “Ngược lại đấy, Thiếu Lâm Phật đánh tanker chống chịu, một mình solo không ổn nhưng giao tranh tổng lại rất ok, có thể xông lên phía trước gánh sát thương, bảo vệ đồng đội, cho đồng đội không gian an toàn để xả sát thương. Một đội ngũ có Thiếu Lâm Phật lại thêm buff thì sẽ cực kỳ ổn định.”
Tần Dạ hỏi: “Ổn định? Nhưng nghe không giống phong cách của cậu?”
Lưu Xuyên cười: “Già rồi mà, nên thích ổn định một chút. Cái kiểu đánh nhiệt huyết gà bay chó sủa vẫn thích hợp với tên trẻ trâu Dương Kiếm hơn.”
Tần Dạ bất đắc dĩ nói: “Đừng nói nữa, nhắc tới Dương Kiếm tôi lại đau đầu.”
Lưu Xuyên thức thời chuyển sang chuyện khác: “Cậu thực sự không định ngủ một giấc à? Tám rưỡi phải lên máy bay đi Bắc Kinh rồi, sao chịu nổi?”
Tần Dạ nói: “Không sao. Cùng lắm thì lên máy bay ngủ hai tiếng, buổi chiều ba giờ mới bắt đầu hội nghị, ăn trưa xong tôi ở khách sạn ngủ một giấc cũng được.”
Lưu Xuyên cũng hết cách.
Một khi bệnh mất ngủ của Tần Dạ tái phát thì chắc chắn sẽ thâu đêm, nghĩ một hồi hắn lại nói: “Tôi đến phỉ trại kéo cậu lên cấp luôn, nhanh chóng lên 30 đi, tối mà rảnh thì đi phụ bản cùng bọn tôi luôn. Đội bọn tôi thiếu người, hiện tại phải tìm người khắp nơi phiền lắm.”
Tần Dạ hỏi: “Phụ bản level 30? Danh Kiếm Các à?”
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, kinh nghiệm chơi game của Tần Dạ đương nhiên rất phong phú, Lưu Xuyên vừa nói anh đã lập tức hiểu được, mở bảng ghi thành tích Anh hùng Võ Lâm ra xem, quả nhiên thấy thành tích vượt ải phụ bản Danh Kiếm Các level 30 đang được đội của Lưu Xuyên chiếm giữ, thành tích trước mắt là 75,000 điểm.
Tần Dạ nói: “75,000? Thành tích này không phải trình độ đúng của cậu phải không?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Đánh có tâm thì chắc chắn không dừng ở đây. Có điều nếu tôi đánh lên cao quá người ta sẽ nghi ngờ. Trong game tôi không chơi Đường Môn Khôi lỗi mà vẫn chơi Ám khí cũng vì thế.”
Đang nói chuyện, Đường Môn và Ngũ Độc đã cưỡi ngựa với nhau tới phỉ trại Thành Đô. Lưu Xuyên xuống ngựa, trực tiếp dùng ám khí giải quyết quái.
Lý Tưởng hỏi: “Không cần tôi qua kéo hả?”
Lưu Xuyên nói: “Không cần, hai người luyện khinh công đi, tôi đánh cho. Đủ đồ tím rồi đánh quái level 25 nhanh lắm.”
Lý Tưởng cũng nhận ra hiện tại tốc độ dọn quái của Đường Môn cực nhanh. Trị số kinh ngiệm trên đầu Thất Dạ Tuyết tăng lên không ngừng, không cần cậu đi kéo quái, quái mới hiện ra đã bị giết luôn rồi.
Tần Dạ đứng bên cạnh xem Lưu Xuyên đánh một hồi, nhắn riêng cho hắn: “Cách chơi Đường Môn Ám khí này đến tôi cũng không nhìn ra là cậu.”
Lưu Xuyên cười nói: “Thế nên dù có người nghi ngờ thân phận của tôi thì cũng sẽ không liên tưởng đến Lưu Xuyên được, ai cũng biết Lưu Xuyên chơi lưu phái Khôi lỗi mà.”
Tần Dạ không biết nói gì: “Cậu giảo hoạt thật.”
Lưu Xuyên nói: “Quá khen!”
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng ở một bên tập trung luyện khinh công, vừa tập vừa nghiên cứu cách tính nại lực.
Tần Dạ lười ra tay, trực tiếp ngồi dưới gốc cây treo máy hít kinh nghiệm. Lưu Xuyên thanh lý hết toàn bộ quái trong phỉ trại, Nga Mi của Tần Dạ cũng lên tới level 30 khi đồng hồ điểm sáu rưỡi sáng.
Thấy em gái Nga Mi trong đội lên cấp, bạn học Lý Tưởng bỗng nghĩ ra gì đó, ý tưởng lập lòe trong đầu, gửi tin nhắn riêng: “Phải rồi, Dạ Dạ nè, hay là chúng mình kết hôn làm nhiệm vụ vợ chồng đi?”
Tần Dạ nhíu mày: “Nhiệm vụ vợ chồng cái gì?”
Lý Tưởng nghĩ đối phương mới chơi, kiên nhẫn gửi một đoạn giới thiệu: “Từ level 30 trở lên có thể kết hôn trong game, kết hôn xong có thể làm được nhiệm vụ vợ chồng. Nhiệm vụ vợ chồng đơn giản hơn nhiệm vụ chính, phần thưởng kinh nghiệm cũng nhiều. Anh bạn Đường Môn của bạn kết hôn với Ngũ Độc bạn tui là để làm nhiệm vụ vợ chồng đấy, hay là chúng ta cũng kết hôn làm nhiệm vụ đi?”
Tốc độ tay của Lý Tưởng rất nhanh, viết xong một đoạn dài lại thêm ngay đoạn nữa: “Bạn yên tâm, sau này chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ thăng cấp thì cứ để tui đánh quái hết cho, nhiệm vụ tui làm hết. Bạn là người mới, cứ ở bên cạnh tui hít kinh nghiệm là được nè ^ _ ^”
Người mới em gái nhà mi!
Tần Dạ giật giật khóe miệng, còn chưa kịp nhắn lại, Lý Tưởng đã thuận tay gửi lời cầu hôn.
– hiệp khách [Đại Sư Có Lý Tưởng], môn phái [Thiếu Lâm], level 33, muốn kết làm vợ chồng với bạn, bạn có đồng ý hay không?
“Tôi là con trai.” Tần Dạ nhíu mày đánh bốn chữ xuống, vừa định gửi đi thì đúng lúc này lời mời cầu hôn nhảy ra giữa màn hình, Tần Dạ giật mình trượt tay, nhấn nhầm vào đồng ý.
Một dòng thông báo màu hồng nhạt lập tức hiện lên kênh Thế giới: “Chúc mừng hiệp khách Thiếu Lâm [Đại Sư Có Lý Tưởng] và nữ hiệp Nga Mi [Thất Dạ Tuyết], tình đầu ý hợp, kết bạn ngàn năm! Chúc hai vị bạc đầu giai lão, gắn bó trọn đời!”
Tần Dạ: “…”
Lưu Xuyên: “…”
Lý Tưởng thì lại rất phấn khích, nói vào kênh chat đội: “Tốt quá rồi, tôi với Dạ Dạ kết hôn, sau này chúng ta có thể tổ chức đội đi đánh nhiệm vụ vợ chồng với nhau!” Kèm theo một icon mỉm cười tung hoa.
Ngô Trạch Văn phản ứng kịp, nói: “Hình như hôm nay chúng ta chưa làm nhiệm vụ vợ chồng thì phải?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi đó vợ, đợi lát nữa đi làm luôn.”
Lý Tưởng cũng hùa theo: “Vợ, giờ chúng mình đi luôn ha?”
“…” Tần Dạ suýt hộc máu.
Trầm mặc một lát, Tần Dạ mới lạnh mặt nhắn cho Lưu Xuyên: “Tôi chỉ tùy tiện qua server mới xem qua thôi, tên ngốc bạn học này của cậu ở đâu ra thế? Sao lại cầu hôn luôn? Cậu ta nhanh quá, tôi còn chưa kịp đánh bốn chữ ‘Tôi là con trai’ nữa…”
Lưu Xuyên gửi lại một chuỗi icon mặt cười: “Tôi đã bảo cậu ta dở hơi mà, cứ nhận đi. Có cây hài vui mà!”
Tần Dạ: “…”
Tần Dạ trợn trắng mắt, nhắn tin cho Lý Tưởng, lạnh lùng nói: “Công việc của tôi khá bận, không có nhiều thời gian chơi game, nếu cậu muốn tìm vợ làm nhiệm vụ vợ chồng thì tìm người nào hay online ấy.”
Lý Tưởng gửi icon mỉm cười: “Không sao đâu. Nếu bạn ít thời gian thì cứ đưa nick cho tui, tui cày cấp giúp bạn luôn nè.”
Tần Dạ: “…”
Người này thật sự tốt bụng đến mức ngây thơ! Tần Dạ không biết xử lý thế nào, đã rất nhiều năm rồi anh không chơi game, đến việc trò chơi mở hệ thống kết hôn lúc nào còn chẳng biết, nên càng không biết làm sao để ly hôn. Vậy nên… thôi tạm thời cứ thế đi.
Tần Dạ bất đắc dĩ: “Đến lúc đó rồi nói, tôi có việc, off trước đây.”
Lý Tưởng nói: “Ủa off hả? Hay đưa nick cho tui luôn đi, tui làm nốt nhiệm vụ vợ chồng hôm nay, tiện thể sắm trang bị cho bạn luôn.”
Tài khoản mới cày lên này cũng chẳng đáng một đồng, Tần Dạ liền dứt khoát cho cậu: “ID qiyexue1028, pass 10281028.”
Lý Tưởng tò mò hỏi: “Nhiều 1028 quá? Bạn sinh ngày 28 tháng Mười à?”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Lý Tưởng nói: “Ồ! Vậy bạn off đi ha, ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi cho tốt rồi onl cũng được!”
Tần Dạ thực sự nhức đầu, trực tiếp gửi tin cho Lưu Xuyên: “Tôi off đây…” Sau đó liền log out.
Lý Tưởng mở hai giao diện đồng thời để đăng nhập vào nick của Tần Dạ, sau đó nhận được thông báo từ hệ thống sau khi nhập pass: “Xin hãy nhập mã nghiệm chứng được gửi qua điện thoại.”
Bên kia máy điện thoại của Tần Dạ cũng nhận được tin: “Tài khoản [Thất Dạ Tuyết] của bạn vừa được đăng nhập tại server [Thủy Long Ngâm] khu Một Điện tín, mã nghiệm chứng cho lần đăng nhập này là 521521.”
Sau đó lại thêm một tin nhắn từ Lưu Xuyên: “Đại sư Lý Tưởng hỏi cậu mã nghiệm chứng là gì?”
Tần Dạ thực sự đau đầu phát điên!!
Sau khi gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên, anh liền vào WC rửa mặt. Vừa rửa mặt nước lạnh vừa bực bội nghĩ, sao bỗng nhiên lại não tàn chạy đến server mới tìm Lưu Xuyên làm gì? Biết thừa là mỗi lần dính vào Lưu Xuyên đều gặp chuyện xấu mà!
-------------------
[Kịch ngắn]
Lý Tưởng: Để có thể kề vai chiến đấu với Tần Dạ, tôi sẽ trở thành đại sư lợi hại nhất! [cởi áo, lấy tràng hạt, A Di Đà Phật, vào mode cosplay-ing]
Tần Dạ: Lại muốn chết rồi à? Lại đây, tôi thỏa mãn cậu.
Lý Tưởng: T_T … Vợ giận rồi phải làm sao?
Lưu Xuyên [cười tủm tỉm]: Để sư phụ dạy cậu cách hay, khi vợ giận cứ đè xuống là xong.
Ngô Trạch Văn: Anh nói gì cơ?
Lưu Xuyên: Khụ khụ khụ! Sao em lại ở đây…
Ngô Trạch Văn: Vừa rồi anh với Lý Tưởng nói gì đấy?
Lưu Xuyên: Khụ, tôi đang nói khi nào vợ giận thì tự lên bảng là xong : )
Ngô Trạch Văn: …
Lưu Xuyên: Được rồi! Tôi biết em giận, để tôi tự chết đi!
Lý Tưởng: Tôi tôi tôi nữa! Tôi cũng lên bảng!
Ngô Trạch Văn: Cả ngày nhìn bọn họ chết lên chết xuống thế này cũng phiền, hay là trực tiếp ban cái chết nhân đạo luôn đi?
Tần Dạ: Đồng ý.
Ngô Trạch Văn: Quăng ra Thái Bình Dương hay Đại Tây Dương thì hơn?
Tần Dạ: Ném ra khỏi Trái đất luôn đi.
Ngô Trạch Văn: Đồng ý.
Lưu Xuyên: …
Lý Tưởng: …
[Tổ đội hai thầy trò chán sống] bị ném ra khỏi Trái đất, lệ rơi đầy mặt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận