Chẳng mấy mà trời đã sáng, người chơi net cũng lục tục rời đi, cày cả một đêm, Ngô Trạch Văn cũng đã thấm mệt, mi mắt trĩu xuống, Lý Tưởng nhìn cậu, nói: “Trạch Văn, hay là chúng ta off về ngủ đi?”
Lưu Xuyên vừa lúc cũng đánh chữ trong kênh chat: “Nên nghỉ ngơi thôi.”
Ngô Trạch Văn lập tức gật đầu nói: “Được.”
Ba người lần lượt tính tiền off net, quay về ký túc xá nằm xuống là ngủ.
Ba giờ chiều, hội nghị trước trận đấu mùa giải thứ Mười được liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp tổ chức tại Bắc Kinh. Ban lãnh đạo liên minh cùng với 16 vị đội trưởng, đội phó tham gia hội nghị, nghe nội dung các công việc và hạng mục trong giải đấu, phát sổ tay kèm theo lịch thi đấu.
Năm nay vừa lúc là năm thứ năm mà liên minh Võ Lâm triển khai giải chuyên nghiệp. Vì đây là năm cực kỳ mang tính kỷ niệm nên liên minh chuyên nghiệp cũng chi rất lớn vào việc cải cách quy chế thi đấu, quan trọng nhất vẫn là cơ chế phát sóng trận đấu.
Trước đây giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp đều được bình luận và phát sóng trực tiếp trên internet, tuyển thủ không cần ra sân, cái khán giả thấy chỉ là những nhân vật như Hải Nạp Bách Xuyên, Dạ Sắc, Tam Tư Đại Sư chứ không hề biết người thao tác phía sau những ID đó là ai. Tên thật của các tuyển thủ cũng chỉ có fan ruột nhớ, người bình thường xem chỉ nhớ đến ID.
Cơ chế phát sóng năm nay thay đổi hoàn toàn, phát trực tiếp trên TV và cả stream trên mạng, đồng thời tăng thêm video giải thích từ góc nhìn thứ nhất của các tuyển thủ, có thể nói là đi theo phần lớn các giải đấu thể thao điện tử quốc tế.
Trước khi thi đấu, MC sẽ giới thiệu mỗi tuyển thủ dự thi, ảnh chụp, thông tin cá nhân, số mạng đã giết được trong giải, số lần đếm số, mức độ cống hiến trong giao tranh tổng v…v… Những thông tin này sẽ công khai trước mắt khán giả.
Với hình thức phát sóng này, các tuyển thủ chuyên nghiệp có thể hiện ra trước mắt khán giả quang minh chính đại, coi như một sự thừa nhận đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhất là khi người nhà, bạn bè nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia trên TV, chắc chắn mức độ thừa nhận sẽ cao hơn so với xem thi đấu trên mạng rất nhiều.
Ngoại trừ cải cách phương thức phát sóng, liên minh còn đầu tư một khoản tiền khổng lồ để cải tạo toàn bộ nhà thi đấu của các thành phố, đấu trường sẽ chia kết cấu hai tầng trên dưới, sức chứa hơn vạn người xem, giữa sân khấu là màn hình điện tử cỡ lớn, đài bình luận, phòng cách âm của tuyển thủ, tất cả đều được làm rất chính quy và chuyên nghiệp.
Lễ khai mạc mùa giải thứ Mười sẽ được tổ chức vào tối thứ Bảy tại Bắc Kinh, hôm đó sẽ có hai trận khai mạc. Đầu tiên là màn đối đầu giữa “Đội tuyển Trường An”, quán quân của mùa trước, với đội tuyển mới thăng hạng mùa này, “Đội tuyển Tuyết Lang”. Trận thứ hai là “Đội tuyển Phong Hỏa” với “Đội tuyển Quốc Sắc”.
Sau khi hội nghị trước giải đấu kết thúc, phóng viên sẽ bắt đầu tiến hành phỏng vấn đội trưởng các đội tuyển, hiện trường phỏng vấn chật kín phóng viên và ký giả.
Thân là đội trưởng của đội trưởng Trường An, đương nhiên Dương Kiếm cũng nhận được chào đón của rất nhiều phóng viên.
Có nữ phóng viên hỏi: “Dương đội, trận khai mạc sẽ diễn ra giữa đội tuyển Trường An và đội tuyển Tuyết Lang, mọi người đã có những chuẩn bị gì?”
Dương Kiếm cười cười nói: “Đội tuyển Trường An là đội tuyển mạnh lâu năm, mùa giải trước vừa giành cúp vô địch, đối với trận khai mạc này tôi nghĩ ai cũng biết kết quả trong lòng rồi. Có điều tuy là đánh với đội mới nhưng chúng tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực, hi vọng có thể mang đến cho mọi người một trận đấu đầy phấn khích.”
Từ sau khi lên chức đội trưởng, Dương Kiếm ăn nói rất có khí thế, tự nhiên ứng đối với truyền thông. Một đội trưởng trẻ tuổi mạnh mẽ lại tự tin khiến rất nhiều fan Trường An yêu mến và bội phục, nhưng Tần Dạ lại không đồng ý với điều cậu ta nói.
Tuy Tuyết Lang là đội mới thăng hạng, nhưng kết quả ra sao chưa thể chắc chắn được!
Vì đội tuyển Tuyết Lang là một đội ngũ cực kỳ thần bí, đầu năm nay vừa thăng hạng từ giải Toàn quốc lên chuyên nghiệp.
Vì để có thể thay máu liên tục, liên minh chuyên nghiệp có quy định, mỗi năm có bốn giải đấu lớn bao gồm giải chuyên nghiệp mùa Xuân và mùa Thu, giải T.G.A mùa Hạ và mùa Đông, mỗi giải đấu đều có điểm tương ứng. Sau hết một năm, liên minh sẽ tiến hành tổng kết, trao thưởng các hạng mục đồng thời xếp hạng đội tuyển theo điểm số. Ba đội tuyển top 3 sẽ đạt được giải thưởng đội tuyển ngôi sao của năm, hai đội tuyển đứng cuối bảng xếp hạng sẽ bị đào thải xuống hạng.
Đội tuyển bị đào thải chỉ có thể tham gia vòng trụ hạng, đối thủ chính là quán quân và á quân của giải Toàn quốc, hai đội tuyển chuyên nghiệp bị đào thải sẽ rút thăm đấu với hai đội thăng hạng kia, cố gắng chiến thắng để giành được chiếc vé trở về liên minh chuyên nghiệp một lần nữa.
Chế độ đào thải này giống với rất nhiều giải đấu khác, tạo cơ hội thăng hạng cho những đội tuyển nghiệp dư, cũng khiến cho các đội tuyển được đăng ký chính thức sẽ phải đấu tranh, nỗ lực, sơ sẩy chút thôi là sẽ xuống hạng như chơi.
Giải đấu Toàn quốc Anh hùng tranh bá, là con đường duy nhất để các đội tuyển nghiệp dư thăng lên chuyên nghiệp.
Đội tuyển Tuyết Lang có thể loại được đội chuyên nghiệp bị đào thải, thành công thăng hạng vào hàng ngũ chuyên nghiệp, chắc chắn không phải loại đội tuyển newbie trong lời Dương Kiếm. Tuy trình độ giải Toàn quốc kém hơn giải chuyên nghiệp rất nhiều, cũng không có nhiều nhân tài ưu tú. Nhưng điều đáng lo là đội tuyển Tuyết Lang là một tuyển nghiệp dư, toàn bộ đều là cao thủ nghiệp dư, mọi người hoàn toàn không hiểu gì về những người này.
Đội tuyển thành lập từ dân gian này tham gia giải Toàn quốc, đánh thẳng vào chung kết rồi vô địch, đào thải đội chuyên nghiệp, thuận lợi vào được giải chuyên nghiệp, đương nhiên không thể khinh thường thực lực.
Loại đội tuyển mới tới này, vì đội trưởng các đội tuyển lớn không biết rõ về lối đánh của bọn họ nên thường xuyên sẽ bị thua bất ngờ trong lượt đi của giải.
Trận đấu khai mạc có thể nói là đá thử vàng đối với đội tuyển mới lên. Đội tuyển mới thăng hạng lật đổ quán quân tuy chưa từng xuất hiện nhưng vẫn không thể không đề phòng. Phong cách va chạm trực diện này của Dương Kiếm chưa biết chừng lại lật thuyền trong mương.
Dương Kiếm nói quá chắc chắn, khiến Tần Dạ thực sự có dự cảm không lành.
***
Sau khi phỏng vấn các đội tuyển thì đến tiệc tối do liên minh tổ chức.
Tiệc tối không có phóng viên quấy nhiễu, mười sáu đội tuyển, 32 vị đội trưởng đội phó, vài bình luận viên nổi danh của ban tổ chức cùng với ban lãnh đạo và chủ tịch liên minh. Trong đại sảnh khách sạn có bày một vài chiếc bàn, mọi người cùng nhau dùng bữa, thoải mái trao đổi.
Tiệc tối kiểu này không hạn chế chỗ ngồi, mọi người đều tìm bàn người quen để ngồi cùng nhau.
Tần Dạ nhìn thấy Lộc Tường thì liền đi về phía cậu.
Lộc Tường chính là một nhóc phàm ăn, trên mặt tỏ vẻ rất vui sướng, một người con trai anh tuấn đang ngồi cạnh cậu, sắc mặt lãnh đạm, đôi lúc lại đưa một đĩa đồ ăn qua cho cậu.
– đội trưởng Thiệu Trạch Hàng của đội tuyển Đồng Tước.
Người con trai này là núi băng nổi tiếng của liên minh, tích chữ như vàng, biểu cảm trên mặt luôn lạnh lẽo như băng đá. Hắn là con lai, mang một phần tư huyết thống châu Âu, ngũ quan sâu, ánh mắt và màu tóc cũng nhạt hơn, thích mặc quần tây áo sơ mi, sạch sẽ chỉnh tề, tinh tế tỉ mỉ. Tính người này rất lạnh, người nào không quen rất ít khi dám nói chuyện với hắn, ngay đến cả thành viên của đội tuyển Đồng Tước cũng rất ít khi cười cợt trước mặt hắn.
Tiêu Tư Kính là loại bên ngoài thì lịch sự nho nhã, rất có phong độ, nhưng khi ánh mắt ấy chiếu thẳng vào người ta lại khiến ai ai cũng phải tự quy hàng.
Còn Thiệu Trạch Hàng lại là dạng trầm mặc kiệm lời, chỉ cần sầm mặt lại thì ánh mắt như thanh kiếm băng kia có thể dọa sợ rất nhiều người.
Hai vị đội trưởng cực mạnh này nổi tiếng không dễ chọc, khiến rất nhiều phóng viên đau đầu.
So ra thì Lưu Xuyên vẫn thân thiện hơn, cả ngày cười tủm tỉm, lần nào phóng viên cũng rất dễ nói chuyện.
Chẳng qua, phần lớn lời Lưu Xuyên nói đều là cú lừa, không tin nổi câu nào…
Thân là đội trưởng đội tuyển Đồng Tước, đương nhiên Thiệu Trạch Hàng cũng rất nổi tiếng, được mệnh danh là Minh Giáo đệ nhất liên minh. Hắn chơi Minh Giáo lưu phái Song đao, am hiểu cận chiến vòng ra sau lưng khống chế, tính cách bình tĩnh đến biến thái, ánh đao lạnh như băng vung lên khi vào trận đủ khiến vô số đối thủ run sợ trong lòng. Đội tuyển Đồng Tước có tổ hợp đội trưởng đội phó một nóng một lạnh nhưng lại vô cùng ăn ý. Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường chưa bao giờ cãi nhau, quả thực rất hiếm thấy.
Lộc Tường ngẩng đầu nhìn thấy Tần Dạ, lập tức cười chào hỏi: “Tần Dạ, mau tới đây ngồi nè! Lâu lắm không gặp anh. Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, đừng bảo lại mất ngủ nha?” Cậu nhóc này mỗi khi cười rộ lên liền lộ ra hai chiếc răng nanh, mang đến cho người ta cảm giác nhóc con nuôi hoài không lớn…
Tần Dạ đi tới ngồi xuống bên cạnh Lộc Tường, nói: “Đúng là tối qua mất ngủ thật.”
Lộc Tường quan tâm hỏi: “Bệnh đau nửa đầu lại tái phát à? Hay thử tìm bác sĩ xem sao?”
Tần Dạ lắc đầu: “Bệnh cũ, khám cũng thế thôi.”
Thiệu Trạch Hàng nhìn về phía Tần Dạ, gật đầu coi như chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Tần Dạ thuận miệng hỏi: “Thiệu đội về nước từ khi nào vậy?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Tối hôm qua.”
Cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc, Tần Dạ quả thực không có tiếng nói chung với khối băng này.
Lộc Tường ngồi cạnh nói: “Lần này Thiệu đội đi châu Âu hơn một tháng, đi nhiều nơi lắm luôn. Kỳ nghỉ lần sau tôi cũng muốn đi du lịch nước ngoài, nhưng mà liệu làm visa có khó không? Tôi muốn đến châu Âu một chuyến.”
Tần Dạ không biết nói gì: “Thôi đi ông tướng mù đường, đến ngay Bắc Kinh còn lạc lên lạc xuống, ra nước ngoài… cậu ra nước ngoài du lịch chắc chắn không về được đâu.”
Lộc Tường vò đầu cười: “Thì đi tour, có hướng dẫn viên du lịch thì đảm bảo không lạc được!”
Hai người đang trò chuyện thì lại có hai người quen đi tới bên cạnh, vậy mà lại là Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân của đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Lộc Tường hưng phấn chào hỏi: “Lão Tiêu, Luân thần, nào, mau tới đây ngồi!”
Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân đi tới ngồi xuống, Tần Dạ hỏi: “Không phải hai người đang ngồi bàn bên kia à?”
Tô Thế Luân ghé lại khẽ cười bên tai Tần Dạ: “Dương đội nhà cậu đang hàn huyên với đội trưởng của đội tuyển Tuyết Lang mới thăng hạng kìa, tôi thật sự không chịu nổi…”
Tần Dạ nhìn về phía Tiêu Tư Kính, Tiêu Tư Kính gật đầu một cái thay lời chào.
Thêm vài phút, các đội trưởng của đội tuyển Lạc Hoa Từ, đội tuyển Hoa Hạ, đội tuyển Thịnh Đường cũng đều tới chiếc bàn này ngồi xuống.
Mấy đội trưởng liếc nhau, trong lòng biết rõ nhưng không mở miệng.
Những đội tuyển này đều là đội mạnh lâu năm, đa số các vị đội trưởng cũng là tuyển thủ cùng thời, quen biết nhau khá rõ. Còn Dương Kiếm tuy rằng có chức quán quân, nhưng xét về tuổi nghề thì vẫn chỉ là hậu bối của những người này, bản thân cậu ta lại còn trẻ, tính tình nóng nảy vô cùng, khác biệt nghiêm trọng như thế, không thể nói chuyện được.
Bàn bên cạnh, Dương Kiếm vỗ vai vị đội trưởng mới tới kia, mỉm cười nói: “Giải Toàn quốc nhiều đội dự thi như thế, các anh đánh thẳng lên đây chắc khó khăn lắm nhỉ? Giải chuyên nghiệp bố trí khá chặt chẽ, không có tuần nghỉ, tháng nghỉ nhiều như giải Toàn quốc. Một khi giải chuyên nghiệp chính thức bắt đầu, cứ hai ba ngày lại có một trận, phải bay qua bay lại khắp Bắc Kinh và Thượng Hải.”
Đội trưởng mới nói: “Đúng vậy, trình độ giải chuyên nghiệp cao hơn giải Toàn quốc rất nhiều, chế tài thi đấu cũng chuyên nghiệp hơn, sau này còn nhờ Dương đội quan tâm.”
“Đương nhiên rồi.” Dương Kiếm hào sảng vỗ vai đội trưởng mới, “Phải rồi, để tôi giới thiệu cho anh một chút đội trưởng các đội tuyển, anh vừa tới chắc chưa quen ai đúng không?”
Vị đội trưởng mới kia mỉm cười nói: “Cảm ơn Dương đội, tôi cũng muốn làm quen với các vị đội trưởng tiền bối luôn.”
Dương Kiếm đưa vị đội trưởng mới kia giới thiệu với cả bàn một lần, sau đó lại sang bàn bên này.
Hai người đều đang cầm một ly rượu vang, Dương Kiếm bắt đầu giới thiệu theo chiều kim đồng hồ: “Vị này là Tiêu đội, đội phó Tô của đội tuyển Thất Tinh Thảo, Thiệu đội, đội phó Lộc của đội tuyển Đồng Tước. Tiếp đến là Diệp đội, đội phó Lâm của đội tuyển Lạc Hoa Từ, Lương đội, đội phó Tạ của Hoa Hạ. Bên này là Đường đội và đội phó Trần của Thịnh Đường… Còn có đội phó Tần của Trường An bọn tôi. Cả bàn này đều là đại thần đứng đầu liên minh, mau chào hỏi các tiền bối nào.”
Đội trưởng mới mỉm cười nâng ly: “Chào các vị tiền bối, tôi là Phương Chi Diên, đội trưởng của đội tuyển mới thăng hạng Tuyết Lang, nghe danh các vị tiền bối đã lâu, xin kính một ly trước, sau này mong được quan tâm nhiều hơn.”
Người con trai trẻ tuổi mặc sơ mi trắng, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, giọng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, khi cười cũng tràn đầy phong độ.
Phương Chi Diên uống một hơi cạn sạch, các đội trưởng cũng rất lịch sự nâng ly uống rượu: “Đừng khách sáo.”
Đợi hai người đi xa, Tiêu Tư Kính mới mở miệng nói: “Trước đây chưa bao giờ nghe qua về đội tuyển Tuyết Lang, mọi người có ý kiến gì không?”
Thiệu Trạch Hàng luôn lời ít ý nhiều, lạnh lùng nói: “Phương Chi Diên này không đơn giản.”
Lộc Tường gãi đầu nói: “Tôi nghe có người bạn bảo đội tuyển này đánh ở giải Toàn quốc như quá quan trảm tướng, tiến vào chung kết với thành tích bất bại, cách đánh cụ thể thì không rõ vì giải Toàn quốc không phát trên mạng, chỉ người nào đến tận nơi mới biết thôi.”
Tiêu Tư Kính đăm chiêu: “Có lẽ là một con ngựa ô.”
Tô Thế Luân mỉm cười nhìn Tần Dạ: “Chờ đến khi bọn họ đánh với Trường An là mọi người sẽ biết rõ thôi. Trận khai mạc đấy, Tần Dạ cố lên nhé.”
Tần Dạ có chút bất đắc dĩ.
Cái thứ xấu xa bụng đầy dao găm này chắc chắn đang chờ xem đội tuyển Trường An bị chê cười.
Hội nghị trước trận đấu năm nay cảm giác như thiếu thiếu gì đó, nhìn kỹ mới nhận ra thiếu mất một tên Lưu Xuyên miệng tiện, không khí bỗng trở nên khác hẳn.
Trong những hội nghị trước, Lưu Xuyên cười tủm tỉm mở mode mỉa mai, kéo hết cừu hận của các đội trưởng. Năm nay main tank Lưu Xuyên không ở đây nữa, đội tuyển Trường An bỗng thành mục tiêu để mọi người chú ý.
Hầy, chỉ những lúc này mới nhận ra tiện nhân Lưu Xuyên kia cũng có tác dụng riêng!
Lưu Xuyên nằm trên giường đang ngủ ngon lành mà mí mắt vẫn giật không ngừng.
Sao bỗng cảm giác hình như mình đang bị rất nhiều người nguyền rủa vậy?
Trong mơ cũng bị một đám người đuổi giết, thực sự kỳ quái…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận