Lưu Xuyên ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh, rửa mặt xong liền tới nhà ăn để ăn cơm tối rồi mới đến quán net gần trường.
Cuối tuần có thể thoải mái một chút, từ ngày mai là không thể nữa rồi, buổi sáng phải lên lớp nên tối không thể thức đêm, hơn nữa ký túc xá của trường có giờ giới nghiêm, về muộn sẽ không được vào.
Xem ra phải mua máy tính nhanh một chút thôi.
Lưu Xuyên đi đến ngân hàng để kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng.
Thẻ tiết kiệm, số dư có thể dùng là 4500 tệ.
Tấm thẻ này là do người mẹ Dương Thu Ninh của hắn đưa cho, trong thẻ có sẵn 5000 tệ, sau này mỗi tháng sẽ chuyển thêm 1000 tệ vào thẻ cho hắn vào ngày mùng 1 hàng tháng. Sau khi Lưu Xuyên trở lại trường có rút 500 tệ để mua đồ dùng sinh hoạt, hiện tại trong thẻ chỉ còn 4500.
Lưu Xuyên cũng không phải loại người tiêu tiền như nước. Trước đây khi còn làm đội trưởng của đội tuyển Hoa Hạ, ngoại trừ những khi phải đi ăn uống xã giao tiếp khách bắt buộc thì ngày nào hắn cũng chỉ rúc trong gaming house. Đội tuyển bao ăn bao ở, chẳng phải tiêu bao nhiêu tiền, mỗi tháng hắn còn lén lút đút lót tiền tiêu vặt cho Lưu Hiểu Mông. Lưu Xuyên cảm thấy con gái phải được chu cấp đầy đủ, thân là anh trai hắn cũng nên quan tâm cô em này một chút, vì thế cho em tiền là chuyện hắn chưa bao giờ phải nghĩ.
Tất nhiên… hắn không biết con gái thích cái gì nên chỉ có thể đưa tiền, bảo em gái muốn mua gì thì tự đi mua.
Sau vài năm thi đấu, lương, thưởng, thu nhập ngoài, hoa hồng làm đại diện quảng cáo cũng tiết kiệm được một khoản lớn.
Nói rằng mình chỉ có một triệu gửi ngân hàng?
Khụ khụ, đương nhiên là kế hoãn binh để đối phó với mẹ thôi.
Lưu Xuyên mỉm cười móc ra một tấm thẻ khác, nhét vào máy ATM.
Thành viên Kim Cương, tiền gửi định kỳ 5,000,000 Nhân Dân Tệ.
Tấm thẻ này được hắn làm khi giải nghệ, trong đó có rất nhiều tiền thưởng mà quản lý Hoa Hạ cho hắn. Lưu Xuyên gửi tiết kiệm toàn bộ thực ra chỉ vì sau này khi trở về liên minh sẽ có vốn khởi đầu, không đến mức nghèo không lập nổi một đội tuyển.
Thành lập đội tuyển cần rất nhiều tiền, từ lương cho đội viên, chi phí ăn ở, chi phí máy tính, bàn phím, chuột, phí di chuyển thi đấu, tiền khách sạn v… v… Mới lập đội không tìm được tài trợ nên chắc chắn sẽ phải tự bỏ tiền túi ra.
Các đội tuyển nghiệp dư đều là thành viên góp tiền với nhau, vé máy bay đi thi đấu cũng phải tự chi lấy.
Lưu Xuyên tích trữ khoản tiền này làm vốn ban đầu để có thể tạo điều kiện tốt nhất cho các thành viên, được nhận lương theo hợp đồng đầy đủ, đó là vì cái hắn muốn không chỉ là chức đội trưởng của một đội tuyển.
– mà là người cầm quyền tối cao của một câu lạc bộ.
Hắn muốn tự mình xây dựng nên một đội tuyển, hơn nữa còn khiến đội tuyển này trở thành bảng hiệu của một câu lạc bộ thể thao điện tử, sau này từ từ phát triển, mở rộng, nếu có khả năng thì còn lấn sân sang các hạng mục game khác.
Còn Lưu Xuyên hắn, sẽ là người đầu tư ban đầu, sẽ là người có cổ phần cũng như quyền phát ngôn lớn nhất trong câu lạc bộ.
Về sau dù hắn có giải nghệ, câu lạc bộ này vẫn là của hắn.
Hắn hoàn toàn có thể biến câu lạc bộ trở thành sự nghiệp kinh doanh của bản thân, cứ như thế sẽ dễ ăn nói với cha mẹ hơn nhiều.
Từ đội trưởng của một đội tuyển, rồi trở thành ông chủ sau màn, đây mới là mục đích thực sự của Lưu Xuyên.
Bình thường tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không tham gia vào việc quản lý đội tuyển, nói các khác, bạn chỉ là trâu cày thuê, quản lý muốn đuổi bạn đi thì bạn đừng hòng ở lại. Giống với một ngôi sao nổi tiếng nhưng nếu công ty quản lý kinh tế phía sau muốn nghĩ cách chỉnh bạn, phong tỏa đường kiếm cơm của bạn thì bạn cũng không có cách nào.
– trừ phi tự mình làm.
Lưu Xuyên muốn tự mình làm, tự mình trở thành ông chủ, tự mình khống chế toàn bộ.
Nếu người khác biết được ý nghĩ này của Lưu Xuyên, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn có dã tâm quá lớn…
Có điều Lưu Xuyên lại cảm giác mình vẫn nên có chút dã tâm này. Hắn không yên lòng khi phải giao một đội tuyển tự mình xây dựng cho người khác.
Năm triệu gửi ngân hàng tuy không nhiều nhặn gì nhưng vẫn đủ để thành lập một đội, ứng phó với khoản phí phải bỏ ra trong thời kỳ đầu. Ít nhất hắn có thể trả lương ổn thỏa cho các thành viên, để anh em không đến nỗi phải làm không công cho hắn.
Chút tiền này Lưu Xuyên hoàn toàn không muốn động đến, vì vậy hắn chọn hình thức gửi tiết kiệm một năm không rút, gạt cả cha mẹ mình.
Có điều hiện tại lại hơi phiền, không thể rút tiền trước hạn thì không đủ tiền mua máy tính.
Laptop trên thị trường để chơi game cũng phải tầm bảy tám ngàn. Tiền hiện tại của hắn chỉ có hơn bốn ngàn, nếu mang đi mua máy thì tháng này chết đói… Hay là đi vay trước nhỉ?
Lưu Xuyên do dự một chút, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho một số thuê bao: “Họp xong chưa?”
Tin nhắn rất nhanh được trả lời: “Họp xong rồi sư phụ! Đang ăn cơm tối nè, hôm nay là tiệc hải sản, ngon dã man! Đệ tử vừa ăn năm con sò biển, ba con tôm hùm với bốn con cua!”
Lưu Xuyên: “…”
Tiểu Lộc Tường bùng nổ tốc độ tay, nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại: “Bàn bên cạnh đang uống rượu, Dương Kiếm uống nhiều lắm rồi. Sư phụ không ở đây chán quá, trước đây khi sư phụ có mặt chắc chắn sẽ bị đám đội trưởng hùa vào chuốc say.”
Lưu Xuyên: “…”
Trước đây mỗi lần tham gia hội nghị trước giải đấu, Tiêu Tư Kính sẽ luôn đi đầu kính rượu Lưu Xuyên: “Xuyên đội, mùa giải này mong cậu thủ hạ lưu tình.” Sau đó Thiệu Trạch Hàng sẽ đuổi theo: “Thủ hạ lưu tình.” Rồi Diệp đội, Đường đội, tất cả mọi người đều hùa vào, lời nói cũng giống hệt nhau: “Thủ hạ lưu tình.”
Lưu Xuyên bị bọn họ kính như vậy thực sự rất cạn lời – các người có thèm thủ hạ lưu tình với tôi đâu?
Bảo sao hôm nay cứ có cảm giác bị người ta nguyền rủa, hóa ra là mấy vị đội trưởng ý xấu đầy bụng tụ tập với nhau.
Lưu Xuyên cười nói: “Lộc Tường, bỏ qua bọn họ đi. Cậu có tiền trong ngân hàng đúng không? Cho sư phụ vay 10,000 coi.”
“Phụt…”
Tại tiệc tối, Lộc Tường bỗng nhiên hóc xương cá, ho khù khụ.
Tần Dạ bất đắc dĩ nói: “Ăn chậm thôi, quỷ đói đầu thai chắc?”
Thiệu Trạch Hàng đẩy một cốc nước qua cho Lộc Tường rồi vỗ lưng cho cậu.
Lộc Tường ho một lúc lâu, mặt đỏ phừng phừng, cuối cùng cũng nuốt được xương cá, uống mấy ngụm nước rồi xấu hổ phất tay: “Tôi đi toilet chút…”
Sau khi vào toilet, Lộc Tường mới lấy điện thoại ra liều mạng gõ chữ: “Gì vậy sư phụ? Tìm đồ đệ vay tiền?”
Lưu Xuyên cười nói: “Sư phụ cậu cũng có những khi nghèo đói mà.”
Lộc Tường khiếp sợ: “Sư phụ mà cũng cần phải tìm người vay tiền sao? Đống tiền kiếm được hồi trước đâu rồi? Đệ tử nhớ không nhầm thì sư phụ phải có tiền thưởng tuyển thủ tốt nhất mùa giải mấy lần, làm gì có chuyện thiếu thốn vậy?”
Lưu Xuyên bình tĩnh nói: “Gửi tiết kiệm rồi, không rút được.”
Lộc Tường: “…”
Lưu Xuyên nói: “Tôi muốn mua máy tính chơi game, còn bàn phím cơ với chuột nữa, cho sư phụ vay đi, cuối năm trả ha.”
Lộc Tường gãi đầu: “Ồ được rồi, chờ ngày kia khai mạc xong về chúng ta hẹn gặp nhé?”
Lưu Xuyên nói: “Được, sư phụ mời cậu ăn cơm.”
***
Giải quyết xong vấn đề tiền nong, Lưu Xuyên khoái trá trở về quán net, mở máy ngồi xuống.
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đã onl, Thanh Phong Đạo Trưởng thì chưa thấy đâu.
Nhưng không thể ngờ Thất Dạ Tuyết của Tần Dạ cũng đang onl, lúc này Tần Dạ hẳn phải đang ăn tối ở hội nghị, chắc là Lý Tưởng mở acc. Bạn học Lý Tưởng rất nhiệt tình, vì hết lần đi phụ bản ở nick chính nên mới mở nick Tần Dạ ra đi phụ bản, thế mà cũng cày lên level 32 rồi.
Lưu Xuyên thấy Lý Tưởng còn đang đánh phụ bản, liền nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Vợ ơi onl từ mấy giờ vậy?”
Ngô Trạch Văn nói: “Từ ba giờ chiều.”
Hai người bọn họ online sớm hơn hắn ba tiếng, quả nhiên Lưu Xuyên ngủ quá nhiều.
Lưu Xuyên nói: “Nếu rảnh thì chúng ta đi phụ bản thường nhé, tôi dạy cậu mấy lần xong cậu thử đi một mình xem sao.”
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không biết đi phụ bản một mình khó thế nào, gật đầu nói: “Được.”
Xuất phát điểm của cậu quả thực rất cao, từ giai đoạn tân thủ đã đi cùng với vị đại thần đứng đầu này, phụ bản đi một mình có lẽ sẽ khiến người khác khiếp sợ, nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm thấy rất bình thường…
Hai người cùng nhau vào phụ bản, quái ở phụ bản thường không khó như phụ bản anh hùng, không có debuff, giữ chặt đánh là được. Đánh boss thì không khó nhưng kinh nghiệm nhận được lại rất ít ỏi.
Lưu Xuyên vừa đánh vừa cẩn thận dạy cho cậu, hai người đi một lần phụ bản hết hơn mười phút.
Đến lần thứ hai Lưu Xuyên không đánh nữa, đứng một bên xem trò vui, bảo Ngô Trạch Văn đánh một mình.
Newbie Ngũ Độc đáng thương bị một đống tiểu quái bao vây, mất máu nhanh như rong huyết, liều chết giãy giụa giữa đám quái. Đợi đến khi cậu sắp ngỏm, Lưu Xuyên mới ra tay dứt khoát giải quyết hết mấy con quái, cứu Ngũ Độc về.
Ngô Trạch Văn biết hắn đang cố ý huấn luyện mình nên cũng không nói chuyện, yên lặng tự sinh tự diệt giữa đám quái.
Sau vài lần, cuối cùng Ngô Trạch Văn cũng nắm được chút kỹ thuật đánh quái đa mục tiêu.
Năng lực học hỏi của Ngô Trạch Văn rất mạnh, sau lần thứ ba vào phụ bản đã chật vật hoàn thành, tuy ngốn đến hơn 20 phút nhưng cậu là tân thủ đó! Tân thủ đi phụ bản một mình, nói ra có ma mới tin…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Lần này tôi sẽ không vào nữa, cậu vào đánh một mình, chú ý những chi tiết tôi vừa dạy, nắm chắc nhịp ra chiêu, thử xem có hoàn thành trong 15 phút không.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
15 phút sau, Ngô Trạch Văn đi ra, lưng đeo hai thanh vũ khí lam, giao dịch cho Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên hỏi: “Có giảm thời gian được nữa hay không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Vừa rồi có mắc vài sai lầm nhỏ, chắc sẽ nhanh hơn khoảng 30 giây.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thử lần nữa đi.”
Quả nhiên lần thứ tư chỉ mất 14 phút 30 giây, người này quả thực rất nhạy bén đối với những con số.
Hai người cứ thế vừa nói chuyện phiếm vừa đi phụ bản một mình. Ngô Trạch Văn tụ quái, giết quái, đánh boss đơn độc trong phụ bản, càng ngày càng nắm giữ nhịp độ đi phụ bản nhuần nhuyễn hơn.
Bảy giờ tối, rốt cuộc Lý Tưởng cũng đi xong năm lần phụ bản anh hùng cho acc Nga Mi, gửi tin nhắn than vãn với hai người trong đội: “Vừa rồi tôi dùng nick Dạ Dạ tổ một đội qua đường mà phát điên luôn, đánh loạn xì ngầu có mấy lần suýt diệt đoàn, đánh 40 phút mới qua cửa lận…”
Lưu Xuyên cười: “Đội người qua đường đi phụ bản anh hùng đều vậy mà. Cuối cùng cũng qua ải được, cậu chỉ huy hả?”
Lý Tưởng nói: “Đúng đó, nhịn không nổi mà. Một đám gà mờ, không biết khống chế hộ vệ lúc đánh boss thứ hai, để hộ vệ buff cho boss liên tục, đánh mãi mà vẫn nguyên cây…”
Lưu Xuyên gửi icon giơ ngón cái: “Được đó nha! Cũng học cách chỉ huy rồi à?”
Lý Tưởng cười nói: “Đội trưởng dạy tốt mà!”
Hiện tại cậu mới biết được tầm quan trọng của vị cao thủ Đường Môn chỉ huy này, chênh lệch thực sự quá lớn.
Lý Tưởng có chút vội vã, muốn nhanh đến 12h đêm nay để reset tiếp tục đánh phụ bản anh hùng.
Đúng lúc này Lưu Xuyên nhận được tin nhắn ở góc trái màn hình –
Diệp Lạc Vô Thanh nói với bạn: “Chào cao thủ, tôi là hội trưởng khu Bảy của bang Trường An, Diệp Lạc Vô Thanh.”
Lưu Xuyên trả lời: “Xin chào.”
Diệp Lạc Vô Thanh nói: “Rất xin lỗi, trước đây không an tâm về thân phận các bạn, nghĩ mọi người là clone của Thất Tinh Thảo nên mới phải nằm vùng đi dò la một chút, để anh chê cười rồi : )”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Diệp Lạc Vô Thanh nói: “Đêm nay sau khi reset phụ bản có thể mang người của bang tôi đi đánh một lần không?”
Lưu Xuyên nói: “Được, phái hai cao thủ Đường Môn tới đây.”
Diệp Lạc Vô Thanh gửi icon bắt tay: “Chúng tôi rất ngạc nhiên không biết anh dùng cách gì để đánh ra được thành tích 75,000, vì vậy muốn phái hai người của bang tới học hỏi một chút. Người đến đều là tay chơi lâu năm, có thể yên tâm về trình độ. Có điều chúng tôi cũng không dám mặt dày xin hướng dẫn miễn phí từ anh, người anh em cần gì cứ nói, coi như chúng tôi mua hướng dẫn đi.”
Không hổ là quản lý bang lớn, thủ đoạn ngoại giao cũng hàng đầu.
Lưu Xuyên cười nói: “Hội trưởng đừng khách sáo, tôi cũng không cần gì đâu, đội ngũ thiếu người lại không yên tâm rủ rê trên kênh Thế giới. Hai con gà trong đội tôi đang cần học hỏi, bên cậu phái cao thủ đến hỗ trợ cũng là chuyện tốt đối với chúng tôi.”
Diệp Lạc Vô Thanh: “…”
Hội trưởng không khỏi đờ ra, ban đầu cậu ta còn tưởng Đường Môn này bảo cho người tới đi phụ bản là có ý muốn bán hướng dẫn, ai dè lại cho miễn phí luôn? Dạy cách đánh miễn phí, có việc tốt như vậy sao?
Lưu Xuyên nói: “Trước đây tôi cũng nói với spy của bên cậu rồi, tôi có thể dạy cách đánh của tôi, nhưng vào phụ bản thì còn tùy, có phá được kỷ lục hay không là việc của bên các cậu.”
Diệp Lạc Vô Thanh vô cùng khiếp sợ!
Ý của hắn là dù các bang hội khác có học cách đánh xong cũng không phá được kỷ lục sao?
Ý muốn nói cùng một cách đánh, người khác đi đánh cũng không lên được thành tích này? Vì thế việc hướng dẫn cho mọi người không liên quan vì cơ bản là sẽ không phá được?
Diệp Lạc Vô Thanh nhanh chóng hiểu ra.
Người này quả thực rất tự tin! Chẳng nhẽ hắn cho rằng trình độ của mình vượt trội hơn hẳn toàn bộ các bang khác sao?
Diệp Lạc Vô Thanh bình tĩnh nói: “Được rồi, vậy tôi đi trước. 12 giờ đêm nay sau khi reset phụ bản, tôi sẽ cho hai cao thủ Đường Môn của bang tới, đi phụ bản với người anh em một lần để học hỏi kinh nghiệm.”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Được, đến khi đó cứ bảo bọn họ xin vào đội tôi. Có điều tôi dạy miễn phí cho mọi người thì trang bị vật liệu trong phụ bản sẽ không cho.”
Diệp Lạc Vô Thanh vội nói: “Không thành vấn đề, không cần chia cũng được!”
Diệp Lạc Vô Thanh nhanh chóng tuyển người trong đoàn tinh anh của bang, tuyển được hai cao thủ Đường Môn mạnh nhất bang là Phong Tuyết Thiên và Vũ Trung Mạn Bộ. Hai người này đều đã đánh lên chiến giới thứ Sáu, hơn nữa cũng là lão làng đi phụ bản với đoàn tinh anh vô số lần.
Diệp Lạc Vô Thanh dặn dò: “Đường Môn này nói sẽ dạy chúng ta miễn phí, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Làm gì có chuyện bánh thịt từ trên trời rơi xuống? Hai người vào xong nhớ chú ý học, mở cả ghi hình nữa.”
Vũ Trung Mạn Bộ nhíu mày: “Người này kiêu ngạo thế?”
Phong Tuyết Thiên nói: “Chẳng qua chỉ là nghé con to mồm không sợ hổ thôi! Có lẽ tình cờ tìm được bug nên có thành tích như thế lại tưởng là mình đỉnh cao. Sợ quái gì, để chúng tôi vả cho tên đó tỉnh ra!”
Nhưng vào lúc này, một hàng chữ nhỏ đột nhiên hiện ra từ kênh hệ thống ở góc dưới màn hình của Lưu Xuyên: Hảo hữu [Thanh Phong Đạo Trưởng] của bạn đã lên mạng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận