Sau khi Thanh Phong Đạo Trưởng tới, Lưu Xuyên lập tức gửi lời mời tổ đội.
Lưu Xuyên nói: “Đạo trưởng đúng giờ ghê ha, tám giờ là tám giờ.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Ừ, vừa tan làm về.”
Xoay người qua cửa hàng xem một lúc mới thấy vốn lưu động của cửa hàng đã lên đến 10,000, tối qua khi offline mới có 5000, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã tăng lên gấp đôi. Thanh Phong Đạo Trưởng vừa tra giao dịch thì mới thấy rất nhiều trang bị xanh mà Đường Môn bỏ vào đều được bán hết.
Đường Môn này quả nhiên nhìn xa trông rộng, hai người phối hợp với nhau thì cửa hàng cũng lên cấp nhanh hơn trước rất nhiều, coi như đôi bên cùng có lợi.
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Hôm nay anh đi phụ bản thường nhiều lắm à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, đi kiếm trang bị, tiện thể luyện kỹ thuật luôn, một công đôi việc.”
Thanh Phong Đạo Trưởng sửng sốt: “Anh mà còn cần đi luyện kỹ thuật ở phụ bản thường?”
Lưu Xuyên cười: “Là Ngũ Độc với Thiếu Lâm, tôi dạy hai người bọn họ đi một mình.”
Thanh Phong Đạo Trưởng lại trầm mặc, bỗng nhiên cậu cảm thấy mấy người trong đội này có chút mạnh muốn nghịch thiên. Một đội bốn người mà cả bốn đều đi phụ bản thường một mình được, nếu tin này lộ ra ngoài sẽ khiến bao nhiêu người rớt cằm đây?
Lưu Xuyên tiếp tục nói trong kênh chat đội: “Tốc độ của đại sư chậm nhất, mỗi lần đi phải mất hơn mười phút, phải cố gắng thêm.”
Lý Tưởng nói: “Tôi đổi tâm pháp nên chưa quen, lần tới sẽ tốt hơn! Để tôi đi lần nữa coi sao.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ. Vợ cũng đổi sang tâm pháp của Cổ trùng thử đi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Thanh Phong Đạo Trưởng lại càng sửng sốt.
Vậy mà lại bắt hai con gà này đổi tâm pháp đi phụ bản? Đường Môn đang làm gì vậy? Huấn luyện hai người họ sao?
Đáp án nhanh chóng hiện ra.
Đúng là hắn đang sử dụng cách này để huấn luyện hai người…
Lý Tưởng nói: “Nhanh hơn khi nãy hai phút! Đúng là quen rồi thì nhanh hơn hẳn.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ. Cố lên.”
Một lát sau, Ngũ Độc cũng đi ra, nói: “Vẫn là chín phút.”
Lưu Xuyên nói: “Không cần vội, kỹ năng giai đoạn đầu của lưu phái Cổ trùng ít lắm, bao giờ có nhện với bướm sẽ mạnh hơn, bây giờ cứ chơi Trường tiên tiếp đi, khi dùng roi xem có thể nhanh hơn mức bảy phút 30 giây không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Để tôi thử xem.”
Ba người cứ thế nói chuyện như ở nhà, mỗi lần đi phụ bản thường của Danh Kiếm Các là lại một lần cửa hàng Thanh Phong có thêm vũ khí lam…
Thanh Phong Đạo Trưởng trầm ngâm nhìn danh sách đội ngũ.
Trình độ ba người này có chút cao thái quá, không giống người chơi game bình thường. Mà quái lạ là Ngũ Độc và Thiếu Lâm chắc chắn là gà nhưng dưới sự chỉ đạo của Đường Môn, trình độ của họ lại tăng nhanh đột biến. Tốc độ tiến bộ này không khác dùng tool hack là bao, hôm qua khi đi phụ bản Thiếu Lâm còn vì Đường Môn dẫn tiểu quái nhiều quá mà hô to gọi nhỏ, hôm nay đã có thể một mình đi đánh phụ bản thường…
Thanh Phong Đạo Trưởng còn đang rối rắm tự hỏi thì bỗng nhiên có tin nhắn gửi riêng hiện ra dưới màn hình: “Đạo trưởng kiên nhẫn thật đấy, cứ tự mình suy luận chứ nhất quyết không mở miệng hỏi tôi à?” Kèm theo icon cười tủm tỉm.
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Lưu Xuyên nói: “Hẳn cậu đã sớm nhìn ra rồi ha? Dù sao cũng không gạt được cậu, tôi không giấu giếm nữa. Hai con gà này là người mới nhưng rất có tiềm lực, đúng là tôi đang dùng cách này để huấn luyện bọn họ, nhanh chóng luyện cho bọn họ thành cao thủ thực sự.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nghi hoặc: “Để đánh đấu trường à?”
Lưu Xuyên nói: “Để thi đấu.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “… Chẳng nhẽ anh định lập đội đi đánh giải Toàn quốc sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không phô trương đến mức đó, chúng tôi đều là sinh viên, thi giải cấp trường thôi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Giải liên trường?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng đã hiểu rõ hoàn toàn. Hóa ra Đường Môn này là cao thủ, dạy hai người bạn học chơi game để tham gia giải liên trường. Bảo sao thời gian online và thoát game của bọn họ lại giống nhau như thế. Có điều học cùng một trường mà trình độ cao như vậy cũng hiếm có.
Thanh Phong Đạo Trưởng đang ngẫm nghĩ, Lưu Xuyên lại gửi icon mỉm cười qua: “Bí mật hẳn là nên trao đổi phải không?”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đã lật bài tẩy với cậu rồi nhưng lại chẳng biết gì về cậu cả, phải chia sẻ để hiểu nhau hơn đi chứ : )”
Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc một lát mới hỏi: “Anh muốn hiểu thêm gì?”
Lưu Xuyên nói: “Người thông minh không nói chuyện mập mờ, cao thủ trong game đại khái trình độ nào tôi cũng gặp rồi, nhưng trình độ của cậu hơn cao thủ của các bang hội lớn hẳn một cấp.”
Lưu Xuyên cười cười, gõ thêm một hàng chữ: “Nói thẳng ra là tiêu chuẩn thi đấu chuyên nghiệp.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu thuộc đội tuyển nào?”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Được rồi, không muốn nói cũng không sao. Cao thủ các đội tuyển lớn mở clone chơi game cũng nhiều, có điều phần lớn đều rất kín tiếng, cày nhanh nhanh lên cấp cuối để đi đánh đấu trường mới là mục đích chính của tuyển thủ chuyên nghiệp. Cậu không những không vội lên cấp còn mở cửa hàng Thanh Phong làm kinh doanh… cậu chơi clone cũng tận tâm thật đó?”
Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Anh nhìn kiểu gì mà ra tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp?”
Lưu Xuyên cười: “Đi phụ bản gần chục lần với cậu tôi có thể thấy được trình độ của cậu rất cao, vì thế đến lần đánh kỷ lục, tôi mới đổi cách đánh boss ngay tại chỗ, bắt cậu phối hợp với tôi. Lâm thời thay đổi đấu pháp, chắc chắn Ngũ Độc và Thiếu Lâm sẽ làm không tốt, hai người của Thất Tinh Thảo cũng sẽ có thể mắc sai lầm, nhưng tôi tin tưởng chắc chắn cậu sẽ làm được, vì cậu đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp.”
“Với năng lực học hỏi và ứng biến của mình, dù tôi không chỉ huy thì rất nhiều thời điểm cậu cũng biết phải làm thế nào. Cậu đã từng tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, hoàn toàn khác biệt với việc chơi game thông thường. Đội tuyển chuyên nghiệp có phương pháp huấn luyện chuyên nghiệp riêng, từ ý thức, phản ứng, cách di chuyển tùy cơ ứng biến đến kỹ thuật khinh công, tính kỹ năng tung ra v… v… cậu đều làm rất cẩn thận và nổi bật. Vì vậy chắc chắn cậu đã từng huấn luyện chuyên nghiệp rồi… Tôi nói đúng chứ?”
Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc hồi lâu, thậm chí ngón tay đặt trên bàn phím cũng có chút cứng đờ.
– tiêu chuẩn chuyên nghiệp?
Đã lâu cậu không nghe thấy từ này nữa.
Rất lâu trước đây, cũng có người từng nói với cậu: “Đạo trưởng, trình độ của cậu không đi thi đấu thì quá đáng tiếc, cậu đạt tiêu chuẩn thi đấu chuyên nghiệp đó.”
Người nọ ba hoa chích chòe, nói rằng cách đánh của cậu khiến họ phải sáng mắt, chỉ cần huấn luyện nhiều thêm chắc chắn sẽ trở thành một Võ Đang ưu tú. Khi đó cậu chưa hiểu sự đời, chỉ đi phụ bản và đấu trường trong game, mà tham gia đấu trường chuyên nghiệp vẫn luôn là giấc mộng lớn nhất của cậu.
Vì vậy khi bị thám tử của đội tuyển khai quật, cậu giống như Thiên lý mã gặp được Bá Nhạc, hưng phấn đến độ mấy ngày không ngủ.
Trong game cậu có một người bạn rất thân chơi Minh Giáo, hai người thường xuyên cùng nhau đi đánh rank, vì vậy cả hai đều đã đánh tới chiến giới thứ Bảy. Cái tên kia còn thường xuyên đi đánh lôi đài một mình, tỉ lệ thắng solo luôn đứng đầu server trong nước.
Thám tử muốn mời cả hai tới đội tuyển Càn Khôn để huấn luyện thử, đạo trưởng rất vui vẻ nói chuyện này cho người bạn kia.
Nào ngờ đối phương lại giội ngay một chậu nước lạnh vào người cậu: “Đội tuyển Càn Khôn? Tới cái loại đội ngũ hạng ba rác rưởi đó làm gì, chẳng có tương lai. Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn, trình độ của cậu mà đòi đi đánh giải chuyên nghiệp à? Đến tôi cậu còn không đánh nổi.”
Đạo trưởng: “…”
Người nọ luôn nói chuyện không khách khí như thế, một câu đã đả kích người ta bị thương đầy mình.
Nhưng Thanh Phong Đạo Trưởng lại cảm thấy phải thử đánh giải chuyên nghiệp một lần mới cam tâm. Vì thế cậu cứng đầu rời khỏi bang, một mình tới trại huấn luyện của đội tuyển Càn Khôn.
Cậu biết bản thân không phải loại tuyển thủ thiên tài đủ để khiến người ta lóa mắt, tốc tay của cậu chỉ có 220, miễn cưỡng đạt ngưỡng yêu cầu của tuyển thủ chuyên nghiệp, gặp đại thần chuyên nghiệp tốc độ tay cực cao thì cũng xác định bị hành.
Hiện tại cao thủ liên minh nhiều như mây, tân binh chơi game nghiệp dư như cậu được đào đi đã coi như hạnh phúc khó cầu, không có chuyện vừa mới bắt đầu đã được vào một đội mạnh. Tới một đội tuyển hạng ba như Càn Khôn cậu cũng đã rất vui rồi, cậu tin tưởng chỉ cần bản thân cố gắng, một ngày nào đó ắt sẽ thành công.
Cậu khắc khổ tập luyện trong trại huấn luyện của đội tuyển Càn Khôn, trau dồi rèn giũa từng bước từ di chuyển cơ bản, đánh quái, khinh công, thao tác skill.
Hình thức huấn luyện của tuyển thủ chuyên nghiệp vô vị hơn chơi game rất nhiều, từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều chỉ lặp đi lặp lại một bài tập, cứ liên tục nhàm chán và vất vả như thế. Nhìn một hình ảnh giống nhau quá nhiều lần đôi khi sẽ khiến đầu choáng mắt hoa. Nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục, vì tất cả những việc này đều là nền tảng cơ bản của tuyển thủ chuyên nghiệp, mà nền tảng có vững thì lên sân đấu phát huy mới càng ít phạm sai lầm.
Trại huấn luyện của đội ngũ hạng hai không chính quy như các đội mạnh, trình độ thành viên không đủ, đội trưởng và nhóm chủ lực cũng chẳng có thời gian mà quản tới mấy người mới ở đây, mà bản thân trình độ của huấn luyện viên trong trại huấn luyện cũng không cao.
Mỗi lần đội trưởng đưa đội tới thành phố khác thi đấu, người mới trong trại huấn luyện sẽ cực kỳ rảnh rang.
Nhưng cậu lại chưa bao giờ rảnh rỗi, mỗi ngày cậu luôn là người dậy huấn luyện sớm nhất và đi ngủ muộn nhất, vì cậu biết khuyết điểm lớn nhất của mình – cậu không còn trẻ nữa.
Không giống những thiếu niên mới 16 17 còn rất nhiều thời gian, không gian để tiến bộ cũng lớn kia. Khi cậu được khai quật thì đã 21 tuổi rồi. Trong giới eSports, nhiều người 21 tuổi đã trở thành tuyển thủ đại thần của các đội tuyển lớn, còn cậu ở độ tuổi 21 này, mới chỉ bắt đầu đặt chân tới trại huấn luyện mà thôi.
Vì cậu khởi đầu quá trễ, vậy nên chắc chắn phải giành giật từng giây!
Đáng tiếc không phải cứ cố gắng là sẽ thành công, lĩnh vực thi đấu mãi mãi là chiến trường tàn khốc nhất.
Thành tích đội tuyển Càn Khôn trượt dốc trên diện rộng, cuối cùng rớt xuống hạng bét trong top 16. Bọn họ bắt buộc phải đánh trụ hạng với quán quân hoặc á quân của giải Toàn quốc để tranh đoạt tư cách tham dự mùa sau.
Sau đó, đội tuyển Càn Khôn gặp đội tuyển Tuyết Lang.
Đội ngũ đi lên từ nghiệp dư này có lối đánh sắc bén, các tuyển thủ thao tác nhanh như chớp giật, giống loài sói hoang rong ruổi trong bão tuyết. Đội tuyển Càn Khôn bị bọn họ đánh cho tan tác, cuối cùng bị Tuyết Lang đào thải với tỉ số chung cuộc 8:0!
Cậu vẫn còn nhớ rõ, các thành viên của đội tuyển Tuyết Lang sau khi thi đấu xong liền hưng phấn ôm nhau, có tuyển thủ trẻ tuổi còn khinh miệt nhìn lướt qua hướng đội tuyển Càn Khôn, cười nói: “Đây là đội tuyển chuyên nghiệp đó à? Cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Có một người mang gương mặt giống hệt cậu ta vỗ vai nói: “A Kiệt, đừng quên đội tuyển này đứng hạng nhất từ dưới lên trong liên minh.”
Cậu trai được gọi là A Kiệt gãi đầu nói: “Đứng hạng nhất từ dưới lên? Bảo sao mềm oặt như chân tôm để bọn mình hành cho như thế, trình gà!”
Nghe đối phương nói chuyện, các thành viên đội tuyển Càn Khôn mặt xám ngoét, đội trưởng còn xanh xao trông thấy.
Bị quét sạch đủ mười lần, đây chính là sự sỉ nhục đối với tuyển thủ chuyên nghiệp!
Sau đó đội trưởng Phương Chi Diên của đội tuyển Tuyết Lang đi tới đầy phong độ, lịch sự mỉm cười bắt tay với bọn họ.
Sự nho nhã lễ độ trong nụ cười của Phương Chi Diên đối lập hoàn toàn với sắc mặt thất thểu của đội trưởng đội tuyển Càn Khôn. Đây chính là sự tàn khốc khi thi đấu, thắng làm vua thua làm giặc, không ai thương xót thay cho kẻ yếu cả.
Sau trận đấu đó, nhà đầu tư của đội tuyển Càn Khôn quyết định giải tán đội tuyển. Dù sao phía đầu tư tài trợ cho đội cũng vì muốn kiếm tiền, không ai muốn kinh doanh thua lỗ cả. Thành tích của đội tuyển Càn Khôn yếu kém như thế, đánh trận nào thua trận đó, không thể nhìn ra bất cứ hi vọng nào, quả thực đúng là nên giải tán.
Có người trong đội bị đả kích đến mức mất đi niềm tin, hoàn toàn không có ý định muốn trở lại thi đấu.
Đội trưởng và đội phó nản lòng thoái chí, âm thầm giải nghệ, tuyển thủ chủ lực cũng không ai muốn tiếp tục đánh giải nữa, phần lớn thành viên trong đội đều lựa chọn rời bỏ giới chuyên nghiệp để tìm đường sinh nhai khác. Còn muốn tiếp tục ở lại làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ có hai người –
Một là Chu Phi Phàm 17 tuổi, còn lại là Giang Thiếu Khuynh đã 22.
Mùa giải mới đến, thông tin về các tuyển thủ tự do đều được đăng tải trên trang thông tin chính thức của liên minh cho các đội tuyển lớn lựa chọn. Những tuyển thủ tự do mạnh đương nhiên sẽ bị người ta tranh đoạt với giá cao, còn dạng người mới như bọn họ có người để mắt đã tốt lắm rồi. Nói khó nghe thì khi đó Giang Thiếu Khuynh cảm thấy bản thân như món hàng hết hạn sử dụng, bị bày ra trước cổng chợ để bán tống bán tháo đi.
Sau này Chu Phi Phàm được Thất Tinh Thảo mua lại, còn Giang Thiếu Khuynh đến hết mùa chuyển nhượng vẫn chẳng có ai đoái hoài.
Đã 22 tuổi vậy mà vẫn là người mới trong trại huấn luyện, chưa từng tham gia bất cứ trận đấu chính thức nào, chỉ thế đã đủ để dọa cho quản lý các đội tuyển rút lui.
Ở tuổi này mà bồi dưỡng lại từ đầu chắc chắn không còn kịp, chẳng nhẽ rúc trong trại huấn luyện một năm thì giải nghệ hay sao? Các đội tuyển tìm người mới đều thích dạng thiếu niên có năng khiếu, trưởng thành một hai năm là có thể lên sân thi đấu với tư cách thành viên chủ lực rồi.
Còn loại người mới lớn tuổi như cậu, đã mất đi cơ hội cạnh tranh ngay từ giây phút đầu tiên.
Giang Thiếu Khuynh chỉ có thể âm thầm rời đi.
Quản lý đội tuyển Càn Khôn cho cậu 4000 tệ, đây là lương hai tháng cuối cùng của Giang Thiếu Khuynh. Cậu không còn nhớ tâm trạng ra sao khi nhận lấy khoản tiền kia, ngón tay cứng đến độ tiền cầm không nổi.
– trải qua một năm trong trại huấn luyện, khi kết thúc thì nhận được trợ cấp bốn ngàn, đây chính là toàn bộ cuộc đời chuyên nghiệp của anh.
– đi tới cái loại đội ngũ rác rưởi hạng ba lấy đâu ra tương lai, đừng có nghĩ vớ va vớ vẩn, trình độ này mà đòi đi đánh chuyên nghiệp sao?
Lời người bạn nói khi ấy lại hiện lên trong đầu, Giang Thiếu Khuynh nhận ra chính mình không biết đáp lại thế nào. Phấn khởi vui mừng chạy đi huấn luyện, sau đó ôm thân xác chật vật rời đi… Đây chính là kết cục cho suy nghĩ vớ vẩn của cậu.
Nói cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?
Không sai, đúng là cậu đã huấn luyện trong trại huấn luyện của đội tuyển chuyên nghiệp một năm.
Nói cậu đạt tiêu chuẩn thi đấu chuyên nghiệp sao? Đến chính cậu còn không tin tưởng.
Một tuyển thủ chuyên nghiệp chưa từng đánh bất cứ trận nào? Một tuyển thủ chuyên nghiệp đợi ở trại huấn luyện tròn một năm, đến đội trưởng còn chưa gặp nổi mấy lần? Một tuyển thủ chuyên nghiệp mà mùa chuyển nhượng không ai muốn, cuối cùng chỉ có thể cầm 4000 tiền lương yên lặng rời đi?
Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp…
Giấc mộng thuở ban đầu, hiện tại nhìn lại giống như trò hề.
Giang Thiếu Khuynh sớm đã nản lòng thoái chí, tìm một công việc để kiếm kế sinh nhai. Hiện tại công việc đã ổn định, cuộc sống cũng đi vào quy luật. Nhưng trong lòng cậu vẫn không bỏ được trò chơi này, vẫn nhớ thương đạo bào Võ Đang xanh trắng đan xen kia, vẫn nhớ thương đạo trưởng Thanh Phong của cậu.
Cậu không mặt mũi nào quay về server cũ chơi cùng bạn bè nữa, vì vậy mới lựa chọn qua server mới này.
Bản cập nhật lần này vừa vặn sẽ có vũ khí cam cho 24 lưu phái. Cậu tới nơi đây cũng chỉ vì muốn đổi lấy một thanh vũ khí để chơi mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận