Lưu Xuyên thấy Thanh Phong Đạo Trưởng mãi không phản ứng, liền đánh chữ tiếp: “Nếu cậu không tiện nói thì cũng không sao, tôi sẽ không hỏi thăm cậu thuộc đội tuyển nào. Có điều mùa giải mới sắp đến rồi, nếu cậu cứ chơi game mãi thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu đó?”
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát, nhắn lại: “Không sao, tôi không cần thi đấu.”
Lưu Xuyên sửng sốt hỏi: “Người mới của trại huấn luyện sao?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ.”
Nhìn những lời này, Lưu Xuyên lại là bên trầm mặc.
Thanh Phong Đạo Trưởng có lối đánh ổn định thận trọng như thế, nếu là cao thủ của đội tuyển nào đó thì Lưu Xuyên phải có ấn tượng mới đúng. Có điều nếu cậu ta nói là trại huấn luyện thì Lưu Xuyên hoàn toàn không biết. Dù gì trại huấn luyện cũng là quân dự bị của đội tuyển, rất nhiều người mới ở đây đều được đặc huấn bí mật, nhất là đội trưởng bụng đen thui của nhà nào đó, cố ý giấu hết người mới của trại huấn luyện đi, đến khi thi đấu lại bất ngờ cho ra mắt để người ta chấn động.
Đây là người mới trong trại huấn luyện, của đội tuyển nào đây?
Đối phương không muốn nói, Lưu Xuyên cũng không tiện hỏi thăm chuyện cá nhân của người khác.
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới nói: “Thực ra tôi hỏi cậu mấy chuyện này cũng không phải vì muốn tọc mạch chuyện của cậu mà vì để hẹn thời gian online với cậu một lần nữa, làm sao để không ảnh hưởng tới việc huấn luyện hàng ngày của cậu.”
Giang Thiếu Khuynh hỏi: “Hẹn thời gian? Anh muốn tổ đội cố định à?”
Lưu Xuyên nói: “Không sai. Đi phụ bản với đội cố định sẽ yên tâm hơn. Phụ bản hạn chế số lần, kêu gọi mấy vị đồng đội heo trên kênh thế giới chỉ tổ lãng phí thời gian của mọi người. Trước mắt chỉ có bốn người cố định là tôi, Ngũ Độc, Thiếu Lâm và cậu. Nếu cậu không tham gia thi đấu thì tôi không phải lo ảnh hưởng đến cậu nữa.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ tôi hiểu rồi.”
Lưu Xuyên nói vào kênh đội: “Nào các vị, chúng ta lập đội cố định nhé?”
Lý Tưởng lập tức gửi icon chảy nước miếng: “Được! Lập đội cố định quá ổn luôn! Tổ đội với người qua đường đi phụ bản thốn lắm!”
Ngô Trạch Văn cũng không có ý kiến gì: “Được.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi là sinh viên, cuối tuần rảnh, bình thường không được thức đêm, mọi người thì sao?”
Lý Tưởng nói: “Tôi và Ngũ Độc cũng là đảng đi học, về sau phải lên lớp nên không thể thức muộn quá nữa. Trường chúng tôi có giờ giới nghiêm, ký túc xá đóng cửa lúc 12 rưỡi. Tôi thích đi net nên về sau chỉ có thể onl từ bảy giờ đến 12 giờ thôi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi cũng vậy, tôi giống đại sư.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Vậy thế này đi, chúng ta sẽ hẹn thời gian hoạt động cố định từ tám giờ đến 12 giờ. Những thời gian khác mọi người muốn làm gì thì làm, có được không?”
Lý Tưởng nói: “Hoàn toàn được luôn!”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Không thành vấn đề.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy quyết định thế đi! Mọi người kết bạn hết với nhau đã.”
Cả đám kết bạn với nhau, Lưu Xuyên lại nói; “Đạo trưởng, nếu muốn tổ đội cố định thì tôi muốn hiểu thêm về trình độ của cậu một chút, sau cũng dễ sắp xếp chiến thuật khi đi các phụ bản khác nhau. Sau level 50 sẽ phải cố định lưu phái, cậu chơi lưu phái nào của Võ Đang?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Võ Đang Kiếm tông.”
Lưu Xuyên khựng lại một chút.
Tốc độ tay và phong cách kiểu này, sao lại là Kiếm tông được?
Tuyển thủ chuyên nghiệp này có gì đó không đúng…
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Thế này đi, cậu tới cổng Đông thành Giang Lăng, chúng ta đánh một hồi, luận bàn chút.”
Giang Thiếu Khuynh cũng vừa lúc muốn xem trình độ của Đường Môn, nhanh chóng cưỡi ngựa đi tới cổng thành Giang Lăng.
Đi phụ bản chỉ có thể nhìn ra thao tác và ý thức của một người, còn trình độ PK chân chính ra sao phải tự mình thử qua mới biết. Giang Thiếu Khuynh cũng nhận ra Đường Môn này chắc chắn cũng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng vẫn không có đầu mối chính xác là thần thánh phương nào.
Người chơi cùng đội tên sẽ hiện màu xanh, liếc mắt đã thấy ba người kia trong đám đông. Đường Môn mặc đồ lam sẫm đứng ở cổng thành Giang Lăng, Ngũ Độc mang theo một chú rắn nhỏ im lặng đứng bên cạnh còn tên ngốc Thiếu Lâm thì nhảy nhót tập khinh công gần đó.
Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng…
Mấy cái tên kỳ lạ này là đồng đội cố định của mình sao? Cảm giác thật vi diệu…
Giang Thiếu Khuynh dừng lại trước mặt ba người, Đường Môn lập tức gửi lời mời –
Hiệp khách [Lưu Danh Bách Thế], môn phái Đường Môn, level 33, mời bạn cùng luận bàn.
Trong game chỉ khi lên cấp cuối là 70 mới có thể tiến vào server đấu trường Đại hội Võ Lâm. Dưới level 70 mà muốn đánh nhau chỉ có hai cách, một là kẻ thù mở cừu sát, giết người sẽ gia tăng trị số sát khí, sát khí vượt quá mức nhất định sẽ bị lôi vào tù.
Còn cách khác là luận bàn hữu hảo, không đánh chết người, đánh khi còn một máu thì phân thắng bại. Khi mời luận bàn ở giữa sẽ có một cây cờ lệnh, vì thế người chơi cũng gọi là “Cắm cờ”. Trừ những nơi được các thế lực Võ Lâm chiếm giữ, bất cứ chỗ nào trong game đều có thể cắm cờ luận bàn.
Quảng trường trước cổng thành chính là nơi được rất nhiều người ưa thích để dùng làm chốn luận bàn. Lúc này cổng thành Giang Lăng đã có khá nhiều nhân sĩ thích đánh nhau chán quá cắm cờ trao đổi.
Giang Thiếu Khuynh đồng ý lời mời, vừa định ra tay Đường Môn lại nói vào kênh đội: “Đạo trưởng đổi sang Võ Đang Kiếm tông đi, đánh lưu phái cậu am hiểu nhất ấy.”
Lý Tưởng hưng phấn nói: “Muốn PK à? Tôi hóng với!”
Ngô Trạch Văn cũng đi tới, điều chỉnh góc nhìn để xem trận chiến.
Giang Thiếu Khuynh đánh một chữ “Được”, đổi sang trang bị và tâm pháp của Kiếm tông.
Lưu Xuyên nói: “Bắt đầu đi.”
Đếm ngược năm giây, luận bàn chính thức bắt đầu!
Lưu Xuyên lập tức khinh công nhảy về sau kéo dài cự ly, Đường Môn phóng độc tiêu không cần mất thời gian hồi chiêu ra, chỉ trong một giây ngắn ngủi, trên người Thanh Phong Đạo Trưởng đã trúng ba cây tiêu độc, tốc độ tay thực sự khiến người ta sợ hãi mà than!
Có điều Giang Thiếu Khuynh rất bình tĩnh, cầm trường kiếm trong tay trực tiếp đột tiến về hướng Đường Môn –
Nhân kiếm hợp nhất!
Kỹ năng trung cấp của Võ Đang Kiếm tông, kiếm khách và lợi kiếm trong tay kết hợp làm một, nhanh chóng di chuyển về phương hướng chỉ định để tấn công đối thủ, gây sát thương cao, trúng mục tiêu sẽ tích được năm điểm kiếm ý!
Trong khi đối phương nhanh chóng di chuyển, vậy mà cậu ta có thể dự đoán được hướng đi, trực tiếp mở Nhân kiếm hợp nhất, biến thành một thanh kiếm sắc đâm tới!
Lưu Xuyên không tránh né chiêu này, hứng trọn toàn bộ sát thương, máu lập tức mất đi một phần năm.
Thanh Phong Đạo Trưởng lập tức bồi thêm một chiêu Kiếm ảnh vô ngân!
Tiêu hao toàn bộ kiếm ý, trường kiếm trong tay biến thành bóng kiếm vô hình tấn công đối thủ, kiếm ý càng nhiều thì bóng kiếm ảo ảnh sẽ càng nhiều, sát thương gây ra càng lớn.
Đây là combo cơ bản nhất của Võ Đang Kiếm tông, Nhân kiếm hợp nhất tích lũy kiếm ý, Kiếm ảnh vô ngân tiêu hao kiếm ý, phóng thích hai chiêu liên tục thì tốc tay càng nhanh càng dễ trúng, mà trúng mục tiêu liên tục sẽ gia tăng thương tổn!
Nhưng Thanh Phong Đạo Trưởng lại không ngờ combo nhanh như thế mà chiêu Kiếm ảnh vô ngân thứ hai lại không trúng. Như thể đã dự đoán được từ trước, ngay khoảnh khắc cậu ra tay, Đường Môn lại dùng Mê ảnh tung!
Mê ảnh tung, skill cơ bản của Đường Môn, lập tức nhảy về vị trí xác định cách đó 20 mét!
Đường Môn này nhảy một cái lại trực tiếp đáp xuống ngay sau lưng Võ Đang, ám khí trong tay cũng ào ào tung ra –
Tang hồn đinh! Kim châm thứ huyệt! Phi hoa trích diệp!
Ba loại ám khí, ba loại kỹ năng nhưng gần như tung ra cùng một lúc!
Võ Đang bị ám khí đâm trúng từ sau lưng liên tục, hiệu ứng xuất huyết lập tức được chồng lên ba tầng!
Vô ngã vô hình!
Kỹ năng trung cấp của Võ Đang Kiếm tông, lập tức tự giải trừ một debuff bất kỳ.
Mấy chiêu giải trạng thái phải tính đúng thời cơ mới có thể dùng khi PK, thời gian hồi chiêu quá dài, sau khi dùng một lần thì xác định sẽ bị đối thủ áp chế suốt một khoảng thời gian tiếp theo.
Thanh Phong Đạo Trưởng trúng debuff xuất huyết thì lập tức bị ép mất kỹ năng, chính vì phán đoán Đường Môn này là cao thủ nên trong vài giây là đủ để đánh nhau sống chết, tuyệt đối không thể để cho hắn gia tăng hiệu ứng xuất huyết được!
Giải debuff xuất huyết xong, cậu lập tức điều chỉnh góc nhìn, mở khinh công Tật phong bộ đuổi theo Đường Môn bằng tốc độ nhanh nhất. Trường kiếm trong tay vung lên, kiếm pháp cơ bản của Võ Đang Kiếm tông Tam hoàn sáo nguyệt được tung ra!
Ánh kiếm trong tay đạo trưởng như ánh trăng cong veo, cực kỳ đẹp vào ban đêm, kỹ năng này không mất nhiều mana lại có ba đoạn chiêu thức gộp lại, Tam hoàn sáo nguyệt trúng mục tiêu cả ba lần thì sát thương sẽ nhân lên gấp bội, hơn nữa còn tích được kiếm ý rất nhanh!
Giang Thiếu Khuynh bùng nổ tốc độ tay, ba chiêu liên tục đâm hết về phía yếu hại của Đường Môn, sát thương gấp bội, Đường Môn máu giấy lại mất đi một phần năm cây máu! Giang Thiếu Khuynh lại tiếp tục mở Kiếm ảnh vô ngân!
Nhưng Đường Môn lại linh hoạt né được thêm lần nữa, lần này hắn sử dụng khinh công giang hồ Phi hạc xung thiên!
Kiếm ảnh vô ngân của Giang Thiếu Khuynh lại hụt, cậu hơi ngừng một chút, chủ động kéo giãn cự ly, bình tĩnh tính toán thời gian hồi khinh công của Đường Môn.
Năm giây sau, Nhân kiếm hợp nhất!
Ngay trong nháy mắt Đường Môn đáp xuống, đạo trưởng Võ Đang lại hóa thành thanh kiếm sắc, trực tiếp vọt về phía điểm rơi!
Thanh kiếm khổng lồ lướt trong không trung, chính xác rơi vào nơi Đường Môn đáp xuống!
Ngay sau đó lại đến Kiếm ảnh vô ngân, Tam hoàn sáo nguyệt, Kiếm ảnh vô ngân, một combo bào đi hơn nửa cây máu của đối phương!
Vì máu rơi xuống ngưỡng hạn chế, thông báo nhắc nhở từ hệ thống lập tức hiện ra dưới góc trái: “Hiệp khách Võ Đang [Thanh Phong Đạo Trưởng] chiến thắng hiệp khách Đường Môn [Lưu Danh Bách Thế] trong luận bàn.”
Lưu Xuyên ngồi thiền tại chỗ khôi phục khí huyết, gửi icon cười tủm tỉm: “Đánh được đó đạo trưởng.”
Lý Tưởng cũng vỗ tay trong kênh đội: “Đạo trưởng xịn quá!”
Ngô Trạch Văn cũng nói: “Rất lợi hại.”
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát, nhắn tin riêng qua: “Anh đang nhường tôi?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Cũng không phải nhường, chủ yếu là tôi muốn xem trình độ thực sự của cậu. Chúng ta là đồng đội, hiểu nhau một chút là chuyện tốt. Cậu đánh quả thực rất ổn, Kiếm tông Võ Đang level 30 có thể học mấy skill cơ bản như Tam hoàn sáo nguyệt, Nhân kiếm hợp nhất, Kiếm ảnh vô ngân. Nhưng chỉ với mấy chiêu đơn giản này mà cậu có thể vận dụng lặp đi lặp lại, phối hợp combo chứng tỏ ý thức không tồi.” Kèm theo một đống icon giơ ngón cái.
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc, thực ra cậu biết rõ trong lòng, vừa rồi Đường Môn thử cậu.
Lúc đó sau khi dùng Mê ảnh tung, ba chiêu ám khí của Đường Môn tung ra liên tiếp suýt nữa đã khiến cậu trở tay không kịp. Nhưng sau đó Đường Môn chỉ dùng các loại khinh công để né combo chứ không ra tay đánh cậu tiếp. Nếu cứ chơi cái trò vòng ra sau lưng vài lần nữa thì cậu chưa chắc đã ứng phó được.
Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười nói: “Tôi dùng các loại khinh công cố ý thả diều cậu là vì muốn kích ra tốc độ tay nhanh nhất của cậu. Nhưng hiếm có là cậu lại không kiêu không nóng nảy, bị tôi thả diều vẫn cực kỳ bình tĩnh. Mỗi chiêu cậu ra đều chắc chắn và cẩn thận lại vô cùng chuẩn xác. Sau khi hụt chiêu cuối vẫn có thể nhanh chóng nghĩ cách chữa lại, không hổ là tiêu chuẩn chuyên nghiệp.” Lại kèm một đống giơ ngón cái.
Thấy Đường Môn khen như thế, Thanh Phong Đạo Trưởng lại hoàn toàn không thấy vui.
Kỹ thuật của cậu có thể coi như nổi bật giữa những gamer với nhau, không khó để hạ được cao thủ mấy bang lớn, vì vậy lúc trước mới được thám tử của đội tuyển chuyên nghiệp phát hiện, giới thiệu đi trại huấn luyện.
Nhưng sự thật là cậu cũng có khuyết điểm cực lớn, tuổi tác không nhỏ, hơn nữa tốc độ tay chỉ đạt tới 220, là tiêu chuẩn tối thiểu của tuyển thủ chuyên nghiệp. Có thể xét trong game thì trình độ cao nhưng đi đánh chuyên nghiệp lại xếp bét, là loại tuyển thủ bình thường không cao không thấp.
Đường Môn khen cậu nhiều như thế, Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc một lát vẫn lịch sự gửi một câu: “Cảm ơn đã khen.”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Nói xong ưu điểm rồi, tôi nói về khuyết điểm của cậu nhé? Nhưng cậu đừng giận đó.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Không sao, nói nghe một chút đi.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu không hợp chơi Võ Đang Kiếm tông đâu, đổi lưu phái đi.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Đây không phải nói về khuyết điểm, này là phủ định toàn bộ rồi được chứ hả?
-----------------
Minh Giáo nào đó: Đã sớm nói không có tương lai rồi cậu còn không tin, chạy đi huấn luyện cơ, kết quả thì sao? Đội tuyển giải tán rồi chứ gì?
Đạo trưởng: …
Minh Giáo nào đó: Về đánh rank với tôi đi. [đây mới là lời thật tâm muốn nói]
Đạo trưởng: …
Tiểu công ngạo kiều bệnh xà tinh thật sự hết thuốc chữa o(∩_∩)o.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận