Thực ra Lưu Xuyên nói vậy cũng có lý do, loại phong cách này của đạo trưởng quả thực không thích hợp chơi Võ Đang Kiếm tông. Game này có quá nhiều lưu phái, không ít người mới chơi nhìn thấy nhiều phái như thế sẽ thấy hoang mang, lựa chọn con đường tu luyện không thích hợp với mình, dẫn đến việc không thể phát huy trình độ. Ví dụ như Lý Tưởng, khi mới bắt đầu vẫn chơi Đường Môn, sau này sửa sang chơi Thiếu Lâm rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Nói tới Võ Đang thì môn phái này chia làm ba đường là kiếm khách cận chiến [Kiếm tông], pháp sư tầm xa [Khí tông] và phụ trợ [Thái cực]. Phần nhiều người chơi chọn Võ Đang là vì thích cảm giác tiên phong đạo cốt của đạo trưởng Võ Đang, về sau chọn chơi Kiếm tông nhiều nhất là vì chiêu thức của kiếm khách Võ Đang nhìn cực kỳ hoa lệ.
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Đạo trưởng, cậu chọn chơi Võ Đang Kiếm tông là chủ ý cá nhân sao?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ, quả thực tôi rất thích môn phái Võ Đang này.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi xem tốc độ tay của cậu chắc rơi vào khoảng 220 nhỉ?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Không sai.”
Lưu Xuyên nói: “Kiếm tông là lưu phái tấn công bùng nổ, đặc điểm tiêu biểu là nhanh chóng combo dồn kiếm ý, combo càng nhiều thì tốc độ tích kiếm ý càng nhanh, thương tổn tạo thành sẽ càng cao. Cậu chơi Kiếm tông hẳn đã nghe nói tới đội trưởng Dương Kiếm của đội tuyển Trường An chứ?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Biết, Dương đội là một trong những tuyển thủ chơi Võ Đang Kiếm tông lợi hại nhất.”
Lưu Xuyên nói: “Tốc độ tay khi bùng nổ của Dương Kiếm có thể đạt tới hơn 500, nếu cậu đánh với Dương Kiếm thì cảm thấy sẽ có bao nhiêu phần thắng?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên nói: “Không có bao nhiêu, phải chứ?”
Giang Thiếu Khuynh không hề tức giận, bình tĩnh nói: “Dương đội là đội trưởng của đội tuyển Trường An, là tuyển thủ Võ Đang thần cấp, tốc tay của tôi chỉ bằng nửa cậu ấy, đương nhiên tôi đánh không thắng được.”
Lưu Xuyên nói: “Tiêu đội của đội tuyển Thất Tinh Thảo cũng chỉ có tốc tay khoảng 240, thế nhưng tỉ lệ cậu ta đánh solo với Dương Kiếm là 50:50. Dương Kiếm nhanh chóng combo nhưng không thể bùng nổ trước mặt Tiêu đội.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên khẽ cười: “Thế nên đừng vì chênh lệch tốc tay mà mất tự tin, tốc độ tay là bẩm sinh, có lối đánh cần đề cao cũng có lối đánh cần thả chậm. Chỉ cần tốc tay đạt tiêu chuẩn, tuyển thủ lựa chọn được lưu phái thích hợp với mình, từ từ nghiên cứu nhất định sẽ có thành tích.”
Giang Thiếu Khuynh đột nhiên không biết nên trả lời ra sao.
Mất niềm tin? Không sai, quả thực cậu vì tốc độ tay chênh lệch mà sinh ra nản chí. Lúc trước khi được đào tới trại huấn luyện của đội tuyển Càn Khôn, trong đó toàn những thiếu niên 16 17, rất nhiều người có tốc độ tay cực nhanh, cậu lớn tuổi nhất, tốc độ tay chậm nhất, thời điểm bắt đầu trễ nhất, vì vậy luôn cảm thấy mình lạc loài. Từ đó dần trầm mặc ít nói hơn, không có nổi dù chỉ một người bạn.
Hôm nay nghe đội trưởng Đường Môn nói những lời này, dù hơi khó lọt tai nhưng câu nào câu nấy đều rất thật tâm. Mà sự thật thì mất lòng.
Trước đây chưa từng có ai nói với cậu những câu này, cũng vốn không có ai quan tâm cậu chơi tốt hay không.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Cậu chơi Võ Đang Kiếm tông lại thành ra để lộ khuyết điểm tốc độ tay của mình. Kiếm tông dựa vào đánh nhanh, ví dụ như Dương Kiếm, vì cậu ta nhanh nên có thể nhanh chóng cắt chiêu, dù có lộ sơ hở nhưng đều nhoáng cái bù lấp lại, lối đánh Kiếm ảnh hoa mắt khiến đối thủ trở tay không kịp, kiểu lưu phái bùng nổ thế này chính là để đọ tốc tay. Võ Đang Kiếm tông có tốc tay chậm khi gặp cao thủ thì còn chẳng tích nổi kiếm ý.”
Lưu Xuyên dừng một chút, nghiêm túc đánh chữ nói: “Khuyết điểm của cậu rất rõ ràng, tốc tay chậm, không thể bùng nổ. Ưu điểm của cậu cũng rõ ràng, cực kỳ cẩn thận, bình tĩnh, không kiêu không nóng, cái nhìn toàn cục cực mạnh. Tại sao cậu lại chọn Võ Đang Kiếm tông? Lấy nhược điểm của mình đi so với ưu điểm của người khác hay sao?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Nhìn đoạn chữ này trên màn hình, Giang Thiếu Khuynh sững sờ ngồi đó, một lúc lâu cũng không trả lời.
Cậu dùng nhược điểm của mình… so với ưu điểm của người khác sao?
Trong game này có quá nhiều lưu phái, từ nhỏ cậu đã thích cảm giác tiên phong đạo cốt của đạo trưởng Võ Đang, vì vậy khi ấy lúc vào game liền dứt khoát lựa chọn Võ Đang. Từ thời chậm rãi mày mò khi mới chơi, trong ba lưu phái của Võ Đang, người chơi Kiếm tông là nhiều nhất, lại thêm việc combo của Kiếm tông cực kỳ đẹp nên cậu cũng cứ thế mà chọn Kiếm tông – đây là tâm lý của đại bộ phận tân thủ trong game.
Tốc độ tay của cậu là 220, có thể coi như cao thủ đứng đầu trong game nghiệp dư, khi PK hầu như không thua, combo đánh cũng mượt mà. Cậu luôn tự tin vào bản thân, cảm thấy mình chơi Kiếm tông rất tốt.
Nhưng sau khi vào giới chuyên nghiệp, cậu mới nhận ra đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt!
Với tốc độ tay này của cậu, trong game có thể cho cao thủ các bang lớn ăn hành, nhưng ở giới chuyên nghiệp lại là trình độ hạng bét! Tốc độ tay 220 quả thực quá chậm, liên tục PK thua những thiếu niên 16 17 tuổi trong trại huấn luyện, tự tin và ngạo khí vốn có của cậu cũng vì thế mà dần mất đi!
Hóa ra là vì mình không đủ nhanh!
Mỗi lần đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu cũng có cái cảm giác bất lực này.
Không đủ nhanh… Vậy nhanh hơn chút nữa thì được rồi…
Không ngờ hôm nay gặp được Đường Môn này trong game, cái nhìn độc đáo, lập tức chỉ ra vấn đề của cậu.
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát rồi nói: “Anh cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp đúng không?”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Đã từng. Tôi đã thi đấu rất nhiều, cũng có chút hiểu biết về các đội tuyển lớn. Vì vậy cậu có thể cân nhắc tham khảo ý kiến của tôi.”
Giang Thiếu Khuynh hoàn toàn không bất ngờ. Cao thủ Đường Môn này quả thực mạnh hơn cao thủ trong game không chỉ một cấp, chẳng qua lối đánh có chút khiến người ta đoán không ra, rõ ràng là cố tình che giấu thực lực… Từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy thì mọi chuyện đều dễ giải thích.
Theo như lời hắn nói, hẳn là tuyển thủ đã giải nghệ?
Hắn hiểu khá rõ những người như Tiêu đội, Dương đội, vậy thì đây là Đường Môn của đội nào?
Giang Thiếu Khuynh cố kiềm chế tò mò, lịch sự không hỏi gì thêm.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Kiếm tông là dựa vào bùng nổ tốc độ cao, tốc độ tay này của cậu nếu trong game thì thoải mái hành cao thủ các bang nhưng trong giới chuyên nghiệp thì cậu chơi Kiếm tông như vậy không thấm vào đâu. Cao thủ Kiếm tông trong giới chuyên nghiệp tốc độ tay bét nhất cũng phải 350, loại tuyển thủ hàng đầu như Dương Kiếm khi bùng nổ đều lên đến hơn 500. Cậu cũng cảm giác được phải không? Không đủ nhanh nhưng giống như gặp phải bình cảnh, không thể lên thêm ngưỡng nào nữa.”
Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Không sai.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Nếu muốn cải thiện thì đừng chơi Kiếm tông nữa, đổi lưu phái xem sao.”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc hỏi: “Vậy anh cảm thấy tôi chơi lưu phái nào thì tốt?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Tôi đề cử hai phái, Võ Đang Thái cực hoặc Tiêu Dao Vũ phiến. Đây đều là hai phái chơi phụ trợ, lấy chậm đánh nhanh, kỹ năng đều cần cast. Tốc độ tay 220 là đủ dùng. Loại phụ trợ khống chế thế này là trợ lực mạnh nhất cho đoàn đội. Ưu điểm của cậu vốn nên được phát huy trong một đoàn đội mới đúng!”
Ưu điểm của cậu vốn nên được phát huy trong một đoàn đội mới đúng!
– chưa có người nào khích lệ nói với cậu như thế!
Một năm trước, trong trại huấn luyện của đội tuyển Càn Khôn, ngoại trừ thua những người mới nhỏ tuổi liên tục, ngoại trừ cảm giác thất bại, cậu hoàn toàn chưa thu hoạch được bất cứ cái gì tốt.
Nhưng hôm nay, đội trưởng Đường Môn vừa nói thế, Giang Thiếu Khuynh bỗng cảm thấy có thể tin lời người này…
Có lẽ mình đã lầm đường ngay từ đầu phải không?
Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng ra quyết định, đánh chữ nói: “Tôi thích Võ Đang, thử đổi sang lưu phái Thái cực của Võ Đang đi.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cậu không hỏi xem tôi là người thế nào đã tin rồi?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Mặc kệ anh là cao thủ đã giải nghệ nào. Tôi tin vào ý tốt của anh. Trước đây chưa có người nào nói với tôi những điều này.”
“…” Lưu Xuyên không khỏi thở dài.
Thanh Phong Đạo Trưởng này quả thực đã bị mai một vô cùng!
Lưu Xuyên quan sát cậu ta lâu như thế cũng có chút bội phục tố chất tâm lý của người này. Dù khi PK cố ý kích cậu hay nói chuyện cố tình kích cậu thì người này vẫn bình tĩnh như cũ. Nếu có thể trở thành tuyển thủ chơi khống chế cho giao tranh đoàn đội thì trình độ của đội sẽ cao hơn hẳn một bậc.
Nếu nói tuyển thủ dạng bùng nổ là võ tướng đi đầu xông vào trận địch thì tuyển thủ khống chế thế này chính là quân sư lạnh lùng đứng sau.
Tuyển thủ chơi phụ trợ có lẽ sẽ không nổi tiếng, trong mắt người chơi game cũng không có những màn trình diễn đẹp đẽ hay sắc bén như tuyển thủ chơi tấn công. Nhưng dạng tuyển thủ này bình thường mới là mấu chốt ảnh hưởng tới chiến cuộc!
Người này có cái nhìn đại cục cực mạnh, tính cách lại bình tĩnh, tuy tốc độ tay là điểm yếu nhưng bồi dưỡng thêm chắc chắn sẽ có thành tích!
Đáng tiếc cậu ta có tài nhưng không gặp thời, đội trưởng của bọn họ rõ ràng không phát hiện ra tiềm năng của tuyển thủ này.
Mắt thấy nhân tài bị mai một là chuyện cực kỳ đáng tiếc…
Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Đạo trưởng, chi bằng tôi đề nghị thế này, cậu lén bớt chút thời gian chơi lưu phái Thái cực đi. Mỗi năm khi kết thúc giải đấu thì trại huấn luyện các đội tuyển lớn đều sẽ tuyển người, đến khi đó thử tự tiến cử xem sao?”
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một chút mới đánh chữ nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nói thật với anh, hiện tại tôi đã không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Sao vậy?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đội trước của tôi thành tích không tốt nên đã giải tán, khi chuyển nhượng không ai cần nên tôi rời liên minh.”
Lưu Xuyên: “…”
Trách không được lại lạnh lùng đạm mạc như thế, xem ra đã kinh qua không ít tổn thương, bị đả kích tâm lý đến độ nguội lạnh!
Loại tuyển thủ ở đội hạng hai thế này quả thực sẽ không có tự tin và ngạo khí như những người thuộc đội tuyển hàng đầu, khi thi đấu thua liên tục chắc chắn sẽ thiếu tự tin. Huống chi còn là loại người mới trong trại huấn luyện của đội tuyển hạng hai, về cơ bản không có chút tiếng tăm gì, rời đi không ai biết.
Có điều…
Nếu hiện tại cậu ta không có đội vậy thì chẳng phải vừa vặn có thể kéo qua bên mình hay sao?!
– quả nhiên đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công.
Đương nhiên Lưu Xuyên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, nhanh chóng gõ chữ nói: “Đạo trưởng, vậy cậu còn ý định quay về giải chuyên nghiệp nữa không?”
Thanh Phong Đạo Trưởng bình tĩnh nói: “Không có đội nào thèm loại người mới hơn 20 tuổi như tôi đâu.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi thèm này! Chẳng bằng theo tôi lăn lộn đi?”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đang định lập một đội hoàn toàn mới, dự định tháng Sáu sang năm sẽ tuyển đủ, bắt đầu đánh từ giải Anh hùng tranh bá. Nếu thuận lợi, đội tuyển có thể vào top 2 thì sẽ có vé vào giải chuyên nghiệp, chúng ta có thể chính thức trở lại liên minh đánh giải.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nói: “Anh muốn đánh từ giải Toàn quốc? Đội ngũ dự thi giải này cũng phải hơn 10,000, anh định lọt vào top 2 giữa nhiều đội như thế là quá khó.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi lại thấy không khó lắm. Giải này rất nhiều đội chỉ là tùy tiện rủ nhau tới góp vui, trình độ kiểu đó không đủ dùng, không cần quan tâm. Những đội ngũ có thực lực thật sự đánh vào vòng chung kết giải này cũng chỉ tầm bảy tám đội thôi. Hơn nữa trong số đó lại có rất nhiều người thiếu hụt kinh nghiệm thi đấu. Chẳng phải trong đội chúng ta lại có ít nhất hai tuyển thủ chuyên nghiệp là tôi và cậu sao?”
Tuy nói lý thuyết như vậy nhưng Giang Thiếu Khuynh là người tính tình cẩn thận, không thể đồng ý ngay lập tức được.
Giang Thiếu Khuynh tự hỏi một lát lại nói: “Con đường này rất mạo hiểm, nhỡ đâu thất bại chẳng phải lãng phí thời gian của mọi người sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không thử sao đã biết thua? Trước đây đội tuyển giải tán, tôi thấy cậu cũng vẫn tiếc nuối trong lòng đúng không?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Lúc ấy tôi đánh xong phụ bản Danh Kiếm Các trong năm phút, cậu không tin, muốn tự mình nhìn tôi đánh một lần… Nói miệng không có bằng chứng, lúc này thôi thì để cậu tận mắt chứng kiến đi, chúng ta đổi chỗ đánh lần nữa.”
Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc: “Đổi chỗ?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, cổng thành chính biển người tấp nập, không tiện phát huy.”
Hai người lấy lý do đi phụ bản rồi cùng vào phụ bản thường của Danh Kiếm Các, sau khi diệt hết tiểu quái mới bắt đầu đối chiến thực sự.
Thời gian đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1 –
Giang Thiếu Khuynh đột nhiên phát hiện Đường Môn trước mặt đổi trang bị, túi ám khí đổi thành triền thủ, ánh sáng lấp loáng trên tay hắn như những sợi tơ trong suốt…
Đây là… Khôi lỗi sư?
Còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đường Môn đột ngột khinh công nhảy ra phía sau mình, đồng thời một đống con rối hình người xuất hiện liên tiếp bên cạnh hắn bằng tốc độ mắt thường không theo kịp!
– Khôi lỗi thất sát trận!
Bảy con rối nhanh chóng bao vây mục tiêu, gây sát thương cực lớn cho mục tiêu trúng phải!
Theo hiệu ứng ánh sáng lóa mắt và tiếng nổ tung vang ầm ầm, máu của Thanh Phong Đạo Trưởng trực tiếp mất một phần ba.
Giang Thiếu Khuynh vội vàng điều chỉnh góc nhìn đuổi theo, nhưng chưa mò được tới một mảnh vạt áo thì Đường Môn kia đã nhoáng cái xông qua như gió, một con rối không hiểu ở đâu ra lại xuất hiện trước mặt!
– Khôi lỗi cấm túc!
Dùng con rối ngăn cản địch quân, đồng thời khiến đối thủ không thể di động trong ba giây.
Giang Thiếu Khuynh bị con rối trói chân, vội vàng khinh công về sau tránh né, mới nhảy một bước lại phát hiện không biết từ khi nào đã có một con rối chờ sẵn ở đó!
Vậy sang bên trái…
Bên trái thế mà cũng có một con!
Bốn phương tám hướng xung quanh ùn ùn con rối! Không còn chỗ để trốn đi! Cảm giác áp bách khiến người ta không thở nổi!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã thả con rối khắp nơi, tính toán chuẩn xác đường đi nước bước của đối thủ! Mỗi bước của Thanh Phong Đạo Trưởng đều rơi vào cạm bẫy hắn giăng sẵn!
Hắn như một thợ săn lạnh lùng đứng từ xa mỉm cười nhìn con mồi giãy giụa khi sập bẫy.
Thân pháp như quỷ mị, khinh công như ảo ảnh…
Bản thân mình trước mặt người này, không có khả năng đáp trả!
Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Thiếu Khuynh PK với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lần này cậu mới thực sự cảm giác được thế nào là tuyệt vọng.
Trước mặt con người này, thậm chí combo cơ bản của Võ Đang cậu cũng không đánh ra nổi, trực tiếp bị con rối khống chế toàn bộ thế trận! Đường Môn này chắc chắn là đại thần hàng đầu của lưu phái Khôi lỗi!
Tuyển thủ đã giải nghệ?
Giang Thiếu Khuynh đột nhiên ngẩn ra!
Tuyển thủ lưu phái Khôi lỗi đã giải nghệ?! Năm gần đây chỉ có một cao thủ Đường Môn Khôi lỗi giải nghệ ở liên minh mà thôi – đó chính là Hải Nạp Bách Xuyên!
Vì hắn giải nghệ mà oanh động toàn liên minh, trong khi người này lại mất tích nửa năm không thấy bóng…
Chẳng nhẽ vị trước mặt đây chính là…
Giang Thiếu Khuynh suy đoán đến khả năng này, đáy lòng bỗng cực kỳ run rẩy, vì vậy khi thấy mình chết chỉ trong 20 giây, cậu còn không tin nổi mà nhìn màn hình chuyển sang màu xám, mãi vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Cho đến tận khi hàng chữ nhỏ màu trắng hiện ra tại kênh cận: “Tôi là Hải Nạp Bách Xuyên.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tại cậu cứ không tin tôi, giờ chắc tin rồi ha?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Không chỉ là tin, Giang Thiếu Khuynh thực sự muốn quỳ rồi!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận