Khi Lưu Xuyên đưa Tần Dạ tới sân bay, hắn luôn cảm giác có gì đó không đúng lắm. Khứu giác của hắn rất mạnh, dù sao trước đây cũng thường xuyên bị paparazzi bao vây chặn đường, thậm chí còn bị đuổi tới cổng nhà họ Lưu…
Tuy thể thao điện tử là lĩnh vực mới, nhưng trải qua nhiều năm tổ chức giải đấu chuyên nghiệp, độ phổ biến của các tuyển thủ đứng đầu càng ngày càng cao, các phóng viên cũng ngày càng nhiều. Đủ các loại tạp chí tin đồn, trang web về game ùn ùn mọc lên, phần lớn tạp chí và báo mạng sẽ tập trung vào các cuộc thi, nhưng tâm lý hóng thị phi của quần chúng lại như ngọn lửa nhỏ âm ỉ, vì vậy đời sống cá nhân của các tuyển thủ nổi tiếng cũng trở thành đề tài săn tin của rất nhiều phóng viên.
Cũng may là phía liên minh đã đặt quy định với truyền thông rằng những tuyển thủ không muốn ra mặt thì tuyệt đối không được phép để lộ ảnh chụp.
Thực ra chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao trong nước vẫn còn tồn tại quan niệm gia trưởng truyền thống, nhiều người đều thấy chơi game không phải một nghề nghiệp sáng sủa mà hoàn toàn không biết trong thời đại công nghệ thông tin, lĩnh vực thể thao điện tử đang ngày một lớn mạnh trưởng thành dưới sự cống hiến của các tuyển thủ eSport và liên minh chuyên nghiệp. Quy mô các giải đấu eSport ngày một mở rộng, tiền thưởng cũng ngày một nhiều lên, chế độ thi đấu cũng trở nên chính quy hơn rất nhiều…
Chẳng qua quan niệm của người lớn vẫn là thứ không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Như Lưu Xuyên là kiểu con cái dòng dõi học thuật lại chạy đi chơi game thật sự sẽ khiến người người sửng sốt. Thực ra giới thể thao điện tử có rất nhiều tuyển thủ xuất thân phức tạp, từ phú nhị đại cho đến con ông cháu cha, chẳng thiếu loại nào, vì thế rất nhiều người không muốn để báo chí phanh phui thân phận – dù sao đây cũng không phải giới giải trí, mọi người dựa vào thực lực và kỹ thuật để thi đấu chứ không dựa vào khuôn mặt hay bối cảnh gia đình.
Thân là phóng viên eSport, không chú trọng vào các giải đấu mà lại đưa tin đời sống cá nhân và scandal là loại mà các tuyển thủ eSport ngán nhất.
Bởi vậy, trong giới eSport này, phóng viên nào dựa vào việc theo dõi chụp lén và phanh phui scandal để nổi tiếng chắc chắn sẽ bị các tuyển thủ phản đối.
Có một cái đầu thoáng lộ ra ở góc khuất khiến Lưu Xuyên nhịn không được nhíu mày, lập tức kéo tay Tần Dạ.
Tần Dạ hiểu ý dừng bước, kéo sụp mũ xuống, đeo kính râm xoay người sang hướng khác.
Khi đi ra ngoài Lưu Xuyên cũng có thói quen đeo kính râm, hai tên con trai cùng đeo kính giữa dàn người chính ra lại còn thu hút ánh nhìn của người ta hơn. Dáng người Lưu Xuyên khá cao lớn, dùng bản thân che cho Tần Dạ, đưa anh nhanh chóng đi tới bàn check-in.
Cách đó không xa, một đám phóng viên đột nhiên vùng dậy, máy ảnh chụp chớp nháy không ngừng, vài nữ phóng viên cầm micro liều mạng xông về phía trước: “Tiêu đội! Xin hỏi mùa giải tiếp theo đội tuyển Thất Tinh Thảo sẽ thay đổi nhân sự sao?”, “Tiêu đội có thể tiết lộ một chút rốt cuộc lần này danh sách đăng ký thi đấu của Thất Tinh Thảo sẽ gồm những người nào được không?”, “Xin hỏi thương tích của đội phó Tô đã lành chưa?”, “Liệu Thất Tinh Thảo có thay đổi toàn bộ chủ lực giống như năm trước hay không?”.
Lưu Xuyên và Tần Dạ đưa mắt nhìn nhau.
– là đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Hơn hai mươi con người, đội trưởng đi đầu, phía sau còn có quản lý, đội phó, chủ lực, người đại diện cùng với vài người mới vừa gia nhập năm nay.
Đội tuyển hào môn ra mặt tập thể, khó trách phóng viên kích động như thế.
Mệt cho Lưu Xuyên và Tần Dạ phải lo lắng một hồi, hóa ra phóng viên ra sân bay ôm cây đợi thỏ không liên quan tới hai người bọn họ mà là để chặn đường đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Đội tuyển Thất Tinh Thảo là một trong những đội tuyển mạnh nhất của liên minh chuyên nghiệp, đã từng giành cúp vô địch trong rất nhiều giải đấu.
Đội trưởng của Thất Tinh Thảo cũng là cao thủ đứng đầu liên minh, cũng là nhân vật lớn một thời như Lưu Xuyên, được coi là kẻ địch không đội trời chung mạnh nhất của Lưu Xuyên trong liên minh.
Vì tranh đoạt quán quân mà hai người từng gặp nhau liên tục tại chung kết, có thắng cũng có thua. Trong suốt chín mùa giải, số lần gặp nhau của Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo nhiều không đếm xuể, mỗi trận đấu đều trở thành tài liệu tham khảo kinh điển cho những người mới trong liên minh.
Các thành viên Thất Tinh Thảo bị chặn đường không mặc đồng phục đội, mọi người đều mặc đồ thường, đi giữa đoàn người không dễ bị chú ý.
Chắc chắn là các phóng viên đã được tuồn tin từ trước nên mới ở đây ôm cây đợi thỏ.
Tiêu đội mặc đồ thoải mái màu đen, ánh mắt thản nhiên quét qua đám phóng viên: “Các bạn phóng viên, ba ngày nữa Thất Tinh Thảo sẽ tổ chức họp báo, hoan nghênh các bạn đến lúc đó nhớ tới xem… Hiện tại là thời gian cá nhân của chúng tôi, không tiếp nhận phỏng vấn, mong các bạn không làm khó.”
Lời người con trai nho nhã lễ độ, giọng nói trầm thấp ôn hòa, ánh mắt lại kiên định vô cùng, nhìn vào mắt hắn thậm chí còn có ảo giác bị kiếm sắc đâm xuyên, rất nhiều phóng viên bị hắn nhìn cũng nhịn không được mà lạnh sống lưng, lập tức lùi về sau vài bước.
Tiêu đội quyết đoán xoay người rời đi, một đám người lập tức bước nhanh theo đội trưởng tới cổng an ninh.
Rất nhiều người tò mò quay đầu hóng chuyện, toàn bộ thành viên đội tuyển Thất Tinh Thảo như quân nhân được huấn luyện nghiêm ngặt, bước chân nhanh mà không loạn, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lưu Xuyên cười cười nói: “Lão Tiêu nói chuyện vẫn cẩn thận như thế, không trả lời câu nào đảm bảo phóng viên buồn bực muốn chết… À mà toàn bộ Thất Tinh Thảo chạy tới Bắc Kinh làm gì? Câu lạc bộ của bọn họ ở Thanh Đảo mà?”
Tần Dạ đáp: “Lần này Thất Tinh Thảo tới Bắc Kinh là để ký hợp đồng đại diện cho sản phẩm mới của Raynor. Đám đội viên bị tha đi đóng quảng cáo mấy ngày trời. Sắp thi đấu rồi nên bị lỡ mất mấy ngày huấn luyện, đảm bảo Tiêu đội rất khó chịu. Lúc này các phóng viên lại chạy tới chặn ngay họng súng, cậu ta không nổi giận đã là nể mặt lắm rồi.”
Lưu Xuyên đăm chiêu nhìn theo hướng các thành viên Thất Tinh Thảo rời đi, một lát sau mới quay đầu nói: “Cậu cũng mau vào kiểm an đi, bằng không các phóng viên không chặn được Tiêu đội lại chặn Tần đội, tính ra thu hoạch vẫn có lời.”
Tần Dạ nhìn hắn, nhận thấy người này đang mỉm cười, dường như không hề để ý tới đám phóng viên kia.
Tần Dạ gật đầu: “Tôi đi đây, gặp sau.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ. Bái bai.”
***
Cách đó không xa, phím chụp ảnh bị ấn xuống, tiếng màn trập vang lên, máy ảnh kỹ thuật số lập tức bắt được một hình ảnh rõ nét –
Tần Dạ mặc đồ bình thường màu trắng đeo kính đen cùng một người con trai anh tuấn thân hình cao lớn tạm biệt nhau. Trên mặt Tần Dạ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên như trước, người kia lại nhoẻn miệng cười, có thể thấy quan hệ của cả hai rất tốt.
Phóng viên nhỏ chụp được ảnh kích động muốn chết, tấm này mà đăng lên đảm bảo sẽ thành tiêu điểm của giới eSport hôm nay. Tuy rằng các fan quan tâm nhất tới chiến thuật và nhân sự của các đội lớn nhưng cũng cực kỳ hóng hớt scandal của các đội trưởng!
Đang mải đắc ý thì có một bàn tay bên cạnh đột nhiên vươn tới: “Chụp cái gì mà vui vẻ thế?”
Tiền bối làm cùng báo cướp máy ảnh qua xem, người nọ nhìn ảnh chụp xong lập tức sửng sốt trợn mắt: “Cậu chụp ảnh này lúc nào? Vừa rồi Tần Dạ cũng ở sân bay sao?”
Phóng viên nhỏ phấn khích nói: “Vừa chụp xong đó. Tiền bối, người đi cùng với Tần đội là ai thế? Bạn bè tới tiễn anh ấy sao?”
Tiền bối hơi nhíu mày, nghĩ một lúc rồi quyết đoán xóa ảnh.
Phóng viên nhỏ trợn trừng mắt: “Anh anh anh… Sao lại xóa ảnh của tui?”
Tiền bối nói: “Người đứng cùng Tần Dạ là Xuyên thần, cậu đã nghe về Xuyên thần chưa?”
Mắt cậu phóng viên lại càng to hơn, lắp bắp nói: “Xuyên Xuyên Xuyên… Xuyên thần? Là đại thần giải nghệ hồi đầu năm? Đội trưởng tiền nhiệm của đội tuyển Hoa Hạ?”
Tiền bối cười xoa đầu cậu phóng viên: “Cậu mà chụp phải anh ta thì thôi khỏi đăng hình luôn.”
Phóng viên nhỏ nghi hoặc: “… Tại sao?”
Tiền bối nói: “Không được phép đăng ảnh chụp của Xuyên thần là chuyện ai cũng biết trong giới phóng viên liên minh. Tần Dạ cũng không thích bị truyền thông công khai ảnh chụp. Cậu là người mới, tuyệt đối không nên ngu xuẩn ‘bán mạng đưa tin’ như thế.”
Phóng viên nhỏ: “…”
Tiền bối cười cười, vỗ đầu cậu phóng viên: “Giới này nhiều quy tắc lắm, có thứ không đáng đưa lên mặt báo, có thứ lại không được phép đưa lên, theo tôi học tập nhiều thêm một chút.”
Cậu phóng viên lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!”
Phóng viên nhỏ đưa mắt nhìn theo hướng Lưu Xuyên rời đi, đăm chiêu sờ cằm.
Xuyên đội bỗng nhiên trở về, liên minh sắp có sóng lớn sao?
***
Lưu Xuyên vừa từ sân bay trở về, cho xe vào ga-ra thì phát hiện xe của mẹ cũng ở đó, rõ ràng là đã tan làm. Đi vào cửa, quả nhiên thấy Dương Thu Ninh đang xem TV trong phòng khách, thấy con trai trở về thì ngẩng đầu nói: “Theo mẹ tới phòng làm việc.”
Lưu Xuyên: “…”
Từ bé đến lớn, tuy đã quá quen với câu này nhưng lần nào nghe cũng vẫn thấy lạnh sống lưng.
Phòng làm việc là ác mộng của anh em nhà họ Lưu.
Lưu Xuyên đi theo Dương Thu Ninh tới thư phòng, Dương Thu Ninh lấy một tấm vé từ trong ngăn kéo ra: “Đây là vé đi Quảng Châu, sáng mai xuất phát.”
Lưu Xuyên nhận vé tàu từ trong tay bà, cười cười nói: “Con biết rồi, vậy con đi xếp hành lý nha?”
Dương Thu Ninh gật đầu: “Đi đi, tới trường thì cố mà biểu hiện cho tốt với bạn học.”
Lưu Xuyên nói: “Mẹ yên tâm.”
Mua vé tàu lại là toa giường nằm, rõ ràng cũng thương con trai lặn lội đường xa ngồi ghế cứng sẽ mệt mỏi đúng không?
Người phụ nữ này luôn giấu sự quan tâm phía sau lớp vỏ ngoài lạnh nhạt, Lưu Xuyên cũng không biết phải nói sao với sự mất tự nhiên của mẹ mình.
Trở về phòng sắp xếp hành lý, Lưu Xuyên tắm rửa rồi nhanh chóng nằm xuống giường ngủ.
Ngày mai, hắn sẽ trở về sân trường đại học với thân phận sinh viên.
Vài năm trôi qua đã mài mòn sự ngây ngô thuộc về sinh viên trên người hắn, đã chứng kiến bao đội tuyển thay đổi, trải qua đủ giải đấu gian nan, giờ quay về một nơi đơn thuần như trường học bỗng có chút chưa thể thích ứng ngay.
Có điều…
Chỉ ngủ đông một năm mà thôi.
Hắn sẽ trở về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận