Giang Thiếu Khuynh nằm mơ cũng không thể ngờ có một ngày lại gặp được vị cao thủ truyền kỳ này trong tình huống như vậy.
Cậu vẫn nhớ nửa năm trước, khi còn đang huấn luyện trong phòng train của đội tuyển Càn Khôn, đó là một ngày như bao ngày, hai thiếu niên chơi Đường Môn trong đội lại đỏ hoe mắt nói: “Xuyên đội vừa tuyên bố giải nghệ…”
Mọi người vội lên mạng đọc tin.
Weibo chính thức của đội tuyển Hoa Hạ đăng bài: “Đội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của đội tuyển Hoa Hạ tự cảm thấy tốc độ tay sụt giảm, phong độ trượt dốc, thi đấu phát huy không tốt, sau khi cẩn thận suy nghĩ liền quyết định giải nghệ. Ý của Xuyên đội đã quyết, câu lạc bộ không thể giữ người, cũng mong cho cuộc sống của @ Hải Nạp Bách Xuyên đều thuận buồm xuôi gió. Ngoài ra từ nay đội trưởng của đội tuyển Hoa Hạ sẽ do @Hải Phong Vi Lương tiếp nhận, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ đội tuyển Hoa Hạ.”
Hải Nạp Bách Xuyên forward lại bài đăng này, chỉ kèm theo một icon mỉm cười nhẹ nhàng và câu “Tạm biệt mọi người.”
Xuyên đội giải nghệ quá đột ngột, tin tức này như hòn đá ném xuống mặt hồ, đội trưởng các đội tuyển đều xếp hàng forward, Thiệu đội đánh ba chấm, Tiêu đội đánh một đống hỏi chấm, đám Đường đội, Diệp đội cũng tỏ vẻ cực kỳ nghi hoặc. Có điều Hải Nạp Bách Xuyên hoàn toàn không trả lời bất cứ ai, từ đó Weibo cũng không vào nữa, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không còn thấy bóng.
Phía dưới Weibo ngập tràn mắng chửi, luyến tiếc, sung sướng khi người gặp họa, comment lên tới vài vạn, qua mấy ngày mới bình ổn trở lại.
ID Hải Nạp Bách Xuyên này không những đã dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ lập nên truyền kỳ mãn quán huy hoàng nhất trong lịch sử liên minh, ID này còn tượng trưng cho một thời đại của liên minh chuyên nghiệp, là người đã đồng hành với liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, là nguyên lão chứng kiến vô số thời khắc mang tính lịch sử.
Từ mùa giải đầu tiên chỉ có tám đội tuyển dự thi, đến mùa giải thứ Năm mở rộng ra 12 đội, rồi mùa giải thứ Bảy có 16 đội tuyển… Dù liên minh có thay đổi bất ngờ ra sao, hắn vẫn dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ liên tục đánh vào playoffs. Chữ “Hoa” màu đỏ sẫm cách điệu trên đội huy đã xuất hiện tại trận chung kết vô số lần, đội tuyển Hoa Hạ giống như thanh lợi kiếm giấu trong bao, một khi ra khỏi vỏ liền tỏa sáng chói mắt!
Hắn một tay dìu dắt đội tuyển Hoa Hạ, bí mật bồi dưỡng đồ đệ Lộc Tường, bạn bè của hắn, đối thủ của hắn trải rộng khắp giới chuyên nghiệp của liên minh Võ Lâm – địa vị của người này tại liên minh có thể nói là đại thần cấp cao nhất, là người đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Khi Giang Thiếu Khuynh mới bắt đầu chơi game đã được nghe qua đủ loại sự tích về Xuyên thần này. Ngày đó khi Xuyên thần giải nghệ, Giang Thiếu Khuynh cũng có chút xót xa, tuổi cao tốc độ tay suy giảm là vấn đề mọi tuyển thủ đều gặp phải, tuy Xuyên thần giải nghệ là chuyện hợp lý nhưng lại khiến người ta vô cùng tiếc nuối.
Vậy mà hoàn toàn không ngờ Xuyên thần lại định quay về?
Đời tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ hữu hạn, 18 đến 21 tuổi là thời kỳ vàng, hắn đã sắp 24 rồi, vậy mà còn không muốn buông tay sao?
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy máu chảy trong mình bỗng nóng hơn, nhịp tim đập cũng nhanh đến kịch liệt!
– nếu Xuyên đội còn chưa buông tay, tại sao mình đã vội từ bỏ?!
– đợi ở trại huấn luyện tròn một năm, còn chưa đánh được bất cứ trận nào, đi đến đâu cũng bị người ta khinh thường là người mới lớn tuổi, bước khởi đầu quá muộn mất đi cơ hội để cạnh tranh.
– nhưng chẳng nhẽ cậu lại không muốn ưỡn ngực đứng trên đấu trường kia?
– chẳng nhẽ không muốn cùng đồng đội sát phạt?
– chẳng nhẽ không muốn có cúp mang về?
– đó là giấc mộng lớn nhất của cậu!
Tính cách Giang Thiếu Khuynh luôn bình tĩnh cẩn thận, nhưng giờ phút này lại vì quá kích động mà ngón tay cũng run rẩy.
Cậu gõ một hàng chữ bằng tốc độ cực kỳ chậm, nghiêm túc hỏi: “Hải Nạp Bách Xuyên… là anh sao?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Ừ, đến giờ vẫn chưa có ai ở liên minh bắt chước được phong cách của tôi đâu.”
Cũng không phải Lưu Xuyên chém gió, lối đánh của hắn quả thực mang dấu ấn rất riêng, người khác khó có thể bắt chước. Khinh công của hắn không thể đoán định, con rối bày ra khắp bản đồ khiến người ta nửa bước cũng khó đi, thường xuyên bị con rối của hắn bao vây nhưng lại không tìm ra hắn ở nơi nào. Lối chơi thả diều thực sự đã khiến vô số tuyển thủ chuyên nghiệp phát điên…
Vừa rồi Giang Thiếu Khuynh đánh với hắn, 20 giây đã chết.
Khi bị đánh chết, Giang Thiếu Khuynh còn chưa nhìn ra đối phương đứng đâu, cũng không rõ mình tại sao mà chết.
– đây chính là trình độ chân chính của Xuyên thần.
Hành loại tuyển thủ chuyên nghiệp cấp bậc như Giang Thiếu Khuynh chỉ cần 20 giây!
Trước mặt đại thần chỉ như một con chim non, Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng tỉnh táo lại, đánh chữ hỏi: “Xuyên thần thật sự muốn tổ đội trở về?”
Lưu Xuyên nhịn không được cười nói: “Cậu cẩn thận quá đi mất! Đến giờ mà vẫn chưa tin à? Cậu nghĩ xem tôi lừa cậu làm gì?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Đạo trưởng luôn nghiêm túc giờ cũng hơi đỏ mặt, cảm giác mình có chút mất mặt trước đại thần.
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Đạo trưởng, tôi thực sự chân thành muốn mời cậu gia nhập đội tuyển của tôi. Tất nhiên cái đội này của tôi còn chưa có gì, đến tên còn chưa nghĩ được nữa. Còn về đội viên, tạm thời chỉ có một chỉ huy là tôi, thêm cậu nữa là hai người.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Nghe không đáng tin tí nào đúng không? Có điều cậu yên tâm, nếu tôi đã quyết tâm trở về thì chắc chắn không phải để cho vui. Trước khi thi đấu chắc chắn tôi sẽ tập hợp đủ người, khai quật từ trong game cũng tốt mà đào khoét từ các đội tuyển khác cũng được. Trước giải đấu Anh hùng tranh bá sang năm sẽ chính thức thành lập đội, khi đó tôi sẽ cho cậu một bản hợp đồng. Về phương diện tiền lương cậu khỏi cần lo lắng, chiếu theo quy định của liên minh, sẽ không để cậu theo tôi ăn không khí đâu.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại đánh chữ nói: “Còn về mấy chuyện như chọn căn cứ gì đó thì đợi đủ thành viên tính tiếp. Về phương diện tài chính tôi cũng có chút tiền tiết kiệm, có thể nói là chuẩn bị đủ hết rồi, chỉ thiếu thành viên thôi. Mà cậu chính là thành viên đầu tiên. Sao nào? Có muốn thử không?”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói: “Nếu Xuyên thần đã để mắt tới tôi như thế, vậy tôi sẽ liều cùng anh một lần!”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng gọi Xuyên thần, nghe quái lắm. Gọi đội trưởng hay Xuyên đội đi.”
Giang Thiếu Khuynh lập tức đánh chữ nói: “Được, đội trưởng.”
– cảm giác thu được một đồng đội chính thức thật tốt! Huống chi còn là loại phụ trợ bình tĩnh cực quan trọng như đạo trưởng.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Thân là thành viên chính thức đầu tiên của tôi, ưu thế lớn nhất của cậu là ổn định, cẩn thận và cái nhìn đại cục mạnh. Sau này trong đội cậu không cần xông tới trước đánh người mà đứng sau khống chế toàn bộ nhịp thi đấu là được. Đừng chơi Võ Đang Kiếm tông nữa, cậu chơi Kiếm tông sẽ không khá lên được đâu. Nghe tôi, từ nay trở đi tu thành một đạo trưởng Thái cực chân chính đi, luyện tập nhiều đấu pháp lấy chậm đánh nhanh ấy!”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Lưu Xuyên nói: “Tuyển thủ phụ trợ trong giới chuyên nghiệp có mấy người khá nổi tiếng chắc cậu đều biết chứ?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Biết. Chu đội của đội tuyển Quốc Sắc, Diệp đội của Lạc Hoa Từ. Đều là những tuyển thủ chơi khống chế tầm xa cực mạnh, hai đội tuyển này cũng đánh theo lối lấy chậm đánh nhanh, phong cách khống chế kéo dài về sau ván đấu.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi. Quốc Sắc và Lạc Hoa Từ đều có đội trưởng đánh theo kiểu phụ trợ, có thể thấy phụ trợ quan trọng với đoàn đội đến thế nào. Cậu có thể nghiên cứu nhiều một chút, hai người này tốc độ tay cũng không nhanh nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tốc tay.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Được, tôi sẽ nghiên cứu cẩn thận.”
Lưu Xuyên vui vẻ gửi tới icon mỉm cười.
Khác với hai con gà Trạch Văn và Lý Tưởng, Thanh Phong Đạo Trưởng từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có rất nhiều thứ không cần Lưu Xuyên chỉ đạo, nói một câu liền hiểu, sau đó tự cậu tìm tòi lĩnh ngộ.
Lưu Xuyên trầm mặc một lát lại hỏi: “Phải rồi, cậu mở cửa hàng trong game kiếm tiền là để sau khi lên cấp cuối đổi vũ khí cam phải không?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ, tôi vốn định kiếm nhiều tiền một chút, lên cấp cuối thì đi phụ bản tích vật liệu để đổi một thanh vũ khí cam dùng.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi cũng muốn đổi vũ khí cam, còn có Ngũ Độc nhà tôi và Thiếu Lâm nữa, tốt nhất là cả bốn người chúng ta đều có thể đổi vũ khí cam.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Nếu người bình thường nói những lời này, chắc chắn Giang Thiếu Khuynh sẽ cảm thấy người nọ là đồ ngốc.
Bốn thanh vũ khí cam? Anh coi vũ khí cam là cải thảo sân sau nhà chắc? Vũ khí cam được thiết lập là vũ khí có phẩm chất cao nhất, đương nhiên hiếm có cực kỳ, vì thế hình thức đổi cũng cực kỳ khó khăn, toàn bộ server chỉ có hơn trăm người đổi được.
Nhưng đối phương là Hải Nạp Bách Xuyên, Giang Thiếu Khuynh lại cảm thấy điều này cực kỳ bình thường.
Xuyên đội không cần vũ khí cam mới kỳ quái thì có?
Bản cập nhật lần này đã được nhà phát hành công bố cách đổi 24 thanh vũ khí cam mạnh nhất. Một là thông qua rank đấu trường tích điểm, dùng điểm tích được quy đổi sang điểm ở Danh Kiếm Các, trực tiếp dùng số điểm này tới gặp chủ Danh Kiếm Các đổi vũ khí cam, thích hợp với người chơi PVP. Hay là đi phụ bản đoàn đội lớn ở level 70, giết được boss phụ bản sẽ có vật liệu cam quý hiếm, dùng vật liệu đổi vũ khí, thích hợp đảng phụ bản PVE.
Giang Thiếu Khuynh hỏi: “Anh định dựa vào điểm tích đánh đấu trường hay thu thập tài liệu phụ bản sau khi lên cấp cuối?”
Lưu Xuyên không do dự nói: “Đấu trường. Giải liên trường vào kỳ nghỉ Đông còn mấy tháng nữa, tôi phải để hai người bạn học nhanh chóng làm quen với quy tắc đấu trường, sau khi lên cấp cuối sẽ dẫn bọn họ đi đánh.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Điểm tích ở đấu trường rất khó kiếm, thua còn bị trừ điểm, nếu muốn tích cóp trong thời gian ngắn để đổi vũ khí cũng không dễ.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cậu quên đấu trường có chế độ ‘phần thưởng khi thắng liên tiếp’ à? Sau mười trận thắng liên tiếp thì điểm mỗi trận thắng sẽ tăng gấp bội. Sau 20 trận thắng liên tiếp thì điểm sẽ có rất nhiều, mà nếu thắng 30 trận liên tiếp thì thắng một trận là ăn ngay vài trăm điểm rồi.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Thắng 30 trận liên tiếp, chiến tích phô trương như vậy sao?!
Nếu là người bình thường, Giang Thiếu Khuynh chắc chắn sẽ không tin, nhưng người này lại là Hải Nạp Bách Xuyên…
Giang Thiếu Khuynh tỏ vẻ bình tĩnh, quyết đoán nói: “Được, nếu anh nghĩ như vậy thì chúng ta có thể thử xem sao.”
Lưu Xuyên nói: “Chúng ta muốn đổi vũ khí cam thì ở giai đoạn sau cần phải gia công cường hóa cũng ngốn không ít tiền. Cửa hàng của chúng ta tích tên tuổi và tiền bạc cũng hòm hòm rồi, chuẩn bị thu mua đá Ngũ Hành thôi, cậu nghĩ thế nào?”
Giang Thiếu Khuynh lập tức trả lời: “Tôi cũng định thế.”
Lưu Xuyên thật sự rất vui mừng, giao tiếp với cao thủ kiểu này quả nhiên sảng khoái.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Tiện thể thu mua một chút vật liệu cần thiết của nhiệm vụ ngày level 70 nữa, để tăng danh tiếng cho cửa hàng. Trước thu mua hai loại vải là Gấm Tô Châu và Cẩm Đoạn đi, đợi lên cấp cuối thì bán phá giá, khỏi lo hết tiền.” Kèm theo icon cười tủm tỉm.
Sớm như vậy đã nhắm đến thị trường vật liệu sau cấp cuối…
Đội trưởng này thực sự bụng đầy ý xấu, siêu xấu.
Có điều Giang Thiếu Khuynh lại rất thích một đội trưởng như vậy!
Đội tuyển giải tán, rời khỏi liên minh, nản lòng thoái chí chạy vào game chơi, cậu vốn định dựa vào kinh nghiệm chơi game phong phú của mình để kinh doanh cửa hàng làm giàu, về sau đi phụ bản từ từ tích vật liệu để đổi được một thanh vũ khí trân quý.
Cậu không có người bạn nào ở server mới, cũng không định vào bang hội, quen việc một mình độc lai độc vãng, một thương nhân độc lập tự thân kiếm tiền đổi vũ khí cam thực sự vô cùng gian nan.
Không ngờ lại gặp được ba người này ở Danh Kiếm Các…
Cũng không thể ngờ một vị cao thủ trong đó vậy mà lại là Hải Nạp Bách Xuyên!
Cảm giác này giống như khi mùa đông giá rét bỗng có cái chăn bông rơi xuống từ trên trời, khiến Giang Thiếu Khuynh nản lòng thoái chí lại thấy nhiệt huyết bừng bừng một lần nữa.
Giang Thiếu Khuynh âm thầm hạ quyết tâm trước màn hình máy tính –
Nhất định mình phải mạnh lên, mạnh hơn nữa, tuyệt đối không được làm tạ cho đoàn đội!
-------------------------
[Kịch ngắn]
Minh Giáo nào đó: Cái đội tuyển hạng ba kia giải tán rồi, sao đạo trưởng vẫn chưa trở về? Không biết tôi đang chờ cậu đánh rank sao?
Đạo trưởng: Tôi lại vào đội tuyển mới rồi.
Minh Giáo nào đó: Cái gì?!
Minh Giáo nào đó hộc máu quá nhiều. Lên bảng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận