Năm đó bang Hoa Hạ ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây. Rất nhiều cao thủ thích PVP nhàn rỗi không có việc gì làm, ngày nào cũng cắm cờ ngoài cổng thành chính luận bàn. Tất nhiên cũng có rất nhiều cao thủ PVE rảnh rỗi, ngày ngày nghiên cứu tính toán cách đánh kỷ lục phụ bản, suy nghĩ vắt óc làm sao nâng cao thành tích.
Lưu Xuyên là người giỏi cả PVP lẫn PVE, hắn đích thân mang đoàn khai hoang phụ bản đoàn đội lớn, tiến độ đi phụ bản của đoàn tinh anh bang Hoa Hạ luôn đứng đầu server. Hắn hiểu rất rõ về phụ bản, ngay đến cả Tiêu Tư Kính của bang Thất Tinh Thảo cũng phải nhờ hắn đến hỗ trợ chỉ huy đánh vài lần phụ bản đoàn đội cho bang.
Phát hiện ra bí mật “lối đánh chồng xuất huyết có thể nâng cao thành tích phụ bản” là một sự tình cờ.
Khi đó trong bang có vài người mới cầu kéo trong kênh bang hội. Lưu Xuyên vừa vặn nhàn rỗi không có việc gì làm, liền dắt Tạ Quang Nghị cũng rảnh cùng nhau đi kéo gà.
Sở dĩ trong phụ bản rất ít khi dùng cách đánh chồng xuất huyết tốc độ cao là vì phải khống chế cừu hận của boss. Thiếu Lâm sẽ giữ chặt boss, các chức nghiệp khác mà chồng xuất huyết sẽ rất dễ OT. Người đi phụ bản nhiều đều sẽ biết, chức nghiệp có sát thương một khi OT sẽ rất dễ khiến boss mất khống chế rồi đoàn diệt.
Nhưng phụ bản Danh Kiếm Các có thiết lập đặc thù, đó chính là boss đầu tiên không có cừu hận cố định, xả thoải mái sát thương mà không phải lo OT. Còn boss thứ hai vì cần khống chế hộ vệ nên vừa vặn có thể chơi trao đổi cừu hận để đảm bảo không OT…
Tóm lại, lối đánh nhanh chóng chồng xuất huyết tăng DPS không thể sử dụng ở phụ bản khác nhưng lại thích hợp với phụ bản “Danh Kiếm Các” này!
Sau khi phát hiện ra kỹ xảo nhỏ này, Lưu Xuyên và Tạ Quang Nghị mang theo vài cao thủ trong bang mở clone luyện lên level 35, sau đó đánh kỷ lục phụ bản Danh Kiếm Các một lần nữa, quả nhiên phá được kỷ lục trước đó của khu Một.
Cách đánh Danh Kiếm Các đặc biệt này từ đó cũng trở thành bí mật chỉ giữ trong đoàn tinh anh của bang Hoa Hạ.
Qua nhiều năm như thế, quản lý Hoa Hạ đã đổi nhiều lần, cách đánh đặc thù này không còn là bí mật nữa, vì vậy xuất hiện ở server mới cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng cái khiến Tạ Quang Nghị nghi ngờ chính là Đường Môn trong đội hôm nay luôn mang tới cho người ta một cảm giác “như đã từng quen biết”.
… Là người đó sao?
Đại thần chuyên nghiệp như hắn, lại nhàn rỗi không có việc gì làm, tới server mới chơi game?
Tạ Quang Nghị nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho một số máy.
Giọng đàn ông trung niên trầm thấp vang lên bên tai: “Tiểu Tạ, sao thế? Muộn vậy rồi còn không ngủ à?”
Tạ Quang Nghị nói: “Quản lý, anh biết chuyện Lưu Xuyên về nước đúng không? Có liên hệ với anh ấy không?”
Lê Huy dừng một chút mới nói: “Sau khi về nước cậu ta đổi số điện thoại, tôi không có cách liên lạc với cậu ấy, gửi mail cũng không thấy nhắn lại.”
Tạ Quang Nghị nói: “Anh muốn mời anh ta về Hoa Hạ tiếp tục đảm nhận chức vụ đội trưởng?”
Lê Huy nói: “Đúng là tôi có ý này, cậu ta về đương nhiên là tốt nhất.”
Cửa phòng sau lưng bỗng nhiên mở ra, người con trai vắt áo vest trên cánh tay đi vào, vừa định thay giầy lại nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại bên trong, đột nhiên dừng bước.
Tạ Quang Nghị nói: “Lưu Xuyên còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học, với sự hiểu biết của tôi về anh ta thì trong một năm này anh ta sẽ không quan tâm tới liên minh chuyên nghiệp bên này. Sau khi về nước đổi số điện thoại, không cho chúng ta biết đã thể hiện rõ thái độ rồi.”
Lê Huy nói: “Tôi biết. Nên tôi mới muốn trước hết mời cậu ấy về làm cố vấn tạm thời, sau khi tốt nghiệp sẽ bảo cậu ấy về làm đội trưởng.”
Tạ Quang Nghị nhíu mày: “Nói như vậy thì anh tính sao với Lương Hải Tân?”
Lê Huy ho khan một tiếng: “Quả thực cũng khó. Tiểu Lương ấy à, là tuyển thủ tốt, tính tình tốt, nhưng mà… cậu ấy quá ôn hòa, không trấn được thành viên Hoa Hạ, đây cũng là nguyên nhân khiến thành tích Hoa Hạ tụt giảm nghiêm trọng như thế sau khi Lưu Xuyên rời đi. Vốn người có tư cách làm đội trưởng nhất là cậu thì cậu lại không chịu làm. Khi Lưu Xuyên rời đi lại cực lực đề cử Lương Hải Tân, chính ra tôi rất không đồng ý.”
Vài tiếng động nhỏ truyền đến từ hành lang gần cửa ra vào, Tạ Quang Nghị nhìn lại thì thấy có bóng người ở đó, lập tức hạ giọng nói: “Quản lý, tôi còn chút việc nên cúp máy trước, nói chuyện sau.”
Sau khi ngắt điện thoại, anh đứng dậy đi tới hành lang gần cửa ra vào, quả nhiên nhìn thấy Lương Hải Tân đang đứng đó.
Cậu trai rõ ràng vừa uống rượu, gương mặt phiếm hồng, áo khoác vắt trên tay cũng nhăn nhúm, nhìn qua có chút chật vật.
Tạ Quang Nghị hỏi: “Về từ khi nào?”
Lương Hải Tân nhẹ nhàng ho một tiếng, sờ mũi nói: “Vừa vào cửa.”
Tạ Quang Nghị nhíu mày: “Lại uống rượu à?”
Lương Hải Tân nói: “Không có cách nào, xã giao mà, được kính rượu cũng không thể không nể tình…”
Tạ Quang Nghị đỡ cậu ngồi xuống bên giường, rót cho cậu một cốc nước ấm, thấp giọng nói: “Uống nước trước đã.”
Lương Hải Tân cúi đầu uống nước, uống hết nửa cốc mới mở miệng nói: “Dương Kiếm mời ăn khuya, nói muốn giới thiệu đội trưởng mới của Tuyết Lang là Phương Chi Diên làm quen với mọi người. Hai người thay nhau kính rượu chúng tôi, kính đến mức tôi suýt nôn… Anh không đi đúng là lựa chọn sáng suốt.”
Tạ Quang Nghị nói: “Tôi không hợp mấy vụ náo nhiệt. Các đội trưởng khác đều đi à?”
Lương Hải Tân nói: “Các đội trưởng khác đều đi, tôi nghĩ bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này hiểu thêm về Tuyết Lang một chút. Đội ngũ mới tới này quá thần bí, mọi người đều không đoán biết được điều gì.”
Tạ Quang Nghị nhíu mày nói: “Phương Chi Diên này, nhìn cậu ta kính rượu cũng nhận ra được, yên lặng trầm ổn, biết nhẫn nhịn, không hề đơn giản. Nghe nói cậu ta chơi buff, trước mắt trong giới chuyên nghiệp không có đội trưởng nào chơi buff, mọi người đều không biết gì về phong cách của đội tuyển này, không thể không đề phòng.”
Lương Hải Tân ừ một tiếng, cúi đầu yên lặng uống nước.
Tạ Quang Nghị đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, dừng một chút mới hỏi: “Vừa rồi thực ra cậu nghe được hết tôi và quản lý nói chuyện, đúng không?”
“… Vâng.” Lương Hải Tân có chút xấu hổ.
Tạ Quang Nghị nói: “Quản lý rất muốn mời Lưu Xuyên về Hoa Hạ tiếp tục làm đội trưởng, cậu cũng biết đúng không?”
Lương Hải Tân yên lặng gật đầu.
Tạ Quang Nghị nói: “Sau vụ Lộc Tường thua Lưu Xuyên trên lôi đài truyền trong giới chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều biết Lưu Xuyên đã trở lại. Rất nhiều đội tuyển cũng chú ý động tĩnh của Hoa Hạ chúng ta. Quản lý cũng đã sớm đứng ngồi không yên, vẫn luôn cố liên hệ với Lưu Xuyên, chẳng qua từ sau khi về nước Lưu Xuyên đã đổi số, quản lý gửi mail cũng không thấy trả lời. Tôi nghĩ không tới hai ngày nữa, quản lý sẽ trực tiếp đến trường tìm anh ta.”
Lương Hải Tân: “…”
Tạ Quang Nghị quay đầu nhìn cậu trai bên cạnh: “Cậu có hi vọng anh ta trở về không?”
Lương Hải Tân siết chặt cốc nước trong tay, ngón tay cũng vì thế mà tái nhợt.
Sau một hồi trầm mặc rất lâu, cậu mới nhẹ giọng nói: “Sau khi Lưu Xuyên rời đi, tất cả mọi người đều so sánh tôi với anh ấy. Lương đội không bằng Xuyên đội năm đó, thành tích của Hoa Hạ tuột dốc liên tục… Tin đồn kiểu này nhiều không đếm xuể. Hoa Hạ mà anh ấy sáng tạo ra đứng ở vị thế rất cao, thành tích thắng toàn năm, liên tục giành bốn cúp quán quân, những người đến sau không thể vượt qua được…” Lương Hải Tân dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi tiếp nhận chức vụ đội trưởng, rất nhiều người ở Hoa Hạ cũng không thấy phục tôi, quản lý cũng không đồng ý với tôi, thực ra tôi đều biết cả…”
Nhìn người con trai này cúi đầu, mặt đầy thất lạc, Tạ Quang Nghị không nhịn được mà đau lòng.
Trong toàn bộ liên minh, đội trưởng chịu áp lực nặng nề nhất chắc chắn là Lương Hải Tân của Hoa Hạ.
Khi Lưu Xuyên còn ở, Hoa Hạ năm nào cũng có thể đánh vào top 4. Ảnh hưởng của hắn lên Hoa Hạ quá lớn, Đường Môn Khôi lỗi của hắn không những là chỉ huy chiến thuật mà còn là trung tâm của toàn bộ đội hình. Toàn bộ chiến thuật của Hoa Hạ đều đánh xoay quanh hắn. Sau khi hắn rời đi, hệ thống của Hoa Hạ như đập đi xây lại toàn bộ, thành tích không tốt là chuyện rất bình thường.
Nhưng truyền thông sẽ không quan tâm đến chuyện này, phóng viên chắc chắn sẽ giật đủ loại tít báo theo kiểu “Xuyên đội giải nghệ, Hoa Hạ không thể gượng dậy” để câu view. Fan cũng sẽ coi việc “Xuyên đội giải nghệ” trở thành lý do cho thành tích yếu kém của Hoa Hạ.
Mùa giải thứ Tám, Hoa Hạ giành được Á quân, Lưu Xuyên chính thức tuyên bố giải nghệ.
Mùa giải thứ Chín, đội tuyển Hoa Hạ trầy trật suýt nữa còn không vào được playoffs, thực sự xuống dốc không phanh…
Lưu Xuyên rời đi, giao hết gánh nặng lên vai Lương Hải Tân, điều này khiến mọi người cực kỳ chấn động. Trong đội tuyển Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, các thành viên nghĩ mãi vẫn không thể hiểu tại sao Xuyên đội lại lựa chọn Lương Hải Tân để nối nghiệp khi rời đi? Lương Hải Tân là loại tuyển thủ rất bình thường trong đội, thêm tính cách không nóng không lạnh, làm người thành thật, đôi khi mặt còn dễ đỏ bừng, khiến người ta có cảm giác rất nhu nhược, rất dễ bị bắt nạt.
Phong cách của đội tuyển Hoa Hạ vẫn luôn rất chủ động mạnh mẽ, trong đội có rất nhiều cao thủ hàng đầu, để cho kiểu người này làm đội trưởng khiến bao người không phục. Lương Hải Tân bị Lưu Xuyên gây khó dễ, kiên trì cố gắng với chức vị này, trong nửa năm ngắn ngủi, cậu ép bản thân thích nghi và thay đổi, cậu nhóc trước đây mỗi khi nói chuyện đều đỏ mặt, giờ đã có thể mỉm cười ứng phó với đủ loại phỏng vấn mỉa mai trước phóng viên và truyền thông.
Chỉ có điều, khi một mình yên tĩnh, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Xuyên đội rời đi, không ai thừa nhận cậu, fan cũng không ai ủng hộ cậu, chức đội trưởng này làm có bao nhiêu uất ức.
Làm đội trưởng, không những cậu phải đối phó với đủ kiểu phỏng vấn mỉa mai từ phóng viên, còn phải đàm phán với nhà tài trợ. Thậm chí ngay đến fan của Hoa Hạ cũng không có mấy người ủng hộ cho Lương đội. Mỗi khi Hoa Hạ thua trận, fan đều sẽ nói: Nếu Xuyên đội còn ở đây thì tốt rồi…
– nếu Xuyên đội còn ở đây thì tốt rồi.
Lương Hải Tân cơ hồ vẫn sống trong bóng tối như thế, cậu chỉ có thể gắng gượng đứng thẳng lưng trong tiếng trách móc từ bốn phương tám hướng mà thôi.
Lương Hải Tân bỗng thấy rất xót xa, sờ mũi thấp giọng nói: “Nếu quản lý nghĩ như thế thì bảo Xuyên đội trở về đi, để anh ấy làm đội trưởng là được rồi. Có anh ấy, thành tích Hoa Hạ chắc chắn sẽ…”
Tạ Quang Nghị cắt đứt câu nói của cậu: “Lưu Xuyên sẽ không trở về.”
Lương Hải Tân sửng sốt ngẩng đầu.
Tạ Quang Nghị nói: “Anh ta chưa bao giờ đi lại con đường cũ, tôi biết rõ điều đó, vì vậy cậu không cần lo.” Tạ Quang Nghị nhìn Lương Hải Tân chăm chú, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, “Vì anh ta quá xuất sắc nên cậu sẽ cảm thấy mình kém anh ta về mọi mặt. Thực ra cậu mới làm đội trưởng được nửa năm, cậu đã làm rất tốt rồi. Khi đội tuyển thay đổi quá nhanh, đội trưởng sẽ phải chịu áp lực cực lớn, cậu vẫn kiên trì được đến giờ, thế là quá đủ.”
Lương Hải Tân kinh ngạc nhìn người con trai trước mắt, một lát sau mắt cũng đỏ hoe, cúi đầu hỏi: “Anh Nghị, có lẽ chỉ anh mới thừa nhận một đội trưởng như tôi…”
Tạ Quang Nghị bất đắc dĩ nói: “Cậu chẳng qua quá để tâm mấy chuyện vụn vặt. Thực ra cậu rất tốt, nếu không khi sư huynh tôi rời đi cũng không chọn cậu làm đội trưởng, cậu nghi ngờ ánh mắt của anh ta sao?”
Lương Hải Tân nghi hoặc hỏi: “Nhưng Hoa Hạ có bao nhiêu người giỏi hơn tôi, tôi cũng nghĩ không ra tại sao Xuyên đội lại chọn mình.”
Chính vì thế nên mới chọn cậu…
Lúc trước khi Lưu Xuyên rời đi, về việc chọn đội trưởng nối nghiệp, quản lý Lê Huy cực kỳ đau đầu. Ở Hoa Hạ quá nhiều kẻ mạnh, dù ai làm đội trưởng cũng khiến những người khác không phục. Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, huống hồ còn có ba con hổ, bốn con hổ?
Làm thế nào đây?
Chọn con hổ này thì con khác sẽ khó chịu muốn cắn người; Chọn con khác thì con kia tâm tình không tốt lại làm loạn.
– vậy chọn một đội trưởng cừu nhỏ là được rồi.
Lưu Xuyên nói, cứng cứng ganh nhau chỉ khiến cho đội ngũ sụp đổ, điều hòa dung hợp mới là hướng đi lâu dài. Hoa Hạ cần chính là một đội trưởng ôn hòa như thế, Lương Hải Tân phù hợp.
Vì thế cừu nhỏ Lương Hải Tân chẳng hiểu vì sao bị ép trở thành đội trưởng mới của đội tuyển Hoa Hạ.
Khi ấy Lương Hải Tân cũng mới vừa tròn 20 tuổi, Tạ Quang Nghị cảm giác lá gan của sư huynh quá lớn rồi.
Lưu Xuyên lại tủm tỉm nói: “Tiểu Lương ấy à, tính tình mềm mỏng, có thể nhẫn nhịn được những điều mà người thường không thể nhẫn, tôi nhìn trúng thuộc tính cừu nhỏ của cậu đấy. Tôi tin cậu ấy sẽ dẫn dắt tốt đội ngũ này!” Lưu Xuyên vỗ vai Tạ Quang Nghị, “Với cả, chẳng phải còn cậu sao?”
Sau đó người này liền chạy mất.
Toàn bộ giới chuyên nghiệp vì vậy mà khiếp sợ, Lưu Xuyên rời khỏi đội tuyển Hoa Hạ, đội trưởng tại sao lại thành một cậu trai trẻ tuổi suốt ngày đỏ mặt ngượng ngùng?
Nè Lưu Xuyên, anh đang đùa bọn này hả?
Cừu nhỏ Lương Hải Tân bị các phóng viên bắt nạt, lúc nào cũng không cãi được, chỉ biết tốt tính cười cười, nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi xảo quyệt kia…
Đội trưởng các đội tuyển khác cũng có chút không đành lòng –
Lưu Xuyên phủi mông đi mất, để một con cừu non giữa một khu rừng toàn dã thú như thế mà được à?
Tạ Quang Nghị làm đội phó, đương nhiên biết rõ nhất buồn khổ trong lòng Lương Hải Tân. Cũng may tính cách Lương Hải Tân không nóng không lạnh, nếu đổi thành đội trưởng khác, bị phóng viên gây khó dễ như thế không chừng đã sớm quăng bàn phím rời đi.
Lương Hải Tân còn trẻ, còn cần trưởng thành. Lưu Xuyên vừa mới đi, Hoa Hạ cũng chưa kịp phục hồi nguyên khí, nhưng sau này nhất định sẽ dần dần tốt lên.
Tạ Quang Nghị quay lại thì thấy Lương Hải Tân vẫn cúi đầu yên lặng uống nước, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lương Hải Tân và Dương Kiếm bằng tuổi nhau, đều đã 20, đều là đội trưởng trẻ nhất giới chuyên nghiệp, cũng đều chơi Võ Đang, thường xuyên bị người ta đặt lên bàn cân mà so sánh. Dương Kiếm vừa dẫn dắt Trường An giành cúp vô địch, còn Lương Hải Tân lại chỉ là một phụ trợ vô năng.
Lương Hải Tân là Võ Đang Khí tông, Dương Kiếm là Võ Đang Kiếm tông.
So với kiếm khách lợi hại chói mắt Dương Kiếm, Lương Hải Tân lại chơi pháp sư đánh xa, tính cách cũng ôn hòa hơn. Dương Kiếm giống như con cua bò ngang, tâm tình khó chịu sẽ dùng càng kẹp chết người ta. Còn Lương Hải Tân lại giống một chú rùa với chiếc mai nặng nề, chậm rì yên lặng bò về phía trước.
– có điều ai nói rùa bò chậm sẽ mãi mãi thua kém con cua hoành hành ngang ngược kia?
Ánh mắt của Tạ Quang Nghị xoáy thẳng vào mái tóc trên đỉnh đầu cậu trai trẻ tuổi này.
Tóc của cậu rất đen, mái tóc đen như mực, vươn tay xoa xoa sẽ cảm thấy từng sợi tóc bóng loáng mềm mại lướt qua từng đầu ngón tay…
Một đội trưởng chỉ mới 20 tuổi, con đường về sau còn rất dài.
Lương Hải Tân bị đội phó nhà mình xoa đầu liền sửng sốt ngẩng lên, không ngờ lại thấy được ý cười nhợt nhạt trong đáy mắt đội phó.
Tạ Quang Nghị thu tay lại, hạ giọng nói: “Tiểu Lương, Hoa Hạ đối với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên đối với Hoa Hạ đều đã trở thành quá khứ… Dù người ngoài nói thế nào, hiện tại đội trưởng của Hoa Hạ vẫn là cậu.”
Tạ Quang Nghị vỗ vai cậu trai trẻ, cổ vũ nói: “Cậu không cần phải vượt qua Lưu Xuyên, chỉ cần không thẹn với lòng, làm tốt việc của mình là được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận