Sau khi tiễn bước hai vị học viên của Hoa Hạ, bốn người Lưu Xuyên bắt đầu khoái trá kiểm kê thu hoạch hôm nay.
Hôm nay một ngày đánh phụ bản nhiều lần như thế, tổng cộng cũng có hơn trăm viên đá Ngũ Hành, Gấm Tô Châu và Cẩm Đoạn cũng tổng cộng bảy tám trăm tấm, trang bị xanh, tím của các môn phái nhiều không đếm xuể, nhìn hoa hết cả mắt…
Lý Tưởng hạnh phúc muốn chết, cảm giác như mình đang bị chôn trong núi tiền!
Thanh Phong Đạo Trưởng vừa sửa sang lại vừa nói: “Vật liệu và trang bị nhiều lắm rồi, tôi treo đồ tím bán trong cửa hàng, trong kho không còn trống lại bao nhiêu.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Đạo trưởng, trước tôi nói với cậu chuyện lập bang đó, quy trình như thế nào?”
Thanh Phong Đạo Trưởng hỏi: “Chúng ta tự lập một bang sao?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Trước lấy cái clone lập bang, rồi mở kho hàng trong bang. Đợi chút tôi hỏi bạn.”
Lưu Xuyên gửi tin cho Tần Dạ: “Cho tôi mượn cái nick Thất Dạ Tuyết của cậu để mở kho hàng bang hội nhé?”
Tần Dạ nhắn lại: “Tùy.”
Lưu Xuyên quay về giao diện game, nói: “Đồ đệ, đăng nhập cái nick Thất Dạ Tuyết đi, tìm quản lý bang hội lập bừa một cái bang cấp thấp nhất để mở kho hàng đã. Sau đó chúng ta chuyển hết vật liệu có được qua tài khoản của Thất Dạ Tuyết rồi bỏ vào kho hàng của bang.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nghi hoặc: “Thất Dạ Tuyết là ai?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Một người bạn ngoài đời, tin được, yên tâm.”
Thanh Phong Đạo Trưởng cũng không hỏi nhiều thêm.
Một lát sau, Lý Tưởng mở nick Thất Dạ Tuyết, đi cùng Lưu Xuyên đến gặp quản lý bang hội tại thành Giang Lăng. Lưu Xuyên giao dịch cho cậu 5000 kim tệ, nói: “Lập bang cấp 1, tiền thừa thì thăng cấp chức năng của bang. Mấy cái phòng thuốc phòng bếp linh tinh thì bỏ qua, chỉ cần tăng vào kho hàng thôi.”
Lý Tưởng hỏi: “Bang tên gì bây giờ?”
Lưu Xuyên nói: “Tùy tiện.”
Sau đó Lý Tưởng liền đánh vào hàng chữ: “Bang Hội Tùy Tiện.”
Trên đỉnh đầu Thất Dạ Tuyết lập tức có thêm danh hiệu: “Hội trưởng bang Tùy Tiện.”
Lưu Xuyên nín cười nói: “Được đấy, cái tên bang này vừa nghe đã thấy có tương lai.”
Lý Tưởng trực tiếp nâng kho hàng của bang lên cấp 3, kho cấp 1 có 50 ô trống, kho cấp 2 có 150 ô trống, thừa sức cho bọn họ để đồ.
Lý Tưởng quăng từng món từng món vào kho hàng bang hội, Ngô Trạch Văn thấy cậu ném loạn xạ như vậy, nhịn không được nói: “Để tôi sắp xếp lại cho.”
Lý Tưởng nói: “Vậy tôi đi toilet nha, giao cho cậu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, ngồi vào ghế của Lý Tưởng nhanh chóng phân loại sắp xếp vật liệu.
Trang đầu tiên của kho hàng kín đặc Gấm Tô Châu và Cẩm Đoạn, một kiện 50 tấm, mười mấy kiện xếp hàng nhìn cực kỳ đồ sộ. Trang thứ hai thì dùng để chứa đá Ngũ Hành, xếp tách theo năm thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Năm loại đá màu khác nhau từng loại từng loại chiếm kín kho hàng, nhìn qua đẹp mê ly! Trang thứ ba thì nhồi vào toàn trang bị môn phái, cũng phân theo từng chủng loại…
Ngô Trạch Văn sửa lại kho hàng cho gọn gàng trong một phút, sau đó nâng kính đứng lên về chỗ.
Lý Tưởng từ toilet trở về, thấy kho hàng bang hội mà trợn mắt há mồm! Nhìn những ô vuông ngay ngắn chỉnh tề y như siêu thị! Lý Tưởng nhịn không được chụp lại màn hình kho hàng gửi vào kênh đội: “500 anh em mau tới xem kho hàng của bang mình!”
Thanh Phong Đạo Trưởng gửi icon toát mồ hôi: “Gọn gàng quá…”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Đảm bảo là Ngũ Độc làm đúng không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ.”
Lưu Xuyên gửi icon giơ ngón cái: “Cậu đúng là chuyên gia quản lý kho hàng mà!”
Ngô Trạch Văn nói ra lý do đơn giản: “Bày chỉnh tề một chút tiện thống kê sắp xếp. Hôm nay thu hoạch từ phụ bản gồm: 125 viên đá Ngũ Hành, 450 kiện gấm Tô Châu, 450 kiện Cẩm Đoạn, 124 món vật liệu xanh, 30 món vật liệu tím, vật liệu cam được sáu món.”
Lý Tưởng gửi icon chảy nước miếng: “Đỉnh quá trời!”
Lưu Xuyên cười nói: “Tiếp tục cố gắng!”
Ngô Trạch Văn đột nhiên nhắn tin riêng cho Lưu Xuyên: “Vừa rồi khi đi phụ bản lần cuối với người ở Hoa Hạ, anh cố tình không ra tay phải không?”
Lưu Xuyên không nhịn được cười. Bình thường học bá rất ít nói, luôn nghiêm túc theo sau đội yên lặng học tập, không ngờ cậu lại rất tỉ mỉ. Vừa rồi Lưu Xuyên thu tay, lấy cớ dạy học không đánh, vậy mà bị cậu nhìn thấu.
Ngô Trạch Văn hỏi: “Có nguyên nhân đặc biệt sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, nếu tôi ra tay sẽ bị người nhận ra.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc: “Hai người kia của Hoa Hạ quen anh?”
Lưu Xuyên cười: “Phòng ngừa thôi, vẫn nên thu tay lại. Có lẽ Đường Môn vừa rồi là người quen.”
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không biết gì về mấy bang hội của đội tuyển, còn tưởng rằng hai người này là bạn cũ của hắn, vì vậy không hỏi nhiều, đánh chữ nói: “Tôi về trước đây, sáng mai có tiết.”
Lưu Xuyên hỏi: “Chẳng phải trường có bảo vệ sao? Giờ cậu trở về đi vào trong kiểu gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao cả, có thể gõ cửa nhờ bác quản lý ký túc mở cho, có điều phải ghi lại tên. Về muộn quá ba lần sẽ bị báo lên chủ nhiệm lớp phê bình.”
Lưu Xuyên hiểu ra: “Hóa ra là thế! Vậy mấy cậu về đi.”
Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn lần lượt thoát game. Đợi đến khi hai người off xong, Lưu Xuyên mới chào tạm biệt Thanh Phong Đạo Trưởng, log out rồi ra khỏi tiệm net.
Hắn còn tưởng phải trèo tường vào chứ! Hóa ra chỉ cần ghi lại tên, quá đơn giản…
Buổi tối hôm nay bác gái quản lý ký túc bị chọc cho tức phát điên, hai tên sinh viên khốn kiếp vừa gõ cửa vào xong giờ quay ra lại thêm đứa nữa.
Chàng trai đẹp mã cười tủm tỉm nói: “Bác gái, ngại quá! Cháu có việc nên về muộn.”
Bác gái quản lý tức điên, nói: “Ghi tên với số sinh viên vào đây! Lần sau đừng có lấy lý do này nữa!”
Lưu Xuyên nói: “Dạ dạ dạ! Bác gái nghỉ ngơi ha, cháu lên lầu đây…”
Sau đó hắn vắt chân chạy lên tầng ba dưới ánh nhìn chằm chằm đầy phẫn nộ của bác quản lý.
***
Sau khi đám Lưu Xuyên rời mạng, Giang Thiếu Khuynh một mình nhàn rỗi liền tới thương hội tìm mua vài món trang bị của Võ Đang Thái cực, sau đó về môn phái học kỹ năng Thái cực level 30.
Trong ba lưu phái, Thái cực có ít người chơi nhất, dù sao Kiếm tông và Khí tông bùng nổ rất cao, chiêu kiếm nhìn cũng cực kỳ ngầu, nhận được sự ưu ái của rất nhiều người chơi. Thái cực lại là lưu phái lấy chậm đánh nhanh, kỹ năng nào cũng cần thời gian vận sức niệm, là lưu phái phụ trợ chậm rì rì, sẽ khiến người chơi mất kiên nhẫn.
Cái gọi là “Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái”, bộ chiêu thức của Võ Đang Thái cực được tạo ra trên cơ sở Trận Thái Cực Âm Dương Bát Quái này, lợi dụng các loại trận pháp hỗ trợ đồng đội, tạo phiền phức cho đối thủ, coi như một lưu phái khống chế toàn trận khá toàn diện.
Mất thời gian chậm chạp cast chiêu dựng trận là thế, nhưng phạm vi bao trùm lại cực kỳ rộng.
Giang Thiếu Khuynh thử tung Thái Cực trận, một trận pháp hình Âm Dương Thái Cực dần dâng lên, gần như bao phủ nửa quảng trường. Đây là trận giảm tốc quan trọng nhất của Thái cực Võ Đang, quân địch tiến vào trong trận pháp sẽ bị làm chậm tập thể.
Đương nhiên vì chiêu thức này cần vận sức nên rất dễ bị cắt đứt giữa chừng. Mà một khi bị phá rối thì sẽ không phóng được trận pháp. Vì vậy tuyển thủ chơi loại lưu phái này quan trọng nhất là cái nhìn đại cuộc, nên tung trận nào, thả vào đâu, phải cẩn thận cân nhắc thế trận, dự đoán vị trí trước.
– mình hợp chơi lưu phái này sao?
Giang Thiếu Khuynh cũng không chắc chắn, có điều cậu rất bội phục Hải Nạp Bách Xuyên, nếu Xuyên đội bảo cậu đổi phái thì cứ thử xem sao!
Từ hôm nay cậu sẽ là một đạo trưởng chân chính!
Người chơi hiếu kỳ đi qua thành Giang Lăng đều nhìn thấy Thanh Phong Đạo Trưởng này, một mình đứng trước cổng thành, không ngừng tung Thái Cực trận như kẻ ngốc. Tung hết cái này đến cái khác, những vòng Âm Dương Thái Cực khổng lồ chồng chéo lên nhau, đang làm gì vậy?
Có người rảnh rỗi đứng bên cạnh hóng, Thanh Phong Đạo Trưởng lại không mảy may để ý bọn họ, tiếp tục thản nhiên tung trận pháp trên quảng trường.
Đúng lúc này, dưới góc trái hiện ra thông báo: “Hảo hữu [Thất Dạ Tuyết] đã lên mạng.”
Giang Thiếu Khuynh rất nghi hoặc, Đại sư, Ngũ Độc còn có Đường Môn vừa rồi đã về ký túc, offline hết rồi sao tự nhiên lại online lại?
Lúc này người onl hiển nhiên không phải Lý Tưởng mà là chủ nhân thật sự của Thất Dạ Tuyết: Tần Dạ.
Tần Dạ nhíu mày nhìn tài khoản của mình – vụ gì đây? Trên ID của mình còn một dòng nhỏ đề “Hội trưởng bang Tùy Tiện”, level thì đã 33 đã vậy cả người full đồ tím. Đại sư ngu ngốc kia chưa đầy một ngày đã ép clone của anh thành ra thế này rồi?
Đám Lưu Xuyên đều không onl, ngược lại có một người tên Thanh Phong Đạo Trưởng ở sẵn trong đội.
Nhàm chán đi qua cổng Giang Lăng dạo một vòng thì thấy Thanh Phong Đạo Trưởng vừa lúc đang bày Thái Cực trận ở đó. Tần Dạ nhìn một lát, nhịn không được nói: “Làm gì có Võ Đang nào bày trận lại đứng ngay chính giữa như thế, làm bia ngắm sống à?”
Tần Dạ nói chuyện lúc nào cũng độc địa, Giang Thiếu Khuynh bị anh nói cho xấu hổ, thu trường kiếm lại, nói: “Vừa mới bắt đầu chơi, khiến bạn chê cười rồi.”
Tần Dạ hỏi: “Cậu quen Lưu Danh Bách Thế à? Sao trong danh sách bạn bè của tôi lại có cậu?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Anh ta mượn nick của bạn mở kho hàng bang hội, kết bạn với nhau để tiện gửi đồ.”
Tần Dạ nhanh chóng hiểu ra: “Ồ, cậu cũng là đồng đội của tên đó hả?”
Giang Thiếu Khuynh: “Ừ.”
Tần Dạ nhàm chán ngứa tay, dứt khoát gửi lời mời luận bàn qua, muốn thử tiêu chuẩn của đạo trưởng này.
Thời gian đếm ngược năm giây, hai người bắt đầu giao đấu.
Tần Dạ đương nhiên quyết đoán mở tâm pháp Nga Mi Trảo, trực tiếp lại gần tấn công. Đạo trưởng tung kỹ năng lại cực kỳ loạn, không hề có kết cấu. Tần Dạ đánh hai cái liền phát hiện đây chắc chắn là người mới, nhịn không được dừng lại, cực kỳ không khách sáo hỏi: “Cậu vừa mới bắt đầu chơi lưu phái Thái cực này à?”
Giang Thiếu Khuynh trả lời: “Đúng vậy, chưa quen bộ chiêu thức lắm.”
Tần Dạ hỏi: “Trước đây chơi cái gì?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Võ Đang Kiếm tông.”
“Đường Môn bảo cậu đổi sang phái khác à?”
“Ừ.”
“Với cái tính của cậu, đổi sang lưu phái Thái cực là đúng!
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Đây là khích lệ sao?
Tần Dạ nói: “Bày trận cần phải tích lũy kinh nghiệm qua nhiều lần thực chiến đoàn đội, cậu không bày trận cho mình mà là cho đội hữu, vì thế khi bày trận không thể chỉ nghĩ đến vị trí của chính mình mà phải lấy vị trí đứng của đồng đội làm trung tâm. Nói một câu không rõ được, sau này lên cấp cuối đi đấu trường nhiều là biết thôi. Đạo trưởng Thái cực được xác định là chức nghiệp phụ trợ đoàn chiến, chơi phụ trợ thì cứ xác định tâm thế có thể hi sinh bất cứ lúc nào.”
Tuy người này nói không hề khách sáo nhưng câu nào cũng có lý. Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng đánh chữ trả lời: “Cảm ơn, tôi đã biết.”
Tần Dạ hỏi: “Đám Lưu Danh Bách Thế và Lý Tưởng Đại Sư đâu?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Mai bọn họ có tiết nên về ngủ trước rồi.”
Tần Dạ nói: “Ồ, vậy tôi cũng out đây, byebye.”
Thất Dạ Tuyết cũng rời mạng, Giang Thiếu Khuynh đành phải một mình đi nghiên cứu video.
Trước đây chỉ chơi game một mình, cũng đã quen tự train trong phòng huấn luyện một mình, ngồi mạng đến tận khuya một mình cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không biết vì sao, từ sau khi quen với ba người Xuyên đội, đồng đội không online, bản thân chỉ có một người liền cảm thấy thật nhàm chán…
Nhớ tới chuyện hôm nay Xuyên đội nói với cậu về việc lập lại đội quay về, Giang Thiếu Khuynh nhịn không được có chút chờ mong.
Đợi sang năm khi có thể tổ đội đủ thành viên, mình sẽ được ra sân thi đấu phải không?
Không cầu mong xa vời được đánh chủ lực, ngồi dự bị cũng tốt lắm rồi!
***
Tối muộn ngày hôm sau, các thành viên trong đội lần lượt log in, hôm nay hết lượt đi phụ bản anh hùng, mọi người liền tự đi đánh phụ bản thường, có trang bị liền treo bán trong cửa hàng. Thanh Phong Đạo Trưởng cũng nâng cửa hàng lên cấp 3, thêm Ngô Trạch Văn vào làm quản lý.
Nhóc tham tiền Trạch Văn cực kỳ hứng thú với chuyện kinh doanh, nhìn ghi chép vốn lưu động của cửa hàng, chăm chú tính tính tiền sau đó liền đề nghị nói: “Hiện tại bán đồ xanh không có lời, tiền thuê và thuế thu từ cửa hàng cấp 3 rất cao, thu nhập không bù lại được. Chẳng thà bỏ hết đồ xanh xuống thay bằng đồ tím đi, có thể bán dễ hơn. Qua hai ngày nữa phần lớn người chơi đều lên level 35 rồi, trang bị level 30 chẳng mấy mà bị đào thải.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được, nghe theo cậu.”
Lý Tưởng nói: “Còn đống đồ xanh thì sao? Vứt đi phí lắm.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đưa hết cho tôi đi, tôi mở sạp bán, chắc chẳng mấy mà bán hết sạch đâu.”
Lý Tưởng nói: “Đạo trưởng để tôi giúp đi, tôi với anh cùng bày sạp, thêm người thêm sức!”
Thế là Thanh Phong Đạo Trưởng và Lý Tưởng Đại Sư lưng đeo một bọc trang bị lớn bày một cái sạp, ngồi khoanh chân ở khu giao dịch tự do, sau đó bắt đầu rao hàng.
Giang Thiếu Khuynh đổi tên quầy hàng thành: Chuyên bán trang bị xanh level 30.
Lý Tưởng lại đổi tên quầy hàng thành một chuỗi siêu dài: Bán phá giá trang bị xanh level 30 của đủ loại môn phái, giá nhảy lầu hộc máu!
Giang Thiếu Khuynh bình tĩnh không nhìn tên ngốc ngồi bên cạnh nữa.
Lý Tưởng thì lại tỏ ra rất tẫn trách, vừa bày sạp vừa spam trên kênh Thế giới: “Thương hội Giang Lăng tọa độ 179.183 bán phá giá siêu shock trang bị xanh level 30! Giá rẻ muốn nhảy lầu! Rẻ đến hộc máu! Người đi ngang xin đừng bỏ qua! Tám môn phái lớn cần gì có đó! 500 anh em mau đến xem xem nào! Mua mua mua nào!”
Đoạn quảng cáo này liên tục hiện lên mấy lần, một đám người lập tức ùa qua tọa độ của Lý Tưởng và Giang Thiếu Khuynh, trong nháy mắt đồ xanh đã bị mua hết sạch.
Giang Thiếu Khuynh thật sự cảm thán: Ngu ngốc đôi khi vẫn hữu dụng ha…
Lý Tưởng và Giang Thiếu Khuynh bày bán hàng tồn kho, Ngô Trạch Văn lại dùng quyền quản lý vừa được cấp nhanh chóng sửa sang lại cửa hàng, đổi vị trí của rất nhiều trang bị, Lưu Xuyên mở cửa hàng ra nhìn thấy, hắn thực sự muốn quỳ!
Trước đó trang bị trong cửa hàng đều bị vứt lung tung, Trạch Văn chuyên gia sắp xếp tiện tay sửa lại một chút, cửa hàng nhỏ nhất thời thay đổi rất nhanh, trở thành trung tâm thương mại bách hóa cao cấp!
Hàng đầu tiên là đàn cổ của Nga Mi, hàng thứ hai là quạt của Tiêu Dao, hàng 3 là loan đao Minh Giáo… phẩm chất trang bị cũng được sắp xếp theo thứ tự, vũ khí một trang, trang sức một trang, phòng cụ một trang. Một bảng lớn toàn đồ tím nhìn cực kỳ xinh đẹp!
Lưu Xuyên nhịn không được gửi qua một đống icon giơ ngón cái: “Cậu sắp xếp xịn quá!”
Ngô Trạch Văn nói: “Trước đây bày rất loạn, làm thế này sẽ trực quan hơn, khách hàng sẽ có ấn tượng đầu tiên với chúng ta tốt hơn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng thế! Thôi cậu quản chuyện tiền nong luôn đi, tôi gửi hết tiền trên người cho cậu, sau này giao hết cửa hàng và kho hàng cho cậu sửa lại. Tiền của cửa hàng coi như nguồn tài chính công của chúng ta, đi phụ bản có trang bị sẽ đặt ở đó bán. Bốn người chúng ta thăng cấp đổi trang bị cũng sẽ dùng tiền này để mua. Cậu nhớ ghi chép lại nếu không nhiều tiền hơn nữa sẽ bị loạn.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được, tôi sẽ làm thành bảng ghi lại.”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng làm file, sau đó nói: “Tôi gửi anh xem nhé?”
Lưu Xuyên nói: “Được, cậu add QQ tôi đi.”
Lưu Xuyên gửi code cho cậu, góc phải bên dưới hiện ra thông báo nghiệm chứng, nhìn vào đây thì phát hiện Trạch Văn dùng avatar cánh cụt mặc định của QQ, tên cũng chỉ có một chữ “Văn” duy nhất, các thông tin còn lại đều để mặc định.
Lưu Xuyên mở cửa sổ chat, gửi đi một icon mỉm cười.
Ngô Trạch Văn gửi qua một file excel: “Anh xem có gì cần sửa không.”
Lưu Xuyên nhận file, mở ra vừa thấy đã lập tức muốn quỳ!
– báo cáo tài chính chuyên môn đây mà!
Thu vào, chi ra, lợi nhuận, thống kê các loại vật liệu, thu nhận từ tiêu thụ trang bị…
Một bảng biểu rõ ràng minh bạch, điền số dựa theo ngày, đặt sẵn hàm tính tự động cho ra lợi nhuận ròng, đầy đủ hết cả tiền thuê cửa hàng, thuế suất v… v…
Lưu Xuyên chỉ muốn bò qua đường mạng, hung hăng xoa đầu bạn học Ngô Trạch Văn một cái.
– cậu quả thực đã giúp được rất nhiều!
Lưu Xuyên nhanh chóng gõ chữ nói: “Bảng biểu này nhìn chuyên nghiệp quá! Cậu từng học kế toán à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi vẫn luôn rất hứng thú với việc quản lý tài sản, vì vậy đã học vài môn tự chọn liên quan tới tài vụ.”
Nhóc tham tiền cứ liên quan tới tiền là nghiêm túc ha!
Lưu Xuyên gửi một hàng giơ ngón cái: “Được đó! Cửa hàng của chúng ta thật xịn, có cả tổng quản tài vụ chuyên nghiệp luôn. Vất vả cậu rồi, sau này cậu cứ quản lý luôn nhé, có tổng quản tài vụ chuyên nghiệp như cậu, tôi thực sự rất yên tâm : )”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Được.”
Làm gà mờ chơi game, cậu không am hiểu cả phụ bản lẫn PK, nhưng lại có thể giúp mọi người về phương diện quản lý cửa hàng. Thực ra Ngô Trạch Văn cũng cảm thấy rất vui.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận