Sáu người cùng tập hợp vào phụ bản.
Lưu Xuyên mang Tần Dạ và Lộc Tường đi đánh phụ bản thực sự kinh hồn táng đảm, luôn phải chuẩn bị tâm lý có thể đoàn diệt bất cứ lúc nào. Cũng may bản đồ phụ bản Danh Kiếm Các chỉ có tiền viện, phòng nghị sự, hậu viện, thẳng tắp một đường như vậy ít nhất Lộc Tường sẽ không đi lạc.
Giai đoạn đầu đánh tiểu quái có chút phiền phức vì Lộc Tường và Tần Dạ đều là cận chiến, trước giờ Lưu Xuyên vẫn đứng trên nóc nhà đánh từ xa, nhưng nếu đội có thêm hai cận chiến thì phải thay đổi lối đánh – đánh xa tiếp tục lên nóc nhà, Tần Dạ và Lộc Tường thì ở lại trong viện.
Tiểu quái trong viện sẽ tung ra các loại debuff lên người chơi.
Biện pháp ứng đối debuff có hai loại, một là né tránh cự ly xa, ví dụ như chức nghiệp đánh xa bay lên nóc nhà là quái không với tới. Hai là phương pháp cao cấp hơn, đó chính là khi dính debuff trên người vẫn có thể nháy mắt khống chế ngược lại con quái đó, debuff bản thân sẽ tự hóa giải.
Dù sao Tần Dạ và Lộc Tường cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, năng lực học tập và phản ứng đều đứng đầu liên minh, Lưu Xuyên vừa giải thích, hiểu rõ nguyên lý phụ bản xong thì đống quái này hoàn toàn không có khả năng động vào bọn họ.
Lộc Tường trực tiếp tung một chiêu Hoành tảo thiên quân đánh ngã quần thể, phối hợp thêm Nhiếp hồn trảo của Tần Dạ gây mất máu diện rộng, hành cho sáu con quái không ngóc đầu dậy nổi!
Ở giai đoạn đánh boss đầu tiên, Lưu Xuyên giải thích phải trốn kỹ năng truy kích từ boss, đương nhiên Tần Dạ và Lộc Tường không có vấn đề về khinh công, lại thêm Lý Tưởng vẫn số đen như cũ, lần nào boss điểm danh đều chọn cậu nên những người khác liền an tâm theo sau boss xả sát thương.
Tần Dạ học theo Lưu Xuyên tung skill sau lưng boss, móng vuốt cào xuống liên hồi chẳng mấy đã chồng lên mười tầng xuất huyết.
Lý Tưởng khen anh trong kênh đội: “Dạ Dạ chơi Nga Mi Trảo lợi hại quá đi!”
Tần Dạ cũng không khách khí, gửi một chữ “Ừ” qua.
Anh chán sắp chết rồi, đi phụ bản cứ theo đúng một đường, chẳng có gì biến đổi, cào bừa vài cái cũng lên được mười tầng.
Lộc Tường thì lại rất vui vẻ, boss hoàn toàn không phản kháng chẳng khác nào đánh cọc gỗ, Lộc Tường vung hết côn này đến côn khác, coi như luyện tập combo.
Chẳng mấy chốc boss đầu đã ngã xuống trong sự bao vây của mọi người.
Ngô Trạch Văn theo thói quen nhìn qua thời gian và số liệu, trong lòng có cảm giác sai sai ở đâu đó. Hôm nay đánh quả thực quá nhanh, boss đầu ngã xuống chỉ trong bốn phút, bình thường bọn họ phải mất năm phút mới xong…
Rất nhanh đã tới boss số hai, sau khi giết quái nhỏ, Trạch Văn và đạo trưởng liền đi khống chế hộ vệ, Lý Tưởng kéo boss, Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lộc Tường thì đánh boss.
Thấy máu nhanh chóng hạ xuống, danh sách cừu hận cũng loạn hết cả lên, Lưu Xuyên đánh chữ trong kênh đội: “Mấy người kiềm chế chút coi! OT bây giờ! Ngừng ngừng ngừng lại!”
Hai người đều phản ứng cực nhanh, nhìn thấy tin nhắn của Lưu Xuyên liền lập tức ngừng lại.
Tần Dạ mù phụ bản hỏi: “OT là cái gì?”
Lộc Tường giải thích: “Hình như ý là cừu hận cao hơn main tank ha? Tôi cũng lâu lắm rồi không đi phụ bản.”
Lưu Xuyên lười giải thích với đám này, đánh chữ chỉ huy: “Mấy người dừng tay đã, đại sư giữ chặt, mười giây sau đợi đại sư mở Phổ độ chúng sinh thì các cậu đánh tiếp. Đừng bảo đến tác dụng của Phổ độ chúng sinh mấy người cũng quên rồi đấy?”
Tần Dạ nói: “Ồ, cái này thì nhớ.”
Lộc Tường giơ tay: “Đệ tử cũng nhớ! Là skill xóa cừu hận của Thiếu Lâm Phật. Vô dụng ở đấu trường, chỉ dùng cho phụ bản!”
Lưu Xuyên đau đầu phát điên!
Cũng may mà mấy người còn nhớ, nếu không tôi hộc máu ra đây cho xem!
Mười giây sau, Lý Tưởng mở Phổ độ chúng sinh lần đầu tiên, móng vuốt của Tần Dạ lại cào tới, gậy của Lộc Tường cũng vung lên. Tốc độ phản ứng đồng bộ với sóng điện não…
Xuất huyết một tầng, xuất huyết hai tầng… Xuất huyết mười tầng…
Xuất huyết 11 tầng… 15 tầng…
Trên người boss bỗng tỏa ra ánh sáng đỏ.
Lưu Xuyên giật mình, chấn động trong lòng, lập tức đánh chữ nói: “Ngưng ngưng ngưng ngưng!!!”
Nhưng những lời này của hắn cuối cùng vẫn chậm một bước.
Boss ầm ầm ngã xuống, dòng chữ thông báo vàng kim lấp lánh hiện lên kênh Thế giới –
“Chúc mừng người chơi Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thanh Phong Đạo Trưởng, Thất Dạ Tuyết, Nhất Cùng Nhị Bạch đến từ server [Thủy Long Ngâm] khu Bảy Điện tín đã phá kỷ lục Thế giới phụ bản [Dạ Tham Danh Kiếm Các]! Thành tích vượt ải 101,000 điểm!”
Dòng chữ vàng kim chói mù mắt, thông báo toàn bộ 12 server, lấp lóe hai lần liên tiếp!
Lưu Xuyên xin quỳ!
Tần Dạ có chút bất ngờ: “Kỷ lục Thế giới?”
Lộc Tường cũng nghi hoặc vò đầu: “Kỷ lục Thế giới?”
Lưu Xuyên cạn lời rồi, lập tức mở group QQ riêng: “Hai người thật sự khiến tôi phiền chết đi được! Gây họa đến nơi rồi!!”
***
Nếu chọn bảng [Anh Hùng Võ Lâm] ở góc bên phải giao diện game sẽ thấy bảng xếp hạng liệt kê 12 cái tên ứng với 12 server. Chọn từng server sẽ xuất hiện bảng xếp hạng, bảng hiệp nghĩa, bảng cống hiến, bảng thành tựu, bảng điểm bang hội, kỷ lục tam giáp phụ bản, thành tích kỷ lục v… v… của server đó, tất cả đều được chia ra thành từng server.
Nhưng có một bảng xếp hạng đặc biệt, nằm trên tất cả các bảng xếp hạng của 12 server, chính là [Bảng kỷ lục Thế giới].
Bảng kỷ lục Thế giới là bảng tổng hợp thành tích đứng đầu của toàn bộ 12 server. Về phương diện phụ bản, vì thời gian mở server khác nhau nên sẽ không thể xác định được đội nào vượt qua phụ bản trước, vì thế kỷ lục Thế giới không có tam giáp, chỉ có thành tích.
Xếp hạng trong bảng kỷ lục này đều rất rất cao, nguyên nhân chính là do sự tồn tại của server Ức Giang Nam khu Một Điện tín.
Sáu năm trước khi Võ Lâm open beta, hàng loạt cao thủ dũng mãnh tràn vào server Ức Giang Nam, vì khi đó chưa có giải chuyên nghiệp nên những cao thủ đứng đầu đều ở trong game, đại bộ phận người chơi còn toàn tập trung ở mấy bang hội lớn.
Hoa Hạ Chi Bang, bang Thất Tinh Thảo, bang Trường An Huyễn Dạ, bang Lạc Hoa Từ.
Cao thủ mấy bang này nhàn rỗi ngày nào cũng nghiên cứu phụ bản, nghiên cứu được mười mấy cách đánh cùng một phụ bản, thử hết các kiểu phối hợp chức nghiệp khác nhau, lập ra vô số kỷ lục khiến người chơi bình thường phải trợn mắt há mồm.
Sau một năm, giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mở ra, đồng thời các server mới cũng xuất hiện, cao thủ khu Một cơ hồ đều tổ đội chạy đi đánh giải hết, đây cũng là tiền thân của bốn đội tuyển mạnh đầu tiên của liên minh: Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An, Lạc Hoa Từ.
Từ đó về sau, những server khác rất ít khi xuất hiện trường hợp cường thịnh “cao thủ tụ hội” như Ức Giang Nam ngày trước.
Đã rất lâu rồi kỷ lục Thế giới chưa bị phá, chính là vì kỷ lục mà các đại thần khu Một lập ra năm đó quá cao.
Kỷ lục Thế giới phụ bản anh hùng [Dạ Tham Danh Kiếm Các]
Server: Ức Giang Nam.
Thành tích vượt ải: 100,000 điểm.
Bang hội lập kỉ lục: Hoa Hạ Chi Bang.
Thành viên đội ngũ: Tôi Cũng Lập Cái Clone, Clone Của Ba Quang Lân Lân, Clone Của Thiên Không, Clone Của Tiểu Đậu Đinh, Đại Sư Rất Là Mạnh, Ngũ Độc Đỉnh Cực Kỳ. Đây là đội mà Lưu Xuyên từng mang theo để lập kỷ lục, trong đó “Tôi Cũng Lập Cái Clone” chính là clone của Lưu Xuyên, “Clone Của Ba Quang Lân Lân” là clone của Tạ Quang Nghị, đội phó hiện tại của đội tuyển Hoa Hạ, những người khác cũng đều là nguyên lão của bang Hoa Hạ năm đó.
Trong đội có hai đại thần Đường Môn chuyên nghiệp là Lưu Xuyên và Tạ Quang Nghị, kỷ lục cao như vậy cũng dễ hiểu.
Sau khi liên minh được thành lập, để tránh xung đột giữa tuyển thủ chuyên nghiệp và người chơi trong game, liên minh đã đặc biệt định ra một quy tắc cho tuyển thủ – tuyển thủ chuyên nghiệp còn trong biên chế không được phép vào server game để cạnh tranh phần thưởng với người chơi bình thường, không được phép cày thuê để kiếm lợi riêng, một khi bị phát hiện sẽ bị liên minh phê bình công khai cũng như xử phạt cấm thi đấu ba trận.
Đã là tuyển thủ chuyên nghiệp thì phải ra dáng một tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu tuyển thủ chuyên nghiệp lén cày thuê thì sẽ làm loạn trật tự trong game. Nhà phát hành tuyên bố nếu toàn bộ các loại phần thưởng hay events đều bị tuyển thủ chuyên nghiệp ôm đồm thì người chơi game bình thường sẽ không còn thấy thú vị nữa.
Vì quy định này của liên minh mà bình thường các tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ vào cày rank ở Võ Lâm Đại Hội, hoàn toàn không quan tâm các hoạt động trong game. Dù rảnh rỗi đi phụ bản cũng sẽ không bao giờ tự sát đâm đầu vào đánh kỷ lục để bị liên minh xử phạt.
Lưu Xuyên có thể đánh kỷ lục phụ bản vì hắn đã rời liên minh, tuyển thủ giải nghệ không còn nằm trong biên chế quản lý của liên minh nữa.
Nhưng Tần Dạ và Lộc Tường thì khác, hiện tại hai người này vẫn còn là tuyển thủ đang thi đấu, buộc phải tuân thủ quy tắc của liên minh, một khi bị phát hiện sẽ rất phiền toái…
Lưu Xuyên thật sự hối hận xanh cả ruột!
Hắn cũng đã lâu lắm rồi không chơi game, nhất thời quên luôn vụ kỷ lục Thế giới này. Lộc Tường và Tần Dạ hôm nay đến tìm hắn chơi cùng, mang hai người đi phụ bản còn nghĩ đánh bừa thôi không vấn đề gì. Lần phụ bản này hắn vừa chỉ huy vừa đánh, bản thân còn chưa xuất hết toàn lực…
Nhưng ai mà ngờ Tần Dạ với Lộc Tường lại chơi lớn như vậy!
Hệ thống cho điểm cũng nể mặt hai vị này quá cơ, tốc độ tay cả hai quá nhanh, sát thương trên giây quá cao khiến thành tích phụ bản đột phá ngưỡng 100,000, trực tiếp phá luôn kỷ lục Thế giới!
Lưu Xuyên nhanh chóng tỉnh táo lại, đánh chữ vào group QQ: “Đội phá kỷ lục Thế giới sẽ bị bên phát hành tra xét tư liệu và ghi hình lại lần đánh phụ bản này, hai người lên mạng ở đâu?”
Tần Dạ nói: “Một quán net gần quán karaoke của bọn họ.”
Lưu Xuyên nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Lộc mua nick trên mạng sẽ không sao, nhưng đừng bảo thông tin đăng ký tài khoản của Tần Dạ cậu là chứng minh thư đấy nhé?”
Tần Dạ thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, vụ này lại rất cẩn thận, lập tức nói: “Không, tôi điền số chứng minh thư của mẹ, số điện thoại cũng không dùng số đăng ký với liên minh… Hẳn là không tra ra tôi đâu chứ?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Tuy thông tin không giống nhưng phong cách đánh của cậu rất rõ ràng, xem video đảm bảo sẽ nghi cậu đầu tiên. Cái nick Thất Dạ Tuyết cũng có chữ Dạ nữa, chưa kể hiện tại đúng lúc cậu đang ở Đế Đô, thời gian và địa chỉ IP cũng ăn khớp. Nếu liên minh thật sự muốn tra thì lần này cậu tuyệt đối không chạy thoát đâu. Mà một khi cậu lộ rồi thì chắc chắn Lộc Tường cũng dính đạn!”
Tần Dạ nhíu mày nói: “Tôi cũng không cố ý, lâu lắm không đi phụ bản nên quên mất.”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên tôi biết hai người không cố ý, có điều liên minh đã có quy định rồi, hai người cứ thế chạy vào game đánh kỷ lục là trái nguyên tắc, tra ra là cấm thi đấu.”
Lộc Tường khiếp sợ nói: “Cấm thi đấu? Nghiêm trọng như vậy sao…”
Lộc Tường vò đầu bứt tóc, mặt mày y hệt quả mướp đắng. Cậu mà bị cấm thi đấu thì toi, cậu và Thiệu Trạch Hàng phối hợp là trung tâm đội hình của đội tuyển Đồng Tước, nếu cậu bị mất quyền thi đấu thì chắc chắn Đồng Tước sẽ chịu ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Tuy Tần Dạ và Dương Kiếm có chút mâu thuẫn nhưng dù gì vẫn là đội trưởng và đội phó của Trường An, nhỡ đâu bị xử phạt thì danh dự và sĩ khí của toàn bộ đội tuyển chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây.
Lưu Xuyên có chút buồn bực. Hay người này một là bạn thân một là đồ đệ của hắn, vì chạy tới server mới chơi với mình mà giờ bị xử phạt… Lưu Xuyên có chết muôn lần cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Lưu Xuyên nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra cách chữa cháy: “Thế này đi, hai người đợi một lúc rồi quay về quán karaoke chơi tiếp với mấy đội trưởng kia, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tài khoản không cần thoát, tôi tìm người qua cắm máy hộ hai người, đêm nay cắm xuyên luôn, bên liên minh tra IP sẽ không nghi đến hai người. Tần Dạ gửi địa chỉ quán net cho tôi.”
Lộc Tường gõ chữ hỏi: “Vậy còn sư phụ thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi thì không sao, tuyển thủ đã giải nghệ chơi game không thiếu, nhà phát hành và liên minh sẽ không quan tâm. Quan trọng là hai người thôi.”
Tần Dạ gật đầu, quyết đoán nói: “Cứ vậy đi, tôi chờ người cậu gọi tới.”
Lưu Xuyên nói: “Còn về phía chủ tịch Lý, tôi sẽ nghĩ cách. Hai người cứ giả vờ không biết là được.”
Lưu Xuyên cầm điện thoại lập tức tìm số trong danh bạ của một người, gửi tin nhắn đi: “Nhóc con ở nhà không? Giúp anh một việc, tới quán net gặp hai người bạn của anh, nhận nick của bọn họ rồi giúp cắm chút.”
Lưu Hiểu Mông nhanh chóng nhắn lại: “Anh? Sao vậy?! Gây họa à?”
Lưu Xuyên giải thích đơn giản: “Anh không cẩn thận phá luôn cái kỷ lục Thế giới trong game rồi, bên liên minh chắc chắn sẽ điều tra. Trong đội có hai tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu bị lộ ra sẽ cấm thi đấu. Cũng tại anh sơ ý nên phải nhanh chóng nghĩ cách lấp liếm. Em cầm nick của bọn họ cắm xuyên đêm, bên kia tra IP mới không hoài nghi bọn họ.”
Lưu Hiểu Mông hiểu ra: “Em biết rồi!”
Lưu Hiểu Mông không biết nhiều về eSports, nghe thấy cấm thi đấu lập tức căng thẳng. Cái gọi là không dùng khuôn thước thì không thành được vuông tròn, liên minh Võ Lâm có chế độ điều lệ của nó, trái quy tắc sẽ bị cấm thi đấu, cũng giống như cầu thủ đá bóng phạm quy thì phạt thẻ đỏ ha? Thẻ đỏ nghe đã thấy nghiêm trọng rồi!
Lưu Hiểu Mông mơ hồ lại căng thẳng nhanh chóng tìm đến quán net, lên gõ cửa phòng VIP.
Một người con trai da trắng nõn cực kỳ ưa nhìn đi ra mở cửa, người này mặc sơ mi màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, nhìn qua có hơi lãnh đạm.
Lưu Hiểu Mông ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh là bạn của Lưu Xuyên à?”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Lưu Hiểu Mông nói: “Ồ, chào anh! Anh ấy bảo em tới treo nick.”
Lộc Tường nghe tiếng cũng tò mò ngó qua, thấy cô gái trước mắt không khỏi có chút nghi hoặc. Lần trước khi cậu tới nhà Lưu Xuyên thì Lưu Hiểu Mông không ở nhà nên cậu cũng không biết cô gái này.
Lưu Hiểu Mông cười nói: “Hai người đi nhanh đi, giao tài khoản cho em là được rồi!”
Tần Dạ nhìn mĩ nữ mắt to tóc dài trước mắt, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi cô nàng có quan hệ gì với Lưu Xuyên.
Sau khi ra khỏi quán net, Tần Dạ lập tức móc điện thoại ra nhắn cho Lưu Xuyên: “Cậu gọi ai tới đấy? Bạn gái à?”
Lưu Xuyên cạn lời: “Nghĩ vớ vẩn, em gái tôi!”
Tần Dạ không tưởng tượng nổi: “Em gái cậu? Cậu mà lại có em gái xinh vậy à?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Gene di truyền nhà tôi tốt mà. Anh trai đẹp trai như vậy thì em gái đương nhiên cũng phải xinh.”
Tần Dạ: “…”
Vẫn là không nên nói chuyện với tên này, tự tìm bực vào người.
Tần Dạ mặt không đổi sắc cất điện thoại.
***
Hai người nhanh chóng quay về quán karaoke.
Vì hội nghị trước trận đấu phải ở lại Đế Đô hai ngày, tối qua Dương Kiếm đã mời mọi người ăn khuya, hôm nay đến lượt Tiêu Tư Kính mời mọi người đi hát karaoke.
Tuy các đội trưởng luôn đối chọi gay gắt trên sàn đấu, chỉ muốn móc hết suy nghĩ trong đầu đối phương ra. Nhưng dù sao cũng vẫn là thanh niên 20 trẻ tuổi, chẳng ai ghim thù gì với người khác cả, ngược lại còn tán thưởng là phần nhiều.
Khi giải chuyên nghiệp bắt đầu, các đội tuyển lớn đều phải bay tới bay lui khắp cả nước, mọi người đều bận đến choáng váng đầu óc. Một năm cũng chỉ có vài ngày này mới tụ tập cùng nhau thư giãn. Vì vậy mỗi năm đến tầm này thì mọi người đều bỏ hết ân oán, cùng nhau ăn chơi thống khoái một hồi.
Quán karaoke này rất hiện đại, phòng hát được trang trí cực kỳ xa hoa, Tiêu đội hào phóng bao luôn loại phòng lớn 50 người thường để cho công ty tụ họp, nguyên một bàn dài đặt đầy đồ ăn vặt, hoa quả và bia.
Hôm nay đội trưởng và đội phó đều có mặt, còn có vài bình luận viên và phóng viên nổi danh trong giới tuyển thủ, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Khi Tần Dạ và Lộc Tường vào phòng, Tiêu Tư Kính đang hát dở bài, giọng Tiêu đội trầm thấp, hát lên cực kỳ dễ nghe. Hắn hát bài [Mười Năm] kinh điển, hát cực kỳ nhập tâm thâm tình.
Những người khác túm năm tụm ba với nhau, người uống rượu người thì ăn hạt dưa, vừa nghe nhạc vừa nói chuyện phiếm.
Tần Dạ và Lộc Tường vào phòng không lâu thì Tiêu Tư Kính cũng hát xong, mọi người trong phòng đều vỗ tay cho Tiêu đội.
Tiêu Tư Kính cười cười, đặt micro xuống rồi đi tới nói: “Còn tưởng hai người không đến.”
Tần Dạ nói: “Tôi và Lộc Tường ra ngoài mua mấy thứ.”
Tiêu Tư Kính liếc nhìn Lộc Tường: “Thế à?”
Tiểu Lộc Tường cúi đầu không nói lời nào.
Tần Dạ mỉm cười: “Tiêu đội nghĩ tôi nói dối sao?”
Tiêu Tư Kính nói: “Tôi chỉ tò mò không biết đêm hôm khuya khoắt hai người ra ngoài mua gì, gần một giờ sáng rồi.”
Tần Dạ bình tĩnh nói: “Đi dạo nửa đường thì đói bụng nên ăn khuya luôn. Chẳng phải mọi người đặt phòng đến sáng sao? Chúng tôi tới bây giờ hẳn vẫn còn kịp chứ?”
Tiêu Tư Kính mỉm cười nói: “Đương nhiên là kịp, có điều người nào đến muộn sẽ bị phạt hoặc là rượu hoặc là hát, chọn một trong hai đi.”
Tần Dạ không uống rượu, dứt khoát nói: “Vậy tôi sẽ hát một bài.”
Dứt lời anh liền đi lên bục, chọn bài hát “Dũng Khí” của Lương Tịnh Như.
Nhạc dạo đầu quen thuộc vang lên, Tần Dạ cầm micro cất tiếng hát, tiếng ca trong veo truyền qua micro được phóng đại qua loa vang khắp phòng.
“Cuối cùng em cũng đi đến quyết định này, chẳng cần nghe những lời người khác nói, chỉ cần có lời khẳng định của anh…”
Giọng hát của Tần Dạ thanh thoát, hát giọng nữ hoàn toàn không có áp lực. [Dũng Khí] là bài hát kinh điển, ai cũng biết hát, rất nhiều người cũng nhẩm theo Tần Dạ, nhẩm hai câu liền đầu hàng, nhịn không được mà chửi giọng cao kinh khủng của Tần Dạ.
Dương Kiếm thì lại sợ ngây người, đội phó nhà mình sớm chiều ở chung hát dễ nghe như vậy sao?
Vậy mà hôm nay cậu mới biết…
Tần Dạ hát xong một bài, qua ải thành công, kế tiếp đến lượt Lộc Tường.
Tiêu Tư Kính đi tới trước mặt Lộc Tường, hỏi: “Tiểu Lộc, đến lượt cậu, hát hay phạt rượu đây?”
“Ây, tôi…” Tuy Lộc Tường là loại phàm ăn nhưng tửu lượng thiếu niên 18 tuổi thật sự nát không dám nhìn thẳng. Nhấp môi là say, hát lại y hệt như bệnh mù đường, tông giọng lạc đến tận đâu không biết…
Đang khó xử gãi đầu, Thiệu Trạch Hàng ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy nói: “Để tôi uống giúp Lộc Tường ly này.”
Dứt lời hắn liền tiếp nhận cốc bia trong tay Tiêu đội, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Lật ngược cốc lại, không còn sót giọt nào.
Đám đội trưởng xung quanh cùng vỗ tay khen ngợi.
Tiêu Tư Kính cười cười, thấp giọng nói: “Thiệu đội, quả thực cậu lúc nào cũng che chở cho Tiểu Lộc.”
Thiệu Trạch Hàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao, không cho phép uống hộ ư?”
Tiêu Tư Kính nói: “Đương nhiên được chứ.”
Tần Dạ và Lộc Tường lươn lẹo thành công, Tiêu Tư Kính liền trở lại ghế của mình tiếp tục chọn bài.
Thiệu Trạch Hàng đặt cốc xuống, quay đầu nhìn Lộc Tường, ghé lại bên tai cậu nói: “Ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Lộc Tường lập tức ngoan ngoãn đi theo đội trưởng.
Hai người đi ra ngoài, Thiệu Trạch Hàng trực tiếp kéo Lộc Tường vào một căn phòng không người bên cạnh, tiện tay đóng luôn cửa, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Lộc Tường, nói thật cho tôi, rốt cuộc em với Tần Dạ đã đi đâu?”
Lộc Tường lập tức như học sinh phạm lỗi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiệu đội, em sai rồi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận