Thiệu Trạch Hàng ở chung với Lộc Tường nhiều năm, sớm đã thấy cậu có gì đó không đúng. Lộc Tường tính cách hoạt bát, bình thường trong mấy vụ tụ tập thế này sẽ rất phấn khởi tìm người nói chuyện phiếm góp vui, hôm nay vẫn trầm mặc không nói gì. Mà quan trọng nhất là cậu lại thờ ơ với một đống hoa quả và đồ ăn vặt trước mặt.
– chắc chắn là giấu chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Thiệu Trạch Hàng không nhịn nổi nữa, dứt khoát gọi cậu ra ngoài.
Tiểu Lộc Tường thực sự sợ hãi, vẫn cúi đầu chẳng dám nói lời nào, cậu sợ Thiệu đội sẽ mắng chết mình!
Vi phạm quy định cấm thi đấu, đây không phải chuyện đùa!
Dựa theo quy định của liên minh, tuyển thủ đang trong biên chế mở clone đi đánh kỷ lục Thế giới là vi phạm cấp thấp, sẽ bị phê bình công khai và cấm thi đấu ba trận.
Vòng bảng chỉ có 16 đội đánh lượt đi và lượt về, mỗi đội tuyển phải đánh 30 trận, cuối cùng dựa theo tổng điểm mà quyết định chia bảng cho playoffs. Với thực lực của đội tuyển Đồng Tước, dù vòng bảng có thua ba trận liên tục thì cũng vẫn có thể vào được vòng trong. Nhưng vấn đề ở chỗ việc này giống với cầu thủ chủ lực của đội bóng bị phạt thẻ đỏ, dù thắng hay thua thì việc chịu phạt cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới sĩ khí của đội và mức độ yêu mến của khán giả.
Lộc Tường hiểu rất rõ tính tình Thiệu Trạch Hàng, người con trai này rất nghiêm túc, các thành viên của đội tuyển Đồng Tước cũng không dám đùa cợt trước mặt đội trưởng, tuy Lộc Tường đã hợp tác với hắn vài mùa giải, nhưng Lộc Tường cũng không dám làm càn trước mặt Thiệu đội.
Thiệu Trạch Hàng thấy nhóc con mặt tái nhợt cúi đầu, giọng nói cũng dịu lại: “Tôi đã mắng em đâu, em vội vàng nhận sai làm gì?”
Lộc Tường: “…”
Nhận sai trước mặt Thiệu đội đã thành thói quen rồi!
Thiệu Trạch Hàng hạ giọng nói: “Nói với tôi đi, rốt cuộc là làm sao?”
Lộc Tường nhỏ giọng giải thích: “Thực ra em và Tần Dạ đi quán net, nghe Tần Dạ nói sư phụ đang ở server mới, chán quá nên em qua đó tìm anh ấy. Bọn em tổ đội đi phụ bản, không cẩn thận phá mất cái kỷ lục Thế giới của Danh Kiếm Các rồi.”
Thiệu Trạch Hàng: “…”
Tay mấy người tiện quá ha!
Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lộc Tường, ba vị đại thần hàng đầu tổ đội đi phụ bản, không phá kỷ lục Thế giới mới là lạ! Nếu nhớ không nhầm thì tuyển thủ lén mở clone đi đánh kỷ lục là hành vi vi phạm cường độ thấp, tra được sẽ cấm thi đấu ba trận phải không?
Thiệu Trạch Hàng nhanh chóng lọc thông tin mấu chốt, nhíu mày nói: “Tài khoản của em và Tần Dạ liệu có bị tra ra không?”
Lộc Tường vội nói: “Tài khoản thì không thành vấn đề, bọn em đều dùng clone, quan trọng là địa chỉ IP.”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Địa chỉ IP đăng nhập ở quán net, em lo cái gì?”
Lộc Tường ngẩng đầu nhìn Thiệu Trạch Hàng, sau đó lại cúi đầu nói: “… Vì trước khi em vào server mới thì lại mở nick chính ở server cũ mang đi đánh đấu trường. Nếu liên minh thật sự muốn tra rõ thì sẽ đối chiếu được IP của em và Tần Dạ ở server cũ giống với clone ở server mới…”
“…” Thiệu Trạch Hàng trầm mặc.
Lộc Tường cúi đầu càng thấp hơn: “Em không cố ý đâu, đội trưởng…”
Thiệu Trạch Hàng thật sự muốn đánh cho cái đồ thần kinh thô này một trận!
Có điều hắn cũng không nỡ… Nhóc con quá nhỏ, Thiệu Trạch Hàng dùng một tay thôi có lẽ cũng khiến thiếu niên này choáng váng.
Thiệu Trạch Hàng trầm mặt nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lộc Tường lập tức móc điện thoại ra, dâng hai tay cho Thiệu đội như hiến báu vật.
Thiệu Trạch Hàng tìm tên người nào đó trong danh bạ, trực tiếp gọi điện qua.
Lưu Xuyên đang dặn dò em gái thì điện thoại bỗng vang lên, trên phần người gọi có avatar Tiểu Lộc, Lưu Xuyên vội đứng dậy đi ra ngoài hành lang quán net, tìm một góc không có người rồi bắt máy.
“Alo, Tiểu Lộc à, tới nơi chưa?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Tôi là Thiệu Trạch Hàng.”
Lưu Xuyên hết hồn!
Thiệu đội khởi binh vấn tội rồi!
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Thiệu đội, cậu biết rồi à?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Lộc Tường nói hết với tôi rồi, anh định làm thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Quả thực lần này là do tôi sơ sẩy, có điều chuyện đã xảy ra, chỉ đành nghĩ cách giải quyết thôi. Tôi nhờ em gái qua treo máy hai người họ tới sáng rồi, cậu làm chứng cho Tần Dạ và Lộc Tường, kêu bọn họ đi mua đồ xong liền trở về hát karaoke, bên liên minh có tra IP vẫn lấp liếm được. Còn nếu muốn tra tường tận thì tôi còn cách khác… Tóm lại chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu yên tâm đi.”
Thiệu Trạch Hàng hạ giọng nói: “Được, tạm thời tôi tin anh có thể giải quyết.”
Hắn cúi đầu nhìn Lộc Tường, lại nói: “Lưu Xuyên, tôi không quan tâm anh làm gì ở server mới, sau này tôi sẽ không cho Lộc Tường qua đó tìm anh nữa. Giải đấu sắp bắt đầu rồi, tôi không muốn em ấy vì anh mà trạng thái thi đấu bị ảnh hưởng.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi biết. Chuyện đó tôi có chừng mực, cậu chuyển máy qua cho Lộc Tường đi.”
Thiệu Trạch Hàng đưa điện thoại qua.
Lộc Tường vội vàng nhận điện thoại: “Sư phụ…”
Lưu Xuyên cười nói: “Tiểu Lộc, việc này đừng quá lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt. Cậu yên tâm tập trung chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo đi, cũng bớt qua server mới góp vui đi nhé, nghe lời Thiệu đội của cậu.”
Lộc Tường gật đầu: “Vâng, đệ tử biết rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy tôi cúp máy đây.”
Lộc Tường nói: “Vâng, byebye sư phụ.”
Lộc Tường cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn đội trưởng nhà mình.
Thiệu đội cao hơn cậu gần 20cm, cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ, nhưng kỳ quái là giờ phút này, ánh mắt Thiệu đội lại không còn lạnh lẽo như ngày thường nữa, trong đôi mắt sâu kia lại lóe lên chút dịu dàng.
Thiệu Trạch Hàng vươn tay xoa đầu cậu nhóc, thấp giọng nói: “Nhìn em sợ chưa kìa, thực ra không có chuyện gì đâu.”
Lộc Tường: “…”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Yên tâm đi, nếu chuyện nhỏ này mà sư phụ em không giải quyết được thì cái mác đội trưởng năm năm trời chỉ đáng làm cảnh thôi.”
Lúc này Lộc Tường mới gật đầu: “Vâng…”
Thiệu Trạch Hàng nói sang chuyện khác: “Em có đói không?”
Quả nhiên bụng Lộc Tường liền sôi sùng sục, gãi đầu nói: “Đúng là đói thật…”
Thiệu Trạch Hàng nhịn không được mà nhếch môi: “Đi thôi, tôi đưa em đi ăn khuya.”
Rốt cuộc Lộc Tường cũng yên tâm, vui vẻ đi ăn cùng Thiệu đội.
***
Sau khi cúp máy, Lưu Xuyên liền trở lại chỗ ngồi của mình ở tiệm net, vừa lúc dưới góc trái màn hình hiện ra tin nhắn của Lưu Hiểu Mông: “Anh, game này là game mà anh đánh giải chuyên nghiệp phải không? Có vẻ thú vị ghê nha, có điều phức tạp quá em xem không hiểu, cảnh 3D làm mắt đau nữa.”
Lưu Xuyên trả lời: “Đừng có nghiên cứu cái này, chơi Pikachu của em đi.”
Bạn nhỏ Lưu Hiểu Mông là loại mù game, Lưu Xuyên cũng không trông mong cô có thể biết được phụ bản hay OT là cái gì.
Nhưng cũng may là cô bé này rất ủng hộ anh mình đi đánh giải, tuy xem chẳng hiểu thi đấu ra làm sao nhưng lần nào Lưu Xuyên đi thi đấu cô cũng đều đến hóng hớt, tiện thể spam một đống “Hải Nạp Bách Xuyên thật lợi hại!” “Xuyên thần uy vũ!” vào stream.
… Y hệt như loại seeder thuê năm đồng một đứa.
Lưu Xuyên dặn dò: “Một mình em ở qua đêm nhớ chú ý an toàn.”
Lưu Hiểu Mông nói: “Không sao, quán net này an ninh tốt lắm. Ba không ở nhà vừa vặn thâu đêm được.”
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Ba đâu?”
Lưu Hiểu Mông nói: “Ba được mời đi tọa đàm lưu động toàn quốc, điểm dừng chân đầu tiên chính là trường của anh đó. Phải rồi, em có lén xem nhật trình của ba, tầm mùng 9 mùng 10 ba sẽ tới học viện nhân văn trường anh để tổ chức tọa đàm công khai, anh có thể đi nghe một chút.”
Lưu Xuyên cười nói: “Khỏi đi. Mấy bài giảng powerpoint của ba toàn anh mày làm chứ ai.”
Lưu Hiểu Mông: “…”
***
Nga Mi và Cái Bang trong đội đánh xong kỷ lục Thế giới đột nhiên im lặng, Lý Tưởng cực kỳ nghi hoặc, tên ngốc không giấu được gì trong lòng liền hỏi thẳng: “Sư phụ? Chúng ta phá kỷ lục Thế giới mà thấy có vẻ anh không vui gì hết vậy?”
Ngô Trạch Văn cũng nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Chỉ có Giang Thiếu Khuynh từng tham gia huấn luyện chuyên nghiệp mới biết nguyên nhân, nhịn không được nhắn riêng: “Bị điều tra sẽ phiền toái lắm đúng không?”
Lưu Xuyên trả lời: “Tôi biết chứ. Tôi vừa gửi mail cho chủ tịch, chủ động thừa nhận mình đánh kỷ lục, trong đội đều là bạn học ở trường và cao thủ quen trên mạng. Chuyện này cứ để tôi gánh là được, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến hai người bọn họ.”
Giang Thiếu Khuynh nghĩ nghĩ rồi nói: “Hiện tại phần lớn mọi người đều chú ý đến tiến độ khai hoang phụ bản level 70 mới ra, rất ít người để ý đến thành tích của loại phụ bản nhỏ cấp thấp này. Dù liên minh tra ra được hẳn cũng sẽ nương tay.”
Lưu Xuyên nói: “Cũng chỉ hi vọng như thế.”
Lưu Xuyên nói trong kênh đội: “Việc phá kỷ lục Thế giới này chúng ta không nên để lộ ra, vừa rồi là ngoài ý muốn. Về sau cũng không thể đánh kỷ lục phụ bản như thế nữa, làm náo động kiểu này không phải việc gì tốt.”
Ngô Trạch Văn không hiểu lắm mấy chuyện này, đăm chiêu nhìn qua mục thống kê số liệu.
Lý Tưởng cũng không hỏi nhiều, dù sao cậu cũng cùng đánh kỷ lục, phá được thì phấn khởi mà không phá được cũng chẳng sao, nhưng cũng cảm thấy có hứng thú với phần thưởng khi phá kỷ lục Thế giới: “Mà nói không biết phần thưởng phá kỷ lục sẽ nhiều hơn bình thường bao nhiêu nhỉ?”
Lưu Xuyên nói: “Gấp mười lần.”
Lý Tưởng khiếp sợ: “Nhiều vậy luôn?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Chính vì phần thưởng quá nhiều nên nhà phát hành mới tra xét cẩn thận, vừa rồi toàn bộ quá trình chúng ta đi phụ bản đều được ghi hình lại lưu ở bên đó, sáng mai đội kỹ thuật chắc chắn sẽ tra lại một lần đề phòng trong đội chúng ta có người xài tool hack hoặc là lợi dụng bug phá kỷ lục.”
Lý Tưởng nói: “Vậy là tra xong hết mới phát phần thưởng sao?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy. Cậu xem hiện tại bảng danh sách anh hùng Võ Lâm còn chưa thay đổi, chỉ có thông báo trên hệ thống. Sau khi tra xong không có vấn đề gì mới thay tên và gửi phần thưởng cho đội trưởng.”
Ngô Trạch Văn phân tích số liệu sát thương đầu ra, nhắn tin cho Lưu Xuyên hỏi: “Hai người hôm nay tới là người quen của anh à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy.”
Ngô Trạch Văn nói: “Lượng sát thương trung bình của bọn họ thuộc cùng trình độ, không kém nhiều so với ngày thường anh thể hiện, gấp đôi mấy người trong các bang hội, vì vậy mới phá được kỷ lục Thế giới sao? Hai người đó và anh đều là cao thủ mạnh nhất phải không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng thế.”
Người này phân tích bao lâu, rút ra được hai chữ “mạnh nhất”.
Trạch Văn vẫn không biết gì nhiều về chênh lệch giữa cao thủ trong game và tuyển thủ chuyên nghiệp, có lẽ nói với cậu thì cậu cũng không hiểu. Hải Nạp Bách Xuyên, Dạ Sắc, Lộc Đại Hiệp Phi Tường, những cái ID vang danh liên minh chuyên nghiệp này chắc chắn Ngô Trạch Văn đều chưa nghe qua bao giờ.
Ngô Trạch Văn nói: “Bảo sao khi anh dạy tôi chơi game, cảm giác bản thân tiến bộ rất nhanh.”
Lưu Xuyên nói: “Có tôi ở đây cậu sẽ còn tiến bộ nhanh hơn nữa. Cứ luyện tập theo tôi, tương lai cậu cũng sẽ trở thành cao thủ hàng đầu, sao nào?”
Ngô Trạch Văn nâng kính mắt, nghiêm túc nói: “Được.”
Lưu Xuyên không nhịn được mà bật cười… Ngốc nghếch dễ lừa ghê.
Có điều, Ngô Trạch Văn có được mục tiêu “trở thành cao thủ hàng đầu” như thế này lại khiến Lưu Xuyên cực kỳ vui mừng.
Nhóc học bá này nếu thật sự cảm thấy hứng thú với cái gì đó, nhất định sẽ nghiên cứu nó cực kỳ nghiêm túc.
***
Bốn người bên này nhàn nhã nói chuyện phiếm, lại không biết rằng thông báo trên kênh Thế giới vừa rồi đã sớm khiến diễn đàn long trời lở đất.
“Danh Kiếm Các mà đánh ra được thành tích 101,000 điểm, phô trương quá rồi!”
“Đám người ở khu Bảy Điện tín là ai? Chắc không phải dùng tool hack đâu chứ?”
“Đường Môn tên Lưu Danh Bách Thế này vẫn mang đội đánh Danh Kiếm Các ở server mới, kỷ lục cũng bị người này phá mấy lần!”
“Liệu có phải tuyển thủ chuyên nghiệp mở clone không?”
“Chắc vẫn là dùng tool hack thôi, có tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại đi đánh kỷ lục? Sắp thi đấu đến nơi rồi!”
Topic bay đầy trời trên đủ loại diễn đàn, nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mấy hội trưởng bang hội ở khu Bảy Điện tín vì kỷ lục này quá mức phi logic, khỏi cần nói cũng nghiêm túc hẳn lên, nhưng lại rất ăn ý mà không ai nhắn hỏi Lưu Xuyên có chuyện gì xảy ra.
Vậy mà có thể phá được kỷ lục Thế giới mà tuyển thủ chuyên nghiệp lập ra năm đó? Mấy người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hay là đúng như trên forum nói, dùng loại tool hack nào đó để phá game?
Nhưng khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao, một tin tức xuất hiên trên kênh Thế giới lại khiến tất cả vô cùng khiếp sợ –
“Chúc mừng người chơi Lão Miêu, Bạch Hồ, Phượng Hoàng, Liệp Báo, Tham Lang, Thanh Long đến từ server [Thước Kiều Tiên Lệnh] khu Năm Võng thông đã phá kỷ lục Thế giới phụ bản [Dạ Tham Danh Kiếm Các]! Thành tích vượt ải 102,000 điểm!”
Đám gamer sợ đến ngây người!!
Năm nay có hai server mới mở, định chơi trò nghịch thiên sao? Một buổi tối phá kỷ lục Thế giới hai lần?!
Khu Bảy Điện tín một lần, giờ lại đến khu Năm Võng thông nữa! Đám thần bí này mọc ở đâu ra vậy?
Lưu Xuyên thấy tin này cũng sửng sốt một chút.
Giang Thiếu Khuynh bình tĩnh nói: “Nhìn thành tích này, chắc chắn trong đội có cao thủ chuyên nghiệp.”
Lý Tưởng khiếp sợ: “Cao thủ chuyên nghiệp? Đỉnh vậy luôn! Nhìn cách đặt tên kiểu này hẳn là sáu người quen nhau nhỉ?”
Lưu Xuyên nói: “Hiển nhiên là đội người quen rồi.”
Đội ngũ thần bí bên Võng thông này quả thực xuất hiện quá đúng lúc!
Lưu Xuyên cẩn thận nghĩ một chút lại càng thấy yên tâm.
Cái gọi là súng chỉ bắn chim đầu đàn, Lưu Xuyên đang lo lắng không biết Lộc Tường và Tần Dạ có bị tra ra không, kết quả lại có một đội ngũ không biết tên chủ động chui ra đỡ đạn cho hai người bọn họ. Đã có một đội khác phá kỷ lục thì áp lực của Tần Dạ và Lộc Tường sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu nhà phát hành muốn tra, chắc chắn sẽ đặt trọng tâm vào đội ngũ mới bên khu Võng thông.
Chẳng qua, đội cố định sáu người, trong đó còn có tuyển thủ chuyên nghiệp, hiển nhiên lai lịch của đội ngũ này không tầm thường!
----------------------------
Lời tác giả: Kịch ngắn cho Thiệu đội và Tiểu Lộc
Lộc Tường đói bụng, nửa đêm mò xuống bếp tìm đồ ăn vặt.
Thiệu đội bị tiếng động kỳ quái đánh thức, cho rằng trong phòng có chuột, bật đèn thì thấy nhóc con kia đói phát điên rồi, cứ ngồi đó gặm bánh quy.
Thiệu đội: …
Lộc Tường ngẩng đầu thấy người con trai lạnh lùng kia, bánh quy trong miệng lập tức rơi xuống bàn, cậu nhóc luống cuống tay chân thu dọn tàn cục.
Thiệu đội (nhíu mày): Là em à? Tôi còn tưởng là bọn chuột.
Lộc Tường (gục đầu): Đội trưởng, em sai rồi!
Thiệu đội: …
Lộc Tường: Em sai rồi, xin lỗi anh! Làm anh bị đánh thức! Sau này em sẽ không thế nữa!
Nhóc con cười lấy lòng.
Thiệu đội: … Tôi cũng đói, nấu mì ăn đi.
Lộc Tường: Tốt quá!
Thiệu đội nghiêm nghị đi nấu mì cho cậu nhóc.
Nhóc con vui vẻ ăn mì đội trưởng nhà mình tự tay làm, mỗi lần phải ăn đến ba bát, ăn vài năm trời cho đến tận khi cậu 18 tuổi. (nhưng chiều cao vẫn là nỗi bi kịch đau thương)
Ngày đó khi bị người con trai này bổ nhào lên người, nhóc con mới nhận ra…
Thiệu đội nuôi cậu lớn, là để ‘ăn’ cậu.
T______________T
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận