Từ chương 1-5 là giới thiệu. chương 6 bắt đầu vào truyện
Ngày 29 tháng Tám, Quảng Châu.
Mùa tựu trường lại tới, những băng rôn biểu ngữ đón chào tân sinh viên của các trường đại học được giăng khắp nhà ga nhìn náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay người phụ trách mới của đại học C ở nhà ga chính là hội phó hội học sinh, Giang Tuyết, sinh viên năm tư khoa Lịch sử, một cô gái xinh đẹp tóc dài chân dài, bản tính thẳng thắn lại nhiệt tình, phơi nắng ở nhà ga cả một buổi chiều cũng không thấy mệt.
Bốn rưỡi chiều, Giang Tuyết vừa sắp xếp cho vài cô bé khoa Văn thì ngẩng đầu lên lại thấy một chàng trai thân hình cao lớn đứng cách đó không xa. Người con trai mặc áo sơ-mi màu đen phối cùng quần bò đơn giản, vì thân hình cao ráo mà rất bắt mắt giữa đoàn người. Hắn đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp lại đeo thêm kính râm, đường cằm gọn gàng lộ ra, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười.
Người nọ nhìn thấy biểu ngữ chào mừng sinh viên mới của đại học C thì lập tức đi tới.
Bạn học này trông có vẻ ngầu quá nha? Cả đám người nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Chàng trai dừng bước trước bàn đón tiếp tân sinh viên, tháo kính xuống rồi lễ độ hỏi: “Cho hỏi khi nào xe của trường tới nơi?”
Giang Tuyết nhìn ánh mắt hắn mà giật mình.
Ngoại hình hắn cực kỳ anh tuấn, nụ cười mỉm thường trực trên môi mang cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần. Năm nay chất lượng tân sinh viên rất cao, đứng đón tiếp cả ngày đều gặp trai xinh gái đẹp ùn ùn, có điều trên người nam sinh này lại tỏa ra khí chất rất đặc biệt… hắn thực sự là sinh viên mới vào sao? Tại sao lại không có chút ngây ngô non nớt nào của tân sinh viên?
Giang Tuyết nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn nhiệt tình trả lời: “Sắp tới rồi, đàn em học khoa nào nhỉ?”
Nam sinh nói: “Khoa Lịch sử.”
Giang Tuyết mỉm cười nói: “Tình cờ quá, tôi cũng học khoa Lịnh Sử. Sau này đàn em cần hỗ trợ gì cứ việc tìm tôi. Tên tôi là Giang Tuyết, là sinh viên năm tư khoa Lịch sử, lớp trưởng lớp 1.”
Đúng lúc này thì điện thoại Giang Tuyết vang lên, phụ trách tiếp đón sinh viên báo rằng xe đã tới.
Giang Tuyết tập hợp đàn em đi theo sự dẫn dắt của cô, đám người trùng điệp nối đuôi nhau đi tới bãi xe đối diện.
Giang Tuyết hướng dẫn sinh viên năm nhất lên xe theo thứ tự, còn bản thân cô thì lên cuối cùng. Nhìn lướt qua trong xe mới thấy ghế bên cạnh chàng trai khoa Lịch sử lúc nãy vẫn còn trống, cô bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nghiêng đầu thì thấy chàng trai đang đeo tai nghe, cúi đầu cầm điện thoại chơi game.
Hắn có một đôi tay rất đẹp, mười ngón thon dài, khớp xương đều đặn, hai tay lướt như bay trên màn hình tựa như đang tấu một khúc dương cầm có độ khó cao làm người ta hoa mắt.
Vẻ mặt của hắn rất tập trung, game hắn đang chơi là “Rhythm Master”.
Đây là một trò chơi âm nhạc đang thịnh hành trong khoảng một năm trở lại đây, người chơi gõ nhịp theo tiết tấu, có combo sẽ được bonus điểm, gặp những bài hát có tiết tấu nhanh sẽ rất dễ rối loạn, đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng từ tốc độ tay đến khả năng cảm nhận nhịp điệu và phản ứng.
Giang Tuyết nhìn hắn chơi một lát, chỉ thấy màn hình hiện combo liên tục chưa từng miss một nốt nào.
Bài hát kết thúc, chữ “All Combo” màu vàng kim lóa mắt hiện lên màn hình, Giang Tuyết nhịn không được mà mở miệng khen: “Đàn em, cậu chơi Rhythm Master giỏi ghê nha! Bài này tôi chỉ lên được nhiều nhất combo 400, vậy mà cậu có thể lên tới hơn 700!”
Chàng trai nói: “Bài này khó bình thường, tôi toàn combo mấy bài khó hơn, 1200 nốt tôi cũng All Combo được.”
Giang Tuyết: “…”
Người này thật sự không biết khiêm tốn là gì! Combo 1200… mà ngón tay không chuột rút sao?
Giang Tuyết nhịn không được móc điện thoại ra nói: “Cho tôi wechat của cậu đi, hai chúng ta cùng battle một ván.”
Nam sinh nói: “Cô sẽ thua thôi.”
Giang Tuyết không phục nói: “Chắc gì.”
Sau khi quét mã QR add wechat của hắn, Giang Tuyết lựa chọn bài hát mình thành thạo nhất [Croatian Rhapsody] … Kết quả là thua thảm không nỡ nhìn! Chưa kể miss một đống phím mà đến cuối combo lại còn kém một nửa của tên kia?!
Nam sinh cười khoái trá: “Tôi đã bảo là cô thua chắc mà.”
Giang Tuyết: “…”
Nhìn dáng vẻ tủm tỉm cười của hắn, bỗng nhiên Giang Tuyết có cảm giác muốn hộc máu.
Bài khó như vậy mà cũng full combo được? Tốc độ tay quỷ thần gì thế hả? Điên rồi!
Giang Tuyết buồn bực nhìn hắn tiếp tục cắm tai nghe thản nhiên gõ màn hình, rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn xả lên weibo với bạn bè: “Hôm nay đi đón sinh viên mới, gặp được một đàn em chơi Rhythm Master siêu đỉnh, đánh tùy tiện thôi cũng combo hơn 1000, nhìn cậu ta chơi mấy ván mà tôi cảm thấy hình như mình chưa biết chơi game này! Mệt mỏi một chútttt!”
Sau một tiếng đồng hồ, rốt cuộc xe cũng đến cổng trường. Đám tân sinh viên xách vali lạch bạch chạy tới các tòa nhà của từng khoa để báo tên đăng ký, chỉ có mỗi chàng trai vừa rồi vẫn đang cúi đầu kéo vali, thản nhiên đi về hướng ký túc xá của sinh viên.
Giang Tuyết tốt bụng nhắc nhở hắn: “Đàn em ệ, cậu phải qua văn phòng khoa đăng ký thông tin xong mới được nhận chìa khóa ký túc xá.”
Nam sinh nói: “Không cần, tôi qua ký túc xá luôn cũng được.”
Giang Tuyết sửng sốt nói: “Cậu không phải sinh viên mới sao?”
Chàng trai cười cười, nói: “Tôi năm tư rồi, tiện đường ké xe của trường thôi, cảm ơn ha!”
Giang Tuyết: “…”
Nhìn hắn nhanh nhẹn xách vali bước như bay biến mất khỏi tầm mắt, Giang Tuyết thực sự cạn lời.
Bạn học gì ơi, năm cuối rồi còn ké ghế của sinh viên mới! Mặt dày đến độ này chắc cũng đắc đạo rồi ha!!!
***
Phòng 301, Khu 1 ký túc xá nam trường đại học C.
Chàng trai ké xe của trường đi tới cổng ký túc xá, vừa mở cửa phòng đã thấy một anh bạn đang lớn tiếng hô: “Tập trung giết buff! Nhanh nhanh nhanh nhanh! Giết buff trước!”
Một bạn cùng phòng khác cũng hô to: “Lên lên lên, giết chúng nó!”
“Một phát ba mạng, quá đẹp!”
Hai chữ “Chiến thắng” hoa lệ hiện lên màn hình, hai cậu trai hưng phấn đập tay nhau. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cả hai quay ra nhìn thì thấy một anh đẹp trai thân hình cao lớn đang xách vali đứng ở cửa, mỉm cười với hai người: “Chào các cậu.”
Hai người trong phòng đồng loạt sửng sốt: “Ông là ai thế?”
“Bạn cùng phòng mới nè.” Chàng trai kéo vali vào phòng, phong độ vươn tay nói: “Năm tư khoa Lịch sử, Lưu Xuyên, mong các cậu giúp đỡ.”
Lưu Xuyên vốn tưởng rằng ký túc xá nam ở đại học đảm bảo sẽ bừa bộn hỗn loạn lại còn hôi rình, chẳng ngờ tới phòng 301 lại thấy căn phòng được quét dọn cực kỳ sạch sẽ gọn gàng. Sàn nhìn đã biết mới lau, vết nước còn chưa khô hết, giường của mấy cậu bạn cùng phòng đều mắc màn, hành lý đồ đạc bị màn giường che hết, vì thế nhìn từ bên ngoài vào rất trật tự chỉnh tề. Giường trống cũng được dọn dẹp sạch sẽ mang đến cho người ta ấn tượng cực kỳ tốt.
Nếu bạn cùng phòng của hắn lười dọn giường, để giường bẩn thỉu thì hắn cũng chỉ có thể tự tay lau dọn mà thôi.
Nhưng mấy cậu bạn cùng phòng này cũng ra gì đó chứ, dọn hết giường tủ cho hắn rồi.
Lưu Xuyên khoái trá, cũng cảm thấy có thiện cảm hơn một chút với những người bạn cùng phòng.
Cậu trai vừa rồi đang hét đòi giết buff đứng lên, đi tới bắt tay hắn, cười nói: “Xin chào, chủ nhiệm khoa đã nói qua với tôi rồi. Hoan nghênh anh vào ở! Tôi là Lý Tưởng, trưởng ký túc xá 301, tên này là Chu Hiểu Vũ, đằng kia là Dương Đào, ba đứa bọn tôi đều là sinh viên khoa Vật lý. Giường trống bên này là của anh, sau này cần hỗ trợ gì cứ nói với tôi một tiếng. Mọi người ở cùng nhau nên đừng khách sáo nha!”
Cậu trai tên Lý Tưởng này nhìn đã biết là dạng nhiệt tình thẳng tính, nụ cười tỏa sáng, cao hơn mét tám, không chênh bao nhiêu so với Lưu Xuyên. Tuy rất thích chơi game nhưng không giống đám trạch nam mặt mụn, bộ dạng mày rậm mắt to nhìn rất có khí chất.
– Lý Tưởng? Tên hơi hài.
Lưu Xuyên gật đầu, mỉm cười nói: “Ừ, Lý Tưởng, các cậu chơi tiếp đi, tôi dỡ hành lý trước đã.”
Lý Tưởng nói: “Vậy anh cứ tự nhiên nha! Bọn tôi chơi tiếp.”
Lưu Xuyên kéo vali tới giường trống, tay chân nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc. Lý Tưởng ngồi lại vào ghế, tiếp tục chơi game cùng bạn bè.
Mười phút sau, Lý Tưởng đột nhiên dùng lực đập bàn: “Đậu má, sao buff lại rớt mạng rồi?”
Chu Hiểu Vũ cũng đập ghế hùa theo: “Buff rớt mạng thì ván này thua chắc còn gì!”
Lý Tưởng buồn bực nói: “È lưng ra đánh mới thắng được hai trận, quả nhiên không thể tin tưởng được đám qua đường mà!”
Dương Đào nói: “Chuẩn cơm mẹ nấu, trận cuối còn thua, xui xẻo gì đâu!”
Nghe ba cậu bạn cùng phòng tức giận bất bình muốn điên, Lưu Xuyên nhịn không được quay đầu liếc qua máy tính của bọn họ – vừa nhìn thấy, Lưu Xuyên cũng không khỏi vui vẻ!
Võ Lâm…
Vậy mà bạn cùng phòng mới lại chơi game này.
Trên màn hình máy tính là bản đồ đấu trường đánh rank của game Võ Lâm, đám Lý Tưởng vì đồng đội rớt mạng mà bị đối phương quét sạch, rối tinh rối mù đếm số trên bảng.
Giao diện trò chơi vô cùng quen thuộc, hình thức đoàn chiến cũng không hề xa lạ…
Lưu Xuyên chinh chiến bao năm trong game này, hiện tại nhìn thấy cũng có cảm giác cực kỳ thân thiết.
Lưu Xuyên ra vẻ gà mờ hỏi: “Các cậu đang chơi game à? Võ Lâm phải không?”
Lý Tưởng nói: “Đúng rồi, anh cũng chơi game này à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, có chơi một chút.”
Lý Tưởng tò mò quay đầu hỏi: “Anh chơi phái nào?”
“Đường Môn.” Lưu Xuyên nhếch môi, lại nói thêm, “Có điều tôi vừa tập chơi thôi, trình còn gà lắm.”
Nghe bạn cùng phòng mới tới cũng chơi Đường Môn, Lý Tưởng lập tức hưng phấn: “Anh cũng chơi hả? Quá tốt!”
Thực sự đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được lại chẳng tốn công!
Đám Lý Tưởng đang đánh rank mà mãi không đủ người, năm thiếu một lần nào cũng phải gọi thêm người qua đường. Hôm nay cũng chính vì buff qua đường này mạng yếu mà ngay lúc quan trọng lại rớt mạng khiến cả đám bị quét sạch khi giao tranh tổng.
Trước đây cậu còn nghĩ có thể kéo học bá Ngô Trạch Văn xuống nước chơi game này mà kéo mãi không được, giờ thì tốt rồi, bạn cùng phòng mới cũng chơi nha!
Vậy chẳng phải từ “Đội năm người thiếu một toàn chết ngắc” sẽ trở thành “Đội sáu người cố định thật xịn sò” hay sao?
Có điều anh ta nói trình độ còn non…
Chẳng sao, trình còi thì có thể bồi dưỡng từ từ!
Lý Tưởng lập tức đi tới trước mặt Lưu Xuyên, nhiệt tình nói: “Trình gà cũng không sao, chơi mấy ngày khắc quen. Tôi chơi Đường Môn hơn một năm rồi, cực kỳ thạo Đường Môn luôn á, hay là anh vào game tìm tôi rồi tôi đưa anh đi đấu trường!”
Lưu Xuyên xua tay, mỉm cười nói: “Thôi thôi. Người ta hay nói ‘Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo’ đó thôi, tôi sợ đồng đội heo như tôi sẽ liên lụy mấy cậu mất.”
Lý Tưởng sảng khoái vỗ vai hắn: “Khách sáo làm gì! Anh cứ vào game nương tựa tôi này, tôi sẽ bảo kê cho!”
“…” Lưu Xuyên cười mà không nói.
Vài năm sau, trong cuốn [Hồi ký Lý Tưởng] của bạn học Lý Tưởng có ghi lại cảnh gặp mặt lần đầu của cậu và Lưu Xuyên –
Mùa hè năm ấy, tại phòng 301 Khu 1 ký túc xá của trường đại học C, từng có một cao thủ thần thánh đứng trước mặt tôi, vậy mà tôi lại không biết quý trọng, còn nói với anh ta rằng: Tôi sẽ bảo kê cho anh.
… Ha ha.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận