Lưu Xuyên gọi ra con ngựa đôi sau đó mời cùng cưỡi, trực tiếp ôm luôn nhân vật nữ Ngũ Độc của bạn học Ngô Trạch Văn vào ngực.
Hai người cùng nhau đi tới thành Giang Lăng nhận nhiệm vụ vợ chồng.
Mỗi ngày có thể làm nhiệm vụ vợ chồng mười lần, phần lớn là tìm người, tìm nơi làm mấy nhiệm vụ nhàn hạ linh tinh, nhà phát hành nghĩ ra hoàn toàn chỉ để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng. Bên cạnh Lưu Xuyên vừa lúc có một đôi tình nhân cưỡi ngựa đôi đang ôm hôn nhau thắm thiết, thoạt nhìn cực kỳ ngọt ngào.
Lưu Xuyên cũng phấn chấn gửi icon cầu ôm: “Vợ ơi ôm một miếng đi?”
Ngô Trạch Văn nói: “Làm nhiệm vụ trước đã.”
Lưu Xuyên: “…”
Trạch Văn ơi cậu thật sự chẳng nể nang gì cả…
Lưu Xuyên chỉ có ý xấu muốn trêu ghẹo nhóc này, ai dè Ngô Trạch Văn thật sự bình tĩnh đến mức khiến người ta giận sôi gan. Dù Lưu Xuyên nói gì, cậu đều auto chặn, trêu chọc kiểu nào cũng không khiến cậu giận. Đại khái là vì cậu biết Lưu Xuyên đang đùa nên trực tiếp bỏ qua luôn.
Lưu Xuyên đành phải cười đến là bất đắc dĩ, tiếp nhận nhiệm vụ.
– Nhiệm vụ vợ chồng đầu tiên, xin hãy tìm Nhân Duyên Thụ, đồng thời treo bùa Hứa Nguyện lên Nhân Duyên Thụ.
Loại nhiệm vụ này không có chỉ dẫn tự động tìm đường, buộc phải đi tìm cảnh trong bản đồ khổng lồ này, tiện cho hai vợ chồng ngắm cảnh dọc đường bồi dưỡng tình cảm. Có điều Lưu Xuyên có kinh nghiệm chơi game nhiều năm, đương nhiên hắn chẳng lạ lẫm gì thắng cảnh du lịch Nhân Duyên Thụ cực kỳ nổi tiếng trong trò chơi này.
Huống chi Nhân Duyên Thụ lại có ý nghĩa đặc thù, hôm nay hắn mang Ngô Trạch Văn đi làm nhiệm vụ vợ chồng chính là vì muốn Ngô Trạch Văn hiểu một chút về tình tiết trong game này.
Nhân Duyên Thụ là hai gốc cổ thụ có lịch sử mấy trăm năm, trong game nơi này có chôn hài cốt của một đôi tình nhân yêu nhau mà không thể ở bên nhau.
Trăm năm trước, thánh nữ Y Lan của Ngũ Độc Giáo và người thừa kế của Đường Môn, Đường Tuyết Phong gặp nhau nơi đây mà phải lòng đối phương. Sau này Trưởng lão Thiên Chu của Ngũ Độc Giáo tạo phản, thánh nữ vì ngăn cản Trưởng lão Thiên Chu mà tự gọi ra toàn bộ cổ trùng nuôi bằng chính máu của mình để đối chiến với Trưởng lão Thiên Chu. Đường Tuyết Phong nghe tin lập tức đuổi tới cứu viện, nhưng khi đến nơi thì thánh nữ đã hao hết tia sinh lực cuối cùng.
Đường Tuyết Phong bi thương cùng cực, thề sẽ giết chết Trưởng lão Thiên Chu báo thù cho người mình yêu, hắn triệu hồi ra toàn bộ con rối của mình, nhưng nào ngờ bị Trưởng lão Thiên Chu âm hiểm giả dối tính kế, lại bị chính con rối của mình ngộ thương, chết thảm dưới tàng cây.
Đường Tuyết Phong là kỳ tài của môn phái Đường Môn, cực kỳ tâm đắc trong việc nghiên cứu cơ quan, con rối giống hệt như người chính là do hắn chế tạo ra, con rối hình người cũng từ hắn mà truyền bá rộng rãi, có thể nói Đường Tuyết Phong chính là thủy tổ của lưu phái Khôi lỗi hiện giờ.
Thánh nữ Y Lan cũng là cổ sư có năng khiếu nhất trong lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng, đáng tiếc hai người vì bị Trưởng lão Thiên Chu làm phản mà không được ở bên nhau.
Để tưởng nhớ hai người, đệ tử của Đường Môn và Ngũ Độc liền mai táng thi thể của bọn họ dưới gốc cây, đồng thời đặt tên hai gốc cây ấy là Nhân Duyên Thụ.
Thời gian trôi đi, trải qua mấy trăm năm đội gió đón mưa, hai cái cây ấy đã trở thành hai gốc đại thụ che trời. Cành lá xum xuê giao nhau chằng chịt tựa như người yêu nhau gắn bó cận kề, tán cây khổng lồ hòa với nhau che đi ánh mặt trời hắt bóng xuống dưới gốc. Xung quanh gốc cây là một cánh đồng hoa rộng lớn với rất nhiều loài hoa đua nhau khoe sắc, từng đàn bướm dập dềnh trên cánh đồng hoa, nhìn từ xa xinh đẹp vô ngần.
Nhà phát hành thiết lập bối cảnh lớn như vậy là để giúp những đôi tình nhân trong game có một nơi hẹn hò lý tưởng, đồng thời cũng tiện để làm các loại nhiệm vụ vợ chồng, trên Nhân Duyên Thụ treo rất nhiều bùa Hứa Nguyện, tất cả đều được treo lên khi người chơi làm nhiệm vụ vợ chồng.
Nhiệm vụ vợ chồng đầu tiên chính là tìm Nhân Duyên Thụ, Lưu Xuyên muốn giải thích câu chuyện sâu xa của Ngũ Độc và Đường Môn cho Trạch Văn, đương nhiên cũng đưa Trạch Văn đến nơi này.
Ngô Trạch Văn hiểu được câu chuyện này qua chi tiết nhiệm vụ, nhịn không được mà nói: “Tôi biết thánh nữ Y Lan, Ngũ Độc cũng có mấy nhiệm vụ môn phái về cô ấy.”
Lưu Xuyên nói: “Đường Tuyết Phong là truyền nhân đời thứ 17 của Đường Môn, hai người này vốn là NPC sư phụ, dạy kỹ năng cho Ngũ Độc và Đường Môn, năm năm trước sau bản cập nhật thêm vào tình tiết ở Nam Cương, Trưởng lão Thiên Chu làm phản nên hai người bọn họ cùng hi sinh ở nơi này.”
Năm đó khi đôi tình nhân này chết đi, rất nhiều người chơi trong game lên diễn đàn kháng nghị kịch liệt, mắng chửi nhà phát hành ra cái tình tiết gì sao mà tàn nhẫn quá. Có điều vì để mở hệ thống vợ chồng, nhà phát hành cũng thật sự liều mạng, hai NPC nổi tiếng nhất trong game bảo chết là chết luôn, nếu hai người họ không chết thì lai lịch Nhân Duyên Thụ cũng sẽ không cảm động đến thế, nhiệm vụ và phụ bản về sau càng không thể phát triển, vì vậy bộ phận lên kế hoạch tình tiết đã quyết đoán cho cả hai cùng chết.
Đồng thời, đầu sỏ Trưởng lão Thiên Chu gây nên chuyện này cũng trở thành boss Thế giới cấp 40 khu vực Nam Cương đến là hợp tình hợp lý.
Những người chơi thống hận Trưởng lão Thiên Chu, đương nhiên sẽ ra sức giết bằng được con boss này hơn.
Ngô Trạch Văn hiểu được thiết lập bối cảnh của trò chơi, thân là con trai cậu cũng không khổ sở khóc lóc như mấy cô gái, ngược lại chỉ cảm thấy ban nội dung của game này rất sáng tạo. Hai NPC vừa chết, không chỉ Nhân Duyên Thụ trở thành thắng cảnh du lịch và là nơi thề ước cho các đôi yêu nhau mà lai lịch của boss Thế giới Trưởng lão Thiên Chu lại càng thêm sáng tỏ rõ ràng, nhờ đó mà việc phối hợp kỹ năng giữa hai lưu phái của Ngũ Độc và Đường Môn cũng được lý giải hợp lý.
Lưu Xuyên nói: “Vì sự tồn tại của hai NPC này mà trong thiết lập game, lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng và Đường Môn Khôi lỗi có rất nhiều skill phối hợp được với nhau. Ngũ Độc chú trọng vào việc nối skill giữa các loại pet, Đường Môn lại quan tâm khống chế nhiều con rối cùng một lúc. Hai lưu phái đều là hệ triệu hồi, nếu hợp tác với nhau thì có rất nhiều kỹ năng sẽ tạo ra hiệu ứng bất ngờ.”
Ngô Trạch Văn tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy mới nói thanh ‘Minh Điệp Chi Ủng’ của Ngũ Độc và ‘Huyễn Ảnh Chi Thương’ của Đường Môn là một đôi?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, nghe nói vật liệu tạo nên hai thanh vũ khí này có một phần là lấy từ Nhân Duyên Thụ, hơn nữa kỹ năng và số liệu của cả hai thanh vũ khí đều hỗ trợ cho nhau, cậu nhìn kỹ một chút sẽ hiểu thôi.”
Huyễn Ảnh Chi Thương: Sát thương vật lý +3071, kỹ năng đi kèm là “Khôi lỗi chi vũ”, khống chế cấm túc quần thể.
Minh Điệp Chi Ủng: Sát thương độc tính +3071, kỹ năng đi kèm là “Minh điệp chi tế”, khống chế tầm nhìn quần thể.
Quả đúng là một cặp vũ khí!
Lưu Xuyên nói: “Hai thanh vũ khí này kết hợp với nhau cực kỳ sắc bén. Chỉ cần có con rối của Đường Môn là quân địch trong phạm vi 3m sẽ bị cấm túc không thể di chuyển, lúc này Ngũ Độc thả đàn bướm ra sẽ gây ra hiệu ứng khống chế tầm nhìn 100%.”
Hai mắt Ngô Trạch Văn chợt sáng bừng: “Nói cách khác thì kỹ năng đi kèm của hai thanh vũ khí này mà cùng có hiệu lực thì chẳng phải đối phương vừa không thể di chuyển vừa không nhìn thấy gì sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sai. Không động đậy được lại còn không nhìn thấy gì, xác định chờ chết thôi.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Hai thanh vũ khí phối hợp với nhau vậy mà lại có thể tạo ra hiệu ứng khủng bố như thế! Bộ phận thiết kế của game này có tâm quá rồi!
Lưu Xuyên nói: “Thực ra không chỉ có Đường Môn và Ngũ Độc, các môn phái khác cũng có thiết lập vũ khí tương sinh tương khắc thế này. Ví dụ như vũ khí của Võ Đang Khí tông và Kiếm tông khắc chế lẫn nhau, vũ khí của Nga Mi và Thiếu Lâm lại phối hợp với nhau… Trước tôi từng nói với cậu rồi mà, game này không đơn giản như cậu nghĩ đâu : )”
Trò chơi này quả nhiên rất phức tạp!
– thế nhưng cũng vô cùng thú vị!
Ngô Trạch Văn bỗng phát hiện, bản thân mình hình như ngày càng thấy hứng thú với trò chơi này, mỗi khi biết thêm một điều gì đó mới mẻ, tựa như có một cánh cửa mới mở ra trước mắt, đi vào một nơi thế ngoại đào nguyên, thu hút cậu tiếp tục bước tới…
Ngoại trừ những lúc khắc khổ làm bài để tham gia cuộc thi Vật lý, cậu vẫn chưa hề quan tâm cái gì nhiều như vậy.
Sau khi Đường Môn kể về chuyện của Trưởng lão Thiên Chu, cậu liền không nhịn được mà muốn xem rốt cuộc Trưởng lão Thiên Chu là cái thứ gì…
Lưu Xuyên nhìn thoáng qua Ngũ Độc im lặng cưỡi ngựa phía trước, người này lại trầm mặc rồi, có lẽ là đang nghiêm túc phân vân. Lưu Xuyên nhịn không được mà khẽ cười, cho học bá chút thời gian tiêu hóa, không quấy rầy cậu vậy.Một lát sau, Ngô Trạch Văn ngẫm nghĩ xong liền nói trong kênh đội: “Vẫn chưa làm nhiệm vụ vợ chồng nhỉ?”
Lưu Xuyên nói: “Chưa, giờ đi làm.”
Dứt lời hắn liền trực tiếp khinh công nhảy lên, bật ba bước liên tục đã lên tới đỉnh ngọn của Nhân Duyên Thụ một cách cực kỳ lưu loát, đồng thời tung skill Tử mẫu phi trảo của Đường Môn, theo tiếng xích vung ra, Ngũ Độc của Ngô Trạch Văn liền bị hắn kéo luôn lên cây.
Hai người đứng sóng vai nhau trên ngọn cây, Lưu Xuyên chuyển góc nhìn một chút rồi cảm thán: “Không hổ là Nhân Duyên Thụ, cảnh đẹp ghê.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Làm xong nhiệm vụ rồi à?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đừng sốt ruột, tôi ngắm phong cảnh một lát đã, lâu lắm rồi không thả lỏng như vậy.”
Sáu năm trước khi còn ở khu Một Điện tín, mọi người đều chỉ chơi game, rảnh rỗi sẽ ngắm phong cảnh khắp nơi. Nhưng từ khi giải đấu chuyên nghiệp chính thức triển khai, Lưu Xuyên mang đội đi thi đấu, ngày nào cũng huấn luyện, nghiên cứu chiến thuật mà chỉ lo không đủ thời gian, nào có rảnh mà được thoải mái ngắm cảnh như thế này?
Nghĩ kỹ thì Lưu Xuyên chưa từng thả lỏng trong game suốt năm năm ròng.
Mỗi ngày đều chỉ lo thi đấu, trang bị, chiến thuật, bận rộn sứt đầu mẻ trán…
Lúc này dừng chân tại nơi đây, ngắm nhìn phong cảnh, đột nhiên có cảm giác tâm tình trở nên thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ là vì ảnh hưởng từ Ngô Trạch Văn chăng?
Học bá bên cạnh rất bình tĩnh, khiến chính Lưu Xuyên cũng bình tĩnh hơn.
Phong cảnh của game này quả thực rất đẹp, Nhân Duyên Thụ là thắng cảnh du lịch trong game, đương nhiên nhóm thiết kế sẽ đổ nhiều công sức, rừng hoa dưới chân cùng đàn bướm lượn vòng, trên đỉnh đầu là những đám mây trắng vắt ngang trời, bên trái là căn nhà gỗ và giàn tử đằng ngập tràn phong vị Nam Cương, bên trái lại là núi non rừng trúc đậm nét Ba Thục. Nhân Duyên Thụ là nơi giao giữa Nam Cương và Ba Thục trong game, khi đứng ở trên ngọn cây, vừa vặn có thể thưởng thức hai loại cảnh đẹp khác nhau.
Lưu Xuyên đổi góc nhìn một lát, quyết định ngồi xuống ngọn cây.
Ngô Trạch Văn thấy người này vậy mà lại ngồi xuống ngắm cảnh, chẳng còn cách nào đành phải ngồi xuống theo hắn.
Nhân Duyên Thụ rất cao, tầm nhìn từ ngọn cây cực kỳ thoáng đãng, Nam Cương và Ba Thục bát ngát mênh mông, xe ngựa đi tới đi lui trên đường, lâu lâu lại thấy bóng người chơi khinh công lướt qua… thế giới giả tưởng trong game lúc này lại có sự yên tĩnh và an bình hiếm thấy.
Ngô Trạch Văn nhìn qua bốn phía, dù không có hứng ngắm cảnh nhưng cũng vẫn phải bội phục trình độ của đội thiết kế game này. Nơi đây đúng là rất đẹp, trên cây treo đầy bùa Hứa Nguyện, ruy băng đỏ bay phất phơ theo gió, dưới tàng cây là rừng hoa, đưa mắt nhìn lên thậm chí còn không thấy được chân trời.
Ngô Trạch Văn ngắm một lúc, phát hiện ra Đường Môn bên cạnh thế mà lại nằm ngửa ra, thích chí làm tư thế gối đầu lên tay ngủ.
“…” Ngô Trạch Văn hỏi: “Đừng bảo anh định ngủ luôn trong này đấy?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng nóng mà, tôi đang nghiên cứu mấy thứ, đợi lát nữa nói cho cậu.”
Ngô Trạch Văn không hỏi tiếp nữa, im lặng ngồi bên cạnh hắn.
Một lát sau, Lưu Xuyên đột nhiên đánh dấu một vị trí dưới tàng cây, nói: “Cậu giỏi toán, tính cho tôi xem từ ngọn cây đến vị trí dưới tàng cây kia là bao nhiêu?”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng tính ra: “Khoảng 23m.”
Lưu Xuyên lại đổi điểm đánh dấu: “Đến đây thì sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “24m.”
Lưu Xuyên đăm chiêu suy nghĩ: “Trong số các môn phái đánh xa của game này, cự ly tấn công xa nhất là Đoạt mệnh tiễn của Đường Môn Cung tiễn, 40m. Các môn phái đánh xa còn lại chỉ dao động từ 15-25m. Cự ly Ngũ Độc triệu hồi pet là 25.”
Ngô Trạch Văn có chút nghi hoặc: “Anh tính cái này làm gì?”
Lưu Xuyên trầm mặc một lát rồi nói: “Cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu về Trưởng lão Thiên Chu không?”
Hai mắt Ngô Trạch Văn sáng lên: “Nhớ, boss Thế giới cấp 40 phải không?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng rồi, chúng ta bắt buộc phải lấy được con boss này về.”
Nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ. Đánh boss Thế giới đâu có đơn giản?
Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh nói: “Anh muốn đánh boss Thế giới à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ. Lúc trước đồng ý với hội trưởng bang Thất Tinh Thảo sẽ giúp bọn họ đánh, nói cũng nói rồi, giờ chỉ có thể tận lực thử xem sao thôi. Muốn cướp boss Thế giới từ tay bao nhiêu bang như vậy quá khó, vì thế mới cần cậu giúp tôi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Tôi nên làm thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu đồng ý thản nhiên vậy luôn? Không sợ đắc tội với các công hội rồi bị đuổi giết toàn server sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Sao lại phải sợ? Game thôi mà.”
Lưu Xuyên không nhịn được mà nở nụ cười: “Không sai, game thôi mà! Vậy chúng ta liền thử chơi liều nhổ răng cọp đi.” Dứt lời hắn liền đứng lên, phóng khoáng khinh công nhảy từ trên cây xuống, “Xuống dưới đi, tôi treo bùa Hứa Nguyện lên rồi, xong nhiệm vụ.”
Ngô Trạch Văn cũng nhảy từ trên cây xuống, đáp chuẩn xác bên cạnh Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên gửi icon giơ ngón cái: “Được đó nha, khinh công của cậu tiến bộ nhanh ghê.”
Ngô Trạch Văn nói: “Ngày nào tôi cũng qua Mai Hoa Thung ở Thiếu Lâm Tự luyện khinh công một chút.”
Bảo sao!
Gà mờ Ngũ Độc lúc trước nghiêng ngả lảo đảo ôm cây trượt xuống giờ đã có thể nhảy từ trên cao xuống bên cạnh Lưu Xuyên một cách cực kỳ chính xác!
Đây chính là kết quả của sự cố gắng luyện tập của cậu!
Người này quả nhiên là tuyển thủ phái học thuật, nghiêm túc nghiên cứu lại thêm khả năng tiếp thu trời sinh, học gì cũng nhanh đến không ngờ!
Lưu Xuyên vui mừng nói: “Có cậu ở đây, đột nhiên tôi tin tưởng hơn vào việc cướp boss Thế giới rồi.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi chưa đánh boss này bao giờ, anh dạy tôi đi.”
Lưu Xuyên nói: “Được, tôi đưa cậu qua địa điểm Trưởng lão Thiên Chu sẽ xuất hiện dạo một vòng, sau đó sẽ nói với cậu kỹ càng cần làm những gì.”
Dứt lời Lưu Xuyên liền gọi con ngựa đôi kia tới, gửi lời mời cùng cưỡi.
Đường Môn trong game vươn tay trực tiếp ôm bà xã Ngũ Độc ngay lập tức, sau đó còn không hề biết xấu hổ mà luồn hai tay qua eo người ta, nhẹ nhàng ôm vợ mình vào ngực.
Lưu Xuyên cười nói: “Thiết kế tư thế này chuẩn ghê.”
Ngô Trạch Văn tự động làm mờ các từ then chốt, lảng qua chuyện khác: “Nếu Trưởng lão Thiên Chu là boss Thế giới thì hẳn là phải cần rất nhiều nhân tài mới đánh chết được đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, phải cần đến vài trăm người. Có điều đến khi đó người của bang Thất Tinh Thảo sẽ đi cùng chúng ta, không cần lo về chuyện số lượng, quan trọng nhất vẫn là việc tranh giành giữa các bang lớn…”
Tuy Ngô Trạch Văn là gà mờ chơi game nhưng Lưu Xuyên nói vậy thì cậu cũng hiểu sẽ rất gian nan trong việc tranh đoạt con boss này. Chưa biết chừng khi rất nhiều bang hội đánh nhau thì boss cũng đánh bọn họ đầu rơi máu chảy.
Có điều cậu lại cảm thấy hứng thú với loại nhiệm vụ mang tính khiêu chiến cao này!
Đi cùng Đường Môn mãi cho đến nơi Trưởng lão Thiên Chu xuất hiện, cậu rất muốn nhìn xem một con boss Thế giới có thể giết mấy trăm người thì sẽ trông như thế nào. Ai dè sau khi tới nơi lại chỉ thấy một động nhền nhện tối om, mạng nhện giăng đầy bên trong, còn lại không có gì khác.
Ngô Trạch Văn sửng sốt: “Boss đâu?”
Lưu Xuyên cười: “Đương nhiên là chưa xuất hiện rồi.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Cậu quả thực đúng là gà mờ, khi boss Thế giới xuất hiện đương nhiên phải có thông báo toàn server, gây oanh động cả thế giới mới đúng, nếu không thì cũng uổng cho cái danh hiệu “boss Thế giới” uy phong kia. Ở đây yên tĩnh như thế, hiển nhiên là chẳng có bóng dáng boss Thế giới nào.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi: “Vậy khi nào xuất hiện?”
Lưu Xuyên nói: “Tuần đầu mở server sẽ không có boss Thế giới, cũng không có hoạt động hàng ngày. Đợi đến ngày thứ tư sau khi server bảo trì định kỳ tuần tiếp theo thì sẽ mở thêm những cách chơi đó, boss Thế giới cũng sẽ xuất hiện vào tối thứ tư, thời gian cụ thể thì chưa xác định, bình thường đều là từ tám đến mười giờ.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên nói: “Hôm nay tôi đưa cậu tới đây chỉ để nghiên cứu địa hình trước, chúng ta vạch sẵn đường luôn.”
Lưu Xuyên nhìn cậu nhóc im lặng ngồi trong lòng mình, hắn khẽ cười rồi xuống ngựa, nói: “Đi thôi, theo tôi vào, tôi sẽ dạy cho cậu phải làm sao.”
-------------------------------
Kịch ngắn:
Lưu Xuyên: Vũ khí của chúng tôi là một đôi, tôi và vợ cũng là một đôi trời đất tạo thành : )
Trạch Văn: Ồ.
Lưu Xuyên: Huyễn Ảnh Chi Thương, Minh Điệp Chi Ủng, tên vũ khí đặt theo cặp, hay là chúng mình cũng sửa thành ID đôi đi vợ?
Trạch Văn: Ừ.
Ngô Trạch Văn thản nhiên sửa lại tên.
Một lát sau, ID cặp liền xuất hiện trong kênh đội: Lưu Danh Bách Thế, Dí Xú Vạn Niên.
Lưu Xuyên: … Lên bảng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận