Mọi người đánh xong phụ bản, có một bọc đồ phát sáng liền hiện ra dưới đất. Lý Tưởng tới sờ trang bị như thường lệ, mở ra được hai món đồ xanh.
Một món là quần áo xanh lam cấp 35, gia tăng lực chống chịu và hiệu quả trị liệu, còn lại là một thanh trường kiếm level 35 cho Võ Đang sử dụng. Lưu Xuyên biết rất rõ tình hình trang bị của mấy người trong đội, vì vậy hắn liền ném quần áo trị liệu cho Ngư Nhi Thủy Trung Du, trường kiếm thì phân cho đạo trưởng.
Ngư Nhi Thủy Trung Du gửi icon nước mắt lưng tròng qua: “Tôi được lấy bộ quần áo này ư?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu lấy đi, thêm lực buff.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nói: “Ngũ Độc lấy trước đi nè!”
Cậu nhóc người mới này chính ra lại rất tự giác, biết Ngũ Độc cũng có lưu phái buff nên có trang bị liền bảo người trong đội lấy trước.
Ngô Trạch Văn nói: “Cậu cầm đi, tôi không chơi buff.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du gửi icon vui vẻ qua: “Vậy cho tôi xin nha, cảm ơn Độc tỷ!”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi không phải Độc tỷ, tôi là con trai.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “…”
Ngô Trạch Văn thật sự có khả năng một câu bình thiên hạ.
Ngư Nhi Thủy Trung Du sửng sốt một chút, vội vàng sửa miệng: “Cảm ơn Độc ca!”
Ngô Trạch Văn nói: “Không có gì.”
Lưu Xuyên không nhịn được cười.
Nhìn Cá con gọi Ngũ Độc eo nhỏ chân dài kia là Độc ca, thật sự cảm thấy sai vô cùng.
Cá con nguyên một thân trang bị loạn cào cào hiển nhiên chính là loại buff qua đường đáng thương, mà buff qua đường rất khó vào đội trong game, nhất là loại thánh buff diệt đoàn như vậy, tổ được đội cũng chẳng mấy chốc mà bị người ta đá đi. Không có đội ngũ tốt đương nhiên sẽ không được cho trang bị xịn. Không có trang bị xịn thì lực buff không thể tăng tiến, lâu dần trở thành vòng tuần hoàn ác tính, sẽ ngày càng khó lăn lộn.
Lưu Xuyên nhắn tin riêng qua: “Cậu chơi game này một mình à, không có bạn bè gì sao?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du gửi icon mỉm cười: “Đúng đó, trong danh sách hảo hữu của tôi anh là người đầu tiên luôn!”
Lưu Xuyên cười: “Bảo sao. Có bạn bè thì chơi buff sẽ không đến mức thê thảm như cậu.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “…”
Đội trưởng có nhất thiết phải nói thẳng vậy không?
Lưu Xuyên tiếp tục sát muối: “Nhìn trang bị hỗn loạn y hệt như đồng nát, buff mà ra nông nỗi này cũng thật đáng thương.”
Chú bé buff cả quá trình cày cấp đầy sóng gió chẳng dễ dàng gì, rõ ràng là một mình không người thân thích chạy vào game chơi, hoàn toàn không được chọn trang bị, ai vứt cho cái gì liền mặc cái đó, vì vậy trang bị toàn thân mới loạn xà ngầu, sắp đủ tám môn phái lớn luôn rồi…
Cá con buồn bực nhắn lại: “Bạn bè xung quanh tôi chẳng ai chơi game này, mình tôi tự chơi thôi.”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu xem qua bảng thuộc tính của mình xem hiện tại lượng buff được là bao nhiêu?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Đâu đó tầm hơn 2000…”
Lưu Xuyên nói: “Trang bị như thế này của cậu đánh phụ bản thường còn phải cố, đánh phụ bản anh hùng chắc chắn không bơm máu kịp.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du thất vọng nói: “Ồ… Vậy thôi tôi out, đội trưởng tìm người khác nha, ngại quá!”
Sau đó người này liền rời khỏi đội trong nháy mắt.
Lưu Xuyên thật sự dở khóc dở cười.
Mình hung hăng đến mức đó à? Mới nói một câu đã dọa cho chú bé buff này chạy biến rồi…
Lưu Xuyên bất đắc dĩ đành phải gửi kết bạn, sau đó nhắn riêng: “Đi vội vàng thế làm gì, tôi nói trang bị của cậu không được chứ có nói thao tác của cậu không đạt yêu cầu đâu.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nói: “Nhưng mà trang bị của tôi thế này, tôi không muốn làm tạ cho mọi người đâu…”
Mặt dày ké vào đội, khiến bọn họ diệt đoàn ba lần, quả thực cậu cũng ngượng lắm chứ. Có được bộ quần áo trị liệu level 35 này đã là thu hoạch lớn rồi.
Không giống mấy người chơi game có bạn bè hay sư phụ quan tâm giúp đỡ, cậu một thân một mình vào game, trầy trật leo từ level 1 đến level 35 chỉ có thể đánh quái nhỏ làm nhiệm vụ, mặt dày ghép vào mấy đội phụ bản qua đường. Một buff mới chơi thê thảm đến nông nỗi này là chuyện rất đương nhiên…
Lưu Xuyên cười nói: “Vào đội trước đã, theo tôi qua thương hội Giang Lăng đi.”
Dứt lời hắn liền gửi lời mời tổ đội qua.
Ngư Nhi Thủy Trung Du vào đội xong liền cùng đội trưởng qua thương hội thành Giang Lăng.
Lưu Xuyên dùng quyền quản lý mở cửa hàng Thanh Phong ra, mấy ngày nay cửa hàng cũng bán được nhiều đồ tím level 35, Lưu Xuyên chọn lựa vài món mà Nga Mi Cầm có thể mặc sau đó trực tiếp giao dịch cho Ngư Nhi Thủy Trung Du.
Ngư Nhi Thủy Trung Du thấy danh sách giao dịch gửi tới một đống đồ tím, nhìn mà muốn hôn mê luôn: “Đội trưởng, tôi không có tiền đâu…”
Lưu Xuyên nói: “Không cần tiền, cậu cứ mặc đi đã, theo bọn tôi đánh phụ bản mấy lần nữa.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du cảm động muốn điên, từ lúc chơi game đến giờ còn chưa nhìn thấy miếng đồ tím nào, ai dè đội trưởng này trực tiếp cho cậu đến sáu món…
Sáu món đó!
Lưu Xuyên nói: “Thay trang bị xem thử đi.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du vội vàng mặc đồ tím lên, ngoại hình của Nga Mi Cầm trong game cũng thay đổi, thuận mắt hơn bộ dạng ăn mày rách nát trước đó nhiều. Đồ trắng cả người nhẹ bay, đàn cổ đeo trên lưng nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Lưu Xuyên thấy cậu đổi trang bị xong liền hỏi: “Lượng buff lên bao nhiêu?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nói: “4000.”
Lưu Xuyên nói: “Từng này đi phụ bản anh hùng vẫn hơi gượng ép, áp lực của cậu sẽ lớn lắm, giờ thử trước xem đã.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du gửi một đống icon cảm động: “Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ cố gắng thử một chút, đánh xong phụ bản sẽ trả lại anh!”
Lưu Xuyên đột nhiên cảm thấy Cá con này rất thú vị, vừa rồi khi chia đồ thì bảo Ngũ Độc lấy trước, lúc này cho trang bị lại nói đánh xong phụ bản trả lại…
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà khi lăn lộn phụ bản với mấy đội qua đường mới không tranh được trang bị xịn, đồ trên người hẳn là toàn mấy thứ đồng đội không ai thèm thảy cho, tựa như chú bé ăn xin lượm ve chai đáng thương đi sau mông đồng đội mót của. Một thân rác rưởi nhưng lại không tham lam chiếm lợi, tính tình chính ra rất tốt.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, dứt khoát nói vào kênh đội: “Mọi người tự chơi một lúc đi, nửa tiếng sau tập hợp. Cá con theo tôi, tôi mang cậu đi đánh Danh Kiếm Các một mình vài lần cho cậu luyện cách kéo máu.”
Đội trưởng muốn dạy buff mới tới một mình, những người khác liền thản nhiên đi làm việc riêng. Ngô Trạch Văn tiếp tục nghiên cứu cách chơi Ngũ Độc như trước, Thanh Phong Đạo Trưởng đi sắp xếp lại cửa hàng, Lý Tưởng thì mở nick cô vợ Thất Dạ Tuyết của mình ra làm nhiệm vụ thăng cấp.
Ngư Nhi Thủy Trung Du đi theo đội trưởng tới cổng Danh Kiếm Các.
Lưu Xuyên nói: “Đi thôi, vào phụ bản thường.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nói: “Hai người chúng ta đánh thôi à?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu đánh một mình, tôi đứng bên cạnh nhìn thôi.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “#%%¥%…”
Có ai đó ngồi trước màn hình máy tính bên kia rớt cằm xuống bàn phím, thật sự dùng mặt cà phím rồi.
Lưu Xuyên cười nói: “Nga Mi Cầm có skill tấn công mà, cậu vừa đánh quái vừa tự kéo máu cho mình đi, nhanh chóng luyện nhịp đánh và thao tác cho nhuần nhuyễn hơn.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du không tin nổi: “Bảo tôi đánh một mình thật?”
Lưu Xuyên tiếp tục cười: “Không cần phải sợ, trước khi cậu chết tôi sẽ giúp cậu giết quái. Nếu cậu chết thì tôi nhặt xác giúp cậu.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “…”
Lưu Xuyên nói: “Vào phụ bản đi.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du đành phải kiên trì đi cùng đội trưởng vào phụ bản thường của Danh Kiếm Các.
Danh Kiếm Các là phụ bản cho người chơi level 30 đến 35, sau khi lên level 35 thì cày phụ bản này không có phần thưởng kinh nghiệm và trang bị nữa. Lưu Xuyên mang chú bé buff tới phụ bản này luyện tập là vì mình hắn ứng phó với phụ bản này không có vấn đề gì, nếu xảy ra chuyện bất ngờ cũng có thể xử lý đúng lúc.
Sau khi Cá con vào phụ bản liền đứng yên tại chỗ, dùng Cầm khúc dẫn một con quái nhỏ tới, cẩn thận dè chừng vừa đánh vừa tự hồi máu cho mình.
Lưu Xuyên nói: “Đánh một con làm gì, dẫn cả sáu con đến đây.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nói: “Tôi không đánh lại sáu con đâu.”
Lưu Xuyên cười: “Đánh được.”
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Cá con, hắn nhanh chóng ném ám khí dẫn toàn bộ sáu con quái ở hành lang bên phải tới, sau đó thả người bật nhảy, phóng khoáng khinh công lên nóc nhà, để lại một chú bé buff đáng thương bị quái nhỏ bao vây dưới sân.
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “…”
Cá con bị đám quái bao vây đành phải điên cuồng kéo máu cho bản thân trong đau khổ!
Lưu Xuyên đứng trên nóc nhà nhìn cậu luống cuống tay chân, nhịn không được mà nói: “Thanh tâm chú là kỹ năng cơ bản nhất của Nga Mi Cầm, hồi lại 2% máu mỗi giây liên tục, cần phải chồng lên cao, chồng lên càng nhiều tầng thì hiệu quả kéo máu sẽ tăng lên, có thời gian trống thì tự chồng mấy tầng Thanh tâm chú cho bản thân.”
Cá con vội vàng nghe lời chồng Thanh tâm chú lên người mình.
Lưu Xuyên tiếp tục chỉ dẫn: “Quảng lăng tán là skill bơm máu đa mục tiêu, phạm vi rộng nhất, lượng máu kéo lên cũng nhiều nhất nhưng thời gian hồi chiêu cực kỳ lâu, mana hao tổn cũng rất nhiều, không nên dùng bừa. Để đợi khi đoàn đội lâm nguy mới dùng khẩn cấp! Dùng Quảng lăng tán để kéo máu cho một người rất phí.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du lúng túng nói: “Ừa! Tôi biết rồi!”
Lưu Xuyên tiếp tục nói: “Dương quan tam điệp, Nhạc dương tam túy, Ngư chu xướng vãn là những kỹ năng bơm máu đơn mục tiêu chính của Nga Mi Cầm, thời gian hồi chiêu khác nhau nên sẽ được sử dụng luân phiên, nhớ chú ý trạng thái phục hồi mà mỗi skill có tác dụng.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Ồ!”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Trong game Nga Mi Cầm được thiết kế là chức nghiệp buff đơn mục tiêu mạnh nhất, buff đa mục tiêu không mạnh như Ngũ Độc, khống chế trạng thái không bằng Nga Mi Tranh, vì vậy buff chơi Nga Mi Cầm đòi hỏi thao tác và tốc độ bơm máu cực cao. Nga Mi Cầm chỉ có đúng Quảng lăng tán là skill buff đa mục tiêu nhưng lại có nhiều skill hồi máu đơn thể, vì vậy cậu phải liên tục chú ý tình huống máu của từng đồng đội, nên dùng kỹ năng nào cho ai phải tính cho kỹ, không được loạn.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du lập tức gật đầu: “Ừa ừa! Tôi sẽ luyện thêm!”
Lưu Xuyên bổ sung: “Có thời gian trống là phải chồng Thanh tâm chú, tùy thời chuẩn bị các loại skill hồi máu lớn để ứng phó tình huống bất ngờ khẩn cấp. Cậu nhìn kỹ ba skill Dương quan tam điệp, Nhạc dương tam túy và Ngư chu xướng vãn thêm vài lần đi, trước tiên luyện cách bơm máu cơ bản cho quen đã.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du chăm chú đọc mô tả kỹ năng.
Sau khi đọc vài lần liền gửi icon khoanh tay: “Tôi hiểu đại khái rồi á! Cảm ơn đội trưởng!”
Lưu Xuyên cười nói: “Thánh buff này, đánh chữ nữa là cậu ngỏm đó.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du kinh hãi nhanh chóng kéo lại một đoạn khi nhìn thấy Nga Mi của mình chỉ còn một chút máu, dùng kỹ năng hồi máu nhiều nhất, thời gian hồi chiêu lâu nhất là Ngư chu xướng vãn. Lưu Xuyên thấy cậu ứng biến nhanh, nhịn không được liền khen: “Được đó, luyện thêm mấy lần cho quen rồi đi đánh La Hán Trận.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du đánh chữ nói: “Được!”
Lưu Xuyên cố tình buông tay mặc kệ, đứng trên nóc nhà hóng trò vui, để Cá con một mình bị quái bao vây, chỉ khi cậu không chống đỡ nổi nữa, Lưu Xuyên mới ra tay giải quyết đám quái nhỏ. Sau vài lần đánh Danh Kiếm Các, Cá con nhanh chóng học thuộc lòng các loại skill hồi máu của mình –
Quảng lăng tán: Skill kéo máu đa mục tiêu duy nhất của Nga Mi Cầm.
Dương quan tam điệp: Lượng máu hồi cố định, không có thời gian hồi chiêu, phối hợp với Thanh tâm chú để kéo máu như đánh thường.
Nhạc dương tam túy: Hồi máu theo tỉ lệ phần trăm máu, thời gian hồi chiêu tầm trung, khi đồng đội mất máu nhiều thì dùng, dùng để tăng lượng máu trên diện rộng.
Ngư chu xướng vãn: Lượng máu hồi lại nhiều nhất, thời gian hồi chiêu lâu nhất, có thêm hiệu ứng giảm 40% sát thương trong ba giây liên tục, dùng trong thời khắc mấu chốt để cứu đồng đội sắp chết.
Tri âm tri kỷ: Giải trừ debuff suy yếu, hoảng sợ.
Dương xuân bạch tuyết: Giải trừ debuff xuất huyết, thiêu đốt, trúng độc.
Sau khi luyện quen mấy loại kỹ năng, Cá con nói với đội trưởng không còn vấn đề gì, lúc này Lưu Xuyên mới triệu tập mấy người trong đội, một lần nữa đi tới trước cổng phụ bản Thập Bát La Hán Trận ở Thiếu Lâm Tự.
Lần này cách kéo máu của Cá con không mơ hồ lóng ngóng như trước nữa, kéo máu cho mọi người cực kỳ đúng lúc, khi cả team mất máu liền biết sử dụng Quảng lăng tán, khi giải trạng thái cũng biết vận dụng skill như thế nào.
Tuy lượng buff có hơi thấp, đánh phụ bản hơi cố hết sức nhưng cũng may Lý Tưởng Đại Sư và Thanh Phong Đạo Trưởng cực kỳ mạnh mẽ, nhất là khi Thanh Phong Đạo Trưởng khống chế, về cơ bản có thể duy trì Thái Cực trận toàn bộ quá trình, cuối cùng cả đội vượt qua phụ bản không mất khó khăn, đánh hết gần 20 phút.
Lý Tưởng đi sờ trang bị, lại lấy được một chiếc đai lưng và vòng cổ trị liệu, đương nhiên Lưu Xuyên liền không do dự ném hết cho Cá con.
Cá con gửi một đống cảm ơn, hẳn là cảm động muốn điên rồi.
Chú bé buff qua đường không ai thèm đoái hoài, ngày nào cũng bị đá đi không biết bao nhiêu lần, gặp được đội ngũ bốn người này có cảm giác như nô lệ bỗng đổi đời. Được sờ đến đủ các loại trang bị trị liệu, hạnh phúc biết bao!
Có kinh nghiệm vượt ải một lần, mấy lần sau đánh lại càng thêm mượt mà.
Chẳng mấy chốc đã đến 11 giờ, Lưu Xuyên lại tập hợp đồng đội chuẩn bị khiêu chiến phụ bản anh hùng.
Phụ bản anh hùng khó hơn phụ bản thường vài cấp. Tốc độ La Hán truy đuổi ở phụ bản thường khá chậm, lại ít debuff. Nhưng ở phụ bản anh hùng thì đại sư mất máu nhanh như rong huyết, Thanh Phong Đạo Trưởng cũng cố hết sức để khống chế, Cá con thì càng khỏi phải nói, debuff quá nhiều giải không kịp, lại quay trở về làm thánh buff diệt đoàn.
Năm người lại đoàn diệt lần nữa, cả đám nằm ngửa ra đất.
Ngư Nhi Thủy Trung Du lập tức áy náy đánh chữ: “Xin lỗi, tôi kéo không nổi luôn…”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Không phải lỗi của cậu, vừa rồi tôi khống chế không tốt.”
Lưu Xuyên hỏi: “Giảm thương của đồ đệ đâu?”
Lý Tưởng nói: “Nhịp độ đánh phụ bản anh hùng không giống phụ bản thường, vừa rồi tôi sơ sảy không mở giảm thương nên bị giết luôn!”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng phân tích: “Chống chịu của 18 vị La Hán trong phụ bản anh hùng cao hơn phụ bản thường 1,5 lần, damage của chúng ta không đủ.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, dùng đồ tím level 30 đánh phụ bản anh hùng level 35 hụt hơi lắm, xem ra phải đi đổi trang bị thôi.”
– chẳng phải bình thường diệt đoàn sẽ chửi buff sao?
Cá con gãi đầu, bỗng nhiên không ai mắng mình thành ra lại có chút không quen lắm!
***
Sau khi năm người diệt đoàn thêm lần nữa, có được kinh nghiệm và bài học từ những lần trước, chỉ mất nửa thời gian đã gian nan qua được phụ bản Thập Bát La Hán Trận. Dù sao bọn họ cũng thiếu một người, năm người đánh loại phụ bản trận pháp này quả thực vẫn hơi khó.
Lý Tưởng đi sờ trang bị, ra một cây đàn cổ màu tím level 35, còn có nhẫn trị liệu level 35, tất nhiên đá Ngũ Hành và vật liệu cũng có.
Lý Tưởng nói vào kênh đội: “Sao hôm nay tôi sờ toàn ra đồ trị liệu vậy má?”
Lưu Xuyên cười nói: “Coi như quà gặp mặt cho Cá con đi.”
Nói xong hắn liền ném đàn và nhẫn trị liệu cho Cá con, Cá con vui muốn hỏng, từ khi chơi game đến giờ mới thấy nhiều trang bị tím như thế.
Lưu Xuyên thấy cậu nhóc vui vẻ phấn chấn, nhịn không được nói: “Này Cá con, cậu không có bạn bè gì đúng không? Chẳng bằng làm buff cố định cho đội tôi đi, bọn tôi vừa lúc đang thiếu buff.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du lập tức gật đầu: “Được được được! Tốt quá! Vậy cho tôi lăn lộn theo đội trưởng đi! Tôi sẽ cố gắng luyện!”
Lưu Xuyên cười: “Hoan nghênh Cá con gia nhập đội cố định!”
Mọi người rất phối hợp gửi icon vỗ tay chào mừng.
Lưu Xuyên chia trang bị xong, nghĩ một lúc rồi nói: “Vợ ơi vợ tính thử xem nếu thêm damage thì thành tích phụ bản có thể tăng lên bao nhiêu?”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng tính toán, nói: “Nếu ba damage từ xa, mặc full đồ tím level 35 thì số liệu sẽ tăng lên gấp đôi, thời gian qua cửa sẽ rơi vào tầm khoảng 12 đến 13 phút, thành tích phụ bản có lẽ sẽ lên khoảng tầm 80,000.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Xem ra cách đánh này không có vấn đề, chỉ cần đi nhiều cày thêm trang bị thì sẽ không khó để phá kỷ lục.”
Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Sư phụ muốn đánh kỷ lục tiếp sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không được, sau này chúng ta không đánh kỷ lục nữa, chỉ nghiên cứu cách chơi rồi cho mấy bang lớn tự đi đánh thôi. Tối mai có mấy hội trưởng sẽ phái cao thủ qua đây học cách đánh mới, các cậu muốn tìm hiểu về lưu phái nào? Tôi kêu bọn họ đưa người qua đây PK.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tiêu Dao đi, tôi chưa gặp phái này bao giờ.”
Lý Tưởng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, sau đó nói thêm: “Minh Giáo nữa, tôi muốn xem Ảo ảnh thuật của cao thủ Minh Giáo.”
Lưu Xuyên nói: “Được, vậy mai tôi sẽ bảo mấy bang kia phái cao thủ Tiêu Dao và Minh Giáo qua đây thị phạm tại chỗ cho.”
Nhìn thời gian một chút, hắn lại nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta luyện thêm một lần nữa, ổn rồi thì out.”
Mọi người tập hợp tiếp tục tiến vào phụ bản anh hùng Thập Bát La Hán Trận.
Đánh xong một lần ra đã thấy 12 giờ, số lần đi phụ bản ngày hôm sau cũng được reset.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Chẳng bằng thế này đi, sau này khi reset lượt phụ bản vào nửa đêm, chúng ta sẽ để dành lại, đợi đến tám giờ tập hợp mới đánh. Mọi người đều phải đi học đi làm, thức đêm liên tục ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi cũng không tốt.”
Giang Thiếu Khuynh đồng ý: “Cứ vậy đi.”
Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn hiển nhiên không dị nghị gì với sắp xếp này.
Lưu Xuyên hỏi: “Cá con thì sao? Từ tám đến 12 giờ tối có onl được không?”
Cá con vội nói: “Không có vấn đề gì! Tuyệt đối ok luôn!”
Lý Tưởng đứng bên cạnh đùa: “Thánh buff ơi, máu của tôi nè…”
Cá con nói: “Tôi biết rồi mà đại sư! Tôi sẽ tập trung nhìn chằm chằm thanh máu của anh!”
Giang Thiếu Khuynh nhắn riêng cho Lưu Xuyên: “Xuyên đội, anh định cho chú Cá này làm buff cố định à?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu nhóc buff này một mình chơi game, trước giờ toàn lăn lộn ở mấy đội qua đường, chúng ta vừa lúc thiếu buff, cứ dẫn theo cậu ấy mấy ngày xem sao.”
Lưu Xuyên nghĩ như vậy cũng hợp lý hợp tình, trong game có rất nhiều vụ báo thù, tình ái linh tinh, chắc chắn Lưu Xuyên không rảnh mà đi ứng phó mấy chuyện thị phi này. Cá con từng chơi qua rất nhiều game, lúc này định chơi hẳn ở Võ Lâm, trước giờ chỉ lăn lộn ké đội qua đường, hiển nhiên không thể có ân oán tình thù gì với người trong game. Một buff đơn độc trong game thế này khá tiện cho hắn, nếu không sau này có thêm một đống người quen, một đống kẻ thù nghĩ thôi cũng to đầu.
Giang Thiếu Khuynh gật đầu: “Trình độ của cậu ấy anh thấy có hi vọng thi đấu chuyên nghiệp không?”
Hiện tại tổ đội để suy xét thành lập đội tuyển sau này, Giang Thiếu Khuynh không tự chủ được mà nghĩ sâu hơn.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Cơ sở thì được nhưng phải quan sát thêm. Tôi cảm thấy nhóc này hơi ít tuổi, thấy nói chuyện cũng rõ là chưa trưởng thành. Nếu là học sinh trung học thì dẹp, việc học vẫn quan trọng hơn.”
Dù sao thi đấu điện tử cũng chỉ là bát cơm tuổi trẻ, tuyển thủ chuyên nghiệp không có bảo hiểm đường ra, nếu là học sinh trung học thì chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý cho con cái đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Hẳn là không có phụ huynh nào hi vọng con mình vì chơi game mà trễ nải học hành, ít ra thi xong đại học rồi nói.
Nếu là sinh viên thì đỡ hơn, đại học có rất nhiều khoa ngành không đặt nặng, thời gian nhàn rỗi chơi game thì giáo viên cũng không quan tâm. Hơn nữa sinh viên đại học có thể bảo lưu một hai năm không ảnh hưởng chuyện tốt nghiệp, trong giới eSports có rất nhiều tuyển thủ vì thi đấu mà tạm nghỉ học, đánh xong về học tiếp là được, coi như cũng có cớ để nói với gia đình.
Lưu Xuyên không bài xích việc trong đội có tuyển thủ nhỏ tuổi, như thiếu niên thiên tài Lộc Tường lại càng hiếm có. Nhưng tuyển thủ nhỏ tuổi có nhược điểm lớn nhất là tố chất tâm lý không ổn định, tự tin thiếu hụt, áp lực thi đấu lớn sẽ dễ sụp đổ.
Tuyển thủ nhỏ tuổi có thể thi đấu nhưng ít ra phải biết kiên trì, có tính cầu tiến, hiểu được cách hợp tác phối hợp với đồng đội – đây đều là những yêu cầu cơ bản nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp. Bằng không nếu tâm lý sụp đổ thì sẽ liên lụy toàn bộ đội ngũ.
Hôm nay gặp được Cá con, sau này liệu có trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú hay không, chính Lưu Xuyên cũng không chắc chắn.
Hắn chỉ biết rằng… trước mắt nhóc này vẫn là thánh buff diệt đoàn dùng mặt cà phím…
Lưu Xuyên suy nghĩ kỹ càng một lần rồi mới nhắn lại cho Giang Thiếu Khuynh: “Thực ra Cá con rất có năng khiếu chơi game, đây cũng là lý do tôi muốn cho cậu ấy vào đội làm buff cố định. Vừa rồi tôi cho cậu ấy đi đánh phụ bản một mình vài lần, phát hiện nhóc này rất kỳ lạ. Cách cậu ta buff như xe qua đèo ấy, lúc cao lúc thấp, mơ hồ lóng ngóng. Giây trước vừa là cao thủ hàng đầu, giây sau đã thành gà mờ ngu xuẩn, đánh loạn cào cào không có kết cấu gì cả. Cách kéo máu này chắc phải mô tả bằng câu gà bay chó sủa.”
Giang Thiếu Khuynh nghĩ nghĩ, nói: “Vấn đề ở việc phối hợp giữa tốc độ tay và ý thức sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy. Tốc độ tay của Cá con quá nhanh nhưng suy nghĩ trong đầu lại lộn xộn, tư duy của cậu ấy không theo kịp tốc độ ngón tay khiến cho khi căng thẳng là rất dễ mất khống chế khi thao tác. Nếu có thể bồi dưỡng ý thức, để não bộ tư duy phối hợp với tốc độ ngón tay thì không chừng sẽ trở thành một buff lợi hại.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Anh định dạy cậu ấy từ đầu? Muốn gia nhập một đội tuyển eSports cần suy xét rất nhiều yếu tố, sợ là anh sẽ uổng phí tâm tư thôi.”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Tiện tay giúp đỡ gà mờ cũng đâu có sao, chuyện về sau để sau này lại nói. Tuy rằng chúng ta vẫn phải đặt mục tiêu lập đội nhưng có đồng đội hay không còn phải xem cơ duyên. Gặp người có năng khiếu thì cho vào đội cố định bồi dưỡng một chút, có khi lại gặt hái bất ngờ chưa biết chừng.”
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát mới nói: “Được rồi. Cá con từng chơi buff nhiều game như vậy, ý nghĩ trong đầu cũng quá loạn, buộc phải tẩy sạch đi một chút.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, sau này chúng ta cùng tẩy não cậu ta.”
Lưu Xuyên dứt lời liền nhắn riêng cho Cá con: “Cá này, nếu muốn vào đội cố định thì cậu cho tôi số điện thoại đi, có chuyện tôi gọi cậu cho dễ.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du vội vàng gửi số điện thoại của mình qua: “Đội trưởng thật sự muốn giữ tôi lại đội cố định sao? Sau này sẽ mang tôi đi phụ bản thật chứ?!”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng vậy. Có điều cậu không được đến muộn, ngày nào cũng hoạt động cố định từ tám đến 12 giờ, có chuyện thì phải nhắn trước cho tôi.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Sẽ không đến muộn đâu, tối nào tôi cũng rảnh lắm! Cảm ơn đội trưởng! ^ _ ^”
Lưu Xuyên lại tìm đạo trưởng xin số điện thoại, nhìn group “Đội cố định” trong điện thoại có tới bốn người, nhịn không được mà mỉm cười.
Chú bé Cá này có chút dễ lừa, kiểu gà mờ cho tí trang bị liền mắc câu, bị đá đi nhiều quá, giờ có đội muốn đánh cố định với cậu, đương nhiên cậu ta sẽ bám riết không rời, cảm động muốn khóc xin lăn lộn với đội trưởng. Giống như là chú thỏ trắng ngây thơ, cho củ cà rốt là hai mắt sáng bừng chạy tới.
Nhưng cậu hoàn toàn không biết, đội trưởng và đạo trưởng đang cùng nhau lên kế hoạch tẩy não mình…
---------------------------------------------
Kịch ngắn:
Trận đấu đang hồi gay cấn, Lưu Xuyên chỉ huy: Bơm máu! Mau bơm máu! Buff đâu rồi? Buff của chúng ta đâu rồi?
Cá con đang cắm đầu trên bàn phím, bắt đầu dùng mặt cà cà.
Đội của nhân vật chính: … Lên bảng!
Quả nhiên thánh buff diệt đoàn, muốn thương cũng thương không nổi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận