Ba người đám Lưu Xuyên lần lượt rời mạng trở về trường, trong game chỉ còn mỗi Thanh Phong Đạo Trưởng và Ngư Nhi Thủy Trung Du bốn mắt nhìn nhau.
Tính cách của Thanh Phong Đạo Trưởng có hơi nghiêm túc, không thích đùa cợt, sau khi ba người Lưu Xuyên offline, kênh đội ngũ lập tức tẻ ngắt. Thanh Phong Đạo Trưởng cũng mặc kệ chú bé buff kia, tự mình chạy về kho hàng lấy một đống trang bị xanh chưa bán hết để bày sạp bán nốt ở khu giao dịch.
Cá con nhàm chán rảnh rỗi liền chạy vòng quanh đạo trưởng, vừa vòng vừa chồng Thanh tâm chú lên người Giang Thiếu Khuynh.
Thanh tâm chú, Thanh tâm chú, Thanh tâm chú…
Trên người Thanh Phong Đạo Trưởng nháy mắt có đến mười tầng buff Thanh tâm chú…
Số trên đỉnh đầu hiện ra liên tục +500 hp, + 500 hp, + 500 hp…
Thanh Phong Đạo Trưởng nhíu mày: “Cậu làm gì đấy?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nói: “Luyện kỹ năng”!
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Vì hai người vẫn còn trong cùng một đội, nên Cá con có thể buff máu cho đạo trưởng.
Dương quan tam điệp, Thanh tâm chú, Nhạc dương tam tuý, Thanh tâm chú…
Tiếng đàn Nga Mi không ngừng vang lên bên tai, số buff máu cũng liên tục hiện ra trên đỉnh đầu, Thanh Phong Đạo Trưởng thấy chú bé buff này tập luyện rất nghiêm túc, nên cũng không thèm để ý cậu ta nữa, tiếp tục bày sạp bán trang bị.
Cá con luyện đủ nửa giờ, đã làm quen tất cả các kỹ năng mà mình có, mà đạo trưởng cũng bán xong trang bị, liền đứng lên từ dưới đất.
Thanh Phong Đạo Trưởng nói vào chat đội: “Theo tôi đi thương hội một chuyến.”
Cá con ồ lên một tiếng rồi đi theo sau đạo trưởng đến khu thương hội, đạo trưởng xem xét trang bị của cậu ta một chút, lại tìm kiếm trong thương hội một hồi, mua được vài món đồ tím, sau đó gửi lời mời giao dịch. Cá con đồng ý giao dịch, liền thấy Thanh Phong Đạo Trưởng nhét một đống đồ tím level 30 cho Nga Mi Cầm vào bảng giao dịch, Ngư Nhi Thủy Trung Du nhất thời sửng sốt: “Đạo trưởng, mấy món này ở đâu ra vậy?”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Mua. Thay vào đi, rồi xem lực trị liệu của cậu lên bao nhiêu?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du nhanh chóng nhận trang bị thay vào, nhìn giao diện thuộc tính của mình rồi nói: “5000!”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Nếu đội trưởng đã thu cậu vào làm đồng đội cố định, sau này sẽ đi thăng cấp đánh phụ bản với mọi người, cậu cũng nên nhanh chóng rèn luyện kỹ năng của mình đi.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du gật đầu: “Ừ! Tôi biết rồi! Tôi đi luyện ngay nè!”
Thấy cậu nhóc buff này chạy đi tìm cọc gỗ tập buff, lúc này Giang Thiếu Khuynh mới hài lòng xoay người rời đi.
Người này có lòng cầu tiến, cũng không tệ lắm.
Giang Thiếu Khuynh ghét nhất là loại đã mắc phải sai lầm còn ra vẻ dễ thương, cậu biết mục đích của Xuyên đội là muốn trở về liên minh thi đấu, giải đấu chuyên nghiệp cực kỳ tàn khốc, những tuyển thủ thuộc các đội tuyển khác có thể kiên trì tiếp tục hẳn đều đã kinh qua bao gian nan đau khổ, trái tim cũng vững chãi và mạnh mẽ hơn.
Những người tỏ vẻ đáng thương chắc chắn sẽ không có tương lai ở thế giới thi đấu chuyên nghiệp kia.
Nếu muốn thắng, thành viên trong đội nhất định phải tin tưởng nhau, vì đoàn đội, mỗi người phải cố gắng tiến bộ hơn. Một đoàn đội không thể xuất hiện nhược điểm và điểm yếu rõ ràng, nếu không sẽ rất dễ bị nhắm vào. Giống như chiếc thùng gỗ, chỉ cần có một tấm gỗ ngắn hơn thì chắc chắn nước trong thùng không thể giữ nguyên được nữa.
Cái gọi là thi đấu theo đội chính là suy xét tới sức mạnh tổng thể của cả đội, chẳng ai thích thú gì thứ đồng đội heo cả.
Giang Thiếu Khuynh biết rõ trình độ của mình đặt ở liên minh chỉ thuộc dạng bình thường, vì vậy ngày nào cậu cũng luyện tập cực kỳ khắc khổ, vì đơn giản là cậu không muốn quấn chân đồng đội mà thôi.
Buff mới tới này không biết tương lai có thi đấu chuyên nghiệp hay không, nhưng nếu đã trở thành đội viên cố định thì yêu cầu cơ bản nhất của Giang Thiếu Khuynh với cậu là – đầu tiên cậu phải ý thức được chênh lệch của bản thân và đồng đội, phải có lòng muốn đuổi kịp trình độ với đồng đội, không ỷ lại mình là buff mới liền yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của mọi người.
Hiện tại không phải thời điểm rảnh rang thư giãn, nếu đã quyết định theo Xuyên đội cùng trở về, Giang Thiếu Khuynh cũng phải suy xét cho tương lai đội tuyển!
…
Ngày hôm sau là 10 tháng Chín, vừa lúc là lễ thầy cô.
Lưu Xuyên lên lớp buổi sáng thì thấy lớp trưởng Giang Tuyết đã phát giấy cho mọi người, Lưu Xuyên ngồi xuống hàng cuối cùng, Giang Tuyết cũng phát cho hắn một tờ giấy, nói: “Lưu Xuyên, chiều nay có buổi tọa đàm chuyên gia, trường học yêu cầu tất cả sinh viên tới nghe, đến khi đó sẽ điểm danh tại chỗ, nhớ đi đấy.”
Lưu Xuyên cầm tờ giấy lên, trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh…
Giấy in rõ ràng: Hoan nghênh giáo sư Lưu Bác Viễn tới trường chúng tôi tổ chức tọa đàm.
Bên dưới là ảnh chụp thẳng mặt giáo sư Lưu cực kỳ nghiêm túc, kèm theo giới thiệu vắn tắt về cuộc đời của giáo sư và nội dung tọa đàm hôm nay.
Quả nhiên em gái không lừa hắn, vậy mà giáo sư Lưu thật sự tới trường tọa đàm.
Lưu Xuyên sờ sờ mũi, nói: “Khụ, lớp trưởng này, có thể xin phép nghỉ không?”
Giang Tuyết nghiêm túc nói: “Mỗi lần giáo sư Lưu tổ chức tọa đàm đều phải tranh chỗ ngồi sứt đầu mẻ trán, tôi thấy cậu vẫn nên đi nghe một chút xem sao đi, cơ hội hiếm có lắm đó.”
Lưu Xuyên: “…”
Từ bé đã phải nghe giảng bài đến mức tai mọc kén, tôi là con trai ruột ông ấy đây này, sao phải đi nghe cha mình giảng bài thêm nữa…
Lưu Xuyên dở khóc dở cười gấp giấy lại, tính kế trong lòng xem phải lấy lý do gì để chuồn.
Đến chiều, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn gửi tin nhắn wechat cho Giang Tuyết: “Lớp trưởng, tôi đau đầu dã man, chắc phát sốt luôn rồi, chiều nay bạn điểm danh tọa đàm hộ tôi nha, cảm ơn…”
Giang Tuyết quan tâm hỏi: “Phát sốt à? Có nặng không?”
Lưu Xuyên nói: “Cảm thấy nặng lắm!”
Giang Tuyết trợn trắng mắt, nhắn lại: “Thôi được rồi, bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe!”
Thục ra Giang Tuyết cũng biết thừa tên này lại kiếm cớ, có điều kiểu tọa đàm tự nguyện này không đi nghe cũng chẳng sao, sở dĩ trường học muốn mọi người đi nghe đương nhiên là để nâng bi khách quý. Lưu Bác Viễn là giáo sư nổi tiếng không cần tạo nhiệt, giáo sư Lưu tới trường giảng bài chẳng thiếu người muốn đi nghe, còn phải tranh cướp chỗ ngồi chẳng hết.
Bên này Lưu Xuyên nhắn wechat xong thì nhận được điện thoại, trên hình người gọi tới là avatar chú hươu con.
Lưu Xuyên thoáng cười, nhấc máy nói: “Tiểu Lộc à? Hay là Thiệu đội thế?”
Giọng nói lanh lảnh truyền qua tai nghe: “Đệ tử nè sư phụ!”
Lưu Xuyên: “Ừ, sao đấy?”
Lộc Tường nói cực nhanh: “Sư phụ đang ở đâu thế? Giờ có rảnh ra ngoài gặp chút không, đệ tử mang tiền cho sư phụ vay nè! Mấy ngày nữa thi đấu rồi, đợt này việc ở đội nhiều lắm, đệ tử không có thời gian ra ngoài, hôm nay vừa lúc rảnh một chút.”
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, cho địa chỉ đi sư phụ bắt xe qua.”
…
Nửa tiếng sau, Lưu Xuyên đi tới tiệm bánh ngọt mà Lộc Tường hẹn.
Lộc Tường đứng ở ngoài cửa chờ Lưu Xuyên, cậu mặc áo phông màu trắng, đeo kính đen to đùng, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, kéo vành mũ sùm sụp, vóc dáng của cậu khá nhỏ, mặt cũng bé, da trắng, tóm lại y hệt một chú bé lùn đáng thương…
Thiếu niên 18 tuổi rồi mà chỉ cao có một mét 68 rồi ngừng lớn, dù ăn có nhiều bao nhiêu cũng chỉ đến thế, Lộc Tường cũng cực kỳ buồn bực với việc này.
Nhìn thấy Lưu Xuyên, Lộc Tường lập tức vẫy tay: “Ở bên này!”
Lưu Xuyên cười cười đi tới, không khách khí nói: “Sao phải hóa trang thành thế này? Bệnh truyền nhiễm hay sao mà áo mũ kín bưng thế?”
“…” Tiểu Lộc Tường tháo kính xuống liếc nhìn Lưu Xuyên, nhỏ giọng nói: “Phóng viên đang bu đầy trước cửa câu lạc bộ của đệ tử, đệ tử lén chạy tới đây, sợ bị chặn đường nên mới đeo kính đội mũ.”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Sao vậy?”
Lộc Tường đẩy cửa ra: “Đi vào rồi nói.”
Hai người ngồi vào góc, Lộc Tường uống ngụm nước rồi mới nói: “Hôm nay đệ tử và Thiệu đội về từ Bắc Kinh, phóng viên tuần san eSports và báo game online nghe phong thanh đâu đó liền ngồi xổm trước cửa câu lạc bộ Đồng Tước. Thiệu đội mặt lạnh mời bọn họ đi, lúc này đệ tử mới lén chuồn từ cửa sau ra.”
Lưu Xuyên hỏi: “Thiệu Trạch Hàng có biết việc cậu lén qua đây cho tôi vay tiền không?”
Lộc Tường vội nói: “Yên tâm đi sư phụ, đương nhiên đệ tử không nói cho ai đâu!”
Lưu Xuyên gật đầu: “Tiền đâu?”
Lộc Tường móc từ trong ví ra một sấp tiền đưa cho Lưu Xuyên: “Mới rút ở ngân hàng đó, tròn một vạn, sư phụ đếm đi.”
Lưu Xuyên không đếm, trực tiếp cầm lấy cất đi.
Lộc Tường nghĩ nghĩ lại móc ra một cuốn sổ in ấn tinh xảo cùng với một tấm vé đặt lên bàn: “Cho sư phụ này.”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Gì đây? Vay tiền còn kèm quà luôn à?”
Lộc Tường thần bí nói: “Đây là sổ ghi lịch thi đấu mùa giải lần này, còn có vé vào cửa trận thi đấu cuối tuần sau. Cuối tuần này có trận buổi tối vừa lúc là sân nhà đội của đệ tử, sư phụ hứng thú thì có thể tới xem.”
Lưu Xuyên hỏi: “Cuối tuần này? Đồng Tước đánh với đội nào?”
Lộc Tường nói: “Hoa Hạ.”
Lưu Xuyên: “…”
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới nhận lấy tấm vé, mỉm cười nói: “Cậu bảo cựu đội trưởng Hoa Hạ như tôi tới xem Hoa Hạ thi đấu à?”
Lộc Tường ngẩn người: “Á? Đệ tử không nghĩ nhiều thế đâu, có vé thì để cho sư phụ thôi mà. Nếu sư phụ không tiện tới thì thôi, tặng vé cho bạn học cũng được nè. Chẳng phải sư đệ của đệ tử là bạn cùng ký túc xá của sư phụ sao? Sư phụ không muốn đến thì bảo anh kia tới xem.”
Lưu Xuyên cười nói: “Chắc chắn tôi sẽ tới xem Đồng Tước đánh với Hoa Hạ, khi đó tôi cũng sẽ đội mũ kín bưng như cậu, phóng viên sẽ không nhận ra nổi đâu. Cảm ơn.”
Lộc Tường cười cười nói: “Có gì đâu sư phụ!”
Lưu Xuyên hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Lộc Tường sờ bụng: “Chưa!”
Lưu Xuyên gọi nhân viên phục vụ, đưa thực đơn cho Lộc Tường.
Lộc Tường nhanh chóng bắt đầu gọi món: “Cho tôi một chè dừa thập cẩm, một bánh tart trứng, một bánh óc chó, há cảo thủy tinh, sữa chua đậu đỏ, tart trái cây, bánh khoai môn chiên, bánh trà xanh, bánh phô mai, pudding xoài, bánh trôi nhân mè, nhân đậu xanh… Mấy món này đã, thiếu tôi gọi sau.”
Lưu Xuyên: “…”
Nhân viên phục vụ: “…”
Lộc Tường ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nói: “Đệ tử đói lắm, đống này là để đệ tử ăn hết một mình. Sư phụ muốn ăn gì thì tự gọi đi.”
Lưu Xuyên bất lực nói: “… Khụ khụ, tôi thì… cho một bánh tart trứng là được, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Phục vụ khiếp sợ cầm thực đơn chạy đi.
Mỗi lần đi ăn với Lộc Tường, Lưu Xuyên đều cảm giác cực kỳ không khoa học!
Nhóc con gầy còm này, ăn mì thì ăn ba bát to, đồ ngọt thì gọi đuề huề nguyên một bàn, vậy sao mãi không lớn? Cũng không cao lên?
Nhất định là cái đồ dạ dày không đáy, ăn bao nhiêu cũng không lấp đầy…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận