Sau khi ăn uống xong với Lộc Tường, Lưu Xuyên lập tức đi xe về trường học.
Hôm nay vừa lúc là lễ thầy cô, Lưu Xuyên ngồi xe taxi nhàm chán, do dự cầm điện thoại mở ra, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho giáo sư Lưu: “Giáo sư Lưu, chúc ngài lễ thầy cô vui vẻ, sức khỏe dồi dào, công tác thuận lợi, tâm tình khoái trá!”
Lưu Xuyên soạn xong tin liền gửi đi.
Lưu Bác Viễn vừa tọa đàm xong thì điện thoại đổ chuông, lấy ra thấy tin nhắn này liền khẽ cười, trực tiếp gọi điện qua.
Lưu Xuyên nhận điện thoại, mỉm cười nói: “Ba, lễ thầy cô vui vẻ…”
Lưu Bác Viễn thấp giọng nói: “Con đang ở đâu?”
Lưu Xuyên nói: “Con có chút việc bên ngoài.”
Lưu Bác Viễn nói: “Bảy rưỡi qua nhà ăn của trường, phòng Mẫu Đơn Đình tầng hai, ba giới thiệu vài tiền bối cho con làm quen.”
Lưu Xuyên nói: “Ba ơi con…”
Lưu Bác Viễn nói: “Đừng kiếm cớ nữa.”
Lưu Xuyên: “…”
Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ cúp máy.
Trong mắt người ngoài, giáo sư Lưu là người trí thức uyên bác, tính cách ôn hòa, là tai to mặt lớn trong giới học thuật, nhưng ông lại cực kỳ nghiêm khắc với con cái. Trước đây khi con trai nhà khác thì được ra ngoài trèo tường leo cây vui quên trời đất, Lưu Xuyên lại bị giáo sư Lưu đưa đi học thư pháp, từ bé đã phải đọc sử như đồng dao…
Có điều loại giáo dục nghiêm khắc này cũng có ưu điểm, thành tích của Lưu Xuyên từ bé đã rất tốt, chữ viết bằng bút máy hay bút lông cũng đều đẹp, đây đều là thành quả của quá trình viết hỏng mấy chục cái bảng chữ.
Sau khi trở lại ký túc xá, Lưu Xuyên nhanh chóng tắm rửa, móc áo sơ mi và quần tây bình thường ít khi mặc tới ra, sửa sang lại kiểu tóc một chút trước gương, lập tức đã biến thành thanh niên năm tốt tác phong nhanh nhẹn, Lưu Xuyên cũng sớm quen với skill biến thân thế này rồi.
Trên đường tới nhà ăn của trường, Lưu Xuyên vừa lúc gặp Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn.
Lý Tưởng nhìn Lưu Xuyên trước mặt suýt nữa không dám nhận quen!
Cái tên bình thường lười biếng lôi thôi lếch thếch trong ký túc xá kia, hôm nay mặc sơ mi Tây trang đóng bộ thực sự đẹp trai không dám nhìn thẳng.
Lý Tưởng khiếp sợ nhìn hắn: “Lưu Xuyên? Anh mặc như thế này để đi hẹn hò à?”
Ngô Trạch Văn cũng nghi hoặc nhìn qua, một lát sau liền nâng kính hỏi: “Anh là Lưu Xuyên à?”
Lưu Xuyên: “…”
Có đến mức như thế không hả!
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn cậu: “Trạch Văn, có phải mỗi lần cậu nhìn thấy tôi đều phải hỏi tôi là ai một lần không?”
Tai Ngô Trạch Văn hơi đỏ lên, nói: “Tôi bị cận, không nhận ra anh đến.”
Lưu Xuyên ghé lại trước mặt cậu: “Nào tới nhìn kỹ đi, nhìn cho thật kỹ vào.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nhìn gương mặt ai đó phóng đại ngay trước mắt, Ngô Trạch Văn câm nín quay đầu đi.
Lưu Xuyên cười nói: “Được rồi không đùa nữa, tôi mặc thế này chính tôi còn thấy kỳ. Đêm nay có Hồng Môn yến, không mặc tử tế một chút cũng không ổn.”
Lý Tưởng nghi hoặc: “Hồng Môn yến?”
Lưu Xuyên thở dài: “Hầy, một lời khó nói hết. Mọi người định ra hàng net phải không? Vậy đi đi, tôi bai bai trước nha…”
Nói xong hắn liền đi về phía nhà ăn.
Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn liếc nhau, nghi hoặc xoay người rời đi.
Trên đường tới nhà ăn, Lưu Xuyên lại móc điện thoại ra nhắn tin cho Thanh Phong Đạo Trưởng: “Đạo trưởng, tối nay tôi bận việc không vào game được, tôi có hẹn trước người của ba bang Trường An, Quốc Sắc và Phong Hỏa rồi, cậu liên hệ với ba vị hội trưởng là Diệp Lạc Vô Thanh, Quốc Sắc Vô Song và Phong Hỏa Hí Chư Hầu, sau đó cậu dẫn bọn họ đi đánh phụ bản La Hán trận kia đi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nhanh chóng nhắn lại: “Tôi chỉ huy?”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Cậu làm được mà.”
Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc một lát, gửi lại một chữ: “Được.”
Lưu Xuyên cười cười rồi cất điện thoại.
Trong nhóm cùng đội này, Ngô Trạch Văn chơi game lần đầu còn chưa hiểu nhiều thứ, Lý Tưởng lại là đồ ngốc lắm mồm, Cá con thì là thánh buff diệt đoàn mơ hồ lóng ngóng, chỉ có Thanh Phong Đạo Trưởng là người mà hắn tin tưởng nhất, tuy hơi nghiêm túc lãnh đạm nhưng dù là trình độ hay tính cách thì đạo trưởng vẫn khiến người ta yên tâm. Vì vậy khi Lưu Xuyên không có mặt, hắn cũng chẳng lo lắng giao lại đội ngũ cho cậu.
***
Khi Lưu Xuyên đi tới phòng riêng ở tầng hai, Lưu Bác Viễn cùng vài người bạn cũ đã ngồi yên vị, Lưu Xuyên vào phòng giả vờ như con ngoan trò giỏi đi tới trước mặt Lưu Bác Viễn: “Ba.”
Lưu Bác Viễn gật đầu, nói với mấy người bạn: “Giới thiệu một chút, đây là thằng chó con Lưu Xuyên nhà tôi. Vị này là giáo sư Trương, giáo sư Lâm, giáo sư Vương, đều là những người bạn tốt nhất của ba thời còn đi học.”
– má ơi trại tập trung giáo sư à!
Lưu Xuyên lễ phép khẽ cười, cung kính chào hỏi các vị giáo sư: “Chào chú Trương, chú Lâm, chú Vương!”
Giáo sư Lâm cười tủm tỉm nói: “Lão Lưu này, con trai anh tuấn tú lại lịch sự quá!”
Giáo sư Vương cũng phụ họa: “Đúng đó, trước giờ chưa gặp, con trai rất giống anh thời trẻ!”
Giáo sư Trương cảm thán: “Lưu Xuyên nhà anh đúng là tài mạo song toàn! Không giống thằng nghịch tử nhà tôi, cả ngày chỉ biết chơi game!”
“…” Lưu Xuyên suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, hắn lập tức nhịn lại, tỏ vẻ bình tĩnh đón lấy ánh mắt sắc lẻm của ba mình.
Giáo sư Lâm hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lưu Xuyên học khoa Lịch Sử đúng không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Dạ đúng rồi chú Lâm.”
Giáo sư Lâm cười tủm tỉm vuốt cằm: “Vậy thì quả đúng là theo nghề cha rồi. Ầy, con gái chú hoàn toàn không có hứng thú với văn học, chạy đi học múa may gì đó, khăng khăng muốn làm diễn viên múa thôi.”
Lưu Xuyên ngoài mặt vẫn duy trì sự lễ phép và phong độ, trong lòng đã cười muốn ná thở.
Xem ra mỗi vị giáo sư đều có chuyện khó nói trong nhà, chẳng biết giáo sư Lưu nhà mình nghe mấy câu này có cảm tưởng gì?
Lưu Xuyên quay đầu liếc nhìn cha mình, Lưu Bác Viễn nghiêm túc nhìn qua như thể mấy câu vừa rồi không liên quan đến mình, dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng không hề đổi sắc.
Cuộc tụ họp hôm nay rõ ràng toàn bạn bè thời trẻ của ba, không khí cũng không nặng nề như mấy buổi thảo luận chuyên gia nghiên cứu, mọi người không nhắc đến vấn đề học thuật, chỉ nói chuyện vợ con bình thường. Lần đầu Lưu Xuyên biết được hóa ra các vị giáo sư cũng thích tám chuyện như thế.
Mà Lưu Xuyên lại càng không ngờ mới ăn được nửa bữa cơm, Lưu Bác Viễn vậy mà lại chịu tha cho hắn: “Con về trước đi, hôm nay chủ yếu là vì mấy người bạn của ba chưa gặp con bao giờ nên muốn thấy một lần, vậy nên ba mới gọi con tới. Giờ người lớn còn phải nói chuyện, con ngồi đây không thích hợp.”
Lưu Xuyên lập tức đứng dậy mỉm cười nói: “Vậy con đi trước, các chú cứ từ từ nói chuyện.”
Giáo sư Lâm tủm tỉm: “Đi đi!”
Lưu Xuyên nhanh chóng rời khỏi phòng ăn như được đại xá, tiện thể lấy điện thoại ra nhắn tin: “Ba, sức khỏe không tốt uống ít rượu thôi.”
Lưu Bác Viễn thấy tin nhắn này liền mỉm cười, nhắn lại: “Ba chuyển vào thẻ con một vạn, cầm đi mà mua máy tính, không đủ thì bảo ba. Đừng nói cho mẹ đấy.”
Lưu Xuyên: “…”
Đây là cha con thần giao cách cảm ư? Hôm nay hắn vừa vay tiền Lộc Tường, ba hắn liền gửi cho một vạn…
Quyền nắm giữ tài chính trong nhà vẫn thuộc về mẹ, ba chỉ lén tiết kiệm khoản riêng, đã vậy còn gạt vợ trộm gửi tiền cho con trai… Giáo sư Lưu nhìn nghiêm khắc như vậy, thực ra vẫn rất thương con!
Lưu Xuyên cười nói: “Cảm ơn ba, tiền con có đủ, yên tâm.”
Lưu Bác Viễn nói: “Nghe nói game Võ Lâm này năm nay sẽ tổ chức giải liên trường, con định thế nào?”
Lưu Xuyên thấy không gạt được, thản nhiên thừa nhận: “Con định giúp đội trường một chút nên đã đồng ý với cô Lâm làm huấn luyện viên. Yên tâm đi ba, không ảnh hưởng đến chuyện học đâu.”
Lưu Bác Viễn nói: “Con đã trưởng thành rồi, tự có chừng mực là được.”
Lưu Xuyên nói: “Con biết rồi ba! Nhớ gạt mẹ hộ con nha, cảm ơn!”
Lưu Bác Viễn nhắn lại chữ Ừ, cười cười rồi cất điện thoại.
Thân là tấm gỗ kẹp giữa người vợ hung hăng và thằng con nghịch ngợm, giáo sư Lưu đã sớm luyện thành skill không thể cản phá.
***
Khi Lưu Xuyên rời khỏi phòng thì mới chín giờ, thấy còn sớm nên hắn liền đi tới quán net ngoài cổng trường.
Mở máy đăng nhập vào Võ Lâm thì thấy Thanh Phong Đạo Trưởng, Trạch Văn, Lý Tưởng, còn có Cá con đều đang online. Danh sách bạn bè hiển thị mấy người còn đang ở trong phụ bản anh hùng Thập Bát La Hán Trận.
Thấy Lưu Xuyên online, Thanh Phong Đạo Trưởng lập tức nhắn tin qua: “Xong việc rồi sao?”
Lưu Xuyên trả lời: “Ừ, thuận lợi hơn tôi nghĩ. Phụ bản bên này đánh thế nào rồi?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Bang Trường An và bang Quốc Sắc vừa đánh xong, giờ đánh nốt với Phong Hỏa.”
Lưu Xuyên hỏi: “Tiến triển ổn chứ?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Lần đầu thì buff không theo kịp nên diệt đoàn. Những lần khác đều ok.”
Lưu Xuyên cũng đã dự tính trước chuyện này. Hắn và đạo trưởng, Trạch Văn, Lý Tưởng đã đánh Danh Kiếm Các với nhau lâu vậy rồi, mọi người phối hợp cực kỳ ăn ý, Ngư Nhi Thủy Trung Du này vừa mới vào, theo không kịp là chuyện rất bình thường.
Lưu Xuyên nỏi: “Thao tác của Cá con thế nào?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Tối hôm qua sau khi mọi người offline tôi liền bảo cậu ta đi luyện cọc gỗ, luyện hơn một tiếng giờ đã quen thuộc rồi.”
Quả nhiên đạo trưởng rất đáng tin, khi Lưu Xuyên không có mặt cũng sẽ hỗ trợ dạy dỗ người đồng đội mới tới này.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đạo trưởng vất vả rồi, cậu cứ dẫn bọn họ trước đi, chờ mọi người đánh xong tôi sẽ vào cùng.”
Giang Thiếu Khuynh tiếp tục đi đánh phụ bản, Lưu Xuyên một mình đi dạo trong cửa hàng.
Xếp hạng của cửa hàng Thanh Phong vẫn đang ở đầu bảng, trang bị treo lên bán rất nhanh, hơn nữa đạo trưởng còn mở hẳn một trang để thu mua trang bị, thu mua đá Ngũ Hành theo giá thị trường, thu mua Gấm Tô Châu và Cẩm Đoạn với giá thấp, chỉ trong một ngày đã mua được rất nhiều.
Trong game có nhiều người mới, có vài người chơi không chuẩn bị gì để cường hóa vũ khí, đối với bọn họ thì đá Ngũ Hành không có tác dụng gì lớn nên rất vui vẻ bán đá Ngũ Hành đổi lấy tiền, sau đó đi mua trang bị. Mấy loại vật liệu giai đoạn đầu như Gấm Tô Châu và Cẩm Đoạn hoàn toàn không đáng giá, rất nhiều người thấy cửa hàng thu mua cũng thuận tay bán đi.
Hiển nhiên Thanh Phong Đạo Trưởng hiểu rất rõ tâm lý của nhóm người này, lập tức đặt giao diện thu mua và bán ra cạnh nhau.
Vừa nhìn thấy giá tiền chênh lệch liền biết Ngô Trạch Văn đã tính toán, bán đi vài viên đá và tài liệu là có thể mua một món trang bị, nhìn hấp dẫn cực kỳ. Cứ thế tài chính của cửa hàng không ngừng lưu thông, hàng hóa đi càng nhanh thì danh dự lại càng tăng, coi như một vòng tuần hoàn tích cực.
…
Lưu Xuyên đang sắp xếp lại cửa hàng thì hội trưởng Diệp Lạc Vô Thanh của bang Trường An nhắn tin qua: “Cao thủ online rồi à?”
Lưu Xuyên trả lời: “Ừ. Hội trưởng đi phụ bản xong rồi đúng không?”
Diệp Lạc Vô Thanh nói: “Hôm nay đạo trưởng dạy bọn tôi cách đánh, tôi đang tổ chức đoàn tinh anh đi cày, chắc sẽ nhanh phá được kỷ lục của hệ thống thôi, cảm ơn!”
Lưu Xuyên cười: “Không cần cảm ơn. Hội trưởng có thể phái cao thủ Tiêu Dao tới sân sau của Thiếu Lâm Tự không, chúng ta PK vài ván.”
Diệp Lạc Vô Thanh sửng sốt nói: “… Vẫn còn muốn PK à?”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên, trước có thỏa thuận mọi người phải đánh thắng tôi thì tôi mới dạy cho còn gì. Hôm nay tôi có việc, sợ mọi người phải đợi lâu nên mới bảo đạo trưởng dạy trước cho, giờ mọi người cũng phải tuân thủ lời hứa chứ! Tới đánh nào.”
Diệp Lạc Vô Thanh xấu hổ.
Người này bị M thật sao? Biết thừa không đánh lại vẫn còn nằng nặc đòi đánh?
Diệp Lạc Vô Thanh nghĩ nghĩ nói: “Được rồi, để tôi bảo cậu ta qua luôn.”
Lưu Xuyên nhắn nguyên tin này cho hội trưởng các bang kia, sau đó mới nhắn cho Thanh Phong Đạo Trưởng, bảo cậu ta mang đội ra hậu viện Thiếu Lâm Tự xem đánh sau khi đi xong phụ bản.
Mười phút sau, tại sân sau của Thiếu Lâm Tự, một đám nhân vật sừng sỏ của server có mặt – hội trưởng Diệp Lạc Vô Thanh của bang Trường An, đội trưởng đội PVP Phong Trần Sa; hội trưởng Quốc Sắc Vô Song của bang Quốc Sắc cùng với trưởng đoàn tinh anh Quốc Sắc Yên Chi; hội trưởng Phong Hỏa Hí Chư Hầu của bang Phong Hỏa cùng hội phó Phong Hỏa Thiên Nhai.
Đám hội trưởng đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Lưu Xuyên khinh công bay từ trên nóc nhà xuống, mỉm cười nói: “Để mọi người đợi lâu rồi, lên lần lượt đi.”
Đám hội trưởng: “…”
Từng người xếp hàng hành anh, anh vui vẻ thế làm cái quái gì?!
Phong Hỏa Hí Chư Hầu là người thẳng tính, thấy câu này nhịn không được mà nói: “Cao thủ này, lần trước tôi đánh với anh rồi, giờ vẫn muốn đánh tiếp sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, biết đâu hai ngày hôm nay tôi tiến bộ rồi, hội trưởng tới hướng dẫn tí đi mà.”
Phong Hỏa Hí Chư Hầu: “…”
Thực ra là tại video ghi hình lần trước nhìn không rõ, khụ khụ.
Phong Hỏa Hí Chư Hầu bất đắc dĩ đành phải mở luận bàn, “hướng dẫn” cho vị Đường Môn này một chút.
Giang Thiếu Khuynh kéo theo mấy người đứng bên cạnh xem đánh nhau, ghi hình ở đủ các góc độ.
Sau khi Lưu Xuyên bại trận trong năm phút, hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn hội trưởng! Ai tiếp theo nào?”
Cao thủ Tiêu Dao Phong Trần Sa của Trường An đi lên nói: “Để tôi.”
Lại đánh xong trong năm phút.
Cứ thế, cả đám lần lượt xếp hàng PK, lần nào Lưu Xuyên cũng thua trận không hiểu vì sao, khống chế tốt thời gian và nhịp điệu PK để đám Trạch Văn có thể học tập được càng nhiều.
Các vị huấn luyện viên thắng mà chẳng hiểu tại sao, cho rằng cao thủ này thực sự có đam mê đặc thù gì đó.
– thua nhiều trận như vậy rồi còn vui vẻ thế? Thích bị cho ăn hành đến phát điên rồi à?
Server này có rất nhiều bang hội tiến vào, từ khi mở server đến giờ vẫn luôn bình tĩnh điềm đạm, đây là lần đầu tiên hội trưởng ba bang cùng xuất hiện ở một chỗ, không khí khắp hậu viện Thiếu Lâm Tự sặc mùi sai sai – liệu có đánh nhau luôn không?
Ngọn lửa hóng hớt nổi lên trong lòng đám game thủ, tin tức hội trưởng mấy bang đồng thời xuất hiện ở Thiếu Lâm Tự nhanh chóng lan khắp server. Rất nhiều người qua đường rảnh rỗi liền chạy tới Thiếu Lâm Tự hóng hớt.
Kết quả lại phát hiện ra…
Hội trưởng mấy bang này không những không đánh nhau, ngược lại còn rất hòa bình xếp hàng đánh vị cao thủ Đường Môn kia, đánh xong còn khách khí nói “Lần sau lại gặp” – cái tình huống quần què gì vậy? Đám quần chúng hóng hớt nghi hoặc vò đầu.
Trong một góc khuất trên nóc nhà hậu viện Thiếu Lâm Tự…
Hội trưởng Kinh Cức Điểu và hội phó Thái Sắc Anh Vũ của bang Đồng Tước nhận được tin cũng đi tới xem.
Cây bên cạnh là hội trưởng Giang Thành Tử của bang Hoa Hạ cũng đến hóng.
Nhìn qua bên phải, là mấy vị quản lý của bang Thất Tinh Thảo.
Đám hội trưởng mắt to trưng mắt nhỏ, nhất thời đều có chút xấu hổ!
Đường đường là hội trưởng một bang, lén lút trốn trên cây, chỉ để hóng hớt ba bang khác xếp hàng cho Đường Môn kia ăn hành, nói vụ này ra thốn tận óc…
Có điều làm hội trưởng không dễ dàng như vậy đó!
Bên Thất Tinh Thảo chạy tới chỉ thuần túy là vì Đoạn Trường Thảo muốn hóng trò vui, tưởng rằng mấy bang này muốn đánh nhau, ai dè không đánh, Đoạn Trường Thảo liền lui về.
Hội trưởng Giang Thành Tử của Hoa Hạ đến xem là vì nhiệm vụ đội phó Tạ an bài, anh muốn giám sát chặt chẽ hướng đi của Đường Môn nọ!
Còn hội trưởng và hội phó của Đồng Tước tới là vì sự nghi hoặc trong lòng.
Thái Sắc Anh Vũ mãi mà vẫn không nghĩ ra: “Hội trưởng, anh nói xem rốt cuộc cao thủ này có ý gì?”
Kinh Cức Điểu nhíu mày: “Tôi cũng chịu.”
Bang Đồng Tước bọn họ sau khi giành được Tam giáp phụ bản Thập Bát La Hán Trận thì không liên hệ Lưu Xuyên học hướng dẫn nữa, một là vì đã có kỷ lục tam giáp, không quan tâm thành tích làm gì. Còn một nguyên nhân khác, đó là sau khi Thiệu đội họp ở Bắc Kinh trở về, đột nhiên dặn dò hội trưởng Kinh Cức Điểu khu Bảy Điện tín mấy câu. Đến giờ Kinh Cức Điểu vẫn không nghĩ ra được ý tứ trong lời Thiệu đội dặn dò.
Thiệu Trạch Hàng gọi cậu ta tới văn phòng nói thẳng: “Nghe nói có một đội ngũ ở server mới phá kỷ lục Thế giới phụ bản Danh Kiếm Các phải không?”
Kinh Cức Điểu thật sự bội phục đội trưởng nhà mình từ tận đáy lòng!
Thiệu đội ngày nào cũng bận vô số việc, vậy mà cũng biết đến mấy tin vặt vãnh trong game như thế này! Tin tức nhạy bén quá đi!
Kinh Cức Điểu nói: “Đúng vậy đó Thiệu đội, đội trưởng của đội ngũ kia chơi Đường Môn Ám khí, khó tìm được nhân tài chỉ huy phụ bản, chúng tôi đang tính tìm hiểu anh ta thật kỹ, cố gắng lôi kéo về đây. Có điều trước có mấy bang lôi kéo anh ta cũng không đoái hoài, tôi đang suy nghĩ có nên nâng cao giá trực tiếp cho anh ta vào đoàn tinh anh số Một của bang không.”
Thiệu Trạch Hàng ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói: “Lôi kéo anh ta? Tôi khuyên mấy người đừng diễn trò cười trước mặt anh ta nữa.”
Kinh Cức Điểu ngẩn người: “… Tại sao vậy?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Mọi người đừng chọc vào vị cao thủ đó, cũng đừng nghĩ kéo anh ta tới Đồng Tước. Tình hình ở server mới có chút phức tạp, sau này thấy bang hội tranh đấu thì cố gắng đừng dây vào, không quan tâm tới. Bang hội trong game phải phát triển ổn định mới tốt.”
Kinh Cức Điểu lập tức gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, Thiệu đội!”
Ngoài miệng nói hiểu, nhưng trong lòng hiểu được chết liền!
Tại sao không thể lôi kéo cao thủ này? Spy của bang khác sao? Hay là đại thần dân gian tâm cao khí cao ngạo kéo không nổi?
Đến giờ Kinh Cức Điểu vẫn chẳng hiểu gì.
Thái Sắc Anh Vũ nói: “Hay có phải Thiệu đội nghe được gì rồi nên mới nhắc nhở chúng ta?”
Kinh Cức Điểu nói: “Cũng có thể. Dù gì Thiệu đội cũng ở trong giới chuyên nghiệp, quen nhiều cao thủ hơn chúng ta, anh ấy mới họp từ Đế Đô về, không chừng khi đi họp lại biết được gì đó… Vì không tiện nhiều lời nên nhắc chúng ta chú ý?”
Thái Sắc Anh Vũ đăm chiêu nói: “Vị cao thủ này kinh động đến cả Thiệu đội, hẳn là lai lịch không vừa?”
Kinh Cức Điểu nói: “Hay là tuyển thủ chuyên nghiệp?”
Đáp án của hai người thật ra đã gần với sự thật lắm rồi…
Thái Sắc Anh Vũ nói: “Gần đây tuyển thủ chuyên nghiệp còn lo thi đấu, hẳn là không có thời gian chơi game chứ?”
Kinh Cức Điểu nói: “Trừ phi đã giải nghệ rồi.”
Thái Sắc Anh Vũ nói: “Tuyển thủ giải nghệ gần đây không có ai chơi Đường Môn Ám khí cả.”
Kinh Cức Điểu gật đầu nói: “Đúng vậy. Hơn nữa hôm đó PK tôi còn thắng anh ta. Trình độ của tôi trong game có thể coi như tàm tạm, nhưng chắc chắn không thể thắng được tuyển thủ chuyên nghiệp. Nếu anh ta là tuyển thủ chuyên nghiệp thì quả thực cũng quá gà rồi.”
Thái Sắc Anh Vũ tán đồng: “Đúng đấy, người này đi phụ bản còn tạm chứ PK gà hết biết, nhìn anh ta PK với mấy hội trưởng có thắng nổi ván nào đâu.”
Sau đó lại lệch khỏi quỹ đạo sự thật ngày càng xa…
Lưu Xuyên vì để che giấu thân phận mà đi chơi Đường Môn Ám khí, hôm nay lại thua liên tục trong tay mấy vị hội trưởng, tủm tỉm tiễn đoàn huấn luyện toàn sao rời đi.
Sau đó mấy người lại lén thảo luận trong group QQ, tiện tay thêm cả Cá con vào.
Lưu Xuyên sắp xếp lại toàn bộ video theo tên lưu phái rồi gửi vào kho chung, nói: “Mọi người mở clip mình quay ra rồi sửa tên theo lưu phái và thời gian. Down hết về tua chậm động tác nhìn cho kỹ, đọc được hết các kỹ năng, làm quen với combo của các loại lưu phái.”
Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Xuyên tiếp tục dặn dò: “Đi phụ bản và đánh đấu trường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bây giờ mọi người còn chưa lên cấp cuối, trước cứ luyện từ những kỹ năng cơ bản nhất đã. Xem nhiều lần những video quay từ góc nhìn thứ nhất của tôi, chú ý cách di chuyển một chút. Đến khi mọi người hiểu được hòm hòm rồi thì tôi sẽ không ra đánh nữa mà bảo cao thủ các bang lớn đánh với mọi người, luyện tập thực chiến nhiều một chút cũng tốt cho các cậu.”
Lý Tưởng nhịn không được nói: “Cách này của sư phụ xa hoa quá đi! Vậy mà còn gọi được hội trưởng các bang lớn tới luyện tập cùng bọn tôi!”
Lưu Xuyên cười nói: “Vì cậu quá gà, trước giờ đánh rank toàn gặp newbie. Cả ngày chỉ đánh với newbie thì khá lên thế nào được.”
Giang Thiếu Khuynh bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chỉ khi đánh thường xuyên với cao thủ thì trình độ mới ngày càng tiếp cận cao thủ. Những người đội trưởng tìm đến đều là cao thủ đứng đầu các bang, không chỉ giỏi phụ bản mà đánh đấu trường cũng leo lên chiến giới thứ Sáu cả rồi. Học cách đánh của bọn họ nhiều một chút sẽ có lợi rất nhiều cho các cậu.”
Lý Tưởng hưng phấn nói: “Đã hiểu! Có nhiều cao thủ dạy dỗ như thế, tôi mới nhận ra mấy kỹ thuật PK mình biết hồi trước toàn ếch ngồi đáy giếng!”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Lần sau có thể gọi Ngũ Độc Cổ sư đến không?”
Cá con cũng vào góp vui: “Đội trưởng gọi buff qua luôn đi! Tôi cũng muốn học cách buff!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được rồi, lần sau.”
Mọi người tải video xong, lúc này mới quay về giao diện game, Lưu Xuyên nhấp chuột phải xin gia nhập đội của Thanh Phong Đạo Trưởng.
Thanh Phong Đạo Trưởng nhường lại chức đội trưởng cho hắn, tiện thể giao dịch hết những trang bị tím level 35 của Đường Môn mà bọn họ đi phụ bản có được.
Lưu Xuyên mỉm cười trong kênh đội: “Đi phụ bản tiếp, chúng ta phải nhanh nhanh lên level 40 mới được.”
Cá con nghi hoặc nói: “Lên level 40 có vụ gì à?”
Lưu Xuyên nói: “Đánh boss Thế giới.”
Cá con tò mò hỏi: “Boss Thế giới? Chúng ta tới góp vui à? Nhiều bang lớn vậy, chúng ta đến làm vật hi sinh đỡ đòn thôi.”
Lưu Xuyên nói: “Chúng ta không đi góp vui, đi cướp boss đó.”
Cá con: “…”
Lưu Xuyên nói: “Tôi cũng có nhiệm vụ cho Cá con đấy, khi đó Ngũ Độc kéo boss, cậu phải buff cho cậu ấy. Nếu Ngũ Độc nhà tôi chết, lỗi đổ hết lên đầu cậu.”
Cá con sợ ngây người: “Tôi?!”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, chính là cậu!”
Cá con: “…”
Cái đội cố định này rốt cuộc định làm gì vậy! Sao lại muốn cướp boss Thế giới từ miệng các bang lớn thế này?
Cá con nhất thời cảm thấy có nguyên một ngọn núi khổng lồ trên đầu – thật sự là áp lực nặng như núi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận