Không có cao thủ bang hội giúp sức, năm người Lưu Xuyên đánh phụ bản anh hùng quả thực có hơi cố hết sức.
Cũng may là hôm nay sau vài lần đi phụ bản thì trang bị của mọi người đều có thay đổi, Trạch Văn và Lưu Xuyên mỗi người có vũ khí và quần áo level 35, Cá con nhặt được vòng cổ và nhẫn tím level 35, đại sư cũng có được đai lưng và giày tăng chống chịu.
So với những lần đoàn diệt liên tục hôm qua, hôm nay đánh thuận lợi hơn rất nhiều.
Cày nốt hai lượt phụ bản còn lại, mấy người khác đều đã lên level 36, hôm nay vì Lưu Xuyên vắng mặt ba lượt nên kinh nghiệm hụt một chút, mọi người lại lập đội vào phụ bản thường cày thêm mấy lượt, cuối cùng Lưu Xuyên cũng lên level 36.
Giang Thiếu Khuynh hỏi: “Anh còn ba lần đi phụ bản anh hùng, có cần tổ đội qua đường không?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không cần, chúng ta đi luyện khinh công. Mai Hoa Thung Thiếu Lâm Tự, đi nào!”
Lưu Xuyên trực tiếp gửi lời mời đồng đội đi theo, mọi người nhấn đồng ý, liền tự động đi thẳng một đường theo đội trưởng đến Mai Hoa Thung Thiếu Lâm Tự.
Lý Tưởng nhìn bãi cọc cao thấp lô nhô trước mặt, vừa sửng sốt lại vô cùng hổ thẹn: “Tôi làm nhiều nhiệm vụ môn phái Thiếu Lâm vậy rồi mà hoàn toàn không biết Thiếu Lâm Tự có nơi như thế này…”
Lưu Xuyên nói: “Nhiệm vụ khiêu chiến Mai Hoa Thung Thiếu Lâm Tự mở ở level 60, cậu còn chưa gặp được. Trong game có rất nhiều nơi như thế này, đợi đến khi thạo Mai Hoa Thung thì chúng ta lại đổi nơi khác, qua Loạn Thạch Trận ở sa mạc ở Tây Vực.”
Ngô Trạch Văn hứng thú nói: “Loạn Thạch Trận là nơi nào? Cũng để luyện khinh công à?”
Giang Thiếu Khuynh giải thích: “Loạn Thạch Trận khó hơn Mai Hoa Thung, Mai Hoa Thung cọc tĩnh, Loạn Thạch Trận thì đá không chỉ xếp cao thấp lộn xộn mà còn vì có bão cát lớn mà thường xuyên thay đổi, di chuyển biến hóa khôn lường, đồng thời thay đổi cả tầm nhìn người chơi.”
Ngô Trạch Văn càng cảm thấy hứng thú: “Kiểu mê cung dã ngoại sao?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy. Không chỉ khảo nghiệm thao tác mà còn đòi hỏi khả năng điều chỉnh tầm nhìn. Khiêu chiến khinh công ở Loạn Thạch Trận khó hơn Mai Hoa Thung mấy lần.”
Lưu Xuyên đi tới cọc gỗ đầu tiên, nói: “Nào, giờ chúng ta vượt Mai Hoa Thung đã.”
Dứt lời hắn liền bật lên, trực tiếp đáp xuống cây cọc đầu tiên.
Thanh Phong Đạo Trưởng dùng Thê vân tung theo sát, điểm rơi chuẩn xác không lệch chút nào.
Ngô Trạch Văn là người thứ ba nhảy lên, từ sau lần Đường Môn chỉ dạy riêng cho cậu, ngày nào cậu cũng trích chút thời gian đến đây luyện khinh công, chỉ trong thời gian ngắn đã tiến bộ thần tốc, bay qua đủ 49 cây cọc gỗ trong vòng năm phút.
Lý Tưởng chơi Võ Lâm lâu như vậy rồi, thao tác khinh công cũng tạm ổn, bay lên thứ tư.
Mọi người đều nghĩ Cá con mới tới không bay nổi, ai dè cũng nhảy lên cực kỳ chuẩn xác.
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cá con, từng luyện khinh công rồi hả?”
Cá con đứng trên cọc gỗ, nghiêm túc đáp: “Mấy game tôi từng chơi có rất nhiều khinh công, tôi nắm được thao tác cơ bản mà! Có điều kỹ năng khinh công của game này hơi nhiều nên tôi chưa rõ phải nối skill ra sao.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu nhìn tôi làm mẫu, tôi vừa nhảy vừa đánh máy tôi dùng skill gì, sau đó cậu làm theo tôi.”
Cá con hưng phấn nói: “Được!”
Lưu Xuyên bay một lần từ cây cọc đầu tiên, cố ý làm thật chậm để mọi người nhìn mẫu, nhảy một lúc liền đứng lại giảng giải, ngoại trừ đạo trưởng và Ngô Trạch Văn thì Lý Tưởng và Cá con đều chăm chú lắng nghe để học theo.
Khả năng học tập của cả hai đều rất tốt, tuy ban đầu còn ngã mấy lần thành bánh thịt nhưng sau vài lần luyện tập đã có thể qua ải thuận lợi.
Giang Thiếu Khuynh thì đương nhiên không cần luyện, Lưu Xuyên nhìn đạo trưởng hoàn thành Mai Hoa Thung cực kỳ phóng khoáng, nhịn không được gửi tin nhắn: “Đạo trưởng, kỹ năng cơ bản của cậu vững thật. Trước đây khi còn ở đội tuyển chắc cũng mất thời gian luyện khinh công lắm đúng không?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ, ngày nào cũng luyện khinh công di chuyển ba tiếng.”
Lưu Xuyên nhịn không được mà thở dài.
Tuyển thủ chuyên nghiệp nhìn qua thì hào nhoáng nhưng sự thật là bọn họ phải trả giá rất nhiều, nhiều hơn người chơi game phổ thông mấy lần thậm chí mấy chục lần.
Từ sáng sớm đến tối muộn đều chỉ cắm mặt vào máy tính, luyện đi luyện lại một dạng thao tác không biết bao nhiêu lần. Nhảy qua một nơi mười lần liên tục có lẽ không thấy phiền nhưng nếu phải làm một trăm, một ngàn lần thì sao? Ngày nào cũng bị bắt luyện thì sao?
Nếu không có kiên nhẫn và nghị lực nhất định, chắc chắn không thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Mặc dù Lưu Xuyên được phong thần trong giới chuyên nghiệp này, nhưng lúc trước hắn cũng kiên trì bước từng bước một như thế, nền tảng vững chắc là điều kiện tất yếu để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, chỉ khi căn cơ vững chắc thì mới có thể đảm bảo được phản ứng nhanh nhạy như phản xạ có điều kiện khi chiến đấu thực sự.
Nền tảng của đạo trưởng rất vững chắc, rõ ràng đã rất nghiêm túc khắc khổ khi còn ở trại huấn luyện.
Mọi người luyện tập ở Mai Hoa Thung gần một tiếng, vì có đồng đội bên cạnh nên mọi người vừa tập vừa tám nhảm cũng không thấy nhàm chán.
Cá con thật sự có năng khiếu, Lưu Xuyên cầm tay chỉ dạy một lần đã nhanh chóng học được theo.
Ban đầu ngã cho đầu váng mắt hoa, sau một lần thuận lợi qua ải thì những lần tiếp theo thao tác mượt mà như nước chảy mây trôi.
Cá con vừa nhảy vừa vui vẻ nói: “Hóa ra là như vậy! Khinh công game này chơi vui thật đó!”
Giang Thiếu Khuynh nhịn không được nhắn cho Lưu Xuyên: “Ngư Nhi Thủy Trung Du này có năng lực học tập tốt thật.”
Lưu Xuyên vui mừng nói: “Tốc độ tay nhanh, ý thức còn loạn, cũng may hiện tại mới chỉ hơn 30 cấp, suy nghĩ chưa bị đóng khung. Nếu cứ theo chúng ta thăng cấp, chậm rãi bồi dưỡng ý thức, sau này chắc chắn sẽ giỏi, dù sao cũng có nền tảng rồi.”
Giang Thiếu Khuynh nghĩ nghĩ lại nói: “Vừa rồi anh đánh hết tên các chiêu khinh công ra chính là để cậu ấy quên hết những game trước đây, học lại từ đầu sao?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy. Hiện tại bắt đầu từ từ tẩy não, vẫn kịp.”
Hai người đang nói chuyện thì thông báo từ hệ thống hiện ra ở góc dưới bên trái màn hình –
Hảo hữu [Thất Dạ Tuyết] của bạn đã lên mạng.
Hai mắt Lý Tưởng sáng bừng, lập tức gửi lời mời vào đội.
Tần Dạ thực sự chẳng biết làm sao, vừa đăng nhập đã thấy đại sư mời vào đội, làm nhiều thành quen…
Tốc độ mời của đại sư có thể so với tốc độ “Hoan nghênh đăng nhập” của hệ thống…
Tần Dạ ấn đồng ý, vào đội lại thấy bên trong có đến năm người, anh vừa vào thì đội cũng đủ sáu người.
Đây là lần đầu tiên Lưu Xuyên quay lại game mà đội đủ người hết chỗ.
Lý Tưởng lập tức nói trong kênh đội: “Sao muộn vậy rồi Dạ Dạ còn onl, lại mất ngủ à?”
Tần Dạ nói: “Về ký túc xá mở máy tính, chán quá nên lên xem thế nào. Sao thế, lại có đồng đội mới à? Cá con này là ai?”
Lưu Xuyên mỉm cười giới thiệu: “Buff mới thu nạp đấy.”
Cá con thấy đồng môn Nga Mi, bỗng cảm thấy thật thân thiết, lập tức chào hỏi nói: “Tôi là buff mới tới, mong được quan tâm nhiều hơn!”
Lưu Xuyên nói: “Dạ Dạ chỉ đạo cho Cá con một chút. Cậu ấy chưa nắm chắc tiết tấu kéo máu của Nga Mi đâu.”
Tần Dạ cũng quyết đoán đi tới Mai Hoa Thung.
Lý Tưởng ân cần khinh công bay xuống: “Dạ Dạ để tôi qua đón bạn!”
Lý Tưởng vốn tưởng Mai Hoa Thung khó như vậy chắc chắn Dạ Dạ sẽ ngã thành bánh thịt, cậu định dùng kỹ năng Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm để kéo Dạ Dạ qua đám cọc gỗ lên nơi cao nhất. Ai dè không đợi Lý Tưởng tới đón, Tần Dạ đột nhiên thả người bật nhảy, xoẹt xoẹt xoẹt khinh công n đoạn, nhảy một hơi lên thẳng cây cọc cao nhất mà đám Lưu Xuyên đang đứng. Chỉ dùng chưa đến ba phút để bay từ cây cọc đầu tiên đến cây cọc cuối cùng!
Lý Tưởng: “…”
Chẳng phải người này là tân thủ sao? Không phải hôm trước mới ngã chết dưới núi sao? Sao tự nhiên lại lợi hại thế này!
Đổi người cầm nick đúng không!!
Lưu Xuyên thấy Tần Dạ tới, liền nói: “Thế này đi, chẳng bằng chúng ta chia đội luận bàn, đánh 3v3 một lần thử xem. Đại sư, Dạ Dạ, Cá con một đội, tôi, đạo trưởng và Ngũ Độc một đội. Cá con kéo máu cho bọn họ.”
Tần Dạ hỏi: “Không chiến ở Mai Hoa Thung luôn?”
Lưu Xuyên xấu hổ!
Đại thần ơi cậu đánh giá cao đám gà mờ này quá rồi, đi đường còn chưa vững không chiến cái gì ở đây, nếu đánh trên không thì ngã hết thành bùn cho xem.
Lưu Xuyên nói: “Không đánh trên này, đi xuống hết đi, tìm bãi đất trống đánh.”
Tần Dạ gật đầu, nhảy xuống đầu tiên.
Lưu Xuyên tự mình rời đội, kéo Trạch Văn và đạo trưởng vào, đội bên kia vẫn còn lại ba người.
Cứ thế thành một đội hai damage một buff đánh với một đội ba damage.
Chắc chắn bên này Lưu Xuyên lợi về sát thương hơn, Đường Môn, Ngũ Độc là hai damage tầm xa, đạo trưởng có thể khống chế, thoạt nhìn phần thắng sẽ cao hơn. Nhưng bên đội của Tần Dạ lại toàn diện hơn, đại sư là tanker siêu trâu, da dày thịt béo khó chết, Tần Dạ là thích khách sắc bén, bùng nổ cao, trong đội còn có buff, đội hình kiểu này rất thích hợp để đánh về late game. Dù sao bên này hết máu không có ai thêm cho, mà bọn họ mất máu còn buff hồi lại cho.
Đánh nhau 3v3 kiểu này, hai bên đều phải lựa chọn cửa đột phá.
Lưu Xuyên nghĩ rất nhanh, đơn giản chỉ cần giết được Tần Dạ. Buff có đại sư bảo vệ, tự thân cũng có nhiều skill giữ mạng, nhất thời khó để đánh chết ngay. Giờ khống chế buff giết Tần Dạ thật nhanh, sát thương chủ lực là Tần Dạ vừa chết thì bên kia một tank một buff xác định đầu hàng.
Mà bên Tần Dạ lại có chút khó xử, khi gặp đội hình nhiều damage kiểu này, rốt cuộc nên đánh ai trước rất dễ mâu thuẫn, lúc này mới cần đến một chỉ huy và khả năng phối hợp.
Một trận chiến 3v3 điển hình, đương nhiên những yếu tố cần suy xét đến phức tạp hơn đi phụ bản rất nhiều!
Tần Dạ thấy Lưu Xuyên chia người kiểu này lập tức hiểu ra, anh nhắn riêng cho Lưu Xuyên nói: “Cậu muốn luyện thao tác cho con Cá này à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi. Tôi sẽ không nương tay đâu, cậu cũng cứ đánh hết sức đi. Cho Cá con áp lực lớn để tôi xem cậu ta phát huy thế nào.”
Tần Dạ nói: “Ok.”
Hai bên chia đội ổn thỏa, Lưu Xuyên và Giang Thiếu Khuynh nghĩ giống hệt nhau, cùng dặn dò Ngô Trạch Văn: “Tập trung đánh Thất Dạ Tuyết!”
Bên kia Tần Dạ lại hạ lệnh khác: “Đại sư đi phía trước chắn sát thương, Cá con hồi máu cho tôi tử tế, tôi sẽ giết Ngũ Độc trước!”
Tuy là đội người quen huấn luyện nhưng ngay từ giây đầu tiên đối chiến đã nồng nặc mùi thuốc súng, mọi người đều cực kỳ nghiêm túc tập trung!
Tính cách của Tần Dạ vốn dứt khoát, một khi bắt đầu lập tức tập trung, mở kỹ năng tăng tốc độ di chuyển của Nga Mi, trực tiếp khinh công vọt tới!
Lý Tưởng bên cạnh phối hợp bảo vệ, quăng thêm một chiêu Kim chung tráo lên người Tần Dạ. Ánh sáng vàng kim tỏa ra quanh người Tần Dạ trong tám giây liên tục. Kim chung tráo là kỹ năng giúp đồng đội hấp thụ hết thương tổn của Thiếu Lâm Phật. Nói cách khác, trong khoảng thời gian này, toàn bộ thương tổn mà Tần Dạ nhận vào sẽ chuyển hết sang cho Thiếu Lâm! Đây chính là loại bảo tiêu máu trâu thực sự!
Cá con bắt đầu bạo tốc độ tay điên cuồng chồng Thanh tâm chú lên Thiếu Lâm, tiện thể cũng chồng cho Tần Dạ vài tầng.
Ngô Trạch Văn thấy Nhiếp hồn trảo của Nga Mi quét tới, nhất thời có hơi căng thẳng, tay cũng đổ mồ hôi. Dù sao cậu cũng là người mới chơi, số lần PK ít thê thảm, huống chi còn phải đánh với loại cao thủ hàng đầu như Tần Dạ. Tần Dạ ra tay nhanh như sấm sét, sẽ khiến tâm lý người ta rơi vào cảm giác áp bách nặng nề. Trong nháy mắt trên người Ngô Trạch Văn đã bị cào cho xuất huyết mấy tầng!
Lưu Xuyên vội vàng đánh chữ: “Chạy ra phía sau tôi!”
Ngô Trạch Văn hiểu ý, khinh công bay về phía sau Đường Môn, triệu hồi cóc độc rồi hiến tế ngay lập tức, tăng 400% khả năng chống chịu cho bản thân!
Nhưng Tần Dạ cũng không bỏ qua cho cậu, rất ít người bị cao thủ Tần Dạ hàng đầu liên minh đuổi giết mà thoát được. Kỹ năng tăng tốc của Nga Mi Trảo cực kỳ có ích, tiến lên vài lần liên tục liền đuổi kịp tới trước mặt Ngũ Độc, tiếp tục tung ra một combo sắc bén!
Lưu Xuyên lập tức tung ra ba loại ám khí Đường Môn, phi tiêu, châm độc, đinh bạc, dồn toàn bộ về phía Cá con!
Cá con nhất thời kinh hãi! Lập tức luống cuống tay chân kéo máu cho mình, không ngờ đạo trưởng lại quăng thêm vài trận pháp phụ trợ nữa, Lưỡng nghi trận giảm tốc độ di chuyển, giảm 50% chống chịu, Tam thanh trận hồi mana, Tứ tượng trận tăng chí mạng và bạo kích.
Dưới sự hỗ trợ của trận pháp, lực tấn công của Lưu Xuyên tăng lên gấp đôi!
Còn Cá con bị trận pháp của đạo trưởng ảnh hưởng, sức phòng ngự hạ xuống còn một nửa!
Trong mười giây, cậu dám giết Ngũ Độc nhà tôi, tôi sẽ giết buff của cậu!
Loại cao thủ như Lưu Xuyên và Tần Dạ muốn giết người trong nháy mắt chắc chắn sẽ bùng nổ tốc độ tay, trong mười giây kia hai người chắc chắn đã đạt tới tốc độ hơn 500. Ám khí của Lưu Xuyên phi ra như cánh hoa rơi, nhiều đến mức khiến người ta nhìn không rõ. Bạch cốt trảo của Tần Dạ lại càng thêm sắc bén, Giang Thiếu Khuynh ở bên cạnh nhìn mà kinh sợ, hai vị đại thần đánh tùy tiện thôi cũng nghiêm túc như vậy, có thể nhìn ra sự tôn trọng của Lưu Xuyên với trình độ của mấy người đồng đội này!
Ngũ Độc bị giết, màn hình của Cá con cũng chuyển sang màu xám.
Hai bên một mạng đổi một mạng!
Lưu Xuyên lập tức chuyển sang đánh Lý Tưởng, mà Tần Dạ lập tức xoay người về phía đạo trưởng Võ Đang.
Đạo trưởng chuyên khống chế đương nhiên không phải là đối thủ của dạng chuyên công kích như Nga Mi Trảo, lại thêm việc không có buff, máu của đạo trưởng mất nửa cây trong nháy mắt. Hiện tại Lưu Xuyên đang chơi Đường Môn Ám khí, Đường Môn Ám khí không có skill khống chế, hắn không thể dùng con rối ngăn cản Tần Dạ, dứt khoát không thèm quan tâm đến Tần Dạ nữa, trực tiếp bùng nổ liều mạng đánh Thiếu Lâm!
Tuy Lý Tưởng da dày thịt béo giỏi chịu đòn, nhưng trình độ của Lưu Xuyên cao hơn cậu rất nhiều, sau khi đạo trưởng ngã xuống không lâu thì Lý Tưởng cũng sấp mặt, lại là một mạng đổi một mạng!
Hai bên mỗi bên chết hai người, còn lại Lưu Xuyên và Tần Dạ 1v1.
Tần Dạ vọt vào trận địch, một chấp hai nên hiện tại đã thấp máu. Còn Lưu Xuyên vì từ đầu đến cuối không ai đánh hắn nên gần như đầy máu!
Ai thua ai thắng đã biết rõ.
Có điều Tần Dạ cũng gây không ít phiền toái cho Lưu Xuyên, Lưu Xuyên đánh anh vẫn luôn phải tập trung tinh thần cao độ. Người này dù thấp máu cũng vẫn sắc sảo như trước, không hề kinh sợ, dù chết cũng chết cực kỳ ngầu.
Lưu Xuyên đánh chết Tần Dạ, bất đắc dĩ nói: “Cậu có cần nghiêm túc vậy không… Còn nửa máu mà vẫn muốn đánh với tôi.”
Tần Dạ nói: “Cậu bảo không nương tay còn gì.”
Lưu Xuyên thoáng cười, nói vào kênh đội: “Nhập hai đội vào đi, tổng kết đã.”
Mọi người lại vào đội thêm lần nữa, Cá con chết quá nhanh, khóc không ra ước mắt, nói vào chat đội: “Xin lỗi, tôi bơm máu không kịp, sát thương của đội trưởng nhiều quá…”
Tần Dạ không thèm khách sáo nói: “Vừa bắt đầu đáng ra cậu phải chồng Thanh tâm chú cho mình trước, không cần chỉ lo cho mỗi đồng đội. Khi giao tranh tổng, quan trọng nhất là buff phải sống, chỉ khi cậu sống thì đồng đội mới sống được. Đôi khi cậu không thể lo cho toàn bộ đồng đội, bắt buộc phải cân nhắc xem nên cố hay thôi.”
Cá con ngây ngốc lắng nghe.
Buff phải tự sống sót trước, hồi máu phải biết khi nào nên dừng, cậu đều biết hết những điều này, nhưng khi thực chiến quả thực suy nghĩ không theo kịp tốc độ tay, rất dễ ấn loạn cào cào.
Tần Dạ tiếp tục nói: “Ban đầu đại sư dùng Kim chung tráo cho tôi, đáng nhẽ ngay lúc đó cậu phải ý thức được bên kia sẽ chuyển mục tiêu sang đánh mình, phải giữ lại Ngư chu xướng vãn cho bản thân.”
Cá con xấu hổ nói: “Tôi thấy bọn họ xông tới đánh bạn, còn nghĩ bọn họ muốn giết bạn…”
Tần Dạ nói: “Vì thế mới phải tùy cơ ứng biến, mọi người đừng dễ dàng tự ép đi chiêu thức của mình như thế, giữ chặt trong tay chờ đến khi khẩn cấp.”
Cá con lập tức gật đầu: “Đã biết!”
Tần Dạ lại nói: “Còn đại sư nữa, cậu dùng Kim chung tráo cho tôi cũng không đúng thời điểm. Kỹ năng Kim chung tráo này hấp thu thương tổn cho đồng đội, phải dùng cho đồng đội khi thời khắc mấu chốt, ví dụ như đồng đội bị đánh hội đồng sắp chết thì dùng để giữ mạng cho đồng đội mình. Vừa vào cậu đã vội vàng ném Kim chung tráo cho tôi, bên kia chỉ cần IQ bình thường sẽ dừng không đánh tôi nữa, như vậy skill của cậu coi như phí phạm, hiểu không?”
Lý Tưởng: “…”
Bị vợ không khách khí mắng mấy câu, bạn học Lý Tưởng gãi đầu đỏ mặt nói: “Khụ, tại chưa bao giờ đánh đoàn chiến bằng Phật Thiếu Lâm, vốn chỉ muốn bảo hộ bạn thật tốt…”
Tần Dạ là đội phó đội tuyển Trường An, mỗi lần khi thi đấu xong chắc chắn anh cũng nhận xét sắc bén để dạy dỗ thành viên trong đội như vậy, làm nhiều thành quen.
Cái gọi là quen rồi thì thành đương nhiên, Lưu Xuyên bảo mọi người vào đội tổng kết, Tần Dạ quen thói liền bắt đầu phân tích đủ loại sai lầm.
Nói xong mới nhận ra mình hơi hăng quá, hung hăng với mấy con gà này làm gì, bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Dạ Dạ phân tích đúng hết rồi, bên này tôi cũng phải nói với Ngũ Độc nhà tôi, khi giao tranh tổng phải giữ vị trí thật tốt. Bên này ba người chúng ta không có hàng trước, cậu không rõ phải đứng như thế nào, khi lên đấu trường thật sự sẽ có phân công vị trí, bình thường đại sư đều sẽ đứng trước, cận chiến gây damage đứng sau, đánh xa đứng sau cùng xa nhất. Cậu nhớ kỹ phải đứng sau tôi, trốn khỏi sát thương, thả diều từ xa mới là mấu chốt trong việc tấn công của chúng ta.”
Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi.”
Lưu Xuyên lại nói: “Muốn khen đạo trưởng một chút, đạo trưởng phát huy rất khá, trận pháp tung ra chuẩn xác, hơn nữa trước khi chết còn bào đi rất nhiều máu của Dạ Dạ giúp tôi, coi như dọn đường cho tôi thắng, cái nhìn đại cuộc và ý thức đều chín!”
Giang Thiếu Khuynh được Xuyên đội khen, tâm tình cũng hơi kích động, cảm giác mình chơi phụ trợ cũng rất ổn.
Đúng là cậu nhìn ra việc Lưu Xuyên muốn 1v1, 2v2, cuối cùng sẽ solo với Tần Dạ.
Vì vậy khi Lưu Xuyên đánh Thiếu Lâm, cậu cùng dùng trận pháp của Võ Đang cố hết sức để đánh Tần Dạ, khiến cho khi Lưu Xuyên solo với Tần Dạ thì không những Tần Dạ đã mất rất nhiều máu mà trên người còn cả đống trận pháp giảm phòng ngự, Lưu Xuyên thắng cũng thoải mái hơn.
Lý Tưởng gửi một đống hoa tươi trong chat đội: “Dạ Dạ lợi hại quá đi! Tôi còn tưởng bạn là tân thủ, ai dè thâm tàng bất lộ! Mấy hôm trước còn ngã chết dưới núi, hôm nay đã khiến người ta nhìn bằng con mắt khác. Tôi còn nghi liệu có phải bên kia máy tính là người khác cầm nick của bạn hay không đây?”
Tần Dạ: “…”
Tôi rơi xuống núi là vì cậu ăn nói ngu ngốc, tôi trượt tay ok?
Lý Tưởng hưng phấn nói: “Hay đánh lại lần nữa đi?”
Lưu Xuyên cười nói: “Mới 3v3 mà mấy cậu đã luống cuống tay chân, còn đòi đánh gì nữa, luyện kỹ thuật cho tốt đã đi. Tự đi đánh cọc gỗ luyện combo, Cá con lại đây tôi solo với cậu, cậu chỉ cần hồi máu cho chính mình, để xem kiên trì được bao lâu.”
Cá con ủ rũ ngoan ngoãn đi tới trước mặt đội trưởng, chuẩn bị sẵn tâm lý chờ bị đội trưởng hành cho ra bã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận