Lưu Xuyên nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó vào phòng tắm tắm rửa sơ qua một chút.
Sau khi tắm xong đi ra thì thấy đám Lý Tưởng cũng vừa hết trận, Lý Tưởng quay đầu lại nói: “À đúng rồi Lưu Xuyên, bên khoa bọn tôi phần lớn buổi sáng đều trống tiết nên buổi tối ba đứa sẽ ngủ hơi muộn một chút, không biết thói quen sinh hoạt của anh thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không sao đâu, tôi cũng thuộc đảng cú đêm.”
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi!” Lý Tưởng yên tâm, tiếp tục giới thiệu, “Ngoài ban công ký túc xá có máy giặt, đây là tài sản chung của mọi người, trong tủ còn có một cái máy xay sữa đậu nành và nồi cơm điện nữa, tại bọn tôi hay nấu cơm trong phòng, anh cần dùng cái gì thì cứ tự nhiên nha.”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Bình thường mấy cậu đều nấu cơm trong phòng hết à?”
Lý Tưởng cười nói: “Thật ra vì lười đó, khi nào không muốn xuống căn-tin mua cơm thì bọn tôi nấu mỗi đứa một gói mì tôm trong phòng. Bọn tôi có đủ các loại mì luôn, từ bò kho, hải sản tôm tươi cho đến canh sườn, gà hầm nấm, anh muốn ăn gì cứ thoải mái lấy ra mà nấu nha!”
Lưu Xuyên: “…”
Sao lời anh bạn nhỏ này nói ra lại xót xa đến thế?
Lý Tưởng nói: “Đợi lúc nữa chúng ta tới Minh Nguyệt Lâu liên hoan đi, tôi là trưởng phòng ký túc này nên tôi sẽ đãi, coi như để chào mừng bạn cùng phòng mới!”
Lưu Xuyên cười nói: “Vậy tôi không khách sáo đâu nha, cảm ơn xá trưởng.”
Bạn học Lý Tưởng quả đúng là “trưởng ký túc xá xịn chuẩn Trung Quốc”, cực kỳ hào phóng cầm ví tiền kéo ba người bạn cùng phòng tới Minh Nguyệt Lâu nằm ở ngoài cổng phía Đông của trường, tiện thể khi đi còn mua thêm vài lốc bia lạnh.
Minh Nguyệt Lâu chủ yếu phục vụ món Hồ Nam vì đầu bếp là người Trường Sa, đặc sản Hồ Nam ở đây chuẩn vị nên nổi tiếng gần xa, chưa kể quán lại ở gần cổng trường nên được đám sinh viên hoan nghênh nhiệt liệt. Hiện tại đang đúng giờ cơm tối, khách khứa ra vào tấp nập trong quán ăn, cũng may bọn họ số hên, tìm được một bàn còn trống.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Lý Tưởng liền mở miệng hỏi: “Lưu Xuyên, anh là người ở đâu?”
Lưu Xuyên nói: “Bắc Kinh.”
Lý Tưởng nói: “Ồ, tôi là dân Trường Sa, quên không hỏi ý kiến mà đã mời anh đi ăn món Hồ Nam, không biết anh có ăn được cay không? Nếu không ăn cay thì chúng ta gọi mấy món không cay cũng được.”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Không sao, tôi không khảnh ăn lắm, cứ gọi thoải mái đi.”
Lý Tưởng nghe vậy thì không dài dòng nữa, thoải mái cầm menu gọi nguyên một bàn toàn món ngon đặc sản Hồ Nam, sau đó bắt đầu khui bia mua lúc nãy, lần lượt rót vào cốc của từng người, đứng lên nói: “Nào, chạm cốc cái đã, chào mừng Lưu Xuyên gia nhập phòng 301 của chúng ta!”
Lưu Xuyên cũng đứng dậy chạm cốc với đám bạn phòng mới, sau đó nể mặt mọi người uống một hơi cạn sạch, coi như anh em chính thức làm quen.
Trong lúc chờ đồ ăn, Lý Tưởng nhiệt tình hỏi: “Đúng rồi Lưu Xuyên này, account Đường Môn của anh đã bao giờ đi đánh đấu trường xếp hạng chưa? Ba đứa phòng chúng ta cùng với hai đứa cùng lớp ở tầng trên hay lập team cùng nhau đi đấu trường tranh cờ, nếu như anh bảo muốn gia nhập thì chi bằng vào team bọn tôi luôn đi, thêm anh thì sẽ đủ một đội cố định sáu người luôn.”
Lưu Xuyên hỏi: “Các cậu đánh tới chiến giới mấy rồi?”
Lý Tưởng sảng khoái nói: “Đến bậc cao cấp của chiến giới thứ tư rồi, đang chuẩn bị xông lên chiến giới thứ năm nè.”
Lưu Xuyên khen ngợi: “Ái chà, cũng xịn quá nha.”
Lưu Xuyên nói câu này cũng không phải đang khách sáo, vì có liên minh thi đấu chuyên nghiệp nên phía nhà phát hành Võ Lâm cũng phát triển quy tắc hình thức tranh tài trong game khá hoàn thiện. Đánh đấu trường có chế độ “Phân cấp chiến giới” cực kì khắt khe, theo thứ tự từ thấp đến cao bao gồm chiến giới thứ nhất, thứ hai đến chiến giới thứ bảy. Mỗi chiến giới lại được chia ra ba loại cấp bậc là sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Muốn lên chiến giới đòi hỏi phải có điểm tích luỹ, thi đấu thắng sẽ được cộng điểm, thua thì sẽ bị trừ điểm, muốn thăng hạng cũng chẳng dễ dàng gì.
Đối với đám chơi nghiệp dư trong game thì đảng gà mờ tay tàn đều giãy giụa đau khổ từ chiến giới thứ ba trở xuống, còn từ chiến giới thứ tư thì gamer đã đạt tiêu chuẩn trung bình khá, chiến giới thứ năm thì có thể coi là cao thủ chơi game, chiến giới thứ sáu đa số đều là tinh anh và hội trưởng các bang hội lớn.
Còn về chiến giới thứ bảy, chính là dạng cao không với tới.
70% cao thủ trong chiến giới thứ bảy là tuyển thủ chuyên nghiệp, 30% còn lại có một lượng lớn là clone mà tuyển thủ các đội tuyển lén lập do không muốn bị người khác nhận ra. Ở đây clone bay đầy trời, phần lớn là nhân sĩ thần bí, trận đánh nào cũng cao thâm bí hiểm. Không biết chừng người lạ vừa đánh chết bạn trong ván vừa rồi lại chính là đội trưởng cùng nhà đang ngồi cạnh bạn ấy chứ.
Nghe được lời khen từ bạn cùng phòng Lưu Xuyên, Lý Tưởng khoái trá cười nói: “Tàm tạm thôi! Bọn tôi đánh hơn nửa năm mới bò lên được chiến giới thứ tư đó. Mà anh lên chiến giới mấy rồi?”
Lưu Xuyên buột miệng: “Chiến giới thứ b…khụ, chiến giới thứ nhất.”
Hoá ra là gà mờ chiến giới một!
Lý Tưởng cười nói: “Chiến giới thứ nhất cũng được! Không sao, không sao, chắc là tại anh chưa quen với cách đánh đấu trường thôi, chiến giới thứ nhất phần lớn toàn người mới, đánh thêm mấy trận cho quen là nhanh lên cấp lắm!”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Công nhận, tại tôi cũng mới chơi ấy mà.”
– hầy, suýt nữa thì lộ.
– cũng may hai từ “thất” (qi) với “nhất” (yi) phát âm cũng từa tựa nhau nên bạn học Lý Tưởng mới không nghi ngờ. Nếu cậu mà biết tên bạn cùng phòng đang ngồi uống trà đối diện mình là đại thần Đường Môn top 1 trong rank toàn server thì có khi sẽ khiếp sợ đến mức không lo nổi cho bản thân nữa mất.
Lưu Xuyên mỉm cười vô tội với đám cùng phòng, tiếp tục bình tĩnh cúi đầu uống trà.
Lý Tưởng thấy hắn cười, nhịn không được mà nhiệt tình vỗ vai Lưu Xuyên: “Đừng lo lắng, còn bọn tôi mà! Nếu anh là dân newbie mới bắt đầu chơi thì cứ theo bọn tôi đi. Đợi tí nữa cùng ra hàng net xem bọn này đi đánh đấu trường, tôi sẽ làm mẫu cách thao tác Đường Môn cho anh xem!”
Tôi sẽ làm mẫu cách thao tác Đường Môn cho anh xem…
Lưu Xuyên suýt nữa phun hết cả trà ra ngoài.
***
Cơm nước xong xuôi, bốn người đi quá ngã tư lên mấy trăm mét, gặp ngay một quán net ở ngay góc rẽ có tên “Hội quán Internet Thanh Hoa”.
Lưu Xuyên ngẩng đầu nhìn, phát hiện quy mô quán net này khá lớn, tầng hai treo bảng hiệu siêu to, đèn led hình ống nhiều màu treo dọc ba tầng lầu từ tầng hai lên tầng bốn, khí phách chẳng khác nào đường chủ ao cá*.
*Nguyên bản câu nói có chi tiết này là “Anh đã bao trọn cái ao cá này rồi.”, đây là một câu thoại nổi tiếng của nhân vật Phong Đằng do Trương Hàn thủ vai trong bộ phim chuyển thể ngôn tình ăn khách “Sam Sam đến rồi”. Từ đó, Trương Hàn cũng được dân mạng gọi bằng biệt danh Đường chủ (Đường là âm Hán Việt của từ “cái ao” trong tiếng Trung) Ý chỉ hàng net này xịn như có tổng tài đầu tư vậy.
Lý Tưởng thấy anh bạn cùng phòng nheo mắt nhìn lên trên tầng, nhịn không được hỏi: “Lưu Xuyên, anh đã tới đây bao giờ chưa? Quán net này mới khai trương tầm đầu năm nay, được phía đơn vị phát hành game chỉ định là một trong những địa điểm đăng ký thi đấu cúp Anh hùng tranh bá Toàn quốc đó.”
Lưu Xuyên sờ sờ mũi, nói: “Tôi mới tới đây lần đầu.”
Lý Tưởng cười nói: “Bọn tôi hay đến đây lắm, nào, để tôi dẫn anh vào tham quan! Chỗ này xịn phết đó!”
Cả đám lên tầng hai của quán net, đúng như lời Lý Tưởng, không gian ở đây rất ổn, đại sảnh rộng rãi, bên trong là mấy hàng ghế chỉnh tề đều tăm tắp cùng với dàn máy chuyên nghiệp cao cấp, còn có kính thủy tinh ngăn cách giữa từng máy. Đại sảnh tầng hai có bảng ghi “Cấm thuốc lá”, chưa kể vì trồng khá nhiều cây xanh nên không khí cũng rất trong lành thoáng đãng. Ở góc quầy bar còn có bán đồ ăn vặt, bên cạnh đặt một bộ sofa cho khách nghỉ ngơi.
Rõ ràng Lý Tưởng là khách quen của hàng net này, đi thẳng vào trong như đã thành quen, kéo đám bạn cùng phòng tới trước quầy, lấy một tấm thẻ thành viên VIP màu vàng đưa cho quản lý: “Người đẹp ơi, tầng bốn còn phòng máy không? Anh cần bốn máy.”
Cô nàng quản lý kiểm tra trong máy tính một chút, sau đó mỉm cười nói: “Còn máy đó, đưa tôi chứng minh thư để tôi mở máy giúp mọi người.”
Bốn người đưa chứng minh thư rồi đi tới phòng 406, tìm ghế ngồi xuống.
Lý Tưởng mở máy tính đăng nhập vào game, nhìn qua list bạn tốt mới phát hiện hai tên ở phòng Hà Húc Dương vẫn chưa online, cậu quay sang nói với Lưu Xuyên: “Hai đứa còn lại chưa onl, chắc phải chờ bọn nó một lúc. Hay là giờ tôi đánh PK 1v1 mấy trận trước để làm mẫu cách PK Đường Môn cho anh nhé!”
Lưu Xuyên cười: “Được, cậu đánh tôi xem đi.”
Lý Tưởng dừng một chút, lại quay đầu hỏi Lưu Xuyên: “Mà khoan, anh chơi lưu phái nào của Đường Môn? Chắc là Cung tiễn ha?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi chơi Khôi lỗi.”
Lý Tưởng: “…”
Một câu chết ngay tại chỗ!
Tục ngữ đã nói rồi: Lưu phái khác nhau thì chơi bời thế quái nào được nữa?
Đây cũng chính là điểm đặc sắc của Võ Lâm –
Trong game, người chơi có thể lựa chọn gia nhập tổng cộng có tám môn phái bao gồm: Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Tiêu Dao, Minh Giáo, Cái Bang, Đường Môn và Ngũ Độc, đây đều là những môn phái phổ biến nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng khác với tiểu thuyết võ hiệp, từng môn phái trong game lại chia thành ba lưu phái khác nhau, tổng cộng có tới 24 loại lưu phái.
Tám môn phái lớn, 24 lưu phái phân nhánh, cũng chính là bối cảnh cơ bản được thiết lập trong Võ Lâm.
Phân hóa lưu phái trong từng môn phái sẽ đa dạng hóa cách chơi trong game, dù bạn và đồng bọn là sư huynh đệ đồng môn nhưng nếu lựa chọn lưu phái khác biệt thì đôi khi cũng sẽ không thể trao đổi kinh nghiệm với nhau, chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt.
Lưu phái Khôi lỗi Đường Môn…
Đây dường như là lưu phái được tất cả người chơi công nhận là thao tác phức tạp nhất, khó để chơi thành thạo nhất…
Lý Tưởng có chút đau đầu nghĩ bụng: Đồ con gà! Thân là một con gà, tại sao còn chọn cái lưu phái tuyệt vọng như thế hả?
***
Đường Môn là môn phái được rất nhiều gamer yêu thích, được chia ra làm ba lưu phái có cách chơi hoàn toàn khác hẳn nhau –
Lưu phái Cung tiễn, lưu phái Ám khí, lưu phái Khôi lỗi.
Lưu phái Cung tiễn: Vũ khí là trường cung, dựa vào khả năng bắn tầm xa của cung tên để khống chế đối thủ, khoảng cách tấn công xa, phạm vi cũng rất rộng, hiểu đơn giản thì đây chính là loại “Cung tiễn thủ đánh xa” có tầm quan trọng rất lớn khi đánh phụ bản và đấu trường.
Lưu phái Ám khí: Vũ khí là túi ám khí, sử dụng các loại ám khí chủ yếu như phi tiêu, đinh bạc và châm độc v.v. để tấn công, đi theo con đường “sát thủ” sát thương cao. Kỹ thuật ám sát hung tàn thường khiến đối thủ trở tay không kịp, thích hợp tác chiến một mình ngoài dã ngoại.
Lưu phái Khôi lỗi: Vũ khí là băng tay, trên băng tay có rất nhiều sợi tơ dùng để điều khiển con rối, dựa vào việc khống chế con rối để tấn công cũng như khống chế đối thủ, có thể hiểu như một “Người điều khiển rối mang theo con rối tác chiến”.
Lưu phái Khôi lỗi phát triển dựa trên thuật dùng cơ quan của Đường Môn, thiết lập của lưu phái cũng cực kỳ độc đáo, rất nhiều người chơi đều thấy điều khiển được con rối Đường Môn đúng là siêu ngầu, tiếc là cách thức khống chế của lưu phái này quá phức tạp, tạo ra hai thái cực khác hẳn nhau giữa cao thủ và tay mơ – khôi lỗi sư gà mờ thì đi tới đi lui đã chẳng thấy con rối nhà mình đâu chứ đừng nói tới việc khống chế con rối tấn công kẻ địch, con rối của đám newbie này lúc nào cũng bị chủ nhân ngu xuẩn của mình điều khiển cho mắc kẹt trong góc tường bò không ra nổi…
Còn một khôi lỗi sư cao thủ lại có thể khống chế nhiều con rối cùng một lúc để bao vây kẻ địch!
Trong game bình thường, Đường Môn Khôi lỗi nào xịn xịn thì có thể đồng thời linh hoạt khống chế bốn đến năm con rối.
Còn trong lịch sử giải đấu chuyên nghiệp, có một đại thần đỉnh cao của lưu phái Khôi lỗi từng xuất hiện – nghe đồn hắn có thể khống chế bảy con rối cùng một lúc!
Mỗi người chỉ có mười ngón tay, đồng thời khống chế bảy con rối, hoàn thành việc bày trận đồng thời bùng nổ trong thời gian cực ngắn đòi hỏi thao tác với độ khó cao, hiệu ứng hình ảnh cực kỳ hoa lệ, quả thực khiến người ta trợn mắt há mồm.
Vị đại thần Đường Môn này từng khiến giới chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư khiếp sợ vô cùng, ID của hắn là “Hải Nạp Bách Xuyên”, là đội trưởng đội tuyển Hoa Hạ từng giành được chiến tích grand slam huy hoàng, được fan hâm mộ gọi thân mật là “Xuyên đội”, “Xuyên thần”, cũng là nam thần được tôn sùng trong lòng của vô số người chơi Đường Môn.
Người này rất ít khi lộ diện trước truyền thông, tên thật không ai biết, mặt mũi chẳng ai hay, cảm giác vô cùng thần bí.
Đáng tiếc là người này đã tuyên bố rời khỏi liên minh vào nửa năm trước, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận