Cá con kiên trì trong tay Lưu Xuyên được 20 giây thì ngỏm, tốc độ kéo máu không địch lại được tốc độ xả sát thương của Lưu Xuyên. Lưu Xuyên bạo tốc độ tay gây quá nhiều damage, Cá con nhận ra bản thân hồi không lại.
Tần Dạ kiên nhẫn chỉ dạy cậu: “Nga Mi có rất nhiều skill bị động, cậu nhìn kỹ xem. Ví dụ như khi máu dưới 50% thì dùng Nhạc dương tam túy bơm máu, có thể khiến Thanh tâm chú trên người có hiệu lực ngay lập tức. Ngư chu xướng vãn ngoại trừ kéo máu còn có thêm 40% giảm thương tổn, mấy hiệu ứng ẩn này cậu đều phải nắm được. Lên level 50 có thể học được Phong thu từ, đây là kỹ năng chủ động giảm 50% thương tổn. Bình sa lạc nhạn thông dụng cả ba lưu phái có thể cắt ngang quá trình vận sức của đối thủ. Nga Mi có rất nhiều kỹ năng, phải tùy cơ ứng biến trên đấu trường. Nếu cậu hứng thú với PVP thì ít nhất phải đánh bảy tám trăm trận đấu trường mới thoát khỏi hàng ngũ tân thủ được.”
Cá con nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Tôi biết rồi! Cảm ơn sư tỷ!”
Vì là đồng môn nên gọi sư tỷ sư muội cho thân thiết. Ai mà ngờ Độc tỷ hồi trước cậu gọi là nhân yêu, hôm nay “chị gái” Nga Mi này vậy mà cũng là đàn ông.
Tần Dạ nhìn đại sư đầu trọc bên cạnh, tiện thể chỉ đạo cho bạn học Lý Tưởng một chút: “Đại sư, cậu đã quyết tâm chơi Thiếu Lâm Phật thì tìm video của đội tuyển Trường An, có rất ít tuyển thủ chuyên nghiệp chơi Thiếu Lâm Phật, trong Trường An có một tuyển thủ tên là Hân Nhiên Tự Đắc chơi đúng Phật Thiếu Lâm, trình độ hàng đầu.”
Lý Tưởng nói: “Tôi biết nè! Tôi quen thuộc đội tuyển Trường An nhất luôn, tôi là fan của nữ thần Dạ Sắc đó, siêu siêu thích Dạ Sắc luôn!”
Tần Dạ: “…”
Fan của nữ thần Dạ Sắc?
Tần Dạ rất muốn kéo cậu tới đánh cho một trận.
Lưu Xuyên cười nói: “Dạ Dạ có muốn solo với đại sư mấy trận không?”
Tần Dạ mặt không thay đổi đánh chữ nói: “Được thôi, tôi sẽ không nương tay đâu, đừng có khóc nhè đấy.”
Lý Tưởng gửi icon tươi cười: “Không đâu! Tới hành tôi đi, để tôi tiến bộ!”
Tần Dạ trực tiếp mở luận bàn xông đến giết Lý Tưởng, Lý Tưởng bị đuổi cho chạy trối chết khắp sân.
Ngô Trạch Văn cũng rất nghiêm túc nói: “Đạo trưởng đánh với tôi xem sao?”
Đạo trưởng mở luận bàn, chậm rãi so chiêu với Ngô Trạch Văn ở bên cạnh.
Lưu Xuyên bên này không khách sáo giết Cá con, giết lên giết xuống bao nhiêu lần, Cá con bị hành cho nước mắt giàn giụa, nhưng ngược lại thì thao tác kéo máu cũng thành thạo hơn.
Từ 20 giây liền ngỏm ban đầu, hiện tại đã có thể chống đỡ được 25 giây dưới tay Lưu Xuyên…
Kiên trì thêm được năm giây, có thể coi như tiến bộ rất nhiều!
…
Mấy người cứ thế đánh nhau ầm ĩ đến tận 12 giờ, Lưu Xuyên mới nói trong chat đội: “Được rồi mọi người, nghỉ ngơi thôi.”
Trạch Văn và Lý Tưởng lần lượt rời mạng, Cá con và đạo trưởng có khung thời gian giống nhau, định chơi thêm một tiếng nữa.
Trước khi offline, Lưu Xuyên nhắn tin hỏi Tần Dạ: “Sao hôm nay cậu lại online? Đừng bảo cãi nhau với Dương Kiếm nữa?”
Tần Dạ nói: “Không đâu. Về ký túc xá chưa muốn ngủ nên vào game chơi chút thôi.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói: “Phải rồi, cậu còn nhớ cái đội phá kỷ lục Danh Kiếm Các ở khu Võng thông không?”
Tần Dạ nói: “Nhớ. Sao thế?”
Lưu Xuyên nói: “Đội ngũ đó lai lịch rất lớn, là đội tuyển chuyên nghiệp FTD bên Thần Tích tập thể chuyển sang. Đội trưởng là Lão Miêu, từng gặp ở giải T.G.A rồi, tôi còn nói với cậu về cậu ta đấy, tốc độ tay người này rất nhanh, chơi pháp sư triệu hồi, còn nhớ gì không?”
Tần Dạ nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng tìm ra được bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ: “Tôi có chút ấn tượng, Lão Miêu mà da đen cao cao đúng không?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng rồi, cậu ta dẫn cả đội chuyển game, bên này tôi phải lập đội nhanh hơn. Kỳ nghỉ đông lần này tôi muốn thành lập đội ngũ xong, hợp đồng của cậu chẳng phải cũng đáo hạn vào tầm nghỉ đông sao? Đến khi đó chúng ta gặp nhau nói chuyện, nếu cậu không có lựa chọn chuyển nhượng tốt hơn thì vào đội với tôi đi.”
Tần Dạ nói: “Ừ, đến lúc đó rồi tính.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy tôi off trước, cậu cũng nghỉ sớm đi nhé. Ngủ ngon.”
Tần Dạ nói: “88.”
Hôm nay quản lý đội tuyển tìm anh, chủ động muốn gia hạn hợp đồng, đồng thời cho anh xem điều kiện gia hạn, nhìn qua cực kỳ tốt, lương theo năm và thưởng cũng tăng hơn nhiều. Nói thật, anh đã ở Trường An từ những ngày đầu thành lập, ở ký túc xá này cũng đã năm năm, bảo rời đi thì đúng là không nỡ. Nhưng bảo anh nhượng bộ, từ bỏ lối suy nghĩ của mình để phối hợp với Dương Kiếm, anh thực sự không làm được.
Ở lại Trường An, mâu thuẫn trong đội sẽ ngày một lớn, chẳng tốt đẹp cho bất cứ người nào. Những gì anh làm được chỉ là cố gắng giải quyết hết vấn đề nội bộ trước khi rời đi, để đội ngũ này có thể tiếp tục phát triển dưới sự dẫn dắt của Dương Kiếm.
Đội tuyển Trường An rất loạn, mỗi ngày Tần Dạ ở đây đều sốt ruột không thôi.
Nhưng đêm nay khi theo đám Lưu Xuyên đi đánh 3v3, Tần Dạ lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Quả nhiên vì đồng đội khác nhau. Chơi cùng một game nhưng với những người khác nhau thì tâm tình cũng khác biệt.
…
Tối hôm sau, khi đám Lưu Xuyên lên mạng thì lập tức tự giác đi tới cổng vào Thập Bát La Hán Trận.
Lý Tưởng thấy trong đội thiếu đi avatar của một người, không nhịn được mà hơi thất vọng: “Dạ Dạ không tới sao?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ấy gần đây bộn bề nhiều việc, ít online lắm.”
Lý Tưởng nói: “Hầy, đội có năm người vẫn thấy thiêu thiếu ấy, có bạn ấy thì đội đủ người nhìn thích hơn nhiều.”
Lưu Xuyên cười nói: “Sao thế? Nhớ người ta à?”
Lý Tưởng nói: “Không, chỉ là tôi cảm thấy cách đánh của bạn ấy hơi giống Dạ Sắc, sắc bén vô cùng. Tôi muốn để bạn ấy cho ăn hành thêm vài lần nữa, tôi cũng sẽ tiến bộ hơn.”
Lưu Xuyên cạn lời: “Bị hành đến nghiện rồi à?!”
Tối hôm qua Lý Tưởng chủ động xin ăn hành, Tần Dạ không khách khí giết cậu ta mấy lần, giết đến mức Lý Tưởng không thể tự gánh vác cuộc sống nữa.
Ai ngờ không những tên này không tức giận mà còn phấn chấn, hôm nay không thấy Tần Dạ còn thất vọng.
Có điều mỗi đại sư lợi hại đều phải ăn no hành mới thành người, bị đánh nhiều chắc chắn sẽ tiến bộ, Lý Tưởng nghĩ thông nhanh như thế cũng là chuyện tốt.
Lưu Xuyên cười nói: “Muốn PK chứ gì? Để sư phụ tới cho ăn hành nhé?”
Hai mắt Lý Tưởng sáng bừng: “Thật sao? Sư phụ ơi cầu ăn hành!”
Cá con cũng hưng phấn nói: “Đội trưởng cho ăn hành ké với! Tối hôm qua sau khi anh offline tôi có luyện tập thêm một chút, cảm thấy lần này trụ được 30 giây luôn!”
Từ 25 giây lên được 30 giây, thật sự là… tiến bộ quá nhanh!
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi cũng muốn PK, đánh với tôi mấy trận được không?”
Lưu Xuyên: “…”
Đám đồng bọn xếp hạng cầu hành là sao thế này?
Lưu Xuyên đành nói: “Được rồi, từng người một!”
Thế là ba bạn nhỏ trong đội bắt đầu xếp hàng chờ Lưu Xuyên cho ăn hành, Lưu Xuyên không khách khí chém chết từng đứa một.
Sau đó ba bạn nhỏ lại bò lên tiếp tục cầu hành, một đám người ngóng trông như trẻ con chờ cho ăn kẹo.
Lưu Xuyên: “…”
Lưu Xuyên làm đội trưởng cũng bất lực rồi! Có điều cũng thấy vui mừng một chút!
Mấy tên này rõ ràng đã bị kích phát ý chí chiến đấu, hiển nhiên giờ bọn họ không còn nhiều hứng thú với phụ bản nữa, hôm nay khi đi phụ bản mọi người đều đánh làng nhàng không có tinh thần, ngược lại rất hào hứng chuyện PK.
Tất cả đều nhờ vào trận đánh nhau sắc bén tối hôm qua giữa Lưu Xuyên và Tần Dạ, cùng với trận 3v3 mà bọn họ đích thân đánh.
– không chơi không biết, chơi một lần thì hết hồn!
Tự mình ra trận mới phát hiện PK khó hơn tưởng tượng rất nhiều, khi bị một cao thủ sắc bén xông tới giết mình, Ngô Trạch Văn thậm chí cảm thấy đại não trống rỗng, ngón tay cứng đờ không biết phản ứng thế nào. Cá con tương tự, khi đối mặt với sự công kích bùng nổ của Đường Môn, cậu luống cuống tay chân không hồi nổi máu, bấm loạn cào cào rồi ngã xuống đất.
Đánh với người hoàn toàn khác biệt so với khi đánh với boss được thiết lập sẵn.
Khi PK phải biết vận dụng kỹ thuật và di chuyển, đánh ai trước, giết ai sau phức tạp hơn rất nhiều so với những gì bọn họ nghĩ.
Trò chơi này, đến tận bây giờ bọn họ mới chỉ tiếp xúc được một góc nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Cho nên dù đám người mới có thua thì cũng thua trong vui vẻ, vì bọn họ có thể học tập được rất nhiều từ trong thất bại!
Lưu Xuyên cực kỳ kiên nhẫn cho gà mờ ăn hành, vừa đút hành vừa hướng dẫn.
Sau khi đánh vài lượt, Lưu Xuyên bảo mấy con gà đi tiêu hóa những gì mới học được, sau đó mọi người tập hợp ở gần Nhân Duyên Thụ Nam Cương, mục đích đương nhiên là chuẩn bị cho kế hoạch cướp bossThế giới tối thứ Tư.
Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn và Giang Thiếu Khuynh trước đó đều từng tập rượt, chỉ có mình Cá con là phải luyện từ đầu.
Lưu Xuyên mang Cá con đi từ động nhền nhện đến Nhân Duyên Thụ, bay qua bay lại vài lần.
Ban đầu Cá con không theo kịp tốc độ, sau đó Lưu Xuyên cầm tay làm mẫu nên ấn phím khinh công nào, đi một bước dừng một bước, rốt cuộc cậu nhóc mới đuổi kịp.
Sau đó Lưu Xuyên lại đuổi theo sau đánh Trạch Văn, mô phỏng tình huống khi boss truy kích, để Cá con bơm máu giải trạng thái chuẩn xác.
Lưu Xuyên nói: “Đến khi đó tôi sẽ bố trí một buff nữa kéo máu cho Ngũ Độc cùng với cậu. Cậu là buff chủ lực, phải di chuyển cùng lúc với bọn họ, vì thế cậu không thể đi sai đường, giải trạng thái trúng độc cũng phải đúng lúc. Ngũ Độc mà bị chồng debuff quá cao sẽ trúng độc mà chết, mà Ngũ Độc chết thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại.”
Cá con nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi, đội trưởng!”
Lưu Xuyên cười nói: “Luyện thêm vài lần nữa để khắc sâu con đường này vào trong đầu.”
Cá con lập tức gật đầu: “Ừa! Mấy ngày tới tôi sẽ tập cho thật nhuần nhuyễn!”
Cả một buổi tối qua đi chỉ có nói chuyện phiếm và dạy học.
Giang Thiếu Khuynh biết thân phận thực sự của Lưu Xuyên, đáy lòng không nhịn được mà kính nể trước Xuyên đội!
Thân là đại thần đứng đầu liên minh chuyên nghiệp, hắn hoàn toàn không tỏ thái độ cao cao tại thượng, ngạo mạn kiêu căng với mấy đồng đội mới chơi này, cũng không hề có chút khinh bỉ hay thiếu tôn trọng nào, ngược lại còn rất kiên nhẫn, cẩn thận, cầm tay chỉ dẫn, làm mẫu cho từng người, hoàn toàn không tỏ ra sốt ruột.
– từ một Ngũ Độc không giỏi khinh công lảo đảo nghiêng ngả, hôm nay lại có thể nhảy tới bất cứ vị trí nào một cách chính xác.
– từ một đại sư không kéo nổi quái, đi phụ bản đánh bừa hôm nay đã có thể ứng phó thản nhiên trước 18 vị cao tăng.
– từ một thánh buff diệt đoàn bơm máu như xe qua đèo, thao tác mơ hồ lóng ngóng, hiện tại đã có thể tự giữ mạng dưới bao nhiêu công kích, thời gian sống sót ngày càng dài hơn.
Giang Thiếu Khuynh nhìn thấy hết tiến bộ và thay đổi của những người này, phương pháp chỉ đạo tập trung vào từng người và cách huấn luyện đặc thù của Xuyên đội mang lại hiệu quả cực kỳ tốt, hơn nữa mấy người mới này đã có tốc độ tay nhanh, khả năng học hỏi mạnh, lại nghiêm túc rèn luyện, chỉ trong thời gian ngắn có thể nói như lột xác hoàn toàn!
Đội tuyển Hoa Hạ từng đứng trên đỉnh cao huy hoàng, chính là vì có một vị đội trưởng tận tâm trách nhiệm như vậy…
Thấy Lưu Xuyên liên tục chỉ đạo người mới không biết mệt, cùng một con đường nhưng hắn đã nhảy đến mấy trăm lần không rõ, Giang Thiếu Khuynh nhịn không được nhắn tin cho hắn: “Xuyên đội, gần ba tiếng đồng hồ rồi, anh dạy bọn họ như vậy không mệt sao?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là mệt chứ! Đánh chữ mà tay tôi cũng giật rồi. Nhưng bọn họ đều là gà mà, nền tảng không vững như cậu, phải từ từ luyện tập mấy cái thao tác đơn giản này. Nếu không luyện tập nhiều lần thì đến khi đánh boss Thế giới sợ là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Giang Thiếu Khuynh lại nói: “Hay là nghỉ một lát trước đi?”
Lưu Xuyên nói: “Không sao đâu, cường độ thế này nhằm nhò gì. Trước đây khi còn ở đội tuyển chuyên nghiệp tôi còn phải luyện khinh công cả ngày với máy.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nói: “Anh cũng phải luyện khinh công nữa sao?”
Cậu còn tưởng chỉ có người mới trong trại huấn luyện mới phải tập mấy thứ này, không ngờ đường đường một đội trưởng của đội tuyển hàng đầu cũng trải qua cuộc sống như thế…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đương nhiên phải luyện chứ, tôi cũng chỉ là người phàm, cậu nghĩ tôi tùy tiện lên sân là giết được đối thủ chắc?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên nói: “Đại thần gì gì cũng chỉ là người thường, bình thường các đội tuyển lớn cũng phải train căn bản như thế, nếu không khi thi đấu sẽ cứng tay. Vì để bảo trì trạng thái thi đấu, huấn luyện hàng ngày là bài tập bắt buộc của tuyển thủ chuyên nghiệp, trước đây mỗi ngày tôi đều phải luyện nền tảng cả một buổi sáng, chiều mới đánh rank.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên nói: “Có phải thấy vỡ mộng lắm không? Trước khi chính thức vào đội cậu vẫn còn cơ hội đổi ý. Tôi cũng nói trước luôn với cậu, cường độ huấn luyện cho đội tuyển mới của chúng ta sẽ còn cao hơn ít nhất mười lần hôm nay. Có lẽ cao hơn cường độ trước đây khi cậu ở trại huấn luyện rất nhiều, tôi làm đội trưởng cũng sẽ không nể tình ai hết, huấn luyện không có kết quả thì thức đêm là chuyện bình thường, giờ hối hận vẫn kịp đấy.”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không đổi ý. Có anh dẫn đội, tôi tin rằng đội ngũ chúng ta sẽ không thua kém ai.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Hi vọng là vậy, cùng nhau cố gắng thôi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận