12 giờ sau khi cả đội giải tán, ba người Lưu Xuyên thì về trường, Cá con và đạo trưởng onl muộn hơn bọn họ một tiếng, đạo trưởng liền kéo Cá con qua tiếp tục luyện khinh công, để tránh cho con gà này mắc sai lầm.
Lưu Xuyên vừa về ký túc xá, đặt đầu xuống liền ngủ.
Hắn có thể ngủ ngay lập tức có lẽ cũng vì quá mệt mỏi. Dưới trạng thái mệt mỏi cực độ, con người ta đặt đầu xuống gối cũng có thể ngủ rất dễ dàng. Trước đây khi còn ở đội tuyển Hoa Hạ, ngày nào Lưu Xuyên cũng huấn luyện đến tận đêm khuya, vì vậy luyện thành thói quen đặt đầu xuống gối ngủ ngay tắp lự.
Đêm nay cũng như vậy, sau khi Lưu Xuyên trèo lên giường là ngủ luôn.
Mấy người cùng phòng ký túc xá thật sự rất phục Lưu Xuyên, bạn học Chu Hiểu Vũ chỉ vào Lưu Xuyên đang ngủ ngon lành nói: “Trâu thế cơ, nằm cái đã ngủ rồi!”
Lý Tưởng nói: “Chắc vì mệt quá, đừng làm ồn tới anh ta, mấy người gõ phím nhẹ chút coi!”
Hai thành viên trong ký túc xá Chu Hiểu Vũ và Dương Đào còn đang đánh đấu trường ở server cũ, Lý Tưởng đứng cạnh nhìn một lát, cảm giác không có gì thú vị bèn đi ngủ. Ngẫm lại cũng phải cảm thán một phen, trước đây khi cậu leo lên chiến giới thứ Tư với bọn Chu Hiểu Vũ còn cảm thấy mình rất đỉnh, ai dè hôm nay chứng kiến thế nào là cao thủ thật sự mới nhận ra mình hồi xưa thiển cận đến mức nào.
Lưu Danh Bách Thế, Thất Dạ Tuyết, những người này đều chỉ cần một combo là giết được cậu, cậu còn kém ngưỡng cao thủ thật sự quá xa.
Nhất là Thất Dạ Tuyết, mấy hôm trước cậu còn tưởng em gái này mới chơi game còn gà, ai ngờ hôm nay vừa ra tay, Lý Tưởng trực tiếp trợn mắt há mồm…
Sáng hôm sau có tiết, khi Lưu Xuyên vào phòng học thì mấy cô gái trong lớp còn đang bàn tán buổi tọa đàm hôm qua của giáo sư Lưu phấn khích tuyệt vời như thế nào. Lớp trưởng Giang Tuyết đi tới ngồi xuống bên cạnh Lưu Xuyên, cười nói: “Anh đỡ ốm chưa?”
Lưu Xuyên mặt dày nói: “Đỡ rồi.”
Giang Tuyết bất lực nhìn hắn: “Anh không đi nghe tọa đàm thật sự tiếc lắm đó, giáo sư Lưu giảng giải hay lắm.”
Lưu Xuyên cười cười, lảng qua chuyện khác: “Phải rồi, lớp trưởng có quen ai thạo máy tính không?”
Giang Tuyết nói: “Có quen. Sao vậy? Anh muốn mua máy à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, laptop chơi game, cả bàn phím và chuột linh tinh nữa, có người quen sẽ yên tâm hơn.”
Giang Tuyết nghĩ nghĩ nói: “Cũng vừa lúc, chiều nay Văn Siêu định qua trung tâm máy tính mua một lô bàn phím cho hiệp hội eSports, anh đi cùng chúng tôi sẽ được chiết khấu đấy.”
Lưu Xuyên vội gật đầu: “Được!”
Ba giờ chiều, Giang Tuyết gửi tin nhắn hẹn Lưu Xuyên ở cổng trường. Lưu Xuyên thay qua quần áo đi tới thì thấy hội trưởng hiệp hội eSports Trác Văn Siêu và Giang Tuyết đang đứng chờ hắn ngoài cổng. Trác Văn Siêu vừa thấy hắn liền cười nói: “Đã lâu không gặp, Lưu Xuyên! Gần đây anh bận gì thế? Đã nói với mấy người bạn học giúp tôi chưa?”
Đợt trước sau trận chung kết Rhythm Master, hội trưởng Trác nằng nặc đòi kéo Lưu Xuyên tới hiệp hội eSports tham gia thi đấu cho đội trường, Lưu Xuyên nói mình không tiện dự thi nhưng bạn cùng phòng lại có năng khiếu – người bạn cùng phòng mà hắn nói đương nhiên là Lý Tưởng.
Hội trưởng Trác vẫn chưa hề quên, lại thêm cô Lâm nói muốn mời Lưu Xuyên xuống núi làm huấn luyện viên, đáy lòng thật sự tràn ngập hiếu kỳ.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Hội trưởng đừng sốt ruột, bạn cùng ký túc xá của tôi còn đang ở server mới, chưa lên cấp cuối nữa. Tôi sẽ cố gắng rèn cho bọn họ lên cấp cuối trong một tháng, đến khi đó sẽ dẫn bọn họ đến tham gia đội trường, cùng đi đánh đấu trường Võ Lâm Đại hội.”
Trác Văn Siêu gật đầu: “Được, vậy chúng tôi chờ anh!”
Trung tâm máy tính không gần trường lắm, ba người dứt khoát bắt xe đi. Hôm nay tuy không phải cuối tuần nhưng trung tâm máy tính vẫn đông nghịt người, poster bày bán sản phẩm trong đại sảnh nhiều đến mức hoa cả mắt.
Giang Tuyết hỏi: “Lưu Xuyên, anh định mua hãng nào?”
Lưu Xuyên nói: “À, tôi đã tra cứu xong rồi.”
Lưu Xuyên mở note trong điện thoại ra cho hai người nhìn danh sách thiết bị.
Trác Văn Siêu sợ hãi mà than: “Đây là dòng laptop cao cấp chỉ chuyên để chơi game! Lưu Xuyên, anh muốn mua máy cao cấp như vậy sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi có yêu cầu khá khắt khe với cấu hình của game này, đi phụ bản mà lag sẽ ảnh hưởng tới thao tác.”
Đương nhiên hai người không hề biết vị đứng trước mặt bọn họ là cao thủ eSports hàng đầu, chỉ nghĩ hắn là một tên cuồng game.
Trác Văn Siêu là hội trưởng hiệp hội eSports, đương nhiên cũng quen biết người trong nghề, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa lúc tôi có quen một người bạn, làm đại lý chuyên cung cấp thương hiệu này, còn là học trưởng của chúng ta nữa. Tôi đưa anh qua đó luôn để lấy giá ưu đãi nhé.”
Lưu Xuyên nói: “Cảm ơn! Lát nữa tôi sẽ mời hai người ăn cơm.”
Ba người cùng nhau đi tới gian hàng chuyên cung cấp hãng máy tính này, Trác Văn Siêu ra mặt tìm vị quản lý bán hàng kia, đối phương vừa lúc là học trưởng tốt nghiệp đại học C, rất quen thân với Trác Văn Siêu, dứt khoát giảm giá máy tính cho Lưu Xuyên.
Máy tính này có RAM 8GB, ổ cứng gồm một ổ di động 1TB và một ổ cứng cố định 500GB. Tốc độ chạy cực nhanh, card màn hình cũng là loại card rời cao cấp nhất trên thị trường, tốc độ khởi động máy chỉ mất bảy giây.
Trác Văn Siêu nhịn không được nói: “Máy tính của anh đúng là hàng chiến đấu đó nha!”
Lưu Xuyên cười: “Ngày nào cũng cần dùng tới, chạy chậm sao dùng được?”
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, yêu cầu với máy tính đương nhiên cực cao.
Chiếc máy tính trước kia để chơi game của Lưu Xuyên mới thực sự được coi như máy bay chiến đấu, cắm máy liên tục vài ngày cũng không có bất cứ vấn đề gì, đáng tiếc sau này nhiễm virus hỏng toàn bộ hệ điều hành, phần cứng cũng hỏng luôn, chỉ có thể tiễn nó về nơi an nghỉ cuối cùng.
Hôm nay mua chiếc máy này, coi như tạm hài lòng.
Lưu Xuyên nhịn không được nhẹ nhàng vuốt lên lớp vỏ ngoài của máy, tựa như đang xoa đầu thú cưng vậy.
Đương nhiên máy tính không thể phản ứng với động tác của chủ nhân, màn hình độ phân giải cao đang hiển thị màn hình chờ với những đường cong rực rỡ sắc màu để bộc lộ khả năng hiển thị đồ họa xuất sắc của mình. Vỏ ngoài thuần màu đen đơn giản lại khí phách, loa trong cũng có hiệu ứng âm thanh cực tốt.
Lưu Xuyên cười cười, quay đầu nói với quản lý: “Lấy cái này đi!”
Mua máy tính xong, ba người lại cùng nhau đi tới một gian chuyên bán thiết bị ngoài.
Gian hàng này có quy mô rất lớn, hơn nữa không lộn xộn như những cửa hàng bán thiết bị ngoại vi khác, trong cửa hàng chia thành vài bộ phận, phong cách trang trí đơn giản thời thượng, sắp xếp bàn phím, chuột, loa, tai nghe rất chỉnh tề.
Ba người đi vào trong tiệm, nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp lập tức mỉm cười tới đón: “Ba người muốn mua gì? Vào xem hàng đi ạ?”
Trác Văn Siêu nói: “Còn bộ bàn phím và chuột làm theo mẫu của đội tuyển Đồng Tước không? Tôi muốn lấy mười bộ.”
Nữ nhân viên bán hàng sáng bừng hai mắt, lập tức trả lời: “Có có! Để tôi nhắn kho mang ra cho mọi người!”
Chẳng mấy chốc bàn phím liền được mang ra, mười bộ giống nhau đặt trên quầy nhìn rất hoành tráng.
Cách đánh xoay quanh Cái Bang của đội tuyển Đồng Tước mang cá tính rất mạnh, cực kỳ nhiệt huyết, dưới sự ảnh hưởng của Lộc Tường, phong cách của đội tuyển cũng phát triển theo hướng rực lửa này. Logo của đội tuyển Đồng Tước được thiết kế giống một con chim đang giang cánh, đồng phục đội cũng kết hợp giữa hai màu đen và vàng, cực kỳ bắt mắt. Bàn phím cũng được thiết kế với hai màu đen vàng chủ đạo, góc bên phải có in logo của đội tuyển Đồng Tước, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Mỗi đội tuyển chuyên nghiệp ở liên minh đều sẽ bán các loại goods kiểu này, nhà tài trợ, đội tuyển và liên minh chuyên nghiệp cũng sẽ ăn chia lợi nhuận tương ứng. Đội tuyển Đồng Tước vừa lúc có trụ sở ở đây, fan địa phương cực kỳ nhiều, vì vậy tiêu thụ bàn phím và chuột loại này cũng rất nhanh.
Hiển nhiên Trác Văn Siêu là fan ruột của đội tuyển Đồng Tước, một lần mua là mua luôn mười bộ cho hiệp hội eSports sử dụng, hội trưởng Trác quay đầu hỏi Lưu Xuyên: “Lưu Xuyên, anh có cần mua một bộ luôn không? Bàn phím này dùng tốt lắm, cảm giác nhẹ tênh.”
Lưu Xuyên cười nói: “Thôi không cần, mọi người cứ mua đi, tôi qua bên kia xem cái khác.”
Trên thực tế, loại bàn phím và chuột ăn theo đội tuyển này đều không phải bàn phím cơ thật sự, chỉ là bàn phím màng “giả cơ” mà thôi.
Bàn phím cơ xịn lấy đâu ra giá một trăm tệ một bộ?
Bình thường chúng ta đều dùng bàn phím giả cơ, còn bàn phím cơ là sản phẩm cao cấp hơn nhiều, mỗi phím bấm đều có công tắc riêng để điều khiển, công tắc này được gọi là “trục cơ”. So với bàn phím thường thì bàn phím cơ có thể phòng ngừa xung động cường độ cao, tức là chúng ta có thể ấn mười mấy phím cùng một lúc cũng sẽ khiến máy tính chấp hành chỉ lệnh mà không xảy ra xung đột.
Trong giới tuyển thủ eSports chuyên nghiệp, coi bàn phím là cần câu cơm, đương nhiên sẽ có yêu cầu cực cao đối với bàn phím. Dùng bàn phím không tốt đôi khi sẽ bị chậm không phẩy mấy giây so với tốc độ ấn phím, như vậy sẽ ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến cục diện trận đấu.
Mỗi lần thi đấu, nhà phát hành Võ Lâm sẽ cung cấp máy móc và bàn phím, nhưng khi thi đấu thật sự, phần lớn tuyển thủ eSports vẫn tự mang thiết bị ngoại vi của mình vào sân, dùng bàn phím thuận tay đương nhiên sẽ phát huy ổn định hơn, vào trận đổi bàn phím lâm thời đôi khi sẽ ảnh hưởng tới xúc cảm và trạng thái của tuyển thủ.
Đội tuyển Đồng Tước cho ra loại bàn phím và chuột ăn theo này phần lớn đều là loại bàn phím màng giả cơ được gia công, trải nghiệm sử dụng khá giống với bàn phím cơ, nhưng so ra vẫn còn kém xa bàn phím cơ thật sự. Dù sao tiền nào của nấy, bộ bàn phím này chỉ có giá 105 tệ, trong khi bàn phím cơ xịn phải mất đến hơn một ngàn.
Tất nhiên nếu đội tuyển làm đại diện quảng bá cho mẫu bàn phím hơn ngàn đồng thì chắc chắn lượng bán ra không thể nhiều như vậy, các đội tuyển lớn ở liên minh tiêu thụ loại “bàn phím giả cơ” này tốt như vậy chính là vì cân nhắc đến tâm lý tiêu tiền của số đông. Một món đồ hơn trăm tệ ai cũng đều mua được, các fan muốn ủng hộ đội tuyển mình yêu thích thì sẽ tiện tay mua luôn.
Loại fan ruột như Trác Văn Siêu này, mua bàn phím cho hiệp hội eSports, mười bộ một lần cũng chẳng thấm vào đâu.
Lưu Xuyên xoay người đi qua khu vực khác, nữ nhân viên lập tức đi tới mỉm cười hỏi: “Anh đẹp trai muốn mua bàn phím sao?”
Lưu Xuyên chỉ vào tủ thủy tinh có khóa, nói: “Ở đây có bán bàn phím trục đen không?”
Nhân viên bán hàng không hiểu lắm, nghi hoặc hỏi: “Trục đen?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “… Cô mới tới hả? Tìm tiền bối qua đây đi.”
Nữ nhân viên bán hàng đỏ mặt chạy đi gọi người, một lát sau có một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới, tủm tỉm nói: “Ngại quá, tôi là chủ ở đây. Cô bé kia là cháu gái gọi đến giúp thôi, không hiểu rõ về thị trường đâu.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, ông chủ lấy cho tôi một chiếc bàn phím cơ Cherry trục đen mới nhất đi.”
Người đàn ông xoay người dùng chìa khóa mở tủ, lấy ra một chiếc bàn phím, cười nói: “Nếu đã là người trong nghề, tôi sẽ không gạt cậu, bàn phím này nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức, đảm bảo nguồn cung cấp, bán ngàn tư, cậu xem thế nào?”
Lưu Xuyên lắc đầu: “Đắt quá. Cái này cao nhất ngàn hai thôi.”
Ông chủ cũng lắc đầu: “Vậy khó quá, ngàn hai thì tôi lỗ vốn rồi.”
Hai người đang cò kè mặc cả thì một cậu nhóc dáng người gầy gò, da trắng đi vào trong tiệm.
Người nọ mặc áo phông trắng, đội mũ lưỡi trai trắng, kéo vành mũ xuống cực kỳ thấp, che khuất đi nửa mặt, vừa đi vừa ngó Đông ngó Tây.
Nhóc lùn đi thẳng tới trước mặt ông chủ, hạ giọng nói: “Ông chủ, cho tôi một chiếc bàn phím cơ hiệu Cherry trục đỏ!”
Ông chủ sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Được được, tôi đi tìm ngay đây! Chờ một chút!”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nhìn nhóc con chụp mũ này.
Đối phương nhận ra ánh mắt của hắn, ngẩng đầu liếc nhìn xong lại ngẩn người, sau đó nhào tới đập Lưu Xuyên một cái: “Sư phụ! Sao lại cũng ở đây vậy?”
Lưu Xuyên cười: “Hiện tại cậu cứ ra ngoài là ăn mặc cái kiểu này à? Mang thêm đôi tất nữa là đi cướp ngân hàng được rồi đấy.”
“…” Lộc Tường lập tức hạ thấp giọng: “Sư phụ nhỏ giọng chút coi! Đệ tử vất vả lắm mới chuồn ra được, bị phát hiện là thảm lắm…”
Lưu Xuyên thấp giọng hỏi: “Cậu lén ra ngoài mua bàn phím à? Đi một mình sao?”
Lộc Tường nói: “Mua cho Thiệu đội đó, đệ tử đích thân tới kiểm tra!”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Chẳng phải đội các cậu sẽ trang bị cho tuyển thủ bàn phím loại tốt nhất sao? Sao đội phó lại phải tự mình đi mua bàn phím cho đội trưởng?”
Lộc Tường sờ sờ mũi: “Khụ khụ… Tại đệ tử làm hỏng bàn phím của anh ấy…”
Lưu Xuyên lại càng nghi hoặc: “Bàn phím cơ sao dễ hỏng thế được?”
Lộc Tường buồn bực: “Đệ tử lỡ tay làm đổ nước lên…”
Lưu Xuyên không nhịn được cười.
Lộc Tường buồn bực gục đầu: “Anh ấy chưa biết chuyện đâu, nhân lúc anh ấy chưa về đệ tử phải nhanh chóng mua bàn phím mới thế vào. Cái bàn phím kia là quà của mẹ anh ấy tặng vào sinh nhật năm ngoái, giờ bị đệ tử làm đổ nước hỏng luôn rồi…”
Bàn phím cơ kỵ nhất là dính nước, Lộc Tường đổ đầy nước ra bàn phím, Thiệu đội đương nhiên ăn đủ.
Tên nhóc Lộc Tường này đầu như thiếu cái gì, đôi khi sẽ mơ mơ màng màng ghé đầu vào bàn ngủ. Nhưng lần này khác, cậu không cẩn thận làm đổ ly nước, ngập đầy bàn phím cơ của Thiệu Trạch Hàng, thế là phải lén tự chạy đi mua… Quả thật đúng là chuyên gia gây rắc rối!
Ông chủ nhanh chóng mang hai chiếc bàn phím ra.
Bàn phím cơ có trục đen, trục đỏ, trục xanh và trục nâu, màu của bốn loại không giống nhau, đặc điểm cũng khác biệt. Trục đen có độ nặng khi ấn phím nhiều nhất, trục đỏ thì nhẹ hơn chút, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều có sở thích cá nhân, kiểu gì cũng phải tự mình thử cảm xúc khi bấm phím mới biết được tay mình hợp nhất với loại bàn phím nào.
Lưu Xuyên thích dùng trục đen, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường đều dùng trục đỏ theo thói quen.
Hiển nhiên hai người đều rất am hiểu về bàn phím, cầm bàn phím lên kiểm tra tem mác chống hàng giả, Lộc Tường nói: “Bao nhiêu tiền vậy ông chủ?”
Ông chủ nói: “Ngàn tư.”
Lộc Tường trợn mắt: “Ông chủ lừa gạt người! Cái này mà tận ngàn tư?”
Lưu Xuyên cũng hùa theo bên cạnh: “Đúng đó đúng đó, cả hai bọn tôi cùng mua, hai cái hai ngàn tư thôi.”
Mặt ông chủ nhăn như mướp đắng: “Bán vậy lỗ vốn mất bạn trẻ ơi!”
Lưu Xuyên cười: “Người trong nghề không nói hai lời, giá này tôi đưa ra cho ông chủ là hợp lý lắm rồi, chúng tôi mua hai cái cơ mà, ông chủ không định giảm giá sao?”
Lộc Tường gật đầu phụ họa: “Đúng đó đúng đó, mua hai bộ một lần thế này, ông không bán bọn tôi qua hàng khác!”
Hai người liếc nhau rất ăn ý chuẩn bị xoay người ra ngoài.
Ông chủ lập tức gọi bọn họ lại: “Được rồi được rồi, tôi phục hai cậu, đúng là cắt cổ nhau mà!”
Vừa thở dài vừa giúp hai người gói bàn phím lại.
Lộc Tường trực tiếp đưa thẻ tín dụng qua: “Để đệ tử thanh toán cho.”
Lưu Xuyên rút một ngàn hai từ trong ví ra: “Vậy để tôi trả tiền mặt cho cậu.”
Lộc Tường vội phất tay nói: “Không cần không cần, coi như đệ tử mua tặng sư phụ đi!”
Lưu Xuyên cảm ơn cười nói: “Hiện tại đúng là có tiền rồi nha, chi tiêu không cần nghĩ, bàn phím hơn một ngàn nói cho là cho luôn hả?”
Lộc Tường cười: “Mua cho sư phụ mà!”
Lưu Xuyên vỗ vai cậu: “Vậy cảm ơn nha.” Dứt lời hắn liền lấy điện thoại ra: “Cậu đưa số tài khoản ngân hàng đây, tôi chuyển khoản trả số tiền lần trước mượn cậu.”
Lộc Tường sửng sốt nói: “Hôm trước mới mượn hôm nay đã trả rồi, sư phụ năng suất quá đi…”
Lưu Xuyên cười nói: “Cha tôi lén cho tôi tiền, nên trả cho cậu luôn. Tôi sợ để lâu bận quá quên mất.”
Lộc Tường gửi số tài khoản cho hắn, còn ghé lại ra vẻ thần bí nói: “Sư phụ tới mua bàn phím cơ, có phải định quay về chơi game không?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ.”
Lộc Tường nói: “Hay là sư phụ về thi đấu đi?”
Lưu Xuyên không nghe rõ, hạ giọng hỏi: “Cái gì cơ?”
Lộc Tường ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Sư phụ về thi đấu đi.”
Lưu Xuyên không nói gì.
Lộc Tường tiếp tục nói: “Sư phụ vắng mặt cảm thấy lạ lạ sao ấy, không hành sư phụ mấy lần thi đấu mất đi bao nhiêu thú vui!”
Lưu Xuyên: “…”
Lộc Tường nghiêm túc nhìn hắn: “Trở về đi mà sư phụ, rất nhiều người đang chờ sư phụ đó.”
– rất nhiều người đang đợi tôi sao?
– đợi để cho tôi ăn hành chứ gì?
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới cười cười: “Sẽ trở về.”
Lộc Tường hưng phấn nói: “Sư phụ quyết định trở về là tốt rồi! Nhất định phải quay về đó! Mùa giải này thì không kịp rồi, mùa giải sau chỉ cần sư phụ tuyên bố quay về, chắc chắn sẽ có cả đống người tranh cướp sư phụ! Đến lúc đó đệ tử sẽ bảo quản lý đi giật sư phụ về, sư phụ tới Đồng Tước của bọn đệ tử đi!”
Lưu Xuyên: “…”
– tôi không thể tới đội tuyển Đồng Tước được, nếu tôi trở về thì cũng chỉ có thể trở thành đối thủ của các cậu.
Lưu Xuyên nhìn ánh mắt trong veo của thiếu niên, vươn tay vỗ vai cậu, nói: “Được rồi, cậu mau trở về đi, bị phóng viên bắt gặp lại phải nghe Thiệu đội mắng đó!”
“Vậy đệ tử đi đây! Liên lạc sau nha!” Lộc Tường vội vàng xoay người chuồn lẹ.
Lưu Xuyên nhìn nhóc con ôm máy tính chạy như bị sói đuổi, nhịn không được mỉm cười.
Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt đã qua mấy măm, tiểu đồ đệ trước kia gặp ai cũng kêu tiền bối, lạc đường khắp nơi giờ đã trưởng thành, trở thành Thần Cái nổi tiếng nhất liên minh, bên cạnh cậu cũng có một người bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ – Minh Giáo đệ nhất liên minh Thiệu Trạch Hàng.
Năm đó khi Lộc Tường gia nhập đội tuyển Đồng Tước, cũng trở thành bước ngoặt đối với đội tuyển Đồng Tước.
Dưới sự hợp tác cố gắng của Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường, đội tuyển Đồng Tước từ một đội ngũ hạng ba đã trở thành một trong những đội ngũ hạng sao mạnh nhất liên minh.
Trước kia khi đưa cậu tới Đồng Tước, là quyết định của Lưu Xuyên.
Hôm nay xem ra, quyết định này đúng là chính xác…
Lưu Xuyên khẽ cười, cầm lấy bàn phím mà đồ đệ biếu tặng mình.
– tôi sẽ trở về.
– mà thực ra, tôi chưa bao giờ thực sự rời đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận