Sau khi mua máy tính, Lưu Xuyên mời Trác Văn Siêu và Giang Tuyết đi ăn cơm, ba người tìm một nhà hàng khá ổn, gọi một bàn đồ ăn ngon. Trong lúc chờ đồ lên, Trác Văn Siêu nói đại khái với Lưu Xuyên về tình hình ở hiệp hội eSports trường, hội trưởng Trác ở hiệp hội eSports đã hai năm, ban đầu không ai thèm quan tâm tới loại câu lạc bộ nhỏ bé này, vậy mà hiện tại đã trở thành một câu lạc bộ lớn mạnh với số thành viên lên đến hơn năm trăm người, có thể coi như trồng cây đến ngày hái quả.
Khi mới thành lập hiệp hội chỉ có vỏn vẹn vài người, thậm chí còn chẳng có lịch hoạt động cố định. Sau này vì giành được cúp ở giải T.G.A, bọn họ mới nhận được sự chú ý của trường, hiệp hội eSports cũng dần nhận được sự thừa nhận của mọi người.
Đến ngày hôm nay, với số lượng thành viên vượt quá 500, rất nhiều người trong trường chơi game, đáng tiếc là quá ít cao thủ, vì vậy Trác Văn Siêu mới ôm tâm lý khát khao người tài, mặt dày nhất định muốn kéo hai người có tốc độ tay kinh dị là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn vào hiệp hội.
Lưu Xuyên nghe hội trưởng Trác liều mạng chém gió, nhịn không được nói: “Hội trưởng đừng vội, hai người bạn kia của tôi mới bắt đầu chơi game thôi, còn chưa quen hết kỹ năng, khi nào lên cấp cuối tôi sẽ lập tức dẫn bọn họ đi đánh đấu trường, đến khi đó sẽ tụ họp với thành viên của đội trường ở Võ Lâm Đại hội.”
Trác Văn Siêu nói: “Thực ra ở đây tôi có rất nhiều tài khoản cấp cuối rồi, không bằng anh bảo bọn họ trực tiếp cầm nick đi đánh đấu trường luôn?”
Lưu Xuyên lắc đầu: “Không được. Hai người kia đều không phải tay chơi lâu năm mà là gà mờ còn chưa hiểu hết về game. Cách này của cậu là đốt cháy giai đoạn. Loại tuyển thủ cố đi đường tắt, nền tảng không vững khi thi đấu rất dễ xảy ra vấn đề. Vẫn nên tự mình thăng lên cấp cuối, hiểu một cách triệt để về bối cảnh game thì tốt hơn.”
Lưu Xuyên nói không sai, gà mờ trực tiếp cầm nick cấp cuối, không hiểu hết về trò chơi, nền tảng chưa ổn định thì chắc chắn sẽ mắc sai lầm khi thi đấu. Cao thủ chơi Võ Lâm tốt phần lớn đều tự mình thăng cấp từ đầu đến cuối, có mấy người chơi lâu còn có nick clone của đủ tám môn phái lớn.
Trác Văn Siêu đành gật đầu, hỏi: “Trước kỳ nghỉ Quốc khánh bọn họ có thể lên cấp cuối không?”
Lưu Xuyên nói: “Hẳn là không có vấn đề gì.”
Trác Văn Siêu cười nói: “Vậy thì vừa lúc, đợt nghỉ Quốc khánh dài đội trường chúng tôi sẽ định tập hợp để huấn luyện.”
Lưu Xuyên hỏi: “Hiện tại đội trường có mấy chủ lực? Cậu nói qua về tình hình cho tôi đi.”
Trác Văn Siêu cười khổ nói: “Kỹ thuật tốt cày lên chiến giới thứ Sáu thì trước mắt chỉ có năm người, không đủ để lập đội cố định nữa là. Còn mấy đội viên dự bị thì trình độ đều chỉ tầm tầm.”
Lưu Xuyên đăm chiêu sờ cằm: “Năm người này chơi những lưu phái nào?”
Trác Văn Siêu nói: “Buff là Giang Tuyết chơi Nga Mi Cầm, tôi chơi Võ Đang Khí tông, còn ba người kia chơi Cái Bang.”
Lưu Xuyên: “… Ba Cái Bang?”
Trác Văn Siêu cũng biết đội hình như vậy có hơi thốn, xấu hổ sờ mũi: “Ở trường có rất nhiều người thích đội tuyển Đồng Tước nên người chơi Cái Bang cũng rất nhiều.”
Lưu Xuyên cười cười: “Bảo sao.”
Vì đấu pháp rất sắc bén mà Lộc Tường nhận được rất nhiều sự hoan nghênh của người chơi game nghiệp dư, hơn nữa đội tuyển Đồng Tước lại không cách quá xa đại học C, vì vậy cũng không có gì khó hiểu khi đại học C toàn fan Đồng Tước. Chẳng qua một đội có tới ba Cái Bang, đội hình loại đao thái rau kiểu này có khuyết điểm cực lớn khi giao tranh tổng, rất dễ bị khắc chế.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi: “Giải liên trường thi đấu theo thể thức nào? BO3 loại trực tiếp à?”
Trác Văn Siêu nói: “Đúng rồi, BO3 thắng hai là thắng, thua thì bị loại, trận đầu và trận thứ hai mỗi bên được chọn bản đồ, trận thứ ba hệ thống random. Đầu tiên đánh vòng bảng ở các tỉnh thành phố, sau đó mỗi khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc chọn ra hai suất để lấy top 8 vào vòng chung kết Toàn quốc.”
Lưu Xuyên gật gật đầu: “Chế tài thi đấu khá giống giải Anh Hùng Tranh Bá, trường chúng ta ở khu thi đấu phía Nam, chắc ở đây nhiều cao thủ lắm nhỉ?”
Trác Văn Siêu nói: “Đúng vậy, khu Nam có rất nhiều đội trường đại học trình độ cao, tính cạnh tranh cực lớn. Trường chúng ta đại khái rơi vào tầm giữa đến tầm trên, vẫn lăn lộn ở mấy trận khu vực được, nhưng vòng chung kết Toàn quốc thì quả thực không có hi vọng.”
Lưu Xuyên trầm mặc một lát mới nói: “Thế này đi, năm người đội trường, bên này tôi có một Thiếu Lâm một Ngũ Độc nữa, đội hình cụ thể đến lúc đó sẽ điều chỉnh sau.”
Trác Văn Siêu phấn khởi nói: “Tốt quá! Bảy người nghe đáng tin hơn nhiều!”
Lưu Xuyên cười nói: “Cũng may giải liên trường chỉ đánh đoàn chiến, không phải đấu võ đài. Sáu chủ lực một dự bị, về cơ bản cũng tạm đủ dùng.”
Trác Văn Siêu nói: “Lưu Xuyên, anh tới làm quản lý đội được không? Hiện tại chúng tôi chưa có quản lý!”
Lưu Xuyên nói: “Không thành vấn đề, cứ viết tên tôi vào vị trí quản lý đi.”
Võ Lâm thi đấu đoàn chiến theo đội hình 6v6, giải chuyên nghiệp thì có hai giai đoạn là “Đấu lôi đài” và “Đấu đoàn đội”, đấu lôi đài sẽ thi theo hình thức lôi chủ đánh cuối giữ trận thường thấy nhất, lôi chủ bên nào kiên trì đến cuối thì bên đó sẽ chiến thắng. Thi đấu đoàn đội theo kiểu đoạt cờ, đội nào giành được nhiều cờ lệnh hơn thì đội đó thắng lợi. Thi đấu lôi đài và thi đấu đoàn đội được tính điểm riêng, cuối cùng các đội sẽ xếp thứ hạng theo số điểm, tám đội có số điểm cao nhất sẽ bước vào playoffs.
Đội tuyển ở giải chuyên nghiệp báo danh gồm chín thành viên + một quản lý + một huấn luyện viên, tổng cộng 11 người. Ban tổ chức sẽ bố trí cho mỗi đội một phóng viên đi theo phỏng vấn. Các cuộc thi nghiệp dư khác thì không chính quy như giải chuyên nghiệp, cũng không cần nhiều người như vậy. Thi đấu nghiệp dư không có võ đài, chỉ đánh đoàn chiến. Đội trường đại học C có bảy thành viên, sáu người đánh đoàn chiến một người dự bị là đủ.
Quản lý không tham gia thi đấu, chỉ phụ trách làm cầu nối cho bên ban tổ chức và tuyển thủ, bố trí khách sạn và xe cộ, đăng ký cho đội, ứng phó tình huống đột ngột phát sinh tại sân đấu, coi như là người đi đầu cho cả một team, đội viên xảy ra chuyện gì cũng đều do quản lý chịu trách nhiệm, không khác nào một bảo mẫu toàn năng.
Lưu Xuyên không tiện đích thân ra sân thi đấu, vì vậy Trác Văn Siêu liền sắp xếp cho hắn làm quản lý, âu cũng thích hợp.
…
Sau khi ba người cơm nước xong xuôi liền quay về trường, Lưu Xuyên thấy mấy người trong ký túc xá đều đang đi học, hắn liền đặt máy tính và bàn phím lên bàn, kết nối dây mạng, khởi động máy, tiện thể móc USB có client game ra cài đặt, sau đó thử đăng nhập vào nick của chính mình.
Tốc độ mạng ở trường cũng khá mạnh chứ không phải đợi lâu, Lưu Xuyên vừa log in thì thấy đội cố định được đặt tên nhóm riêng là “Đồng bọn nhỏ” trong danh sách hảo hữu đều không onl, ngược lại thì hội trưởng các bang hội ở trong nhóm “Hội trưởng” đều đang sáng nick.
Diệp Lạc Vô Thanh nhanh chóng gửi tin: “Cao thủ, anh dạy bọn tôi đánh La Hán trận, bang chúng tôi đánh ra thành tích 80,000 điểm, cảm ơn nha!”
Lưu Xuyên mở bảng xếp hạng ra thì thấy ba hạng đầu tiên trong bảng thành tích phụ bản Thập Bát La Hán Trận được ba bang Trường An, Quốc Sắc và Phong Hỏa bao trọn, hiển nhiên ba nhà này đều dùng cách Lưu Xuyên chỉ cho để đánh, thành tích bên nào cũng hơn 80,000.
Lưu Xuyên nói: “Không có gì đâu hội trưởng. Tôi cũng có cả cách đánh mới cho phụ bản level 40 Cơ Quan Ốc của Đường Môn, nếu muốn học cứ tìm tôi nhé : )”
Diệp Lạc Vô Thanh trả lời: “Tốt quá! Cảm ơn người anh em!”
Lưu Xuyên chỉ cười mà không nói gì.
Chi bằng lần sau bảo các bang phái thêm nhiều cao thủ tới? Để nhóm cao thủ này PK dạy dỗ Trạch Văn và Lý Tưởng, quyết định thế đi!
Lưu Xuyên đang khoái trá lên danh sách cho đội huấn luyện các hội trưởng tiếp theo thì tiếng mở cửa bỗng vang lên sau lưng. Lưu Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói sửng sốt của Lý Tưởng lập tức truyền tới bên tai: “Lưu Xuyên, anh mua máy tính à?! Ồ? Anh đang chơi Võ Lâm sao…?”
Lão đại Lý Tưởng kề sát tới, tò mò nhìn vào màn hình của Lưu Xuyên.
Sau đó sắc mặt bạn học Lý Tưởng bắt đầu từ từ, từ từ méo mó…
“Lưu… Danh… Bách… Thế…”
Lý Tưởng rặn từng chữ: “Cái tên này, sao cảm giác hơi quen quen? Lưu Xuyên?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thế à? Tôi cũng thấy rất là quen nha.”
Lý Tưởng nổi giận: “Ôi đm! Anh vẫn còn vờ vịt nữa à?!”
Lưu Xuyên vội vàng quay đầu nói: “Bình tĩnh bình tĩnh! Nghiêm cấm mọi hành vi bạo lực trong phòng ngủ đó xá trưởng ơi!”
Lý Tưởng: “…”
Thu lại nắm đấm đang giơ ra định đánh, Lý Tưởng đen mặt nói: “Rốt cuộc là sao? Anh là Lưu Danh Bách Thế à?”
Lưu Xuyên thấy không gạt nổi nữa, dứt khoát thừa nhận: “Ừ, đúng rồi. Tôi chính là đội trưởng Đường Môn của đội cố định mấy cậu, cũng là sư phụ của cậu luôn.”
Lý Tưởng: “…”
Suýt nữa Lý Tưởng đã tự hủy lên bảng rồi!
Cao thủ thần bí mà mình tôn kính bội phục trong game, ân sư mà mình nghe lời răm rắp, hóa ra lại là cái tên khốn kiếp cười tủm tỉm trước mặt này?
Ôi đm chứ! Vỡ mộng quá rồi ok!
Đột nhiên Lý Tưởng có xúc động muốn vo Lưu Xuyên thành một cục rồi tống vào máy giặt!
Lý Tưởng hít sâu rồi giận tái mặt nhìn Lưu Xuyên: “Anh sớm biết rồi đúng không? Đùa giỡn tôi vui lắm à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Vui cực luôn!”
Lý Tưởng: “…”
Thấy Lý Tưởng giận sắp nổ tung, cuối cùng Lưu Xuyên không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Nói thật, năm nay Võ Lâm mới tổ chức giải đấu liên trường, hội trưởng hiệp hội eSports trường chúng ta là Trác Văn Siêu đang đi khắp nơi tìm người thi đấu. Chẳng phải cậu và Trạch Văn vừa tới server mới sao, thế là tôi liền mở clone đi cùng hai người. Mục đích chính của tôi là muốn giúp hai người nhanh chóng lên cấp cuối, để mọi người hiểu rõ triệt để đặc sắc kỹ năng của từng lưu phái, từ đó nếu được thì sẽ để các cậu đại diện cho trường tham gia giải liên trường.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói: “Tôi cảm thấy cả hai đều có năng khiếu, không đi thi thì phí lắm!”
Lý Tưởng thu bàn tay định đánh người về, nghĩ lại cẩn thận liền hiểu ra.
Câu đã sớm phục sát đất trình độ của đội trưởng Đường Môn trong game, Lưu Xuyên tạo clone dẫn dắt hai con gà là cậu và Ngô Trạch Văn, không để lộ thân phận cũng là điều dễ hiểu. Dù sao người quen ngoài đời mà lên lớp dạy này dạy nọ thì không tiện lắm, trong game thì không cố kỵ nhiều như vậy…
Dưới sự chỉ đạo của Đường Môn, Lý Tưởng cũng nhận ra trình độ của mình tăng nhanh đến mức nào trong khoảng thời gian này…
Chỉ khó chịu là vì hình tượng sư phụ trong cảm nhận bỗng nhiên vỡ loảng xoảng!
Cao thủ sư phụ trong tưởng tượng đâu rồi?
Sao lại biến thành cái tên khốn cả ngày lười biếng cười tủm tỉm cùng phòng vậy?
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Lý Tưởng, đội trường thật sự rất thiếu người, cậu đi đánh giải liên trường nhé?”
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Tôi? Anh cảm thấy tôi có thể đi đánh giải liên trường được sao?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Với sự hiểu biết của tôi về đồ đệ thì trình độ của cậu chắc chắn đủ!”
Lý Tưởng xấu hổ gãi đầu.
Đồ đệ? Anh gọi đồ đệ thuận miệng quá ha!
Trải qua một khoảng thời gian cùng nhau đi phụ bản, Lý Tưởng biết rõ mình đang đứng ở đâu. Trình độ của đạo trưởng Võ Đang và đội trưởng Đường Môn trong đội cao hơn cậu không chỉ một cấp, mấy cao thủ bang hội kia cũng lợi hại hơn cậu nhiều.
Với cái trình độ này của cậu, có thể đại diện cho trường đi thi đấu sao?
Lưu Xuyên cổ vũ nói: “Tin tôi đi, cậu luyện tập nhiều thêm chắc chắn không thành vấn đề.”
Lý Tưởng nhìn hắn một cái, trong lòng rối rắm đến phát điên!
Sư phụ?
Đm! Thật sự không muốn nhận sư phụ này thì phải làm sao!
Cả ngày ở trong cùng một phòng ký túc xá, Lý Tưởng đã nhìn thấu tất cả mọi loại tật xấu của người này rồi.
Vỡ mộng quá! Sụp đổ hết rồi!
Lý Tưởng xoắn xuýt hồi lâu, đến mức lông mày cũng xoắn hết cả lại.
Bộ dạng của cậu mày rậm mắt to nhìn rất đẹp trai, mà khi nhăn nhó nhìn buồn cười vô cùng.
Lưu Xuyên không nhịn được mà nói: “Đừng có xoắn, học theo Ngô Trạch Văn, bình tĩnh một chút đi.”
Hắn không nhắc đến thì thôi, vừa nói tới Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng đột nhiên vỗ trán nói: “Đúng rồi, nhắc mới nhớ! Anh đã sớm biết cậu ấy là Ngô Trạch Văn đúng không? Thế sao anh còn lừa cậu ấy kết hôn hả?”
Lưu Xuyên: “…”
Khụ khụ, vụ này là ngoài ý muốn…
Lý Tưởng nhìn hắn, sung sướng khi người gặp họa: “Anh gọi vợ ơi vợ à cả ngày đến là thuận miệng, nếu Trạch Văn mà biết chắc chắn sẽ giết anh!”
Lưu Xuyên cười: “Cậu nghĩ Trạch Văn giống cậu à? Cậu ấy chỉ biết chăm chú đọc hướng dẫn, hoàn toàn không thèm quan tâm mấy cái này. Tôi đoán nếu cậu ấy biết thì cũng sẽ chỉ bình tĩnh ‘Ồ’ một tiếng thôi.”
Lý Tưởng: “…”
Hai người đang nói thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nghi hoặc của Ngô Trạch Văn phát ra ngoài cửa: “Hai người đang làm gì thế?”
Lưu Xuyên cười cười, quay đầu nói: “Trạch Văn, tôi kể cho cậu một bí mật, thực ra tôi chính là Lưu Danh Bách Thế, là Đường Môn trong game đấy.”
Ngô Trạch Văn nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Ồ.”
Lý Tưởng: “…”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn Lý Tưởng, nói: “Giờ cậu mới biết à? Tôi đoán ra lâu rồi.”
Lưu Xuyên: “…”
Ngô Trạch Văn dùng một chữ “Ồ” hạ gục Lý Tưởng, giành được chiến công đầu.
Ngô Trạch Văn lại dùng một câu “Giờ cậu mới biết à”, thành công dứt điểm cả Lưu Xuyên.
Ngô Trạch Văn có được double kill, Ngô Trạch Văn vô địch rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận