Ngô Trạch Văn nói cậu đã sớm đoán ra, Lưu Xuyên cảm thấy cực kỳ sửng sốt. Sau khi bị dứt điểm liền hồi sinh bật dậy, nghi hoặc hỏi: “Trạch Văn, sao cậu lại đoán ra?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Trùng hợp về thời gian rất nhiều.”
Lưu Xuyên cảm thấy hứng thú hỏi: “Ví dụ?”
Ngô Trạch Văn nói: “Hôm mở server mới, tôi đi với Lý Tưởng đến hàng net thì anh vừa lúc không ở ký túc xá. Khi hàng net mất điện, bọn tôi đi ăn cơm thì lại gặp anh ở nhà ăn gần quán net, lúc đó cũng không phải giờ cơm, thời gian anh xuất hiện rất khớp.”
Lưu Xuyên: “…”
Ngô Trạch Văn tiếp tục nói: “Lý Tưởng nói với tôi Đường Môn kia nói bậy, biểu cảm của anh không tốt lắm. Tôi nói đỡ cho Đường Môn, anh ở bên cạnh vừa uống trà vừa cười vui vẻ.”
Lưu Xuyên: “…”
Má nó! Tôi cười trộm cũng bị cậu nhận ra à!
Ngô Trạch Văn nói tiếp: “Ban đầu tôi chỉ hơi nghi ngờ Đường Môn kia là anh thôi, sau này mới chắc chắn là vì lần gặp anh ở sân trường mấy hôm trước, anh mặc quần tây sơ mi nói buổi tối có việc quan trọng, tối hôm đó Đường Môn cũng không onl, đạo trưởng nói Đường Môn có việc buổi tối không lên mạng được, quá trùng hợp.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc phân tích: “Đại khái một tiếng sau, Đường Môn lại online, nói đã giải quyết xong việc. Khi ấy tôi nhắn QQ cho bạn cùng phòng Chu Hiểu Vũ của anh, cậu ấy nói anh không ở ký túc xá, nên tôi đoán anh xong việc liền chạy tới quán net online.”
Lưu Xuyên: “…” Thế mà cũng phát hiện được!
Ngô Trạch Văn liếc nhìn Lý Tưởng rồi nói: “Dựa theo lời Lý Tưởng, ngày nào anh cũng về ký túc xá muộn hơn cậu ấy. Trong game ngày nào anh cũng off sau bọn tôi. Một lần có thể nói là trùng hợp nhưng trùng hợp quá nhiều lần, vậy tôi mới đoán anh chính là Lưu Danh Bách Thế.”
Lưu Xuyên: “…”
Vậy mà nhóc này còn cuồng suy luận logic như vậy!
Lý Tưởng cũng sợ ngây người, vậy mà Ngô Trạch Văn đã đoán được từ lâu, nhưng lại không hề nói ra…
Lưu Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc suy luận của Ngô Trạch Văn, nhịn không được mỉm cười một chút, nói: “Cậu đoán không sai, logic chặt chẽ, suy luận vô cùng hợp lý. Có điều nếu đã sớm đoán được, tôi gọi cậu là vợ trong game sao cậu không phản ứng?”
Ngô Trạch Văn nhìn hắn một cái: “Đoán được là anh rồi thì tôi phản ứng thế nào nữa? Rõ ràng là anh chọc tôi cho vui, tôi không có ý định chấp nhặt chuyện này.”
Lưu Xuyên: “…”
Trước mặt học bá bình tĩnh, Lưu Xuyên bỗng cảm giác hành vi ngày nào cũng vợ ơi vợ à để trêu cậu của hắn cực kỳ ngu ngốc…
Muốn trêu cậu ấy? Cậu ấy đã biết hết rồi, chỉ coi mi là thằng ngốc thôi được chứ!
Lưu Xuyên hoàn toàn không ngờ vậy mà Ngô Trạch Văn lại thâm tàng bất lộ, đoán được thân phận của hắn nhưng không nói một câu!
Người này mà đi thi đấu chuyên nghiệp thì thật sự quá thích hợp!
Mai phục rồi đợi đối thủ rơi vào bẫy, sau đó bình tĩnh mở chiêu lớn dứt điểm, cực kỳ thích hợp với dạng tính cách bình tĩnh giấu mình này của Ngô Trạch Văn!
Lưu Xuyên nhận ra bản thân càng ngày càng tán thưởng con gà này, tuy cậu chẳng biết gì về game nhưng cậu lại rất thông minh, cực kỳ cẩn thận, năng lực suy luận logic và phân tích số liệu cũng mạnh, hơn nữa lúc nào cũng ung dung bình tĩnh, không kiêu không sốt ruột, tố chất tâm lý quá ổn định.
Lưu Xuyên nhìn đôi mắt trong veo của cậu, nhịn không được mà xấu hổ cười: “Trạch Văn, hình như lúc nào tôi cũng thua cậu, Rhythm Master tôi thua cậu chiếc iPad, giờ cũng lại thua cậu… Tôi còn tưởng mình giấu kỹ lắm rồi, vậy mà cậu đã đoán ra từ lâu…”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi: “Cái tôi không hiểu là anh giấu giếm thân phận vì mục đích gì?”
Lưu Xuyên giải thích: “Thực ra là thế này, chắc cậu còn nhớ Trác Văn Siêu hội trưởng hiệp hội eSports đúng không? Cái người mà tới lôi kéo chúng ta cùng vào hiệp hội đó.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Có nhớ.”
Lưu Xuyên nói: “Năm nay Võ Lâm có tổ chức giải liên trường, cô Lâm bảo tôi làm huấn luyện viên cho đội, hiện tại đội trường đang rất thiếu người, tôi nhận ra tốc độ tay của cậu và Lý Tưởng đều rất nhanh, có năng khiếu chơi game nên mới tạo clone tới server mới dẫn dắt hai cậu, muốn kéo hai cậu tới đội trường thi đấu. Sao nào, có hứng thú với giải liên trường không?”
Ngô Trạch Văn cúi đầu, nghiêm túc cân nhắc.
Lưu Xuyên nói: “Quán quân giải đấu này sẽ có thưởng năm vạn Nhân Dân Tệ, có cúp thiết kế riêng. Hội trưởng Trác nói khi nhận tiền thưởng sẽ trực tiếp chia đều cho tuyển thủ dự thi, bên phía trường còn có thưởng riêng nữa.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lần nào anh cũng phải lôi phần thưởng ra để kéo tôi sao…
Lưu Xuyên cười nói: “Thi đấu sẽ diễn ra vào kỳ nghỉ đông, không dính vào thời gian cậu đi thi Rhythm Master cúp T.G.A. Cậu có thể đồng thời đăng ký cả hai, địa điểm thi đấu của hai giải đều là Bắc Kinh, đến khi đó cậu có thể ở chỗ của tôi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Không liên quan, nhà tôi cũng ở Bắc Kinh.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy khéo quá! Dù sao nghỉ đông cũng chẳng có việc gì làm, tham gia cả hai giải đi, coi như luyện tập thôi mà!”
Lý Tưởng đứng bên cạnh cũng khuyên: “Đúng đó Trạch Văn, hay chúng ta đi thi đấu đi, dù kết quả thế nào thì có thêm chút kiến thức cũng được mà!”
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi Lưu Xuyên: “Anh cảm thấy trình độ trường chúng ta thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Đánh vào vòng trong khu vực phía Nam là hoàn toàn có thể, vào được vòng chung kết Toàn quốc thì khó hơn một chút. Có điều việc là ở người, chỉ cần các cậu chịu gia nhập, mọi người huấn luyện thêm mấy tháng thì vẫn có hi vọng vào chung kết. Đội của chính trường mình mà, tham gia thi đấu cũng đâu hại gì, coi như mở mang tầm mắt.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Nhưng tôi chơi game này lần đầu, không hiểu quy tắc đấu trường gì cả, tôi đi thi đấu cũng được sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tốc độ tay của cậu nhanh như thế, chỉ thiếu kinh nghiệm và ý thức, rèn luyện một chút chắc chắn không có vấn đề.”
Dừng một chút, hắn lại mỉm cười nói: “Sao nào, không tin tưởng bản thân à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Được, vậy tôi sẽ thử xem.”
Lưu Xuyên vui muốn điên!
Dùng phần thưởng đại pháp cộng thêm khích tướng đại pháp, quả nhiên nhóc này mắc câu.
Ngô Trạch Văn nhìn về phía máy tính của Lưu Xuyên, tò mò nói: “Đây là máy tính anh mua sao? Cả bàn phím à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”
Lưu Xuyên thành thật trả lời: “Máy tính hơn tám ngàn, bàn phím và chuột tổng cộng hơn ngàn tám.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt: “Bàn phím đắt vậy sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, bàn phím cơ loại tốt mà.”
Ngô Trạch Văn tò mò vươn tay sờ vào bàn phím: “Bàn phím cơ có gì đặc biệt?”
Lưu Xuyên mỉm cười đứng lên, nói: “Nào, cậu qua sờ thử đi.”
Ngô Trạch Văn ngồi xuống ghế của Lưu Xuyên, tùy tiện gõ phải phím, lạch cạch, lạch cạch, âm thanh mang theo nhịp điệu giống như máy đánh chữ hồi xưa, tiếng phím gõ vang lên rất thanh thúy, thử một lần là biết không giống bàn phím thông thường, khi gõ phím mượt mà như nước chảy mây trôi, không có cảm giác bị cản trở nào.
Lưu Xuyên ghé lại gần trực tiếp gỡ phải phím ra, chỉ vào trục cơ bên dưới, nói: “Cậu nhìn này, đây chính là trục cơ, từng phím đều có trục cơ khống chế riêng, vì vậy khi ấn sẽ rất thích. Trục này có màu đen, bàn phím của tôi là bàn phím trục đen.”
Ngô Trạch Văn rất ngạc nhiên: “Còn có màu khác sao?”
Lưu Xuyên nói: “Trục cơ còn có màu xanh, đỏ và nâu, mỗi loại trục sẽ có cường độ nhấn khác nhau. Cậu thử xem cảm giác dùng loại bàn phím này thế nào? Cường độ nhấn phím trục đen hơi nặng, cậu gõ nhiều một lát xem ngón tay có mỏi không?”
Ngô Trạch Văn lập tức múa ngón, mở ra một file word nhanh chóng gõ ầm ầm, bạo tốc độ tay liên tục trong một phút, sau đó nói: “Cảm giác ổn lắm.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Xem ra cậu cũng hợp trục đen.”
Lý Tưởng lại gõ vài cái, hưng phấn nói: “Bàn phím cơ này gõ thích thật, bảo sao đắt vậy, sau này tôi cũng mua một cái.”
Lưu Xuyên nói: “Nếu không phải chuyên thi đấu thì không nhất thiết phải mua, thực ra trên thị trường có rất nhiều bàn phím giả cơ tốt, trải nghiệm phím cũng ổn lắm.”
Lý Tưởng nói: “Giả sao tốt bằng thật được.”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên rồi. Cậu mà có tiền thì nên mua, bàn phím cơ rất có lợi cho việc luyện tập tốc tay, hơn nữa tuổi thọ bàn phím cơ rất dài, bảo quản cẩn thận thì mua một lần dùng được rất nhiều năm.”
Lý Tưởng lập tức quyết định: “Được! Mấy hôm nữa tôi sẽ đi mua một bộ!”
Ngô Trạch Văn yêu thích không buông vẫn sờ sờ bàn phím cơ của Lưu Xuyên, bàn phím này mang cho cậu cảm giác cực kỳ thích thú, khi gõ rất thoải mái, có thể phát huy hoàn hảo tốc độ tay của cậu – tiếc là đắt quá, không dám mua.
Cẩn thận tính lại phần học bổng còn dư trong tài khoản ngân hàng thì mua máy tính là vừa đủ, mua bàn phím cơ là vượt quá dự toán, cậu lại không muốn xin tiền mẹ…
Ngô Trạch Văn đành phải đứng dậy khỏi ghế, nói sang chuyện khác: “Lý Tưởng, hôm nay cậu có ra hàng net không?”
Lý Tưởng nói: “Có chứ! Đi ăn tối luôn, Lưu Xuyên có đi cùng không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đi. Hôm nay chúng ta ngồi ba máy liền nhau, tôi cũng không cần tránh các cậu nữa.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Vậy tôi về ký túc xá một chút, lát nữa sẽ xuống tìm mọi người.”
Rốt cuộc vụ mở clone trong game của Lưu Xuyên cũng lộ, Lý Tưởng không phải người keo kiệt, không xoắn xuýt mãi chuyện này, ngoại trừ cảm giác thương tâm vì hình tượng sư phụ có hơi sụp đổ…. Ngô Trạch Văn thì vì đã sớm đoán được nên cảm xúc rất bình tĩnh, chính ra Lưu Xuyên lại trở thành người ngại ngùng trước mặt cậu. Khụ khụ, gọi vợ chồng trêu cậu ấy lâu như vậy, ai dè Trạch Văn đã sớm nhìn thấu tất cả, vốn chẳng thèm quan tâm, hic…
Đợi Ngô Trạch Văn xoay người rời đi, lúc này Lưu Xuyên mới đóng cửa phòng, quay đầu hỏi Lý Tưởng: “Lý Tưởng, Trạch Văn ấy… Có phải điều kiện trong nhà không tốt lắm không? Khụ, tôi chỉ muốn hiểu thêm về cậu ấy một chút, cậu không tiện trả lời thì thôi.”
Lưu Xuyên suy luận ra là từ phản ứng của Ngô Trạch Văn khi nhìn bàn phím, rõ ràng cậu rất thích chiếc bàn phím này, nhưng lại ngại vì nó đắt.
Bàn phím hơn một ngàn quả thực là hơi đắt, nhưng nếu nhà khá giả thì cũng không thấm vào đâu, rất nhiều người chơi mấy game miễn phí này mà vẫn đổ hàng ngàn hàng vạn vào để cường hóa trang bị, đừng nói là bàn phím…
Lý Tưởng nghe Lưu Xuyên hỏi, cảm thấy chẳng việc gì phải giấu, nói thẳng: “Nhà Trạch Văn không thể coi như khó khăn nhưng cũng không khá giả lắm. Vì gia đình cậu ấy đơn thân, từ bé đã không có cha, mẹ cậu ấy là giáo viên dạy Vật Lý cấp ba, tiền lương chỉ đủ nuôi mình cậu ấy. Có điều anh cũng biết mà, chi phí sinh hoạt ở Bắc Kinh rất cao, giá nhà siêu đắt, gia đình đơn thân chắc chắn không thể dư dả tiền bạc được.”
Lý Tưởng dừng một chút lại nói: “Thực ra là Trạch Văn không muốn tạo áp lực cho mẹ nên từ khi lên đại học vẫn vừa học vừa làm, không xin mẹ một đồng nào. Bình thường mua mấy món đắt đắt là toàn dùng tiền học bổng. Khoa bọn tôi đều biết việc này, mẹ cậu ấy từng đến trường thăm đó.”
Lưu Xuyên: “…”
Nhớ lại bộ dạng nghiêm túc của người này, Lưu Xuyên bỗng cảm thấy hơi đau lòng.
Bảo sao lại thành nhóc tham tiền, để ý vật chất như vậy. Thực ra bản thân cậu không ham mê tiền tài, chỉ vì không muốn gây áp lực cho mẹ thôi nhỉ?
Vậy nên mới đi tham gia thi đấu Rhythm Master, tự thắng lấy chiếc iPad kia… Vì cậu ấy không muốn xin tiền mẹ.
Từ bé Lưu Xuyên đã sinh ra trong gia đình hạnh phúc, cha thì ôn hòa mẹ thì nghiêm khắc, có thêm một cô em gái hoạt bát. Lưu Bác Viễn nổi tiếng khắp thiên hạ, thân là giáo sư dù lương cứng không cao thì thư pháp của giáo sư Lưu lại là báu vật vô giá; Lại thêm Dương Thu Ninh là dạng phụ nữ doanh nhân mạnh mẽ trên thương trường điển hình, kinh doanh cực kỳ tốt, điều kiện trong nhà Lưu Xuyên đương nhiên khỏi phải nói, mỗi người một chiếc xe. Tuy rằng Lưu Xuyên chịu ảnh hưởng từ cha, không tiêu tiền như nước nhưng thực sự hắn chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.
Ngô Trạch Văn chỉ có mẹ, hai mẹ con muốn đặt chân ở nơi Đế Đô phồn hoa thì chắc chắn phí sinh hoạt hàng tháng không hề ít, chi phí học hành ở Bắc Kinh cũng ngốn cả đống tiền, chỉ dựa vào đồng lương giáo viên thì chắc chắn rất gian khổ… Vì vậy từ bé Trạch Văn đã có tính tỉ mỉ tính toán, tiết kiệm thành quen.
Lý Tưởng thấy Lưu Xuyên đăm chiêu, nhịn không được vỗ vai hắn, nói: “Nghĩ gì vậy? Trạch Văn cũng không cần ai thương hại cả, tuy không có cha nhưng hai mẹ con yêu thương nhau lắm. Vào sinh nhật 18 tuổi, mẹ cậu ấy còn cố gắng chạy tới đây thăm, nhờ đám bạn học bọn tôi tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi không thương hại gì cậu ấy cả, chỉ thấy cậu ấy rất giỏi thôi… Phải rồi, cậu ấy sinh nhật khi nào?”
Lý Tưởng nói: “13 tháng Chín.”
Ngày 13 tháng Chín, cung Xử Nữ, suy nghĩ chu toàn, cẩn thận chu đáo, thích phân tích, theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, tính cách của Trạch Văn quả thực rất giống một Xử Nữ điển hình.
Lưu Xuyên lấy điện thoại ra xem ngày, sửng sốt nói: “Là ngày mai mà?”
Lý Tưởng nói: “Đúng vậy.”
Lưu Xuyên hỏi: “Sinh nhật cậu ấy có tổ chức gì không?”
Lý Tưởng nói: “Trạch Văn khá hướng nội, cũng không nhiều bạn bè trong khoa, sinh nhật cậu ấy rất ít khi mời người ta đi ăn, năm ngoái cũng là tôi chủ trì đãi cậu ấy đi ăn đó.” Lý Tưởng gãi đầu: “Có điều năm nay tôi không mời được, mai tôi đi Bắc Kinh rồi!”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Mai cậu đi Bắc Kinh làm gì?”
Lý Tưởng nói: “Xem trận khai mạc đó!”
Lưu Xuyên khựng lại một chút, lúc này mới phản ứng kịp.
Ngày 13 tháng Chín, thứ Bảy, lễ khai mạc giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ Mười sẽ chính thức khai mạc tại Bắc Kinh.
Lưu Xuyên nói: “Đi xa như vậy chỉ để xem khai mạc? Cậu cũng chịu chi quá nhỉ.”
Lý Tưởng gãi đầu nói: “Chẳng phải lễ khai mạc có đội tuyển Trường An thi đấu còn gì? Hơn nữa năm nay trận khai mạc sẽ thay đổi nhiều, nghe nói các đội tuyển lớn đều phải tới hiện trường, nhiều đại thần tập hợp cùng nhau như thế, mua vé cũng đáng mà! Mấy tháng trước tranh được vé, còn mua ghế VIP luôn!”
Lưu Xuyên cạn lời: “Cậu đúng là fan ruột!”
Lý Tưởng cười nói: “Không biết liệu tôi có thể xin chữ ký của Dạ Sắc được không, nghe bảo khi thi đấu tuyển thủ sẽ không thể gặp mặt khán giả đúng không? Vậy thi đấu xong có được xin chữ ký không?”
Lưu Xuyên: “…”
Bạn ơi bạn thấy Dạ Sắc là con trai bạn sẽ kinh ngạc đến ngu người mất…
Lý Tưởng hiển nhiên rất hưng phấn: “Chắc là có thể ha! Năm ngoái khi tuyển thủ thi đấu xong cũng có người xin chữ ký mà.”
Lưu Xuyên nói: “Cũng chưa chắc, phải xem đội sắp xếp thế nào. Có đội tuyển kết thúc thi đấu xong sẽ trực tiếp rời đi theo lối riêng, có đội sẽ lại đi ra sảnh chào hỏi người xem. Không biết là đội tuyển Trường An định thế nào, có nhìn thấy Dạ Sắc hay không còn phải xem vận may của cậu.”
Lý Tưởng cười: “Hi vọng có thể gặp được!”
Dừng một chút, lại nói: “Vậy sinh nhật Trạch Văn thì làm sao giờ? Tôi mà đi thì không ai ăn sinh nhật với cậu ấy.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cứ yên tâm đi xem khai mạc của cậu đi, năm nay có tôi rồi mà.”
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Anh?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, tôi ăn sinh nhật với cậu ấy.”
Lý Tưởng hoài nghi nhìn Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên nói: “Sao nào, cậu cảm thấy quan hệ của tôi và Ngô Trạch Văn không được coi là bạn bè à? Không thể ăn sinh nhật với cậu ấy sao?”
Lý Tưởng vội nói: “Ý tôi không phải thế.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy quyết định thế đi, lát nữa tôi sẽ hẹn cậu ấy, mai mời cậu ấy ăn cơm.”
Lý Tưởng gật đầu, dặn dò thêm: “Đừng quên mua bánh gateau nhé, cậu ấy thích vị dâu tây!”
Lưu Xuyên nói: “Biết rồi, yên tâm.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận