Ngô Trạch Văn về ký túc xá chuẩn bị một chút, sau đó mới xuống lầu gõ cửa phòng 301. Lý Tưởng và Lưu Xuyên cùng đi ra, ba người đến nhà ăn ăn cơm, sau đó liền cùng nhau đi tới hội quán internet Thanh Hoa.
Vẫn còn sớm, đạo trưởng và Cá con đều chưa onl, ba người tùy tiện đi làm nhiệm vụ chủ tuyến.
Lý Tưởng nhìn Lưu Xuyên ở bên cạnh, nhịn không được nói: “Nhìn anh ngồi đây thật sự không quen nổi!”
Lưu Xuyên cười: “Ngồi ba máy liền nhau tốt biết bao nhiêu, cậu gọi sư phụ cũng không cần phải đánh chữ nữa, mở miệng luôn là được rồi.”
Lý Tưởng trợn trắng mắt nhìn hắn: “Tôi cực kỳ không muốn nhận anh! Có điều lúc trước lỡ bái sư rồi, thôi coi như miễn cưỡng nhận anh vậy.”
Lưu Xuyên: “…”
Má nó!
Cậu có biết ở liên minh có bao nhiêu cao thủ tìm tôi bái sư tôi không đồng ý không? Cậu lại còn ra cái vẻ miễn cưỡng gì…
Lưu Xuyên cũng trắng mắt liếc nhìn đồ đệ: “Vẫn là đại đồ đệ tốt hơn, thu cái thứ nhị đồ đệ như cậu, chắc chắn lúc đó tôi say rồi.”
Lý Tưởng nói: “Này, lúc đó anh đứng ngay sau lưng tôi thu tôi làm đồ đệ qua QQ đó, anh mới là đồ tâm thần phân liệt.”
Lưu Xuyên: “Cậu gà như thế, nếu không phải vì tôi bị bạn lừa, còn lâu mới thèm thu cậu.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Hay lắm, trong game đấu võ mồm, giờ biến thành đấu võ mồm ngay bên tai, y hệt như đích thân cảm nhận việc lạc vào kỳ cảnh.
Ngô Trạch Văn tự động chặn luôn hai người bên cạnh, đeo tai nghe mở video xem hướng dẫn.
Lý Tưởng đột nhiên phản ứng kịp, nghi hoặc nói: “Mà từ từ, anh đã là sư phụ của tôi thì người hành tôi ở lôi đài lúc đó là ai?”
Lưu Xuyên nói: “Thất Dạ Tuyết đấy.”
Lý Tưởng kinh hãi: “Là Dạ Dạ sao?!”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng rồi, là Dạ Dạ sắc bén đó, cậu ấy không muốn thu đồ đệ nên mới bắt tôi thu.”
Lý Tưởng nhất thời buồn bực: “Người ta không muốn thu tôi là vì tôi rất non sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng rồi, cũng tự ý thức quá ha.”
Lý Tưởng tức giận: “Cho nhau tí mặt mũi có được không, mấy câu rất non gì đó nghĩ trong lòng là được rồi, không cần nói trước mặt đâu!”
Lưu Xuyên cười: “Tôi không nói thì cậu sẽ hết gà chắc?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Hai người này ở cùng một chỗ thật sự chỉ đâm chọc nhau tới lui là giỏi, điển hình của loại bạn xấu trong truyền thuyết!
Cũng may Thanh Phong Đạo Trưởng và Cá con rất nhanh đã online, Ngô Trạch Văn chủ động tổ đội hai người bạn vào, nói: “Tập hợp đi phụ bản thôi.”
Mọi người tập hợp tại trước cổng Thiếu Lâm Tự như trước, sau khi thuận lợi vượt qua năm lượt phụ bản anh hùng thì đánh thêm vài lần phụ bản thường nữa, cả đám liền lên được level 37.
Sau đó Lưu Xuyên lại kéo mọi người tới gần Nhân Duyên Thụ, bắt đầu luyện di chuyển từ động nhền nhện tới Nhân Duyên Thụ như thường lệ.
Con đường này bọn họ đã luyện mấy ngày liên tục, Ngô Trạch Văn đã có thể thoải mái băng qua hết đoạn đường, tuy Cá con còn chưa quen vận dụng khinh công nhưng cũng đã khá hơn rất nhiều so với hồi đầu nghiêng ngả lảo đảo rồi.
Lưu Xuyên đột nhiên nói: “Phải rồi, chúng ta lập voice chat đi, sau này chỉ huy phụ bản tôi sẽ dùng voice hết, đánh chữ đôi khi sẽ ảnh hưởng thao tác.”
Đạo trưởng tỏ vẻ tán đồng: “Được, voice chat tiện hơn.”
Game Võ Lâm này có hệ thống voice chat tích hợp sẵn, có thể tạo phòng cài pass, sau đó kéo bạn bè vào, cực kỳ tiện lợi.
Lưu Xuyên lập một phòng voice, sau đó kéo cả đám vào, dưới avatar mỗi thành viên trong đội lập tức có thêm một cái biểu tượng loa mini, ai mở miệng nói chuyện thì cái icon loa này sẽ sáng lên.
Trong giải đấu chuyên nghiệp cũng sử dụng hình thức này để chỉ huy, dù sao khi combat tổng kịch liệt như thế ai nấy đều bận bạo tốc độ tay, không thể nào vừa phóng kỹ năng vừa đánh chữ chỉ huy được. Rất nhiều chiến thuật phức tạp không thể nói rõ bằng việc đánh chữ, hiện tại bắt đầu làm quen với chỉ huy qua voice cũng là chuyện tất yếu.
Lưu Xuyên mỉm cười mở miệng nói: “Alo alo, tới đủ chưa?”
Giọng nói của Lưu Xuyên trầm thấp ôn hòa xen lẫn chút ý cười, nghe vào tai có cảm giác cực kỳ ấm áp.
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đây.”
Giọng của Trạch Văn trong trẻo nhẹ nhàng như lướt nước qua tai, nghe cực kỳ thoải mái.
Lý Tưởng nói: “Alo alo alo? Có ai nghe thấy không? Có nghe thấy gì không? Hình như mic của tôi có vấn đề, đợi tôi chỉnh chút.”
Kiểu giọng nhiệt thành sáng sủa, chỉ có điều hơi lắm câu vô nghĩa…
Đạo trưởng nói: “Nghe được rồi.”
Giọng nam nghiêm túc bình tĩnh đã trưởng thành.
Cá con cười: “Ồ giọng đội trưởng nghe êm tai quá! Giọng của Độc ca, đại sư và đạo trưởng cũng êm tai lắm luôn!”
Giọng nói thuần túy của tuổi thiếu niên, hình như còn chưa vỡ giọng?
Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Cá con mấy tuổi rồi?”
Cá con nói: “17 tuổi.”
Lưu Xuyên hết hồn: “Đừng bảo cậu mới học cấp ba nhé? Học sinh cấp ba chơi game ít thôi, ảnh hưởng đến việc thi đại học là không ổn đâu!”
Cá con vội nói: “Tôi không phải học sinh cấp ba, tôi năm nhất rồi nè.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “17 tuổi đã học năm nhất đại học? Cậu nhảy lớp à?”
Cá con trả lời: “Nhà tôi ở Nam Xương, học sinh ở đây đi học sớm lắm, khi tôi đi học tiểu học vẫn còn chế độ học năm năm nên học ít hơn bây giờ một năm, mười bảy tuổi đã lên đại học rồi. Tôi nhỏ tuổi nhất so với bạn học đó.”
Lúc này Lưu Xuyên mới yên tâm hơn một chút: “Cậu online ở ký túc xá à?”
Cá con nói: “Đúng vậy! Bạn cùng phòng của tôi cũng đều đang chơi game, có điều ai cũng chơi CF hết, tôi không có hứng thú gì với mấy game bắn nhau, vẫn thích chơi kiểu game này hơn!”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Nào tập hợp thôi, chúng ta luyện khinh công thêm vài lần nữa, Cá con vẫn hơi còn vấn đề trong nhịp điệu, cần luyện vài lần nữa.”
Cá con nói: “Ok đội trưởng, tôi đang cố gắng luyện nè! Vì để trở thành thánh buff siêu xịn tôi cũng khổ luyện ghê lắm á!”
Lưu Xuyên cười nói: “Tốt lắm thánh, vậy bọn tôi giao mạng cho cậu đó, đừng có lơ đãng rồi bóp team nha.”
Cá con nói: “Không đâu! Nhìn khinh công đỉnh cao của tôi đây!”
Vừa dứt lời, Nga Mi trong game bật nhảy bay lên, sau đó thì đột nhiên ngã từ trên cây xuống như mất điện, nát bét như bánh thịt.
Mọi người: “…”
Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa luyện khinh công, thú vị hơn trước đó chỉ đánh chữ không rất nhiều, nghe rất nhiều giọng nói vang lên bên tai giống như bạn bè tốt tụ tập ở cùng một chỗ vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi Cá con có thể đuổi kịp bước của mọi người bay thẳng tới Nhân Duyên Thụ thì cũng đã gần đến 12 giờ.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Mọi người đã phải off chưa?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đợi mấy phút nữa, mọi người tới ngọn cây đi.”
Mấy người dựa theo chỉ thị của đội trưởng nhảy lên ngọn Nhân Duyên Thụ, Lưu Xuyên nhanh chóng giao dịch cho mấy người trong đội một lốc pháo hoa, kèm theo tin nhắn riêng giải thích hôm nay là sinh nhật Ngũ Độc.
23:58, 23:59, 00:00…
Trong khoảnh khắc đồng hồ điểm nửa đêm, Lưu Xuyên liền phóng toàn bộ pháo hoa trong túi ra, theo đó, ba người đạo trưởng, đại sư, Cá con cũng cùng nhau đốt pháo hoa. Pháo hoa phóng lên trời lập tức kết nối liền thành một mảng, cả một mảnh trời sáng bừng pháo hoa rực rỡ đêm đen, ngay đến người qua đường ngang qua cũng phải sửng sốt dừng chân – quy mô thế này hẳn phải đốt đến mấy trăm lốc pháo nhỉ? Đây là bữa tiệc rực rỡ nhất từ khi mở server đến giờ!
Một đám người qua đường đều ngẩng đầu lên xem màn trình diễn pháo hoa xinh đẹp này.
Nhân Duyên Thụ nằm ở nơi giao giữa Nam Cương và Ba Thục, tầm nhìn vốn trống trải, đốt pháo trên ngọn cây là lựa chọn cực kỳ đúng đắn. Bầu trời đêm, trăng tròn, pháo hoa, bạn bè cùng đứng trên cây, hình ảnh cực kỳ ấm áp, là cảnh đẹp mà có lẽ cả đời không quên.
Sau khi đốt hết pháo hoa, Lưu Xuyên mở đầu nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Lý Tưởng cũng phối hợp: “Chúc mừng sinh nhật!”
Đạo trưởng nghiêm túc nói: “Ngũ Độc sinh nhật vui vẻ nhé.”
Cá con vui vẻ: “Chúc mừng sinh nhật Độc ca!”
Ngô Trạch Văn: “…”
Học bá lúc nào cũng bình tĩnh, giây phút này bỗng cảm thấy có chút rung động.
Cậu không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, có lẽ là vì tính cách lãnh đạm không thích náo nhiệt, bạn bè ngoài đời của cậu cũng không nhiều, sinh nhật cũng không có ý định tổ chức. Vậy mà hôm nay, mấy người đồng đội trong game đột nhiên đốt pháo hoa chúc mừng sinh nhật cậu, vừa khiến cậu bất ngờ mà trong lòng cũng cảm thấy ấm áp khôn cùng.
Trái tim được sự ấm áp kia đong đầy…
Pháo hoa trên đỉnh đầu, lời chúc mừng chân thành của đồng đội, chính là món quà sinh nhật quý giá nhất đối với Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn…”
Lưu Xuyên cười nói: “Khách sáo cái gì. Sinh nhật là phải vui vẻ hạnh phúc chứ, đốt pháo hoa trong game là chúc mừng tại chỗ thôi, tối nay tôi sẽ mời cậu ăn một bữa thật ngon, được không?”
Ngô Trạch Văn cảm động nói: “Được, cảm ơn.”
Cá con tò mò nói: “Mời cơm? Mọi người quen nhau à?”
Lý Tưởng nói: “Đúng đó Cá, GATO hông? Bọn này học cùng một trường đại học đó.”
Cá con tỏ vẻ rất hâm mộ: “Mọi người ở đâu vậy?”
Lý Tưởng nói: “Quảng Châu.”
Cá con tiếc nuối nói: “Xa quá đi, trường tôi ở Cáp Nhĩ Tân cơ.”
Lý Tưởng nói: “Cáp Nhĩ Tân, thành phố băng tuyết này, nghe đã thấy lạnh rồi!”
Cá con nói: “Thực tế cũng lạnh lắm!”
Lưu Xuyên nói: “Phải rồi, mai không tổ chức hoạt động cố định buổi tối nữa nhé, đại sư đi Bắc Kinh xem khai mạc, tôi và Ngũ Độc đi ăn sinh nhật, đạo trưởng với Cá con tự do sắp xếp nha?”
Đạo trưởng nói: “Tôi stream khai mạc vậy.”
Cá con nói: “Tôi cũng stream khai mạc, ngày mai có hai trận nhất định phải xem!”
Lưu Xuyên nói: “Vậy cứ thế đi, mọi người ngủ ngon.”
…
Sáng sớm hôm sau, Lý Tưởng kéo vali đi ra sân bay. Lưu Xuyên dùng máy tính online trong phòng, ngồi nghiên cứu rất nhiều nhà hàng. Ngẫm kỹ thì Ngô Trạch Văn tác phong tiết kiệm, mời cậu ăn mấy thứ đắt đòi mạng lại còn ít như cơm Tây chắc chắn cậu ấy sẽ xót tiền, như vậy lại thành ra không vui. Vì thế Lưu Xuyên rất chu đáo chọn một hàng ăn khá ổn, giá cũng bình dân, đặt một phòng, mời Trạch Văn đi ăn lẩu.
Sau khi gọi xong đồ ăn, Lưu Xuyên liền lấy bánh gateau dâu tây đặt trước ra, đốt nến tắt đèn.
Lưu Xuyên còn hát chúc mừng sinh nhật, hát xong mới mỉm cười nói: “Trạch Văn, chúc mừng sinh nhật, cậu ước trước đi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhắm mắt lại ước, sau đó mới thổi nến.
Lưu Xuyên cắt bánh, bánh gateau dâu tây cỡ nhỏ, vừa vặn mỗi người một nửa giải quyết sạch sẽ không lo lãng phí.
Quán lẩu phục vụ rất năng suất, đồ ăn chẳng mấy chốc đã lên, là một nồi lẩu Uyên Ương. Khẩu vị Ngô Trạch Văn khá thanh đạm nên cậu ăn bên hải sản, Lưu Xuyên không kiêng kị gì nên vừa ăn bên cay vừa ăn bên hải sản. Nhà hàng này phục vụ thịt bò rất tươi, thả xuống nồi chờ chín ăn cực kỳ ngon miệng.
Lưu Xuyên nhúng rất nhiều đồ ăn, dùng muôi vớt ra đặt vào trong bát của Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn vội nói: “Để tôi tự làm…”
Lưu Xuyên nói: “Khách sáo cái gì, hôm nay là sinh nhật cậu, cứ để tôi phục vụ.”
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nhìn thấy ánh mắt đong đầy ý cười của hắn.
Cùng là con trai, cảm giác “được chăm sóc” thế này khiến cậu có chút mất tự nhiên trong lòng. Có điều ánh mắt của Lưu Xuyên lại quá dịu dàng, nụ cười kia cũng rất chân thành, khiến chút khó chịu trong lòng Ngô Trạch Văn nhanh chóng tan thành mây khói.
– Sinh nhật, được rồi, sinh nhật hẳn là nên hưởng thụ sự chăm sóc của người ta.
Thế là Ngô Trạch Văn liền vùi đầu nghiêm túc ăn, an tâm hưởng thụ sự phục vụ chu đáo tận tình của bạn học Lưu Xuyên.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí ấm áp đến lạ.
Sau khi ăn uống no nê, Lưu Xuyên mới lấy quà từ trong ba lô ra, đưa tới trước mặt Ngô Trạch Văn, nói: “Tặng cậu này, quà sinh nhật.”
Ngô Trạch Văn tiếp nhận nhìn thấy mà nhất thời sửng sốt ngẩng đầu: “Bàn phím cơ?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng rồi. Hôm ấy tôi thấy cậu rất hứng thú với bàn phím của tôi, tôi nghĩ cậu sẽ thích nên mua một cái giống hệt cho cậu.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Trong lòng rất cảm động. Nhưng nghĩ tới giá tiền cái bàn phím kia, Ngô Trạch Văn vẫn nói: “Quà này đắt tiền quá, tôi…”
Lưu Xuyên cắt lời cậu: “Quà sinh nhật thì đừng quan tâm đến giá, quan trọng là tấm lòng.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Xuyên đi đến trước mặt cậu, hạ giọng nói: “Trạch Văn, tôi không biết nên tặng cậu cái gì mới tốt, thấy cậu thích cái này nên mới mua. Tuy chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng tôi cảm thấy hai ta rất có duyên, tôi đã coi cậu như bạn tốt của mình, vậy nên mới muốn chúc mừng sinh nhật cậu thật thành tâm, tặng cậu một món quà sinh nhật mà cậu thích… Đừng quan tâm mấy thứ khác, chỉ nghĩ đến tấm lòng của tôi thôi, cậu có thể nhận được không?”
Lời nói chân thành đến thế, quả thực khiến người ta không thể từ chối…
Ngô Trạch Văn gật gật đầu, ôm chặt lấy chiếc bàn phím trị giá hơn một ngàn trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Lưu Xuyên.”
Cậu trai trước mắt thấp hơn hắn nửa cái đầu, đôi mắt trong veo tỏa sáng sau cặp kính, khi nói câu “Cảm ơn”, thần sắc nghiêm túc vô cùng. Mái tóc đen như mực dưới đèn bỗng như nổi lên ánh sáng lấp lánh, khiến người ta không nhịn được mà muốn…
Lưu Xuyên vươn tay muốn xoa tóc cậu, nhưng khi sắp chạm vào thì lại ngại rằng mình quá sỗ sàng, hắn vội dừng lại chuyển qua vỗ vai Ngô Trạch Văn, mỉm cười nói: “Đừng khách sáo.”
Lưu Xuyên cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao, giờ khắc này hắn thầm nghĩ nếu để Ngô Trạch Văn có một sinh nhật vui vẻ, đừng nói là bàn phím cơ hơn ngàn tệ, dù là máy tính hơn vạn tệ hắn cũng sẽ chi không suy nghĩ, chỉ cần Trạch Văn vui là được rồi.
Có lẽ sau khi biết bối cảnh gia đình của Ngô Trạch Văn, trong lòng bỗng có chút thay đổi.
Cũng không phải thương hại cậu mất cha từ nhỏ, mà phần nhiều là tán thưởng cậu hơn.
– phải nghị lực đến mức nào mới có thể luyện được trình độ diễn tấu dương cầm khi hoàn cảnh sinh hoạt còn nhiều khó khăn như thế?
– phải hiểu chuyện đến mức nào mới có thể khiến cậu từ bé đã học được cách phân ưu giải nạn với mẹ mình, tiết kiệm sinh hoạt, tính toán cẩn thận như thế?
Cậu tự nuôi sống bản thân bằng hai bàn tay, chưa bao giờ xin mẹ thêm một đồng nào.
Cậu là học bá, rất ít bạn bè, không biết giao tiếp, vừa liệt mặt lại mù mặt, chẳng bao giờ nhận ra ai với ai, nhưng cậu lại đối xử cực kỳ chân thành với bạn bè.
Nhóc con nhìn qua lạnh lùng lãnh đạm, thực ra trái tim lại mềm mại biết bao nhiêu.
Cậu làm việc gì cũng rất tập trung, ngay từ việc chơi game, Lưu Xuyên chỉ dạy cậu nhảy Mai Hoa Thung một lần, cậu liền tự đi luyện tập mỗi ngày, từ một con gà nghiêng trái ngã phải, giờ đã trở thành cao thủ khinh công đáp đâu chuẩn đó – chỉ trong một tuần.
Cậu tiến bộ quá nhanh.
Nhưng tốc độ tiến bộ này, sao lại không phải trả giá bằng sự chuyên tâm và khắc khổ?
Đứa bé không có cha, chắc chắn từ bé phải chịu áp lực hơn nhiều so với những người khác. Vì vậy Lưu Xuyên nhìn cậu trai thanh tú nhã nhặn trước mặt này mới có cảm xúc vừa đau lòng lại vừa nể phục như thế.
Trước đây Lưu Xuyên chỉ coi Ngô Trạch Văn là một học bá khoa Vật Lý và chơi game siêu gà, nhưng những hiểu biết của hắn đối với Ngô Trạch Văn, thực ra đều chỉ là bề nổi.
Cho đến tận bây giờ, hắn mới biết nam sinh trước mặt cứng cỏi và cố gắng hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận