Hôm nay gọi rất nhiều đồ ăn, lại thêm bánh sinh nhật, hai tên con trai ăn lẩu hơn một tiếng, bụng ai nấy đều no căng, cuối cùng vẫn còn thừa một đống đồ ăn không nuốt thêm nổi nữa. Lưu Xuyên nhìn mấy món chưa động tới trên bàn, nhịn không được nói: “Tôi đánh giá quá cao sức chiến đấu của hai chúng ta rồi, gọi nhiều quá!”
Nếu có cái dạ dày đại vương Lộc Tường ở đây, hôm nay có khi còn không đủ ăn, sức ăn của Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn rõ ràng không mạnh như Lộc Tường, hai người cố gắng ăn mà vẫn còn thừa quá nhiều, thật sự lãng phí.
Ngô Trạch Văn không muốn phí phạm đồ ăn, dứt khoát gọi nhân viên phục vụ tới xin mấy cái hộp, đóng gói hết toàn bộ rau dưa, thịt thà chưa ăn vào.
Lưu Xuyên thấy cậu tay chân nhanh nhẹn đóng gói đồ ăn, nhịn không được nói: “Trời nóng như vậy đồ mang về mai sẽ hỏng đấy?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, phòng ký túc xá bọn tôi có tủ lạnh.”
Đại học C khá rộng rãi trong việc quản lý ký túc xá, đám Lưu Xuyên ở phòng 301 có nồi cơm điện, không ngờ phòng của đám Trạch Văn còn cao cấp hơn, có cả tủ lạnh nữa.
Ngô Trạch Văn giải thích: “Ký túc xá của chúng tôi có bạn học nhà ở đây nên chuyển tủ lạnh ở nhà không dùng đến luôn, chia sẻ cho mọi người trong phòng cùng dùng. Bình thường chỉ để sữa và hoa quả, trong tủ lạnh còn chỗ trống, tôi mang đồ ăn về bỏ tủ lạnh, mai ăn cũng được.”
Dừng một chút, cậu lại ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên: “Hay là ngày mai anh qua phòng ký túc xá của tôi ăn cơm đi, tôi nấu mấy món này.”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Cậu biết cả nấu cơm nữa à?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, trước đây khi mẹ tôi bận đi làm thì tôi ở nhà tự nấu cơm ăn.”
Lưu Xuyên khoái trá nói: “Được nha, mai tôi sẽ qua nếm thử tài nấu ăn của cậu.”
Hàng lẩu không xa trường, có thể đi bộ về, tiện thể tản bộ tiêu cơm.
Ngô Trạch Văn ôm bàn phím cơ, Lưu Xuyên thì xách hai túi rau dưa đã đóng hộp, hai người sóng vai đi được vài bước, Ngô Trạch Văn đột nhiên nói: “Phải rồi, Lưu Xuyên này, tôi muốn mua máy tính để chơi game, mà tôi không hiểu lắm về cấu hình máy để chơi game, anh có thể chỉ cho tôi một chút không?”
Khi đặt câu hỏi học bá rất nghiêm túc, Lưu Xuyên nhìn ánh mắt trong veo của cậu, nhịn không được khẽ cười, nói: “Cậu tìm hỏi tôi vụ này là đúng người quá rồi! Tôi từng mua rất nhiều máy tính chơi game, hiểu rất rõ về cấu hình, cậu nói đại khái dự chi của cậu là bao nhiêu, tôi sẽ gợi ý cho cậu.”
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ nói: “Khoảng năm ngàn, có thể mua được máy chơi game tốt không?”
Lưu Xuyên nói: “Nếu mua laptop thì với năm ngàn tuy có thể chơi game 3D rồi nhưng chơi một thời gian rất dễ có vấn đề, hơn nữa laptop tản nhiệt không tốt, chơi cái loại game 3D nặng như Võ Lâm thì máy sẽ nóng lắm, mùa hè khởi động rất lâu… Tôi đề nghị cậu mua PC tự lắp ráp đi, với năm ngàn thì chỉ cần hiểu giá thị trường là có thể mua một bộ máy tính để bàn ngon lành rồi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Tôi có một cái lap, dùng bốn năm rồi, đợt trước mới hỏng nên tôi vẫn muốn mua máy mới. Nếu đã chơi game thì dứt khoát mua PC lắp ráp như anh nói đi. Để chơi được game thì PC chắc sẽ đắt hơn đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, PC chắc chắn sẽ đắt hơn laptop, CPU tản nhiệt tốt, hơn nữa linh kiện hỏng thì thay thoải mái, tiện cực kỳ. Nếu cậu tự lắp ráp thì tầm năm ngàn là có một giàn máy ngon lành rồi. Tối về tôi sẽ viết danh sách linh kiện cho cậu, chơi game thì quan trọng nhất là mainboard, CPU và card đồ họa v.v. Trước mắt với cấu hình hiện tại trên thị trường thì năm ngàn chắc chắn đủ.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Khách sáo làm gì!” Dừng một chút hắn lại nói: “Phải rồi, cậu không biết về giá cả mấy món này, một mình đi mua máy lắp ráp rất dễ bị lừa, khi nào cậu định đi mua thì để tôi đưa cậu đi.”
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ nói: “Hay là mai đi luôn? Cơm trưa xong thì đi, anh rảnh không?”
Lưu Xuyên nói: “Không thành vấn đề, mai đi luôn.”
Hai người đang bàn bạc việc đi mua máy tính ngày mai thì điện thoại của Lưu Xuyên đổ chuông.
Lưu Xuyên nhìn thoáng qua số máy lạ hiển thị trên màn hình, nghi hoặc nhấc máy hỏi: “Xin chào. Cho hỏi ai vậy?”
Giọng nam trầm thấp trưởng thành truyền tới bên tai: “Lưu Xuyên, cậu đang ở đâu? Tôi tới trường tìm cậu nhưng bạn cùng phòng nói cậu không ở nhà.”
Lưu Xuyên giật mình, lập tức phản ứng kịp: “… Quản lý?”
Lê Huy mỉm cười nói: “Đúng vậy, là tôi đây.”
Lưu Xuyên cười cười, nói: “Từ xa chạy tới trường tìm tôi, có việc gì quan trọng sao?”
Lê Huy nói: “Không nói rõ qua điện thoại được, chúng ta hẹn gặp được không? Khi nào thì cậu về trường, tôi chờ cậu ở dưới cổng ký túc xá.”
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, mười phút nữa gặp.”
Cúp máy, quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên liền tự giác giải thích: “Một người bạn cũ, đột nhiên chạy tới trường tìm tôi.”
“Ồ.” Ngô Trạch Văn gật đầu, không hỏi nhiều thêm.
Hai người trở lại trường thì quả nhiên gặp một người đàn ông thân hình cao lớn dưới cổng ký túc xá.
Người đàn ông này mặc quần Tây màu đen phối với sơ mi xanh nhạt, cà vạt sọc chéo, tóc vuốt tỉ mỉ, vừa nhìn đã thấy chuẩn tinh anh sành sỏi, đối lập hoàn toàn với đám học sinh áo phông quần đùi xung quanh. Có không ít cậu trai đi qua tò mò nhìn anh ta, người đàn ông này lại không mảy may quan tâm, bình tĩnh đứng đó như cột cờ, đôi lúc lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
Lưu Xuyên thoáng cười, bước nhanh về phía trước: “Quản lý Lê, đã lâu không gặp.”
Lê Huy nhìn Lưu Xuyên, lại nhìn Ngô Trạch Văn đi bên cạnh hắn, lúc này mới mỉm cười: “Sao vậy, ra ngoài mua đồ ăn à?”
Lưu Xuyên nói: “Đồ thừa mang về thôi.” Nói xong hắn liền đưa lại hai túi rau cho Ngô Trạch Văn, ghé lại bên tai cậu nói: “Trạch Văn, cậu về ký túc xá trước đi, tôi có việc cần ra đây một chút, lát về lại tìm cậu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhận túi nylon xong liền xoay người lên lầu.
Lúc này Lưu Xuyên mới tiếp đón Lê Huy: “Đi thôi quản lý, kiếm chỗ nào gần đây, qua nhà hàng đồ Tây ở trong trường tôi đi.”
Lê Huy gật đầu, xoay người đi cùng Lưu Xuyên hướng về phía nhà hàng cơm Tây.
Hai người đi tới nhà hàng trong trường, tìm một góc ngồi xuống. Nhà hàng này rất yên tĩnh, thời điểm này cũng không có nhiều người tới ăn. Lê Huy gọi một tách capuccino, một phần mỳ Ý và beefsteak tiêu đen, rõ ràng còn chưa kịp ăn tối. Lưu Xuyên thì chỉ gọi một ly nước lọc, hắn vừa ăn no xong giờ không nuốt được gì thêm nữa.
Sau khi gọi đồ ăn, Lưu Xuyên mới hỏi: “Anh tới tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lê Huy nói: “Tôi muốn mời cậu quay về đội tuyển Hoa Hạ, tiếp tục làm đội trưởng.”
Lưu Xuyên nói: “Là việc này sao?”
Lê Huy nghiêm túc nói: “Tôi biết hiện tại cậu còn phải học nốt học phần để tốt nghiệp, chắc chắn không tiện về đội. Tôi có ý này, cậu có thể về đội tuyển Hoa Hạ với danh nghĩa huấn luyện viên trước, trích ra chút thời gian bố trí chiến thuật cho đội, đợi đến khi cậu tốt nghiệp thì quay về làm đội trưởng chính thức.”
Lưu Xuyên cười cười, nghiêm túc nói: “Quản lý, lúc trước khi tôi rời đi đã từng nói, tôi giao lại Hoa Hạ cho Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị, tôi đã là quá khứ rồi. Thành tích Hoa Hạ đi xuống, không liên quan đến chuyện tôi giải nghệ, hiện tại tôi trở về, nói thật là chẳng mang lại bất cứ lợi ích nào cho Hoa Hạ đâu.”
Lê Huy nhíu mày nói: “Cậu không cần từ chối ngay vậy. Tôi tin vào năng lực của cậu, chỉ cần cậu trở về, chắc chắn Hoa Hạ có thể trở lại thời huy hoàng trong quá khứ.”
Lưu Xuyên thản nhiên nói: “Anh sai rồi. Hoa Hạ không phải một đội chỉ có mình tôi, có cúp là nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực. Hiện tại đội hình của đội tuyển đã thay đổi, bắt tôi trở về hoàn toàn không cần thiết. Huống hồ Lương Hải Tân làm đội trưởng rất tốt, kéo tôi về đập đi xây lại một lần nữa chẳng thà tin tưởng năng lực của Tiểu Lương và đội phó Tạ hơn một chút. Thân là quản lý, anh phải ủng hộ đội trưởng mới nhiều hơn mới phải… Đúng không?”
Lê Huy lại càng cau mày chặt hơn: “Lúc trước nếu không phải cậu và Tiểu Tạ cực lực đề cử Lương Hải Tân, tôi cũng sẽ không để cho cậu ấy làm đội trưởng. Nửa năm nay thành tích của Hoa Hạ không hề khởi sắc, nói thẳng ra thì tính cách Lương Hải Tân quá yếu đuối, không có cái uy của người đội trưởng. Trước đây khi cậu còn trong đội ai cũng đều nghe lời cậu, vì mọi người phục cậu. Nhưng với Lương Hải Tân, chẳng ai trong đội phục cậu ấy, làm đội trưởng, chỉ hiền thôi thì có ích gì?”
Lưu Xuyên cười cười: “Thế nên mới cần Tạ Quang Nghị đó thôi. Đội trưởng và đội phó bù trừ cho nhau, tốt quá còn gì?”
Lê Huy giật mình.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Đội trưởng tốt tính điều tiết cảm xúc đội viên, đội ngũ sẽ không nảy sinh mâu thuẫn và tranh cãi rõ ràng. Đội phó nghiêm khắc bố trí chiến thuật, sắp xếp huấn luyện, sức mạnh tổng thể của Hoa Hạ sẽ tăng lên. Anh nghĩ tôi chọn hai người bọn họ là làm bừa sao? Đội tuyển Hoa Hạ là tâm huyết nhiều năm của anh, cũng là tâm huyết của tôi mà. Dù tôi có đi cũng sẽ không bao giờ để Hoa Hạ lại cho người nào không đáng tin đâu.”
Lê Huy bỗng trở nên trầm mặc, vì anh ta nhận ra mình hoàn toàn không thể phản bác.
Lưu Xuyên nói không sai, đội tuyển Hoa Hạ là tâm huyết của cả hai người bọn họ, Lưu Xuyên là một đội trưởng rất có trách nhiệm, dù hắn có rời đi chắc chắn cũng cân nhắc rất nhiều yếu tố rồi mới lựa chọn người nối nghiệp làm đội trưởng đời tiếp theo…
Chẳng nhẽ là do mình quá coi thường cái bánh bao mềm oặt Lương Hải Tân kia? Đội trưởng hiền như vậy tốt ở điểm nào?
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Lương Hải Tân và Dương Kiếm cùng tuổi, một mềm một cứng, anh cảm thấy Dương Kiếm làm đội trưởng tốt hơn hay Lương Hải Tân làm đội trưởng tốt hơn?”
Lê Huy bỗng không nói được gì. Đương nhiên anh ta không quá thích loại đội trưởng như Dương Kiếm, cả giới chuyên nghiệp đều biết trong nội bộ đội tuyển Trường An có vấn đề, chính là vì Dương Kiếm quá cứng đầu khiến Trường An không hề hòa bình. Còn Lương Hải Tân tuy bằng tuổi cậu ta nhưng lại y hệt như cái gối bông, hoàn toàn không ra dáng đội trưởng chút nào. Hai người này có thể nói như hoàn toàn đối lập nhau về tính cách.
Lưu Xuyên nói: “Truyền thông vẫn luôn khen Dương Kiếm, hạ thấp Lương Hải Tân. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn Lương Hải Tân sẽ đi được xa hơn Dương Kiếm. Thực ra Tiểu Lương có rất nhiều ưu điểm, anh đừng cứ so sánh cậu ấy với tôi, phong cách của tôi và cậu ấy khác nhau hoàn toàn, so sánh khập khiễng lắm.”
Lê Huy nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Cậu liều mạng khen Lương Hải Tân, thực ra là vì không định quay về phải không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, bị anh phát hiện rồi.”
Lê Huy: “…”
Lê Huy bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: “Dù cho cậu mức lương cao nhất cậu cũng không về Hoa Hạ à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Anh nghĩ dùng tiền thu mua tôi khả thi không?”
Lê Huy nghi hoặc nói: “Nhưng trạng thái hiện tại của cậu rõ ràng vẫn còn thi đấu được, tôi biết tốc độ tay của cậu không hề giảm, giải nghệ sớm như vậy, cậu không thấy tiếc à?”
Lưu Xuyên cúi đầu uống một ngụm nước, bình tĩnh nói: “Giải nghệ cũng có phải chuyện mãi mãi đâu, có ra đi đương nhiên sẽ có trở về.”
Lê Huy sửng sốt nhìn hắn: “Trở về? Cậu không muốn về Hoa Hạ, chẳng nhẽ là vì muốn… tự mình tổ đội quay về?”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Học trưởng đừng quên mục tiêu của tôi giống anh mà.”
Vẫn nhớ năm năm trước, ngày mà Lưu Xuyên vừa đủ 18 tuổi, Lê Huy mới tốt nghiệp đại học, hai người cùng nhau thành lập đội tuyển Hoa Hạ.
Khi đó ai cũng tuổi trẻ bồng bột, ý chí mạnh mẽ, chỉ ước mơ có thể thành lập một đội tuyển thuộc về chính mình, kề vai chiến đấu cùng các anh em. Bọn họ muốn có được một câu lạc bộ thi đấu điện tử, có thể cung cấp điều kiện huấn luyện tốt nhất cho tuyển thủ, để các tuyển thủ yên tâm thi đấu mà không bị bất cứ điều gì làm phân tâm, tạo nền móng cho những tuyển thủ eSports trẻ tuổi thực hiện giấc mộng của mình.
Vào những ngày đầu khi Hoa Hạ mới thành lập, Lê Huy vẫn vừa làm quản lý vừa làm giám đốc, chịu trách nhiệm về toàn bộ chi phí tài trợ cũng như ăn ở sinh hoạt của team. Còn Lưu Xuyên thì vừa làm đội trưởng vừa làm huấn luyện viên, chịu trách nhiệm bố trí chiến thuật và việc huấn luyện hàng ngày cho thành viên. Hai người một thì lo nội bộ, một thì lo ngoại giao, dắt tay nhau dẫn dắt Hoa Hạ trở thành đội mạnh hàng đầu.
Lưu Xuyên được tôi luyện qua rất nhiều trận đấu mà nhanh chóng trưởng thành, trút bỏ đi sự ngây ngô niên thiếu, cũng có suy nghĩ của riêng mình về việc kinh doanh và tương lai của đội tuyển. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là đội trưởng, thực quyền đối với đội tuyển nằm trong tay Lê Huy. Lê Huy mới là tổng giám đốc của câu lạc bộ, Lưu Xuyên chỉ có quyền đề nghị những thay đổi và quyết sách trọng đại liên quan đến thay đổi nhân sự, nhưng không có quyền quyết định.
Khi quy mô của câu lạc bộ Hoa Hạ ngày càng lớn, Lưu Xuyên biết rõ mâu thuẫn giữa hai người nổ ra là chuyện không sớm thì muộn. Nhân lúc thời hạn bảo lưu đã hết, hắn lựa chọn giải nghệ. Ngoài việc cân nhắc đến việc điều chỉnh nội bộ Hoa Hạ, còn một nguyên nhân khác – hắn muốn đặt một dấu chấm hoàn chỉnh viên mãn cho tình bạn giữa hai người.
Trên thực tế có vô số bạn bè tốt vì kết phường kinh doanh mà trở mặt thành thù, Lưu Xuyên không muốn đi đến nước này nên mới dứt khoát quyết định rời đi.
– nếu suy nghĩ đã khác nhau, chẳng bằng tách ra làm riêng.
– anh quản Hoa Hạ của anh, tôi lo cho đội tuyển của tôi, chúng ta sẽ không có mâu thuẫn nữa, mục tiêu của mỗi người có thể hoàn thành bằng cách thức riêng của mỗi người.
Lê Huy nhìn thấy ánh mắt Lưu Xuyên, rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu được ý của người đàn em trước mặt này.
Thiếu niên luôn mỉm cười gọi học trưởng trong trí nhớ, đã sớm trưởng thành tự lúc nào. Lưu Xuyên của hôm nay đã có đôi vai vững chãi tự mình xây dựng mảnh trời riêng, cũng có điều mà mình muốn bảo vệ và những ước mơ cần thực hiện.
Ở nơi Lê Huy, đã không còn đủ cho khát vọng thể hiện bản thân của Lưu Xuyên nữa…
Lưu Xuyên không về Hoa Hạ cũng không phải vì hắn không có tình cảm với Hoa Hạ, mà là hắn không cam tâm chỉ là một đội trưởng, giải nghệ xong là biến mất. Mục đích của hắn giống với Lê Huy, muốn trở thành người cầm quyền tối cao của câu lạc bộ, hắn muốn biến một câu lạc bộ eSports trở thành sự nghiệp kinh doanh của chính mình.
Có sự nghiệp như thế sẽ không ngắn ngủi như cuộc đời phù dung sớm nở tối tàn của tuyển thủ eSports, sự nghiệp của hắn sẽ phát triển rất lâu. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, câu lạc bộ của hắn vẫn có thể tiếp tục phát triển, sẽ có vô số tuyển thủ eSports trẻ tuổi thực hiện được ước mộng của mình bắt đầu từ bệ phóng đó.
Khi hắn già đi, hắn vẫn có thể quay về thăm câu lạc bộ, nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ kề vai chiến đấu với bạn bè, tiện thể chỉ đạo cho những hậu bối trẻ tuổi…
Dã tâm và lý tưởng của Lưu Xuyên, rộng lớn và xa hơn việc giành được cúp quán quân một lần rất nhiều!
Lê Huy là người thông minh, nếu Lưu Xuyên đã nói rõ thì anh ta cũng không dài dòng nữa, lấy một bản hợp đồng ra nói: “Nếu cậu có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ không ép cậu về nữa. Trong tay cậu còn 10% cổ phần của Hoa Hạ, chi bằng bán hết cho tôi, tôi nghĩ cậu thành lập đội một lần nữa cũng sẽ cần nhiều tiền, cậu thấy sao?”
Lưu Xuyên cười cười: “Được, tôi cũng có ý này.”
Lưu Xuyên dứt khoát cầm bút, ký tên mình xuống bản hợp đồng mà Lê Huy đã sớm soạn thảo.
Năm năm trôi qua, chủ nhân phía sau của câu lạc bộ Hoa Hạ, cuối cùng chỉ còn một mình Lê Huy.
Không còn bất cứ liên quan nào đến người sáng lập Lưu Xuyên nữa.
Lưu Xuyên rời bỏ đội ngũ mà hắn từng tự tay gây dựng thật sự vừa quyết đoán lại dứt khoát, không hề có chút do dự nào.
Người làm việc lớn phải có năng lực mạnh mẽ kiểu tráng sĩ cắt cổ tay này. Lê Huy nhận ra chỉ mới không gặp nửa năm ngắn ngủi, đàn em trước mặt đã thay đổi quá nhiều. Không, phải nói hắn đã không còn là nhóc đàn em ngây ngô trong ấn tượng của Lê Huy nữa, Lưu Xuyên hôm nay đã trở thành một người đàn ông đầy trách nhiệm.
Lưu Xuyên khẽ cười, đẩy hợp đồng về lại trước mặt hắn: “Học trưởng, có hợp có tan.”
Lê Huy cất hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vào trong phong bì, nói: “Có hợp có tan… Chúc cho cậu có thể thành lập đội tuyển thuận lợi.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, năm năm trôi qua, những kỷ niệm lóe lên trong đầu như những đoạn phim phai màu cũ kỹ.
Khi đội tuyển Hoa Hạ gian nan nhất, bọn họ cùng dắt tay gồng gánh, Lưu Xuyên vì nghiên cứu chiến thuật thi đấu mà mất ngủ nhiều đêm. Lê Huy cũng vì chút tiền tài trợ mà nhọc nhằn lăn lộn. Vào thời điểm huy hoàng nhất của đội tuyển Hoa Hạ, bọn họ cũng vui vẻ cùng nhau trải qua, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc tại lễ trao giải cũng khiến đám người trẻ tuổi không kìm được nước mắt, cứ thế mà khóc trong hạnh phúc tột cùng…
Năm năm trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Năm năm mà bọn họ cùng nhau trải qua này, từ nay về sau sẽ trở thành hồi ức quý giá nhất.
Bạn bè từng kề vai chiến đấu, dùng cách thức viên mãn này để chia tay, coi như là kết cục tốt nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận