Quả thực Ngô Trạch Văn rất giỏi suy luận, cha cậu là thầy giáo trung học, thích các loại tiểu thuyết trinh thám, sau khi cha mất, cả một phòng làm việc trở thành bảo bối quyết không buông tay của Ngô Trạch Văn – tuyển tập Agatha Christie, tuyển tập Sherlock Holmes, tuyển tập Dan Brown v… v… Ngô Trạch Văn đã đọc hết tất cả những cuốn truyện trinh thám kia một lần, cậu rất hưởng thụ cảm giác thông qua suy lận và phân tích cẩn thận trong đầu mà đoán được hung thủ đầu tiên.
Nhiều lần mẹ của Ngô Trạch Văn tan làm về nhà liền thấy con mình đang ôm sách chăm chú đọc hiện trường giết người. Mẹ Ngô sợ quá còn sợ tâm lý đứa bé sẽ có vấn đề, nhỡ đâu cậu đọc nhiều loại sách này rồi quẫn quá đi giết người thì phải làm sao?! Bà còn muốn đưa Ngô Trạch Văn đi khám bác sĩ, nhưng Ngô Trạch Văn hồi bé rất thông minh, thấy mẹ lo lắng liền chủ động giải thích: “Mẹ đừng lo, con thích đọc loại sách này vì thích suy luận thôi.”
Cậu thích mọi thứ liên quan tới suy luận.
Các loại trò chơi giải đố như mê cung phức tạp, trốn thoát mật thất mạo hiểm, các loại tiểu thuyết trinh thám suy luận v… v…, cảm giác đầu óc suy nghĩ sẽ khiến cậu tràn đầy sức sống. Tuy trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì như trước. Vẫn là gương mặt liệt, giải được mê cung phức tạp khiến người hoa mắt, hoặc là bình tĩnh giải từng câu đố khó, mẹ Ngô bị con trai dọa cho không ít, dần dần mới quen, còn đưa Ngô Trạch Văn đi tham gia các cuộc thi giải mê cung, bạn nhỏ Trạch Văn từ bé đã có rất nhiều giải thưởng.
Biết được sở thích kỳ quái này của con trai, bà cũng không ép Trạch Văn đi học Ngữ văn và Tiếng Anh mà cậu không thích, để cậu chuyên tâm học Vật lý, Khoa học, vào đại học đương nhiên cũng thi khoa Vật lý.
Lại nói, Lưu Xuyên nhìn thấy hàng chữ Ngô Trạch Văn viết trên điện thoại: “Anh cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp đúng không?”
Nhìn đôi mắt đen trong veo kia, Lưu Xuyên nhận ra vậy mà mình lại không thể thốt ra chữ “không” được.
Trước đây Lưu Xuyên giấu giếm Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng chủ yếu là vì không muốn lộ thân phận của mình, tránh cho bạn học biết được sẽ phiền phức. Có điều giờ đã khác, nếu đã thành bạn bè, Lưu Xuyên cảm thấy mình cũng nên có lúc thẳng thắn với Ngô Trạch Văn, hắn tin với tính cách của Ngô Trạch Văn, nhất định sẽ không nói bí mật này ra.
Thế là Lưu Xuyên mỉm cười cầm điện thoại từ trong tay cậu, đánh chữ nói: “Đúng vậy, tôi cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.”
Dường như Ngô Trạch Văn không hề sửng sốt, gật đầu, sau đó lại đánh thêm mấy chữ: “Hải Nạp Bách Xuyên? Đội tuyển Hoa Hạ?”
Lưu Xuyên: “…”
Quỳ!
Như này cũng đoán được thì đỉnh quá rồi!
Ngô Trạch Văn nhìn vẻ mặt như nuốt ớt của Lưu Xuyên thì liền biết mình đã đoán đúng, đánh chữ hỏi: “Đúng không? Xuyên đội?”
Lưu Xuyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, đành bất đắc dĩ thở dài, gõ hai chữ: “Không sai, cậu lại đoán đúng rồi, chuyên gia suy luận à…”
Bị lột trần ngay trước mặt, cảm giác không vui chút nào!
Có điều bị Trạch Văn lột thân phận, Lưu Xuyên cũng chỉ có thể nhận! Ai bảo Ngô Trạch Văn cuồng suy luận chứ? Trước đây đã suy luận ra Đường Môn trong game là Lưu Xuyên, hiện tại còn đoán được Lưu Xuyên cũng là Hải Nạp Bách Xuyên, có thể thấy người này cẩn thận tỉ mỉ như thế nào…
Lưu Xuyên dừng một chút, mỉm cười ghé lại bên tai cậu hỏi: “Nói cho tôi nghe xem nào, lần này cậu đoán kiểu gì?”
Ngô Trạch Văn nhận điện thoại, nhanh chóng gõ chữ: “Lần trước khi hai người của bang Hoa Hạ đi phụ bản với chúng ta, anh cố tình không ra tay, lúc đó tôi đã cảm thấy có vấn đề rồi.”
Tốc độ tay của cậu cực nhanh, khi gõ phím trên điện thoại, ngón tay thon dài giống như đang khiêu vũ trên phím đàn, khiến người ta hoa cả mắt.
“Những bang khác tới xin học cách đánh phụ bản anh đều sẽ ra tay đánh boss, hơn nữa sau khi kết thúc còn chủ động PK với bọn họ. Nhưng hôm đó khi cao thủ Đường Môn mà bang Hoa Hạ phái tới muốn luận bàn với anh, anh lại từ chối. Sau này tôi hỏi anh, anh nói là vì sợ người ta nhận ra.”
“Sợ bị nhận ra, chỉ có một lý do – chắc chắn anh có liên quan đến bang Hoa Hạ, anh có quen với Đường Môn đi phụ bản ngày đó, mà người đó cũng quen anh.”
“Hôm đó khi Thất Dạ Tuyết vào game đi đánh 3v3, anh cũng nhanh chóng giết chết Cá con và Lý Tưởng, cuối cùng mới giết Dạ Dạ, đó mới là trình độ thật sự của anh. Nói như vậy bình thường khi PK với hội trưởng các bang lớn, anh không dốc hết sức mà cố tình che giấu thực lực, thua dưới tay bọn họ để chúng tôi ghi hình học tập, phải không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sai.”
Ngô Trạch Văn tiếp tục đánh chữ: “Thế nên chắc chắn anh phải giỏi hơn cao thủ các bang lớn nhiều, nghĩa là tuyển thủ chuyên nghiệp. Thất Dạ Tuyết, còn có Cái Bang lạc đường kia nữa, hai người bạn này của anh cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, vì có ba người nên đội của chúng ta mới phá kỷ lục Thế giới, đúng không?”
Lưu Xuyên cạn lời: “Đúng!”
Ngô Trạch Văn dừng một chút, quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Tuyển thủ chuyên nghiệp có liên quan tới bang Hoa Hạ thì khả năng cao là người thuộc đội tuyển Hoa Hạ. Tôi lên mạng tra cứu là biết gần đây đội tuyển Hoa Hạ chỉ có một tuyển thủ chuyên nghiệp duy nhất giải nghệ, đó chính là đội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của bọn họ. Không lâu sau khi Hải Nạp Bách Xuyên giải nghệ, anh vừa vặn quay về trường học, thời gian khớp nhau, trong tên của anh cũng có chữ Xuyên nữa, cùng chơi Đường Môn, khớp hết.”
Lưu Xuyên: “…”
Ngô Trạch Văn lại bổ sung: “Vừa rồi khi vị bình luận viên tên Trương Thư Bình này xuất hiện, tôi nhận ra rõ ràng cảm xúc của anh thay đổi. Có thể thấy anh rất vui khi anh ta trở về, anh ta từng là đội phó của đội tuyển Hoa Hạ, anh là đội trưởng, hẳn là bạn bè rất tốt, phải không?”
Lưu Xuyên: “…”
Đến tận bây giờ Lưu Xuyên mới nhận ra logic của Ngô Trạch Văn chặt chẽ đến thế nào, bình thường cậu rất ít nói, không hay tám chuyện, nhưng những chi tiết mấu chốt nhất lại không bỏ sót cái nào. Kết hợp nhiều chi tiết như vậy với nhau, quả thực chỉ có thể đưa đến kết luận duy nhất – Lưu Xuyên chính là Hải Nạp Bách Xuyên!
Cậu cứ thế im lặng ngồi bên cạnh không nói câu nào, nhưng bất cứ động tác hay biểu cảm của Lưu Xuyên đều không thoát khỏi tầm mắt cậu. Cậu không nói là vì còn chưa đến lúc cần nói, cho đến khi Trương Thư Bình xuất hiện, cậu khẳng định được thân phận của Lưu Xuyên chắc chắn, khi đó mới xâu chuỗi lại toàn bộ manh mối.
Đây là một người cực kỳ thận trọng, lại bình tĩnh đến lạ thường! Một kích chí mạng ngay thời điểm quan trọng, Lưu Xuyên thật sự không thể phản bác!
Nhìn đôi mắt đen láy trong veo của cậu, thậm chí Lưu Xuyên có cảm giác bị người này nhìn thấu hết tâm can.
Mà kỳ lạ là…
Cảm giác này không tệ chút nào.
Có được một người bạn thấu hiểu mình thực ra cũng là chuyện tốt. Vì cậu ấy hiểu mình như vậy, vì thế đứng trước mặt cậu, Lưu Xuyên có thể là một Lưu Xuyên chân thật nhất, không cần khoác lên mình bất cứ tấm ngụy trang nào!
Lưu Xuyên khẽ cười, nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, nhịn không được vươn tay xoa xoa mái tóc đen nhánh kia, nói: “Cậu thắng rồi, thám tử Ngô.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Động tác như vậy tựa hồ có chút quá thân mật, có điều bạn bè đùa nhau thì Ngô Trạch Văn vẫn tiếp thu được.
Tóc bị vò rối vừa lúc che đi kính mắt, Ngô Trạch Văn tháo kính xuống, yên lặng sửa lại đầu tóc, sau đó mới đeo kính lên, quay đầu nhìn Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cười nói: “Dùng điện thoại đánh chữ giải thích phiền lắm, lên lầu đi, tôi nói với cậu tất cả.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, đứng lên đi theo hắn.
Trong màn hình TV, trận đấu còn chưa bắt đầu, hình như có chút vấn đề xảy ra tại hiện trường.
Tô Đồng nói: “Xin các bạn khán giả hãy chờ trong giây lát, máy của một tuyển thủ bên phía Tuyết Lang có trục trặc, ban kỹ thuật đang xử lý.”
Trương Thư Bình cười nói: “Chi bằng xem quảng cáo nhé.”
Sau đó TV trực tiếp chuyển thành quảng cáo.
Lưu Xuyên kéo Ngô Trạch Văn đi tới lễ tân mở một phòng VIP tầng bốn, tiện thể mua một lốc coca và mấy túi hạt dưa. Quán net này từ khi trang hoàng lại thì bắt đầu bán đồ ăn vặt ở tầng hai, người tới online mà đói thì có thể tới đây mua đồ ăn.
Hai người xách đồ đi lên tầng bốn, phòng VIP rất tiện nghi, hiệu quả cách âm tốt, cực kỳ yên tĩnh. Trong phòng có hai chiếc bàn đặt hai giàn máy tính cao cấp, bên cạnh có cả ghế sofa để nghỉ ngơi và bàn trà.
Lưu Xuyên khởi động một chiếc máy, mở link stream giải đấu lên, tiện thể rút tai nghe ra để bật loa ngoài, sau đó mới xoay người ngồi xuống ghế.
Lưu Xuyên vẫy tay với Ngô Trạch Văn: “Lại đây ngồi đi, chúng ta vừa xem thi đấu vừa nói.”
Ngô Trạch Văn đi tới ghế sofa ngồi xuống cạnh hắn, nhận coca trong tay hắn uống vài ngụm.
Lưu Xuyên thấy vẻ mặt của cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nhịn không được hỏi: “Đoán ra tôi là Hải Nạp Bách Xuyên mà cậu không sửng sốt chút nào sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi sửng sốt lắm.”
Lưu Xuyên nói: “Nhưng tôi nhìn biểu cảm của cậu như thể chẳng thèm quan tâm ấy?”
Tai Ngô Trạch Văn hơi đỏ lên, đúng là biểu cảm không phong phú như người bình thường, dù vui vẻ hay bất ngờ thì mặt cậu vẫn thế.
Vẫn giữ cái mặt này: -___-
Lưu Xuyên nhìn vành tai hồng hồng của cậu mà không nhịn được cười, được rồi, mặt liệt không phải lỗi của cậu, có điều bắt tôi đọc được cảm xúc từ gương mặt liệt này của cậu thì gian nan quá…
Lưu Xuyên cũng uống mấy hớp coca, sau đó mới nói: “Chuyện của tôi khá dài, để tôi nói vắn tắt cho cậu!”
…
Sáu năm trước, Lưu Xuyên thi xong đại học, đúng lúc game [Võ Lâm] này ra mắt bản open beta.
Trước đây Lưu Xuyên cũng từng chơi rất nhiều game, nhưng cấp ba phải lo học, hắn không có thời gian chơi tử tế, nhưng thi đại học xong lại khác, thời gian chờ sau khi thi rất nhàm chán, vì thế hắn liền đăng ký một tài khoản tại server Ức Giang Nam khu Một Điện tín có tên là ‘Hải Nạp Bách Xuyên’, chọn chơi Đường Môn.
Trò chơi vừa open beta, đương nhiên có rất nhiều người, giành quái ở Tân thủ thôn cũng phải chờ rất lâu. Dựa vào năng khiếu chơi game và kinh nghiệm phong phú, Lưu Xuyên nhanh chóng lên level 30, định tự mình lập bang hội để làm nhiệm vụ bang hội, bang hội ấy có tên là Hoa Hạ Chi Bang.
Đây chính là tiền thân ban sơ của đội tuyển Hoa Hạ đỉnh đỉnh đại danh sau này – bang hội Hoa Hạ Chi Bang do một mình Lưu Xuyên làm thủ lĩnh.
Sau này vì một mình Lưu Xuyên không thể làm nhiệm vụ áp tiêu, hắn bèn kêu gọi người trên kênh Thế giới, vì cấp bậc của Lưu Xuyên rất cao, nhiệm vụ áp tiêu bang hội lại liên quan đến cấp bậc hội trưởng, vì vậy những người đẳng cấp thấp không qua được nhiệm vụ bang hội, chỉ có level cao mới qua được. Mà sau khi server mới mở ra thì đứng đầu bảng xếp hạng đẳng cấp toàn là cao thủ chơi game lâu năm, phần lớn vào server mới liền gia nhập các bang lớn rồi, còn một bộ phận là loại tự do không bang hội.
Thế là Lưu Xuyên liền nhắm tới bộ phận những người tự do này, nhắn tin cho từng người một.
Đương nhiên không ai phủ nhận trình độ lừa người của Lưu Xuyên, dần dần bang Hoa Hạ có một đám cao thủ tự do gia nhập, mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ áp tiêu cho bang, danh tiếng của bang cũng từ đó mà hot lên. Người xin vào bang càng lúc càng nhiều, bang Hoa Hạ cũng trở thành một trong những bang hội xếp hạng top đầu tại khu Một Điện tín.
Vốn định cứ thế phát triển, Lưu Xuyên cũng chỉ là một hội trưởng bang mà thôi, cùng nhau cày phụ bản, đánh đấu trường với mọi người trong game…
Nhưng mùa Đông năm ấy, nhà phát hành game Võ Lâm đột nhiên ra mắt bản cập nhật, hoàn thiện thiết lập của 24 lưu phái, cũng tuyên bố chính thức tổ chức giải đấu chuyên nghiệp vào tháng Ba năm sau.
Cũng trong mùa Đông đó, Lưu Xuyên gặp một người –
Lê Huy, ID game là Lê Minh Chi Huy, vừa vặn là đàn anh trong trường đại học của Lưu Xuyên.
Lê Huy chủ động đưa ra đề nghị thành lập đội tuyển thi đấu, khi đó đúng là bang Hoa Hạ có rất nhiều cao thủ game hàng đầu, sau nhiều lần cân nhắc, Lưu Xuyên tỏ ý muốn nếm thử một lần, vì vậy hai người liền gặp nhau tại Đế Đô lạnh giá, cùng nhau ăn bữa cơm, cứ thế mà đội tuyển Hoa Hạ đơn giản ra đời –
Một đội tuyển đáng thương chỉ có hai tên cầm đầu.
Lê Huy bắt tay vào chuẩn bị địa điểm và tìm kiếm tài trợ cho đội, Lưu Xuyên thì bắt đầu mời chào cao thủ khắp nơi. Hắn đã làm hội trưởng bang một năm, ánh mắt độc đáo, có thể nhìn ra ưu khuyết điểm của mỗi người. Vì cân nhắc đến sức mạnh tổng thể của trận, mỗi tuyển thủ chính thức đều do Lưu Xuyên dày mặt khua môi múa mép đích thân mời vào.
Nhóm đội viên đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ có ba người đến từ bang Hoa Hạ, Hải Nạp Bách Xuyên [Lưu Xuyên], Ba Quang Lân Lân [Tạ Quang Nghị], Bạch Mã Đan Thư [Trương Thư Bình], những người khác đều là Lưu Xuyên đào tới từ bang khác.
Khi đội tuyển mới thành lập, điều kiện cực kỳ gian khổ, rất nhiều tuyển thủ còn là học sinh, tiền lương Lê Huy cho mọi người cũng chỉ có tầm 2000, 3000 một tháng, bình thường đều train online, đến cuối tuần thì từ khắp nơi chạy tới tổng bộ của đội tuyển ở Bắc Kinh… Nói là tổng bộ, thực ra cũng chỉ là một căn hộ kiểu cũ mà Lê Huy thuê lại, hai tầng bốn phòng, mấy tên con trai ở với nhau, bày một giàn máy tính trong phòng khách, vừa vào đã cảm giác như đi quán net chui.
Dù điều kiện gian khổ như thế, nhưng dường như cũng đã ngốn sạch toàn bộ gia tài khi ấy của Lê Huy.
Khi ấy Lê Huy cũng mới tốt nghiệp đại học không lâu, kinh doanh một thời gian, tiền gửi ngân hàng cũng chẳng có nhiều, móc hết toàn bộ ra cho đội tuyển, có thể coi như được ăn cả ngã về không.
Dưới điều kiện gian khổ như thế, một đám con trai trẻ tuổi tập hợp huấn luyện hơn ba tháng, sau đó liền lên đấu trường.
Đại khái là vì giải chuyên nghiệp mới nên quá ít đội ngũ, phần lớn tuyển thủ huấn luyện cũng không chuyên nghiệp gì, đội tuyển Hoa Hạ do Lưu Xuyên dẫn dắt trải qua huấn luyện nghiêm khắc vậy mà lấy luôn được chức vô địch mùa giải đầu tiên!
Còn nhớ lễ trao giải ngày hôm đó, một đám con trai chẳng thèm để ý hình tượng khóc lóc bù lu bù loa, ngay cả Lưu Xuyên cũng không kìm được nước mắt.
Khổ sở vô cùng. Giai đoạn đầu không được nhà tài trợ ưu ái, toàn bộ chi phí đều là tiền túi của quản lý kiêm giám đốc Lê Huy bỏ ra, khi đi thi đấu qua lại bọn họ cũng không được ở khách sạn cao cấp, lúc nào cũng chỉ ở loại domitory rẻ tiền mấy người một gian, đôi khi còn ngủ cả đêm trên xe lửa, sáng sớm bưng đôi mắt thâm quầng đi thi đấu…
Giải đấu chuyên nghiệp không hề đơn giản như bọn họ tưởng, nhưng ai nấy đều cắn răng chịu đựng, bọn họ không muốn là loại lính đào ngũ bỏ dở nửa chừng, vì vậy cả đám bảo nhau cố gắng kiên trì, thế rồi thu hoạch thành công!
Cúp vô địch mùa giải đầu tiên, chính là hồi đáp cho sự gian khổ của bọn họ.
Có cúp, có kinh phí tài trợ, đội tuyển Hoa Hạ cũng được chuyển tới một tòa nhà cao ốc xinh đẹp, rốt cuộc bọn họ có thể luyện tập trong một phòng huấn luyện sáng sủa.
Giải thưởng lớn T.G.A mùa Hạ, lại một lần nữa đút túi cúp quán quân!
Giải đấu chuyên nghiệp mùa Thu, vô địch lần thứ ba!
Giải đấu T.G.A mùa Đông, vô địch lần thứ tư!
Năm ấy đội tuyển Hoa Hạ giống như mãnh thú bị khóa trong lồng quá lâu, một khi thả xích là thế không thể đỡ! Lưu Xuyên dẫn theo đồng đội giết thẳng một đường, vượt mọi chông gai lấy được chiến tích bốn cúp huy hoàng!
Khi ấy bọn họ không hề biết, thành tích bọn họ tạo nên lại trở thành kỷ lục không thể phá vỡ bao nhiêu năm tại liên minh!
Đại mãn quán thắng toàn năm huy hoàng như vậy, sau Hoa Hạ không có bất cứ đội tuyển nào đạt được thành tựu như thế nữa!
Mùa giải thứ ba, đội tuyển Thất Tinh Thảo, đội tuyển Trường An, đội tuyển Lạc Hoa Từ lần lượt quật khởi, lại thêm vài vị nguyên lão của đội tuyển Hoa Hạ giải nghệ, đội tuyển Hoa Hạ không thể có được chiếc cúp vô địch thứ năm, thế tấn công mãnh liệt của Hoa Hạ rốt cuộc bị Thất Tinh Thảo do Tiêu Tư Kính dẫn dắt đặt một dấu chấm hết.
Trải qua vài mùa giải, tâm lý tuyển thủ chuyên nghiệp cũng ổn định hơn, các đội tuyển lớn cũng xây dựng được chiến thuật của riêng mình, xuất hiện vài vị đội trưởng lợi hại trong liên minh, các đội tuyển mọc ra như trăm hoa đua nở, đãi ngộ cho tuyển thủ chuyên nghiệp cũng được tăng cao. Liên minh chuyên nghiệp bắt đầu phát triển vững vàng nhanh chóng, quy mô của đội tuyển Hoa Hạ cũng ngày càng lớn hơn, Lưu Xuyên không thể vừa đi học vừa lo cho đội, vì thế hắn quyết định – trực tiếp bảo lưu luôn ba năm.
Quyết định này thực sự đòi hỏi rất nhiều dũng khí, ba năm, hơn một nghìn ngày, toàn tâm toàn ý tập trung cho đội tuyển.
Có điều dù là Lưu Xuyên ở hiện tại cũng không hề hối hận với lựa chọn trước kia của mình.
Ba năm đó, Hoa Hạ cần hắn, thân là đội trưởng, hắn chỉ làm điều mình cần làm mà thôi.
Mấy năm vừa rồi Lưu Xuyên trải qua không ít sóng to gió lớn, hắn từng vừa ăn mì tôm vừa train với đồng đội trong một căn phòng cũ nát, cũng từng ăn mừng vô địch trong khách sạn năm sao cao cấp với anh em của mình. Đội tuyển Hoa Hạ có nhiều bạn bè cũ rời đi, không ít người mới gia nhập, chỉ có Lưu Xuyên, là cột sống không bao giờ gãy vỡ của đội tuyển Hoa Hạ…
Nhưng hiện tại, hắn cũng lựa chọn ra đi.
Lúc trước hắn vì Hoa Hạ mà nghỉ học ba năm gác lại việc học, hôm nay hắn lại vì lý tưởng của mình mà dứt khoát rời khỏi Hoa Hạ.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn như thế, làm điều mà mình muốn, đi đường mà mình nên đi.
– quyết không hối hận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận