Đối với những sự kiện chua xót trong quá khứ, đương nhiên Lưu Xuyên sẽ không nói chi tiết với Ngô Trạch Văn, chuyện cũ của hắn rất dài, bao nhiêu kỷ niệm oanh oanh liệt liệt thời khu Một Điện tín năm đó, sư phụ của hắn, đồng môn của hắn, ân toán tình thù giữa các bang hội lớn… Nếu mà kể tỉ mỉ có lẽ một ngày một đêm cũng không xong.
Lưu Xuyên muốn giải thích với Ngô Trạch Văn, chủ yếu là vì muốn nói ra nguyên nhân hắn giải nghệ và bảo lưu.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc lắng nghe, cậu nhận ra Lưu Xuyên là người rất đặc biệt, cả ngày cười tủm tỉm nhìn có chút không tim không phổi, nhưng sự thật là người con trai trước mặt cậu đây đã trải qua rất nhiều khúc chiết, hắn có nguyên tắc, cũng có sức mạnh, vì lý tưởng của mình, hắn có thể dứt khoát như tráng sĩ cắt cổ tay, đổi thành người khác chắc chắn không thể quyết đoán đến như vậy.
Ngô Trạch Văn nhịn không được hỏi: “Làm đội trưởng nhiều năm như thế, anh không thấy mệt ư?”
Lưu Xuyên giật mình.
– mệt sao?
Trong lòng rất nhiều fan của đội tuyển Hoa Hạ, Xuyên đội chính là đại thần hàng đầu, có Xuyên đội thì Hoa Hạ nhất định có hi vọng thắng.
Trong lòng rất nhiều thành viên của đội tuyển Hoa Hạ, người đội trưởng Lưu Xuyên là trụ cột của đội tuyển, có đội trưởng, Hoa Hạ có thể ung dung ứng phó với đủ loại chiến thuật…
Nhưng, chưa có bất cứ người nào thật sự quan tâm rốt cuộc hắn có mệt hay không.
Hắn cũng là người thường, không phải máy móc bằng sắt thép, phải lo toan nhiều chuyện như thế, sao có thể không mệt đây? Hắn rất mệt, nhưng chẳng có cách nào, làm đội trưởng, hắn buộc phải gồng gánh trách nhiệm này, từ khi 18 đến ngày 23, làm đội trưởng trọn năm năm, hắn đã quen với mệt mỏi rồi.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười, khi quan tâm người khác, vẻ mặt của cậu vẫn nghiêm nghị như cũ, chẳng khác nào đang thảo luận mấy vấn đề học thuật. Nếu Trạch Văn đã biết thân phận của hắn, hắn cũng không việc gì phải che giấu nhiều trước mặt Ngô Trạch Văn, nói thẳng: “Đương nhiên là rất mệt rồi, đội trưởng ai chẳng vậy, ngoài mặt có vẻ thản nhiên nhưng sau lưng thì mệt như chó. Có điều chắc là tôi cũng vẫn thích được mệt như vậy, khi mang đội giành được cúp, bao nhiêu vất vả cũng đều đáng giá.”
Làm việc mình thích làm, quả thực dù mệt cũng đáng giá.
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Nếu anh thích Võ Lâm như thế, lại thích thi đấu nữa, vậy anh giải nghệ chỉ là để về trường học cho xong à? Đợi đến khi tốt nghiệp anh sẽ quay về đúng không? Kiểu như Trương Thư Bình quay về làm bình luận viên vậy.”
Lưu Xuyên trêu ghẹo nói: “Sao thám tử Ngô lại suy luận như thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi chỉ cảm giác anh cứ thế mà rời đi thật đáng tiếc, chắc hẳn anh không cam tâm đúng không?”
Lưu Xuyên khẽ cười, nói: “Không sai, tôi sẽ trở về.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Về Hoa Hạ sao?”
“Không.” Lưu Xuyên quyết đoán nói, “Tôi sẽ thành lập đội một lần nữa.”
Ngô Trạch Văn giật mình: “Tổ đội thêm lần nữa? Khó lắm đúng không? Giống như xây dựng lại sự nghiệp từ đầu vậy.”
Lưu Xuyên nói: “Không sợ, hiện tại chế độ ở liên minh chuyên nghiệp đã hoàn thiện hơn nhiều rồi, đội ngũ chỉ cần đánh trong giải chuyên nghiệp thì ban tổ chức sẽ cấp tiền trợ cấp, dù không có tài trợ thì đội vẫn sống được. Huống hồ hiện tại có rất nhiều nhà tài trợ ở liên minh, việc xin tài trợ cũng không gian nan như trước nữa. Hơn nữa tôi còn có một khoản tiết kiệm hồi trước, so với thời gian khổ thành lập Hoa Hạ năm đó thì điều kiện trước mắt tốt hơn nhiều.”
Lưu Xuyên dừng một chút, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Ngô Trạch Văn, nói: “Trạch Văn, cậu có hứng thú theo tôi đi thi đấu chuyên nghiệp không?”
Ngô Trạch Văn ngẩn người, không thể tin nổi nói: “Tôi?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, tốc độ tay của cậu ngang với tôi, lại có năng khiếu về game, huấn luyện một chút chắc chắn sẽ thành cao thủ.”
Ngô Trạch Văn nâng kính, rõ ràng rất bất ngờ với lời mời của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên nói: “Nếu cậu có thể gia nhập đội tuyển của tôi, tôi sẽ rất vui. Tất nhiên lời này tôi nói cũng có chút đường đột, giải chuyên nghiệp không giống giải liên trường đánh mấy tuần là xong, gia nhập đội tuyển chuyên nghiệp đồng nghĩa với việc coi thi đấu trở thành cái nghề của mình. Ngày nào cũng phải huấn luyện đủ tám tiếng, cả ngày chỉ huấn luyện lặp đi lặp lại với máy, cực kỳ vô vị. Hơn nữa kiếp sống của tuyển thủ chuyên nghiệp rất hữu hạn, sau khi giải nghệ phần lớn sẽ phải tìm việc lại từ đầu…”
Lưu Xuyên dừng một chút, giọng nói lại dịu dàng hơn: “Thành tích của cậu tốt như thế, sau khi tốt nghiệp chắc chắn có thể tìm được công việc tốt, tôi vốn không nên mạo muội đề xuất chuyện này với cậu, có điều… Tôi muốn lập đội cũng cần rất nhiều đội viên, cậu thật sự có năng khiếu chơi game, nếu cậu có hứng thú, có thể cân nhắc gia nhập đội của tôi, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Ngô Trạch Văn cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ.
Lời mời của Lưu Xuyên rất chân thành, hoàn toàn không chém gió làm tuyển thủ chuyên nghiệp tốt đẹp ra sao, giải đấu chuyên nghiệp thú vị đến thế nào, hắn liệt kê đầy đủ rành mạch mặt lợi mặt hại, để cho cậu đưa ra quyết định lý trí nhất.
Kỳ lạ là, khi chất giọng dịu dàng ấy cất lên câu “chúng ta cùng nhau cố gắng”, Ngô Trạch Văn bỗng có xúc động muốn đồng ý với hắn ngay lập tức.
Lưu Xuyên muốn tổ đội một lần nữa, khỏi cần nói cũng biết gian khổ nhường nào, hắn chân thành như thế, Ngô Trạch Văn cũng ngại không muốn từ chối.
– nhưng dù sao xúc động rồi cũng sẽ bị lý trí quật ngã.
Ngô Trạch Văn vẫn là người lý trí, thứ xúc động kia chỉ nhoáng lên một cái trong đầu rồi biến mất. Cậu lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu cẩn thận cân nhắc về tính khả thi của việc làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Dù suy xét thế nào, đối với một con gà chưa chơi game bao giờ, đi làm tuyển thủ eSports chuyên nghiệp… Đây quả thực là lựa chọn rất to gan, cũng quá mạo hiểm, dù sao việc này cũng ảnh hưởng tới tương lai, thậm chí cả nửa đời sau của mình, cậu không thể ra quyết định tùy tiện được. Còn phải hỏi cả ý kiến của mẹ nữa, Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ, liền ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Xuyên nói: “Sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, sau khi tốt nghiệp chắc chắn tôi sẽ về Bắc Kinh làm việc, làm gì thì trước mắt tôi còn chưa nghĩ đến, nhưng việc đi thi đấu điện tử thì chưa nghĩ tới bao giờ, tôi còn chơi game lần đầu nữa…”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi biết, tôi không ép cậu, hiện tại nói vấn đề này với cậu đúng là còn quá sớm. Có điều cậu cũng sẽ có rất nhiều thời gian ngẫm nghĩ xem. Còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, cậu có thể suy nghĩ rõ ràng rồi cho tôi câu trả lời thuyết phục.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, tôi sẽ nghĩ kỹ.”
…
Rốt cuộc quảng cáo trong máy tính cũng kết thúc, hình ảnh chuyển về bàn bình luận, Tô Đồng mỉm cười nói: “Hoan nghênh các quý vị khán giả quay lại! Vừa rồi rất xin lỗi là vì máy tính một tuyển thủ có vấn đề, hiện tại tuyển thủ hai bên đã bắt đầu chuẩn bị, trận đấu giữa đội tuyển Trường An và đội tuyển Tuyết Lang chuẩn bị bắt đầu!”
Trương Thư Bình nói tiếp: “Đầu tiên, chúng ta cùng tìm hiểu về hai đội tuyển này một chút. Tin là mọi người không còn xa lạ gì với đội tuyển Trường An nữa, đây là đội tuyển quán quân mùa trước, mọi người có thể nhìn thấy tỉ lệ thắng mùa giải trước của đội tuyển Trường An, thắng ba trận playoffs liên tiếp đưa bọn họ lên ngôi vị quán quân, có thể nói đây là một đội ngũ đang đà thăng hoa nhất.”
Tô Đồng gật đầu nói: “Đội tuyển Tuyết Lang, đây là đội ngũ nghiệp dư thăng hạng từ giải Toàn quốc Anh Hùng Tranh Bá, tôi tin mọi người đều chưa biết nhiều, hôm nay coi như show diễn đầu tiên của bọn họ, mọi người có thể chờ đón biểu hiện của đội tuyển mới này!”
Ảnh chụp chung của hai đội tuyển lần lượt hiện ra trên màn hình lớn kèm theo một vài thông tin như tỉ lệ thắng. Đội tuyển Trường An có được chiến tích thắng liên tiếp ba trận tại playoffs ở mùa giải trước, còn đội tuyển Tuyết Lang là đội ngũ mới, chiến tích quá khứ hoàn toàn trống rỗng, sự đối lập này khiến người ta cảm giác đã sớm đoán được kết cục.
Tô Đồng nói: “Quý vị khán giả có thể theo dõi trên Weibo của nhà phát hành, có chuyên mục dự đoán tỉ số trúng thưởng, khán giả dự đoán tỉ số đúng sẽ có thể may mắn nhận được một bộ artbook cực đẹp tám môn phái bản giới hạn do nhà phát hành cung cấp!”
Giải thưởng mê người như vậy, một đám người bắt đầu xếp hàng dự đoán trên Weibo.
80% đều dự đoán đội tuyển Trường An sẽ giã Tuyết Lang 9:0, cũng có một số ít người vẫn bảo thủ đoán 5:4, 6:3 v… v… Chỉ có rất rất ít người đoán đội tuyển Tuyết Lang sẽ thắng.
Ngô Trạch Văn cầm điện thoại xem Weibo, nhịn không được hỏi: “Lưu Xuyên, anh đoán tỉ số là bao nhiêu?”
Dù sao Lưu Xuyên cũng làm đội trưởng nhiều năm như vậy, chắc chắn đoán tỉ số rất chuyên nghiệp, thực ra Ngô Trạch Văn muốn nghe Lưu Xuyên đoán tỉ số, đợi Lưu Xuyên đoán xong cậu sẽ dựa theo phán đoán của Lưu Xuyên để vote trên Weibo, biết đâu lại có phần thưởng…
Lưu Xuyên nhìn thấu ý đồ của người này, nhịn không được mà mỉm cười nói: “Cậu bảo tôi đoán à? Đáng tiếc tôi hoàn toàn không biết gì về đội tuyển Tuyết Lang này, trận hôm nay tôi cũng không đoán chắc được. Nhưng không thể có 9:0 đâu, giải chuyên nghiệp ít khi xuất hiên tỉ số 9:0 phô trương vậy lắm, trừ phi đội tuyển Tuyết Lang phải cực non thì mới bị Trường An đánh 9:0.”
Ngô Trạch Văn tỏ vẻ rất nghi hoặc đối với việc tính điểm: “9:0? Giải chuyên nghiệp tính điểm như thế nào?”
Lưu Xuyên giải thích: “Vòng bảng giải chuyên nghiệp thi đấu theo thể thức tính điểm. Cậu biết lôi đài luận võ trong tiểu thuyết võ hiệp không? Giai đoạn đầu đánh lôi đài luân phiên như thế, ba tuyển thủ hai bên phái ra sẽ đánh luân phiên nhau, bên nào trụ đến cuối cùng thì sẽ lấy được cờ chủ lôi, cờ chủ lôi tương đương ba điểm.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Còn sáu điểm kia là đánh đoàn chiến đoạt ba lá cờ à?”
Lưu Xuyên nói: “Không sai, đến giai đoạn đoàn chiến sẽ tranh ba lá cờ đỏ, xanh và đen, mỗi cờ trị giá hai điểm. Hai thanh cờ đỏ và xanh sẽ đồng thời xuất hiện khi trận đấu bắt đầu, cờ đen sẽ xuất hiện ở chính giữa bản đồ sau khi cờ đỏ và cờ xanh đều bị chiếm lĩnh.”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng hiểu ra.
Cờ chủ lôi khi đấu lôi đài là ba điểm, mỗi lá cờ đỏ, xanh, đen khi đoàn chiến là hai điểm, tổng cộng có chín điểm. Hai thanh cờ đỏ và xanh xuất hiện cùng một lúc, như vậy sẽ có rất nhiều khả năng, hai đội vừa lúc đi hai đường khác nhau để cướp cờ, mỗi đội hai điểm; nếu hai đội đúng dịp gặp nhau tại điểm cắm cờ thì hiển nhiên sẽ mở giao tranh tại nơi này. Khi cả hai thanh cờ đỏ và xanh đều bị chiếm lĩnh thì cờ đen cuối cùng đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm tranh đoạt của hai đội, tình hình chiến đấu sẽ kịch liệt hơn nhiều.
Lưu Xuyên nói: “Điểm tính ở vòng bảng sẽ tích lũy dần như thế, mỗi thanh cờ đoạt được đều cực kỳ quan trọng, vì điểm số sẽ quyết định thứ hạng của 16 đội tuyển, tám đội có số điểm cao nhất sẽ tiến vào playoffs. Đến giai đoạn cuối, thực ra có những đội chỉ kém hai ba điểm, thiếu một hai lá cờ là vào được playoffs rồi, khi đó hối hận cũng đã muộn.”
Ngô Trạch Văn càng nghe càng thấy thú vị, giải chuyên nghiệp phức tạp hơn rất nhiều so với đi phụ bản trong game, trong game đánh phụ bản diệt đoàn vẫn có thể bò dậy đánh tiếp, dù sao boss của phụ bản vẫn sẽ đứng đó chờ người chơi… Nhưng đấu trường thì khác, mất cờ rồi thì không bao giờ lấy lại được nữa!
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ nói: “Nếu đội tuyển Tuyết Lang vừa lúc đi khác đường với Trường An lúc đoàn chiến thì mỗi đội sẽ lấy được một trong hai lá cờ xanh và đỏ, vậy là ít nhất có được hai điểm.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, nên tôi đoán điểm số hẳn sẽ là 7:2.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Ba điểm lôi đài Tuyết Lang không thể giành được sao?”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Không thể đâu. Vì đội tuyển Trường An có Dạ Sắc, muốn cướp cờ chủ lôi từ tay Dạ Sắc khó khăn vô cùng.”
Ngô Trạch Văn cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Lưu Xuyên nhìn cậu nghiêm túc như vậy, nhịn không được trêu ghẹo: “Sao vậy? Thám tử Ngô lại có phát hiện mới gì à?”
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nói: “Dạ Sắc mà anh nói, cũng chính là Thất Dạ Tuyết tới server mới chơi với chúng ta đúng không?”
Lưu Xuyên: “…”
Lần nào cũng đoán chuẩn như vậy! Lưu Xuyên thật sự muốn quỳ lạy thám tử Ngô từ tận đáy lòng!
Ngô Trạch Văn nói: “Tuyển thủ mà Lý Tưởng thích nhất là Dạ Sắc của đội tuyển Trường An, cậu ta thường xuyên lải nhải Dạ Sắc lợi hại thế nào bên tai tôi, người này chơi Nga Mi Trảo… Thất Dạ Tuyết bạn của anh cũng chơi Nga Mi Trảo, cũng rất giỏi. Anh đã là tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy chắc chắn Thất Dạ Tuyết cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, Nga Mi Trảo giỏi như vậy hẳn sẽ là Dạ Sắc đúng không?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Không sai, hơn nữa tên đó còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đặt tên lúc nào cũng phải có chữ ‘Dạ’. Trạch Văn, cậu lại đoán đúng rồi.”
Ngô Trạch Văn suy luận chính xác, vui vẻ gật đầu, quay về nhìn màn hình trận đấu.
Ngày đó khi giao tranh 3v3, cậu bị Dạ Sắc giết chết chỉ với một combo, cực kỳ bội phục trình độ của Dạ Sắc, nhịn không được muốn nhìn biểu hiện trên sân đấu của Dạ Sắc này.
…
Tại hiện trường, bình luận viên Tô Đồng cúi đầu nhìn danh sách tuyển thủ lên sân vừa đưa tới, nói: “Giai đoạn đấu lôi đài đầu tiên, tuyển thủ lên sân của hai bên đã xác định. Tuyển thủ lên sân đầu tiên của đội tuyển Tuyết Lang là – Minh Nguyệt Thiên Nhai!”
Theo lời giới thiệu, màn hình chuyển tới vị trí tuyển thủ này của đội tuyển Tuyết Lang, đồng thời thông tin về tuyển thủ cũng hiện ra bên phải màn hình –
ID: Minh Nguyệt Thiên Nhai;
Tên thật: Lã Minh Triết;
Giới tính: Nam;
Tuổi: 19;
Lưu phái am hiểu: Minh Giáo Song đao;
Đội tuyển trực thuộc: Đội tuyển Tuyết Lang;
Điểm hạ gục: 0; Điểm hỗ trợ: 0; MVP: 0.
Vì mùa giải thứ Mười mới bắt đầu, số điểm hạ gục hay MVP đều tính bắt đầu từ con số 0.
Điểm hạ gục chính là số mạng mà mỗi tuyển thủ giành được trong mùa giải, điểm hỗ trợ là những lần giúp đỡ đồng đội có được mạng, sau khi bắt đầu mùa giải sẽ có bảng tính điểm hạ gục và hỗ trợ, ba tuyển thủ đứng đầu những hạng này sẽ giành phần thưởng.
Còn MVP là điểm số tổng hợp biểu hiện của một tuyển thủ, giải thích đơn giản thì là “tuyển thủ có ảnh hưởng lớn nhất tới cục diện trận đấu”, cũng có thể coi như “tuyển thủ có giá trị nhất”. Cũng đôi lúc buff hoặc phụ trợ giành được MVP, chỉ cần có thể dẫn dắt đội ngũ giành chiến thắng tại thời khắc mấu chốt thì người đó chính là MVP của trận đấu này. Tương tự, khi kết thúc mùa giải, tuyển thủ có điểm MVP xếp hạng đầu sẽ được bầu chọn là “tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải”, được tặng cúp lưu niệm thiết kế riêng.
Tuyết Lang là đội ngũ mới tới, hiển nhiên mọi người không biết gì về ID Minh Nguyệt Thiên Nhai này, tiếng vỗ tay tại hiện trường cũng chỉ lác đác.
Lã Minh Triết thấy máy quay hướng về phía mình, còn rất thân thiện vẫy tay với khán giả, tuyển thủ mới này chỉ 19 tuổi, cực kỳ trẻ, mặc đồng phục Tuyết Lang màu trắng, tóc ngắn sáng láng, dù là người mới mà không hề căng thẳng, cũng coi như hiếm có.
Trương Thư Bình giới thiệu tiếp: “Sau đây là đội tuyển Trường An, tuyển thủ đầu tiên được phái ra đấu lôi đài của đội tuyển Trường An chính là… Dạ Sắc!”
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên tại hiện trường! Rất nhiều fan Dạ Sắc giơ cao bảng đèn led chuẩn bị sẵn, nào là “Dạ Sắc cố lên” “Dạ Sắc áp đảo toàn trường”. Còn có người giơ bảng “Nữ thần Dạ Sắc anh muốn sinh khỉ con cho em”, khỏi nói cũng thấy Tần Dạ nổi tiếng đến thế nào.
Màn hình chuyển qua vị trí ngồi của Tần Dạ của đội tuyển Trường An, sườn mặt của anh hiện lên trước mặt mọi người.
Người con trai này da rất trắng, dáng người hơi gầy, ngũ quan tinh xảo, là điển hình của mĩ nam phương Đông. Anh mặc đồng phục của đội tuyển Trường An, khóe miệng nhếch lên mang lại cảm giác lãnh đạm và cao ngạo. Sau khi màn hình chiếu đến, anh vẫn tập trung vào màn hình máy tính như cũ, hiển nhiên là đang điều chỉnh thiết lập cho game, thoạt nhìn cực kỳ chuyên chú.
Hiện trường đột nhiên xảy ra bạo động! Tiếng thét chói tai hỗn loạn chồng chéo lên nhau, gần như có thể thổi bay nóc nhà!
Nữ thần?! Nữ thần đâu rồi?!
Trong một góc nào đó trên khán đài, bạn học Lý Tưởng đang uống trà xanh, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, phụt một tiếng, phun sạch trà xanh ra ngoài…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận