Lý Tưởng nghe Lưu Xuyên nói rằng hắn chơi lưu phái Khôi lỗi, nhịn không được mà uyển chuyển đề nghị: “Lưu Xuyên này, anh mới bắt đầu chơi mà, nếu là người mới thì tôi nghĩ anh nên chơi Cung tiễn thì hơn chứ Khôi lỗi khó thao tác lắm!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, tôi thích chơi Khôi lỗi, từ từ luyện cũng được.”
Bạn cùng phòng mỉm cười ung dung như vậy khiến Lý Tưởng cũng không muốn mặt dày tổn thương hắn nữa, đành nhiệt tình đề nghị: “Khụ khụ, nếu như anh đã hạ quyết tâm chơi phái này thì không bằng thử nghiên cứu mấy cái video của các đại thần trước đi. Tôi nhớ hình như trong giới chuyên nghiệp có một đại thần Đường Môn chơi lưu phái Khôi lỗi từng upload rất nhiều video hướng dẫn, tên là… tên gì ấy nhỉ?” Lý Tưởng gãi đầu tự hỏi.
Lưu Xuyên nhắc nhở: “Có phải tên Hải Nạp Bách Xuyên không?”
Lý Tưởng vỗ trán: “Đúng rồi, chính là Hải Nạp Bách Xuyên, cựu đội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của đội tuyển Hoa Hạ. Anh cũng biết anh ta à? Mà trong tên anh ta cũng có chữ Xuyên, đừng bảo anh chơi Khôi lỗi là vì thích anh ta đấy nhé?”
Lưu Xuyên mặt không đổi sắc nói: “Ừ, tôi thích anh ta lắm luôn.”
Chu Hiểu Vũ ngồi cạnh tán đồng: “Tôi cũng rất thích Xuyên đội, anh ấy có thể cùng lúc khống chế bảy con rối, xịn lắm! Tiếc là anh ấy đột nhiên giải nghệ, không biết có chuyện gì xảy ra. Mà nhắc mới nhớ, hơn nửa năm rồi không nghe tin tức về anh ấy, chắc không mắc phải bệnh nan y gì chứ?”
Lý Tưởng phụ hoạ theo: “Có khi vậy á!”
Lưu Xuyên: “…”
Tôi đang khoẻ mạnh đứng lù lù đây này! Mấy người có thể đừng nguyền rủa tôi không?
Không muốn tiếp tục rối rắm chuyện “Xuyên đội đi đâu” nữa, Lưu Xuyên nhanh trí lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, không phải mấy cậu định đi đánh xếp hạng sao? Hai anh bạn kia đã online chưa?”
Lý Tưởng quay lại nhìn danh sách bạn bè thì thấy hai người kia đã lên mạng, Lý Tưởng nhanh chóng mời họ vào đội, năm người lập thành một đội sau đó đăng ký vào danh sách đánh xếp hạng. Vì năm thiếu một nên hệ thống sẽ ngẫu nhiên chọn một người qua đường cho vào đội.
Hệ thống random rất nhanh, đội năm người bọn họ có thêm một thành viên mới. Lý Tưởng nói vài câu chào mừng đơn giản trong kênh đội ngũ, sau đó mọi người ấn phím chuẩn bị.
“Đội của bạn đã gia nhập vào danh sách đánh xếp hạng, hệ thống đang giúp bạn tìm kiếm đối thủ, xin chờ một lát.”
Sau khoảng nửa phút, ghép trận thành công, dòng thông báo hiện lên màn hình –
“Đã tìm trận thành công, đang tải vào bản đồ thi đấu ngẫu nhiên, đếm ngược 10, 9, 8, …”
Lý Tưởng vội vàng đeo tai nghe lên, nói vào kênh voice chat của đội: “Sắp bắt đầu rồi, mọi người tập trung tinh thần, cố lên nha!” Cổ vũ sĩ khí xong, Lý Tưởng lại quay đầu nói với Lưu Xuyên, “À đúng rồi, lát nữa tôi sẽ chỉ huy trận đấu, chắc không rảnh để giải thích chi tiết cho anh…”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, tôi xem các cậu đánh như thế nào là được.”
Đếm ngược mười giây kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trước mặt mọi người là Đào hoa đảo xinh đẹp hoa lệ, Lý Tưởng và đội ngũ của mình cùng hiện ra ở điểm hồi sinh ở góc trái bên dưới bản đồ.
Hình thức thi đấu đoàn đội sáu người có quy tắc đặc thù, khi bắt đầu trận đấu, hai đội sẽ xuất hiện tại hai điểm hồi sinh hai góc đối diện nhau trên bản đồ, đây cũng chính là đại bản doanh của đội mình, nếu nhân vật tử vong thì sẽ hồi sinh tại đây, chết càng nhiều lần thì thời gian đợi sống lại cũng sẽ càng dài.
Bản đồ đối chiến được lựa một cách ngẫu nhiên gồm các loại như rừng trúc, thành trấn, núi tuyết, đầm lầy v.v., các loại bản đồ khác nhau sẽ mang tới trải nghiệm chiến đấu khác nhau.
Mục đích của trận đấu là cướp được ba lá cờ xuất hiện ngẫu nhiên trên bản đồ, sau đó nhanh chóng mang cờ lệnh về đại bản doanh của phe mình, mỗi lần cờ lệnh xuất hiện thì sẽ có hiện toạ độ trên bản đồ, bên nào cướp được nhiều cờ hơn thì sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Đơn giản mà nói thì đây chính là hình thức “Cạnh tranh cướp cờ trên bản đồ ngẫu nhiên”.
Bản đồ được random cho đội của Lý Tưởng là “Đào hoa đảo” có khung cảnh rất xinh đẹp, cánh hoa đào hồng nhạt nương theo gió tung bay, ngay cả trên mặt đất cũng có một tấm thảm cánh hoa rất dày. Hiệu ứng 3D của game được làm rất chỉnh chu, có điều hiển nhiên đám Lý Tưởng lúc này chẳng lấy đâu tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, mọi người đứng tập trung lại một chỗ để tiếp ứng cho nhau, Lý Tưởng chỉ huy nói: “Được rồi, cả đội cùng đi đường giữa!”
Cả đội cùng đi đường giữa là chiến thuật thường thấy trong mấy trận đấu của đám gà mờ…
Bản đồ Đào hoa đảo tính ra không thuộc dạng khó, địa hình cũng không phức tạp, Lý Tưởng cùng đội của mình trực tiếp đi tới điểm cắm cờ giữa bản đồ.
Năm người vừa đi đến chỗ rẽ thì có một Minh Giáo đột nhiên xông ra từ sau gốc đào, không nói hai lời đã bổ một đao về hướng bọn họ.
Lý Tưởng vội vàng kêu lên: “Có mai phục! Lên!”
– đù, có mai phục mà không lo điều chỉnh vị trí di chuyển, lại trực tiếp… xông lên?
Những người còn lại nghe chỉ huy của Lý Tưởng, lập tức xông lên, tuôn ra cả một đống kỹ năng hỗn loạn bùm bùm.
Lý Tưởng tiếp tục chỉ huy: “Giết buff trước! Mau mau mau! Giết buff đi!”
– chẳng phải giờ nên giết Minh Giáo trước sao? Minh Giáo mới nãy bay ra quá đà nên rời khỏi phạm vi buff của đội bên đó rồi mà?
“Kệ xác Minh Giáo! Giết buff trước! Bảo giết buff nhanh lên cơ mà!!”
Lưu Xuyên: “…”
“Buff máu buff máu! Buff đâu rồi xin tí máu với! Tôi sắp chết rồi! Kéo máu nhanh lên!”
Lưu Xuyên: “…”
Chỉ huy cái quần què gì thế hả? Lưu Xuyên thực sự chẳng còn sức mà chửi nữa!
Tuy nói thực lực của người chơi trong chiến giới thứ tư cũng không đến nỗi nào, nhưng trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp thì thực sự là yếu phát rồ – không biết tính toán sát thương, không biết khống chế di chuyển, không biết điều chỉnh cự ly, cũng mù tịt quan sát và lợi dụng địa hình…
Esports chính là như vậy, chỉ chênh trình một bậc thôi là thủ pháp và ý thức đã khác nhau hoàn toàn rồi.
Khi đội tuyển chuyên nghiệp thi đấu đều phải phân tích và nghiên cứu cẩn thận từng tấm bản đồ để xây dựng chiến thuật bao vây, du kích, dương Đông kích Tây, dụ địch xâm nhập… Giới chuyên nghiệp toàn một đám đội trưởng bụng dạ âm hiểm mưu mô, sáng tạo ra vô số các loại chiến thuật. Lưu Xuyên thân là đội trưởng đội tuyển Hoa Hạ, quen chỉ huy các giải chuyên nghiệp, giờ nhìn đám này đánh vớ va vớ vẩn như thế, quả thực là hết sức tổn thương.
Nhìn một lát, Lưu Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở: “Các cậu lùi về sau mấy cái cây trước…”
Lý Tưởng giờ chém giết hăng đến mức đỏ cả mắt, hoàn toàn bỏ qua lời nhắc nhở của người bạn cùng phòng đứng bên cạnh, tiếp tục hô hào: “Lên lên lên! Giết chết buff của chúng nó!”
Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ nhìn bọn họ biếu điểm hạ gục cho team bạn.
Trận đầu tiên thua rất nhanh, trận thứ hai cũng tiếp tục sấp mặt. Lý Tưởng buồn bực khui lon Redbull bên cạnh uống mấy ngụm rồi siết chặt tay rất hùng hồn: “Lại lần nữa!”
Lưu Xuyên thực sự rất muốn nói: Bạn gì đó ơi cậu mà đánh kiểu này thì uống Redbull nữa cũng chẳng ích gì đâu!
Chơi thì chơi Đường Môn Cung tiễn máu giấy mà lại không biết đường trốn ở đằng xa tấn công áp chế đối thủ, đằng này lại quang minh chính đại xông lên với đồng đội, đôi khi kích động còn xông thẳng vào giữa đội hình địch để cứu người, biến Đường Môn thành mẹ nó phái cận chiến, cầm acc Đường Môn xông xáo hung hăng cũng đến phục…
Có điều tốc độ tay của tên này lại rất nhanh, phản ứng cũng nhanh hơn những người còn lại rất nhiều.
Lưu Xuyên nhịn không được hỏi: “Lý Tưởng, tốc độ tay của cậu hơn 220 phải không?”
Lý Tưởng trả lời: “Hình như là 240 đó!”
Tốc độ tay, chính là số lần thao tác của ngón tay trong một phút đồng hồ, đơn vị là apm.
Ở lĩnh vực eSport trong nước, hạng mục thi đấu đoàn đội yêu cầu tuyển thủ phải có tốc độ tay ít nhất đạt chuẩn 220apm, nói cách khác, tuyển thủ chuyên nghiệp bét cũng phải ấn được 220 phím trong một phút đồng hồ, hơn nữa còn phải chính xác nghĩ phím nào ấn phím đó, không được phép xuất hiện sai lầm.
Tốc độ tay của người bình thường rơi vào khoảng 120-150, với tốc độ này thì một tiếng có thể gõ được vài ngàn chữ, có thể thấy tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp nhanh đến mức nào, những người này dù khi nói chuyện phiếm thì gõ một đoạn thật dài cũng chỉ nhanh như copy paste mà thôi.
Tốc độ tay 240 của Lý Tưởng, thực ra đã đạt ngưỡng tiêu chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu được huấn luyện tốt không chừng còn có thể trở thành cao thủ. Chỉ có điều chính cậu lại vẫn chưa ý thức được rốt cuộc vấn đề ở đâu, Lưu Xuyên cảm thấy rất đáng tiếc.
Tính cách Lý Tưởng thẳng thắn hào sảng, làm người nhiệt tình lại rất nghĩa khí, đặc biệt còn thích xông pha, phong cách của cậu thích hợp chơi mấy môn phái cận chiến như Thiếu Lâm hoặc Cái Bang hơn nhiều, chứ rõ ràng là hoàn toàn không hợp với Đường Môn.
Thua ba trận liên tiếp, đội của Lý Tưởng lại quay về phòng chờ, tìm trận một lần nữa.
Lý Tưởng có chút buồn bực gục đầu, ỉu xìu như trái cà tóp teo.
Lưu Xuyên nhìn gáy cậu, nhịn không được mà hỏi: “Lý Tưởng, trước giờ cậu vẫn chơi Đường Môn à?”
Lý Tưởng gật đầu: “Ừa.”
Lưu Xuyên uyển chuyển đề nghị: “Không định đổi môn phái chơi thử sao? Ví dụ như Thiếu Lâm gì đó…”
Lý Tưởng quay đầu lại, nhìn Lưu Xuyên như đang nhìn một thằng đần: “Thiếu Lâm? Anh đùa đấy à? Trang bị của Thiếu Lâm xấu điên ra, với lại tôi thấy Thiếu Lâm chỉ khi đi phụ bản mới hữu dụng một chút chứ đem đi đấu trường ăn hại bỏ xừ!”
Lưu Xuyên: “…”
Trò đùa à!
Đó là do đám gà mờ các cậu đi cày rank cũng rất ít gặp Thiếu Lâm lợi hại! Cậu có biết mấy rank cao có bao nhiêu cái đại sư sắc bén không? Đại sư tay cầm tràng hạt khoác áo cà sa, vẻ mặt từ bi vậy thôi chứ vừa vào trận là tên nào cũng hung tàn, có tin cỡ trình độ như cậu mà gặp phải một đại sư lợi hại thì chỉ có nước nằm ngửa ra để người ta đánh không ngo ngoe nổi hay không?
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn Lý Tưởng: “Tôi nghĩ cậu nên thử chơi Thiếu Lâm một lần, chứ chơi Đường Môn mãi như vậy cũng chán mà?”
Lý Tưởng xua tay nói: “Không không không, anh không hiểu được đâu! Tôi trung thành với Đường Môn lắm!”
Lưu Xuyên: “…”
– bạn cùng phòng ngu xuẩn từ chối chữa bệnh thì phải làm sao?
Lưu Xuyên đề nghị Lý Tưởng đổi môn phái, Lý Tưởng còn đốp lại: Anh không hiểu được đâu!
Lưu Xuyên nhìn một người chơi game, chỉ cần xem cách nhấn phím sẽ biết ngay trình độ người đó đang ở đâu, có tiềm năng tiến bộ hay không. Tốc độ tay của Lý Tưởng rất nhanh, tiếc là thao tác nát bét, một tên có năng khiếu như vậy mà lại vô thức đi đường vòng rõ ràng là vì cậu ta chưa gặp được một sư phụ đáng tin thực sự trong game, Lưu Xuyên nhịn không được mà muốn giúp đỡ cậu một chút.
… Chỉ tiếc là cậu ta lại chẳng thèm nghe, kiên quyết không muốn chữa bệnh, khăng khăng đâm đầu vào ngõ cụt đen ngòm của Đường Môn vốn không thích hợp với mình.
Lưu Xuyên cũng không thể nói rằng: Thực ra tôi là Hải Nạp Bách Xuyên, đội trưởng đời trước của đội tuyển Hoa Hạ, cậu nghe tôi không thiệt đâu…
Nói vậy có khi đám bạn cùng phòng không những không tin còn cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề…
Huống hồ lần này trở về trường, Lưu Xuyên cũng không muốn công khai thân phận thực sự của mình.
Nếu như bị người khác phát hiện hắn chính là Hải Nạp Bách Xuyên, đội trưởng cũ của đội tuyển Hoa Hạ thì đi đâu cũng sẽ bị soi mói, như vậy không ổn chút nào.
Đám Lý Tưởng vẫn tiếp tục cày xếp hạng trong bi kịch, Lưu Xuyên xem mấy trận mà thấy thốn khó tả…
Thế là Lưu Xuyên sáng suốt quyết định chuồn trước: “Khụ, Lý Tưởng, tôi có việc gấp phải về ký túc xá một chuyến.”
Lý Tưởng vẫn gục đầu, nghe câu này liền ngẩng lên liếc nhìn Lưu Xuyên, đờ đẫn vẫy tay với Lưu Xuyên nói: “Đi đi… Tôi nghỉ chút rồi đánh thêm ván nữa…”
Thua nhiều trận như vậy mà vẫn cố cắm đầu cắm cổ xông vào, tiếp tục oanh liệt biếu điểm hạ gục cho team bạn như thế.
Hình ảnh đẹp quá, đẹp đến độ Lưu Xuyên không đành lòng nhìn tiếp, đành xoay người rời đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận