Phương Chi Diên ngã xuống, rốt cuộc lá cờ lôi chủ cũng hiện ra giữa bản đồ, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên khắp hiện trường!
Lá cờ lệnh vàng kim tung bay phần phật trong gió tuyết, Tần Dạ thao tác Nga Mi chỉ còn lại 1% máu cuối cùng, đón mưa tuyết bay lả tả, bước nhanh về phía trung tâm băng trận, vươn tay thuận lợi lấy được cờ chủ lôi!
– anh đã làm được!
Anh dùng 25% máu và 35% mana, nghênh chiến Phương Chi Diên đầy máu đầy mana; Anh bình tĩnh tiêu hao với Phương Chi Diên mấy phút, kiên nhẫn chờ cơ hội; Cuối cùng anh chỉ còn 1% máu, thanh máu nhấp nháy đỏ, chỉ cần một đòn đánh thường nữa thôi là gục ngã, nhưng rồi sao? Đối thủ lại ngã xuống dưới chân anh!
Một mình anh giết được ba tuyển thủ đối phương, trực tiếp giành được cờ chủ lôi, anh chính là đội phó của đội tuyển Trường An – Dạ Sắc!
Một hàng chữ lớn hiện ra trên màn hình: Đấu lôi đài, đội tuyển Trường An chiến thắng, đội tuyển Tuyết Lang vs đội tuyển Trường An, tỉ số 0:3.
Rất nhiền fan tại hiện trường kích động đến nức nở, có vài cô gái còn vui đến mức khóc toáng lên, fan vừa rồi còn vì Dạ Sắc đột nhiên từ nữ biến thành nam mà thương tâm, nhưng khi nhìn anh vẫn biểu hiện đầy phấn khích như trước, rốt cuộc không còn lời dị nghị nào. Ngay cả vài fan suýt quay lưng thành anti cũng lập tức muốn quay về làm fan ruột, liều mạng vỗ tay cho Dạ Sắc.
Một chấp ba, ngầu như vậy, nam hay nữ quan trọng gì? Đây vẫn là Dạ Sắc mà mọi người luôn yêu mến!
Thi đấu lôi đài kết thúc sẽ có mười phút nghỉ ngơi, nhân lúc ấy camera lập tức chiếu lại pha quay chậm vừa rồi.
Rất nhiều người xem không thể hiểu nổi, vừa rồi sau khi Tần Dạ đã tung ra toàn bộ những chiêu lớn của Nga Mi kèm theo cả Cửu chỉ đoạt hồn, Phương Chi Diên vẫn còn dư 20% máu. Khi ấy toàn bộ skill của Tần Dạ đều đang cool down, tại sao cuối cùng Phương Chi Diên lại là người ngã xuống?
Camera chiếu lại hai lần, lúc này mọi người mới nhìn ra manh mối trong đó.
– là kỹ năng đặc biệt của vũ khí!
– vào khoảnh khắc cuối cùng, Dạ Sắc đã dùng chiêu đi kèm vũ khí!
Vì động tác quá nhanh, chiêu cuối lóe lên rồi biến mất, khán giả không thể phân biệt nổi bằng mắt thường!
Tô Đồng kích động nói: “Vừa rồi Dạ Sắc đã tính toán thương tổn cực kỳ chính xác! Sau khi anh ấy dùng hết toàn bộ combo thì vừa lúc Phương Chi Diên giải trừ được trạng thái bị phong bế, rất có khả năng sẽ hồi máu cho chính mình, nếu lúc này không nhồi thêm sát thương thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ! Vì vậy ngay trong thời khắc mấu chốt nhất, anh ấy liền sử dụng kỹ năng đặc biệt đi kèm vũ khí!”
Trương Thư Bình nói tiếp: “Đúng vậy, Dạ Sắc đã tính luôn cả kỹ năng đặc biệt của vũ khí vào combo của mình! Sau khi cậu ấy bùng nổ toàn bộ kỹ năng mình có thì đã đánh cho Sát Na Phương Hoa chỉ còn khoảng 20% máu, cuối cùng dùng chiêu kèm theo vũ khí như một kích chí mạng, sát thương vừa đủ để dứt điểm đối phương!”
Vì vậy Tần Dạ mới bình tĩnh như thế, vì anh đã tính toán sát thương của mình và lượng máu của đối phương đâu ra đó, cực kỳ tự tin.
Tô Đồng nói: “Chúng ta đều quên mất rằng, trong tay Dạ Sắc là thanh vũ khí cam với kỹ năng đặc biệt mới ra của Nga Mi Trảo!”
Thanh vũ khí cam với kỹ năng đặc biệt của Tần Dạ lập tức hiện ra trên màn hình lớn –
Thần binh: Vô Ngân
Phẩm chất vũ khí: Vũ khí cam cấp bảy
Lưu phái thích hợp: Nga Mi Trảo
Kỹ năng kèm theo [Vô Ngân lợi trảo]: Xác định mục tiêu tung chiêu trong phạm vi mười mét, nhanh chóng tiến tới phía sau mục tiêu, dùng Vô Ngân lợi trảo gây ra thương tổn nội công bên trong, nếu máu của đối thủ thấp hơn 50% thì gấp đôi sát thương; Nếu máu của đối thủ thấp hơn 20% thì sẽ có tỉ lệ nhất định gây ra hiệu ứng tức tử.
Hiệu ứng tức tử, hiểu ý trên mặt chữ, chính là “Tử vong ngay lập tức”.
Hiệu ứng này một khi được khởi động, dù đối thủ còn lại bao nhiêu máu, trên người có bao nhiêu trạng thái đồng đội buff cho thì vẫn chết trong nháy mắt.
Phán định hiệu ứng tức tử mạnh hơn toàn bộ những kỹ năng khống chế và phụ trợ, đây là phán định cưỡng chế mục tiêu được ưu tiên tối cao, chỉ cần có tác dụng thì đối phương cầm chắc cái chết.
Đương nhiên là kích hoạt được hiệu ứng tức tử này có tỉ lệ nhất định, Tần Dạ đã từng thí nghiệm tỉ lệ này nhiều lần trong game, trước đó anh từng đấu lôi đài với Lộc Tường rất nhiều lần chính là vì thanh vũ khí này. Trải qua nhiều lần thí nghiệm, anh phát hiện xác suất để thần khí “Vô Ngân” có hiệu ứng tức tử là khoảng 50%, nghĩa là hai lần sẽ có một lần trúng, mà đây đã là xác suất rất cao rồi.
Thế nhưng thời gian hồi chiêu của kỹ năng đi kèm vũ khí rất dài, về cơ bản thì một ván đấu chỉ có thể tung ra hai lần, hiệu quả tức tử cũng phải có điều kiện tiên quyết – đó chính là khi máu của đối phương phải yếu hơn 20% mới có thể được phán định, với người nào nhiều máu thì tuyệt đối không thể khởi động hiệu ứng!
Thanh vũ khí Vô Ngân này chính là dùng để thu thập điểm hạ gục từ những đối thủ thấp máu, nhất là đánh với buff sẽ rất thích, dù bạn có hồi máu bao nhiêu đi chăng nữa thì chỉ cần có hiệu ứng này thì sẽ lập tức ngã xuống!
Tần Dạ xả hết combo trước đó đều chỉ để tạo tiền đề cho kỹ năng đặc biệt của thanh vũ khí này, dùng toàn bộ chiêu thức đánh cho máu của Phương Chi Diên thấp hơn 20%, sau đó mới dùng đến thanh vũ khí cam “Vô Ngân”, dùng một chiêu “Vô Ngân lợi trảo” bức tử đối thủ, trực tiếp cho Phương Chi Diên lên bảng đếm số.
Tất nhiên nếu Tần Dạ xui xẻo, vẫn có thể rơi vào 50% không được phán định. Có điều rõ ràng vận khí của Tần Dạ không kém đến mức đó, thanh vũ khí Vô Ngân này rất nể mặt chủ nhân, người xui lại là Phương Chi Diên, trực tiếp bị dứt điểm, có hồi máu cũng hồi không nổi.
Trương Thư Bình nhịn không được mà tán thưởng: “Dạ Sắc vẫn nắm cực kỳ chuẩn xác từng chi tiết, không hổ là tuyển thủ lão làng chinh chiến suốt tám mùa giải tại liên minh! Mọi người đều biết lần này Võ Lâm có bản cập nhật mới, vũ khí cam cũng mới ra chưa được bao lâu, chưa tới một tuần Dạ Sắc đã sử dụng hết sức thành thục tự nhiên, chúng ta không thể không bội phục.”
Tô Đồng mỉm cười nói: “Không sai, chúng ta cùng cho Dạ Sắc một tràng pháo tay nào!”
Sau khi nghe hai vị bình luận viên giải thích, người xem tại hiện trường lại càng thêm bội phục Dạ Sắc, tiếng vỗ tay cũng nhiệt liệt hơn.
Những fan vừa rồi vì Tần Dạ là con trai mà tim đau tan nát, khi nhìn biểu hiện trên sân đấu của anh tối nay, vừa rồi từ fan thành anti, trong nháy mắt lại từ anti sang fan cuồng! ESports trọng kỹ thuật cá nhân, lại thêm ngoại hình của Tần Dạ cũng rất đẹp, nhìn anh bình thản liên tục tiêu diệt ba người đối thủ, ai nấy cũng đều kích động không thôi!
Trong số những người xem tại nhà thi đấu, fan Dạ Sắc không hẹn mà cùng giơ toàn bộ bảng cổ vũ lên cao!
Lý Tưởng ngồi dưới đài theo dõi trận đấu cũng không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi!
Ngầu quá! Cứ thế, một chiêu tức tử tiễn buff bên kia lên bảng, không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu thích nhất!
Người con trai ngồi trong phòng cách âm của tuyển thủ bình tĩnh lại quyết đoán, khi cần liều mạng sẽ không bao giờ lui bước, khi chơi chiêu đáng khinh cũng có thể chậm rãi chạy vòng rỉa máu người ta đến chết, đây chính là tuyển thủ lão làng đã kinh qua chín mùa giải, dù cho lớn tuổi phong độ sẽ không thểbằng được những tuyển thủ trẻ, nhưng anh dựa vào kinh nghiệm thi đấu phong phú cũng như khả năng phán đoán chuẩn xác của mình, vẫn có thể cho đám người mới của Tuyết Lang ăn hành như thường!
Mấy người mới lần đầu thi đấu chuyên nghiệp đứng trước mặt Tần Dạ chẳng khác nào đám chuột con giương nanh múa vuốt nhảy nhót không ngừng, Tần Dạ lại là loài mèo lạnh lùng, một móng vuốt đập chết cặp anh em song sinh, không hề do dự.
Lý Tưởng cũng từ anti quay về làm fan trong nháy mắt, đáy lòng không khỏi thán phục ngưỡng mộ người con trai này! Có rất nhiều tuyển thủ 23 tuổi đều chuẩn bị giải nghệ, Dạ Sắc lại vẫn lợi hại như xưa, quả thực chẳng dễ dàng gì!
Lý Tưởng ngồi ở khán đài VIP, rất gần phòng cách âm của tuyển thủ đội tuyển Trường An, vì vậy cậu có thể nhìn thấy rõ các thành viên bên trong.
Dạ Sắc lạnh lùng đạm mạc, dù khi mở màn hay kết thúc vẫn không nhìn rõ vui buồn tức giận trên gương mặt anh, dù cho mình anh hạ hết ba người đối diện, trên mặt anh vẫn không hề có chút mừng rỡ nào, bình tĩnh đến quá đà.
Sau khi kết thúc thi đấu lôi đài sẽ có mười phút nghỉ ngơi trước khi tiến vào thi đấu đoàn đội. Bình luận viên tổng kết một chút về trận lôi đài vừa rồi, màn hình lớn cũng chuyển qua quảng cáo, rất nhiều người xem xung quanh đứng dậy tranh thủ vào WC, mà đội tuyển Trường An trong phòng cách âm cũng đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, các tuyển thủ tham gia thi đấu đoàn đội bắt đầu ngồi vào ghế của mình.
Lý Tưởng kích động vỗ tay xong, nhìn hình ảnh trong phòng cách âm mà giật mình.
– kỳ lạ thật, không có bất cứ một thành viên tiến đến ôm hay vỗ tay cho Dạ Sắc, thậm chí còn không hề tỏ vẻ ủng hộ hay chúc mừng.
Chỉ có một cô bé nhỏ nhắn hơi gầy đi tới trước mặt anh nói vài câu, anh cũng chỉ gật gật đầu, sau đó liền đi tới một vị trí khác ngồi xuống.
Đó là ghế đoàn chiến số 1.
Lý Tưởng bỗng cảm giác rất khó chịu trong lòng.
Nếu đổi lại là mình, nhìn đồng đội một chấp ba trên lôi đài, thắng được cờ lệnh chủ lôi như thế, cậu nhất định sẽ tiến về phía trước ôm anh thật chặt, nói với anh rằng, đánh hay lắm!
Là đồng đội, anh vì đoàn đội mà gian nan kiếm được ba điểm quý giá này, chẳng phải mọi người nên tiến tới ôm anh, cổ vũ, cảm ơn anh hay sao?
– nhưng mà không có.
– không có gì cả!
Không có bất cứ người nào của đội tuyển Trường An làm như thế, cảm giác như hết thảy cố gắng của Dạ Sắc đều là lẽ đương nhiên.
Bọn họ vẫn thản nhiên chuẩn bị kế hoạch đoàn chiến tiếp theo, vài tuyển thủ trẻ tuổi đang cười cười nói nói, mà Dạ Sắc mới lấy được cờ lôi chủ, lại chỉ im lặng ngồi một mình nơi đám người huyên náo. Rõ ràng anh mới là công thần lớn nhất của đội tuyển Trường An, nhưng hôm nay dường như anh lại bị cả đội tuyển cô lập…
Lý Tưởng kinh ngạc nhìn phòng cách âm bằng kính cách đó không xa, Dạ Sắc ngồi ở ghế số một, vừa vặn ở bên của cậu, cách cậu rất rất gần.
Cậu thấy cô gái nhỏ gầy kia mang cho Dạ Sắc một lon coca, hẳn là vừa rồi khi hai người nói chuyện, cô bé hỏi Dạ Sắc muốn uống gì, sau đó liền mang coca tới. Dạ Sắc nhận lấy coca trong tay cô nàng, dường như nói tiếng cảm ơn, mở nắp uống vài ngụm coca lạnh, sau đó cau mày vươn tay day huyệt Thái Dương.
Anh ấy rất mệt phải không?
Lý Tưởng chú ý từng động tác của anh, mãi đến giờ này mới nhận ra, ngón tay cầm đồ uống của Dạ Sắc có chút tái nhợt mất tự nhiên.
…
Còn năm phút sẽ bắt đầu đoàn chiến.
Bên phía tuyển thủ chuyên nghiệp, Tô Thế Luân liếc nhìn Tiêu Tư Kính, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên Tần Dạ cướp được cờ chủ lôi một mình, thực ra cậu ấy không nhất thiết phải cố đến thế, sau cậu ấy còn hai người nữa, đổi lại là tôi, đánh bại hai tuyển thủ coi như hoàn thành nhiệm vụ, trận thứ ba không cần đánh, trực tiếp kết thúc đi nghỉ ngơi có khi còn tốt hơn.”
Tiêu Tư Kính khẽ cười, ghé lại gần bên tai Tô Thế Luân nói: “Tần Dạ không giống cậu, sau cậu còn có tôi, nhưng cậu ấy chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hiểu không?”
Tô Thế Luân giật mình, nhanh chóng hiểu ra, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng phải, tôi có thể yên tâm nghỉ ngơi đúng là vì tôi tin tưởng sau khi anh lên sân vẫn có thể chiến thắng như thường. Nhưng mà Tần Dạ… cậu ấy không có bất cứ ai để tin tưởng tuyệt đối.”
Vì không có người để hoàn toàn tin tưởng, nên anh mới không dám buông tay quá dễ dàng, anh sợ sau khi mình từ bỏ, đồng đội không thể giữ được chiến thắng này.
Đội tuyển Trường An có rất nhiều tuyển thủ phái cấp tiến, Băng nguyệt liệt cốc lại là tấm bản đồ rất dễ ẩn nấp và mai phục, tuy Phương Chi Diên là phụ trợ, sát thương không nhiều nhưng Tần Dạ luôn cảm thấy người tên Phương Chi Diên này sâu không lường được. Loại thẳng tính như Dương Kiếm chưa biết chừng sẽ bị Phương Chi Diên thả diều, dựa vào ưu thế địa hình mà mài cho đến chết.
Hơn nữa tấm bản đồ này còn có thể lợi dụng khinh công để dẫn đối thủ lên tận trên cao, tấn công khiến đối thủ ngã chết, đỉnh băng trận coi như một bản đồ bán không chiến.
Đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, Tần Dạ chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình, dốc hết sức đoạt lấy ba điểm này.
Thân là đội phó đội tuyển Trường An, anh cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu cho Trường An mà thôi.
…
Đếm ngược còn ba phút sẽ bắt đầu đoàn chiến.
Ở quán net, Ngô Trạch Văn nghe xong phân tích về kỹ năng đặc biệt đi kèm vũ khí, nhịn không được nói: “Tần Dạ thật sự rất lợi hại.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thực ra tôi còn xịn hơn cậu ấy nhiều.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Thật sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, tỉ lệ thắng khi tôi solo với Tần Dạ là 6:4, tôi 6 cậu ấy 4. Phải rồi, tôi còn là tuyển thủ có tỉ lệ solo thắng cao nhất trong thống kê của liên minh chuyên nghiệp đấy.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nhìn Lưu Xuyên: “Khi anh tự khen chính mình, anh không thấy ngại chút nào à?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi là người tôn trọng sự thật thôi mà.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Cố gắng kiềm chế kích động muốn dùng iPad đập hắn, Ngô Trạch Văn dứt khoát nói qua chuyện khác: “Tiện thể anh nói cho tôi nghe một chút về quy tắc đoàn chiến đi, ghế đánh số từ 1 đến 6 có ý nghĩa đặc biệt gì không? Khi ngồi vào ghế tuyển thủ phải ngồi cố định hay ngồi đâu cũng được?”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc hỏi của người này, rõ ràng là lần đầu xem thi đấu, tràn ngập hứng thú với các loại quy tắc thi đấu chuyên nghiệp.
Trạch Văn cảm thấy hứng thú với giải đấu chuyên nghiệp, đương nhiên là chuyện tốt!
Lưu Xuyên mỉm cười, kiên nhẫn giải thích cho con gà mờ này: “Giống như trong bóng đá có những phân công khác nhau như tiền vệ, hậu vệ, thủ môn, trên áo cầu thủ của mỗi người đều sẽ có đánh số riêng. Giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp cũng đi theo quy tắc này, vị trí của từng tuyển thủ đều là cố định, phải khớp với danh sách đưa lên trọng tài, không thể ngồi bừa đâu cũng được. Một đám người ngồi loạn chắc chắn sẽ rất khó quản lý, vì vậy chỗ ngồi của tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp đều sẽ được quy định hết từ trước.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhanh chóng hiểu ra: “Nói cách khác, từ số 1 đến số 6 sẽ có phân chia chức trách khác nhau phải không?”
Lưu Xuyên nói: “Không sai, là thế này, số 1 là dành cho loại di chuyển linh hoạt nhất, thích hợp với lưu phái thích khách, dùng để xông vào giữa trận địch, nháy mắt giết người ngay giữa trận doanh. Ví dụ như Tần Dạ chơi Nga Mi Trảo, Tần Dạ chính là tuyển thủ vị trí số 1 mạnh nhất liên minh.”
Lưu Xuyên thấy cậu chăm chú nghe, liền tiếp tục nói: “Số 2 là tank, là lá chắn, sắp xếp cho chức nghiệp cận chiến, khi giao tranh tổng sẽ xông lên phía trước bảo vệ toàn bộ đồng đội. Vị trí này thường sẽ để cho Thiếu Lâm. Thiếu Lâm là môn phái chống chịu tốt nhất, đánh vị trí số 2 sẽ khá ổn định, Cái Bang hoặc Minh Giáo cũng có thể, tùy vào sắp xếp đội hình.”
“Số 3 và 4 là damage chủ lực, khi đoàn chiến thì hai vị trí này đảm nhiệm hỏa lực quan trọng nhất, hai người này là trung tâm sát thương của toàn bộ đội ngũ, mỗi khi giao tranh tổng thì cả đội cũng sẽ ưu tiên bảo vệ hai người này.”
“Số 5 là phụ trợ, dành cho các lưu phái phụ trợ, tùy vào chiến thuật khác nhau của từng đội tuyển. Ví dụ như Thanh Phong Đạo Trưởng trong đội chúng ta, sau khi cậu ấy chuyển sang chơi lưu phái Thái cực Võ Đang, đó chính là vị trí phụ trợ, coi như là loại khống chế cho đoàn đội.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nói: “Còn vị trí số 6, là buff sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng vậy, số 6 chỉ dành riêng cho buff. Cứ thế một đội ngũ đoàn chiến hoàn chỉnh có hàng trước, có sát thủ, có damage, có phụ trợ, có buff sẽ hình thành. Mỗi đội tuyển sử dụng các lưu phái khác nhau, nhưng về cơ bản là như thế. Đội hình dao phay kiểu sáu damage sẽ rất hiếm khi xuất hiện trên đấu trường, giải chuyên nghiệp vẫn theo đuổi cách đánh ổn định giành chiến thắng, càng vững vàng càng tốt, kiếm đi ngược gió rất dễ bị nhắm vào, không có đội tuyển nào dám sử dụng đội hình cực đoan như vậy đâu.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Vậy còn anh? Trước đây khi còn ở Hoa Hạ anh đánh vị trí số 3 hay 4? Là damage trung tâm sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, tôi là một trong những tuyển thủ vị trí số 4 mạnh nhất liên minh, không phải chém gió đâu, người ta bầu chọn đó.”
“…” Ngô Trạch Văn tự động bỏ qua cái tên tự sướng không biết ngượng này, nghiêm túc hỏi: “Ngũ Độc cũng đánh số 3 hoặc 4 đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, hai vị trí này không phân biệt quá rõ, đều là sát thương chủ lực, hai người phối hợp tốt với nhau là được.”
Ngô Trạch Văn trầm ngâm gật đầu.
Vị trí số 1 di chuyển tập kích, vị trí số 2 đứng trước chống chịu, 3 và 4 là sát thương chủ lực, 5 là phụ trợ khống chế, 6 là buff – đây chính là cơ cấu đoàn chiến cơ bản của Võ Lâm.
Hiện tại trong đội cố định của bọn họ, Lý Tưởng chống chịu, cậu và Lưu Xuyên có sát thương, đạo trưởng khống chế, Cá con buff, đã tiến rất gần tới một đội ngũ đoàn chiến hoàn chỉnh rồi…
Quả nhiên Lưu Xuyên là người làm đội trưởng lâu năm, tổ đội cố định đi phụ bản cũng dựa theo lý thuyết này, đội hình cực kỳ hoàn chỉnh và toàn diện.
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn lướt qua, phát hiện thấy Lưu Xuyên đang nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính, tựa như nhận ra điều gì đó thú vị mà suy tư. Kỳ lạ là người này bình thường không đứng đắn, nói chuyện gợi đòn, nhưng mỗi khi hắn chăm chú tập trung làm gì đó, không thể không thừa nhận… người con trai này thực ra rất ngầu.
Lưu Xuyên nhận ra ánh mắt ai đó đang nhìn mình chằm chằm, nhịn không được quay đầu cười cười, nói: “Nhìn tôi làm gì thế? Thám tử Ngô lại phát hiện ra bí mật gì hả?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Thôi, vừa rồi cảm giác tên này rất đẹp trai, chắc chắn là ảo giác rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận