Gương mặt tươi cười của bình luận viên Tô Đồng cũng cứng lại.
Tô Đồng và Trần Phỉ Phỉ đều là những nữ bình luận viên nổi tiếng của giải đấu, Dương Kiếm thường xuyên mời nhóm bình luận viên ăn cơm, quan hệ của bọn họ với Dương Kiếm cũng rất tốt, cũng hay khen Dương Kiếm trong trận đấu. Nhưng hôm nay, cô muốn nói đỡ cho Dương Kiếm cũng không nói nổi nữa, ai nấy đều chỉ muốn vô lực chửi một câu – Dương Kiếm này, cậu đánh thật sự như rác rưởi!
Trương Thư Bình là bình luận viên mới, lại còn là dạng không thèm khách sáo nhiều lời, bắt đầu trực tiếp phun: “Đội tuyển Trường An đánh pha giao tranh vừa rồi có hơi ẩu! Hiển nhiên đội trưởng chỉ huy xuất hiện sai lầm quá nghiêm trọng khiến cho vị trí đứng của đồng đội bị tách rời. Thực ra vừa rồi khi Dạ Sắc và Hân Nhiên Tự Đắc lên bảng, nhân lúc Tuyết Lang về thành, bọn họ hẳn phải nên khống chế tầm nhìn ở các khu vực không thuộc kiểm soát, chủ động mai phục rồi giao tranh có khi còn hi vọng. Giờ bị quét sạch thế này, tiếp theo sẽ rất khó đánh.”
Tô Đồng cũng nhịn không được nói: “Đúng vậy, Dương đội có chút xúc động, vừa rồi khi sáu thành viên Tuyết Lang tới nơi, Trường An mới chỉ có bốn người, không nhất thiết phải vội vã xông lên như thế.”
Rõ ràng Trương Thư Bình rất bất bình với tác phong của Dương Kiếm, trực tiếp mắng thẳng: “Dương đội quá muốn chứng tỏ bản thân nên mới thua giao tranh vừa rồi. Người trẻ tuổi có nhiệt huyết cũng tốt, đáng tiếc Dương đội của chúng ta lại nhiệt huyết quá đà.”
Tô Đồng liếc nhìn Trương Thư Bình, Trương Thư Bình cũng nhận ra mình nói vậy có chút gây thù với fan Trường An, lập tức mỉm cười nói: “Chúng ta cùng chờ xem biểu hiện tiếp theo của Trường An, dù sao đội tuyển Trường An cũng là đội ngũ lão làng, bắt đầu có thua cũng không sao, chỉ cần tỉnh táo lại thì vẫn có hi vọng lật kèo.”
Thân là bình luận viên, bắt buộc phải giữ lập trường trung lập, dù Trương Thư Bình rất muốn chửi thẳng mặt Dương Kiếm nhưng khi bình luận cũng không thể để cảm xúc cá nhân xen vào, anh đành phải nhịn.
Bị quét sạch một lần tuy rất mất mặt, nhưng chiến cuộc thi đấu thay đổi trong chớp mắt, một lần đoàn diệt không có nghĩa là thất bại, chỉ cần vững vàng tỉnh táo đánh lật ngược một lần là được.
Rất nhiều thời điểm khi giao tranh kịch liệt, mạng hạ gục của cả hai bên có thể lên tới vài chục, hiện tại chỉ số hạ gục của Tuyết Lang và Trường An là 7:0, chỉ cần Trường An điều chỉnh lại đúng lúc là vẫn đánh tiếp được. Dù sao tuyển thủ của đội tuyển Trường An cũng không yếu kém, vừa vào bị đánh cho diệt đoàn chỉ là sai lầm chiến thuật ngoài ý muốn.
Nhưng rất nhiều fan của Trường An lại quên mất…
Đội trưởng Dương Kiếm của bọn họ, chỉ hợp đánh khi có lợi, không thể đánh trong thế bất lợi!
Khi mà đội tuyển Trường An có một khởi đầu thuận lợi, Dương Kiếm sẽ càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, thế không thể đỡ như mãnh hổ xuống núi!
Nhưng một khi bất lợi, bắt Dương Kiếm mang đội lật kèo thì hơi khó, đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của loại đội trưởng trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn như Dương Kiếm! Cậu ta chỉ biết liều mạng đánh với người khác, càng đánh càng hung mãnh, đánh cho đối thủ sấp mặt, hành cho đối thủ khóc thét, thích giành lấy thành tích toàn thắng.
Nhưng một khi chính cậu ta bị cho ăn hành, cậu ta lại không thể kiên nhẫn nép mình, tâm tình táo bạo dễ dàng mất kiểm soát.
Đội tuyển Trường An nhiều lần lật kèo được đều dựa vào Hân Nhiên và Tần Dạ, nhưng rõ ràng hôm nay bọn họ không may mắn như vậy.
Phương Chi Diên quá bình tĩnh, đánh xong một đợt liền phân tán người ra, sáu người mang đèn Khổng Minh và mắt kiểm soát đi bố trí tầm nhìn trong khu vực sương mù.
Lúc này có chạy loạn trong khu vực sương mù cũng không lo bị mai phục vì cả sáu người đối phương đều đang đếm số, bọn họ hồi sinh xong đi tới cũng cần thời gian nhất định. Phương Chi Diên lợi dụng khoảng thời gian này để nhanh chóng bố trí tầm nhìn tại đường trên và đường dưới, đồng thời tìm ra toàn bộ đèn Khổng Minh mà đội tuyển Trường An đã thắp trước đó, tiêu diệt từng ngọn đèn một.
Khán giả xem trực tiếp từ góc nhìn thứ ba từ trên xuống có thể nhận ra, bên phía đội tuyển Tuyết Lang, khu vực sương mù trên bản đồ phần lớn đều đã sáng trưng, còn không gian sinh tồn của đội tuyển Trường An lại ngày càng thu hẹp lại. Camera cũng rất thông minh chia đôi góc nhìn của hai đội, có thể thấy tầm nhìn của đội tuyển Tuyết Lang bên phía đội xanh đang dần ăn hết tầm nhìn của đội tuyển Trường An bên đội đỏ…
Đội tuyển Trường An cần phải kiên nhẫn đánh chết đối phương một đợt mới có thể lật kèo, nếu không khi bị lăn cầu tuyết sẽ khiến đội tuyển Trường An rơi vào thế ngày càng bất lợi.
Pha giao tranh tổng thứ hai xảy ra ngay trong khoảnh khắc cờ lệnh xuất hiện.
Khi Dương Kiếm mang sáu người của đội cùng lên điểm cắm cờ đường trên, sáu người của đội tuyển Tuyết Lang đã chờ sẵn ở đó. Dương Kiếm cực kỳ nóng máu, bị đoàn diệt khiến cậu ta buồn bực chỉ muốn nhanh chóng đánh nhau để chứng tỏ bản thân, không do dự hạ lệnh mở giao tranh!
Đương nhiên đội tuyển Trường An nghe theo chỉ huy của đội trưởng, lập tức xông tới đánh. Tần Dạ nhanh chóng tung mắt kiểm soát vào mặt hồ, quả nhiên chiếu được một ngọn đèn Khổng Minh mà đội tuyển Tuyết Lang thắp lên. Tần Dạ muốn chạy qua phá đèn, Dương Kiếm nhịn không được nói: “Tần Dạ anh làm cái gì đấy, mau trở về!”
Tần Dạ: “…”
Cảm giác đau đầu khiến Tần Dạ cực kỳ vô lực. Cậu đùa sao Dương Kiếm? Thời gian đếm số của chúng ta dài như vậy, chắc chắn đối phương đã bố trí hết tầm nhìn quanh khu vực sương mù, cậu nghĩ rằng đội tuyển Tuyết Lang sẽ ngu ngốc đánh nhau với cậu trên đường lớn hay sao?
Quả nhiên sáu người của đội tuyển Tuyết Lang vừa rồi còn đứng ở đường trên đột nhiên xuống nước đồng loạt. Đội tuyển Trường An vì không có tầm nhìn ở đó nên hoàn toàn không nhìn thấy vị trí của bọn họ. Dương Kiếm vội vã muốn thắp đèn lại nhận ra đèn trong túi đã sớm dùng từ lần điều tra đầu tiên…
Sáu người của Tuyết Lang lội tới từ khu vực sương mù, mục tiêu lại là Tần Dạ!
Phương Chi Diên chỉ huy cực kỳ quyết đoán, cặp sinh đôi Minh Giáo phối hợp có thêm Thiếu Lâm và Võ Đang tấn công hỗ trợ, Tần Dạ chỉ có một mình lại bị giết, Hứa Hân Nhiên chạy tới cứu, lại rơi vào vòng vây quân địch, hai người lần lượt đếm số, quả thực họa vô đơn chí!
Dương Kiếm suýt nữa ném bàn phím, gào lên nói: “Tần Dạ anh làm cái quái gì vậy! Một mình chạy về khu vực sương mù là sao!”
Tần Dạ không muốn giải thích.
Anh bỗng cảm thấy rất mệt – mệt não với cái loại đồng đội hoàn toàn không thể hiểu mình.
Chẳng phải rõ ràng là một đội sao? Nhưng tại sao anh cứ như nằm tách hẳn ra ngoài đoàn đội ấy…
Gặp mặt là ác chiến, thấy nhau là mở giao tranh…
Rốt cuộc cậu có hiểu chúng ta đã rơi vào bẫy của đội tuyển Tuyết Lang hay không?!
Giao tranh tổng phải khống chế tầm nhìn trước, đây là việc mà bất cứ tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng phải biết!
Tầm nhìn, tầm nhìn, ai ai cũng nhấn mạnh từ này liên tục, nhưng người thực sự làm được thì có bao nhiêu?
Ai bảo cậu gặp nhau trên đường là đánh nhau lập tức? Khu vực sương mù bên đường có thể giúp đối phương tùy cơ mai phục chạy trốn, cậu không có tầm nhìn trong khu vực sương mù còn đòi đánh đấm cái gì? Đánh một nửa thì trơ mắt nhìn đối phương lẻn vào trong nước đào tẩu? Hay là đánh được một nửa thì thấy đối phương đột nhiên biến mất, mai phục đánh lén mình?
Vì đã chết lần thứ ba, thời gian đếm số của Tần Dạ và Hứa Hân Nhiên cũng lên tới 20 giây.
Sáu người của Tuyết Lang đánh bốn người còn lại của Trường An, lợi dụng ưu thế tầm nhìn trong khu vực sương mù, cứ một lúc lại lẻn vào trong nước, lúc sau lại xuất hiện, cố tình kéo người đánh, y hệt chơi trốn tìm… Tần Dạ không thể nhẫn nhịn nhìn cảnh này thêm được nữa.
Khoảnh khắc ấy anh bỗng nhớ đến Lưu Xuyên.
Trước đây Hoa Hạ cũng từng gặp bản đồ thủy chiến, bị mai phục diệt đoàn một lần, bắt đầu từ thế bất lợi, nhưng cuối cùng Hoa Hạ lại lật kèo thắng lợi.
Nếu là Lưu Xuyên chỉ huy, chắc chắn sẽ không đánh như vậy.
Vào mùa giải đầu tiên, khi liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp mới thành hình, rất nhiều đội tuyển chưa thành thạo chiến thuật, phần lớn tuyển thủ gặp nhau là mở giao tranh, suy nghĩ giáp lá cà giống với Dương Kiếm.
Khái niệm “Áp chế tầm nhìn” xuất hiện, chính là do mấy đội trưởng lão làng Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính nghiên cứu ra sau khi trải qua vài trận đấu.
Mỗi một tấm bản đồ nên thắp đèn Khổng Minh ở vị trí nào, cắm mắt ở đâu, chỗ nào sẽ dễ mai phục, phải chú ý những địa điểm nào có khả năng tồn tại nguy cơ…
Nhóm tuyển thủ lão làng đầu tiên trải qua thực tiễn nhiều lần, suy luận ra sự quan trọng của việc khống chế tầm nhìn khi thi đấu, Lưu Xuyên lại dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ đánh qua vài trận kinh điển bằng chiến thuật áp chế tầm nhìn này, tuy những trận đó không có giao tranh tổng kịch liệt mãn nhãn, nhưng lại từ từ bóp nghẹt không gian sinh tồn của đối phương, áp chế từng tấc một đến khi đối phương phải lùi về điểm hồi sinh, chiến thuật ấy khiến các đội tuyển chuyên nghiệp cuối cùng cũng ý thức được sự đáng sợ khi bị áp chế tầm nhìn!
– đó là cảm giác tử vong mãn tính khiến người ta lạnh sống lưng!
Liên hoa hồ là một tấm bản đồ có khu vực chiến tranh sương mù cực kỳ lớn, lại thêm ảnh hưởng giảm tốc độ dưới nước, về cơ bản không nên mở giao tranh bừa, rõ ràng bản đồ này hợp với lối đánh chậm, kéo dài giằng co về cuối ván đấu. Khống chế tầm nhìn là việc cực kỳ trọng yếu, vừa bắt đầu mọi người nên tập hợp với nhau, đẩy đường từng chút từng chút một, khống chế tầm nhìn cho thật tốt cái đã.
Nhưng Dương Kiếm vẫn là dạng thẳng tính như vậy, gặp nhau là đấu võ, tính cậu ta vừa thiếu kiên nhẫn vừa dễ xúc động, đánh khi thuận buồm xuôi gió thì trường kiếm trong tay sắc bén vô cùng, nhuệ khí toàn thân thế không thể đỡ, nhưng hễ cứ bất lợi là loạn cào cào…
Còn có thể chờ mong cậu ta sẽ bình tĩnh như Lưu Xuyên, thất bại ban đầu sẽ chậm rãi du kích tiêu hao dần với người ta hay sao?
Đây là lần đầu tiên, Tần Dạ phân tâm khi thi đấu.
Trong 20 giây đếm số xuống bảng này, vậy mà anh lại nghĩ đến những chuyện khác, thậm chí không nghe thấy tiếng mắng chửi của Dương Kiếm nữa.
Âm thanh nhắc nhở bên tai khiến Tần Dạ cuối cùng cũng định thần lại, nhìn lên màn hình thì thấy Dương Kiếm đã chết, ba người còn lại của Trường An phải nhờ vào Truyền tống trận của Tiêu Dao, chật vật trốn về, đồng thời cờ xanh đường trên đã bị đội tuyển Tuyết Lang cướp được. Cả sáu người của Tuyết Lang chắc chắn sẽ chạy tới điểm cắm cờ đỏ ở đường dưới…
Dương Kiếm không nói hai lời, nhấc trường kiếm trong tay lên mang đội tiến về đường dưới. Tần Dạ đột nhiên có xúc động không muốn đi theo cậu ta nữa. Nhưng anh là đội phó, anh không thể biểu hiện cảm xúc tiêu cực rõ ràng như vậy, chỉ đành nhíu mày đuổi theo bước chân đồng đội…
Ở quán net, nhìn đội tuyển Trường An bị đánh cho thê thảm như thế, Ngô Trạch Văn có chút lo lắng nói: “Chỉ số hạ gục đã lên tới 10:0, Tần Dạ còn hi vọng lật kèo không?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ thở dài: “Trận này Trường An thua rồi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, cậu cũng cảm giác như vậy, đội tuyển Trường An giống như đã bị đánh cho ngu người rồi. Đội tuyển Tuyết Lang hành động vẫn rất chỉnh tề, cả đội đồng tâm hiệp lực nghe theo chỉ huy ra sao có thể nhìn thấy rõ ràng qua giao tranh tổng, còn đội viên của Trường An lại tách rời thành năm bè bảy mảng…
Lưu Xuyên hạ giọng nói: “Đến giờ Dương Kiếm vẫn chưa suy nghĩ cho cẩn thận, tự đi vào cái bẫy của Phương Chi Diên. Trường An không thua mới là lạ.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nghiêm túc hỏi: “Bẫy nào? Tôi cũng không nhìn ra.”
Lưu Xuyên không khỏi mỉm cười, người này lúc nào cũng rất nghiêm túc với những việc mà cậu hứng thú, chuyện gì cậu không có hứng thú thì sẽ không thèm nói chuyện, con quay cứ thế tự xoay, Lưu Xuyên đương nhiên rất vui vẻ giải thích: “Nếu tôi đoán không sai, trận võ đài thứ ba, Phương Chi Diên cố tình nương tay.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt nói: “Ý anh là người này cố tình thua Tần Dạ sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ. Có thể nói toàn bộ trận lôi đài chính là vòng cạm bẫy đầu tiên mà đội tuyển Tuyết Lang bày ra, tôi đoán bọn họ muốn nhắm vào Dương Kiếm, ai dè đánh bậy đánh bạ Trường An lại đột nhiên điều chỉnh trình tự lên sân, người đầu tiên ra đấu không phải Dương Kiếm mà là Tần Dạ. Trước giờ đội tuyển Trường An đều cho Dương Kiếm ra tay đầu tiên, Tần Dạ áp trận đánh cuối cùng. Chắc chắn Phương Chi Diên cũng đã xem rất nhiều video thi đấu của Trường An nên muốn nhắm vào Dương Kiếm, không ngờ Tần Dạ có đề phòng, tự mình lên đầu tiên…”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói: “Có điều chiến thuật này của Phương Chi Diên dùng vào ai cũng được. Bọn họ dùng cặp song sinh Minh Giáo đấu lôi đài để đọ tốc tay với Tần Dạ, khiến tốc độ tay của Tần Dạ đạt tới trạng thái cao nhất, trận thứ ba Phương Chi Diên lên đấu lại từ từ tiêu hao Tần Dạ, cách đánh này cực kỳ hao phí tinh lực của tuyển thủ.”
“Trên thực tế, lúc đó Tần Dạ còn quá ít máu, nếu Phương Chi Diên đánh thật sự thì chắc chắn có thể giết được Tần Dạ, nhưng mục đích của cậu ta rõ ràng là tiêu hao chứ không phải dứt điểm, vì chắc chắn lôi đài sẽ thua nên cậu ta lựa chọn việc thua luôn, sau đó tiến vào đoàn chiến ngay lập tức, cứ thế Tần Dạ phải đánh ba trận liên tiếp sẽ không thể có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng hiểu ra, đánh luân phiên một chấp ba chắc chắn sẽ tiêu hao hết tinh lực của Tần Dạ, khiến Tần Dạ tiến vào đoàn chiến với trạng thái mỏi mệt, cứ thế sẽ rất dễ bắt được sai lầm của đối phương khi giao tranh tổng. Đội tuyển có chỗ hổng, phòng tuyến tự nhiên sẽ tan vỡ dễ dàng.
Lưu Xuyên bổ sung thêm: “Đây là một loại chiến thuật nhắm vào tuyển thủ vương bài, tiêu hao tinh lực trên lôi đài, khi đoàn chiến thì cứ nhắm vào người này để giết, bị giết nhiều lần thì thời gian chờ sống lại sẽ ngày một dài hơn, trạng thái cũng sẽ tụt giảm. Cậu nhìn đi, khi giao tranh tổng lần nào bọn họ cũng ưu tiên giết Tần Dạ đầu tiên, dù Dương Kiếm chỉ còn một chấm máu bọn họ cũng không quan tâm, chỉ nhắm vào Tần Dạ mà giết, rõ ràng là cố tình nhắm vào một mục tiêu, đồng thời sẽ gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ Trường An.”
Một tuyển thủ bị giết chết đi sống lại quá nhiều lần, nếu là một đội tuyển đoàn kết nhất trí hoàn hảo thì sẽ không ai trách anh, nhưng nội bộ của đội tuyển Trường An… ai cũng rõ ràng.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Đấu pháp này của Phương Chi Diên dù nhắm tới Dương Kiếm hay Tần Dạ cũng đều ảnh hưởng đến sự đoàn kết của đội tuyển Trường An, đây có thể coi như một dạng tâm lý chiến. Đáng tiếc đến tận giờ Dương Kiếm cũng chưa nhận ra, cậu ta có lẽ còn đang thầm oán trách Tần Dạ không cẩn thận… Đây thực sự là áp chế IQ triệt để.”
Ngô Trạch Văn nâng kính, nói: “Nghe anh nói vậy thì người tên Phương Chi Diên này thật sự rất lợi hại, đã tính đến cả nhân tố trong nội bộ Trường An.”
Lưu Xuyên gật đầu, nói: “Đúng vậy. Xem ra với sự xuất hiện của Phương Chi Diên, lưu phái Nga Mi Tranh này sẽ quật khởi một lần nữa.”
Tuyển thủ chuyên nghiệp tạo ảnh hưởng rất nhiều đối với game, khi có tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ lợi hại của lưu phái nào đó xuất hiện, vì biểu hiện xuất sắc trên sân đấu, người chơi lưu phái này trong game tự nhiên sẽ tăng lên tương ứng. Phần lớn người mới chơi game đều có loại tâm lý theo chiều gió này, cảm giác ai lợi hại thì chơi theo người đó.
Năm đó khi Lưu Xuyên còn đánh giải, số người chơi lưu phái Đường Môn Khôi lỗi trong game cao chót vót, lưu phái Khôi lỗi cực thịnh trong cả một khoảng thời gian. Sau khi Lưu Xuyên giải nghệ, số lượng người chơi Khôi lỗi giảm mạnh, đây là thống kê thực tế của nhà phát hành.
Vì Nga Mi Tranh đi đấu trường thêm máu không được bao nhiêu, địa vị khi đánh đấu trường nằm dưới đáy, đánh rank không ai muốn Nga Mi Tranh, chỉ có một số ít người chơi đi phụ bản sẽ chọn lưu phái này. Hôm nay, Phương Chi Diên xuất hiện, có lẽ sẽ cho lưu phái Nga Mi Tranh này cơ hội vùng lên một lần nữa!
…
Giai đoạn tiếp theo, trận đấu nát bét, đội tuyển Trường An lộn xộn hoàn toàn, đội tuyển Tuyết Lang giành được cả hai lá cờ đỏ và xanh, khi cờ đen xuất hiện, lại giành chiến thắng khi giao tranh, lấy trọn vẹn cả ba lá cờ!
Trận đấu kết thúc, điểm số trên màn hình biến thành 6:3.
Khi Tần Dạ một mình giành được chiến thắng lôi đài, không ai có thể ngờ rằng tỉ số cuối cùng lại là 6:3. Đội tuyển Trường An vậy mà lại không giành được dù chỉ một lá cờ khi thi đấu đoàn đội… Fan Trường An thậm chí còn không thể tiếp thu, kinh ngạc ngồi ở khán đài nhìn tuyển thủ rời đi.
Sau khi trận đấu kết thúc, Dương Kiếm lười không tham dự phỏng vấn, trực tiếp ngồi xe đi mất, ném lại toàn bộ mớ bòng bong cho Tần Dạ giải quyết.
Cũng khó trách, đã quen nghe đủ loại tán dương ca ngợi, lần này Trường An thua mất mặt như vậy, với tính cách của Dương Kiếm không tham gia phỏng vấn có khi lại tốt, nếu không khi bị các phóng viên tấn công, chưa biết chừng cậu ta sẽ nổi khùng. Hiển nhiên quản lý cũng hiểu điều này, đành giao lại nhiệm vụ trả lời phóng viên cho Tần Dạ.
Với sự oanh tạc của phóng viên, đầu tiên Tần Dạ thừa nhận khả năng của Tuyết Lang, sau đó nói Trường An sẽ tiếp tục cố gắng… Anh đã quá mệt mỏi rồi, cũng không muốn đối phó với phóng viên nữa, tùy tiện trả lời mấy câu rồi quay về khách sạn.
Tuần giữa tháng Chín đã vào Thu, hôm nay lại có mưa nhỏ, sau khi đi ra khỏi nhà thi đấu, Tần Dạ cảm thấy hơi lạnh, anh nhíu mày định đeo kính râm theo thói quen, không nhìn rõ biểu hiện trên mặt nữa.
Hứa Hân Nhiên chờ anh trên xe, thấy anh đi tới, nhịn không được mà nói: “Tần đội, anh đừng khó chịu, bị nhắm vào không phải lỗi của anh…”
Tần Dạ bị giết năm lần liên tiếp khi đoàn chiến, bị nhắm tới thê thảm như thế, nhưng đồng đội bên cạnh lại chỉ lo chém giết, xông pha, chẳng ai muốn bảo vệ anh.
Anh không phải thánh thần, đấu lôi đài một chấp ba đã mỏi mệt vô cùng, lại còn muốn anh cũng một chấp ba khi đoàn chiến hay sao?
Tần Dạ bỗng cảm thấy tim mình lạnh lẽo.
Đội tuyển Trường An, đội ngũ chính anh tận mắt nhìn nó trưởng thành, từ khi nào đã biến thành như vậy?
Tần Dạ day day huyệt Thái Dương, tựa đầu vào sau ghế, nói: “Anh không khó chịu, chỉ hơi mệt thôi.”
Hứa Hân Nhiên nói: “Vậy anh về nghỉ sớm đi.”
Khách sạn mà đội tuyển Trường An ở không xa nhà thi đấu lắm, xe đi rất nhanh đã tới nơi. Hứa Hân Nhiên đói bụng đi ăn khuya, Tần Dạ thì không có bụng dạ nào ăn uống, tự mình trở về phòng.
Tầng 11 tại khách sạn, Tần Dạ bước ra khỏi thang máy, đi theo hành lang hun hút tiến về phòng mình. Trước mắt anh có một cậu trai rất cao, mặc quần bò áo phông cũng đang đi về phía trước, đại khái là cũng thuê phòng tại khách sạn này.
Tần Dạ không để ý, thản nhiên cầm điện thoại lướt Weibo một chút, những dòng chửi bới đội tuyển Trường An ngập tràn weibo chính thức, Tần Dạ đau đầu tắt đi, không muốn nhìn nữa.
Người con trai đi trước nghe thấy tiếng bước chân, nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, sau đó nghi hoặc gãi đầu.
Tần Dạ đi ra ngoài hay đeo kính theo thói quen, thấy cậu trai này quay đầu nhìn mình, nhìn một chút lại tự hỏi một chút, lại quay đầu ra nhìn thêm một tí, cảm giác như đang nhìn khỉ trong sở thú.
Tần Dạ nhịn không được thấy có hơi phiền – chưa thấy người đeo kính râm bao giờ à? Đi một bước lại nhìn một chút, tôi có gì đáng nhìn như thế hả?
Vừa định bùng nổ thì nam sinh này lại đột nhiên dừng bước, hưng phấn xoay người đi về phía anh: “Anh có phải Dạ Sắc của đội tuyển Trường An không?!”
Tần Dạ: “…”
-----------------------------------
[Kịch ngắn]
Lý Tưởng: Chào nữ thần! Em là fan cuồng của anh!
Tần Dạ: Cậu lại đây tôi hứa sẽ không đập chết cậu.
Lý Tưởng ngoan ngoãn đi tới, sau đó ăn trọn combo ba chiêu Bạch cốt trảo của Tần Dạ, lên bảng!
Tần Dạ: Tâm tình sảng khoái. Được rồi, về ngủ thôi.
Lý Tưởng: T______________T
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận