Cậu trai hưng phấn hỏi: “Anh là Dạ Sắc của đội tuyển Trường An phải không?”
Phản ứng đầu tiên của Tần Dạ là gặp phải phóng viên canh ở khách sạn, nhưng nhìn kỹ lại thì trong tay cậu trai này chỉ có một hộp búp bê chibi kỷ niệm của tám môn phái lớn trong Võ Lâm. Tần Dạ biết bộ búp bê này là bản giới hạn, không bán trên thị trường, chỉ có được trong hoạt động rút thăm trúng thưởng tại mùa giải thứ Mười của nhà phát hành, hôm nay có người may mắn trúng được trong lễ khai mạc…
Một hình ảnh đột nhiên lóe qua trong đầu, trong quá trình làm nóng không khí trước lễ khai mạc, đúng là có một khán giả trúng được phần thưởng này, hơn nữa khi MC phỏng vấn còn không chút do dự nói cậu ta thích nhất là Dạ Sắc của đội tuyển Trường An… Liệu có phải người đứng trước mặt này không?
Lý Tưởng thấy đối phương không phản ứng, lập tức phất tay nói: “Đừng hiểu nhầm nha, tôi không phải paparazzi theo dõi anh đâu! Tôi cũng ở khách sạn này, phòng 1179 đó. Vừa rồi tôi còn xem trận đấu ở hiện trường, xem xong là về luôn, không ngờ lại gặp anh. Đội tuyển Trường An của các anh cũng ở khách sạn này sao? Trùng hợp ghê luôn á!”
Người này lảm nhảm quá nhiều, nói dông dài cả đống, rõ ràng là đang rất kích động.
Tần Dạ nâng cằm nhìn kỹ đối phương.
Nam sinh trước mặt tầm tuổi 20, cao hơn anh một chút, mặc quần bò áo phông đơn giản, còn đọng lại chút ngây ngô của sinh viên, mày rậm mắt to, dáng người cao ngất, lớn lên sáng sủa tươi tắn, chỉ có điều hình như bộ dạng khi cười với anh có hơi ngu ngốc…
Bình thường Tần Dạ rất ít khi ra mặt tham gia mấy buổi off fan, vì thế anh cũng không am hiểu phải làm thế nào khi gặp fan như đội trưởng các đội tuyển khác.
Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, có fan ủng hộ đương nhiên là chuyện tốt, thái độ với fan cũng không thể cao cao tại thượng quá. Dù gì mọi người cùng chơi một trò chơi, người ta thích mình, ủng hộ mình cũng có nghĩa mình có vị trí cao hơn người khác một bậc. Quản lý cũng từng nói, phải thân thiện với fan.
Tuy Tần Dạ rất mệt mỏi không thể kiên trì thêm, nhưng nếu người ta đã nhận ra mình, anh cũng không thể trực tiếp bỏ đi, chỉ gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi là Dạ Sắc.”
Lý Tưởng kích động nói: “Tôi vẫn luôn thích anh lắm lắm, đã xem qua rất nhiều trận đấu của anh rồi. Thật sự không thể ngờ có thể gặp anh trong khách sạn, trùng hợp quá đi! Phải rồi, tôi không mang quà gì cho anh cả… Hay là tặng anh cái này nhé, coi như quà gặp mặt!”
Lý Tưởng nhét cái hộp búp bê bản giới hạn to đùng trong tay vào lòng Tần Dạ.
Tần Dạ: “…”
Tần Dạ thực sự dở khóc dở cười, cậu trai cao to này cười lên xán lạn, ánh mắt chân thành, cậu thật sự muốn tặng anh đám búp bê limited này. Tần Dạ muốn từ chối cũng không còn kịp, chẳng nhẽ lại nhét trả về tay người ta? Tấm lòng của fan, trả lại có lẽ không ổn lắm…
Tần Dạ giật giật khóe miệng nói: “Cảm ơn…”
Lý Tưởng cười nói: “Đừng khách sáo! Lần này tôi chạy tới Bắc Kinh chỉ vì muốn xem các anh thi đấu đó. Hôm nay anh đánh rất tốt, nhìn anh một chấp ba trên lôi đài ngầu cực kỳ luôn!”
Tần Dạ bỗng cảm thấy tên này rất thú vị, nhịn không được tháo kính râm xuống, nhìn cậu nói: “Đội tuyển Trường An thua, tôi lại chết nhiều lần khi đoàn chiến như thế, cậu còn cảm thấy tôi đánh tốt sao?”
Lý Tưởng sửng sốt một chút.
Đứng gần đối diện với ánh mắt của người con trai ấy, cậu mới nhận ra mắt anh rất đẹp, khi nói chuyện hơi nhếch khóe môi khiến người ta cảm thấy anh rất kiêu ngạo. Lúc này ánh mắt anh bình thản lại lãnh đạm, tuy biểu hiện không rõ ràng nhưng hiển nhiên anh đang có chút tự giễu cợt chính mình.
– tôi chết nhiều lần khi đoàn chiến như thế, cậu còn cảm thấy tôi đánh tốt sao?
Quả thực hôm nay khi đoàn chiến anh bị nhắm vào quá thê thảm, lên bảng đếm số năm lần liên tục, lần nào cũng bị tập trung đánh hội đồng chết không kịp ngáp, bản thân mình còn khen anh ấy đánh tốt, khen kiểu này đúng là có hơi sai sai. Lý Tưởng gãi đầu, gượng gạo nói: “Cái này… Đoàn chiến cũng đâu phải mình anh đánh, thua đoàn chiến chứng tỏ đội ngũ gặp vấn đề khi phối hợp với nhau. Tôi cảm thấy ai lý trí một chút sẽ không trách anh đâu, anh đừng để bụng.”
Lý Tưởng dừng một chút, lại nói thêm: “Hơn nữa anh chết nhiều lần như thế, cũng là vì đồng đội bên cạnh không bảo vệ tốt cho anh!”
Tần Dạ trầm mặc.
Anh cũng không thích được người ta bảo vệ, nhưng hôm nay bị người của Tuyết Lang giết chết quá nhiều lần, anh ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ – nếu đồng đội hiểu mình mà bảo vệ mình thì tốt rồi. Nếu có đồng đội bảo vệ, anh hẳn sẽ không chết nhanh như thế.
Đáng tiếc Tần Dạ không có thói quen ỷ lại người khác, vì thế khi đối mặt với chỉ trích của phóng viên, anh chỉ có thể tự mình đứng ra nhận sai lầm.
Là lỗi của tôi – anh đã nói như vậy với phóng viên.
Vì anh thừa nhận quá dứt khoát, phóng viên lại ngại không làm khó dễ thêm nữa.
Nhưng trên thực tế, là lỗi của anh thật sao?
Dương Kiếm cùng những người khác sau khi thi đấu, bực bội đi uống rượu, thân là đội phó, gánh trách nhiệm cũng là điều anh nên làm. Nhưng anh không biết mình còn cố được đến bao giờ nữa, gánh nặng của đội tuyển Trường An càng ngày càng nặng nề, hôm nay ngay cả trong khi thi đấu có mấy lần anh còn không thể tập trung hết sức. Mâu thuẫn quan điểm trong nội bộ sẽ dẫn đến việc đánh trận nào cũng sẽ vô cùng mệt mỏi. Mỗi khi anh muốn làm gì đó, suy nghĩ của Dương Kiếm luôn đối lập với anh, cảm giác mệt mỏi trong lòng này thật sự không thể miêu tả nổi…
Lý Tưởng nhìn người con trai sắc mặt tái nhợt trước mặt, đột nhiên cũng thấy cuống cả lên – đợi chút, đợi chút, cậu nói sai cái gì rồi sao? Tại sao sắc mặt của Dạ Sắc lại khó coi đến thế?
Cậu không phải thành viên của Trường An, nhưng cậu có thể cảm nhận được Dạ Sắc thật sự rất khổ sở. Có lẽ Dạ Sắc ở đội tuyển Trường An cũng không vui vẻ gì, sau khi đánh lôi đài xong không có đồng đội tới cổ vũ anh, đánh đoàn chiến xong lại phải một mình phỏng vấn. Đồng đội của anh ở Trường An không ai đi cùng anh, cảm giác cô lập kiểu này nhìn là nhận ra.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lý Tưởng rất nghi hoặc, người con trai trước mặt này là Dạ Sắc, là Dạ Sắc một chấp ba vẫn ra tay lưu loát gọn gàng, là tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu thích nhất. Đáng tiếc cậu chỉ có thể đứng trước mặt Dạ Sắc nói vài câu cổ vũ bằng thân phận người hâm mộ mà thôi, còn về chuyện Dạ Sắc ở đội tuyển Trường An, với vị trí của cậu không có tư cách hỏi tới.
– nếu tôi là đồng đội của anh, tôi nhất định sẽ dành cho anh cái ôm thành ý nhất sau khi anh thắng lôi đài, nói với anh rằng anh là ưu tú nhất.
– nếu tôi là đồng đội của anh, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt, để anh yên tâm xả sát thương không chút lo lắng ưu phiền khi giao tranh tổng, khiến anh không phải một mình đứng ra gánh vác trách nhiệm khi bị giết liên tục bao nhiêu lần như thế!
– nếu tôi có thể mạnh mẽ được như anh, được sóng vai bên anh trên sàn đấu, tôi sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của anh!
Không biết vì sao, trong đầu Lý Tưởng lại nảy ra suy nghĩ này!
Có lẽ là vì tâm lý ủng hộ vô điều kiện của fan hâm mộ ảnh hưởng, trong mắt Lý Tưởng, trận đấu hôm nay Dạ Sắc không mắc bất cứ sai lầm nào. Đoàn chiến thất bại rõ ràng là vấn đề ở chỉ huy và phối hợp đoàn thể, không thể trách một mình Dạ Sắc được! Bị phe kia cố ý nhắm vào, dù có là thần cũng phải chết, đồng đội thì không ai bảo vệ, không biết phải điều chỉnh chiến thuật đúng lúc, thua thì đẩy Dạ Sắc ra làm miếng gỗ thế mạng là sao? Lý Tưởng nhịn không được mà tức giận bất bình.
Hai người mang theo tâm sự của riêng mình, trầm mặc đối mặt nhau một lát.
Mãi đến khi bên cạnh có một vị khách thuê phòng đi qua, nghi hoặc nhìn hai người, lúc này Tần Dạ mới định thần lại, nói: “Phải rồi, cảm ơn quà gặp mặt của cậu.”
Anh nói xong liền mở hộp quà to bự trong tay, lấy búp bê chibi Nga Mi mặc váy hồng trắng ra cầm trong tay: “Đây là búp bê kỷ niệm bản giới hạn mà ban tổ chức phát hành, không mua được trên thị trường. Cậu có thể bốc thăm trúng thưởng như vậy rất quý, tôi lấy một con Nga Mi là được rồi, còn lại cậu cầm đi, về tặng bạn học cũng được.”
Tần Dạ trả lại chiếc hộp cho Lý Tưởng: “Nhiều búp bê như thế tôi cũng không có chỗ để.”
“Ồ…” Lý Tưởng đành gãi đầu nhận lại, nhìn tám môn phái trong hộp thiếu mất một búp bê nhỏ Nga Mi, trong lòng cậu cảm thấy có chút là lạ.
Tần Dạ nói: “Tôi về trước đây.”
Lý Tưởng vội nói: “Ừ, anh về nghỉ ngơi sớm nhé, những trận sau cố gắng nha!”
Tần Dạ gật đầu, xoay người rời đi.
Lý Tưởng đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng anh biến mất nơi cuối hành lang…
Một lúc lâu sau, Lý Tưởng đột nhiên vỗ mạnh lên trán: Ôi đm u mê quá rồi! Nhìn anh ấy rời đi một mình lại thấy luyến tiếc, còn muốn trò chuyện với anh thêm vài câu nữa, liệu anh ấy có cảm thấy mình bị thần kinh không…?
Lý Tưởng xoa xoa mặt thật mạnh, nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó mới ôm hộp búp bê về phòng mình.
…
Sau khi về khách sạn, Lý Tưởng lập tức mở notebook lên.
Thực ra máy tính của cậu cũng là máy chơi game, sở dĩ cậu ra hàng net lên mạng đương nhiên là vì muốn đi cùng Ngô Trạch Văn. Trước giờ Trạch Văn chưa bao giờ đến quán net, đương nhiên Lý Tưởng không yên tâm, vì vậy sau khi server mới mở ra, ngày nào cậu cũng đi cùng Trạch Văn tới hàng net chơi, cái máy này đã lâu lắm không động tới chơi game rồi.
Lý Tưởng mở máy tính, nhanh chóng đăng nhập QQ và mở client Võ Lâm.
Sau khi giải đấu Võ Lâm bắt đầu, trong game cũng sẽ đính kèm video live stream, người chơi muốn theo dõi trận đấu trực tiếp thì nhấn vào nút live ở góc phải màn hình là có thể xem. Lý Tưởng vừa mở trận đấu vừa ngắm nhìn group QQ của mình. Lưu Xuyên lập group QQ vì tiện upload video, trong group chỉ có năm người của đội cố định. Vào lúc này bọn họ đang thảo luận về trận đấu vừa rồi, bàn tán cực kỳ rôm rả –
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Nguồn sát thương chính của đội tuyển Tuyết Lang là cặp sinh đôi kia, nhưng chỉ huy tại hiện trường hẳn là đội trưởng Phương Chi Diên của bọn họ.”
Lưu Danh Bách Thế: “Có thể nhìn ra được Phương Chi Diên này không hề đơn giản. Tôi đoán người này có lai lịch không tầm thường, có thể thành lập một đội ngũ nghiệp dư mạnh như thế, còn tìm được cặp sinh đôi phối hợp nhau quá hoàn hảo. Làm đội trưởng mới mà biết giữ mình, thật sự khiến người ta phải nhìn với ánh mắt khác.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Với hiểu biết của tôi, đội tuyển Tuyết Lang không chỉ có sáu người này, hai buff và hai Minh Giáo là chủ lực, hai vị trí còn lại sẽ căn cứ vào đối thủ khác nhau mà điều chỉnh.”
Lưu Danh Bách Thế: “Hẳn là bọn họ rất am hiểu đánh bản đồ cảnh tuyết, xem ra lưu phái Nga Mi Tranh này thật sự sắp vùng lên rồi.”
Lý Tưởng không nhịn được đánh chữ nói: “Anh em ới, hôm nay tôi bốc thăm trúng thưởng búp bê giới hạn của nhà phát hành này!”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Hôm nay là trận đầu tiên của bọn họ, đội tuyển Trường An vì không hiểu rõ mà bị đánh cho không kịp trở tay. Những trận đấu sau các đội tuyển hẳn sẽ có chiến thuật đối phó chứ?”
Lưu Danh Bách Thế: “Cái này phải xem lão Tiêu, đối thủ tiếp theo của Tuyết Lang là Thất Tinh Thảo.”
Lý Tưởng: “A lô bê lô! Mấy anh em để ý tôi chút đi, tôi bốc thăm được búp bê bản giới hạn đây này!”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Lão Tiêu? Đội trưởng của Thất Tinh Thảo khá mạnh đúng không?”
Lưu Danh Bách Thế: “Ừ, mạnh cực kỳ ấy chứ. Hôm nay chắc chắn Tiêu đội cũng ở lại xem thi đấu, xem xong hẳn sẽ ghim trong lòng. Trận tiếp theo Thất Tinh Thảo đánh với Tuyết Lang, cậu ta chắc chắn sẽ có bố trí riêng. Hơn nữa Thất Tinh Thảo còn có Tô Thế Luân, chính là Ngũ Độc Cổ trùng mà cậu xem video đấy. Là Cổ sư mạnh nhất liên minh, Tô Thế Luân cũng không dễ đối phó đâu.”
Mê Vụ Chiểu Trạch: Ngũ Độc Tô Thế Luân đúng là rất mạnh, khi nào Tuyết Lang sẽ đánh với Thất Tinh Thảo?”
Lưu Danh Bách Thế: “Thứ bảy này có hai trận, trận đầu là Đồng Tước đánh với Hoa Hạ, trận thứ hai là Tuyết Lang đánh với Thất Tinh Thảo, hai trận này đều rất đáng xem.”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Ừ, tôi sẽ ghi lại không lỡ mất, đến lúc đó sẽ xem.”
Lý Tưởng gửi một hàng icon hộc máu.
Mấy người nhìn tôi chút coi! Sao quá đáng thế nhỉ.
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Trận tiếp theo là Quốc Sắc đối đầu Phong Hỏa, đội trưởng thấy sao?”
Lưu Danh Bách Thế: “Bên nào cũng có 50% thắng, hai đội này trình độ tương đương nhau, đạo trưởng có thể xem một chút, vì chắc chắn Chu đội sẽ đích thân lên đoàn chiến.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Tôi biết rồi, Chu đội chơi Võ Đang Thái cực, trước đây chưa từng nhìn thấy người của đội tuyển Quốc Sắc, tôi không ngờ cô ấy lại là tuyển thủ nữ.”
Rốt cuộc Lý Tưởng không nhịn nổi nữa: “Tôi bảo này! Tôi bốc trúng búp bê bản giới hạn, mấy người có muốn không?!”
Lưu Danh Bách Thế: “Đương nhiên muốn rồi!”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Tôi cũng muốn.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Tôi cũng có phần hả đại sư?”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “… Hóa ra là cậu muốn tặng bọn tôi sao?”
Lý Tưởng khóc giàn giụa nước mắt!
Cái nhóm khốn kiếp này, cậu bảo rút được búp bê limited thì không ai quan tâm, vừa nói muốn tặng thì lập tức xông ra tranh giành.
Lý Tưởng bất lực nói: “Đúng vậy, tặng mấy người. Đạo trưởng và Cá con gửi địa chỉ cho tôi, tôi chuyển qua cho.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “… Tốt vậy luôn?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Đại sư tốt quá đi!”
Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Tôi và Ngũ Độc cũng có phần chứ, tôi biết chắc chắn là có mà.”
Lý Tưởng: “Có có có! Sao thiếu hai người được.”
Lúc này Lưu Xuyên mới gửi icon mỉm cười: “Cũng được đó nha!”
Hóa ra sau khi Lưu Xuyên tung hết vụ này lên group, mọi người đều biết người xem may mắn nhận được búp bê lúc bốc thăm làm nóng không khí chính là Lý Tưởng. Còn tưởng cậu ta lôi chuyện này ra nói là để khoe khoang kéo cừu hận, thế nên cả đám người cố ý bơ cậu, muốn chọc cậu tức chơi.
Ai dè bạn học Lý Tưởng lại đột nhiên hào phóng muốn chia sẻ, đương nhiên cả đám liền không khách sáo nữa!
Limited goods của nhà phát hành có tiền cũng không mua nổi, búp bê giới hạn của mùa giải thứ Mười chỉ phát ra khi bốc thăm, ví dụ mỗi trận sẽ có chương trình dự đoán, rồi chương trình làm nóng không khí này kia, người xem may mắn trúng thưởng mới có thể nhận. Vật quý báu như vậy mà Lý Tưởng lại rất hào sảng chia ra cho mọi người.
Lưu Xuyên nói: “Tôi lấy Đường Môn là được cảm ơn.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi chỉ cần Ngũ Độc thôi.”
Lý Tưởng nói: “Được rồi, phái nào lấy phái đó! À đúng, tôi tặng Nga Mi cho người khác rồi, cho Cá con Cái Bang và Tiêu Dao nhé?”
Cá con nói: “Được được! Cảm ơn đại sư!”
Lý Tưởng nói: “Gửi Võ Đang và Minh Giáo cho đạo trưởng nha.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Cảm ơn.”
Lý Tưởng cười nói: “Đừng khách sáo! Búp bê này dễ thương lắm, chất lượng làm cũng tốt, mọi người giữ làm kỷ niệm!”
Thực ra con trai không ham hố mấy món đồ ăn theo linh tinh như đám con gái, có điều búp bê kỷ niệm bản giới hạn có ý nghĩa rất lớn, đây cũng là nguyên nhân mà Lý Tưởng muốn chia búp bê cho mọi người – đồ tốt thì anh em cùng chia sẻ, vẫn vui hơn giữ nhẹm cho bản thân mình.
Khi đó Lý Tưởng hoàn toàn không thể ngờ, búp bê tám môn phái lớn trong tay cậu chia ra, một ngày nào đó trong tương lai, vậy mà có thể đoàn tụ lại một lần nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận