Lý Tưởng không nói mình gặp Dạ Sắc trong group QQ.
Tuy nhìn thấy Dạ Sắc khiến cậu rất hưng phấn, nhưng chẳng hiểu vì sao, cậu không muốn nói ra với người khác.
Có lẽ cảm thấy tình cờ gặp gỡ Dạ Sắc giống như bí mật chỉ thuộc về hai người, kể hết cho mọi người thì quá vô vị, ồn ào khắp nơi nói tôi gặp Dạ Sắc, Dạ Sắc trông như thế này thế nọ… Hành động này thật sự quá ấu trĩ, không chừng còn gây phiền cho Dạ Sắc nữa.
Lý Tưởng không muốn mình mang tới bất cứ phiền phức nào cho Dạ Sắc, Dạ Sắc ở đội tuyển Trường An đã đủ vất vả rồi, cuộc gặp bất ngờ này cứ coi như thoáng qua là đủ. Tuy cậu là fan nhưng chắc chắn là fan lý trí, có thể nói được vài câu với tuyển thủ chuyên nghiệp mà mình yêu thích, trực tiếp cổ vũ đối phương là được rồi.
Chuyến đi tới Bắc Kinh lần này không tệ chút nào, bốc thăm búp bê giới hạn, còn tiếp xúc gần gũi với Dạ Sắc, nói được vài câu với anh, Lý Tưởng thật sự vô cùng thỏa mãn.
Ngô Trạch Văn lại có chút nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải cậu đang xem thi đấu ở hiện trường sao? Sắp tới còn trận Quốc Sắc và Phong Hỏa nữa, sao đã về rồi?”
Ngô Trạch Văn phát hiện ra Lý Tưởng không đăng nhập QQ trên điện thoại mà là máy tính, lúc này mới đoán cậu ta đã về khách sạn.
Lý Tưởng nói: “Lúc đó Trường An thua, tôi thấy khó ở nên về trước, không ngờ trước khi về tới nơi lại có thu hoạch bất ngờ, he he.”
Lưu Xuyên cười nói: “Thu hoạch bất ngờ? Nói nghe chút nào.”
Lý Tưởng nói: “Không nói với anh đâu.”
Lưu Xuyên thấy người này gõ hai chữ “he he”, rõ ràng thu hoạch bất ngờ này là chuyện tốt. Nếu Lý Tưởng không muốn nói, Lưu Xuyên cũng lười hỏi chuyện riêng của người ta, hắn liền nói qua chuyện khác: “Trận Quốc Sắc và Phong Hỏa sắp bắt đầu rồi.”
Cá con hưng phấn nói: “Chu đội kia của đội tuyển Quốc Sắc sẽ lên sân, tuyển thủ nữ hiếm lắm đó!”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, tuyển thủ nữ trong giới chuyên nghiệp vốn ít, có điều tuyển thủ nữ nào trụ lại được đều rất lợi hại. Chu Mộc là một đội trưởng cực kỳ xuất sắc, tầm nhìn chiến lược mạnh, bố trí chiến thuật cẩn thận kín đáo. Mặc dù Quốc Sắc luôn xếp hạng chót trong top 8 nhưng rất nhiều đội mạnh khi gặp Quốc Sắc cũng không dám chủ quan.”
Ngô Trạch Văn nhịn không được hỏi: “Anh đoán tỉ số sẽ là bao nhiêu?”
Sau khi người này suy luận được ra Lưu Xuyên là Hải Nạp Bách Xuyên liền nghiêm túc hỏi hắn dự đoán các loại điểm số, bố trí chiến thuật v.v., rõ ràng đã coi Lưu Xuyên như một cố vấn chuyên nghiệp.
Lưu Xuyên đoán tỉ số khá cân kèo: “Quốc Sắc đánh với Phong Hỏa tôi đoán sẽ là 4:5.”
Ngô Trạch Văn nói: “Nghĩa là Quốc Sắc sẽ lấy được hai lá cờ đoàn chiến, còn Phong Hỏa giành được ba điểm lôi đài và một cờ?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, kết quả này có khả năng xảy ra khá lớn. Quốc Sắc mạnh đoàn chiến, có Chu Mộc lập chiến thuật, hẳn sẽ giành được hai cờ không thành vấn đề. Nhưng lôi đài vẫn luôn là nhược điểm của Quốc Sắc, đội tuyển của bọn họ đánh theo phong cách chậm kéo về late game, không có nhiều tuyển thủ solo lôi đài mạnh. Đội tuyển Phong Hỏa thì ngược lại, lôi đài mạnh, phối hợp đoàn đội lại bình thường.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu, sau đó cầm điện thoại đăng nhập vào weibo của mình, vào bài đăng dự đoán trên weibo chính thức của nhà phát hành Võ Lâm, nhanh chóng gõ chữ – Quốc Sắc đấu với Phong Hỏa, tôi đoán tỉ số 4:5.
Lưu Xuyên nhìn Ngô Trạch Văn gửi bình luận, nhịn không được nói: “Cậu tin tưởng tôi quá nha!”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ.”
Lưu Xuyên cười nhìn cậu: “Nhỡ đâu tôi đoán sai thì sao, cậu sẽ mất cơ hội bốc thăm trúng thưởng rồi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Cũng chẳng sao, đoán chơi thôi mà.”
Lưu Xuyên không nói thêm nữa, quay đầu theo dõi trận đấu.
Hai người cùng ngồi trên sofa bật máy tính mở loa xem thi đấu, dùng điện thoại lên mạng chat QQ, trên bàn còn một lốc coca và mấy gói hạt dưa – xem thi đấu thôi cũng thế này, thật sự quá biết hưởng thụ!
Giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ Mười, lượt đi, trận thứ hai, đội tuyển Quốc Sắc vs đội tuyển Phong Hỏa.
Hai đội tuyển này đều lọt vào top 8 ở mùa giải trước, xếp hạng cuối cùng là Phong Hỏa hạng 7, Quốc Sắc hạng 8. Thực lực cả hai tương đương nhau, hai bên cũng hiểu nhau quá rõ, thi đấu vô cùng kịch liệt.
Giai đoạn lôi đài, tuyển thủ Minh Giáo mà Phong Hỏa phái ra giết được tuyển thủ Ngũ Độc đầu tiên của Quốc Sắc, tuyển thủ Võ Đang thứ hai của Quốc Sắc lại dứt điểm tuyển thủ đầu tiên của Phong Hỏa, đồng thời cũng đánh cho tuyển thủ thứ hai của Phong Hỏa thấp máu trước khi chết. Quốc Sắc phái người thứ ba lên, tiêu diệt người thứ hai của Phong Hỏa, giằng co căng thẳng kéo dài đến khi Phong Hỏa cũng phái người thứ ba lên sàn. Vì máu của tuyển thủ Quốc Sắc bên này không còn nhiều, cuối cùng thua lôi đài trong tiếc nuối, bị đội tuyển Phong Hỏa giành được ba điểm.
Đến giai đoạn đoàn chiến, đội tuyển Quốc Sắc lựa chọn bản đồ, Chu Mộc liền chọn Tử trúc lâm.
Tấm bản đồ Tử trúc lâm này là bản đồ lục chiến, tác chiến trên đất bằng không có nhiều nhân tố bất ngờ như đánh thủy chiến, nhưng Tử trúc lâm cũng là một tấm bản đồ cực kỳ hợp để mai phục. Khu vực sương mù chiến tranh giữa ba con đường mòn dày đặc trúc tím, Chu Mộc là đại biểu của lưu phái Võ Đang Thái cực, sử dụng trận pháp phạm vi rộng của Võ Đang để thả diều đối thủ trong rừng trúc, lợi dụng địa hình di chuyển liên tục, rốt cuộc cũng mài chết được chủ lực của đội tuyển Phong Hỏa, thành công lấy được lá cờ đầu tiên.
Tiếp theo cũng không có nhiều yếu tố bất ngờ, đánh cực kỳ ổn định, hai đội tuyển đều thể hiện đúng trình độ của mình, tỉ số cuối cùng quả đúng là 4:5 như Lưu Xuyên dự đoán.
Khoảnh khắc khi trận đấu kết thúc, Ngô Trạch Văn không nhịn được mà liếc nhìn Lưu Xuyên: “Anh đoán đúng rồi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Ừ, hai đội này trình độ tương đương, tỉ số này rất bình thường.”
Ngô Trạch Văn mở điện thoại nhìn lướt qua weibo thì thấy rất nhiều người dự đoán tỉ số 4:5, hiển nhiên những người hay xem giải đều hiểu biết khá rõ về hai đội tuyển này, rất nhiều người chơi lâu đoán đúng. Kết quả không có gì bất ngờ như trận Tuyết Lang Trường An vừa rồi.
Thấy mình không trúng thưởng, Ngô Trạch Văn liền cất điện thoại đi.
Lưu Xuyên biết người này luôn hứng thú với mấy loại phần thưởng, nhịn không được mà tự đề cử: “Trạch Văn này, về sau mỗi trận đấu tôi đều giúp cậu dự đoán tỉ số nhé. Cậu đăng weibo theo đúng tỉ số mà tôi nói, không chừng lại trúng thưởng đấy.”
Hai mắt Ngô Trạch Văn sáng bừng, quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Được.”
Có Hải Nạp Bách Xuyên đã giải nghệ ngồi bên cạnh chính là tool hack miễn phí còn gì nữa, chắc chắn đoán tỉ số chuyên nghiệp hơn mình đoán mò nhiều.
Thậm chí Ngô Trạch Văn còn nhìn thấy phần thưởng đang vẫy tay với mình…
Hai trận đấu kết thúc, đồng hồ đã điểm mười giờ. Thấy còn sớm, Lưu Xuyên liền đề nghị trong group: “Vẫn còn sớm, hay là mọi người vào game một chút, chúng ta đi vài lượt phụ bản.”
Đề nghị này nhanh chóng được đội cố định hưởng ứng, đạo trưởng và Cá con thực ra đã ở sẵn trong game, vừa mở game vừa mở QQ. Lý Tưởng, Trạch Văn và Lưu Xuyên cũng mở client Võ Lâm đăng nhập vào game. Lưu Xuyên gửi lời mời tổ đội cho bốn người, sau đó mọi người liền tập hợp trước cổng Thiếu Lâm Tự.
Mọi người đánh phụ bản Thập Bát La Hán Trận nhiều như vậy đã cực kỳ nhuần nhuyễn, giải quyết vô cùng đơn giản. Sau khi đi năm lượt phụ bản thì cũng tăng được lên một cấp.
Cá con hỏi: “Đội trưởng, trước thứ Tư tuần tới sẽ phải lên được level 40 để đi đánh boss Thế giới phải không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, dựa theo tiến độ này, mỗi ngày chúng ta đi phụ bản anh hùng năm lần rồi thêm nhiệm vụ chủ tuyến nữa, chắc tầm thứ Ba sẽ lên được level 40.”
Cá con nói: “Tôi tập đi con đường kia vài lần rồi, cảm thấy không có vấn đề gì cả!”
Lưu Xuyên vẫn không quá yên tâm với tên nhóc thánh buff diệt đoàn này, trước đó cậu ta nói “Nhìn thao tác sắc bén của tôi đây!” Sau đó đâm đầu xuống đất ngã chết tức tưởi…
Có thêm con Cá con này, cứ xác định tâm lý kích thích như đi xe qua đèo.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Đi thôi, mọi người tới Nhân Duyên Thụ, tôi nghiệm thu thành quả huấn luyện của mọi người.”
Cả đám lại cùng nhau đi tới Nhân Duyên Thụ, từ điểm xuất hiện boss Thế giới là động nhền nhện tới ngọn Nhân Duyên Thụ, đoạn đường này bọn họ đã tập vô số lần mấy ngày nay. Nếu là người bình thường có lẽ đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng Cá con là nhóc shota không biết trong đầu chứa những thứ quái đản gì, Ngô Trạch Văn thì lại cực kỳ nghiêm túc, để hai người luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy mà không ai oán hận nửa câu. Cũng chính vì luyện tập nhiều lần, khi nghiệm thu thành quả hôm nay, Lưu Xuyên đột nhiên phát hiện ra hai người này phối hợp cũng rất ra gì, từ đầu đến cuối rất ít khi mắc sai lầm!
Lưu Xuyên hài lòng gật đầu: “Xem ra mọi người cũng có ý thức tự luyện tập, tốt lắm, giữ vững nhịp độ này, đến khi đó tôi và đạo trưởng sẽ ở bên cạnh hỗ trợ bảo vệ hai người. Đại sư đợi dưới gốc cây, nhớ kỹ phương pháp kéo boss tôi từng nói với cậu.”
Lý Tưởng nói: “Đã rõ!”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Ok đội trưởng!”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, hỏi: “Cùng một con đường, bắt các cậu luyện đi luyện lại như vậy có thấy phiền không?”
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Không đâu, vui mà!”
Ngô Trạch Văn: “Không, luyên nhiều lần sẽ cải thiện được.”
Lý Tưởng: “Tôi không thấy phiền, chỉ cần nhớ kỹ năng là được rồi.”
Nhìn bộ dạng tràn trề sức sống của bọn họ, Lưu Xuyên cũng cảm khái trong lòng.
Trong giải chuyên nghiệp, đôi khi vì bố trí chiến thuật mà đòi hỏi luyện tập liên tục nhiều lần cực kỳ phiền phức, nếu là người bình thường chắc chắn không chịu nổi. Cá con lại chơi đến là vui vẻ, Ngô Trạch Văn thì luyện rất nghiêm túc… Thực ra tính cách của mấy người này rất thích hợp đi thi đấu chuyên nghiệp.
Nếu bọn họ đều có thể gia nhập đội tuyển thì tốt rồi…
Lưu Xuyên đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nhiên dòng thông báo xuất hiện ở góc dưới bên trái hiện ra –
“Hảo hữu Thất Dạ Tuyết của bạn đã lên mạng.”
Lưu Xuyên gửi lời mời tổ đội theo phản xạ, Tần Dạ gia nhập đội ngũ, thấy mấy gương mặt quen thuộc cũng không bất ngờ.
Đội sáu người lại đông đủ, Cá con nhìn đồng môn Nga Mi Thất Dạ Tuyết lại tới, vui vẻ chào hỏi trong chat đội: “Sư tỷ!”
Thất Dạ Tuyết: “Ừ, mọi người đang làm gì vậy?”
Cá con nói: “Đang luyện khinh công nè!”
Ngô Trạch Văn đã suy luận ra Thất Dạ Tuyết chính là Tần Dạ, nhịn không được quay đầu hỏi Lưu Xuyên bên cạnh: “Sao Dạ Dạ lại online giờ này?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ thở dài: “Hẳn là tâm tình không tốt rồi.”
Ngô Trạch Văn đăm chiêu gật đầu, vừa rồi đoàn chiến Tần Dạ bị nhắm vào thê thảm như thế, đến khi phỏng vấn lại phải gánh áp lực, dù là ai cũng không vui nổi. Thế nên anh mới mở clone vào game thả lỏng một chút là chuyện dễ hiểu.
Lưu Xuyên nhắn riêng cho Tần Dạ: “Ổn không?”
Tần Dạ nhắn lại: “Không sao. Ở khách sạn một mình chán quá nên vào game chút thôi.”
Lưu Xuyên nhíu mày nói: “Thực ra cậu không nhất thiết phải gánh hết như thế. Ai có mắt đều nhận ra tại sao hôm nay thua đoàn chiến. Dương Kiếm đang trốn tránh trách nhiệm, ngay đến phỏng vấn sau trận đấu cũng không đi, loại đội trưởng chỉ có thể nhận lời khen, không thể nhận chỉ trích, tôi cũng đến phục cậu ta!”
Lưu Xuyên nói đến đây cũng đã hơi tức giận.
Trên thực tế hắn rất tốt tính, ít khi nổi giận, nhưng biểu hiện của Dương Kiếm hôm nay thực sự khiến Lưu Xuyên không nhìn nổi. Không phải chỉ vì Tần Dạ là bạn hắn, mà hành động này của Dương Kiếm khiến cho Lưu Xuyên thân là người từng làm đội trưởng thậm chí còn muốn đứng trước mặt Dương Kiếm nói rằng –
Cậu không có tư cách làm đội trưởng của đội tuyển Trường An!
Tạo quan hệ với bình luận viên, tăng độ hot thì để làm gì? Bao nhiêu đội trưởng trong giới chuyên nghiệp có ai có quan hệ tốt đẹp với Dương Kiếm không? Tiêu Tư Kính, Thiệu Trạch Hàng, Đường Ngự Phong, Diệp Thần Hi… Dù có là cô gái như Chu Mộc, đội trưởng những đội tuyển hàng đầu, có ai thật sự phục hay tôn trọng Dương Kiếm không?
– không hề có!
Dù mùa giải trước Dương Kiếm có mang đội tuyển Trường An lấy được cúp vô địch, nhưng trong lòng rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, Dương Kiếm không hề được mọi người thừa nhận.
Lưu Xuyên bị bao nhiêu đội trưởng hận thấu xương như thế, nhưng đồng thời Lưu Xuyên cũng được đội trưởng các đội mạnh thừa nhận và tôn trọng – đó là sự tôn trọng đối với một đối thủ ưu tú!
Tương tự, Tiêu đội, Thiệu đội, Đường đội, Diệp đội, Chu đội, những người này có ai không từng ăn hành? Có ai không phải đạp từng bước lên chông gai mà tiến bước?
Phía dưới ngai vàng đội trưởng đội vô địch của Dương Kiếm chất đầy hoa tươi và hào quang, tựa như thứ lầu các trên không với nền móng không vững vàng. Rất nhiều đội trưởng các đội xem trận đấu hôm nay cũng chế giễu y như thế, đã vậy Dương Kiếm còn trốn tránh hiện thực, không dám đối mặt với truyền thông, không dám tiếp nhận phỏng vấn!
Sau trận đấu này, sự thừa nhận của mọi người lại dành cho đội trưởng Phương Chi Diên của đội tuyển Tuyết Lang!
Phương đội tuổi còn trẻ, chẳng mấy chốc sẽ trở thành trọng điểm nghiên cứu và tâm điểm chú ý của đội trưởng các đội tuyển lớn. Dương Kiếm không mau tỉnh lại, điều chỉnh trạng thái, còn có thời gian mà buồn bực tỏ thái độ… Lưu Xuyên quả thực cạn lời!
Tần Dạ thấy câu này của Lưu Xuyên, tâm tình lại bình thản, cậu trai anh gặp trong hành lang lúc nãy nói cũng chẳng sai, đoàn chiến không phải việc của một người. Thua, thì phải tìm vấn đề trên toàn bộ đội ngũ, đối với đội tuyển Trường An, anh đã cố hết sức rồi, cũng đã làm hết những gì mình cần làm.
Đội tuyển này từ khi thành hình đã là nơi anh gửi gắm giấc mộng và cố gắng của mình, cho đến bây giờ, lại khiến tim anh hoàn toàn lạnh lẽo…
Năm năm, cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi.
Tần Dạ bình tĩnh nhắn lại: “Tôi không sao, mọi người ở Nhân Duyên Thụ làm gì thế?” Anh vừa mở bản đồ thế giới lên thì phát hiện tất cả năm người cùng đội đều đang ở Nhân Duyên Thụ Nam Cương, hình như bên đó không có phụ bản mà?
Lưu Xuyên nói: “Đang luyện đánh boss Thế giới.”
Tần Dạ không biết nói sao: “Còn muốn đánh boss Thế giới nữa, cậu ngại server mới này chưa đủ loạn à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Cho mấy con gà nâng cao kiến thức, xem mấy vụ to thế này, có lợi mà.”
Tần Dạ không nói gì thêm, dứt khoát đi tới Nhân Duyên Thụ tụ họp với mọi người.
Ngô Trạch Văn nói trong chat đội: “Phải rồi, có phải rất nhiều bản đồ thi đấu đều là thu nhỏ từ cảnh thật trong game không?”
Lưu Xuyên đáp lại: “Phần lớn là vậy, cũng có mấy tấm bản đồ chỉ dành cho thi đấu. Sao vậy?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi muốn tới Liên hoa hồ xem sao.”
Cá con lập tức xếp hàng: “Tôi cũng muốn tới! Tôi vẫn chưa từng bơi thử trong game này, nghe đồn ngã xuống nước trong game này sẽ chết đuối đúng không?”
Lưu Xuyên: “Liên hoa hồ là bản đồ level 45.”
Ngô Trạch Văn nói: “Level 45 cũng không sao.”
Lưu Xuyên dở khóc dở cười: “Vấn đề là hiện tại chúng ta mới level 38, không thể trực tiếp truyền tống tới bản đồ level 45 được.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Bản đồ lớn trong game đều nối tiếp nhau mà, không truyền tống được thì đi bộ tới.”
Cá con lại xếp hàng: “Đúng đó, đi bộ đi! Dù sao cũng rảnh mà, tôi cũng muốn tới Liên hoa hồ xem chút.”
Lưu Xuyên: “…”
Đến quỳ hai con gà này!
Các bạn ơi các bạn không biết trên đường sẽ gặp quái hay sao? Đi bộ qua, phải xem còn mạng mà đi tới đó hay không…
Lưu Xuyên thấy sắc mặt nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, có lẽ lại phát hiện gì mới ở tấm bản đồ này, trên đường đi tới chắc chắn sẽ gặp vô số quái nhỏ, có điều không thấm vào đâu. Lưu Xuyên tin rằng với trình độ của sáu người bọn họ, giết mấy con quái cấp cao cũng không thành vấn đề.
Đường đường một Hải Nạp Bách Xuyên và Dạ Sắc, nếu như bị quái level 45 đánh chết, vụ này mà truyền ra thì thực sự mất mặt không lối về.
Dù sao mọi người cũng rảnh rỗi, đến bản đồ cấp cao một chút, tiện thể luyện thao tác cũng được.
Thế là sáu người biến thành đoàn du khách ngắm cảnh, Lưu Xuyên làm hướng dẫn viên đi trước, cả đám theo sau, cùng nhau khinh công bay nhảy hướng về phía Liên hoa hồ level 45.
Trải qua thời gian dài tập luyện, khinh công của mọi người đã trở nên vô cùng thành thục. Lưu Xuyên cố tình đẩy nhanh tốc độ, vậy mà ba con gà Trạch Văn, Lý Tưởng và Cá con cũng không hề tụt lại phía sau!
Ngô Trạch Văn đột nhiên quay đầu hỏi Lưu Xuyên: “Phải rồi, tôi có thể nói cho Lý Tưởng việc anh là Hải Nạp Bách Xuyên, Thất Dạ Tuyết là Dạ Sắc không?”
Dù sao cũng học cùng trường đại học, Lý Tưởng là bạn tốt nhất của Ngô Trạch Văn, ba người cùng nhau chơi game, giấu giếm Lý Tưởng cảm thấy cũng không ổn.
Trạch Văn đã suy luận ra sự thật, Lưu Xuyên cũng không muốn giấu, dứt khoát nói: “Nói đi, không sao đâu.”
Đương nhiên hắn tin Lý Tưởng không phải người nhiều lời, có thể giữ bí mật được.
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhắn riêng cho Lý Tưởng trong game: “Lý Tưởng, nói cho cậu một sự thật này.”
Lý Tưởng đang khinh công trên trời, thấy câu này liền ngừng một chút trên ngọn cây, đáp lại: “Sự thật gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Lưu Xuyên chính là Hải Nạp Bách Xuyên, Thất Dạ Tuyết chính là Dạ Sắc.”
Lý Tưởng: “…”
“Bộp” một tiếng, đại sư Lý Tưởng trong game trực tiếp ngã từ trên cao xuống, chết cực kỳ quyết đoán oanh liệt…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận