Khoảnh khắc biết Lưu Xuyên chính là Đường Môn trong game đồng thời cũng là sư phụ của mình, Lý Tưởng cảm thấy rất vỡ mộng, nhưng rồi cũng nhanh chóng chấp nhận.
Khi biết Dạ Sắc là nam, mặc dù Lý Tưởng có chút khiếp sợ, nhưng sau khi nhìn màn trình diễn đầy phấn khích của Dạ Sắc trên đấu trường, cậu lại chấp nhận rất nhanh.
Thân là một người chơi Thiếu Lâm, cả ngày bị các loại boss bóp đè vùi dập, Lý Tưởng cho rằng tâm lý kháng trụ áp lực của mình vẫn rất mạnh!
Nhưng hôm nay Ngô Trạch Văn lại nói cho cậu rằng, Lưu Xuyên không chỉ là sư phụ của cậu mà còn là Hải Nạp Bách Xuyên? Thất Dạ Tuyết không chỉ là vợ của cậu trong game mà còn là Dạ Sắc hàng thật giá thật?
Này không còn là vỡ mộng nữa, đây là phim hài biến thành phim kinh dị trong một giây rồi!
Vì quá mức khiếp sợ, Lý Tưởng run tay ngã luôn từ trên cao xuống đất chết queo. Các đồng đội vô lương tâm vẫn tiếp tục bay về phía trước với Lưu Xuyên, bay được vài bước, Lưu Xuyên mới nhận ra trong đội thiếu người, liền hỏi trong chat đội: “Đồ đệ đâu rồi?”
Lý Tưởng: “…”
Ngô Trạch Văn tốt bụng giải thích: “Cậu ấy không cẩn thận ngã xuống rồi.”
Mọi người quay lại nhìn, qủa nhiên thấy xa xa là đại sư đáng thương đang chổng vó dưới đất.
Giá trị sinh mạng về 0.
Cá con cười nói: “Sao đại sư lại ngã chết vậy!”
Mọi người: “…”
Lý Tưởng: “…”
Lưu Xuyên nhìn Ngô Trạch Văn bên cạnh, chắc chắn người này đã nói sự thật cho Lý Tưởng, Lý Tưởng mới bị kích động ngã luôn xuống đất. Thân là đầu sỏ gây tội, bạn học Ngô Trạch Văn lại vẫn tỏ vẻ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình… Lưu Xuyên cũng đến phục cậu.
Tần Dạ đánh chữ trong chat đội: “Cá con, cậu hồi sinh đại sư đi.”
Cá con ồ một tiếng, nhảy xuống từ trên cây đàn một khúc Ức cố nhân.
Ức cố nhân là kỹ năng hồi sinh của Nga Mi Cầm, có thể cứu lại đồng đội đã tử vong nhưng bị cấm sử dụng trên đấu trường.
Tiếng đàn thanh thoát vang lên bên tai, một vầng sáng màu đỏ êm dịu bao quanh thi thể của Đại Sư Lý Tưởng, thông báo “[Ngư Nhi Thủy Trung Du] muốn hồi sinh bạn, bạn có đồng ý hay không?” cũng hiện ra trên màn hình của Lý Tưởng.
Lý Tưởng cứng đờ tay nhấn đồng ý, đại sư nằm chết lồm cồm bò dậy từ mặt đất, sống lại xong cậu liền điên cuồng đánh chữ nhắn riêng cho Ngô Trạch Văn: “Đm! Trạch Văn có phải cậu nói đùa tôi không? Lưu Xuyên là Hải Nạp Bách Xuyên? Thất Dạ Tuyết là Dạ Sắc? Cậu đừng làm tôi sợ mà!!”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Không đùa cậu đâu.”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Là thật đấy.”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Lưu Xuyên thừa nhận rồi.”
Ngô Trạch Văn dùng combo ba câu tiếp tục dứt điểm Lý Tưởng. Lý Tưởng nhất thời cảm thấy trước mắt mình tối đen!
– bạn cùng phòng bên cạnh là Đường Môn Khôi lỗi mạnh nhất trong lịch sử liên minh Hải Nạp Bách Xuyên? Đội trưởng tiền nhiệm của đội tuyển Hoa Hạ?
– cô vợ “Thất Dạ Tuyết” đầy mẫn cán mà cậu lừa cưới trong game, vậy mà lại là tuyển thủ chuyên nghiệp Dạ Sắc mà cậu yêu thích nhất?
Chẳng khác nào nguyên cái bánh nhân thịt đáp từ trên trời xuống trúng đầu.
Lý Tưởng đau đầu phát điên, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một lúc lâu sau mới run rẩy gõ chữ nhắn riêng cho Lưu Xuyên: “Hải Nạp Bách Xuyên?”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười tới: “Ừa.”
Lý Tưởng: “…”
Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười: “Sư phụ là Hải Nạp Bách Xuyên, vợ trong game là Dạ Sắc, đại sư huynh là Lộc Tường, có phải thấy kinh hãi lắm không?”
Lý Tưởng: “…”
Đâu chỉ là bất ngờ kinh hãi, đây dứt khoát là cái bánh kim cương bự chảng rơi xuống đè bẹp cậu, mà được kim cương đè thì hạnh phúc khỏi bàn!
– một đoàn người quen toàn siêu sao, nói ra chắc chắn sẽ khiến người ta GATO phát rồ ok?
Sư phụ là Xuyên thần, vợ là Dạ thần, đại sư huynh là Thần Cái Lộc Tường, tích bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được một đám đại thần đích thân dẫn cậu đi phụ bản?! Trước đó Dạ Dạ từng cho cậu ăn hành nhiều lần như thế, hiện giờ nhớ lại chỉ thấy ôi sao mà xa xỉ!
Có người chơi game nào lại được Xuyên thần, Dạ thần, Lộc thần đích thân cho ăn hành, hành liên tục như thế không? Chắc chắn là chỉ có một mình cậu.
Lý Tưởng hưng phấn muốn nhảy ngay xuống tầng dưới chạy ba vòng quanh khách sạn.
Tất nhiên loại hành động nguy hiểm này chỉ nên tưởng tượng thôi là đủ, Lý Tưởng dùng lực chà chà mặt, gửi một hàng dài tin nhắn cho Thất Dạ Tuyết: “Ha ha, vậy mà anh lại là Dạ Sắc! Tôi chính là người gặp anh ở hành lang khách sạn khi nãy đó, tự giới thiệu một chút ha, tôi tên Lý Tưởng, là bạn cùng ký túc xá với Lưu Xuyên.”
Tần Dạ: “…”
Thất Dạ Tuyết trong game trượt chân, cũng ngã từ trên cây xuống.
Ngư Nhi Thủy Trung Du: “Sao Dạ Dạ cũng ngã chết queo rồi?”
Đồng đội cứ ngã chết hết người này đến người kia, skill hồi sinh của buff cũng phải chờ thời gian hồi chiêu mà, Cá con tỏ vẻ áp lực hơi lớn rồi!
Vì Tần Dạ cũng ngã nên cả đội đành phải dừng lại, Lưu Xuyên cười tủm tỉm trong kênh đội: “Đại sư với Dạ Dạ cùng nhau ngã, làm sao thế này?”
Tần Dạ không nói gì, chỉ trợn trắng mắt – thứ đầu sỏ gây tội lại còn ra vẻ à!
Nhân lúc chờ sống lại, Tần Dạ nhịn không được nhắn tin cho Lưu Xuyên: “Hôm nay tôi gặp bạn cùng phòng của cậu ở khách sạn, chính là đại sư này, tên Lý Tưởng, đúng không?”
Lưu Xuyên cũng không ngờ Tần Dạ và Lý Tưởng lại gặp nhau ngoài đời, sửng sốt nói: “Hôm nay hai người gặp nhau à?”
Tần Dạ mặt không đổi sắc gõ chữ: “Ừ. Cậu ta tình cờ ở đúng khách sạn này, nhận ra tôi ở hành lang.”
Lúc này Lý Tưởng cũng không muốn giấu nữa, nếu đã biết Lưu Xuyên là Hải Nạp Bách Xuyên, bạn cùng phòng với mình lại là bạn tốt của Dạ Sắc, cậu không nhịn được mà phải chia sẻ chút kích động trong lòng: “Lưu Xuyên nè, hôm nay tôi gặp Dạ Sắc trong khách sạn đó! Không ngờ Thất Dạ Tuyết chính là Dạ Sắc, sao mà có duyên dễ sợ!”
Lưu Xuyên dứt khoát kéo Trạch Văn, Lý Tưởng và Tần Dạ vào trong một phòng voice chat, mở miệng qua tai nghe: “Đừng có nhắn riêng cho tôi nữa, tôi có tám tay cũng không trả lời kịp.”
Tần Dạ thản nhiên nói: “Thế sao? Với tốc độ tay của cậu thì ứng phó với mười người nhắn tin cùng một lúc cũng đâu có vấn đề gì?”
Lưu Xuyên cười nói: “Sao cứ nhất định phải nói ra thế, tôi lười đánh chữ thôi mà!”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên nói: “Nào, chính thức giới thiệu cho mọi người làm quen chút, Thất Dạ Tuyết chính là đội phó Dạ Sắc của đội tuyển Trường An, tên thật Tần Dạ, là bạn tốt của tôi ở liên minh. Tôi thì chính là đội trưởng tiền nhiệm Hải Nạp Bách Xuyên của đội tuyển Hoa Hạ, là đại biểu mạnh nhất của lưu phái Đường Môn Khôi lỗi trong truyền thuyết, tên thật mọi người đều biết rồi, tôi không nhắc lại nữa.”
Mọi người: “…”
Khi tự ca ngợi bản thân Lưu Xuyên chưa bao giờ biết khiêm tốn dù chỉ một chút. Ngay cả Lý Tưởng bội phục Xuyên thần từ đáy lòng mà nghe câu giới thiệu này cũng muốn đập cho hắn một trận… Quả nhiên là người am hiểu kéo cừu hận, ngay đến fan cũng bị hắn kéo ra cừu hận thì vô địch thật sự rồi.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Tần Dạ, Ngũ Độc này tên Ngô Trạch Văn, cậu ấy chính là người suy luận ra thân phận của chúng ta, hiện tại tôi sửa miệng gọi cậu ấy là thám tử Ngô rồi, hỏa nhãn kim tinh lợi hại thế cơ chứ! Thiếu Lâm là Lý Tưởng, hôm nay cậu gặp rồi đúng không? Hai người này đều là bạn tôi mới quen sau khi về trường học tiếp, sau này cậu có thể vào game tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Chào anh, Dạ Sắc.”
Tần Dạ trả lời: “Ừ, chào thám tử Ngô.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Quay đầu liếc qua Lưu Xuyên tự tiện đặt biệt danh cho người khác kia lại thấy tên đó mặt đầy vẻ vô tội, Ngô Trạch Văn đành bất đắc dĩ nhận lấy cái biệt danh này.
Lý Tưởng kích động nói: “Dạ Sắc, hôm nay chúng ta mới gặp nhau nè, anh còn nhớ tôi không?”
Đương nhiên là nhớ rồi, chuyện mới mấy tiếng trước chứ đâu…
Nhớ lại nam sinh cao ráo đứng nơi hành lang ngốc nghếch dúi quà vào mặt mình, Tần Dạ khẽ cười, nói: “Ừ. Trùng hợp thật.”
Lý Tưởng liều mạng gật đầu: “Đúng đó đúng đó, thật sự rất là tình cờ! Lúc đó tôi đặt khách sạn này là vì ở đây gần nhà thi đấu nhất, đi lại rất tiện. Tôi đặt trước ở trên mạng luôn, không ngờ lại ở cùng một chỗ với đội tuyển Trường An các anh, đã thế còn cùng một tầng, rất là trùng hợp, ha ha…”
Lưu Xuyên nghe tên ngốc vẫn đang cười phớ lớ, nhịn không được trêu ghẹo, nói: “Lý Tưởng, trước mặt idol phải chú ý hình tượng chứ.”
Lý Tưởng lập tức ngừng cười, vươn tay gãi đầu, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên.
Cũng chẳng biết vì sao, cậu chỉ cảm thấy rất vui mà thôi! Hôm nay tình cờ gặp Dạ Sắc đã coi như bất ngờ rất lớn, không ngờ Thất Dạ Tuyết trong game lại chính là Dạ Sắc hàng xịn, khoảng cách giữa mình và Dạ Sắc dường như lại gần hơn một chút, cảm giác không tệ chút nào!
…
Trong game, sau khi đại sư và Thất Dạ Tuyết sống lại, cả đội mới tiếp tục đi tới.
Lưu Xuyên vừa khinh công dẫn đường vừa mở miệng nói trong voice chat: “Tần Dạ, đạo trưởng cũng đoán được vụ cậu là Dạ Sắc, chính là lần đánh kỷ lục Thế giới, Thanh Phong Đạo Trưởng trong đội chúng ta cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt nói: “Đạo trưởng nữa sao? Cũng phải, tôi cảm thấy đạo trưởng rất lợi hại.”
Lý Tưởng: “…”
Đại sư suýt nữa lại trượt tay ngã chết.
Đạo trưởng cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp? Sao bạn bè bên cạnh ai cũng xịn thế!
Tần Dạ lại rất bình tĩnh nói: “Trước đó tôi đã nghi rồi, nhìn cậu ta nắm vững chi tiết thao tác quá tốt, chứng tỏ nền tảng vững chắc. Cậu ta ở đội nào?”
Lưu Xuyên nói: “Một đội đã giải tán rồi, cụ thể thì không rõ. Cậu ấy rời khỏi liên minh, giờ chán quá nên vào game chơi, tôi mới kéo cậu ta vào.”
Tần Dạ khen: “Được đấy, tính cách như đạo trưởng đánh phụ trợ sẽ rất ổn định, lưu phái Thái cực cũng hợp với cậu ấy.”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Không sai, nhặt được vàng đó.”
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã vòng qua hết đám quái ven đường, đến được khu vực gần Liên hoa hồ tại bản đồ Giang Nam.
Liên hoa hồ trong game rộng hơn Liên hoa hồ trên đấu trường vài lần.
Tất nhiên trong game không có thiết lập khu vực chiến tranh sương mù như đấu trường, tầm nhìn toàn bộ Liên hoa hồ đều sáng rõ, mặt nước biếc xanh trong vắt, gợn sóng hắt nắng lấp lánh, còn có thể nhìn thấy một vai chú cá bơi qua bơi lại dưới đáy nước. Nếu người lặn xuống dưới đương nhiên vẫn bị lộ, lại thêm trời xanh mây trắng và hàng liễu phản chiếu xuống mặt hồ, cảnh tượng hiện ra đầy tú lệ, tựa như đứng bên cạnh hồ sen nơi đất Giang Nam, khiến cho người ta thoải mái trong lòng.
Nếu như là server cũ, lúc này chắc chắn sẽ có rất nhiều người ở quanh Liên hoa hồ. Mấy cảnh đẹp như Liên hoa hồ hay Nhân Duyên Thụ được đảng ngắm cảnh vô cùng hoan nghênh, gần như lúc nào cũng có người chạy tới mấy chỗ này chụp ảnh cap màn hình lưu lại làm kỷ niệm. Nhưng đây là server mới, Liên hoa hồ là khu vực dành cho người chơi từ level 40-45, phần lớn người chơi ở server mới chỉ dừng ở khoảng level 37 nên mọi người vẫn còn đang vội vã đánh phụ bản Thập Bát La Hán Trận để thăng cấp, chẳng ai hơi đâu chạy tới bản đồ cao cấp ngắm cảnh du lịch, vì vậy nơi này không có nổi một bóng người, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Sáu người dừng bước ở bờ Nam Liên hoa hồ, Cá con lập tức thích thú nhảy xuống nước, đánh chữ nói: “Thiết lập bơi lội này xịn quá! Xuống nước còn có cả thanh hô hấp, thanh hô hấp hạ xuống 0 là sẽ chết đuối đúng không?”
Thanh Phong Đạo Trưởng đáp lời: “Ừ.”
Cá con lập tức trồi lên mặt nước hít một hơi, sau đó lại ngụp xuống.
Ngô Trạch Văn cũng xuống nước bơi xa ra mấy mét, nói: “Tốc độ di chuyển dưới nước sẽ rơi vào tầm 50% so với đất liền à?”
Lưu Xuyên nói: “Không sai.”
Ngô Trạch Văn thử tung vài kỹ năng, kết luận: “Tung skill cũng bị chậm hơn.”
Lưu Xuyên nhịn không được cười: “Cậu tới Liên hoa hồ là để nghiên cứu mấy thứ này à?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Ừ, tôi chưa xuống nước bao giờ, muốn tự mình trải nghiệm một chút.”
Mọi người đang nói dở thì một cơn gió nhẹ đột nhiên lướt qua mặt hồ, hàng liễu rủ bên bờ đung đưa theo gió, sóng gợn từng đợt trên mặt nước, ánh sáng mặt trời chiếu xuống biến thành từng mảnh vỡ loang lổ màu bạc.
Hiệu ứng thời tiết trong game được thiết kế vô cùng chân thực, gió nhẹ mới thổi qua, bên bờ Đông của hồ sen bỗng có một người con trai mặc áo dài màu xanh, nam tử ấy chậm rãi đi về hướng lương đình giữa hồ, vừa lay nhẹ chiếc quạt lông vừa hạ giọng niệm: “Giang Nam cảnh đẹp đúng thời, Mùa hoa rụng, lại gặp người nơi đây*…”
Trên đỉnh đầu nam tử có viết bốn chữ rõ rành rành: “Liên Hoa Cư Sĩ.”
Mà bốn chữ này lại có màu tím đậm!
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Sao Liên Hoa Cư Sĩ lại xuất hiện được?”
Cá con ngạc nhiên ló đầu ra khỏi mặt nước, hỏi: “Liên Hoa Cư Sĩ là ai thế?”
Thanh Phong Đạo Trưởng đánh chữ giải thích: “Chính là người đang ngâm thơ giữa hồ kia, đây là boss tinh anh dã ngoại level 42, chỉ xuất hiện ở Liên hoa hồ, mang danh là Liên Hoa Cư Sĩ. Tỉ lệ xuất hiện của boss này cực thấp, rất khó để gặp được, đánh chết hắn thì sẽ có không ít đồ tốt.”
Cá con sáng bừng hai mắt: “Đồ tốt? Có trang bị hả!”
Chú bé buff hiển nhiên rất cố chấp với trang bị, đến tận giờ đồ buff của cậu vẫn còn chưa đủ kìa!
Đạo trưởng nói: “Đồ tím level 40.”
Cá con lập tức gửi icon chảy nước miếng ròng ròng: “Level 40 lận!”
Lưu Xuyên cười nói: “Nể mặt chúng ta thật đấy, chỉ đến ngắm cảnh thôi mà nó hiện ra chào hỏi luôn!”
Dứt lời hắn liền gửi lời mời vào voice chat cho đạo trưởng và Cá con.
Hai người gia nhập chat room thì thấy cả sáu người đều đã đông đủ.
Icon loa nhỏ bên cạnh tên đạo trưởng sáng lên, mọi người lập tức nghe được giọng nói bình tĩnh của Giang Thiếu Khuynh: “Liên Hoa Cư Sĩ, chúng ta có đánh không?”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên là đánh chứ! Gặp được rồi làm gì có chuyện bỏ qua?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Nhưng Liên Hoa Cư Sĩ level 42, chúng ta toàn cấp 38, đánh boss cấp cao hơn sẽ rất khó.”
Lưu Xuyên cười nói: “Thế thì mới có tính khiêu chiến còn gì.”
Ở trong game, cứ cách năm level lại có một phụ bản, nếu cấp độ chênh nhau quá nhiều thì đánh boss không thể trúng.
Cũng may Liên Hoa Cư Sĩ vừa đúng level 42, vẫn nằm trong khoảng năm cấp chênh lệch so với level 38 của bọn họ. Nếu chênh sáu cấp tức là lên level 43 thì khỏi cần phải đánh, kỹ năng nào tung ra cũng thất bại cả thôi. Chênh lệch năm cấp quá lớn, tuy đánh rất khó nhưng ít ra vẫn có thể thử một lần.
Giang Thiếu Khuynh quen tính làm việc cẩn thận, nếu là trước đây cậu sẽ không bao giờ làm mấy trò mạo hiểm như khiêu chiến boss đẳng cấp cao thế này. Nhưng hiện tại có Lưu Xuyên dẫn đội, cậu cũng bằng lòng buông tay đặt cược – có lẽ tính cách của Lưu Xuyên đã dần ảnh hưởng tới cậu, Xuyên đội sẽ không bao giờ lùi bước, cậu là đồng đội vì cớ gì phải chùn chân?
Cùng lắm thì đoàn diệt chết hết thôi mà!
Sau khi gặp được thánh buff diệt đoàn dùng mặt cà phím, mọi người còn chưa quen với việc diệt đoàn hay sao?
Trong một căn phòng nào đó, thành buff diệt đoàn Cá con bỗng nhiên hắt hơi một cái rõ mạnh, xoa mũi hỏi: “Có ai đang mắng tôi à? Sao tôi hắt xì hơi liên tục thế này.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Năm năm trước tôi chỉ đánh Liên Hoa Cư Sĩ này đúng một lần, hoàn toàn không nhớ rõ nó có những kỹ năng gì.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Tôi cũng không nhớ rõ, xác suất xuất hiện của boss này quá thấp, trước giờ tôi chưa đánh lần nào, chỉ nhớ nó có tỉ lệ rơi ra một món trang sức đeo bên hông là ‘Hồng liên ngọc trụy’, ngọc trụy hình bông sen đỏ sẽ sáng lên nhìn rất đẹp, ở server cũ bán toàn giá trên trời.”
Trước đây Giang Thiếu Khuynh là người làm ăn, vì thế nhớ rất rõ mấy món bán được giá tốt.
Liên Hoa Cư Sĩ không những sẽ random rơi ra mấy phần thưởng như vật liệu, trang bị, đá Ngũ Hành, mà còn có xác suất rơi ra trang sức đeo hông “Hồng liên ngọc trụy”. Loại trang sức này không có bất cứ thuộc tính cộng thêm nào nhưng lại được cái hình thức đẹp. Ngọc trụy hoa sen lấp lánh ánh đỏ vô cùng xinh đẹp, là món trang sức mà đảng ngoại trang vô cùng yêu thích, giá bán cao là chuyện rất bình thường. Mấy đại gia giàu có rất hay vung tiền như rác chỉ vì mấy món vật phẩm hiếm này.
Lưu Xuyên lên Baidu tìm hướng dẫn, nhanh chóng tìm ra đấu pháp đánh Liên Hoa Cư Sĩ. Hắn kéo luôn Tần Dạ vào group QQ rồi gửi link hướng dẫn thẳng vào trong nhóm cho mọi người cùng xem.
Mọi người click vào đường dẫn thì phát hiện topic hướng dẫn này được đăng trên diễn đàn chính thức của nhà phát hành Võ Lâm, mà topic này đã được đăng lên từ sáu năm trước.
Sáu năm trước vừa open beta, lúc ấy còn chưa có giải đấu chuyên nghiệp, hướng dẫn này có thể xem như đồ cổ rồi!
Hướng dẫn viết vô cùng chi tiết, màu sắc cỡ chữ sắp xếp gọn ghẽ xinh đẹp, lại còn có hình minh họa tương ứng cho từng phần, thậm chí còn dùng phần mềm vẽ bản đồ để đánh dấu vị trí đứng của từng người. Maintank là tam giác màu đen, buff thì là hình vuông màu đỏ, các chức nghiệp khác dùng hình tròn màu xanh lam làm ký hiệu, vừa nhìn vào bản đồ mô phỏng là có thể hiểu ngay.
– viết hướng dẫn rõ ràng và chuyên nghiệp thế này, rất giống với phong cách của người nào đó.
Lưu Xuyên ngẩng đầu nhìn thì thấy ID đăng bài quả nhiên tên là Lam Lam Lam Lam, avatar là một mảnh trời xanh thẳm.
Lam Lam Lam Lam…
Bốn chữ Lam, gọi tắt là Tứ Lam.
ID quen thuộc này khiến Lưu Xuyên không nhịn mà nhớ tới một người bạn cũ cách đây rất lâu, có điều hiện tại cũng không phải lúc nhớ về chuyện cũ, đánh boss quan trọng hơn.
Lưu Xuyên nhanh chóng đọc qua hướng dẫn một lần, nói: “Nếu là hướng dẫn Tứ Lam đăng thì chắc chắn không sai đâu, mọi người cứ chiếu theo mà đánh.”
Cá con tò mò mở miệng hỏi: “Tứ Lam là ai thế? Anh ta viết hướng dẫn xịn lắm à?”
Tần Dạ thì đương nhiên biết người này, nhất thời trở nên trầm mặc.
Giang Thiếu Khuynh đã từng làm tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng nghe qua lời đồn về người này, chấn kinh trong lòng, hỏi: “Là đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sai, chính là cậu ta. Không nhiều người trong giới chuyên nghiệp thích đi nghiên cứu phụ bản, Lam đội là một trong số những người ham mê nghiên cứu phụ bản nhất. Nhìn hướng dẫn mà cậu ta viết là biết, cách đánh cậu ta nghiên cứu ra về cơ bản đều là hướng dẫn mẫu mực như của nhà phát hành, chúng ta cứ chiếu theo mà đánh là được.”
Cá con lại càng thêm tò mò: “Giới chuyên nghiệp? Lam đội?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Tò mò hại chết con mèo! Cậu đừng hỏi vội, tạm thời chưa giải thích rõ ràng cho cậu được, sau này từ từ nói. Chúng ta đánh boss trước đi.”
Cá con đành gãi đầu, tạm thời rút lại lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của mình.
------------------
*Hai câu thơ trích trong bài thơ Gặp Lý Quy Nhiên tại Giang Nam của Đỗ Phủ. Nguyên văn là,
Kỳ vương trạch lý tầm thường kiến, (岐王宅裏尋常見)
Thôi cửu đường tiền kỷ độ văn. (崔九堂前幾度聞)
Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh, (正是江南好風景)
Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân. (落花時節又逢君)
Dịch nghĩa:
Chính khi phong cảnh đẹp nhất ở Giang Nam,
Giữa mùa hoa rụng, lại được gặp anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận