Hướng dẫn Tứ Lam viết rất chi tiết, dù là gà mờ không hiểu về game lắm thì đọc hướng dẫn này cũng hiểu được ngay.
Sau khi nhìn một lần, Lưu Xuyên liền nhấn mạnh một vài điểm quan trọng với mọi người: “Theo hướng dẫn thì boss này chống chịu không cao, có cừu hận cố định nên Thiếu Lâm có thể giữ chặt nó. Thiết lập của Liên Hoa Cư Sĩ là lưu phái Tiêu Dao Vũ phiến, lưu phái Vũ phiến là loại phụ trợ trận pháp, sẽ có rất nhiều trận pháp debuff sinh ra dưới chân chúng ta.”
“Ở giai đoạn đầu tiên khi còn hơn 70% máu, nó sẽ tung trận pháp ngẫu nhiên xuống chân chúng ta. Ngoại trừ Thiếu Lâm, những người khác thấy có trận dưới chân thì lập tức khinh công bay đi, nếu không sau hai giây là bạo trận chết ngay lập tức. Nếu hai thành viên đứng chung một chỗ thì sẽ trực tiếp bị giết, vì vậy trong quá trình đánh boss phải liên tục tránh né trận pháp dưới chân, đồng thời không được đứng cạnh đồng đội.”
“Khi máu xuống còn 70% thì bước vào giai đoạn hai, ở giai đoạn này nó sẽ mở Tiêu Dao truyền tống trận, sẽ dịch chuyển ngẫu nhiên trên mặt hồ, chúng ta phải đuổi theo đánh nó.”
Vừa đuổi đánh còn phải vừa tránh né trận pháp dưới chân, boss này quả thực tiêu hao quá nhiều tinh lực và sự kiên nhẫn của mọi người.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Khi máu còn 30% thì bước vào giai đoạn thứ ba, boss sẽ tung trận pháp Tiêu Dao Liên hoàn trận bao vây chúng ta trong nháy mắt. Theo hướng dẫn phân tích thì nếu bị Liên hoàn trận nổ thì sẽ diệt đoàn. Ở giai đoạn thứ ba chúng ta buộc phải đi chung với nhau, mọi người cùng đi vòng qua Liên hoàn trận, đừng để bị giết quá nhanh.”
Sau khi Lưu Xuyên nói xong những điểm cần lưu ý, mọi người lại tập trung đọc hướng dẫn thêm lần nữa, ghi tạc vào lòng từng vị trí đứng và cách đánh cho mỗi giai đoạn.
Lưu Xuyên nói: “Boss này tôi không thể chỉ huy được, trận pháp dưới chân sáu người tôi không thể nói miệng kịp thời, sau khi trận pháp hình thành thì có hai giây tránh né, sau hai giây sẽ bạo trận giết người. Trong hai giây này phải xem năng lực phản ứng của mọi người.”
Trước đây mỗi lần đi phụ bản Lưu Xuyên đều chỉ huy, vì Lưu Xuyên có năng lực phân tích phụ bản và chỉ huy xuất sắc, dù là gà mờ như Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cũng có thể đánh ra mấy lần kỷ lục phụ bản cùng hắn. Mọi người đều biết rõ Lưu Xuyên là người rất đáng tin cậy trong đội, nếu không có hắn chỉ huy thì mấy người bọn họ đừng nói là đánh kỷ lục phụ bản, ngay cả phụ bản anh hùng cũng chẳng thể vượt qua.
Nhưng hôm nay Lưu Xuyên cũng bất lực không thể cầm tay chỉ đạo bọn họ nên làm thế nào.
Tất cả đều phải dựa vào chính mình!
– có thể làm được không?
Ngoại trừ hai tuyển thủ chuyên nghiệp là Tần Dạ và Giang Thiếu Khuynh còn có tự tin, ba con gà còn lại đều không nhịn được mà chột dạ.
Lưu Xuyên cười nói: “Mọi người làm được. Sợ cái gì chứ, chết thì đứng lên đánh tiếp, bản đồ này có mỗi sáu người chúng ta, đêm nay cứ quần con boss này thôi!”
Có lẽ vì đội trưởng bơm tinh thần nên cả đám cũng trở nên nhiệt huyết hơn hẳn!
Đúng thế, sợ gì chứ!
Đây là trong game chứ chẳng phải đấu trường, boss vẫn mãi ở đó, đánh không lại diệt đoàn thì bò lên đánh tiếp!
Gần bản đồ Liên hoa hồ chẳng có người nào, không phải lo người ta cướp boss, chúng ta cứ từ từ tiêu hao với nó, không tin không bào chết nó được!
Mọi người điều chỉnh lại kỹ năng và trang bị của mình cho tốt, nhất thời có chút nóng lòng muốn thử.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Chuẩn bị hết chưa? Đánh thử một lần trước, áp lực của Cá con sẽ rất lớn, vừa phải trốn trận vừa phải bơm máu, còn phải giải các loại debuff nữa. Nếu không rảnh làm hết thì cứ giải cho đại sư trước, những người khác có thể chờ, maintank mà ngã là diệt đoàn ngay.”
Cá con lập tức gật đầu, giọng thiếu niên trong trẻo cũng vang lên bên tai cả đội: “Biết rồi đội trưởng! Thánh buff sẽ chăm sóc mọi người thật tốt!”
Mọi người: “…”
Thôi cậu đừng có làm thánh buff nữa, cậu nói thế thể nào cũng diệt đoàn!
Năm thành viên đứng vây quanh boss ở năm hướng khác nhau, Lý Tưởng mang theo dự cảm không lành tiến lên mở boss.
Liên Hoa Cư Sĩ lại bắt đầu ngâm thơ.
Môn phái Tiêu Dao trong game có thiết lập thuộc tính giống với “Thư hương dòng dõi”, đệ tử môn phái đều cầm quạt giấy, eo đeo sáo ngọc, tạo hình nhã nhặn. Bên trong Tiêu Dao Các có rất nhiều sách, môn chủ Tiêu Dao Tử đọc rộng biết nhiều, am hiểu thiên hạ, đệ tử dưới trướng cũng tinh thông đầy đủ cầm kỳ thi họa.
Lưu phái Tiêu Dao Vũ phiến và Võ Đang Thái cực đều thuộc dạng khống chế toàn bản đồ, phạm vi trận pháp phụ trợ rất rộng, hơn nữa mỗi một trận pháp đều có màu sắc khác nhau, tung xuống đất nhìn rất đẹp.
Liên Hoa Cư Sĩ đọc thơ bằng giọng ôn hòa: “Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa…”
Vừa dứt lời, hai trận Phong hoa tuyết nguyệt đồng thời xuất hiện dưới chân Trạch Văn và đạo trưởng, Ngô Trạch Văn lập tức khinh công ngược sang trái thoát khỏi phạm vi trận pháp, đạo trưởng thì trực tiếp dùng Tam thanh trận giải luôn trận Phong hoa tuyết nguyệt dưới chân. Võ Đang Thái cực và Tiêu Dao Vũ phiến có thể giải trừ hiệu quả một số trận pháp của nhau, tuy Lưu Xuyên không nhắc nhưng hắn tin Giang Thiếu Khuynh làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì phải có chút năng lực lĩnh hội này. Quả nhiên Thanh Phong Đạo Trưởng dứt khoát giải trận, không cần khinh công né tránh, còn tiện tay tung Lưỡng nghi trận xuống chân boss, hạ thấp sức phòng ngự khiến cho sát thương đầu ra của mọi người tăng lên không ít.
Liên Hoa Cư Sĩ tiếp tục ngâm thơ: “Chiều xuân sông nước biếc như chàm…”
Boss vẫn đứng đó ngâm thơ, mỗi khi ngâm một câu thì trận pháp dưới chân mọi người lại không ngừng hiện ra và nổ tung, boss ngâm thơ ngày một dài thì tốc độ xuất hiện của trận pháp lại ngày càng nhanh, mọi người bay tới bay lui đến mức luống cuống tay chân!
Rốt cuộc khi Liên Hoa Cư Sĩ ngâm xong một bài [Ức Giang Nam], trận pháp liên tục thả ra thì Cá con không trốn kịp liền chết!
Buff vừa chết, đại sư không có ai hồi máu cho liền bắt đầu rong huyết, nhưng Lý Tưởng vẫn rất dũng cảm chống chịu thêm được 20 giây trong đau khổ, cuối cùng mới ngã xuống… Dưới tình huống không có buff mà câu thêm được 20 giây như vậy đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Đại sư chết thì đương nhiên sẽ diệt đoàn, mọi người cùng nhau trở về điểm hồi sinh.
Cá con nhịn không được nói: “Xin lỗi mọi người tôi buff không nổi! Tôi lại làm tạ rồi! Xin lỗi!”
Vì bị đội qua đường đá đi quá nhiều, Cá con đã quen việc cứ diệt đoàn là chủ động nhận lỗi.
Thực ra vấn đề không phải chỉ ở cậu không buff kịp, ngay đến Lưu Xuyên cũng cảm giác xả sát thương không thấm vào đâu, boss mất máu quá chậm.
Lưu Xuyên nói: “Cá con, không phải lỗi của mình cậu. Boss lần này chênh cấp quá nhiều, hơn chúng ta tận năm level, đánh 15 phút mà nó vẫn còn 90% máu, tốc độ phóng trận thì càng ngày càng nhanh, cứ thế này xem ra không đánh nổi.”
Ngô Trạch Văn đột nhiên mở miệng nói: “Trong hướng dẫn của Tứ Lam thì đội sáu người bọn họ đều đã lên level 42, hướng dẫn của anh ấy không phù hợp để chúng ta sử dụng.”
Trạch Văn nói không sai, nhìn từ số liệu là có thể nhận ra rõ ràng.
Năm đó Tứ Lam dẫn đội đi đánh boss không bị áp chế về mặt cấp độ, mọi người đều level 42, trong khoảng 15 phút là có thể đánh cho boss còn 70% máu tiến vào giai đoạn thứ hai. Nhưng đám Lưu Xuyên đánh 15 phút mà máu vẫn còn những 90%, sát thương đầu ra kém quá nhiều.
Nghe Trạch Văn nhắc nhở, Lưu Xuyên cũng nhận ra bản thân quá chủ quan – hắn rất tin vào trình độ viết hướng dẫn của Tứ Lam nhưng lại xem nhẹ điều quan trọng nhất là chênh lệch cấp độ! Người chơi level 42 đánh boss dùng hướng dẫn này chắc chắn không có bất cứ vấn đề nào, nhưng bọn họ chỉ mới level 38, tốc độ đánh boss quá chậm, từ đó dẫn đến việc boss phóng trận pháp ngày càng nhiều và nhanh hơn, toàn bộ mặt hồ toàn trận pháp của boss, mọi người thậm chí không có nơi mà đứng cho yên ổn.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Hầy, xem ra chúng ta phải tự nghiên cứu cách đánh thôi!”
Mệt tâm thật sự!
Sao hắn đánh boss phải khó khăn thế này, không dùng được hướng dẫn người khác viết, còn phải tự mình phân tích lại từ đầu!
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Chi bằng tôi tới giúp Cá con giải trận, đảm bảo buff sẽ không chết, đại sư sẽ không ngã, có thể đánh từ từ xem sao.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy thì áp lực của đạo trưởng sẽ hơi lớn, bản thân còn phải chú ý né tránh trận pháp dưới chân mình nữa.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Được, thử xem sao đi.”
Tam thanh trận của Võ Đang và Phong hoa tuyết nguyệt trận của Tiêu Dao có thể triệt tiêu lẫn nhau… Là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên Giang Thiếu Khuynh biết rõ kiến thức các loại trận pháp khắc chế nhau. Boss này chỉ level 42, vừa rồi quan sát thì Giang Thiếu Khuynh nhận ra nó chỉ có thể tung ra tối đa bốn loại trận pháp Tiêu Dao, vừa vặn Võ Đang có thể giải, nếu level cao hơn thì Giang Thiếu Khuynh vẫn chưa học được loại trận pháp hóa giải, nhưng rõ ràng là boss này không có!
Đáng tiếc trận pháp của Võ Đang có hạn chế về thời gian hồi chiêu, mà boss phóng trận lại rất nhanh, Giang Thiếu Khuynh chỉ có thể giải trận cho một người. Cậu ưu tiên bảo vệ cho buff Cá con cũng vì suy tính cho cả đội, đồng thời suy nghĩ này cũng được đội trưởng Lưu Xuyên tán đồng.
Điều chỉnh cách đánh xong bắt đầu lại một lần nữa, có đạo trưởng hỗ trợ, lúc này Cá con rất nhàn rỗi, trực tiếp đứng tại chỗ bơm máu là được. Cá con từng chơi rất nhiều game nên nền tảng về buff vẫn ổn, hơn nữa mấy ngày nay bị đạo trưởng và Lưu Xuyên tẩy não, cậu đã dần hình thành phản xạ buff có điều kiện.
Thiếu Lâm của Lý Tưởng cũng không cần di chuyển, Thiếu Lâm da dày thịt béo, dù bị bạo trận cũng không lo chết, có buff ở đây lại thêm giảm thương bản thân có sẵn, một buff một tank đều vô cùng thoải mái!
Còn dmg thì phiền phức hơn, buộc phải tránh né trận pháp dưới chân.
Đặc biệt là Giang Thiếu Khuynh, vừa trốn trận rơi xuống chỗ của mình còn phải quan tâm đến vị trí dưới chân Cá con, khi tốc độ phóng trận của boss tăng lên thì cậu có chút không thể cáng đáng được hết. Cũng may Giang Thiếu Khuynh rất cẩn thận, mỗi lần giải trận đều tung ra thỏa đáng, không lãng phí chiêu nào, vì vậy vẫn cố chống đỡ được.
Lưu Xuyên và Tần Dạ thì khỏi cần phải nói, trốn tránh trận pháp trong hai giây không phải vấn đề, năng lực phản ứng của Ngô Trạch Văn cũng rất nhanh, ban đầu còn hơi luống cuống nhưng một khi đã quen với nhịp điệu này thì cậu đã có thể tính được quy luật phóng trận của boss, nhờ đó tránh né rất đúng lúc.
Đáng tiếc là chênh lệch đẳng cấp quá lớn, mọi người cứ bào máu một cách chậm rì rì suốt nửa giờ mới đánh cho boss còn 70% máu, tiến vào giai đoạn thứ hai.
Sau đó bỗng nhiên nghe thấy phịch một tiếng, toàn bộ sáu người đều chết ngay tức khắc!
Cả đám rất sửng sốt, gì vậy, boss nổi điên à? Tại sao đang ổn lại đoàn diệt hết sạch thế?
Ngô Trạch Văn nhìn kỹ bảng thống kê sát thương, nói: “Trong hướng dẫn không viết những yếu tố có thể khiến boss cuồng bạo, bọn họ đều lên level 42 nên nếu dựa theo hướng dẫn đánh boss thì boss sẽ không cuồng bạo. Nhưng vì cấp độ của chúng ta thua, sát thương đầu ra theo không kịp nên boss mới cuồng bạo như vậy.”
Không phải Tứ Lam viết hướng dẫn sai, mà là đám Lưu Xuyên chán sống!
Rảnh rỗi không có việc gì vác acc level 38 đi đánh boss cấp 42 làm gì! Ai mà thèm đi viết hướng dẫn đánh boss vượt năm cấp cho mà xem? Viết ra thể nào cũng ăn chửi!
Hướng dẫn mà Tứ Lam viết là hướng dẫn rất bình thường, cũng hết cách, đội của Lưu Xuyên gan to quá rồi, boss không thích bọn họ, sang giai đoạn hai cuồng bạo giết người trong nháy mắt.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Boss cuồng bạo là vì sát thương của chúng ta không theo kịp, là do ở giai đoạn đầu đánh quá lâu sao?”
Mỗi boss cuồng bạo đều có nguyên nhân ẩn, có thể liên quan tới lượng sát thương gây ra hoặc thời gian đánh boss, trước mắt còn chưa thể biết cụ thể là do đâu.
Sau khi diệt đoàn, mọi người lại về điểm hồi sinh, vừa đi vừa thảo luận.
Lưu Xuyên nói: “Thử lại một lần xem sao, hiểu rõ lý do nó cuồng bạo, lần này mọi người đánh hết toàn lực xem, tăng tốc lên!”
Hiển nhiên mọi người rất hăng hái với Liên Hoa Cư Sĩ này!
Không tin không giết được boss!
Sau khi diệt đoàn hai lần, ai nấy đều hứng trí bừng bừng. Vì vừa rồi từng phối hợp, thành viên đội cố định lại hiểu rõ lẫn nhau nên quá trình đánh rất suôn sẻ, từ từ đánh cho boss còn 70% máu, lần này chỉ tốn 25 phút… Nhưng khi chuyển sang giai đoạn hai, mọi người lại bị giết một cách quái đản!
Lý Tưởng nói: “Tôi có tập trung nhìn thời gian, lần này chúng ta phối hợp tốt hơn, nhanh hơn năm phút so với khi nãy, chẳng nhẽ thật sự vấn đề ở thời gian sao?”
Tần Dạ mù phụ bản, cũng không hứng thú với boss, anh đi cùng mấy người này đơn giản chỉ vì cảm thấy bọn họ thú vị mà thôi.
Boss cuồng bạo là gì… Nghe phiền toái quá thể, Tần Dạ không nhịn được hơi nhíu mày, mở loa ngoài máy tính nghe mọi người thảo luận rồi quay đầu đi pha tách cà phê.
Ngô Trạch Văn mở bảng thống kê sát thương ra tính toán rất tập trung, Lưu Xuyên ngồi cùng phòng với cậu, quay đầu lại liền thấy, không kiềm được mà ghé lại gần màn hình của cậu, hạ giọng hỏi: “Cậu lại đang tính gì thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi thống kê sát thương đầu ra trên boss, so sánh với hướng dẫn của Tứ Lam để xem nguyên nhân cuồng bạo ở đâu.”
Cậu vẽ ra một đống biểu đồ bốn cạnh, tính xác suất thống kê gì gì đó, Lưu Xuyên thân là sinh viên khoa văn, thật sự… chẳng hiểu cái quần gì nhưng vẫn thấy rất là đỉnh!
Ở trong game, rõ ràng loa của Ngũ Độc đang sáng nhưng lại nghe được giọng đội trưởng, có điều là giọng nói cố tình đè thấp…
Cá con không nhịn được mà hỏi: “Đội trưởng, mấy người ở với nhau à?”
Lưu Xuyên ngồi lại ghế của mình, đeo tai nghe nói: “Ừ, chúng tôi ngồi cùng phòng ở hàng net, cậu ấy đang ngồi bên cạnh tôi.”
Cá con gật đầu: “Ồ ồ! Ra là như thế!”
Ngô Trạch Văn tính ra một đống thứ, cuối cùng đi tới kết luận: “Không phải vấn đề về thời gian, tôi thử so sánh thời gian và damage của đội Tứ Lam đánh boss, tuy chúng ta chậm hơn bọn họ nhưng dựa theo thiết lập phần thưởng linh hoạt dựa trên cấp độ của game thì người cấp thấp khiêu chiến boss cấp độ cao sẽ được hệ thống phán định thời gian cho phép dài hơn. Chúng ta vẫn đánh trong phạm vi thời gian cho phép, không đủ lâu để dẫn đến việc boss cuồng bạo. Tôi có quan sát kỹ hơn một chút, nếu đoán không lầm thì hẳn là vấn đề nằm ở mana.”
Mọi người quay ra nhìn thanh mana của mình, quả nhiên mana của cả sáu người đều dưới 20%.
Ngô Trạch Văn gửi một tấm ảnh chụp màn hình qua: “Khi tiến vào giai đoạn hai, bọn họ đều còn trên 80% mana, tôi nghĩ có lẽ boss này mang thuộc tính ẩn, phán định mana của người chơi xung quanh.”
Lưu Xuyên: “…”
Vua phân tích nói không sai, nếu không phải vấn đề ở thời gian, máu của mọi người cũng được Cá con bơm đầy, vậy thì bị giết chết rất có thể liên quan đến mana của cả đội.
Trong game có rất nhiều boss mang kỹ năng ẩn được kích hoạt nhờ vào trị số mana của người chơi.
Hơn nữa đúng là môn phái Tiêu Dao này có rất nhiều trận pháp nhắm vào mana!
Dựa theo thiết lập của nhà phát hành, con boss này là phái Tiêu Dao, phán định ẩn chắc chắn cũng liên quan tới môn phái Tiêu Dao này… Lưu Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin, nhịn không được nói: “Cậu nói đúng, có lẽ thật sự liên quan tới mana, chúng ta mang nhiều thuốc hồi mana một chút rồi đánh lần nữa xem sao, để tôi về mua mấy lốc.”
Lý Tưởng vội nói: “Đừng về đừng về, tôi mang nè!”
Thân là một đại sư bị nuôi thả trong thời gian dài, Lý Tưởng luyện được thói quen lúc nào cũng phải mang theo thuốc, trong túi của cậu không có gì đáng giá, được cái có rất nhiều thuốc hồi máu và hồi mana…
Lưu Xuyên gửi icon vỗ tay: “Được đó, đại sư đúng là bộ trưởng bộ hậu cần rồi nha!”
Lý Tưởng sắp xếp lại thuốc hồi mana trong túi, sau đó ném ra mặt đất để mọi người lần lượt lên nhặt, chỉnh đốn một phen rồi tiếp tục đánh.
Lúc này, khi đánh boss đến 71% máu, Lưu Xuyên chủ động nhắc nhở: “Chú ý mana!”
Mọi người nhanh trí đã đặt phím tắt để dùng thuốc hồi mana, lập tức cắn thuốc ngay lập tức kéo lại hơn 50% mana của mình, sau đó hồi hộp chờ boss mất máu.
Máu còn 70%!
Liên Hoa Cư Sĩ ngừng lại một giây, sau đó mỉm cười nói: “Hôm nay các vị tới đây khiến ta không khỏi nhớ về một vị cố nhân ngày trước…”
Tốt rồi! Không diệt đoàn! Rốt cuộc cũng chuyển giai đoạn rồi!
Mọi người đều rất kích động, Lưu Xuyên lại càng không kiềm chế được mà vươn tay xoa nhẹ lên tóc Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh: “Thám tử Ngô ngầu quá! Quả nhiên cậu phân tích đúng rồi!”
Ngô Trạch Văn: “…”
Tôi có phải trẻ con đâu, anh xoa đầu tôi đến nghiện rồi à?
Ngô Trạch Văn quay đầu liếc nhìn Lưu Xuyên thì thấy người này đang mỉm cười, có vẻ tâm tình đang rất tốt…
Thực ra Lưu Xuyên đang vui thật, muốn biểu đạt một chút nhưng bên tay không có cái gì vò nên hắn liền tùy tay xoa đầu Ngô Trạch Văn. Không ngờ lại phát hiện ra tóc Trạch Văn bóng mượt mềm mại, cảm giác sờ vào vô cùng thích.
Con trai thể hiện quan hệ tốt với nhau thì mấy hành động như vỗ vai xoa đầu là rất bình thường, nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm giác trong lòng có gì đó là lạ.
Vừa rồi khi những ngón tay hắn luồn qua từng lọn tóc, tim Ngô Trạch Văn đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp.
Có lẽ là vì từ bé đến lớn cậu có rất ít bạn bè thân thiết như vậy ha? Thế nên mới không quá quen với tiếp xúc thân mật kiểu này?
Ngô Trạch Văn yên lặng quay đầu lại, tạm thời không so đo với hắn, tập trung hết sự chú ý vào việc đánh boss.
-------------------
*Bài thơ Ức Giang Nam (Nhớ Giang Nam) của Bạch Cư Dị:
Giang Nam hảo, (江南好)
Phong cảnh cựu tằng am. (風景舊曾諳)
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, (日出江花紅勝火)
Xuân lai giang thuỷ lục như lam, (春來江水綠如藍)
Năng bất ức Giang Nam. (能不憶江南)
Dịch nghĩa:
Giang Nam đẹp thay
Phong cảnh vốn thân quen.
Mặt trời lấp lánh trên sông hồng hơn lửa
Xuân về nước xanh biêng biếc
Giang Nam có thể quên sao!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận