Sau khi chuyển giai đoạn thì cách đánh boss cũng sẽ thay đổi tương ứng, ở giai đoạn thứ hai, Liên Hoa Cư Sĩ sẽ truyền tống ngẫu nhiên trên bản đồ, người chơi buộc phải đuổi theo đánh.
Truyền tống trận của Tiêu Dao Vũ phiến có thể đưa bản thân và đồng đội trong phạm vi trận pháp truyền tống tập thể tới một vị trí đã xác định nào đó. Trong game cũng có rất nhiều người chơi Tiêu Dao Vũ phiến, dùng truyền tống trận để di dời vị trí của mình và đồng đội cảm giác ngầu vô cùng, nhưng truyền tống trận của Tiêu Dao trong game có thời gian hồi chiêu rất lâu, nên sau khi sử dụng thì một khoảng thời gian dài tiếp theo sẽ không dùng được nữa. Nhưng boss thì khác, boss là một sự tồn tại phi logic, nên truyền tống trận của Liên Hoa Cư Sĩ không có hạn chế về thời gian hồi lại, cứ dùng là lại dùng được tiếp, truyền tống liên tục không ngừng.
Đám người Lưu Xuyên đuổi theo đánh hắn trên mặt hồ, khung cảnh hỗn loạn gà bay chó sủa.
Hành động của boss không biết đâu mà lần, truyền tới truyền lui đủ mọi chỗ, giai đoạn hai không có cừu hận cố định, Lý Tưởng có kéo nó cũng không về, mọi người chỉ đành bất đắc dĩ chạy đuổi theo, chiến tuyến từ mạn Bắc của Liên hoa hồ kéo xuống phía Nam, từ phía Nam lại chạy sang bờ Đông, không cẩn thận còn xuống dưới đáy nước, thật sự phiền muốn chết!
Tối hôm nay, mọi người đều rất nhiệt tình đánh boss, đoàn diệt nhiều lần như thế nhưng không có ai bỏ cuộc.
Vì giai đoạn hai truyền tống khắp nơi khiến cục diện hỗn loạn, không tập trung là bị trận pháp dưới chân nổ chết, mọi người lại đoàn diệt thêm vài lần, hồi sinh thì lại đánh tiếp.
Chỉ là một con boss dã ngoại level 42, đối với những người đã lên cấp cuối 70 thì trang bị và vật liệu boss này rơi ra chẳng đáng là bao, chỉ có mảnh trang sức đeo hông Hồng liên ngọc trụy là có giá trị nhưng cũng chẳng đáng để phải cố đánh như vậy. Đổi thành bang hội hay đội người quen khác, đánh nhiều lần đoàn diệt thế này có lẽ đã sớm rút lui.
Nhưng Lưu Xuyên lại không muốn lui, vì hắn biết đồng đội của mình không muốn rút lui!
Mọi người không hề mất kiên nhẫn, ngược lại còn rất nhiều ý chí chiến đấu, đoàn diệt liên tục mà vẫn vui vẻ, cả đám nằm xong lại bắt đầu phân tích vấn đề, mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình, thảo luận vô cùng hăng hái.
– đây cũng là cái thú của việc khai hoang cùng nhau!
Trừ nhóm cao thủ bang Hoa Hạ mà mình từng dẫn dắt thâu đêm đi khai hoang phụ bản sáu năm trước, đã rất lâu rồi Lưu Xuyên không còn được trải nghiệm sự vui vẻ thế này!
Từng bước một chậm rãi nghiên cứu và phân tích, tìm ra kỹ năng ẩn của boss, tính chuẩn kỹ năng, liên tục đoàn diệt nhưng vẫn dần áp chế được máu của boss, cuối cùng chiến thắng…
Những người đi sau chỉ biết chiếu theo hướng dẫn của tiền bối mà đánh, nhưng không hề biết mỗi một phần hướng dẫn kia đều là nhờ các đội trưởng nghiên cứu sau bao lần đoàn diệt.
Lưu Xuyên chưa bao giờ khiêu chiến vượt cấp Liên Hoa Cư Sĩ này, hướng dẫn của Tứ Lam không phù hợp với bọn họ, hôm nay hắn mang theo những người đồng đội mới, sau sáu năm mới lại được thể nghiệm sự kích thích khi khai hoang.
Đã diệt đoàn lần thứ sáu, trang bị của mọi người đều đã bị bào độ bền sắp về 0, trang bị của ai cũng đỏ rực.
Lưu Xuyên cười nói: “Sao nào, mọi người vẫn muốn đánh tiếp sao?”
Lý Tưởng lập tức trả lời: “Đánh chứ! Đánh đến đây rồi còn không đánh chết được nó thì đêm nay tôi không ngủ nổi!”
Cá con cũng tỏ vẻ tán đồng: “Đánh tiếp đi, nửa đường rồi còn buông tay chẳng lời gì cả, tôi còn chờ nó rơi ra trang bị cấp 40 mà!”
Ngô Trạch Văn nói: “Tiếp tục đi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Tiếp đi.”
Tần Dạ cũng nói: “Tôi sao cũng được, theo mấy người.”
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, vậy đánh tiếp! Về thành sửa trang bị chút đã, mua thêm thuốc, chỉnh đốn tốt chúng ta lại đánh!”
Sáu người dùng quyền hồi thành trở về thành, tìm NPC mua thuốc và sửa trang bị, sau khi thu thập xong thì tập hợp ở cổng thành Giang Lăng, khinh công bay tới khu vực Liên hoa hồ.
Mọi người nghẹn nãy giờ, lần này đánh lại rất thuận lợi!
Ở giai đoạn đầu phối hợp không thành vấn đề, đến giai đoạn hai phạm vi truyền tống của boss rất lớn, mọi người dứt khoát tìm cách phân tán vị trí đứng, boss truyền tống tới gần chỗ của mình thì đi tới đánh, người khác đứng tại chỗ chờ đợi, như vậy thành ra lại có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, không lo việc mọi người chạy hỗn loạn rồi bị boss dứt điểm.
Sau 20 phút, cuối cùng cũng thuận lợi qua được giai đoạn hai, tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Tiêu Dao Liên hoàn trận!
Liên hoàn trận, cũng chính là liên tiếp phóng trận xuống chân người chơi khiến không ai còn đường trốn, một khi bạo trận là lại diệt đoàn.
Lưu Xuyên nhắc nhở mọi người đi cùng nhau, khi Liên hoàn trận dưới chân bắt đầu truy kích, mọi người dùng khinh công trên nước bay đi rất nhanh. Ngô Trạch Văn và Cá con luyện khinh công lâu như vậy rồi, khi bị truy kích cũng đã rất thuần thục việc cần phải làm. Lưu Xuyên nhịn không được mà nói: “Vừa lúc mọi người có thể trải nghiệm một chút cảm giác bị boss Thế giới truy đuổi!”
Ngô Trạch Văn vừa chạy vừa đánh, Cá con cũng vừa chạy vừa buff, từ luyện tập đến thực tiễn, ý nghĩ của hai người phải xoay chuyển rất nhanh!
Sau nhiều ngày luyện tập liên tục ở Nhân Duyên Thụ Nam Cương, bọn họ đã phối hợp ra phản xạ có điều kiện, khi Liên hoàn trận truy kích vẫn có thể khinh công tránh né đâu ra đó…
Nếu lúc này có người đi qua Liên hoa hồ thì sẽ thấy một bức tranh như sau – các loại trận pháp Tiêu Dao nhiều màu sắc hiện ra trên mặt hồ, theo từng âm thanh trận pháp đặt xuống đầy thanh thúy, sáu người nhanh chóng di chuyển nhảy nhót trên mặt hồ. Liên Hoa Cư Sĩ đứng giữa hồ phẩy quạt di chuyển xung quanh, trận pháp trên mặt hồ tỏa sáng đầy màu sắc như trăm hoa đua nở. Mà sáu người di chuyển trong hồ nước đều là cao thủ khinh công hàng đầu!
Cuối cùng, tiếng “ầm” rất lớn vang lên, toàn bộ Liên hoàn trận nổ tung cùng một lúc, khói trắng dày đặc nhất thời bao phủ toàn bộ mặt sông!
Một lát sau, sương mù trên mặt hồ tan hết, sáu người nhìn qua đồng đội bên cạnh…
Tốt quá, mọi người đều còn sống!
Tuy máu hơi thấp nhưng ít nhất không có ai chết cả.
Cá con lập tức tung một khúc Quảng lăng tán, chiêu buff đa mục tiêu duy nhất của Nga Mi Cầm, hồi lại máu cho tất cả mọi người.
Thuận lợi thông qua giai đoạn Liên hoàn trận thứ ba, đồng nghĩa với việc sắp qua được boss!
Liên Hoa Cư Sĩ bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, miệng vẫn ngâm bài thơ [Ức Giang Nam] của Bạch Cư Dị, hắn không phóng trận nữa, cũng không tấn công thêm. Lưu Xuyên dẫn đầu bay tới trước mặt boss, các đồng đội khác cũng lập tức đuổi kịp bước đội trưởng, nhồi toàn bộ kỹ năng còn lại xuống, máu của Liên Hoa Cư Sĩ bắt đầu tụt giảm rất nhanh –
10%… 5%… 3%… 0%!
Qua!!
Dòng thông cáo rất lớn màu vàng lập tức hiện ra trên kênh Thế giới –
“Chúc mừng: Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thất Dạ Tuyết, Thanh Phong Đạo Trưởng, Ngư Nhi Thủy Trung Du đã là đội đầu tiên giết được boss Liên Hoa Cư Sĩ tại Liên hoa hồ, đạt thành tựu thủ sát!”
Người chơi toàn server sững sờ kinh ngạc!
Lại là cái đội người quen này!
Lưu Danh Bách Thế từ sau khi mang đội phá được kỉ lục Thế giới Danh Kiếm Các level 30 thì đột nhiên im ắng hẳn, có một khoảng thời gian không thấy tin tức của bọn họ trên kênh Thế giới nữa. Phụ bản Thập Bát La Hán Trận level 35 mở ra lâu vậy rồi, mọi người còn tưởng hắn sẽ lại dẫn đội phá thêm một lần kỉ lục Thế giới, tạo tiếng vang cho khu Bảy Điện tín, kết quả là chẳng thấy tăm hơi, rất nhiều người đã suýt quên mất bọn họ!
Ngờ đâu, cái thông cáo lóe mù mắt này lại khiến mọi người nhớ lại vị cao thủ phụ bản nọ!
– Liên Hoa Cư Sĩ! Boss bản đồ dã ngoại level 42 vậy mà bị bọn họ vượt cấp giết luôn?!
Tất cả mọi người đều cảm thấy quá khó tin!
Khiêu chiến boss vượt cấp là một việc khá là vô nghĩa, hiện tại ở giai đoạn tân thủ trang bị của mọi người đều rất cùi, khiêu chiến chênh năm cấp độ với boss dã ngoại rất khó khăn, độ khó chẳng khác nào khiêu chiến phụ bản chênh năm cấp, chắc chắn sẽ đoàn diệt chết đi sống lại…
Vậy mà bọn họ lại giết được Liên Hoa Cư Sĩ, trình độ của nhóm người này quả thực khiến người khác phải bội phục!
Kênh Thế giới bắt đầu phủ kín những dòng spam, mà hộp tin nhắn của Lưu Xuyên cũng réo không ngừng: “Cao thủ có thu đồ đệ không?!”
“Cao thủ có bang chưa?”
“Cao thủ cầu ôm đùi !”
Ngay cả hai con gà Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn cũng nhận được tin nhắn: “Cao thủ, có thu đồ đệ không?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nhắn lại: “Không thu đồ đệ, bản thân tôi cũng chỉ mới chơi thôi.”
Lý Tưởng thì đắc ý đáp lại: “Không thu đâu! Sư môn của tôi là sư môn cao quý nhất lịch sử, làm gì có chuyện tùy tiện bái sư!”
Từ khi tên này biết sư phụ của mình là Hải Nạp Bách Xuyên, sư huynh là Lộc Tường thì bắt đầu tự hào không để đâu cho hết. Tuy cậu biết trình độ bản thân vẫn còn gà nhưng nếu nói mình đi ra từ cái sư môn này có lẽ sẽ dọa chết được cả đống người!
Ngay cả chú bé buff gà mờ Cá con cũng nhận được tin nhắn từ đồng môn Nga Mi muốn bái mình làm sư phụ.
Cá con kinh hãi bất ngờ trực tiếp đập đầu xuống bàn phím, dùng mặt cà phím ra một chuỗi ký tự loạn xì ngầu: “%&*#¥%@%…”
Trải qua một ngày, rốt cuộc mọi người cũng hiểu “theo cao thủ có thịt ăn” là cảm giác hạnh phúc cỡ nào!
…
Diệt đoàn nhiều lần như thế, cuối cùng đánh chết được Liên Hoa Cư Sĩ, ai nấy đều vô cùng kích động.
Liên Hoa Cư Sĩ để lại một hòm báu vật phát sáng lấp lánh, Lưu Xuyên nói: “Đại sư mau đi sờ trang bị!”
Lý Tưởng vì có số may, lần nào đánh boss xong cũng được giao nhiệm vụ sờ trang bị, thấy mọi người đều đang đợi, Lý Tưởng cũng không khách khí, bay về phía trước mở kho báu, phần thưởng lớn nhất liền hiện ra trên màn hình –
Đá Ngũ Hành cấp bốn đủ các loại thuộc tính x100, vũ khí sáo trùng Tử Ngọc level 40 của Ngũ Độc Cổ trùng, vũ khí đàn Tiêu Vĩ cấp 40 của Nga Mi Cầm, tràng hạt bằng gỗ đàn cấp 40 cho Thiếu Lâm Phật, ngoài ra còn có vài kiện quần áo và trang sức tím, năm món vật liệu cam vô giá cùng món trang sức mà Liên Hoa Cư Sĩ có thể cho rơi ra – Hồng liên ngọc trụy!
Mọi người nhìn đống phần thưởng mà hoa mắt, nhất thời cảm thấy bao lần đoàn diệt mà được thế này cũng đáng!
Nhất là Lưu Xuyên, nhịn không được cảm thán: “Tay cậu đỏ thật! Vậy mà móc ra được vũ khí của cả Ngũ Độc, Nga Mi Cầm và Thiếu Lâm, cuối tuần đánh boss Thế giới vừa lúc đang thiếu vũ khí, hôm nay Liên Hoa Cư Sĩ xuất hiện đúng là mưa rào ngày hạ đối với chúng ta.”
Mọi người đúng là rất may, hắn vốn đang nghĩ sau khi mọi người lên level 40 thì phải đi phụ bản level 40 để cày vũ khí đánh boss Thế giới cuối tuần, ai dè hôm nay bất ngờ gặp được Liên Hoa Cư Sĩ, Lý Tưởng sờ trang bị tay còn siêu siêu đỏ, vậy mà có được ba thanh vũ khí cấp 40 trong một lần!
Ba người có được vũ khí tất nhiên đều rất vui, đạo trưởng và Lưu Xuyên cũng lấy được nhẫn gia tăng công kích cấp 40, coi như hời lớn rồi.
Mọi người phân chia trang bị dựa theo môn phái, Lý Tưởng đột nhiên phát hiện – không có món nào mà Tần Dạ có thể dùng.
Lý Tưởng tỏ vẻ rất buồn bực, tay đỏ mò ra bao nhiêu trang bị tốt cho mọi người, tại sao boss lại không rơi ra cái gì cho Dạ Dạ?
Lý Tưởng mở miệng nói: “Dạ Dạ, tôi không nhặt được trang bị cho anh dùng, hay là tôi tới khu giao dịch mua đồ cho anh nhé, cả người anh còn chưa full đồ tím cấp 35 nữa!”
Tần Dạ nghe vậy không nhịn được mà khẽ nhếch môi – đại sư này khờ quá, anh là tuyển thủ chuyên nghiệp Dạ Sắc, đội phó của đội tuyển Trường An, có trang bị tốt nào mà anh chưa từng thấy? Sao phải thèm khát mấy món đồ tím rách nát cấp 40?
Nhưng… cảm giác được đồng đội quan tâm cũng rất tốt.
Lý Tưởng không mò được trang bị mà Dạ Sắc có thể dùng liền muốn tới thương hội mua mấy món, tuy suy nghĩ này hơi đơn thuần nhưng lại có thể cảm nhận được sự chân thành của cậu khi đối đãi đồng đội.
Nhìn mọi người chia trang bị, Tần Dạ mới nhận ra bản thân mình đêm nay cũng rảnh quá, đi với đám Lưu Xuyên đoàn diệt chết đi sống lại đánh cái gì mà Liên Hoa Cư Sĩ boss dã ngoại cấp 40, nếu như để giới tuyển thủ chuyên nghiệp biết được chắc chắn sẽ cảm thấy anh điên rồi.
– có điều, anh thấy vui.
Chỉ có lúc này, anh mới quên đi hết bao nhiêu chuyện phiền lòng lúc trước.
Hôm nay đội tuyển Trường An thua rất bẽ bàng, Dương Kiếm buồn bực không chịu nhận phỏng vấn, thân là đội phó anh không tránh được bị người ta chỉ trích một phen, Tần Dạ chỉ cảm thấy tim mình lạnh băng. Thế nhưng hiện tại, anh lại có thể hoàn toàn buông bỏ lớp ngụy trang kia, đánh mấy con boss cấp 40 vớ vẩn với mấy người này, dù có đoàn diệt liên tục thì cũng đoàn diệt vô cùng sảng khoái.
Cá con rất thú vị, lúc nào cũng thèm trang bị chảy nước miếng; Trận pháp mà đạo trưởng ném thì rất đúng lúc, là người bình tĩnh đáng tin; Ngũ Độc giỏi phân tích số liệu, là cao thủ suy luận, tuy hơi kiệm lời nhưng luôn chỉ ra được vấn đề mấu chốt; Đại sư thì hơi dông dài, nhưng là một tên ngốc nhiệt tình thẳng thắn, bản thân chơi Thiếu Lâm cũng hiểu được phải bảo vệ đồng đội như thế nào; Lưu Xuyên làm đội trưởng, mặc dù khi nói chuyện thích kéo cừu hận nhưng Tần Dạ biết, Lưu Xuyên là người rất có trách nhiệm, mọi người vẫn luôn nghe theo quyết định của hắn trong những thời khắc quan trọng.
Đội ngũ này khiến Tần Dạ có cảm giác rất ấm áp, làm anh không nhịn được mà nhớ về Trường An của bốn năm trước.
– đây mới là một đoàn đội tốt.
Đoàn diệt không trách cứ ai, mọi người cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau phân tích, trong khi diệt đoàn liên tục cũng từ từ mò mẫm được phương pháp đánh boss, kiên nhẫn đánh tiêu hao một cách đầy gian nan với Liên Hoa Cư Sĩ hơn bọn họ tới năm cấp độ, đánh đủ hai giờ bất giác cũng thấy mệt mỏi…
Đoàn diệt hết lần này tới lần khác, nhưng cuối cùng khi bọn họ phối hợp thành công giành được boss, ngay đến Tần Dạ cũng có cảm giác kích động đầy nhiệt huyết.
Lý Tưởng thấy Dạ Sắc mãi không phản ứng, liền tiếp tục nói: “Dạ Dạ, anh theo tôi đi thương hội một chuyến, xem anh cần cái gì tôi mua hết cho anh!”
Tần Dạ nói: “Không cần, tôi không cần đâu.”
Lý Tưởng ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng kịp – Dạ Sắc là ai chứ, sẽ quan trọng mấy thứ trang bị cấp thấp trong game này sao?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao cậu lại có chút thất vọng, có lẽ cảm thấy bản thân mình và anh chênh nhau quá nhiều hay chăng?
Lý Tưởng gãi đầu, đang không biết làm sao cho phải thì thấy cửa sổ tin nhắn riêng hiện ra một dòng chữ nhỏ: “Tài khoản này của tôi chỉ để vào game chơi mỗi khi rảnh rỗi thôi, không cần để ý trang bị đâu.”
Lý Tưởng vội vàng đánh chữ trả lời: “Ừa tôi hiểu rồi! Anh còn phải lo chuyện của đội tuyển Trường An, khi thi đấu chắc chắn sẽ bộn bề nhiều việc. Không bằng thế này đi, anh tiếp tục đưa clone này cho tôi để tôi luyện cấp giúp anh, về sau mỗi khi anh chán thì cứ vào game tìm bọn tôi chơi.”
Trong ấn tượng của anh, đại sư còn là người có tấm lòng nhiệt tình vô hạn.
Cái clone Thất Dạ Tuyết này của Tần Dạ, lúc trước khi mới vào game thì tự anh cày lên level 30 trong tối hôm đó, từ đó về sau thì vẫn luôn giao cho Lý Tưởng giúp đỡ. Bình thường Tần Dạ không rảnh chạy vào game luyện cấp, nhưng mỗi khi anh online thì đều phát hiện đẳng cấp của mình vẫn không hề kém đám Lưu Xuyên, chưa bao giờ lạc lõng trong đội, hơn nữa cả người cũng toàn đồ tím, thoạt nhìn không hề giống một cái clone lập ra cho có.
Rõ ràng Lý Tưởng đã bỏ nhiều công sức vào cái nick này của anh.
Không chỉ không hụt cấp độ mà trang bị cũng ngang với đoàn đội. Mọi người ở server mới đều điên cuồng thăng cấp, Lý Tưởng một mình chơi hai nick chắc chắn sẽ vất vả hơn người khác.
Vậy mà cậu vẫn luôn tự gánh nhọc nhằn luyện cấp miễn phí cho anh.
Tần Dạ có chút băn khoăn nói: “Hay là tạm thời cậu bỏ nick này đi, cậu và đám Lưu Xuyên mỗi ngày thăng cấp đều có hoạt động cố định của đội, còn phải phân tâm chơi cái clone này của tôi nữa thì sao đủ thời gian?”
Lý Tưởng vội nói: “Không sao đâu, mỗi ngày tôi mở nick anh đánh mấy lần phụ bản, làm một vòng nhiệm vụ vợ chồng là cấp độ ngang nhau rồi, mất có một tiếng đồng hồ thôi. Buổi tối tám giờ đội cố định mới hoạt động, vẫn đủ thời gian, yên tâm đi!”
Nếu cậu đã nói như thế, Tần Dạ cũng không cự nự nữa, đánh chữ nói: “Vậy cảm ơn cậu.”
Lý Tưởng gửi icon mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
– có thể vì anh mà làm chút chuyện là vinh hạnh đối với tôi!
Được tiếp xúc gần gũi với tuyển thủ chuyên nghiệp mà mình thích nhất, còn dưới tình huống nhầm lẫn tình cờ cưới luôn thần tượng về nhà, Lý Tưởng vui còn chẳng kịp!
Tần Dạ gửi qua cho cậu một dãy số: “10281028, đây là pass bảo mật cấp 2, nếu cậu thấy bất tiện thì đổi luôn số điện thoại nghiệm chứng thành của mình.”
Lý Tưởng nhắn lại: “Được. Số điện thoại của tôi anh cũng lưu lại chút đi, sau này anh muốn online thì nhắn tin cho tôi.”
Hai người lưu số điện thoại của nhau, sau đó đổi số điện thoại nghiệm chứng của nick “Thất Dạ Tuyết” thành số của Lý Tưởng, clone này coi như tạm thời chuyển cho Lý Tưởng.
Lý Tưởng ngừng một chút lại nói: “Không còn sớm nữa, anh mau đi nghỉ đi. Mấy người này đang máu nóng bốc đầu, hôm nay còn cuối tuần, tôi thấy chắc bọn họ chưa off luôn đâu, đợi lát nữa khéo lại đi luyện tập khinh công. Anh đừng thức đêm theo bọn tôi, đi ngủ trước đi, đừng để ảnh hưởng tới trận đấu ngày mai!”
Tần Dạ nhịn không được mà khẽ cười.
Cậu trai này có chút dài dòng nhưng được cái chân thành, nhìn cậu ta lảm nhảm cả đống câu, vậy mà Tần Dạ lại không thấy phản cảm.
Hôm nay đúng là rất mệt, vào game cũng vì anh muốn thả lỏng thần kinh đang căng thẳng mà thôi, ai dè đừng nói là thả lỏng, gặp phải Liên Hoa Cư Sĩ, anh lại cùng đám Lưu Xuyên quần quật hai tiếng đồng hồ, lúc này tinh thần đã vô cùng mỏi mệt, nhìn máy tính thôi cũng thấy rã rời…
Tần Dạ ngáp môt cái, gửi lại cho Lý Tưởng icon vẫy tay chào tạm biệt, sau đó lại nói vào tai nghe: “Mọi người, tôi off trước đây, hơi mệt chút.”
Lưu Xuyên nói: “Đi đi, ngủ một giấc thật ngon.”
Cá con nói: “Sư tỷ đồng môn… Á không không không, sư huynh đồng môn chứ, bái bai nha!”
Đạo trưởng nói: “Tạm biệt.”
Ngô Trạch Văn nói: “Ngủ ngon.”
Lúc này Tần Dạ mới thoát mạng, rửa mặt rồi nằm lên giường.
Trước đến giờ anh vẫn luôn mất ngủ, ngày nào cũng lao tâm khổ tứ quá độ, mà kỳ lạ là tối nay sau khi nằm xuống, chẳng mấy chốc anh đã tiến vào mộng đẹp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận