Quán net rất gần trường học nên chẳng mất bao lâu Lưu Xuyên đã về đến ký túc xá.
Lúc này phòng ký túc chỉ có mình hắn, Lưu Xuyên đi thẳng ra ngoài ban công, nheo mắt ngắm nhìn cảnh đêm xa xa.
Trời đã tối, hàng đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp tựa như một sợi xích vàng kim bao quanh toàn bộ sân trường. Phía trước ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, trên quảng trường cách đó không xa hình như có khoa nào đó đang tổ chức hoạt động, sân khấu cao cao rực rỡ đèn màu, loa đài có đôi lúc phát ra những giai điệu vui nhộn dễ nghe.
Xa nơi này một khoảng thời gian quá dài, vì vậy hắn đã gần như quên hết mọi chỗ trong trường.
Lưu Xuyên nhịn không được mà mỉm cười, hòa mình vào cơn gió đêm vấn vít.
Ngọn đèn vàng ấm áp nơi ban công rót trên sườn mặt góc cạnh rõ ràng, nụ cười luôn treo bên khóe môi mang tới cho người ta cảm giác dễ gần thân thiện.
Đáng tiếc là chỉ có ai quen thân với hắn mới biết, cái tên suốt ngày cười tủm tỉm này ác liệt đến cỡ nào.
Bạn bè cũ ai cũng nói: Cái bộ dạng nhếch môi cười mỉm của Lưu Xuyên thật sự rất gợi đòn!
Tên này bề ngoài đứng đắn chính trực nhưng phong cách thi đấu lại bỉ ổi đáng khinh, thường xuyên sử dụng sáu bảy con rối bao vây đối thủ, bản thân thì trốn ở một góc xa lắc, sau khi tìm mọi cách để cho con rối nổ chết đối thủ thì còn đánh một đống icon tươi cười sung sướng khi người gặp họa… thực sự chịu không nổi!
Thế nên đám kia nhìn hắn làm gì cũng đều cảm thấy rất ngứa đòn, có vô số tuyển thủ chuyên nghiệp muốn giết tên này cả trăm lần xả hận, nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công hành hạ cao thủ đứng đầu Đường Môn này đến chết…
Trước đây, rất nhiều đội trưởng các đội khi đánh với Hoa Hạ đều sẽ chỉ ra đúng một lệnh duy nhất là: Tập trung đánh Lưu Xuyên! Đập chết Lưu Xuyên! Nhanh chóng giết Lưu Xuyên!
Không biết có đến bao nhiêu người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, ngấm ngầm vẽ vòng nguyền rủa hắn sau lưng…
Trong khi đó, Lưu Xuyên lúc này lại đang híp mắt tựa mình hóng gió đêm trên ban công, tâm trạng cực kỳ thoải mái…
Trở về trường đại học, những cậu bạn cùng phòng mới tại 301 cho hắn ấn tượng rất tốt, trưởng phòng Lý Tưởng là một tên ngốc bụng dạ thật thà, mà cả đám trong ký túc ai cũng chơi Võ Lâm thực sự khiến Lưu Xuyên rất bất ngờ.
Thực ra lúc trước khi Lưu Xuyên tiếp xúc với Võ Lâm, cũng là do đám bạn phòng rủ rê chơi cùng.
Lúc ấy, Võ Lâm chỉ mới vừa cho ra mắt bản open beta, liên minh chuyên nghiệp còn chưa thành lập, không có bất cứ đội tuyển chuyên nghiệp nào, tất cả mọi người đều chỉ chơi game thuần túy, các bang hội lớn ngày nào cũng phun nước miếng chửi nhau trên kênh thế giới, Tieba thì ngập ngụa trong mấy topic về tiểu tam tiểu tứ giật bồ, cắm đầu đánh phụ bản, tranh giành boss, khoe ảnh phong cảnh cap được trong game, khoe trang bị, khỏi nói cũng biết náo nhiệt đến thế nào!
Khu Điện tín Một: Server Ức Giang Nam.
Nơi tụ tập của đám gamer gạo cội lão làng nhất. Sau này cùng với vài người bạn đi đánh giải chuyên nghiệp nên không quan tâm đến những sự tình trong game nữa, giờ ngẫm lại vẫn thật hoài niệm…
Lưu Xuyên đang rảnh rỗi nhớ lại chuyện cũ năm xưa thì đúng lúc này, tiếng gõ cửa đều đặn rất có quy luật vang lên.
Cốc cốc cốc….
Cốc cốc cốc…
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa y hệt như máy ghi âm, tần suất và tiết tấu trong ba lần đập cửa y hệt nhau không chệch một ly.
Không lẽ tên ngốc Lý Tưởng quên chìa khóa à?
Lưu Xuyên có chút buồn bực xoay người đi mở cửa.
– nhưng hắn lại không ngờ rằng đứng ngoài cửa là một cậu trai xa lạ.
Cậu trai cao khoảng 1m75, thấp hơn Lưu Xuyên khoảng nửa cái đầu, da của cậu rất trắng, tóc đen như mực, bộ dạng vô cùng thanh tú nhã nhặn, sơ mi trắng phối với quần bò xanh nhạt, ăn mặc vô cùng đơn giản lại sạch sẽ, mang cho người đối diện cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Cậu ta ôm một chồng sách tham khảo dày cộp, đeo một cặp kính gọng đen, đôi mắt sau gọng kính trong veo như được gột qua nước, trên người tỏa ra aura thuộc về dân trí thức, nhìn rất ra dáng phái học thuật.
Lưu Xuyên nhìn vào đôi mắt của đối phương, thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
… Đây là ai?
Lưu Xuyên còn chưa kịp hỏi, cậu trai lại tỏ ra rất sửng sốt, nhẹ nhàng đẩy kính trên sống mũi, nghi hoặc hỏi: “Anh là ai?”
Lưu Xuyên: “…”
Dù cho Lưu Xuyên có bình tĩnh đến thế nào thì cũng thiếu chút nữa ngã sấp mặt chỉ vì câu “Anh là ai” này!
Bạn học ơi! Cậu gõ cửa phòng tôi rồi hỏi tôi là ai ấy hả?
Lưu Xuyên vừa định mở miệng thì cậu trai lại ngẩng đầu nhìn số phòng, sau đó nghiêm túc nói: “Xin lỗi anh, đi thiếu một tầng, tôi ở phòng 401.”
Sau đó, cậu trai lại bình tĩnh ôm chồng sách dày như gạch xoay người rời đi trong ánh mắt sửng sốt của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên: “…”
Một lát sau, tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên trước cửa phòng ký túc xá.
Cốc cốc cốc…
Cốc cốc cốc…
Tiếng đập cửa như máy ghi âm vừa vang lên hai tiếng thì cửa mở, một cậu trai cười nói: “Trạch Văn, cậu lại quên chìa khóa à?”
Cậu trai có tên Trạch Văn bình tĩnh nói: “Ừ, lúc nãy đi thiếu một tầng, gõ nhầm phòng tầng ba…”
Cửa đóng lại, cuộc đối thoại của hai người cũng khuất sau cánh cửa.
Hoá ra là đi nhầm phòng!
Lưu Xuyên đảo mắt qua cầu thang bên cạnh, bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười, xoay người đóng cửa phòng.
***
Đêm xuống, đám Lý Tưởng về nhà rất muộn, ba đứa đều ủ rũ, Lưu Xuyên nhìn là biết đám này cày rank thua thê thảm.
Cá không ăn muối cá ươn, cãi người lớn thì chỉ có thiệt.
Mười trận thua liên tục, hậu quả của việc không chịu sửa đổi đấy!
Ba người kia buồn bực nằm xuống là ngủ. Lưu Xuyên cũng không nhiều lời, thản nhiên nằm xuống giường đeo tai nghe chơi vài bài Rhythm Master.
Vừa login vào Wechat thì thấy có người trong friendlist đăng status mới: “Hôm nay đi đón sinh viên mới, gặp được một sư đệ chơi Rhythm Master siêu đỉnh, đánh tùy tiện thôi cũng combo hơn 1000, nhìn cậu ta chơi mấy ván mà tôi cảm thấy hình như mình chưa biết chơi game này! Mệt mỏi một chútttt!”
Lưu Xuyên nhớ tới cô gái nhiệt tình mình gặp ở nhà ga hôm nay, cô tên Giang Tuyết, hình như là lớp trưởng lớp Lịch sử 1?
– Ớ? Vậy là lớp trưởng lớp mình rồi?
Vì thế Lưu Xuyên reply một chiếc mặt cười: “Lớp trưởng đừng buồn bực mà, mau gửi tôi thời khóa biểu kỳ này cái coi : )”
: ) là icon cộp mác Lưu Xuyên.
Đôi mắt và khóe miệng cong cong, gương mặt mỉm cười nhìn qua thiện lương vô hại biết bao nhiêu…
Nhưng thực tế thì sao? Đám người quen với hắn chỉ muốn tặng tên này hai chữ: Ha ha…
Giang Tuyết nhìn dòng reply này mà suýt hộc máu: “Anh anh anh học lớp tôi à?”
Lưu Xuyên cười: “Đúng rồi, tôi là Lưu Xuyên, trước đây bảo lưu, giờ quay về học tiếp, sau này chúng mình là bạn cùng lớp đó nha : )”
Giang Tuyết bỗng thấy trước mắt mình tối đen.
– cái đệch! Hóa ra tên này chính là tên người giời mà cô Lâm và cô Phương đã nói qua với cô!
Ông thần khoa Lịch sử Lưu Xuyên, năm đó khi còn học ở trường cũng là một nhân vật nổi tiếng, tài ăn nói khéo léo, từng đoạt không ít giải thưởng trong các cuộc thi hùng biện, có tin đồn cha hắn làm việc có liên quan tới lĩnh vực Lịch sử, dù sao từ bé hắn đã đọc sách sử như truyện cổ tích rồi. Bình thường ở ký túc cũng không thấy học hành mấy mà lần nào thi điểm cũng rất cao, thực sự đúng là loại thiên tài sinh ra để khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đến năm thứ ba đột nhiên hắn lại xin bảo lưu, nguyên nhân cụ thể vẫn không ai biết được.
Tuy Giang Tuyết là sinh viên khoa Lịch sử nhưng vì học cách ba năm nên trước đó cô chưa từng gặp Lưu Xuyên, chỉ nghe qua vài lời đồn đại, cô cũng rất bất ngờ khi giáo viên nói với mình rằng nhân vật truyền kỳ này quay về trường học tiếp, chẳng ngờ hôm nay lại gặp ngay ở nhà ga…
Giang Tuyết day day huyệt Thái Dương, mở khung chat riêng trong Wechat, gửi thời khóa biểu qua cho hắn: “Kỳ này không có nhiều môn, anh nhớ khi lên lớp phải mang theo thẻ sinh viên, tôi phải thu thẻ sinh viên của cả lớp để đi đăng ký đóng dấu ở phòng giáo vụ.”
Lưu Xuyên trả lời: “Biết rồi, cảm ơn lớp trưởng. Ngủ ngon.” Kèm theo một icon vẫy tay tạm biệt.
Giang Tuyết đột nhiên nhớ tới một việc: “Phải rồi, cuối tuần này trường có tổ chức cuộc thi Rhythm Master đó, anh chơi giỏi như thế có muốn tham gia không?”
Lưu Xuyên không trả lời.
Giang Tuyết nói tiếp: “Trận đấu này là do hội học sinh và Hiệp hội eSport của trường hợp tác tổ chức, có cả nhà tài trợ đàng hoàng, phần thưởng cho giải nhất là một chiếc iPad loại mới, tôi nghĩ anh có thể thử đi thi xem, trình độ như anh chắc chắn có thể giành giải nhất đó!”
Lưu Xuyên vẫn không đáp lại.
Giang Tuyết nghi hoặc hỏi: “Anh ngủ rồi à?”
Tin đã được gửi đi, vẫn tiếp tục chìm nghỉm như trước.
Giang Tuyết: “…”
Đừng bảo anh ta ngủ nhanh vậy chứ?!
***
Giang Tuyết không đoán sai, sáng sớm hôm sau, khi đang rửa mặt thì điện thoại đột nhiên vang lên báo tin nhắn từ Wechat, Lưu Xuyên nhắn lại rằng: “Xin lỗi, tối hôm qua mệt quá ngủ quên.”
Giang Tuyết: “…”
Bất đắc dĩ đành đánh răng cho xong, Giang Tuyết mới nhắn lại: “Anh có định tham gia không?”
Lưu Xuyên hỏi: “Giải nhất là một chiếc iPad thiệt hả?”
Giang Tuyết nói: “Đúng vậy, giờ mua ngoài cũng phải ba ngàn lận đó. Lần này có nhà tài trợ nên phần thưởng mới là iPad.”
Lưu Xuyên gửi icon mặt cười: “Cũng không tệ, đáng thử một lần đó. Đợi tôi luyện tập đã, nếu thắng tôi sẽ mời lớp trưởng một bữa ha.”
Giang Tuyết trả lời: “Ừa, vậy tôi gửi cách liên hệ với bên phụ trách cho anh, anh nhắn tin đăng ký với cô ấy là được.”
Ngày mùng 1 tháng Chín, đại học C chính thức khai giảng, tân sinh viên mặc quân trang màu xanh lá phủ kín sân trường, khẩu hiệu huấn luyện quân sự vang lên không dứt bên tai.
Khi Lưu Xuyên đang đi dạo quanh sân trường cho tiêu cơm trưa thì quả nhiên thấy Giang Tuyết đang đi dán poster quảng bá cho cuộc thi Rhythm Master mà cô đã nói. Hội học sinh và hiệp hội eSport của trường đồng tổ chức, giải nhất là một chiếc máy tính bảng iPad, giải nhì và giải ba đều là smart phone. Cuộc thi cấp trường mà có giải quy mô lớn như vậy quả thực đúng là hiếm có, xem ra nhà tài trợ cũng khá hào phóng.
Lưu Xuyên nhìn tấm poster một lát, trong lòng có chút nghi hoặc – hiệp hội eSport? Bây giờ trường đại học cũng có cả Hiệp hội eSport nữa sao?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: “Trạch Văn, cậu định đăng ký thi cái này thật à?”
Lưu Xuyên quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy cậu trai đi nhầm phòng tối hôm qua đang đứng trước tấm poster, chăm chú xem cách báo danh cho cuộc thi. Cậu vốn có bộ dạng thanh tú nhã nhặn, làn da rất trắng lại đeo kính gọng đen, thần sắc chăm chú khi nhìn tấm poster khiến người ta có cảm giác như thể một nhà khoa học đang nghiên cứu công thức toán học cao siêu nào đó!
Một lúc sau, cậu trai đẩy đẩy kính mắt, đưa ra kết luận được nghiên cứu nãy giờ: “Phần thưởng được đấy.”
Lưu Xuyên: “…”
Bạn cùng phòng Hà Húc Dương đứng cạnh phấn khích nói: “Công nhận! Giải nhất là iPad đó, mấy hôm trước chẳng phải cậu định mua iPad còn gì? Chẳng bằng tham gia game này đi, không chừng có giải là tiết kiệm được mấy ngàn rồi!”
Cậu trai đăm chiêu ngẫm nghĩ, sau đó mới gật đầu nói: “Ừ, vậy tôi đăng ký thử xem.”
Sau đó cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn đăng ký ngay tại chỗ.
Lưu Xuyên thầm cười nhạt: Bạn nhỏ ơi, cậu có biết iPad này đã chắc cú thuộc về tôi rồi không? Cậu nghĩ giải nhất dễ lấy vậy hả? Có tôi ra tay, cậu chỉ có thất vọng về vườn thôi.
Lưu Xuyên đi tới trước mặt hai người, nhếch miệng mỉm cười nhìn về phía cậu trai nhã nhặn kia, mở lời chào hỏi: “Trùng hợp ghê, cậu cũng tham gia cuộc thi này à?”
Cậu trai quay sang nghi hoặc liếc nhìn Lưu Xuyên: “Anh là ai?”
Lưu Xuyên “…”
Lưu Xuyên tiếp tục bị ba chữ “Anh là ai” vô tình giết chết ngay tại chỗ…
-------------------------
[Kịch ngắn – Mù mặt daily]
Trạch Văn: Cô là ai? Chúng ta quen nhau à?
Nữ sinh: Che mặt khóc lóc, tim rơi đầy đất.
Trạch Văn: Cậu là ai? Chúng ta quen nhau à?
Hà Húc Dương: Tôi là bạn giường bên cạnh của cậu… T_T
Trạch Văn: Cậu là ai? Chúng ta quen nhau à?
Lý Tưởng: Khụ khụ, tôi là người uống nhầm bình nước của cậu hôm trước đó! Làm quen một chút nha, tôi tên Lý Tưởng!
Trạch Văn: Anh là ai? Chúng ta quen nhau à?
Lưu Xuyên: [mỉm cười, kéo người nào đó vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống]
Trạch Văn: …
Nụ hôn kết thúc.
Lưu Xuyên [cười tủm tỉm]: Thế này sẽ không bị bệnh mù mặt xóa trí nhớ nữa rồi đúng không?
Ngô Trạch Văn đấm một phát giữa mặt Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên: … Ngỏm.
Trong nhà có vợ bị bệnh mù mặt, ngày nào Lưu Xuyên cũng phải dùng sinh mạng để khiến Ngô Trạch Văn nhớ kỹ hắn! Ha ha!
Mỗi lần viết về Xuyên thần kiêu ngạo bị phản dam trước mặt Trạch Văn, sao tôi lại thấy vui đến thế này!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận