Tần Dạ rời mạng, năm người thuộc đội cố định bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch ngày hôm nay.
Đánh phụ bản anh hùng La Hán Trận năm lần lấy được đồ tím, rồi đi đánh Liên Hoa Cư Sĩ có thêm các loại đá và vật liệu, tất cả đều được sắp xếp lại một lần, chuyển vào kho hàng bang hội mà nick Thất Dạ Tuyết mở. Nhìn kho hàng chất đầy đá, vật liệu và trang bị, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng!
Nhất là Cá con, chú bé buff đáng thương ban đầu lượm đồng nát, toàn thân trang bị chắp vá hiện tại cũng đã biến đổi chóng mặt, đồ tím nguyên cây!
Dù thao tác của cậu có phải thánh buff hay không, nhìn trang bị lúc này cũng đã ra dáng thánh buff lắm rồi!
Toàn thân full đồ tím level 35, ngay cả vũ khí tím level 40 cũng có, chờ đến khi cậu lên cấp 40 thì có thể sử dụng cây đàn tím này, cậu chính là Nga Mi đầu tiên có được đàn tím cấp 40 toàn server – từ nô lệ biến hóa thành chủ nhân, cảm giác thích vô cùng!
Ngoại trừ trang bị và vật liệu, Liên Hoa Cư Sĩ còn tặng thêm rất nhiều kinh nghiệm.
Khiêu chiến boss vượt cấp, hệ thống lại thiết lập phần thưởng linh hoạt, đồ được tặng sẽ nhiều gấp bội, đương nhiên kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Bọn họ vốn đang ở level 38.5, đánh boss xong cả đội lên thẳng 39.5, thăng hẳn một cấp, hiện tại đã dẫn đầu trên bảng xếp hạng level!
Trên bảng xếp hạng cấp độ đều là cao thủ các bang hội lớn, đột nhiên lòi ra một cái hội người qua đường ất ơ không có bang hội, ai nấy đều rất sửng sốt.
Nhưng khi thấy người dẫn đầu là Lưu Danh Bách Thế… đám hội trưởng lập tức bình tĩnh lại. Người này vừa dẫn đội đi đánh Liên Hoa Cư Sĩ, đẳng cấp đột nhiên vọt lên là chuyện rất bình thường.
Mọi người kiểm kê thu hoạch hôm nay, Ngô Trạch Văn quay đầu hỏi Lưu Xuyên: “Phải rồi, Tần Dạ là tuyển thủ chuyên nghiệp, đi đánh boss với chúng ta có vấn đề gì không?”
Vì trước đó sau khi phá kỷ lục Thế giới phụ bản Danh Kiếm Các, Lưu Xuyên không hề tỏ ra vui vẻ, có lẽ liên quan đến việc vi phạm quy định của tuyển thủ chuyên nghiệp, vì thế Ngô Trạch Văn mới hỏi câu này.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, chỉ cần không liên quan đến bảng xếp hạng thì không có vấn đề gì, đánh kỷ lục là cạnh tranh xếp hạng với người chơi phổ thông nên mới coi như trái luật. Còn boss dã ngoại thì ai đánh cũng được, Liên Hoa Cư Sĩ xuất hiện ngẫu nhiên, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ai có năng lực thì đánh thôi.”
Lúc này Ngô Trạch Văn mới yên lòng, hỏi vào chat đội: “Vậy còn Hồng Liên Ngọc Trụy này thì tính sao?”
Phần thưởng vật liệu và đá boss rơi ra đều được phân loại đặt vào kho hàng, chỉ có mỗi món Hồng Liên Ngọc Trụy này là vẫn ở trong tay Lý Tưởng, chưa bỏ vào kho.
Lý Tưởng nhìn ngọc trụy trong túi, hưng phấn nói: “Ngọc trụy này là đồ cam, là trang sức quý hiếm, hơn nữa trên mặt ngọc còn có tên của boss nè!”
Lý Tưởng gửi hình ngọc trụy vào kênh chat đội cho mọi người xem, mở ra thì thấy quả nhiên thuộc tính của ngọc trụy này có chút đặc biệt –
Hồng Liên Ngọc Trụy
Loại hình: Trang sức đeo hông
Phẩm chất: Tuyệt phẩm cấp Bảy
Hạn chế môn phái: Không
Hạn chế đẳng cấp: Không
Giang Nam cảnh đẹp đúng thời, mùa hoa rụng lại gặp người nơi đây – Liên Hoa Cư Sĩ.
Cuối cùng là hàng chữ có tên của boss, thể hiện lai lịch của món tuyệt phẩm này.
Có thể thấy được ngọc trụy này bắt buộc phải đánh chết Liên Hoa Cư Sĩ mới có xác suất nhặt được, hơn nữa thời gian xuất hiện của Liên Hoa Cư Sĩ không cố định, đôi khi cả tháng mới xuất hiện một lần, vô cùng ngẫu nhiên. Phía nhà phát hành có giải thích là “Vật phẩm hiếm đương nhiên sẽ dành cho người có duyên”, loại thiết lập random gạt người này cũng khiến việc săn tìm ngọc trụy trở nên vô cùng gian nan. Người có được tất nhiên sẽ cảm thấy rất thành tựu. Chưa kể ngọc trụy này rất đẹp, đeo trên người sẽ có hiệu ứng ánh sáng nhu hòa, chỉ cần treo lên cửa hàng chắc chắn sẽ bị cả đám người bu vào tranh cướp.
Đây có thể coi như món đồ sưu tầm hi hữu, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Mọi người ai có hứng thú muốn đeo ngọc trụy này không?”
Cả đám cùng nhau đánh mới có được món này, tuy Lưu Xuyên là đội trưởng nhưng tự quyết định một mình cũng không phải chuyện hay ho, vì vậy mới hỏi trước các thành viên xem có ai muốn hay không.
Mọi người đều đồng thanh nói: “Không cần.”
Ngô Trạch Văn không có hứng thú với loại đồ không thêm thuộc tính, Lý Tưởng là đại hòa thượng đeo ngọc trụy nhìn vô cùng kỳ quái, đạo trưởng thì hiển nhiên nhìn vào giá trị thương nghiệp của nó hơn. Còn về phần Cá con, nhóc này còn đang hạnh phúc với đống đồ tím hôm nay có được trong túi rồi.
Mọi người đều không hứng thú với món đồ chơi này, vì vậy Lưu Xuyên quyết đoán nói: “Nếu không ai cần thì bán nó đi. Có điều bán kiểu gì cũng gay go đấy.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Treo ở cửa hàng đi, tôi đi tra giá một chút xem.”
Ngọc trụy này đổi thành Nhân Dân Tệ thì có khi cũng lên tới mấy trăm, Giang Thiếu Khuynh rất hiểu giá cả thị trường, tra được giao dịch ngọc trụy ghi lại ở server cũ, giá bán cuối cùng là 500 Nhân Dân Tệ, ở server cũ là 150,000 kim tệ, mà ở server mới thì kim tệ quy đổi đắt hơn, ước chừng rơi vào khoảng 100,000.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Chắc chắn không ai bỏ ra 100,000 để mua, hay là tôi để 80,000 xem sao?”
Ngô Trạch Văn đề nghị: “Hay là thử đấu giá?”
Lưu Xuyên nhịn không được ghé lại, thấp giọng nói vào bên tai cậu: “Thám tử Ngô đọc hơi nhiều tiểu thuyết rồi, trong game này không có đấu giá đâu.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể tự tổ chức.”
Lưu Xuyên không biết nói sao: “Tổ chức đấu giá một cái Hồng Liên Ngọc Trụy, có chút quái ấy?”
Ngô Trạch Văn nói: “Thì thuận tiện bán đồ tím luôn, có thể kiếm được bộn tiền.”
Lưu Xuyên khẽ cười, nhìn cậu nói: “Được rồi, cậu nói cách thức cụ thể cho tôi đi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Chúng ta có thể đặt Hồng Liên Ngọc Trụy ở vị trí dễ chú ý nhất trong cửa hàng, không cần niêm yết giá, chỉ dùng để trưng. Sau đó viết thông cáo trong cửa hàng là đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy, giá khởi điểm, mức đấu giá, thời hạn cuối cùng, để cho những người có hứng thú nhắn tin cái giá mình muốn trả để mua. Đợi đến khi hết thời gian thì ai trả giá cao nhất sẽ có được đồ, chúng ta bán ngọc trụy cho người ra giá cao nhất.” Ngô Trạch Văn dừng một chút lại bổ sung, “Ngọc trụy có thể treo mấy ngày, cứ thế thì người thích ngọc thật sự sẽ nghe phong thanh mà mò tới, còn những người không có hứng thú cũng sẽ vẫn chạy đến hóng hớt, như thế có thể thuận tiện tăng mối làm ăn cho cửa hàng Thanh Phong, tiện cả đôi đường.”
Lưu Xuyên: “…”
Phục rồi!
Cái tên tổng quản tài vụ kiêm đại sư phân tích này, nghĩ ra một cách không thể hay hơn!
Đúng là trong game không có hệ thống đấu giá, nhưng cách đấu giá mà Trạch Văn nói lại rất dễ làm. Mỗi cửa hàng đều có bảng thông cáo và bảng nhắn tin, viết rõ hạng mục đấu giá trên bảng thông cáo, khách hàng có hứng thú sẽ ra giá vào bảng tin nhắn, sau này cũng có thể nhìn được người ra giá trước đó ở bảng tin nhắn này – đây chẳng phải là một hình thức đấu giá đơn giản hay sao?
Mà hơn nữa dù cả đám bọn họ không online thì người muốn mua ngọc trụy vẫn có thể ra giá, cạnh tranh công bằng!
Lưu Xuyên không nhịn được nói: “Đúng là cách hay! Cứ làm thế đi, tôi thấy cách này rất ổn.”
Vừa rồi khi hai người thảo luận, đạo trưởng và Cá con cũng nghe thấy bọn họ nói, đạo trưởng rất tán đồng với cách mà Trạch Văn nghĩ ra, Cá con nghe thấy đấu giá lại càng thêm hưng phấn, mọi người cứ thế khoái trá ra quyết định.
Giá ngọc trụy là do đạo trưởng quyết, trước mắt để giá khởi điểm là 60,000. Biên độ tăng giá là 1000 mỗi lần, mười giờ tối thứ Sáu tuần sau hết hạn.
…
Đêm đó sau khi quay về ký túc xá, Lưu Xuyên lại mở máy tính download video của hai trận đấu hôm nay.
Video của trận đấu nào cũng phải tải về lưu lại, đây là thói quen hình thành trong mấy năm làm đội trưởng của Lưu Xuyên, hắn có ổ cứng di động với dung lượng rất lớn chỉ chuyên trữ video. Từ mùa giải đầu tiên đến mùa giải thứ Mười, mười folder, vài ngàn video, chứng kiến tròn sáu năm lịch sử của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, cũng chứng kiến vô số hưng suy vinh nhục của bao đội tuyển tại liên minh.
Lượng dữ liệu trong tay Lưu Xuyên chính là tập hợp ghi hình đầy đủ nhất.
Hai trận đấu hôm nay được Lưu Xuyên đặt tên lần lượt là Mùa giải thứ Mười vòng bảng lượt đi Trường An vs Tuyết Lang [Bản đồ Băng nguyên liệt cốc, Liên hoa hồ], Mùa giải thứ Mười vòng bảng lượt đi Quốc Sắc vs Phong Hỏa [Bản đồ Lôi đài Giang Lăng, Tử trúc lâm].
Mở một folder mùa giải khác ra, những video cũng được hắn đặt tên dựa theo tên đội và cách chọn bản đồ, nhìn qua là hiểu ngay.
Mỗi trận đấu đều giúp hắn nhận ra vài điều, sau này khi cần nghiên cứu phong cách hay lối đánh của một đội tuyển nào đó thì cũng có thể tìm video thi đấu trước đó của đội tuyển ấy để xem. Sưu tầm những video này tuy tốn không ít thời gian, nhưng khi sắp xếp ra thì chúng sẽ trở thành tư liệu học tập quý giá nhất!
Vì download video rất mất thời gian, khi Lưu Xuyên đi ngủ đã ba rưỡi sáng, hôm sau tỉnh giấc thì đồng hồ đã điểm 12 giờ trưa.
Trong điện thoại có một tin nhắn: “Dậy chưa?”
Là Ngô Trạch Văn nhắn tới lúc 11 rưỡi.
Lưu Xuyên đột nhiên nhớ ra hắn hẹn Ngô Trạch Văn lên phòng ký túc xá 401 ăn cơm, ai dè ngủ quên, chắc đồ ăn của Trạch Văn chưa nguội đâu ha?
Chạy vào WC rửa mặt đánh răng ào ào, lúc này Lưu Xuyên mới gọi điện qua: “Alo, Trạch Văn, ngại quá tôi vừa tỉnh…”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, lên lầu ăn cơm đi, tôi nấu xong rồi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Ừa tới liền!”
Cúp máy, Lưu Xuyên cầm điện thoại ví tiền leo lên tầng bốn gõ cửa.
Ngô Trạch Văn ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, Lưu Xuyên không nhịn được hít thêm mấy lần, đi vào trong nói: “Có một mình cậu thôi à?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, bạn cùng phòng của tôi một người có nhà ở địa phương nên cuối tuần sẽ về; Một người thì đang chuẩn bị ra nước ngoài nên thuê phòng ở bên ngoài rồi; Còn một người đi hẹn hò với bạn gái.”
Lưu Xuyên ừ một tiếng, nhìn quanh đánh giá một phen thì thấy phòng 401 của mấy người Trạch Văn rất sạch sẽ.
Trong đó có một cái giường cực kỳ sạch đẹp, ga giường kẻ caro màu xanh nhạt, chăn cũng gấp gọn gàng như viên gạch, trên giường còn có một giá sách mini bằng gỗ tự chế với một đống sách dày cộp…
Lưu Xuyên cười đi tới trước chiếc giường kia: “Đây là giường của cậu ha?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên chỉ vào đống sách tham khảo dày cộp, nói: “Cậu đừng nằm đọc sách ở trên giường, vốn đã cận rồi đọc như thế không tốt cho mắt đâu.”
Ngô Trạch Văn đẩy kính nói: “Bình thường tôi không nằm đọc, sáng nay dậy mới sắp xếp lại thôi. Để sách trên bàn bừa quá, muốn dọn lấy chỗ còn để máy tính.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn qua bàn của cậu, quả nhiên đã được dọn dẹp sạch đẹp, coi như Ngô Trạch Văn chu đáo, vì muốn mua máy tính nên dọn dẹp bàn học, không như phần lớn người sau khi mua về mới đi dọn đồ.
Lưu Xuyên thấy cậu cúi đầu tập trung quấy gì đó trong nồi, nhịn không được tiến về phía trước, tò mò hỏi: “Cậu đang nấu gì thế? Thơm thật…”
Ngô Trạch Văn mở nồi ra nói: “Mấy món đồ ăn hôm qua mang về tôi cho hết vào nồi nấu lên.”
Lưu Xuyên: “…”
Như thế mà cũng ăn được hả!
Lưu Xuyên ngẩn người nhìn đống thập cẩm trong nồi, tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ tài bếp núc của Ngô Trạch Văn.
Thịt và rau dưa nấu chung với nhau trong một cái nồi lớn, cảm giác kiểu gì cũng thấy giống nấu cám lợn…
Lưu Xuyên dở khóc dở cười nói: “Cậu nấu vậy ăn được sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Trong phòng ngủ chỉ có nồi cơm điện, không có chảo xào rau nên tôi chỉ có thể hầm kiểu này thôi.”
Dứt lời cậu liền lấy một cái bát lớn múc đầy món hầm, bên trong có thịt viên, rau dưa, còn có mì, ngửi mùi thì thấy cũng rất thơm.
Lưu Xuyên kéo ghế ngồi xuống, Ngô Trạch Văn cầm bát đưa cho hắn, hỏi: “Anh chưa ăn món hầm kiểu này bao giờ à?”
Lưu Xuyên nói: “Chưa ăn bao giờ.”
Mẹ của Lưu Xuyên là người mù bếp núc, bình thường ở nhà toàn là cha xuống bếp. Giáo sư Lưu nấu ăn món nào món nấy đều chuẩn chỉnh vô cùng, dầu nên sôi bao nhiêu là đủ, đồ ăn phải thái như thế nào cho ngon, cha hắn rất chú trọng vào ẩm thực khiến từ nhỏ đến lớn món nào Lưu Xuyên ăn cũng rất tinh tế.
Loại lẩu thập cẩm nguyên nồi này, đúng là hắn chưa ăn bao giờ.
Ngô Trạch Văn thấy hắn tỏ vẻ nghi ngờ, liền đưa đũa cho hắn: “Nếm thử đi.”
Lưu Xuyên cầm lấy đũa gắp một miếng, sau đó liền: “…”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi: “Thế nào?”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Ngon… Ăn rất ngon luôn! Cậu làm kiểu gì vậy?”
Ngô Trạch Văn nói: “Hầm dễ lắm, cứ bỏ đồ ăn vào nồi theo thứ tự thôi, cho chút gia vị là được rồi.”
Lưu Xuyên ngu bếp núc tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu nổi, một cái nồi hổ lốn như vậy mà cũng ngon được? Rốt cuộc cậu đã bỏ thêm gia vị gì?
Lưu Xuyên vừa nghi hoặc vừa ăn, ngủ quá lâu khiến hắn rất đói, chẳng mấy chốc đã ăn sạch nguyên một bát to.
Ngô Trạch Văn nhìn hắn, một lúc sau mới nghi ngờ hỏi: “Anh không cần ăn món chính à?” Rồi cậu chỉ chỉ vào chiếc nồi cơm điện.
Lưu Xuyên vô tội nói: “Tôi tưởng đây là món chính rồi.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Anh nghĩ tôi đang cho heo ăn hay sao, dùng một nồi hầm hổ lốn làm món chính chắc, đây là món đưa cơm thôi, cơm mới là món chính chứ…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thì ăn lại từ đầu, cho xin bát nữa đi.”
Dứt lời hắn liền bưng bát không đã vét sạch tới trước mặt Ngô Trạch Văn, cười tủm tỉm chờ Ngô Trạch Văn cho ăn.
Ngô Trạch Văn nhịn không được mà khẽ cười.
Lưu Xuyên này đúng là không cần mặt mũi nữa, nhìn hắn ăn món hầm tầm thường ngon lành như thế, chứng tỏ hắn rất thích đồ ăn mình làm. Đối với Ngô Trạch Văn mà nói thì việc nấu ăn là chuyện không thể dễ dàng hơn, trước đây khi còn ở nhà, mẹ đi làm bận bịu thì cậu toàn lăn xuống bếp tự túc, vì thế cậu biết làm rất nhiều món ăn. Hôm nay vì ở ký túc xá điều kiện hạn chế, không thể xào rau, chỉ đành nấu một nồi hầm như vậy, nhưng không ngờ Lưu Xuyên vậy mà lại thích.
Có lẽ người này ngủ nướng đến giờ nên đói ngu rồi, không cần món chính đã giải quyết xong một bát đồ ăn.
Đối diện với ánh mắt mang đầy ý cười của hắn, chẳng rõ vì sao tâm tình của Ngô Trạch Văn cũng tốt hơn, cậu nhận bát từ tay Lưu Xuyên, múc đầy cho hắn, còn cố ý chọn mấy viên thịt cho vào.
Lưu Xuyên nhận bát xong liền vùi đầu ăn lấy ăn để.
Ăn ngon thật! Tại sao một nồi hổ lốn của Ngô Trạch Văn lại ngon như thế chứ?
------------------------
Lời tác giả:
[Kịch ngắn]
Một buổi tối nào đó, mọi người khoái chí chiến thắng trận đấu, Trạch Văn làm một bàn toàn đồ ngon đãi đội trưởng.
Lưu Xuyên không khách sáo ăn thật no, sau đó liền bế Trạch Văn vào phòng ngủ ép buộc cả một đêm, lý do là: “Em cho tôi ăn no chắc chắn là vì muốn tôi tăng thể lực đúng không?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Mặt dày đến độ này rồi, Lưu Xuyên thực sự đã được buff đến vô địch ←_←
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận