Chưa bao giờ được ăn món hầm kiểu này, mà Ngô Trạch Văn làm đồ ăn quá ngon, lần đầu trong đời Lưu Xuyên ăn hết tận ba bát, Ngô Trạch Văn cũng ăn với hắn không ít, vậy mà hai người cũng xử lý sạch cả nồi…
Thấy cậu tay chân lanh lẹ dọn bát đũa, Lưu Xuyên đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mà hỏi: “Cậu học nấu cơm từ bao giờ?”
Ngô Trạch Văn vừa rửa bát vừa trả lời: “Lớp ba tiểu học.”
Lưu Xuyên có chút cảm khái trong lòng, hồi hắn học lớp ba tiểu học, đừng nói là xuống bếp, cả ngày hắn chỉ nghịch ngợm chống đối cha mình. Cha ép hắn học thư pháp, hắn liền cố tình làm hỏng bút lông, mấy chuyện ngu xuẩn thế này từng xảy ra không hề ít… Cùng cái tầm tuổi này, Ngô Trạch Văn đã biết xuống bếp nấu cơm.
Đứa con sinh ra trong gia đình đơn thân, từ bé đã biết điều hiểu chuyện hơn so với người khác.
Lưu Xuyên nhìn sườn mặt tập trung của cậu, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Cậu nấu ngon như thế, nếu ai gả cho cậu thì có phúc thật.”
Ngô Trạch Văn giật mình, tai hơi đỏ lên: “Tôi không có bạn gái.”
Lưu Xuyên lại gần hỏi: “Tôi nghe đồn trước đây có nữ sinh tán cậu rồi bị cậu dọa cho chạy biến hả?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Cái lịch sử đen tối dọa con gái nhà người ta chạy mất của cậu bị bạn học cười nhạo lâu lắm rồi, nổi tiếng khắp khoa Vật lý. Thực ra cậu cũng không cố ý, cậu thật sự không nhận ra cô gái kia, kiểu tóc và quần áo của mấy cô gái thay đổi hàng ngày, cậu nhận ra được mới là lạ…
Thấy tai Ngô Trạch Văn đỏ lựng, Lưu Xuyên không nhịn được khẽ mỉm cười.
Bình thường khi phân tích vấn đề, Ngô Trạch Văn rất bình tĩnh, ung dung trấn định như thám tử nổi danh, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm thì lại luống cuống tay chân, hiển nhiên đây là một cậu trai ngây thơ chưa có nổi mấy mảnh tình vắt vai. Cô gái duy nhất muốn theo đuổi cậu cũng bị cậu dọa cho chạy biến, bạn học Ngô Trạch Văn đáng thương liền trở thành học bá đơn thân nổi tiếng khắp khoa Vật lý.
Đúng là tính cách của cậu không dễ được con gái yêu thích. Đi tới phòng tự học với cậu, lực chú ý của cậu dồn hết 100% vào trang sách, đọc say mê không thèm nhìn người ta. Đến ngày lễ ngày Tết, bạn trai nhà người ta thì mời đi ăn, mời đi xem phim, cậu ấy mời bạn đi thư viện… Gái nào chịu cho nổi đây?
Trừ phi cùng là học bá giống cậu. Hai học bá cùng nhau thảo luận mấy vấn đề mang tính học thuật, sau này có đẻ con cũng là dân phái học thuật, loại thần đồng nhí thi Toán Olympic thường xuyên giành quán quân, Ngô Trạch Văn bản chibi nhất định sẽ rất dễ thương ha…
Lưu Xuyên càng nghĩ càng thấy thú vị, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn Ngô Trạch Văn thu dọn đồ đạc, khóe miệng không nhịn được mà nở rộ.
Ngô Trạch Văn dọn xong bát đũa, lau sạch tay, quay đầu thấy Lưu Xuyên đang cười, nghi hoặc nói: “Sao thế?”
Đời nào Lưu Xuyên chịu thừa nhận hắn đang tưởng tượng Ngô Trạch Văn mini, con trai thiên tài này nọ…
Lưu Xuyên vội rút lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Không cười gì cả.”
Ngô Trạch Văn nói: “Hiện tại chúng ta đi trung tâm máy tính luôn hay là nghỉ ngơi một lát rồi chiều mới đi?”
Lưu Xuyên nói: “Giờ đi luôn, nhiều thời gian tranh thủ đi thêm vài cửa hàng.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Được, vậy đi thôi.”
…
Hiện tại đang là giữa trưa, hôm nay là ngày nắng, tháng Chín phương Nam nóng bức vô cùng, ánh mặt trời treo cao trên đỉnh đầu gần như muốn chiếu cho mặt đất cũng nứt ra, gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng khiến người phiền muộn.
Hai người đi ra ngoài đều không mang ô, đành phải đội nắng đi thẳng ra cổng trường.
Ngô Trạch Văn da trắng, bị chiếu như vậy khiến từng giọt mồ hôi liên tục nương theo gò má chảy xuống tựa như sắp tan chảy. Lưu Xuyên nhìn cậu một chút, lấy gói giấy ăn từ trong túi ra đưa cho cậu, cười nói: “Mồ hôi của cậu nhiều đến mức rửa mặt được rồi.”
Ngô Trạch Văn lấy một tờ giấy ra lau mặt, trong nháy mắt khăn giấy đã sũng mồ hôi, có thể thấy được cậu nóng tới mức nào.
Hai người đứng đợi ngoài cổng trường rất lâu, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi. Lưu Xuyên chặn xe để Ngô Trạch Văn tiến vào, trong xe cũng vô cùng oi bức, y hệt như nồi hơi. Lưu Xuyên liếc nhìn Ngô Trạch Văn, quay đầu nói với tài xế: “Bác ơi có thể mở điều hòa không? Trời nóng quá?”
Bác tài vội nói: “Được! Hai cậu đi đâu?”
Lưu Xuyên nói: “Tới trung tâm máy tính, cảm ơn.”
Xe bật điều hòa, hơi lạnh tỏa ra, lúc này Ngô Trạch Văn mới thấy dễ chịu hơn một chút, cậu nới lỏng cổ áo sơ mi, vừa lấy giấy ăn vừa lau mồ hôi.
Lưu Xuyên thấy tóc cậu cũng đẫm mồ hôi, nhịn không được hỏi: “Có phải cậu bị sốt không, nhiều mồ hôi như thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, từ bé tôi đã vậy rồi.”
Lưu Xuyên vươn tay đặt lên trán cậu, sau đó lại sờ trán chính mình, lúc này mới yên lòng, cười nói: “Đúng là nhiều mồ hôi thật.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Này là bẩm sinh, có vài người nhiều mồ hôi, Ngô Trạch Văn cũng chẳng biết phải làm sao, đành rút thêm một tờ giấy ra lau mặt.
Lưu Xuyên quay đầu nhìn sườn mặt của cậu, nhìn kỹ ở khoảng cách gần mới thấy Ngô Trạch Văn thực ra rất đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen sáng, tính cách lại nhã nhặn, bản thân thông minh mà còn tốt tính…
Khuyết điểm duy nhất là không bao giờ cười, trên mặt chẳng bao giờ có biểu cảm gì, khiến người ta có ảo giác rất khó để tiếp cận cậu.
Nếu cậu cười nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi ha?
Lưu Xuyên đăm chiêu nhìn cậu, Ngô Trạch Văn đột nhiên quay đầu, nhìn ánh mắt chăm chú của Lưu Xuyên mà giật mình: “Sao thế?”
Lưu Xuyên khẽ cười, cầm điện thoại mở note ra đưa cho Ngô Trạch Văn xem: “Đây là danh sách mấy món lắp máy bàn mà tôi viết ra, cậu xem trước một chút rồi quyết định xem kết hợp thế nào.”
Ngô Trạch Văn nhận máy nhìn qua một lần, hỏi: “Anh thấy cái gì tốt?”
Phối trí của Lưu Xuyên viết đều dựa theo dự chi 5000 của Ngô Trạch Văn, có phương án thì mainboard tốt, card đồ họa hơi kém, có phương án lại chú trọng card đồ họa trong khi bộ xử lý lại khá bình thường. Nếu muốn mua hết những linh kiện tốt để có phương án tối ưu thì hơi khó, hơn nữa trò chơi cũng không bắt buộc phải cố đạt tới cách bố trí này.
Lưu Xuyên thấy cậu nghiêm túc hỏi, liền chỉ vào phương án thứ hai: “Cậu nhìn cái này đi, bộ xử lý cũng không phải tốt nhất nhưng bản thân dùng thôi cũng đủ, card đồ họa và mainboard đều là của mấy hãng nổi tiếng dùng ổn, cộng lại rơi vào khoảng 5000, giá cũng dễ chịu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Vậy chọn cái này.”
Lưu Xuyên hỏi: “Không suy nghĩ kỹ hơn chút à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không cần, tôi không hiểu mấy cái này, anh bảo không thành vấn đề là được.”
Lưu Xuyên cười nói: “Yên tâm, tôi mà đã ra tay thì gạo xay ra cám.”
Ngô Trạch Văn rất quyết đoán, với những thứ bản thân không hiểu, cậu lựa chọn tin tưởng Lưu Xuyên vô điều kiện. Đương nhiên Lưu Xuyên sẽ không khiến cậu thất vọng, danh sách lắp đặt này Lưu Xuyên cũng phải đi hỏi mấy người bạn có kinh nghiệm độ PC mới ra được.
Hai người ăn khớp ý kiến, không do dự nữa mà trực tiếp lựa chọn phương án thứ hai.
Sau khi tới trung tâm máy tính, Lưu Xuyên đưa Ngô Trạch Văn đi dạo vài cửa hàng để nắm được giá của các tiệm, cuối cùng mới lựa chọn một cửa hàng có mặt tiền khá lớn, đi vào chọn vỏ CPU màu đen rồi nhờ nhân viên phụ trách lắp máy đưa hai người đi mua linh kiện.
Vì Lưu Xuyên hiểu rất rõ giá thị trường nên Ngô Trạch Văn đi mua linh kiện chỉ cần trả tiền, tất cả mấy việc như chọn lựa, test, mặc cả đều giao hết cho Lưu Xuyên. Hai người bận bịu hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua đủ hết các bộ phận.
Lưu Xuyên ngồi bên cạnh đích thân giám sát nhân viên cửa hàng lắp đặt máy tính, còn không quên nói rất kỹ về những vấn đề ngoài lề như tản nhiệt, quạt gió v.v.
Cậu hoàn toàn không hiểu về máy tính tự lắp ráp thế này, lúc đó nhờ Lưu Xuyên chính là vì Lưu Xuyên thạo hơn mình, không ngờ Lưu Xuyên lại tận tâm tận lực đối với chuyện này như thế. Hôm nay hắn đích thân đi cùng chưa nói, mỗi món linh kiện đều tự mình kiểm tra đề phòng Ngô Trạch Văn bị lừa, mặc cả cũng rất tích cực, giúp Ngô Trạch Văn tiết kiệm được mấy trăm.
– một người bạn trượng nghĩa như thế còn mong gì hơn đây?
Nhìn Lưu Xuyên ngồi đó tập trung giám sát lắp đặt, Ngô Trạch Văn nhịn không được hỏi: “Anh có khát không?”
Lưu Xuyên nghe thấy liền ngẩng đầu nói: “Gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đi mua cho anh cái gì đó uống nhé, anh muốn uống gì?”
Lưu Xuyên cười nói: “Muốn báo đáp tôi à? Một chai coca là được, cảm ơn.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, xoay người đi mua.
Đúng là cậu muốn cảm ơn Lưu Xuyên một chút, hôm nay Lưu Xuyên bận bịu với cậu cả buổi chiều, việc gì cũng tự tay làm, Ngô Trạch Văn muốn mua gì đó cho hắn uống, tối mời hắn bữa cơm. Tuy hai người là bạn bè, nhưng Lưu Xuyên trượng nghĩa như vậy, Ngô Trạch Văn hẳn là cũng không thể không đáp lại được chứ?
Sau khi đi một vòng trên tầng ba của trung tâm máy tính, không tìm được chỗ nào bán nước, Ngô Trạch Văn nhìn bảng hướng dẫn các tầng mới biết tầng bảy là khu bán đồ ăn, cậu liền đi thang máy lên tầng bảy.
Quả nhiên ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, Ngô Trạch Văn đi một vòng tìm cửa hàng bán đồ uống, mua hai chai coca cộng thêm hai ly nước trái cây lớn, sau đó mới đi xuống lầu.
Ở góc rẽ tầng ba, cậu bỗng thấy một cửa hàng dán poster Võ Lâm rất lớn ngoài cửa. Sau cánh cửa thủy tinh cũng thấy bày rất nhiều mô hình nhân vật lớn nhỏ.
Ngô Trạch Văn không khỏi dừng bước nhìn thoáng qua.
Nếu là trước đây, cậu hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào với loại goods ăn theo này, nhưng từ sau khi yêu thích game Võ Lâm, cậu nhận ra lúc này nhìn cửa hàng bán goods của trò chơi lại có một cảm giác thân quen kỳ lạ.
Cậu nhận ra ở chính giữa có mô hình của một đôi nhân vật, chính là NPC Đường Tuyết Phong và Y Lan trong game, đôi tình nhân tự tử theo người yêu dưới tàng cây Nhân Duyên được nhà phát hành làm thành figure bán. Bên cạnh còn có rất nhiều figure trưởng môn các phái, tám môn phái lớn đặt ở cạnh nhau nhìn rất thú vị.
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ tóc ngắn, thấy Ngô Trạch Văn đứng đó chăm chú nhìn liền nhịn không được đi tới, mỉm cười nói: “Cậu cũng chơi Võ Lâm sao? Vào xem đi, tiệm chúng tôi chuyên bán goods Võ Lâm đó, trong còn nhiều thứ lắm!”
Ngô Trạch Văn gật gật đầu, đi vào cửa hàng nhỏ chuyên bán goods Võ Lâm này.
Từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy figure nhân vật trong tủ kính, đi vào mới thấy goods của cửa hàng này vô cùng phong phú, poster, bookmark, móc điện thoại, móc chìa khóa, card, postcard, cái gì cũng có. Ngô Trạch Văn cảm thấy hoa cả mắt, sắp xem không nổi nữa.
Cô gái cười nói: “Tiệm chúng tôi có đủ loại mặt hàng, cậu có muốn mua garage kit NPC bản kỷ niệm của nhà phát hành hay là mua goods lưu niệm của các đội tuyển lớn?”
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không hiểu gì về mấy thứ này, mở miệng hỏi: “Garage kit… là gì?”
Cô gái phát hiện anh đẹp trai trước mặt là newbie, liền cười trộm rồi kiên nhẫn giải thích: “Garage kit chính là bộ sản phẩm mô hình, garage kit bán trên thị trường chủ yếu là nhân vật trong game hoặc nhân vật anime. Nhà phát hành Võ Lâm cho ra mắt rất nhiều garage kit nhân vật, đủ NPC các môn phái luôn. Cậu có thể qua đây xem.”
Ngô Trạch Văn đi theo cô tới trước tủ kính, nhìn kỹ liền thấy quần áo của các mô hình nhỏ rất giống các NPC trong game, kiểu tóc, quần áo, thậm chí vũ khí cũng được làm rất giống thật.
Cô gái nhiệt tình giới thiệu: “Đây là goods kỷ niệm năm năm ra mắt năm ngoái, tổng cộng có 50 figure nhân vật, đều là NPC khá nổi trong game, bao gồm chưởng môn các phái cùng với rất nhiều boss Thế giới và boss phụ bản… Ví dụ như cái này, Liên Hoa Cư Sĩ… còn có bên kia là Trưởng lão Thiên Chu…”
Liên Hoa Cư Sĩ chính là boss bọn họ mới đánh chết tối hôm qua, mô hình thu nhỏ làm giống y như đúc.
Ngô Trạch Văn càng xem càng cảm thấy thú vị.
Ở đây có rất nhiều người cậu không biết, cũng có mấy cái cậu nhận ra, NPC trong game được thu nhỏ theo tỉ lệ thành figure lớn bằng lòng bàn tay. Đặt trong tủ kính tựa như người thật đang đứng.
Tất nhiên cảm giác thú vị là thế nhưng Ngô Trạch Văn lại không muốn bỏ tiền ra mua.
Thứ nhất, trong ký túc xá của cậu không có chỗ bày nhiều mô hình như thế, thứ hai, là con trai, cậu cảm thấy không mấy hứng thú với mấy món đồ chơi nhỏ này. Cậu chỉ cảm giác hay ho thì vào xem một chút, mà vì chủ tiệm nhiệt tình quá thành ra cậu lại hơi khó xử.
Ngô Trạch Văn đi tới một khu vực khác, thấy trong hộp thủy tinh có bày chibi Đường Môn mini, Đường Môn kia chỉ cao có khoảng 15cm, mặc quần áo màu xanh sẫm, đeo mặt nạ nửa mặt màu bạc, sợi tơ lấp loáng tỏa sáng trong tay, bên cạnh có bảy con rối to bằng ngón cái.
Dưới chân mô hình là một miếng gỗ được thiết kế tinh xảo làm bệ đỡ, trên đó viết bốn chữ màu bạc: Hải Nạp Bách Xuyên.
Ngô Trạch Văn chỉ vào hỏi: “Đây cũng là goods của nhà phát hành sao?”
Cô gái cười nói: “Không, đây là goods của đội tuyển Hoa Hạ, là garage kit nhân vật của Xuyên đội, phát hành để kỷ niệm Xuyên đội giải nghệ.”
Quả nhiên là nhân vật của Lưu Xuyên…
Ngô Trạch Văn nhìn mô hình Đường Môn chibi kia, càng xem càng thích, nhịn không được nói: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Cô gái nói: “Fan Xuyên đội đông lắm, garage kit kỷ niệm này đã sắp bán sạch rồi, tiệm tôi cũng chỉ còn lại một bản cuối cùng. Cậu cũng thích anh ta sao?”
Ngô Trạch Văn không muốn giải thích nhiều, gật đầu nói: “Ừ, tôi là fan Xuyên đội.”
Cô gái cười nói: “Vậy hẳn là cậu cũng biết 215 là sinh nhật Xuyên đội ha. Garage kit này cũng được bán ra với giá 215 Tệ, giá thống nhất trên toàn quốc. Cậu muốn lấy thì tôi gói lại cho cậu nhé?”
Ngô Trạch Văn vẫn luôn sống tiết kiệm, chưa bao giờ tiêu hoang, giờ vung hơn 200 đồng ra mua một cái mô hình bé tí nghe kiểu gì cũng không thấy có lời.
Nhưng… mô hình này có ý nghĩa đặc biệt với cậu, cho nên bắt buộc phải mua, nếu sau này bán sạch rồi thì muốn mua cũng không mua nổi nữa.
Ngô Trạch Văn hạ quyết tâm, lấy mấy tờ tiền mặt trong ví ra, mua lấy chiếc kit Hải Nạp Bách Xuyên cuối cùng.
Khi đi ra khỏi cửa hàng, điện thoại cậu bỗng đổ chuông, là Lưu Xuyên gọi tới.
Giọng của Lưu Xuyên có chút sốt ruột: “Cậu đang ở đâu vậy? Sao lâu về thế, đừng bảo là lạc đường rồi đó?”
Đường đi trong trung tâm máy tính rất phức tạp, rẽ ngang rẽ dọc, lần đầu đến rất dễ lạc đường. Lại thêm việc có một đồ đệ thường xuyên lạc đường là Lộc Tường, thấy Ngô Trạch Văn đi lâu không về, Lưu Xuyên liền nghĩ có khi Ngô Trạch Văn cũng lạc rồi.
Ngô Trạch Văn vội nói: “Không lạc đâu, tôi đang về đây.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi nhìn thấy cậu rồi.”
Lo rằng cậu sẽ đi lạc trong trung tâm máy tính, Lưu Xuyên quyết đoán đi thẳng ra tìm thì thấy bạn học Ngô Trạch Văn đang đứng ở cửa hàng bán goods ở góc rẽ tầng ba.
Nghe Lưu Xuyên nói, Ngô Trạch Văn quay đầu, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của Lưu Xuyên.
Trong đám đông, Lưu Xuyên đang đứng đó mỉm cười nhìn cậu, điện thoại mới kết thúc cuộc gọi còn ở trên tay, khi hắn mỉm cười nhìn đẹp trai vô cùng, giây phút hai mắt chạm nhau, dường như trái tim cậu bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm phải, ngay cả đám người ồn ã xung quanh tựa hồ như cũng trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Ngô Trạch Văn chợt nhận ra tim mình lại đập nhanh hơn một chút.
Lưu Xuyên bước nhanh về phía cậu, cười hỏi: “Thám tử Ngô mua đồ uống lâu thế, lại đang nghiên cứu cái gì hả?”
Ngô Trạch Văn bỏ qua cảm giác kỳ quái trong lòng, đưa coca trong tay cho Lưu Xuyên, chỉ vào tủ kính bày đầy garage kit nói: “Thấy mấy mô hình này nên vào xem.”
Lưu Xuyên mở nắp chai, uống vài ngụm coca, thấy Ngô Trạch Văn ôm một chiếc hộp trong ngực, nhịn không được nói: “Cậu cũng mua figure sao?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên cười cười, không hỏi gì thêm, nói: “Máy của cậu lắp xong rồi đấy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận