Quả nhiên máy tính của Ngô Trạch Văn đã được lắp ráp xong, Lưu Xuyên đích thân chọn vỏ CPU cho cậu, vẻ ngoài nhìn đơn giản trang nhã, màn hình LCD cũng là Lưu Xuyên chọn. Dù sao Ngô Trạch Văn cũng không hiểu, miễn là Lưu Xuyên chọn thì cậu liền thấy yên tâm.
Hai người cảm ơn chủ cửa hàng, trả tiền rồi nhận máy.
Lưu Xuyên chủ động xách CPU, Ngô Trạch Văn thì xách màn hình, khi hai người ra khỏi trung tâm máy tính thì đồng hồ đã điểm năm giờ.
Ngô Trạch Văn nói: “Lưu Xuyên, hay là chúng ta đi ăn tối trước rồi hẵng về trường được không?”
Lưu Xuyên nói: “Lý Tưởng vừa gọi điện nói đã về đến sân bay rồi, đợi lát nữa sẽ về trường mời chúng ta ăn cơm.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Chẳng phải tối nay còn trận đấu sao? Cậu ấy không đi xem à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Hẳn là cậu ta đi xem mỗi trận khai mạc của đội tuyển Trường An thôi, hai trận đêm nay đều của mấy đội không nổi tiếng, cậu ấy nói không muốn xem.”
Ngô Trạch Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vòng bảng chia làm hai giai đoạn lượt đi và lượt về, 16 đội tuyển thi đấu với nhau hai lần, tổng cộng cũng phải vài trăm ván, không thể có chuyện trận nào cũng tới xem. Phần lớn người chơi game đều chỉ tới xem cổ vũ đội tuyển mình yêu thích, còn những trận các đội hạng hai đấu thì ratings sẽ thấp hơn rất nhiều.
Rõ ràng Lý Tưởng rất thích Dạ Sắc nên mới từ xa đến Đế Đô xem, cậu không có hứng thú với những đội tuyển khác nên ngay ngày tiếp theo đã trở về.
Sau khi về trường, Lưu Xuyên bê máy lên ký túc xá của Ngô Trạch Văn, bày máy tính luôn cho cậu.
Lúc ở cửa hàng đã cài sẵn hệ điều hành, Lưu Xuyên lấy USB của mình ra cài client game Võ Lâm cho cậu, ngoài ra còn đủ các loại phần mềm thiết yếu khác, coi như đã giúp là giúp đến cùng.
Ngô Trạch Văn lấy bàn phím cơ mà Lưu Xuyên tặng ra kết nối, thử gõ mấy cái, máy tính mới cảm giác rất tốt, tốc độ chạy rất nhanh, tính năng của card đồ họa cũng xuất sắc, hiệu suất chạy game cao, chất lượng hình ảnh cũng ngang ngửa quán net. Hiệu ứng bóng đổ, dựng ảnh 3D đều rất chân thật, đi trên đường thì thấy cảnh trời cũng thay đổi, bóng cây hắt xuống, sóng gợn mặt hồ đều được thể hiện rõ ràng, quả thực khiến người ta có cảm giác lạc vào chốn thần tiên.
Chỉ với khoảng 5000 đã có thể mua được một chiếc máy bàn lắp ráp tốt như thế, không thể phủ nhận công sức của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên nhìn Ngô Trạch Văn cưỡi Tiểu Hoàng mã trong game chạy khắp nơi, nhịn không được nói: “Sao nào? Hài lòng với máy này chứ?”
Ngô Trạch Văn quay đầu, nghiêm túc nói: “Rất vừa lòng, vất vả anh rồi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Khách sáo làm gì.”
Hai người đang nói chuyện thì tiếng đập cửa bỗng vang lên, Lưu Xuyên quay đầu đi mở cửa thì thấy Lý Tưởng xách một túi lớn đi vào.
Lý Tưởng nhìn máy tính của Ngô Trạch Văn thì lập tức kề sát lại: “Ôi đm, Trạch Văn mua máy tính mới nè. Được đó! Ổn áp quá đi! Game này vẫn nên dùng PC chơi là thích nhất, màn hình lớn hiệu ứng đỉnh cao! Hay có khi tôi cũng đổi một em chơi, cái laptop kia của tôi khởi động lâu đến mức luộc trứng chín được luôn.” Vừa nói còn vừa sờ sờ màn hình LCD của Ngô Trạch Văn không nỡ rời.
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu mới từ sân bay về à?”
Lý Tưởng nói: “Ừ, tôi về ký túc xá không thấy anh thì đoán anh đang ở chỗ Trạch Văn… À phải rồi, cho hai người nè.”
Lý Tưởng móc ra hai chú búp bê chibi từ trong túi, đây chính là quà kỷ niệm giới hạn của mùa giải thứ Mười mà cậu may mắn trúng được. Cậu đưa Đường Môn cho Lưu Xuyên, Ngũ Độc cho Trạch Văn. Ngoài ra còn có cả đống đồ linh tinh như bookmark, postcard, móc chìa khóa lưu niệm từ nhà phát hành.
Lưu Xuyên nhìn cậu liên tục móc đồ ra, thật sự dở khóc dở cười: “Cậu mua hơi nhiều rồi đó?”
Lý Tưởng nói: “Mấy khi được một lần đến tận nơi, không mua nhiều chút thấy có lỗi với tiền vé máy bay bỏ ra lắm! Tôi có gửi đồ cho đạo trưởng với Cá con nữa, ai cũng có phần.”
Rất nhiều món đồ lưu niệm chỉ có thể mua tại hiện trường, coi như là phúc lợi cho fan đến tận nơi xem. Lý Tưởng xem ra rất thoải mái, đi tới xem một lần mà mang về bao nhiêu thứ như vậy. Tuy Lưu Xuyên không mấy hứng thú với những món này, có điều Lý Tưởng đã mất công mua cho mọi người, hắn cũng không từ chối mà nhận hết.
Sau khi sắp xếp lại quà cáp, lúc này Lý Tưởng mới nói: “Đi ăn cơm thôi, tôi đói sắp chết rồi!”
Lưu Xuyên hỏi: “Đi đâu ăn?”
Lý Tưởng nói: “Minh Nguyệt Lâu!”
Lưu Xuyên cạn lời: “Lại đi Minh Nguyệt Lâu à?”
Lúc trước khi hắn tới ký túc xá 301, phòng trưởng đại nhân đã mời hắn tới Minh Nguyệt Lâu ăn đồ Hồ Nam, tuy hương vị ổn nhưng lần nào cũng tới chỗ này có phải chán lắm rồi không?
Lý Tưởng đưa ra lý do đơn giản mà hợp lý: “Vì gần!”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Được rồi, gần cũng được.”
Vì gần ngay ngoài cổng trường nên Minh Nguyệt Lâu kinh doanh rất tốt, đến giờ cơm tối là tranh nhau chỗ ngồi.
Hiển nhiên Lý Tưởng đã đặt bàn từ trước, vừa vào cửa liền đi tới bàn lễ tân nói: “Bàn anh Lý đặt.”
Ngô Trạch Văn nhớ kỹ số phòng rồi đi WC trước. Lưu Xuyên và Lý Tưởng đi với nhau tới phòng, sau khi ngồi xuống, Lý Tưởng liền hào phóng gọi một bàn đồ ăn với nhân viên, sau đó rót một cốc bia mời Lưu Xuyên: “Sư phụ, kính anh một cốc trước.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Chẳng phải cậu nói không muốn nhận tôi sao?”
Lý Tưởng xấu hổ gãi đầu: “Khụ, nếu tôi biết anh là Hải Nạp Bách Xuyên thì đã bái sư ngay ngày đầu anh tới ký túc xá rồi!”
Lúc trước khi Lưu Xuyên vừa mới đến phòng 301, Lý Tưởng còn to mồm nói “Tôi bảo kê anh”, thật sự quá là mất mặt, mất hết mặt mũi thật sự!
Vậy mà lại muốn bảo kê Xuyên thần, chán sống rồi!
Lý Tưởng cười nói: “Thật sự không ngờ anh là Xuyên đội, nào nào, sư phụ, chính thức kính rượu bái sư, mời anh!”
Lưu Xuyên thấy gương mặt đầy chân thành của cậu thì không nói đùa nữa, đón lấy cốc uống một hơi cạn sạch, nói: “Vậy tôi sẽ chính thức thu cậu.”
Lý Tưởng cũng cạn sạch cốc, nghiêm túc nói: “Được, sư phụ.”
Lưu Xuyên ngừng một chút lại nói: “Bình thường ở ký túc xá không cần gọi sư phụ, chúng ta vẫn xưng hô như trước đi, cậu gọi tôi là sư phụ có khi hai người bạn còn lại trong phòng sẽ thấy kỳ quái.”
Lý Tưởng gật đầu: “Đã biết! Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với bất cứ ai chuyện anh là Hải Nạp Bách Xuyên đâu.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy là tốt nhất.”
Về hai người bạn còn lại trong ký túc xá, không phải Lưu Xuyên không an tâm, chỉ có điều hắn về trường học nốt, đương nhiên cần phải khiêm tốn một chút mới được. Hiện tại thân phận của hắn chỉ là sinh viên đại học C, dù sao cái tên Hải Nạp Bách Xuyên đã là quá khứ. Ngoại trừ Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng, hắn cũng không muốn có thêm nhiều người biết.
Uống xong một cốc bia, Lý Tưởng lại mở miệng nói: “Về sau anh định thế nào? Làm bình luận viên hay huấn luyện viên?”
Lưu Xuyên cười cười: “Cậu cảm thấy phong độ của tôi không thể tiếp tục làm tuyển thủ chuyên nghiệp à?”
Lý Tưởng vội nói: “Tôi không có ý đó, nhưng chẳng phải tuyển thủ nào giải nghệ xong cũng đi làm bình luận viên hoặc huấn luyện viên sao? Giống Trương Thư Bình đó, đội phó đầu tiên của Hoa Hạ, sau khi giải nghệ về làm bình luận viên. Tôi cảm thấy hai trận đấu tối qua có anh ta bình luận rất tốt.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi sẽ không làm bình luận viên, cũng không muốn làm huấn luyện viên.”
Lý Tưởng lại càng hoang mang: “Vậy anh định giải nghệ luôn à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi sẽ trở về.”
Lý Tưởng: “…”
Suýt nữa phun sạch trà, Lý Tưởng vội ho khan mấy cái, sửng sốt hỏi hắn: “Trở về?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, thành lập một đội mới luôn.”
Lý Tưởng: “…”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Thành lập đội cần rất nhiều đội viên, giờ tôi thiếu người lắm, cậu có hiểu không?”
Lý Tưởng: “…”
Hiểu gì? Tôi thì hiểu cái gì?
Thấy hắn lại cười tủm tỉm, đột nhiên Lý Tưởng thấy sợ lạnh sống lưng.
Lý Tưởng chật vật nuốt nước miếng: “Ây, vậy ý của anh là…”
Lưu Xuyên nói: “Tôi là sư phụ của cậu, đương nhiên cậu phải lăn lộn với tôi, còn cần phải nói à? Gia nhập đội tuyển của tôi đi.”
Lý Tưởng giật mình: “Tôi sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không sai, là cậu đó. Tôi chỉ thu đúng hai đồ đệ, đại sư huynh Lộc Tường mà trước cậu từng đấu đó, cậu cảm thấy trình độ của cậu ấy thế nào?”
Lý Tưởng vội nói: “Lộc Tường là đại thần đứng đầu liên minh, khoa chúng tôi nhiều fan của cậu ấy lắm, đương nhiên trình độ khỏi cần phải nói.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi không bao giờ thu đồ đệ bậy bạ, năng khiếu của cậu không kém cậu ấy, nếu cậu bằng lòng đi thi đấu chuyên nghiệp thì tôi dám cam đoan cậu sẽ trở thành một cao thủ như Lộc Tường.”
Lý Tưởng nhất thời bị Lưu Xuyên lừa cho ngu người – mình có năng khiếu sao? Mình có thể trở thành cao thủ như Lộc Tường ư? Tin được không vậy?!
Lưu Xuyên tiếp tục lừa dối: “Hơn nữa nếu cậu tôi luyện trau dồi chăm chỉ còn có thể đánh thắng được Tần Dạ nữa.”
Lý Tưởng sửng sốt: “Tần Dạ? Trước đây PK với anh ấy mấy lần đều thua thê thảm, tôi cảm thấy chênh lệch giữa tôi và anh ấy quá lớn.”
Lưu Xuyên nói: “Thì khoảng cách chênh lệch ấy sẽ thu nhỏ lại.”
Nghĩ đến việc có thể đánh bại Tần Dạ, Lý Tưởng liền cảm thấy vô cùng hưng phấn – không, không cần đánh bại Tần Dạ, chỉ cần đạt được trình độ không kém anh quá nhiều, không bị anh hành cho như chó nữa thì Lý Tưởng đã thỏa mãn lắm rồi. Nếu bản thân mình trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, liệu có phải sẽ được gặp Tần Dạ khi thi đấu không?
Đánh với Tần Dạ trên đấu trường? Nghĩ thôi đã thấy nhiệt huyết trào dâng!
Lý Tưởng nói: “Được rồi, tôi sẽ gia nhập!”
Lưu Xuyên không thể ngờ hắn mới lừa đảo mấy câu vớ vẩn mà người này đã hứng thú gia nhập nhanh như thế, hắn nhịn không được nói: “Cậu không suy nghĩ kỹ thêm sao? Người trong nhà đồng ý chưa?”
Lý Tưởng khoát tay nói: “Chẳng sao đâu, cha tôi từng nói với tôi là chỉ mong tôi không đi làm chuyện xấu phóng hỏa giết người, sau khi tốt nghiệp làm nghề gì đứng đắn, tự nuôi sống bản thân là được.”
Lưu Xuyên: “…”
Cha Lý cũng thoải mái thật.
Lý Tưởng nói thêm: “Từ bé cha mẹ đã không thích quản tôi rồi, sau khi qua 18 tuổi thì tôi đều được tự quyết định mọi việc mình làm, yên tâm đi chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.”
Lúc này Lưu Xuyên mới yên lòng, nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Lý Tưởng mà không nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Nếu cậu quyết định gia nhập, tôi phải nói rõ vài điều với cậu trước.”
Lý Tưởng gật đầu: “Anh nói đi.”
Lưu Xuyên nói: “Thứ nhất đội ngũ hiện tại của chúng ta chỉ mới có ba thành viên chính thức, tôi, Thanh Phong Đạo Trưởng và cậu. Thứ hai, chúng ta sẽ phải đánh từ giải Anh Hùng Tranh Bá Toàn quốc, đánh thẳng vào vòng chung kết. Vòng bảng giải Toàn quốc tổ chức theo thể thức đấu loại, không thể thua bất cứ một trận nào, nếu không thì xong đời. Thứ ba, trước mắt đội chúng ta còn chưa có tên…”
Lý Tưởng nhất thời trợn mắt há mồm.
Đm!
Một cái đội mới có ba người, hoàn toàn không có tí đáng tin nào còn chưa có nổi cái tên mà anh mời tôi gia nhập? Có người nào lừa đảo như thế hả?
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Nếu cậu đồng ý thì không đổi ý được nữa đâu, hoan nghênh cậu gia nhập, tôi cạn ly này trước nha.”
Thế là Lưu Xuyên còn không để cho Lý Tưởng ho he câu nào đã lập tức nốc cạn cốc bia.
Lý Tưởng thật sự muốn hộc máu.
Mãi lâu sau cậu mới bất lực nhìn hắn nói: “Tôi còn tưởng anh thành lập đâu ra đó rồi… Ai dè thêm cả tôi rồi mới được ba người? Anh đùa tôi hả?”
Lưu Xuyên mặt không đổi sắc nói: “Thành viên từ từ gom khắc đủ, không phải vội.”
Lý Tưởng: “…”
Trầm mặc một lát, Lý Tưởng lại nói: “Trạch Văn không gia nhập à? Hay là anh chưa nói với cậu ấy? Tôi cảm thấy Trạch Văn có năng khiếu hơn tôi nhiều, tốc độ tay còn nhanh như vậy…”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Đương nhiên là tôi nói với cậu ấy rồi, cậu ấy bảo sẽ suy nghĩ kỹ rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Nhà cậu ấy thế nào cậu cũng biết mà, không giống cậu, hơn nữa đây là lần đầu cậu ấy chơi game, không ham thích game như cậu… Việc cậu vào đội tạm thời đừng nói cho cậu ấy, tôi không muốn thêm áp lực lên cậu ấy nữa.”
Lý Tưởng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ngô Trạch Văn từ WC về vừa lúc nghe được Lưu Xuyên thấp giọng nói câu: “Việc cậu vào đội tạm thời đừng nói cho cậu ấy, tôi không muốn thêm áp lực lên cậu ấy nữa.”
Ngô Trạch Văn dừng chân, đương nhiên cậu biết chữ “cậu ấy” trong miệng Lưu Xuyên là đang nói mình. Khi ấy Lưu Xuyên chân thành mời cậu gia nhập đội tuyển, cậu không quên bất cứ câu nào hắn nói, cậu cũng biết sự gian nan của Lưu Xuyên khi lập đội một lần nữa, biết bản thân mình mà gia nhập thì sẽ giúp được Lưu Xuyên rất nhiều…
Nhưng Ngô Trạch Văn khác với Lý Tưởng, trong nhà Lý Tưởng còn có anh trai, cha mẹ lại chiều, Lý Tưởng có thể thích làm gì mình muốn, trong khi đó Ngô Trạch Văn không thể nghĩ cho mỗi bản thân, sau khi tốt nghiệp phải về Bắc Kinh tìm công việc còn chăm sóc mẹ, đây là kế hoạch mà cậu đã vạch sẵn từ trước, không thể nào dễ dàng thay đổi.
Ngô Trạch Văn hít sâu, đi vào phòng.
Lưu Xuyên lập tức dừng cuộc đối thoại, quay đầu mỉm cười nói: “Vừa lúc đồ ăn lên, mau tới ăn cơm đi.”
Nhìn ánh mắt thản nhiên của hắn, đột nhiên Ngô Trạch Văn lại cảm thấy ngực mình hơi đau.
Lưu Xuyên nhất định sẽ trở thành đội trưởng tốt nhất, đáng tiếc mình lại không thể làm đồng đội tốt nhất của hắn, sóng vai chiến đấu bên hắn.
Sau bữa cơm là thời gian đội cố định hoạt động, tối nay không cần ra hàng net nữa, ba người đều về ký túc xá dùng máy tính cá nhân lên mạng.
Tối nay Tần Dạ bận nên không online, Lý Tưởng có chút thất vọng, chẳng qua vẫn có thể hiểu được, dù sao anh cũng là đội phó đội tuyển Trường An, không thể cứ suốt ngày giết thời gian vào game online được.
Sau khi đi năm lần phụ bản, Cá con tiếp tục đi luyện khinh công, Lý Tưởng thì mở clone của Tần Dạ đi làm nhiệm vụ. Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên thì cùng nhau đi làm nhiệm vụ vợ chồng, sau khi xong việc không còn gì làm nữa, Lưu Xuyên liền đi tắm.
Chẳng mấy chốc đã tới 12 giờ, Lưu Xuyên đang ngồi sấy tóc trước bàn thì đột nhiên nhận được tin nhắn ở góc trái màn hình.
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Có đó không?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Có. Sao thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Anh ra ngoài một chút đi, tôi có việc xuống tìm anh.”
Lưu Xuyên hạ khăn mặt xuống, đứng dậy mở cửa.
Ngô Trạch Văn ở trên lầu, chưa đầy nửa phút đã xuống tới nơi, trong tay cầm một chiếc hộp.
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Ngô Trạch Văn kéo hắn tới góc hành lang, đưa chiếc hộp trong tay ra, nói: “Tặng cái này cho anh.”
“Ồ quà báo đáp đây hả?” Lưu Xuyên tò mò nhận lấy, mở ra thì thấy vậy mà lại là garage kit Hải Nạp Bách Xuyên chibi, là goods kỷ niệm khi hắn giải nghệ. Hắn rời đi quá vội vàng nên thậm chí còn không cầm tới tay món quà kỷ niệm này.
Lưu Xuyên nhịn không được hỏi: “Cậu mua à?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Hôm nay tình cờ mua được ở cái tiệm bán goods kia.”
Nhìn mô hình nhân vật trong tay, nhớ lại đủ loại ký ức trong quá khứ, Lưu Xuyên không khỏi có chút rối bời: “Đây là nhân vật hồi trước của tôi, cậu đưa tôi làm gì?”
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tôi tặng cái này cho anh, hi vọng anh có thể vượt qua bản thân mình trong quá khứ.”
Lưu Xuyên không đáp lại.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tuy tôi không hiểu gì về giới chuyên nghiệp, nhưng tôi biết việc lập đội mới của anh sẽ rất gian nan. Không sao cả, Hải Nạp Bách Xuyên trong quá khứ từng trải qua bao nhiêu đau khổ, cũng giành được nhiều thành tựu huy hoàng. Sau này anh chắc chắn sẽ xuất sắc hơn anh trước đây.”
“Lưu Xuyên, tôi tin anh sẽ vượt qua chính mình.”
Từng câu từng chữ, rõ ràng rành mạch.
Bên trong hành lang, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt trong veo của cậu ấy ngập tràn nghiêm túc và ủng hộ.
Vượt qua Hải Nạp Bách Xuyên, vượt qua chính mình trong quá khứ.
Cuối cùng Lưu Xuyên cũng hiểu được ý nghĩa của việc Trạch Văn tặng garage kit này cho hắn.
Hải Nạp Bách Xuyên tượng trưng cho quá khứ huy hoàng của Lưu Xuyên. Hôm nay hắn cầm mô hình nhân vật ấy trong tay, tựa như nắm hết bao vinh quang rực rỡ trong quá khứ, sau đó… vượt lên!
Có một mục tiêu như vậy, dù khó khăn chờ phía trước khủng khiếp ra sao cũng chẳng xá gì!
So với những gian khổ khi Hải Nạp Bách Xuyên dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ từ con số 0 bắt đầu, chút khó khăn hiện tại có đáng là bao?
Bản thân mình có khả năng vượt qua quá khứ, thì cứ thế vượt qua thôi.
Không có bất cứ lời cổ vũ nào lại khích lệ lòng người bằng món quà nhỏ này của Ngô Trạch Văn.
Nhìn ánh mắt của cậu, Lưu Xuyên không nhịn được mà nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm Ngô Trạch Văn, nói: “Cảm ơn, đây là lời động viên lớn nhất đối với tôi.”
Tuy chỉ là một cái ôm thân thiện giữa bạn bè với nhau, nhưng khoảnh khắc được Lưu Xuyên nhẹ nhàng ôm vào ngực, Ngô Trạch Văn lại cảm thấy dường như tim mình ngừng đập.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận