Suy nghĩ của Ngô Trạch Văn rất đơn giản, cậu đưa mô hình “Hải Nạp Bách Xuyên” cho Lưu Xuyên chỉ vì muốn cổ vũ Lưu Xuyên một chút, tuy hiện giờ cậu không thể gia nhập đội tuyển của Lưu Xuyên, nhưng là bạn bè, biết Lưu Xuyên muốn tổ đội trở về, lên tinh thần cho người ta cũng là điều nên làm.
– không ngờ Lưu Xuyên lại ôm cậu.
Cái ôm này quá đỗi đột ngột, từ bé đến lớn ngoại trừ mẹ ruột, Ngô Trạch Văn chưa từng có tiếp xúc thân mật đến như vậy với bất cứ ai khác. Cái ôm của Lưu Xuyên vô cùng ấm áp, được hắn nhẹ nhàng ôm vào lòng, bên má chạm vào lớp vải mềm mại, trong mũi toàn là mùi sữa tắm trên người đối phương, Ngô Trạch Văn cảm thấy đến hít thở cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lưu Xuyên cao hơn Ngô Trạch Văn nửa cái đầu, bị ôm như thế, trán của Ngô Trạch Văn vừa vặn bằng với môi Lưu Xuyên.
Chỉ là cái ôm cảm ơn từ bạn bè thôi mà, tại sao tim lại đập nhanh như thế?
Ngô Trạch Văn rất hoang mang, cứng đờ người để Lưu Xuyên ôm.
Lưu Xuyên thì không nghĩ gì nhiều, ôm cậu một chút rồi liền buông tay, mỉm cười nói: “Món quà này rất ý nghĩa, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Mặt Ngô Trạch Văn có chút nóng lên, gật gật đầu nói: “Vậy tôi lên trước.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, về ngủ sớm đi.”
Sau khi nhìn theo bóng cậu lên lầu, lại nhìn mô hình chibi Đường Môn trong tay, Lưu Xuyên nhịn không được mà khẽ nhếch môi.
Từ khi làm tuyển thủ chuyên nghiệp hắn từng nhận rất nhiều quà cáp, từ đồ ăn vặt, quà lưu niệm, thiết bị chơi game… Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận được goods của chính mình.
Hải Nạp Bách Xuyên, là nhân vật Đường Môn làm bạn với hắn trong năm năm. Nhìn thấy mô hình này là có thể nhớ về đủ loại suy sụp đau khổ hay vinh quang huy hoàng từng trải qua trong quá khứ, như thể hết thảy những hồi ức khắc cốt ghi tâm đều được nén lại gói trong cái mô hình nhỏ trong tay này.
Ngô Trạch Văn là người nghiêm túc lại tỉ mỉ, đưa quà cổ vũ người ta còn có thể diễn thuyết một đống đạo lý, đúng là tư duy học bá khác người.
Ủng hộ về mặt tinh thần, cũng phục cậu…
Ngay đến như Lưu Xuyên không tim không phổi cũng cảm động.
Lưu Xuyên mỉm cười, sau khi trở lại ký túc xá, dọn dẹp giường một chút, sau đó hắn liền đặt mô hình nhỏ của Ngô Trạch Văn ở đầu giường.
…
Ngày hôm sau, giáo viên khoa Sử có yêu cầu sinh viên viết một bài khái quát về nền văn hiến, yêu cầu nộp trong ba ngày. Lưu Xuyên định chiều hôm đó tới thư viện tra cứu.
Hắn đã rời trường quá lâu, sớm quên mất phải tra tài liệu ở thư viện thế nào, cuối cùng dứt khoát nhắn tin cầu học bá Ngô giúp đỡ.
Ngô Trạch Văn liền đồng ý chiều hôm đó đi thư viện giúp Lưu Xuyên.
Hai người tới thư viện như đã hẹn, Ngô Trạch Văn đưa Lưu Xuyên lên tầng bảy, tầng này cất giữ tất cả sách báo lịch sử, Lưu Xuyên dựa theo yêu cầu của giáo viên tìm vài cuốn sách, sau đó ngồi xuống bàn còn trống, mở laptop mang theo lên. Ngô Trạch Văn lại dạy hắn làm thế nào để đăng nhập vào tài khoản để kiểm tra tình trạng thông tin trên thư viện điện tử cùng với kho dữ liệu văn hiến trên mạng. Sau khi Lưu Xuyên save lại ID và password xong thì có thể tra cứu rất dễ dàng, Ngô Trạch Văn thì ngồi bên cạnh hắn đọc sách.
Trong thư viện rất yên tĩnh, tuy bình thường Lưu Xuyên nhìn có chút lười biếng nhưng khi làm việc lại dứt khoát nhanh gọn. Ngô Trạch Văn thấy hắn vừa tra sách văn hiến vừa đánh chữ tổng quát thông tin. Lượng từ thống kê ở file word trong máy hắn đã lên tới hơn ngàn chữ trong nháy mắt.
– tốc độ tay của người này không chỉ chơi game giỏi mà tốc độ viết cũng khiến người ta nhìn mà ca ngợi.
Ngô Trạch Văn nhìn màn hình máy tính của hắn thì thấy đề mục tổng quan hình như là “Kinh tế hàng hóa thời Xuân Thu Chiến Quốc”, Ngô Trạch Văn là sinh viên khoa Lý, không hiểu nhiều về lịch sử, chỉ nhớ rõ vài sự kiện nổi tiếng trong lịch sử mà thôi. Nhìn Lưu Xuyên viết không ngừng như thế, trong lòng cũng thầm cảm thấy bội phục.
Có rất nhiều thứ không cần tra cũng có thể viết ra vô cùng thông thuận, rõ ràng hắn đã thuộc nằm lòng những kiến thức đó.
Người con trai này khi tập trung làm việc gì đó rất đẹp trai…
Lưu Xuyên bên tra bên viết, quay ra thì thấy bạn học Ngô Trạch Văn vẫn luôn nhìn sang, nhịn không được mỉm cười nói: “Đừng tò mò, viết xong cho cậu đọc.”
Nhìn hắn mỉm cười, tim Ngô Trạch Văn lại nhảy dựng lên, lập tức quay đầu tập trung vào cuốn sách của mình.
Một buổi chiều túc tắc trôi qua.
Cũng không biết là tiếng gõ phím nhẹ nhàng của Lưu Xuyên ảnh hưởng hay gì mà cả buổi chiều Ngô Trạch Văn đọc sách không thể vào đầu, loạn hết cả tim. Nhìn sườn mặt anh tuấn khi cúi đầu đọc sách của Lưu Xuyên, chẳng hiểu vì sao lại nhớ về cái ôm tối hôm qua.
Khoảnh khắc được hắn ôm vào lòng, đại não của Ngô Trạch Văn trống rỗng, chỉ nhớ được tiếng tim đập mãnh liệt…
Ngô Trạch Văn càng nghĩ càng loạn, vốn chỉ thích nghiên cứu công thức Vật lý, lúc này nhìn lại chỉ thấy giống hệt đám ngựa phi đang giương nanh múa vuốt…
Mãi cho đến khi gần tới giờ cơm chiều, hai tay của Lưu Xuyên rốt cuộc cũng rời bàn phím, thoải mái vươn vai, quay đầu nhìn về phía Ngô Trạch Văn: “Vẫn đang làm bài à?”
Ngô Trạch Văn siết chặt cây bút trong tay, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ừ. Anh viết xong chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Được một phần, mai viết tiếp.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính của hắn, đọc lướt qua mấy đoạn mà không hiểu gì.
Khác nghề như cách núi, nhìn mấy thứ lịch sử kinh tế linh tinh mà Lưu Xuyên viết ra, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy vô cùng thâm sâu, cái niên đại Xuân Thu Chiến Quốc đã xa lắc rồi, Ngô Trạch Văn không thể nhớ có những quốc gia nào, chỉ nhớ được Khổng Tử Mạnh Tử gì đó. Thời trung học cậu ghét nhất là phải học thuộc mấy thứ hầm bà lằng này, đọc muốn trẹo cả lưỡi luôn…
Lưu Xuyên hẳn là rất thích nghiên cứu văn cổ ha? Sinh viên khoa Lý và sinh viên khoa Văn quả nhiên không giống nhau.
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi đang định viết luận văn tốt nghiệp về thời đại Xuân Thu Chiến Quốc này, hôm nay tìm được mấy cuốn sách khá ổn, tiện thể mượn về đọc luôn.” Dứt lời hắn liền gấp máy tính, đứng dậy ôm chồng sách nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Ngô Trạch Văn đứng lên theo hắn, nhanh chóng dọn dẹp sách vở mình mang theo.
Hai người đi với nhau tới cửa làm thủ tục mượn sách, sau đó mới tới nhà ăn.
Tại cửa nhà ăn thì thấy một cậu trai cao ráo mặc áo ba lỗ thể thao đi về phía này, trong tay còn cầm quả bóng rổ. Vì đổ nhiều mồ hôi nên áo ba lỗ dính chặt vào ngực, phác thảo từng đường nét cơ thể kiện mỹ.
Bạn học Lý Tưởng dáng người rất ổn, cánh tay lộ ra còn có cơ bắp, cậu ta thấy hai người thì nở nụ cười xán lạn: “Trùng hợp quá, chào hai người.”
Lưu Xuyên vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của cậu, nói: “Nhìn không ra cậu còn biết chơi bóng rổ nha?”
Lý Tưởng xoay quả bóng bằng một ngón tay vài vòng, tự đắc nói: “Thời trung học tôi còn ở trong tuyển trường đó!”
Lưu Xuyên nói: “Có loại đồng đội heo như cậu, chắc chắn đội trường toàn thua.”
Lý Tưởng không phục nói: “Tôi chơi bóng rất tốt ô kê? Không tin thì solo đi!” Dứt lời cậu ta còn siết chặt nắm đấm để cơ bắp cánh tay mà Lưu Xuyên đang sờ căng lên.
Lưu Xuyên cười nói: “Không cần, tôi không muốn hành cậu đâu.”
Lý Tưởng sửng sốt: “Anh cũng chơi bóng rổ à?”
Lưu Xuyên nói: “Không chơi.”
Lý Tưởng cạn lời: “Thế sao anh còn nói sẽ hành tôi?”
Lưu Xuyên mặt không ửng đỏ nói: “Tôi có thể dùng IQ áp chế cậu.”
Lý Tưởng: “…”
Hai thầy trò này vừa gặp nhau đã muốn đâm chọt đối phương, Ngô Trạch Văn nhìn đã thành quen, thấy hai người liếc nhau qua lại, cậu liền dứt khoát xoay người đi xếp hàng chờ cơm.
Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Sao anh mang nhiều sách thế? Tới thư viện à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, Trạch Văn theo giúp tôi tra chút tư liệu ở thư viện.”
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Thế à? Trạch Văn ít khi vào thư viện tự học cùng người khác lắm.”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Tại sao?”
Lý Tưởng lại gần, thấp giọng nói: “Anh chưa nghe nói qua sao? Học bá và học bá yêu đương đều bắt đầu từ phòng tự học. Lúc trước có cô gái muốn theo đuổi Ngô Trạch Văn, thế là bị cậu ấy đưa tới thư viện tự học đó.” Nói xong lại vỗ vai Lưu Xuyên, “Trạch Văn chịu theo anh đi thư viện, thật sự rất nể mặt anh đó nha.”
Lưu Xuyên: “…”
Ngẩng đầu nhìn bóng Ngô Trạch Văn xếp hàng cách đó không xa, Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười.
Cả buổi chiều hôm nay, Ngô Trạch Văn rất im lặng ngồi bên cạnh mình, đôi lúc quay đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt chăm chú đọc sách của cậu.
Chẳng hiểu vì sao, Lưu Xuyên bỗng cảm thấy… đi thư viện tự học với học bá rất vui.
Chi bằng ngày mai cũng kéo cậu tới thư viện đi!
…
Sau bữa cơm trở về ký túc xá, Lưu Xuyên đi tắm xong mới quay ra bàn mở máy tính, đăng nhập vào game.
Mỗi tối đều có hoạt động cố định từ tám giờ đến 12 giờ, việc này đã thành thói quen của đội cố định bọn họ, Lưu Xuyên làm đội trưởng đương nhiên sẽ không tới muộn.
Hôm nay hắn onl rất sớm, hiện tại mới sáu giờ, Thanh Phong Đạo Trưởng và Ngư Nhi Thủy Trung Du còn chưa onl, Ngô Trạch Văn thì về là online luôn, Lý Tưởng mở clone Thất Dạ Tuyết của Tần Dạ ra đi cày phụ bản, thế là Lưu Xuyên liền mời Trạch Văn vào đội trước.
Lưu Xuyên nói: “Còn sớm, hay là chúng ta làm hết nhiệm vụ vợ chồng hôm nay trước đi?”
Ngô Trạch Văn đáp lại: “Được.”
Hai người tới điểm giao nhiệm vụ vợ chồng ở thành Giang Lăng, con ngựa hai người cưỡi được tặng lúc cưới đã hết hạn, Lưu Xuyên quyết đoán bồi tiền vào thương thành cưỡi thêm nửa tháng nữa. Ngựa cưỡi đôi tốc độ nhanh, dùng làm nhiệm vụ vợ chồng rất tiện. Sau level 50 là có thể tự nuôi ngựa, đến khi đó sẽ bắt một con ngựa non màu trắng cấp Bảy cho Trạch Văn.
Lưu Xuyên nhận nhiệm vụ, lập tức ôm lấy Mê Vụ Chiểu Trạch, nhiệm vụ vợ chồng đầu tiên hôm nay lại là tìm kiếm cảnh điểm.
– xin hãy tìm tới Nguyệt nha tuyền, thả đèn chúc phúc vào trong dòng suối.
Lưu Xuyên cưỡi ngựa hướng về Nhân Duyên Thụ ở Nam Cương, đúng lúc này thì một dòng thông báo hiện ra ở góc trái màn hình: “Hảo hữu Đoạn Trường Thảo của bạn đã lên mạng.”
Lưu Xuyên lập tức gửi tin nhắn cho Đoạn Trường Thảo: “Hội trưởng, vụ boss Thế giới quyết định sao rồi?”
Trước đó hắn từng đề cập đến việc toàn quyền chỉ huy đánh boss Thế giới với Đoạn Trường Thảo, Đoạn Trường Thảo nói cần phải hỏi ý kiến tổng hội trưởng. Lưu Xuyên cho Đoạn Trường Thảo hạn tới thứ Hai phải đưa ra câu trả lời thuyết phục, nếu không hắn sẽ tính chuyện hợp tác với bang khác.
Đoạn Trường Thảo nhanh chóng nhắn lại: “Ngại quá người anh em, tôi đang định đi hỏi đây, hội trưởng nhà chúng tôi vừa từ Đế Đô trở về.”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Vừa mới về sao?”
Đoạn Trường Thảo giải thích: “Ừa, lần này hội trưởng theo đội tuyển đi Đế Đô, chiều nay mới từ sân bay về. Hiện tại tôi đi hỏi liền, anh chờ một lát nha…”
Lưu Xuyên tỏ vẻ đã hiểu: “Được, cậu đi hỏi đi, đêm nay trả lời tôi.”
Đoạn Trường Thảo nói: “Không thành vấn đề!”
…
Tại câu lạc bộ Thất Tinh Thảo.
Một mĩ nữ dáng người cao gầy cầm một ly cà phê đi vào văn phòng bang hội, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa phía sau. Cô gái mang vẻ mặt nghiêm túc, đi giày cao gót bước nhanh tới trước bàn mở máy tính, vừa uống cà phê vừa đăng nhập game.
Hình ảnh load game hiện ra, tải vào bản đồ, một tòa thành cổ kính phồn hoa liền xuất hiện ngay trước mắt.
Một hàng chữ nhỏ của hệ thống liền xuất hiện ở góc dưới bên trái của bang Thất Tinh Thảo –
Hội trưởng bang [Tam Sắc Phong Cảnh Thảo] đã lên mạng.
Nhìn thấy tin này, một đám người trong bang lập tức ngoi lên, spam hoa tươi chào hỏi cô nàng: “Tam sắc tỷ tới rồi!”
“Lâu lắm không gặp hội trưởng!”
“Sắc tỷ đi Đế Đô với Tiêu đội sao?”
Tam Sắc Phong Cảnh Thảo nói: “Ừ, vừa mới về. Trong bang mấy hôm nay có việc gì không?”
Đậu Đậu Thảo nói: “Không có việc gì, vẫn đánh đấu trường như thường lệ thôi.”
Tam Sắc Phong Cảnh Thảo hỏi: “Đậu Đậu lên chiến giới thứ Sáu chưa?”
Đậu Đậu Thảo gửi icon òa khóc: “Vẫn chưa ạ! Cầu Sắc tỷ kéo, cầu ôm đùi!”
Đây là tổng bộ server đấu trường Võ Lâm Đại Hội của bang Thất Tinh Thảo, vì thế tất cả đều là cao thủ từ các server khác nhau.
Đương nhiên ở tổng bộ toàn tinh anh mạnh nhất của bang Thất Tinh Thảo, phần lớn người đánh rank đấu trường đều đã lên chiến giới thứ Sáu. “Tam Sắc Phong Cảnh Thảo” là tổng hội trưởng của bang Thất Tinh Thảo, là người duy nhất xông lên được chiến giới thứ Bảy trong bang. Trong mắt những người chơi game, việc leo lên chiến giới thứ Bảy là chiến tích rất hoành tráng, vì ở chiến giới thứ Bảy có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, lên tới đó nếu không có cách để duy trì tỉ lệ thắng liên tục thì chẳng mấy mà sẽ bị trừ điểm tụt rank.
Có hai lý do khiến Tam Sắc Phong Cảnh Thảo có thể chen chân vào chiến giới thứ Bảy cao thủ như mây đó: Thứ nhất, trình độ cá nhân của cô nàng rất ổn, ở trong game cũng là cao thủ hàng đầu; Thứ hai, cô có một thần buff bảo kê theo cùng – chính là em gái ruột của mình, buff Ngũ Độc chủ lực của đội tuyển Thất Tinh Thảo, Hà Phương.
Hà Phương, Hà Duyệt, đây là cặp chị em xinh đẹp nổi tiếng trong liên minh chuyên nghiệp, em gái Hà Phương, ID là Thiên Nhai Phương Thảo, được Tiêu Tư Kính khai quật từ trại huấn luyện trong mùa giải thứ Tám, trở thành dự bị cho đội, trong một năm tiến bộ thần tốc, hôm nay đã trở thành buff chủ lực của đội tuyển Thất Tinh Thảo. Cô chơi lưu phái Ngũ Độc Bổ thiên, cách buff toàn đội cực kỳ ổn định, phối hợp với đồng đội cũng ngày càng ăn ý. Trong liên minh không có nhiều tuyển thủ nữ, Hứa Hân Nhiên của Trường An kiên cường khiêm tốn, Chu Mộc Quốc Sắc lạnh lùng cao ngạo, Hà Phương lại là một cô gái khá hoạt bát sáng sủa, vì thế được rất nhiều người yêu thích.
Chị gái Hà Duyệt, ID Tam Sắc Phong Cảnh Thảo, cô không có năng khiếu được như em gái, tốc tay chậm hơn nên không đủ điều kiện làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nhờ vào tính cách bình tĩnh, xử sự quyết đoán dứt khoát, có kinh nghiệm quản lý bang hội trong game, vì thế mới trở thành tổng hội trưởng của bang Thất Tinh Thảo, phụ trách việc khai quật người mới có tiềm lực từ game.
Hai chị em bên nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt.
Hà Phương thi đấu bên ngoài, Hà Duyệt ở nhà quản lý bang hội, cặp chị em này gia nhập liên minh chẳng khác nào hổ thêm cánh đối với Thất Tinh Thảo.
Dưới sự quản lý của Hà Duyệt, bang Thất Tinh Thảo trở nên chỉnh chu ngay ngắn, sức mạnh tổng thể trong số các bang hội trực thuộc đội tuyển cũng xếp hàng đầu. Cô còn giúp đỡ quản lý trại huấn luyện, về điều lệ chế độ ở trại huấn luyện cũng hoàn thiện nhất trong số các đội tuyển.
Tiêu Tư Kính từng nói: “Có Hà Duyệt ở đây, cả bang hội và trại huấn luyện của Thất Tinh Thảo đều phát triển ổn định, chúng ta thi đấu bên ngoài mới không phải lo lắng trước sau.”
Tiêu đội rất ít khi khen ai, nhưng có thể nói như vậy trước mặt phóng viên chứng tỏ hắn hoàn toàn thừa nhận năng lực làm việc của cô gái này.
Tuy rằng là nữ, nhưng hội trưởng tên “Tam Sắc Phong Cảnh Thảo” này nổi tiếng lợi hại trong giới bang hội.
Hà Duyệt đăng nhập account hội trưởng ở server cũ chỉ muốn xem tình hình bang hội. Cô làm tổng hội trưởng, tất nhiên không cần phải lo tất cả mọi việc, mỗi server đều có hội trưởng đáng tin cậy quản lý, cô chỉ cần ra quyết định trong những vấn đề quan trọng mà thôi.
Mới trở về từ Đế Đô, cô cũng lười không đi đánh đấu trường, vừa uống cà phê vừa xem báo cáo công việc từ nhóm các hội trưởng quản lý mỗi server.
Bang Thất Tinh Thảo của từng server đều rất ổn định, mọi người nghe theo sắp xếp, thường tổ chức đánh đấu trường, cướp boss, làm nhiệm vụ bang hội cho các thành viên. Trên bảng xếp hạng các bang hội tại server, lúc nào Thất Tinh Thảo cũng cầm cờ đi trước.
Đúng lúc này, một tin nhắn riêng được gửi tới khiến cô chú ý.
Đoạn Trường Thảo hỏi: “Hội trưởng có đó không?”
Hà Duyệt đặt cốc cà phê trên tay xuống, đánh chữ nhắn lại: “Tiểu Đoạn à? Sao thế?”
Đoạn Trường Thảo, tên đầy đủ là Đoạn Lâm, là quản lý bang hội được Hà Duyệt phái đi khai hoang server mới. Là sinh viên mới tốt nghiệp, nhiệt tình hăng hái. Hà Duyệt phái cậu ta vào server mới cũng là vì muốn vị quản lý mới này trau dồi thêm.
Đoạn Lâm nói: “Hội trưởng, trước em có nói với chị, chị còn nhớ vụ đánh boss Thế giới tối thứ Tư không?”
Hà Duyệt nhanh chóng nhớ ra. Ở Đế Đô khi cô đi với đám Tiêu đội gặp phía nhà tài trợ từng nhận được tin nhắn của Đoạn Lâm. Đoạn Lâm nói ở server mới có một vị cao thủ muốn giúp bang Thất Tinh Thảo đánh boss Thế giới Trưởng lão Thiên Chu cấp 40, nhưng vị cao thủ kia ra yêu cầu hơi khó, muốn cô ra quyết định…
Lúc ấy cô rất bận, nhắn lại cho cậu ta rằng: “Thứ Hai tôi quay về rồi bàn.”
Hà Duyệt đánh chữ nói: “Ừ, có nhớ. Cậu nói kỹ cho tôi đi, anh ta ra yêu cầu gì?”
Đoạn Lâm nói: “Ý của vị cao thủ kia là anh ta sẽ giúp bang mình đánh boss Thế giới, nhưng chúng ta buộc phải giao quyền chỉ huy cho anh ta.”
Hà Duyệt nói: “Chẳng phải nói với cậu từ trước rồi à? Có thể cho anh ta dẫn một đội dmg của chúng ta.”
Đoạn Lâm xấu hổ nói: “Anh ta muốn toàn quyền chỉ huy cơ.”
Hà Duyệt: “…”
Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Hà Duyệt đặt ly cà phê trong tay xuống, trực tiếp mở miệng nói: “Tổng chỉ huy? Anh ta nghĩ bang chúng ta là cái gì? Sân sau của anh ta chắc?”
Đoạn Lâm nghe vậy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã phủ đầy trán.
Hội trưởng giận rồi, hậu quả nghiêm trọng lắm!
--------------------------
*Về ID của Hà Phương: Trong raw là Nguyệt Mãn Tây Lâu nhưng về sau khi vào giải tác giả lại đổi thành Thiên Nhai Phương Thảo, chắc quên không về đổi ở chương này nên mình sẽ đổi luôn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận