Tiếng hắt hơi của Tiêu đội quá lớn, tự nhiên lại khiến đội phó Tô Thế Luân ngồi bên cạnh chú ý.
Sức khỏe của Tiêu Tư Kính rất tốt, ít khi sinh bệnh, mấy năm nay Tô Thế Luân quen hắn mà chỉ mới thấy hắn cảm mạo một lần – mà đó là chuyện của mùa Đông ba năm trước, Tiêu Tư Kính cảm mạo phát triển thành viêm phổi vào viện, sau đó còn vì lây nhiễm nghiêm trọng phải vào phòng cách ly, không được phép tham gia thi đấu.
Người ít khi mắc bệnh thì một khi phát bệnh dường như sẽ rất nghiêm trọng, vì thế Tô Thế Luân rất chú ý tới tình hình cơ thể của Tiêu Tư Kính. Tiêu Tư Kính hắt hơi đã khiến anh đau lòng sốt ruột, chỉ sợ người con trai bên cạnh lại có thêm một lần vì bệnh nặng mà ngã xuống.
Tô Thế Luân lo lắng nhìn hắn, nói: “Có phải lại cảm không? Anh uống thuốc rồi đi nghỉ trước đi, giao lại đội cho tôi.”
Tiêu Tư Kính quay đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy chuyên chú lại thân thiết của Tô Thế Luân.
Người này là chiến hữu làm bạn bên hắn nhiều năm, tuy mồm miệng hơi độc địa, nói chuyện dễ đắc tội với người ta, nhưng sự quan tâm của anh dành cho hắn chưa bao giờ thay đổi. Nhớ lại năm đó khi hắn sinh bệnh, Tô Thế Luân đã túc trực ngày đêm bên người, quan tâm chăm sóc hắn liên tục. Tiêu Tư Kính cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nói: “Hắt hơi thôi, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.”
Tô Thế Luân nói: “Cuối tuần này còn trận đấu, nhỡ đâu anh…”
Tiêu Tư Kính vươn tay, nhẹ nhàng bao trọn lấy mu bàn tay Tô Thế Luân, hạ giọng nói: “Đừng lo, tôi không sao.”
Lúc này Tô Thế Luân mới thở phào, mỉm cười nói: “Không sao thì tốt rồi, tôi không muốn phải gọi xe cứu thương đưa anh đi viện như năm đó đâu.”
Năm ấy Tiêu Tư Kính mắc cảm mạo lại thêm mệt mỏi quá độ, trực tiếp ngã xuống hôn mê bất tỉnh trong phòng chuẩn bị ở nhà thi đấu. Tô Thế Luân và đồng đội cùng nhau gọi xe cứu thương đưa hắn đi bệnh viện, giờ nhớ lại cảnh tượng ấy thực sự khiến người ta thắt lòng – người con trai này lúc nào cũng vậy, quyết đoán kiên định, hắn là xương sống của toàn bộ đội tuyển Thất Tinh Thảo, nếu hắn ngã xuống, Tô Thế Luân thực sự không thể tưởng tượng đội tuyển này sẽ trở thành cái gì.
Tiêu Tư Kính không bao giờ lưu tình với đồng đội, ngay cả đối xử với bản thân cũng vô cùng nghiêm khắc, hắn thường xuyên thức đêm vài ngày liên tục, cuối cùng thể trạng suy kiệt nên mới bệnh nặng. Lần bệnh nặng năm ấy của Tiêu Tư Kính khiến Thất Tinh Thảo lần đầu tiên mất tư cách vào playoffs, xếp hạng Mười toàn liên minh, đó là thành tích kém nhất của Thất Tinh Thảo từ trước tới nay.
Tô Thế Luân và đội ngũ Thất Tinh Thảo này đã trải qua vô số nắng mưa, vật đổi sao dời, nhưng chỉ có lần ấy, anh mới cảm giác được thế nào là hoàn toàn tuyệt vọng.
Không có Tiêu đội, sĩ khí toàn đội đi xuống trầm trọng chưa nói, ngay đến Tô Thế Luân cũng mất đi sự bình tĩnh vốn có, cảm giác như trái tim mình bị khoét rỗng một lỗ vậy.
Anh biết tầm quan trọng của người đội trưởng Tiêu Tư Kính này với đội tuyển Thất Tinh Thảo, cũng biết ý nghĩa của Tiêu Tư Kính đối với chính bản thân mình là gì.
Thế nên, anh luôn quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Tiêu Tư Kính hơn bất cứ ai.
– anh tuyệt đối không thể nhìn người con trai này gục ngã, dù có cảm nhẹ thôi cũng bắt buộc phải diệt trừ tận gốc!
Năm đó sau khi Tiêu Tư Kính sinh bệnh thì lừa dối đồng đội khiến cho bệnh tình nghiêm trọng hơn phải vào thẳng bệnh viện. Tô Thế Luân mang bóng ma tâm lý, vì vậy mấy năm nay anh giám sát Tiêu Tư Kính cực kỳ chặt chẽ, Tiêu đội chỉ hơi đau đầu, đội phó Tô liền bắt hắn uống thuốc. Tô Thế Luân có hòm thuốc rất lớn, bên trong có đủ các loại thuốc thường dùng, dù đi đâu anh cũng mang theo, đội phó là anh chẳng hiểu sao đã biến luôn thành bác sĩ riêng cho đội.
Tiêu Tư Kính hiểu rõ sự quan tâm của anh, ngón tay nắm tay anh không khỏi nhẹ nhàng siết lại, thấp giọng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, tôi không còn ở cái tuổi 20 đầy xúc động ấy nữa, mấy chuyện mang bệnh lên sân sẽ không xảy ra nữa đâu. Lát về tôi sẽ cặp nhiệt độ một chút, nếu sốt sẽ tìm cậu lấy thuốc, được chưa?”
Lúc này Tô Thế Luân mới gật đầu, nhìn hắn nói: “Thấy khó chịu phải nói ngay với tôi, đừng tự mình chịu.”
Tiêu Tư Kính mỉm cười: “Biết rồi.”
Chỉ hắt hơi thôi mà, đội phó Tô nhà mình liền căng thẳng đến vậy…
Có điều nhìn Tô Thế Luân lo lắng cho hắn như thế, trong lòng Tiêu Tư Kính lại ngập tràn ấm áp.
– nhiều năm vậy rồi, vẫn luôn có cậu bên cạnh, thật sự là may mắn nhất đời tôi.
***
Đúng lúc này, quản lý của Thất Tinh Thảo đột nhiên đi vào phòng huấn luyện, hỏi: “Lão Tiêu, đêm nay sắp xếp thế nào? Có muốn huấn luyện tập trung không?”
Tiêu Tư Kính thu tay lại, đứng lên nói: “Bảo mọi người tới phòng họp tập trung, chúng ta chuẩn bị cho trận tiếp theo.”
Quản lý đội gật đầu, lập tức trở về gọi người.
Sau khi trận khai mạc kết thúc, đội tuyển Thất Tinh Thảo liền trở về câu lạc bộ ở Thanh Đảo, lịch thi đấu mùa giải này được sắp xếp khá chặt chẽ, từ cuối tuần này Thất Tinh Thảo sẽ phải thi đấu liên tục, thứ Bảy tới nhà thi đấu ở Quảng Châu đánh với đội tuyển Tuyết Lang, về sau cứ cách ba ngày lại có một trận, sân đấu lần lượt là Bắc Kinh, Thượng Hải luân phiên nhau.
Năm nay liên minh có cải cách cơ chế phát sóng, nhà thi đấu các nơi cũng tiến hành cải cách mở rộng tương ứng.
Năm vừa rồi chỉ có một nhà thi đấu duy nhất, các đội tuyển đều thi đấu tại đây, năm nay phân tán làm ba nơi, chính ra lại tiện cho các fan toàn quốc có thể đích thân đến hiện trường cổ vũ cho đội tuyển mình thích. Tất nhiên vé vào cửa và goods cũng trở thành một nguồn thu cực kỳ khả quan, các đội tuyển lớn đều sẽ có lời.
Việc chia sân thi đấu của chủ tịch Lý là có ý riêng của ông, phân tán nhà thi đấu sẽ giúp người chơi Võ Lâm trên toàn quốc đều có cơ hội nhìn thấy tuyển thủ chuyên nghiệp mà mình yêu thích. Các thành phố tuyên truyền quảng bá rộng khắp, lại có lợi cho mức độ nổi tiếng của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp này, liên minh và nhà tài trợ các nơi hợp tác lại càng thêm đa dạng.
Chỉ khổ cho đám tuyển thủ chuyên nghiệp, thi đấu xong lại còn phải bay qua bay lại, đổi sân đấu liên tục.
Cũng may khách sạn và nhà hàng của các đội tuyển đều được liên minh trực tiếp bố trí, miễn giảm toàn bộ những lo lắng của các đội tuyển lớn.
Vì lịch thi đấu chặt chẽ, tuy hôm nay mọi người vừa trở lại câu lạc bộ nhưng cũng không dám thả lỏng quá mức. Nghe đội trưởng gọi thì lập tức đi tới phòng họp, dù là chủ lực hay dự bị hay cả người mới trong trại huấn luyện, không một ai dám cãi lệnh của Tiêu đội.
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tư Kính quét qua phòng họp một lần, lập tức đã đếm hết được thành viên trong đội, không ai vắng mặt. Lúc này Tiêu Tư Kính mới hài lòng gật đầu, tắt đèn phòng họp, mở máy tính và máy chiếu, bật một đoạn video thi đấu mà hắn đã download từ trước – chính là video thi đấu của đội tuyển Tuyết Lang và đội tuyển Trường An.
Tuy lúc ấy đã xem qua một lần tại lễ khai mạc, nhưng Tiêu đội lấy ra chiếu lại, mọi người cũng rất nghiêm túc xem.
Sau khi chiếu xong giai đoạn lôi đài, Tần Dạ 1v3 đánh chết ba người của đội tuyển Tuyết Lang, hình ảnh dừng lại tại thời điểm nữ đệ tử Nga Mi giành được cờ chủ lôi trong mưa tuyết tung bay.
Tiêu Tư Kính nhấn nút pause, quay đầu hỏi: “Đội tuyển Tuyết Lang chính là đối thủ tiếp theo của chúng ta. Mọi người có suy nghĩ gì không?”
Phòng họp bỗng im lặng trong chốc lát.
Đội phó Tô Thế Luân mở miệng đầu tiên: “Về cặp sinh đôi của đội tuyển Tuyết Lang này, người anh Lã Minh Triết am hiểu lợi dụng bản đồ để mai phục và đánh lén, phải chú ý cậu ta di chuyển đề phòng cậu ta có được đòn đầu tiên. Người em Lã Minh Kiệt là tuyển thủ phái cấp tiến thích liều mạng với người ta, tốc tay cực nhanh, tôi đoán khi bùng nổ hẳn phải lên tới tầm 550 đến 600, tốc độ tay này trong liên minh cũng coi như hạng nhất hạng nhì.”
Tiêu Tư Kính quay đầu nhìn về phía Tô Thế Luân, ánh mắt cũng dịu dàng hơn: “Thế Luân, theo cậu thì chúng ta có bao nhiêu phần thắng trong trận lôi đài này?”
Tô Thế Luân nghĩ nghĩ, nói: “Hơn 80%.”
Tiêu Tư Kính nói: “Tại sao?”
Tô Thế Luân giải thích: “Điểm mạnh nhất của cặp sinh đôi này là phối hợp chứ không phải năng lực solo. Kinh nghiệm thi đấu của hai tuyển thủ này không đủ, đặc biệt là người em, tuy tốc độ tay rất nhanh nhưng tính tình nôn nóng, bị Tần Dạ thả diều mài chết khi máu còn đủ đầy chính là hậu quả cho cái tính bộp chộp đó của cậu ta. Tôi đã xem qua hết thông tin của chín thành viên đăng ký tại đội tuyển Tuyết Lang, tôi đoán trận tiếp theo cặp song sinh sẽ vẫn lên lôi đài, ba điểm lôi đài hẳn là chúng ta sẽ giành được.”
Tiêu Tư Kính gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Về giai đoạn lôi đài, Thế Luân sẽ lên đầu tiên, Diệp Chu lên thứ hai, tôi ra cuối. Trình độ solo của Thế Luân có thể ứng phó với cặp sinh đôi kia, tệ nhất thì cũng sẽ đánh cho tuyển thủ thứ hai thấp máu. Diệp Chu lên sân thì dứt điểm nốt, trực tiếp lấy cờ… Có vấn đề gì không?”
Ánh mắt Tiêu Tư Kính chiếu thẳng vào góc nào đó trong phòng họp.
Diệp Chu bị gọi tên lập tức giơ móng lên, cười nói: “Không thành vấn đề, đội trưởng, không cần anh phải nhọc lòng ra tay đâu, em sẽ trực tiếp lấy luôn ba điểm này!”
– Diệp Chu, ID Nhất Diệp Biển Chu, tuyển thủ lưu phái Võ Đang Kiếm tông, tốc độ tay ngang với đội trưởng Dương Kiếm của đội tuyển Trường An.
Lúc trước khi bầu chọn đại biểu cho lưu phái Kiếm tông, rất nhiều người cũng vote cho Diệp Chu, chẳng qua Dương Kiếm có cái aura đội trưởng đội tuyển Trường An cộng thêm nên nổi tiếng hơn một chút. Thực ra xét trong giới chuyên nghiệp này, khi nói tới cao thủ lưu phái Kiếm tông Võ Đang thì Diệp Chu của đội tuyển Thất Tinh Thảo tuyệt đối xếp hạng nhất nhì.
Chỉ có điều người này cà lơ phất phơ như chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhàn nhã trên mặt nước, đôi khi tại hiện trường thi đấu còn nghe thấy cậu ta hát, lướt weibo, nhìn qua chẳng có chút tập trung nào. Có điều một khi đã bắt đầu, Diệp Chu sẽ dồn hết sức tập trung, lần nào ra tay cũng đều ổn định, chuẩn xác lại ngoan độc – điển hình cho phong cách của Thất Tinh Thảo.
Đội tuyển Thất Tinh Thảo có rất nhiều tuyển thủ mạnh, danh sách đấu lôi đài cũng thay đổi thường xuyên. Lúc này Tiêu Tư Kính phái Tô Thế Luân và Diệp Chu lên sân coi như để nắm chắc cặp sinh đôi. Tô Thế Luân đi trước, Diệp Chu theo sau, hai người sẽ tiêu diệt ba người đối phương là có thể thành công giành được cờ lôi chủ.
Tiêu Tư Kính xếp mình ra sân cuối cùng đương nhiên là lá bài tẩy áp trận. Bình thường khi đấu hắn không cần ra sân, chỉ cần đến Diệp Chu là đủ thắng rồi. Nếu gặp đội mạnh, Tô Thế Luân và Diệp Chu đều chết thì Tiêu Tư Kính ra sân cuối vẫn còn hi vọng chặn lại cơn sóng lớn.
Áp trận lôi đài bình thường đều chỉ để cho tuyển thủ trình độ cao như Xuyên đội, Thiệu đội, Tiêu đội, Đường đội v.v., phần lớn các đội tuyển đều phái tuyển thủ mạnh lên sâu đầu tiên để tạo sĩ khí, tuyển thủ vương bài thì đánh cuối cùng ổn định quân tâm.
Đội tuyển Thất Tinh Thảo có tỉ lệ thắng lôi đài tại vòng bảng khá cao, đấu với đội tuyển Tuyết Lang, có Cổ sư mạnh nhất liên minh Tô Thế Luân tọa trấn lại thêm một Diệp Chu với trình solo lợi hại, cuối cùng Tiêu Tư Kính trấn thủ về sau, ai nấy đều tin tưởng bọn họ có thể cướp được ba điểm lôi đài một cách nhẹ nhàng.
– quan trọng là đoàn chiến.
Tiêu Tư Kính nói: “Mọi người nhìn kỹ đoàn chiến một lần, người tên Phương Chi Diên này không hề đơn giản.”
Dứt lời hắn lại nhấn nút play, tiến vào giai đoạn đoàn chiến.
Vừa bật Tiêu Tư Kính vừa nói: “Trận đoàn chiến này do Phương Chi Diên chỉ huy, toàn bộ đèn Khổng Minh của Tần Dạ thắp đều bị đội tuyển Tuyết Lang tìm ra hủy sạch, rõ ràng Phương Chi Diên rất thạo khống chế tầm nhìn khi đánh đoàn chiến… Mỗi lần Dương Kiếm mang đội xông lên đều sẽ bị đội hình hai buff kia hạn chế, đội tuyển Tuyết Lang đánh phòng vệ phản công rất đẹp… Hơn nữa mỗi lần giao tranh tổng bọn họ đều ưu tiên giết Tần Dạ trước, chỉ nhắm vào duy nhất một người liên tục là một loại chiến thuật tâm lý muốn phân rã đội tuyển Trường An từ bên trong.”
Tiêu Tư Kính dừng một chút, hạ giọng nói: “Rõ ràng Phương Chi Diên đã điều tra rõ ràng mâu thuẫn bên trong Trường An.”
Biểu cảm trên mặt mọi người có hơi khiếp sợ!
Trận mở màn mùa giải thứ Mười, đội tuyển Tuyết Lang đánh bại đội tuyển đương kim vô địch Trường An với tỉ số kinh dị 6:3 tạo ra sóng gió không nhỏ khắp giới chuyên nghiệp. Rất nhiều người cho rằng đội tuyển Trường An đánh dưới sức làm đội tuyển Tuyết Lang có lợi, nhưng hiện tại nghe Tiêu đội phân tích, mọi người mới phát hiện đội tuyển Tuyết Lang này không hề đơn giản! Một đội trưởng mới tới vậy mà đã nghiên cứu thấu đáo toàn bộ mâu thuẫn trong nội bộ đội tuyển Trường An, thậm chí còn nhắm vào mâu thuẫn này để bố trí chiến thuật tương ứng, đây chắc chắn là một người cực mạnh!
Gặp phải loại đội trưởng có suy nghĩ chiến thuật sắc bén này, dù sức mạnh tổng thể của đội tuyển Tuyết Lang không mạnh thì vẫn không thể xem nhẹ đội ngũ mới tới này!
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Lôi đài có Thế Luân và Diệp Chu thì tôi tin sẽ không có vấn đề, quan trọng là ở đoàn chiến.” Dừng một chút lại quay đầu hỏi, “Phương Chi Diên am hiểu nhắm vào nhược điểm của một đội tuyển, nhược điểm lớn nhất của Trường An chính là mâu thuẫn giữa Dương Kiếm và Tần Dạ, nhược điểm lớn nhất của Thất Tinh Thảo chúng ta là gì?”
Phòng họp nhất thời lại trở nên trầm mặc.
Một lát sau, một cô gái tóc đen dài, khi cười lộ ra lúm đồng tiền đứng dậy, chỉ vào mũi mình nói: “Là tôi sao?”
Tất cả mọi người đều không nhịn được cười, em gái này tự giác quá nha!
Hà Phương lè lưỡi nói: “Đội trưởng, tôi vẫn đang cố gắng luyện tập, cũng không muốn làm tạ cho team. Thời gian thi đấu chuyên nghiệp của tôi chưa dài, mong mọi người bao dung một chút.”
Cô gái này tính tình hoạt bát, sau khi gia nhập đội tuyển vẫn luôn chăm chỉ huấn luyện, cô được Tiêu Tư Kính khai quật vào mùa giải thứ Tám lên làm dự bị, mùa giải thứ Chín bắt đầu thi đấu chính thức, mới đánh với mọi người được một mùa, còn chưa thể phối hợp nhuần nhuyễn.
Cũng may nữ tuyển thủ này rất khiêm tốn, dù có mắc vài sai lầm nhưng lần nào cũng chủ động nhận sai, mọi người cũng sẽ không đổ hết trách nhiệm cho cô.
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Tiểu Hà, mọi người đều nhìn thấy nỗ lực và tiến bộ ở em, Tiêu đội không có ý chỉ trích người nào, nghe đội trưởng nói hết đã.”
Hà Phương ngồi xuống, Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Nếu Phương Chi Diên thích nhắm vào điểm yếu thì chúng ta cứ lật ngược đường mà đi, lợi dụng việc nhắm vào người khác của cậu ta mà bố trí bẫy rập – chỉ cần vận hành hợp lý thì nhược điểm cũng thành ưu điểm.”
Hà Phương nghiêm túc gật đầu: “Tiêu đội, cụ thể tôi phải làm thế nào?”
“Xem cái này đã.” Tiêu Tư Kính lại mở ra một video khác, là trận đấu giữa đội tuyển Hoa Hạ và đội tuyển Huyết Vi năm đó.
Đội tuyển Huyết Vi cũng từng là một đội ngũ ổn, nhưng đội hình hai buff Nga Mi Tranh lại là phù dung sớm nở tối tàn trong liên minh, sau này giải tán một cách đáng tiếc.
Trận đấu Hoa Hạ đánh với Huyết Vi này, Lưu Xuyên dẫn đội trình diễn một màn chuyển bại thành thắng đầy phấn khích – chính là lợi dụng đối phương mai phục để phản mai phục, liên tục quét sạch toàn đội đối thủ hai lần, lật kèo thành công.
Thấy mọi người đều tập trung xem, Tiêu Tư Kính nói: “Tôi nghĩ mọi người cũng không quên đối thủ lớn nhất của Thất Tinh Thảo là Hoa Hạ. Tuần này đấu với Tuyết Lang, chúng ta bắt chước cái lối đánh đáng khinh này của Hoa Hạ một chút đi.”
Mọi người ai nấy đều bật cười: “Vậy mà nguyên đám lại núp lùm trong góc kín đánh lén, Xuyên đội đúng là không biết xấu hổ!”
“Đúng đó đúng đó, Xuyên đội chơi kiểu đáng khinh chắc chắn đỉnh nhất liên minh rồi, không ai so được.”
“Cậu xem, đội tuyển Huyết Vi bị anh ta thả diều cho điên luôn…”
Thấy mọi người thảo luận nhiệt liệt, Tô Thế Luân nhịn không được hạ giọng hỏi: “Anh định dùng chiến thuật này à?”
Tiêu Tư Kính hỏi lại: “Nếu Lưu Xuyên còn là đội trưởng của đội tuyển Hoa Hạ, cậu cảm thấy cậu ta sẽ đối phó với Tuyết Lang như thế nào?”
Tô Thế Luân cúi đầu nghĩ nghĩ, đội hình hai buff của đội tuyển Tuyết Lang sẽ kéo ván đấu rất chậm, loại đánh trực tiếp như Dương Kiếm rõ ràng không có não. Với suy nghĩ của Lưu Xuyên, chắc chắn sẽ có khả năng cao lựa chọn đấu pháp đặt bẫy “phản nhắm vào” này, từ từ đánh du kích, tìm khe hở, giành cơ hội hạ một kích chí mạng.
Tiêu Tư Kính nói: “Đội tuyển Tuyết Lang thích đánh phòng ngự phản công, chẳng khác nào bịch bông mềm nhũn, dùng kiếm sắc đâm chắc chắn không được. Đối phó với bông thì biện pháp tốt nhất là xé lẻ nó ra… Đánh tan từng người một.”
Tiêu Tư Kính nói xong còn làm động tác xé bông.
Tô Thế Luân nhìn bộ dạng nghiêm nghị của người con trai này, nhịn không được mỉm cười, nói: “Càng ngày càng nhiều ý xấu, anh muốn vượt qua Lưu Xuyên về khoản này hả?”
Tiêu Tư Kính cũng mỉm cười, ghé lại bên tai anh nói: “Tôi vốn chưa bao giờ là người tốt cả.”
Quả thực Tiêu Tư Kính không phải chính nhân quân tử gì, tuy hắn và Lưu Xuyên là kẻ thù truyền kiếp nhưng hai người này lại có điểm chung rất lớn, đó là… trong bụng toàn ý xấu.
Lưu Xuyên là loại xấu từ trong ra ngoài, Tiêu Tư Kính thì nghiêm trang ngoài mặt, giấu hết ý xấu vào trong.
– người hiền lên sân đấu không có đường sống.
Đội trưởng các đội tuyển lớn người nào người nấy đều xấu bụng như thế toàn là do bị Lưu Xuyên ép mà ra. Nếu không phải năm đó Lưu Xuyên nghiên cứu được chiến thuật áp chế tầm nhìn, áp dụng lối đánh du kích thì liên minh ban đầu vẫn vô cùng thuần khiết, mọi người đều quang minh chính đại đi đường lớn mở giao tranh, đơn giản, thẳng thắn và thô bạo.
Kết quả là sau khi lý thuyết khống chế tầm nhìn bị Lưu Xuyên nghiên cứu rõ ràng, rất nhiều đội trưởng bắt đầu học theo hắn, dần dần biến thành một đám xấu xa.
Mai phục đánh lén, bố trí cạm bẫy, tâm lý chiến, dương Đông kích Tây…
Cả đám trở nên đồi bại tập thể, thật sự không thể bỏ qua công của ông tổ chiến thuật Lưu Xuyên!
…
Lưu Xuyên ngồi trước màn hình đột nhiên hắt hơi một cái.
Nghe nói khi bị người khác nguyền rủa là sẽ hắt xì, mấy năm nay Lưu Xuyên hắt hơi đã thành thói quen, không thèm để ý xoa xoa mũi, tiếp tục nhắn tin cho hội trưởng Hà Duyệt của Thất Tinh Thảo trong game: “Phải rồi, hội trưởng, bên này tôi muốn dẫn thêm năm người bạn nữa, cô nhớ để lại vị trí cho chúng tôi xin vào bang.”
Hà Duyệt nói: “Được. Còn yêu cầu gì không?”
Lưu Xuyên nói: “Chuẩn bị tốt ít nhất mười đội. Đội dmg cần 14 Đường Môn Ám khí, 14 Ngũ Độc Cổ trùng, mặc full đồ tím cấp 40, khi đó tôi sẽ bố trí.”
Hà Duyệt quyết đoán nói: “Không thành vấn đề, vậy thứ Tư gặp nhé?”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Thứ Tư gặp!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận