Vì chưa ai từng nghe qua về cách đánh của Lưu Xuyên, sau khi hắn nói xong, một hồi lâu kênh voice chat không thấy ho he gì.
Lưu Xuyên cười hỏi: “Hiểu hết chưa?”
Vong Ưu Thảo nhịn không được nói: “Có nghĩa là anh định mai phục trong rừng hoa bên dưới gốc Nhân Duyên Thụ ở Nam Cương, kéo boss đi một đường tới rồi đánh từ ngọn cây, đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy.”
Vong Ưu Thảo cười nói: “Anh bạn này, anh đang đùa đúng không? Từ Động nhền nhện tới Nhân Duyên Thụ xa như thế, ai có thể kéo boss Thế giới cho nổi? Sau khi boss Thế giới xuất hiện sẽ có rất nhiều bang chạy đến tranh giành, anh nghĩ là đang đánh phụ bản hay sao còn muốn lôi boss đi?”
Lưu Xuyên nói: “Ngũ Độc nhà tôi sẽ kéo Trưởng lão Thiên Chu tới Nhân Duyên Thụ, Trưởng lão Thiên Chu có cừu hận cộng thêm với Ngũ Độc, hẳn mọi người phải biết chuyện này chứ?”
Vong Ưu Thảo lại càng cười lớn: “Đúng là có cừu hận cộng thêm, có điều anh chắc chắn Ngũ Độc nhà mình có thể kéo được Trưởng lão Thiên Chu sao? Người anh em đừng có đùa, nhiều người như thế này cùng ra trận không phải cho vui, anh bảo một Ngũ Độc máu giấy đi kéo boss Thế giới, quả thật là chuyện hài nhất tôi từng nghe đấy!”
Có người cũng hùa theo: “Này người anh em, anh nói Ngũ Độc nhà anh, chắc không phải cô vợ Mê Vụ Chiểu Trạch kia chứ?”
Có người lại nói đùa: “Vợ anh đáng tin không? Đừng để mọi người bận bịu bao nhiêu lâu rồi ngay cả bóng dáng boss cũng không thấy đó!”
Một đám người đua nhau cười lớn.
Vậy mà lại bắt cô vợ Ngũ Độc nhà mình đi kéo boss Thế giới, Ngũ Độc máu giấy chắc chắn sẽ bị boss hành cho ra bã, đầu người này có còn bình thường không vậy?
Lưu Xuyên nghe cả đám người ngờ vực, khẽ cười nói: “Đừng kết luận sớm như vậy, nếu cậu ấy làm được thì sao?”
Vong Ưu Thảo sảng khoái đập bàn: “Nếu nhỏ đó làm được, tôi sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ bái sư được chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Được, để tôi hỏi người ta một chút xem có muốn thu đằng ấy làm đồ đệ hay không.”
Vong Ưu Thảo: “…”
Lưu Xuyên dứt lời còn quay đầu cười hỏi Ngô Trạch Văn: “Có người muốn bái cậu làm thầy, cậu có thu đồ đệ không?”
Vong Ưu Thảo: “…”
Hóa ra cô vợ ngồi ngay bên cạnh sao?
Ngô Trạch Văn nghe thế không khỏi giật mình.
Cậu biết Lưu Xuyên đang họp với nhóm quản lý của Thất Tinh Thảo, ba người ngồi cạnh nhau trong quán net, cậu cũng nghe thấy được hết lời Lưu Xuyên nói. Hẳn là quản lý của Thất Tinh Thảo đang nghi ngờ quyết sách của Lưu Xuyên, nhất là ở đoạn làm sao Ngũ Độc có thể kéo boss Thế giới qua, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngờ vực.
Lưu Xuyên tràn ngập tin tưởng với cậu, thậm chí còn khoe khoang với đám người ở Thất Tinh Thảo rằng cậu sẽ làm được, Ngô Trạch Văn vừa căng thẳng nhưng đồng thời lại có chút phấn khích trong lòng.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Lưu Xuyên mỉm cười, quay đầu nói vào micro: “Ngũ Độc nhà tôi có thể làm được. Còn vấn đề gì không?”
Mọi người: “…”
Làm được? Thế mà hắn dám khoác lác không biết ngượng chắc chắn là làm được?!
Vong Ưu Thảo không phục nói: “Cách đánh này của anh quá mạo hiểm, nhỡ đâu nhỏ đó chết giữa đường thì chẳng phải mọi người chuẩn bị công toi sao?!”
Lưu Xuyên cười nói: “Nhiều bang giành nhau như thế, đương nhiên phải chấp nhận mạo hiểm thôi.”
“…” Vong Ưu Thảo bị nói cho nghẹn lời.
Chẳng hiểu vì sao giọng nói của Đường Môn này luôn mang theo ý cười, khiến người ta cảm nhận được sự tự tin trong việc bày mưu tính kế của hắn.
Thực ra Vong Ưu Thảo không phục lắm, anh ta đã ở trong bang Thất Tinh Thảo đủ hai năm, là anh em kết nghĩa cùng chơi game với Đoạn Trường Thảo, lần này Đoạn Trường Thảo qua server mới, anh ta không nói hai lời cũng chạy theo khai hoang. Mang danh fan ruột của đội tuyển Thất Tinh Thảo, đối với anh ta, có thể được phục vụ bang Thất Tinh Thảo chính là vinh dự.
Thân là hội phó kiêm chỉ huy của bang Thất Tinh Thảo tại khu Bảy Điện tín, anh ta rất muốn được thể hiện mình trong phi vụ cướp Trưởng lão Thiên Chu level 40 này, ai dè tổng hội trưởng Tam Sắc Phong Cảnh Thảo lại đột nhiên đích thân đến server mới… Được rồi anh ta thừa nhận! Thừa nhận vị nữ hội trưởng này đúng là lợi hại hơn mình, tổng hội trưởng muốn chỉ huy, anh ta đương nhiên phải đứng sang bên cạnh!
Nhưng tổng hội trưởng vậy mà lại mời tới một người kỳ quặc để làm chỉ huy toàn quyền sao?
Một người từ đầu đến giờ chỉ đi phụ bản, là ma mới vừa gia nhập bang Thất Tinh Thảo hôm nay, đột nhiên nói muốn làm tổng chỉ huy?
Ai mà phục cho được?
Thực ra đám nguyên lão của Thất Tinh Thảo đều không phục.
Vong Ưu Thảo thì càng ức muốn chết.
Khó chịu cực kỳ! Nếu không phải hội trưởng và tổng hội trưởng đều ở đây, cậu ta thật sự sẽ tìm Đường Môn này solo!
Đương nhiên Đoạn Trường Thảo biết oán giận trong lòng người anh em của mình, đành nhắn tin riêng: “Anh đừng phân cao thấp với Đường Môn này, tổng hội trưởng chọn người, để Đường Môn này chỉ huy chính là vì muốn xem trình độ và lai lịch thật sự của anh ta.”
Vong Ưu Thảo khó chịu nói: “Anh ta thì có thể có lai lịch gì! Tôi thấy anh ta chỉ giỏi nói mồm, suy nghĩ thì quái đản!”
Tuy Đoạn Trường Thảo cũng hơi nghi ngờ cách bố trí của Lưu Danh Bách Thế, nhưng trước mắt bang bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Tổng hội trưởng ở đây tọa trấn, mọi người cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng vị chỉ huy mới đến này.
Vẫn là Hà Duyệt bình tĩnh nhất, sau khi nghe Lưu Xuyên nói về kế hoạch chia đoàn thì lập tức hiểu ra, mở miệng nói: “Cụ thể chia thế nào, anh lập danh sách đi.”
Lưu Xuyên lập tức gửi danh sách qua, hiển nhiên hắn đã điều chỉnh dựa theo nhân số của Thất Tinh Thảo, danh sách phân chia vừa vặn đủ 15 đoàn.
Hà Duyệt liếc qua phương án, gật đầu nói: “Cứ vậy đi, Tiểu Đoạn quen thân với các đội trưởng ở server này hơn, cậu mau bố trí đội trưởng cho từng đoàn.”
Đoạn Trường Thảo nghe tổng hội trưởng dặn dò, đành phải bắt đầu bố trí: “Tiểu Thất, Đậu Đinh, hai người phụ trách đoàn thích khách, lập tức tìm thích khách cận chiến trong bang đi ra lập một đoàn riêng.”
Hai người lập tức lên tiếng: “Đã rõ.”
Đoạn Trường Thảo nói tiếp: “Đoàn dmg chủ lực sẽ do Tình Không dẫn, kéo 14 Ngũ Độc Cổ trùng và 14 Đường Môn Cung tiễn, tiện thể kéo thêm hai người là Mê Vụ Chiểu Trạch và Đại Sư Có Lý Tưởng vào. Hai đoàn dmg hỗ trợ sẽ do Thanh Dương và Lạc Vũ làm đội trưởng, đi tổ đội một đoàn dmg tầm xa, mỗi đoàn mang từ bốn đến năm buff.”
“Đã rõ!”
“Đội trưởng đội PVP 1, 2, 3, 4 của bang sẽ dẫn bốn đoàn rửa đường, chỉ lựa chọn cao thủ thích giết người, mau kiếm full người đi. Sau đó tìm một đội gồm những người khinh công tốt nhất tạo thành đội 5, kéo chỉ huy Lưu Danh Bách Thế vào, theo tổng chỉ huy đi hộ tống Ngũ Độc.”
“Đã rõ, hội trưởng!”
“…”
Đoạn Trường Thảo quản lý bang đâu ra đó, bố trí nhân lực rất hợp lý. Toàn bộ đội cố định của bang đều bị đập đi hết, xây lại dựa theo đặc điểm chức nghiệp, bang Thất Tinh Thảo quả nhiên có năng lực chấp hành hàng đầu, không quá mười phút đã thành lập xong 15 đoàn.
Các thành viên được tổ đội ai nấy đều rất hoang mang, liên tục spam một đống ???? trong kênh chat của bang hội.
Đoạn Trường Thảo đánh chữ vào kênh bang: “Mọi người yên tâm đừng nóng vội, đợi lát nữa tất cả nghe theo chỉ huy của đội trưởng, ai không nghe theo chỉ huy thì trực tiếp đá ra khỏi bang!”
Sau khi trấn an mọi người, lúc này Đoạn Trường Thảo mới mở miệng nói: “Lập đoàn xong hết rồi, hiện tại trong chat room chính là 15 vị đội trưởng.”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Mỗi đội trưởng đánh chữ nói một chút xem mình phụ trách đoàn nào để tôi ghi nhớ.”
Các vị đội trưởng lần lượt đánh chữ, Lưu Xuyên lại nói: “Tôi sẽ trực tiếp dùng tên đội trưởng để đặt tên cho cả đoàn, ví dụ như đoàn Thanh Dương, đoàn Lạc Vũ, như thế sẽ tiện chỉ huy hơn.”
Tất cả mọi người đều không ai phản đối.
Với loại bang chiến quy mô lớn kiểu này, tổng chỉ huy vẫn quen đặt tên cho từng đoàn để tiện phối hợp và điều hành. Có chỉ huy thích gọi tên kiểu đoàn 1, đoàn 2, nhưng đoàn đội gọi theo số rất dễ gây lẫn lộn, Đường Môn này lại trực tiếp dùng tên đội trưởng để gọi tên đoàn, đây là hình thức chỉ huy hợp lý nhất hiện tại.
Chỉ nhờ cách đặt tên mà nghi ngờ của mọi người về hắn cũng dần giảm bớt – rõ ràng đây là một chỉ huy cực kỳ có kinh nghiệm!
Lưu Xuyên đặt tên các đoàn xong, liền hỏi tiếp: “Ở đây hẳn là không có spy của bang khác đâu chứ?”
Đoạn Trường Thảo vội nói: “Cái này thì anh yên tâm, các đội trưởng đều là người ở server cũ theo tôi qua đây, phần lớn đều là nguyên lão đã ở Thất Tinh Thảo hai năm rồi.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Vậy là tốt nhất, trong lúc đánh boss tôi chỉ giữ lại chat room này, tôi sẽ chỉ huy 15 đoàn hành động, các vị đội trưởng phụ trách đoàn của mình cho tốt, mỗi đoàn làm tốt trách nhiệm của mình, chia đầu người ra hành động, đề phòng spy biết được kế hoạch tác chiến của chúng ta.”
– vậy mà còn suy xét đến cả chuyện nằm vùng, Hà Duyệt nhịn không được mà bội phục sự cẩn thận của hắn.
Các bang lớn rồng tôm lẫn lộn, nằm vùng vô số, hắn chỉ tụ hợp các đội trưởng tinh anh tới để chỉ huy mà không chỉ huy tại kênh bang hội, quả thực có thể phòng ngừa việc lộ tin tức. Lối đánh này quan trọng nhất là ở đoạn mai phục tại rừng hoa gần Nhân Duyên Thụ, nếu như bị bang khác biết trước rồi phái người nấp ở đó thì hỏng.
Hà Duyệt lãnh đạm nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, tối hôm nay việc tranh boss Trưởng lão Thiên Chu sẽ do Lưu Danh Bách Thế toàn quyền chỉ huy, tất cả mọi người buộc phải nghe theo anh ta! Tôi mặc kệ trong lòng mọi người có dị nghị gì, đợi xong xuôi hết rồi nói, trong quá trình ai không theo chỉ huy mà tự ý hành động thì trực tiếp đá ra khỏi bang! Các đội trưởng thấy có người cố tình quấy rối trong đội của mình thì cũng trực tiếp kick luôn không giải thích!”
Giọng nói của nữ hội trưởng vô cùng khí phách, các đội trưởng khác đều nghe mà sợ.
Lúc này Hà Duyệt mới nói: “Không còn nhiều thời gian, tổng chỉ huy, anh bố trí cụ thể đi.”
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, Tình Thiên, Thanh Dương, Lạc Vũ, Tiểu Phi, bốn đội này qua Nam Cương trước. Các đội trưởng mang người tới đó ngắm cảnh, xé lẻ ra, đi lung tung thoải mái, nhưng phải nhớ đúng tám giờ phải quay về tập hợp dưới Nhân Duyên Thụ. Đoàn Tình Thiên làm dmg chủ lực, tất cả nhảy lên hết ngọn Nhân Duyên Thụ, đoàn Thanh Dương và Lạc Vũ thì hỗ trợ sát thương, đứng dưới gốc cây. Mục đích chính của mọi người chính là đánh boss, dù bên ngoài hỗn loạn ra sao, mấy người chỉ tập trung đánh boss thôi, mặc kệ tất cả những việc khác, hiểu chưa?”
Các đội trưởng mở miệng nói: “Đã rõ!”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Các đoàn khác giờ sẽ đi du lịch ở Ba Thục, cũng tập trung tại Nhân Duyên Thụ đúng tám giờ. Tiểu Phi dẫn đoàn phụ trợ mai phục tại rừng hoa hướng Nam Cương, chờ đến khi chúng tôi kéo boss tới, chắc chắn đằng sau sẽ có rất nhiều bang khác đuổi theo, mọi người cần phải bao vây bên ngoài rừng hoa rồi lập trận khống chế trước, làm chậm, định thân, đóng băng tập thể, câu kéo tốc độ bọn họ tiến vào bên trong.”
Tiểu Phi nói: “Đã rõ!”
Lưu Xuyên nói: “Hai đoàn thích khách mai phục ở rừng hoa, bảo vệ đoàn dmg. Thấy có người đuổi theo thì mặc kệ là bang nào – giết sạch!”
Đội trưởng đoàn thích khách lập tức nói: “Yên tâm!”
Có người nghi hoặc nói: “Đi du lịch ở Nam Cương? Không cần bây giờ đi mai phục luôn sao?”
Lưu Xuyên giải thích: “Còn nửa giờ nữa boss mới xuất hiện, đi mai phục sớm như thế chẳng khác nào bắc loa nói cho các bang khác về kế hoạch của chúng ta sao?”
Người vừa hỏi nhịn không được mà đỏ mặt bừng bừng.
Đề phòng spy đến tận mức này, vậy mà lại dùng thủ thuật đi loanh quanh ngắm cảnh để che mắt, cái vị chỉ huy này toàn ý xấu trong bụng thôi!
Lưu Xuyên tiếp tục bố trí: “Đoàn buff của Quả Tử sẽ cùng với đoàn rửa đường của Tứ Thiếu theo tôi, tới Động nhền nhện thì hộ tống Ngũ Độc và boss Thế giới dọc đường. Đại sư Bất Giới dẫn đoàn Thiếu Lâm bao vây 100 mét xung quanh rừng hoa để bọc hậu, các đoàn rửa đường khác cùng với hai đoàn cơ động sẽ đi theo sau Thiếu Lâm tiếp ứng!”
Sau khi Lưu Xuyên sắp xếp xong xuôi, mọi người mới khiếp sợ nhận ra –
Dựa theo bố trí của hắn, các cao thủ bang khác đuổi từ Động nhền nhện tới Nhân Duyên Thụ sẽ gặp phải ba lưc lượng chặn đường của bang Thất Tinh Thảo!
Đoàn Thiếu Lâm da dày thịt béo là tấm khiên thứ nhất, lợi dụng các loại kỹ năng hấp dẫn cừu hận để giúp boss và đồng đội thoát khỏi hiểm nguy bị truy kích!
Đoàn rửa đường thích đánh nhau lại thêm đoàn Võ Đang Tiêu Dao khống chế là tấm lá chắn thứ hai, một khi những người này đột phá lớp giáp Thiếu Lâm để tiến vào gần rừng hoa, đoàn khống chế sẽ bày đầy trận pháp trên đường từ trước, làm chậm, trói chân, định thân những kẻ đuổi tới, bày sẵn cạm bẫy để hạn chế hành động của bọn họ, đoàn thanh trừng mai phục tốt là có thể nhân cơ hội bao vây giết sạch nhóm người này!
Đoàn thích khách linh hoạt và hai đội cơ động là tấm bình phong thứ ba, dù kẻ truy kích chật vật đột phá được trận pháp khống chế để tiến vào rừng hoa thì cũng sẽ gặp phải đám thích khách ẩn thân bên trong, không thể trốn thoát!
Ba tầng lá chắn có thể linh hoạt thu hẹp và mở rộng, giúp đỡ lẫn nhau, thanh lý các phần tử quấy rối từ bang khác, đảm bảo ba đoàn dmg ở gần Nhân Duyên Thụ sẽ không phải chịu bất cứ quấy nhiễu nào, giết được boss Thế giới bằng tốc độ nhanh nhất!
– hoàn hoàn tương khấu, hoàn mỹ vô cùng!
Ngay cả Hà Duyệt với kinh nghiệm chỉ huy phong phú cũng phải cam bái hạ phong!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều nằm trong suy tính của hắn!
Nhân Duyên Thụ có tầm nhìn bao quát rộng lớn, Ngũ Độc khống chế cừu hận của boss, tính toán cự ly công kích, lựa chọn địa hình rừng hoa có lợi để mai phục…
Hắn đã tính toán hết những nhân tố này, sau đó dựa theo tôn chỉ “Bảo vệ đoàn dmg”, vạch ra kế hoạch ba lớp lá chắn phòng ngự bên ngoài. Hơn nữa còn vì đề phòng lộ thông tin mà yêu cầu các đội trưởng dẫn đội đi lung tung ngắm cảnh quanh Nam Cương…
Dù cho có là mấy đội trưởng của Thất Tinh Thảo ban đầu không phục dùng lời khiêu khích, hắn vẫn không kiêu không gấp như trước, dựa theo kế hoạch của mình, trấn định bình tĩnh an bài.
– người này, thực sự khiến Hà Duyệt bội phục.
Thân là tổng hội trưởng cả Thất Tinh Thảo, Hà Duyệt cũng là người tâm cao khí ngạo, em gái còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, cô cũng thường xuyên nói chuyện với Tiêu đội. Với ý thức và trình độ của cô, rất ít khi phải phục người chơi game nào…
Nhưng vị chỉ huy mời tới hôm nay, lại khiến cô không thể không phục!
Dù kết quả đánh boss đêm nay như thế nào, chỉ tính tới ý thức chiến thuật của người này rõ ràng đã cao hơn chỉ huy các bang khác một cấp!
Một nhân tài hiếm có như thế, dù phải bỏ ra bao nhiêu cũng phải lôi kéo được!
Hà Duyệt thầm hạ quyết tâm, nhắn tin riêng cho Lưu Xuyên: “Tôi rảnh rỗi không có việc gì, chi bằng theo giúp anh.”
Lưu Xuyên nói: “Được. Hội trưởng am hiểu ám sát, theo tôi đi hộ tống bọn họ.”
“Đã hiểu.” Hà Duyệt dừng một chút lại nghi hoặc hỏi: “Ngũ Độc nhà anh là bạn ngoài đời à? Anh tin tưởng người đó thế sao, giao cả nhiệm vụ gian khổ đi kéo boss Thế giới này cho người ta?”
Lưu Xuyên cười cười, hai tay gõ phím, nhanh chóng gửi đi một hàng chữ –
“Ngũ Độc nhà tôi vừa nghiêm túc lại rất nỗ lực, cậu ấy đã luyện qua cách đánh này vô số lần rồi, tôi tin cậu ấy sẽ không để tôi phải thất vọng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận