Đoàn người càng chạy càng xa, mấy bang khác tại hiện trường vẫn còn đang trợn mắt há mồm.
Đang làm cái quái gì thế? Đánh boss đến khi OT luôn? Ngũ Độc kia chán sống rồi à?
Sát thương của Trưởng lão Thiên Chu chỉ có Thiếu Lâm da dày thịt béo chống đỡ nổi, Ngũ Độc máu giấy chỉ cần đứng trong phạm vi 20m quanh boss sẽ bị tơ nhện trói buộc, chỉ cần dừng lại là xác định chết ngay lập tức, dù cho có mang theo cả trăm buff thì với từng đó máu không đỡ được mấy con nhện gặm cắn.
Nhưng cho đến khi bóng của Mê Vụ Chiểu Trạch biến mất trong tầm mắt mọi người, không có ai thấy dấu hiệu boss sẽ quay đầu lại…
Con nhỏ đó vậy mà không nể nang cả đống cao thủ bắt Trưởng lão Thiên Chu đi mất à?!
Ngũ Độc này không phải chán sống, cũng không quấy rối gì…
Là cố ý!
Kênh Thế giới bắt đầu điên cuồng spam, môn phái Ngũ Độc thì vỗ tay thả hoa liên tục, không có bất cứ ai ngờ được một Ngũ Độc vậy mà có thể lôi một con boss Thế giới siêu mạnh đi trước mắt bao nhiêu người!
Các hội trưởng hiểu ra chuyện này mà lưng đồng thời toát mồ hôi lạnh, lập tức hạ lệnh nói: “Mau đuổi theo! Ngăn nó lại!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Giờ muốn đuổi theo thì quá muộn rồi!”
Hiện tại muốn đuổi theo, quả thực đã muộn!
Không nói đến chiến lược bố trí tầng tầng lớp lớp khiên chắn trên đường, chỉ riêng đám trứng nhện mà Trưởng lão Thiên Chu rải ra dọc đường đi đã đủ rồi!
Trưởng lão Thiên Chu đuổi theo Ngô Trạch Văn, rải rác cả đống trứng nhện phía sau như đẻ trứng, mỗi nơi nó đi qua đều để lại những bọc trứng nhện dày đặc. Bang Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ đuổi tới đầu tiên, còn chưa đi được mấy bước đã rơi vào trong đống trứng nhện đó, nhện con lớn nhỏ đen xì thấy xung quanh có người liền nhào đến cắn, trúng độc liên tục… Một đống người quanh đó bị trúng mười mấy tầng trúng độc, cầm chắc cái chết!
Hội trưởng Đường Vô Tình lập tức hạ lệnh: “Đừng đuổi trên mặt đất nữa, khinh công lên cây như bọn họ!”
Đáng tiếc, có rất nhiều người khinh công chưa thuần thục, chỉ cần đáp chân xuống vị trí không đẹp thôi cũng sẽ rơi xuống đất bị đám nhện làm gỏi! Mà đội tiên phong của Thất Tinh Thảo lại nhờ vào sự chuẩn bị từ sớm, thêm một Lưu Xuyên chỉ huy chính xác, tốc độ di chuyển nhanh hơn bang khác gấp đôi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn!
Xung quanh Động nhền nhện đang loạn cả lên, xác người bị nhện cắn khi đuổi theo la liệt khắp nơi, lại thêm hai bang Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ vì hình thức PK bang hội mà hiện tên đỏ, rất nhiều người phóng chiêu nhầm dẫn đến ngộ thương, hai bang vừa đuổi vừa đánh nhau, quả thực họa vô đơn chí.
Cũng may có một nhóm cao thủ khinh công lợi dụng đường vòng xông ra khỏi bãi chiến trường!
Vất vả mãi mới đuổi tới gần Nhân Duyên Thụ thì lại bị một chiêu Long trảo thủ của Thiếu Lâm mai phục bên đường kéo qua đánh chết!
“ĐCM! Hội trưởng, trong này có bọn Thất Tinh Thảo mai phục!”
“Có một đoàn Thiếu Lâm chặn đường rồi má á á á!”
Nghe thông tin báo về, Đường Vô Tình lại càng nhíu mày chặt hơn. Một đoàn Thiếu Lâm còn mang theo buff mai phục bên đường, xem ra Thất Tinh Thảo đã sớm có chuẩn bị, nhóm Thiếu Lâm da dày thịt béo, muốn đột phá lớp phòng ngự này chắc chắn sẽ rất khó!
Thế nhưng… cứ thế bỏ sao?
Cam lòng thế quái nào được! Mang theo mười mấy đoàn ra cướp boss, kết quả lại trơ mắt nhìn một Ngũ Độc kéo boss Thế giới đi mất, chẳng khác nào nhìn một con sói con tha miếng thịt mỡ đi giữa một đám hổ nhe nanh vậy – khiến người ta chỉ muốn hộc máu mồm!
Đường Vô Tình bình tĩnh lại, lập tức hạ lệnh nói: “Đoàn 3 và 4 giết hết đám hòa thượng này, các đoàn khác đuổi theo cho tôi!”
Thành viên bang Thịnh Đường nghe theo hội trưởng chỉ huy, đoàn 3 và 4 đi ra khống chế, tấm lá chắn Thiếu Lâm xuất hiện một khe hở, những người khác trong đoàn lập tức vọt tới.
Là một bang chuyên PVP, năng lực chấp hành của Thịnh Đường không hề thua kém Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ cũng học theo bọn họ thống nhất hành động, người chết vô số, cuối cùng cũng đột phá tầng chắn đầu tiên.
Nhưng mà…
Sau khi có rất nhiều người bị giết một cách quái đản, tiếng kêu rên đã trải đầy kênh bang hội.
“Bên mặt ngoài rừng hoa mới là đoàn lớn của Thất Tinh Thảo!”
“Hơn trăm đánh xa đang săn mạng này, còn có một đoàn Võ Đang rải trận pháp đầy đất nữa, ôi đm qua bằng niềm tin à!”
Đoàn chủ lực của Thịnh Đường trèo đèo lội suối đuổi tới, vốn đã bị đám nhện con cắn cho thấp máu, kết quả lại gặp phải chủ lực của Thất Tinh Thảo đã giăng bẫy bao vây từ sớm, suýt nữa diệt đoàn!
Bang Lạc Hoa Từ theo ngay sát phía sau, nhờ người của Thịnh Đường chắn hết sát thương, rất nhiều người lợi dụng các loại kỹ năng ẩn thân và khinh công mai phục hòa vào rừng hoa, muốn đi đoạt lại cừu hận từ boss… Kết quả là, trong rừng hoa lại có thêm hai đoàn thích khách và một đoàn cơ động!
Bị thích khách mai phục từ trước sáp lại, cứ thế mơ hồ dâng trắng một mạng lên!
Đội chủ lực của bang Lạc Hoa Từ cũng không đột phá thành công, Thất Tinh Thảo đã giăng sẵn ba tấm lá chắn khiến hai bang gian nan truy kích chết hơn phân nửa, rừng hoa mĩ lệ hiện tại trở thành bãi phơi thây…
Mà đoàn dmg chủ lực của Thất Tinh Thảo đâu?
Lúc này bọn họ đang đứng trên ngọn cây, đánh boss bằng tốc độ nhanh nhất!
Không ai ngờ được, vậy mà Ngũ Độc này lại có thể kéo được boss Thế giới tới đây.
Các thành viên đoàn dmg đứng trên ngọn cây thấy Ngũ Độc thân nhẹ như yến bay tới từ xa, đằng sau là thân hình khổng lồ của Trưởng lão Thiên Chu cùng một đám nhện con, ai nấy đều sợ ngây người, ngây ngốc đứng đực ra trên cây, hoàn toàn không biết nói gì cho phải!
Ngoại trừ mấy vị đội trưởng, thực ra rất nhiều thành viên trong đoàn cũng không hiểu bọn họ đứng trên ngọn cây làm gì, còn thật sự nghĩ đi ngắm cảnh. Vì đề phòng spy để lộ tin tức, Lưu Xuyên yêu cầu các vị đội trưởng không tiết lộ sớm, kết quả là một đám Thất Tinh Thảo đang “du lịch ngắm cảnh” ở rừng hoa cũng bị hình ảnh này làm cho sợ rớt cằm.
Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh như trước, cậu vừa khinh công vọt lên vừa quay đầu đánh boss, thành công kéo được Trưởng lão Thiên Chu tới dưới tàng cây Nhân Duyên Thụ, Lý Tưởng lập tức tiến lên tiếp nhận cừu hận, Phật quang phổ chiếu, Phổ độ chúng sinh – hiệu ứng vàng kim của kỹ năng Thiếu Lâm trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân của Trưởng lão Thiên Chu, Lý Tưởng dùng tốc độ nhanh nhất để cưỡng chế thành lập cừu hận, Ngô Trạch Văn lập tức dừng công kích, nhảy lên thẳng đỉnh của Nhân Duyên Thụ!
Hai người rất ăn ý hoàn thành việc tiếp nhận cừu hận.
Lúc này các đội trưởng mới ra lệnh cho đoàn đội của mình: “Đoàn chúng ta nhắm thẳng vào boss dưới tàng cây, toàn lực khai hỏa! Toàn lực khai hỏa!”
“Đoàn quần công thanh lý đám nhện dưới chân, đoàn đánh xa đuổi theo boss đánh, mau lên!”
“Tập trung giết người! Tôi mở thống kê sát thương rồi, không cho bất cứ ai đứng xem cho có!”
Lúc này cả đám người mới kịp phản ứng, lập tức khai hỏa đánh boss, đáy lòng vẫn vô cùng khiếp sợ, mấy người còn lén tra thông tin về trang bị và tư liệu của Ngũ Độc rồi xin được kết bạn với cậu, mà Ngô Trạch Văn vì chuyên tâm đánh boss nên đã chặn luôn phần tin tức dưới góc phải màn hình.
Lý Tưởng làm maintank, vẫn cẩn thận dè chừng kéo boss di chuyển qua lại giữa hai gốc cây.
Nhện dưới chân đã nhiều đến mức không thể tránh, cậu chỉ có thể mở giảm thương tổn và skill tăng chống chịu để ứng phó, mười em gái Nga Mi Cầm chỉ buff cho mình cậu, Thanh tâm chú được chồng lên rất nhiều tầng, lại thêm toàn bộ trang bị của cậu đã được cường hóa lên max cấp, tuy đối chọi với boss Thế giới vẫn hơi quá sức nhưng với một Lý Tưởng bị nuôi thả trường kỳ thì lại hoàn toàn có thể cáng đáng được những khó khăn như tính toán kỹ năng chuẩn xác.
Từng đợt giao tranh tổng nổ ra nơi rừng hoa, ngã xuống, bị thương, nhưng chỉ riêng có đoàn dmg này là dồn hết sức để đánh boss, tuyệt đối không chịu quấy nhiễu từ bên ngoài.
…
Trong voicechat, có đội trưởng phụ trách điều tra đột nhiên mở miệng nói: “Thịnh Đường sau khi sống lại thì mang theo một nhóm người đi từ hướng Nguyệt nha tuyền tới!”
Lưu Xuyên bình tĩnh nói: “Hai đoàn cơ động lập tức chuyển qua phía Tây ngăn bọn họ lại! Đoàn thích khách lùi vào trong! Đừng để có người quấy nhiễu đội dmg!”
Các đội trưởng nghe theo sắp xếp, nhanh chóng điều chỉnh tốt đội hình.
Lưu Xuyên tiếp tục hạ lệnh: “Thành viên Thất Tinh Thảo sống lại thì lựa chọn điểm hồi sinh ở Thanh Thạch trấn, sau đó đi từ hướng Tây lại, chặn đường lui của bọn họ!”
Một đoàn Thịnh Đường lớn từ Nhân Duyên Thụ xông tới gặp phải thế gọng kìm trước sau tấn công, tiếp tục bị Thất Tinh Thảo quét sạch.
Ngay cả hội trưởng Đường Vô Tình cũng nằm xuống.
Đường Vô Tình nhíu mày càng chặt, nói vào voice chat: “Có anh em nào chết gần boss không, xem máu của Trưởng lão Thiên Chu còn bao nhiêu?”
Có một người liều chết vọt tới gần boss bị xử lý lập tức di chuột qua boss.
Không xem không biết, vừa thấy đã giật cả mình, người đó khiếp sợ nói: “Đcm, máu boss còn có 70% thôi!”
Mọi người kinh hãi!
70%? Nhanh vậy luôn?
Boss Thế giới không giống boss phụ bản, đánh mất vài tiếng đồng hồ là chuyện bình thường, hiện tại cách thời điểm boss xuất hiện cùng lắm chỉ mới có nửa tiếng, vậy mà đội dmg chủ lực của Thất Tinh Thảo đã bào đi được 1/3 máu – tốc độ đánh quả thực khiến người ta khiếp sợ trong lòng!
Mà Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ, lại đoàn diệt một lần nữa.
Đường Vô Tình rối rắm hết cả lên.
Mấy bang Thịnh Đường, Lạc Hoa Từ hay Thất Tinh Thảo mà solo đoàn chiến thì thực lực không chênh nhau, chẳng ai sợ ai. Nhưng hôm nay Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ lại bị đánh cho không thể ngóc đầu dậy, rõ ràng là do bố trí chiến thuật – Thất Tinh Thảo chiếm được tiên cơ đánh boss, hơn nữa còn chiếm cứ ưu thế địa lý tại rừng hoa. Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ bọn họ từ xa xông tới, cuối cùng lại trở thành vong hồn dưới đao của đám thích khách mai phục tại nơi này.
Bố trí chiến lược như thế, khiến cho một mình bang Thất Tinh Thảo cũng đứng vững trước sự truy sát của hai bang Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ.
Đường Vô Tình càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi: “Hôm nay tổng chỉ huy của Thất Tinh Thảo là ai?”
Hội phó Đường Tâm chuyên phụ trách ngoại giao nằm vùng, lập tức báo lại: “Tôi vừa hỏi qua spy, tổng hội trưởng Tam Sắc Phong Cảnh Thảo của Thất Tinh Thảo hôm nay tới, cô ta kéo mười mấy đội trưởng vào voice chat họp riêng, mỗi đoàn của Thất Tinh Thảo đều do đội trưởng chỉ huy, tổng chỉ huy là ai cũng không biết.”
Đường Vô Tình nhíu mày nói: “Tam Sắc Phong Cảnh Thảo? Hôm nay bố trí chiến lược không giống phong cách của nữ hội trưởng này lắm.” Dừng một chút lại nói, “Bọn họ đề phòng spy nghiêm ngặt như vậy, chỉ họp đội trưởng chỉ huy, chắc chắn hôm nay Thất Tinh Thảo có cao thủ tọa trấn rồi.”
Đường Tâm trầm mặc một lát, to gan phỏng đoán nói: “Bố trí kín kẽ thế này đừng bảo Tiêu đội đích thân tới chứ? Giống phong cách của Tiêu đội lắm đó!”
Đường Vô Tình lập tức phủ nhận phỏng đoán này: “Không thể nào. Cuối tuần này có trận, tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại rảnh đến độ chạy đi đánh boss? Giờ này chắc Tiêu Tư Kính còn đang gấp gáp nghiên cứu bản đồ để đối phó với đối thủ tiếp theo, không thể nào chỉ vì một boss Thế giới cấp 40 mà tự mình ra tay đâu.”
Hội trưởng phân tích rất hợp lý, một đám quản lý không khỏi trầm mặc.
Đường Vô Tình cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Đường Tâm, cậu qua hỏi hội phó của Lạc Hoa Từ một chút xem bọn họ có bằng lòng liên thủ hay không.”
Đường Tâm lập tức nhắn tin liên hệ.
Chẳng mấy chốc đã có câu trả lời: “Hoa Lạc Vô Ngân nói, quyền sở hữu boss Thế giới cuối cùng chỉ phán định cho một bang, nếu liên thủ mà cướp được boss thì tính cho bên nào?”
Đây cũng là vấn đề lớn nhất!
Dù có tạm thời thành công kết minh, hệ thống phán định cuối cùng boss Thế giới chỉ thuộc về bang nào dmg cao nhất, bang đồng minh phải lập hiệp nghị trước, nếu không cướp boss xong lại đập nhau thì không ổn.
Đường Vô Tình nói: “Boss cho bọn tôi, toàn bộ vật liệu mà đoàn dmg chính lấy được sẽ cho bọn họ hết.”
Đường Tâm truyền đạt ý của hội trưởng, sau đó lại truyền lời về: “Vô Ngân nói boss cho bọn họ, tài liệu cho chúng ta…”
Đường Vô Tình: “… ĐM!”
Dù lúc nào cũng giữ bình tĩnh, nghe thấy câu trả lời này cũng phát điên.
Hội phó Hoa Lạc Vô Ngân của Lạc Hoa Từ chính là loại tiểu nhân gian trá quyết không chịu thiệt!
Đường Vô Tình hít sâu, nói: “Thôi đi, tôi trực tiếp đi tìm hội trưởng nhà đó.”
Tìm ra một ID trong danh sách bạn bè, Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Đội tuyển Lạc Hoa Từ là một đội tuyển đi theo phong cách văn nghệ, đội huy cũng hình hoa, tên của ban quản lý bang hội nghe cũng vô cùng văn nghệ, gì mà Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Phong Hoa Tự Cẩm, Hoa Đoàn Cẩm Thốc… Vị tên Phong Hoa Tuyết Nguyệt này là một hội trưởng thâm tàng bất lộ, rất biết cách giấu mình. Từ khi Lạc Hoa Từ tiến vào server mới đến nay vẫn rất khép kín, phụ bản không tranh, giành boss cũng đi cuối cùng, không ai biết được người này nghĩ gì trong đầu.
Đường Vô Tình nhắn tin nói: “Phong Hoa huynh, hay là chúng ta liên thủ hấp chết Thất Tinh Thảo trước?”
Phong Hoa Tuyết Nguyệt lạnh lùng nói: “Cậu có nắm chắc được sẽ thành công không?”
Đường Vô Tình nói: “Chỉ cần chúng ta liên thủ, nhân số đông gấp đôi bọn họ, dù Thất Tinh Thảo có mai phục trong rừng hoa, nhưng bọn họ còn phải quan tâm tới đoàn dmg, chúng ta có ưu thế quân số cứ xông lên giết, trực tiếp tiêu diệt đoàn dmg chẳng phải tốt rồi sao?”
Phong Hoa Tuyết Nguyệt nói: “Hợp tác thì được, boss tính cho bọn tôi.”
Đường Vô Tình: “…”
Thật sự không bao giờ chịu tí thiệt thòi nào!
Ai cũng biết giá trị thật sự của con boss cấp 40 này chính là quyền sở hữu thuộc về bang hội, giá trị vinh dự mà hệ thống thưởng cho bang có thể giúp bang hội đó xông thẳng lên đầu bảng xếp hạng tại server mới, phòng thuốc, kho hàng, phòng bếp gì đó trong lãnh địa bang hội sẽ được tăng tốc độ xây dựng lên rất nhiều.
Tuy tơ nhện và đá Ngũ Hành của boss cấp 40 rơi ra quý thật, nhưng so với giá trị vinh dự cho toàn bang hội thì chút vật liệu đó chẳng thấm vào đâu…
Đương nhiên Đường Vô Tình không cam lòng hai tay dâng boss Thế giới cho ai, lại thêm vốn bang Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ đã có nhiều ân oán, đối phương khăng khăng muốn boss Thế giới thuộc về bọn họ, bắt Thịnh Đường nhượng bộ hay sao? Đời nào Đường Vô Tình chịu!
Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ bị giết quay về điểm hồi sinh, bên này Thất Tinh Thảo lại có được khoảng thời gian hiếm hoi điều chỉnh nghỉ ngơi.
Đội trưởng đoàn cơ động chuyên phụ trách điều tra nói: “Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ cùng nhau trở về Nguyệt nha tuyền mà mãi chưa thấy động tĩnh gì, nhỡ đâu bọn họ liên thủ thì phải làm sao?”
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Lâm thời kết minh không dễ dàng vậy đâu, tôi đoán chắc chắn bọn họ không thể thỏa thuận được.”
Lưu Xuyên đoán không sai.
Sở dĩ Quốc Sắc và Phong Hỏa có thể kết minh là vì quan hệ giữa hai đội tuyển của hai bang này vẫn rất tốt, đội phó của Quốc Sắc và đội phó của Phong Hỏa đều họ Triệu, nghe đồn là anh em bà con xa, đội tuyển hai bên lại thành lập cùng thời kỳ, trình độ cũng xếp dưới đáy trong top 8, cảm giác rất giống anh em cùng khổ. Vì thế quan hệ của hai bang Quốc Sắc và Phong Hỏa rất tốt, fan của hai đội tuyển cũng hòa hợp.
– Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ thì khác.
Hai đội tuyển này đều là đội mạnh, đều có khả năng giành quán quân. Đường đội và Diệp đội tuy không coi như kẻ thù truyền kiếp nhưng cũng tuyệt đối không phải bạn bè. Hai đội tuyển này vì tranh đoạt cúp mà bán hành cho nhau vô số lần, fan hai bên cũng chẳng ưa gì đối phương… Hai bang kiểu đó mà kết minh, lấy đâu ra dễ thế?
Hà Duyệt làm tổng hội trưởng, đương nhiên hiểu rõ về hai nhà này, nghe Lưu Xuyên nói thế cũng tán đồng: “Không phải lo. Nếu ngay từ đầu bọn họ không kết minh, hiện tại chắc chắn không thể bắt tay giữa chừng được, mà nếu có kết minh thật thì chúng ta bảo spy đi quấy rối, để bọn họ nội chiến là xong.”
Mọi người: “…”
Hà Duyệt nói: “Boss còn bao nhiêu máu?”
Đội trưởng đoàn dmg hưng phấn nhắn lại: “50% rồi, đánh rất thuận lợi!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tốt lắm, để Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ tiếp tục quấn nhau đi, chúng ta cứ tập trung đánh boss.”
Bên này quả nhiên hội trưởng của Thịnh Đường và hội trưởng của Lạc Hoa Từ không hề hòa thuận.
Vốn đã ngứa mắt đối phương, lại thêm việc boss chỉ phán định thuộc về một nhà, chẳng ai chịu nhường ai, bất chấp khó khăn liên thủ xử lý Thất Tinh Thảo, sau đó lại chắp tay nhường boss… ai mà hèn như thế được!
Kế hoạch lâm thời kết minh chính thức hỏng bét.
Đường Vô Tình đành phải quay đầu mang theo các anh em Thịnh Đường hướng về phía Nhân Duyên Thụ, trên đường lại gặp một đội Lạc Hoa Từ rất đông, chẳng hiểu ai ra tay quấy rối trước, hai bên tự nhiên đánh nhau loạn cả lên, khiến vô số người ngã xuống.
Đường Vô Tình bực đến phát điên, tóc cũng rụng cả mảng, bất đắc dĩ nói: “Boss còn bao nhiêu máu?”
Người chết ở biển hoa chỉ chuyên canh boss khóc không ra nước mắt nói: “Hội trưởng, còn có 40% thôi…”
Đường Vô Tình nói: “Bên kia Lạc Hoa Từ phản ứng thế nào?”
Đường Tâm nhắn lại: “Lạc Hoa Từ vừa hạ lệnh rút lui…”
Đường Vô Tình nói: “Bọn họ bỏ à?”
Đường Tâm nói: “Chắc là vậy rồi.”
Trưởng lão Thiên Chu đã bị ép xuống còn 40% máu, hệ thống phán định quyền sở hữu boss dựa vào tính toán sát thương, nếu Thất Tinh Thảo đã tiêu diệt 60% máu của boss rồi, hiện tại ra cướp đánh chẳng để làm gì nữa, trừ phi có thể giết sạch toàn bộ ba đoàn dmg của Thất Tinh Thảo, khiến cừu hận của boss về 0, tính toán lại từ đầu….
Nhưng mà giết ba đoàn dmg của Thất Tinh Thảo tại nơi lá chắn trùng trùng này sao?
Dù có liên thủ với bang Lạc Hoa Từ thì chưa chắc đã thành công chứ đừng nói chỉ dựa vào lực lượng của một Thịnh Đường.
Về phần ba nhà Trường An, Quốc Sắc và Phong Hỏa thì lại càng không đáng tin, ba bên còn đang đánh nhau đầu rơi máu chảy ở Động nhền nhện kìa.
Đường Vô Tình nhanh chóng ra quyết định: “Được rồi, chúng ta cũng rút lui.”
Có người khó chịu nói: “Cứ thế mà bỏ sao?”
Đường Vô Tình bình tĩnh nói: “Chết còn mất kinh nghiệm nữa, không việc gì phải xoắn xuýt ở trong này, giải tán đi. Hôm nay đội tuyển Thất Tinh Thảo có lợi, sau này sẽ trả thù!”
Hôm nay người này bị giết mấy lần liên tiếp, cũng đã mất khá nhiều kinh nghiêm, giờ không lùi lại có khi lại chết tiếp.
Mặc dù hơi mất mặt nhưng thân là hội trưởng, cậu ta phải đưa ra quyết định lý trí nhất.
Dù sao chỉ cần đủ thời gian tham gia vào hoạt động là mọi người đều có thể lấy được thưởng hoạt động rồi, hiện tại rút lui cũng không thiệt thòi, chẳng việc gì đâm đầu đi chịu chết tiếp cả.
Đường Vô Tình hạ lệnh yêu cầu toàn bộ bang Thịnh Đường lùi lại, thực ra rất nhiều người cũng định rút, cái cảm giác đạp lên đống trứng nhện ngồn ngộn dưới đất để chịu chết này rất tệ… Vừa nghe lệnh, thành viên Thịnh Đường lập tức rút về một nửa, ai về thành chính thì về, ai đi phụ bản thì đi. Gần Nhân Duyên Thụ chỉ còn lại một vài cái tên lấp lóe ánh đỏ.
Đội trưởng đội điều tra phấn khởi nói: “Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ rút rồi!”
Máu của Trưởng lão Thiên Chu chỉ còn lại 30%.
Lưu Xuyên lập tức hạ lệnh: “Cận chiến ở ngoài phòng thủ giết người, đánh xa trở lại trong rừng hoa – mục tiêu là Trưởng lão Thiên Chu, toàn lực xả sát thương!”
Không còn người ngoài quấy nhiễu, mọi người chuyển toàn bộ mục tiêu sang Trưởng lão Thiên Chu, máu của boss bắt đầu suy giảm rất nhanh.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhận ra, trong bảng thống kê damage, cái người tên “Mê Vụ Chiểu Trạch” kia đang dẫn đầu về lượng sát thương đầu ra, tổng sát thương đạt tới mười mấy vạn!
Bên ngoài đánh nhau long trời lở đất ra sao, Ngô Trạch Văn vẫn tập trung đánh boss, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác.
Vì rất tập trung nên mỗi kỹ năng của cậu đều rất chuẩn xác, hơn nữa có buff chuyên hồi mana và máu cho cậu, cậu chỉ việc thoải mái đánh boss là được…
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, sát thương của cậu đã đạt tới mười mấy vạn, khiến một đám Thất Tinh Thảo sợ đến ngây người.
Có người nhịn không được phải nhắn tin cho bạn mình: “Ngũ Độc này là ai vậy, mạnh quá!”
“Đúng thế, vậy mà có thể kéo boss Thế giới lại đây, khinh công vượt trội, đỉnh dã man!”
“Nghe đồn là vợ của Lưu Danh Bách Thế, lợi hại lợi hại!”
Mười giờ tối.
Máu của boss rốt cuộc chỉ còn lại 1%!
Trưởng lão Thiên Chu đột nhiên rú lên một tiếng, nhện độc xung quanh đồng loạt tự nổ tung, nọc độc màu xanh đậm phun ra liên tiếp, toàn bộ người chơi tại hiện trường chết ngay lập tức.
Đây là chiêu cuối trước khi chết của Trưởng lão Thiên Chu, không ai thoát được. Dù có chết thì con boss thần kinh này cũng muốn kéo mọi người chôn cùng mình.
Nhưng khi chiêu này phóng ra, đồng nghĩa với việc… đánh xong boss rồi!
Một dòng thông báo hiện ra trên kênh Thế giới: “Cảm tạ các vị hiệp khách đã kích sát phản đồ [Trưởng lão Thiên Chu] của Ngũ Độc Giáo, Võ Lâm Đồng Minh hội sẽ phân phát phần thưởng phong phú cho những hiệp sĩ tham gia hoạt động lần này, mời mọi người tới tín sử để nhận. Đoàn đội kích sát chủ lực của bang [Thất Tinh Thảo] được cộng 1000 điểm vinh dự bang hội, cộng thêm 1000 điểm kiến thiết bang hội…”
Toàn bộ Thất Tinh Thảo sôi trào, kênh bang trong nháy mắt ngập tràn vỗ tay và hoa tươi.
Những bang khác thì lại chỉ thấy tâm tình phức tạp, tuy rất không cam lòng nhưng vẫn buộc phải nói lần bố trí này của Thất Tinh Thảo thật sự khiến người ta không thể không phục!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận