Kỷ Uyển Diễm về đến nhà, vốn nghĩ rằng Từ ma ma đã nấu xong nước ấm chờ các nàng, nhưng vừa bước vào từ cửa sau, liền phát hiện trong sân không một bóng người, trên đất đồ đạc rơi vãi lung tung lộn xộn. Trong lòng Kỷ Uyển Diễm có dự cảm xấu, vội vàng lên tiếng gọi:
"Từ ma ma, Cam ma ma."
Theo tiếng gọi của nàng, Từ ma ma đi ra từ trong phòng, không nói lời nào, đôi mắt đỏ hồng, trên mặt còn nhìn thấy vết thương, tóc tai lộn xộn, quần áo xốc xếch, dáng vẻ như vừa tranh chấp với người khác. Bà vẫy tay với Kỷ Uyển Diễm, các nàng liền chạy vội qua.
Vừa định hỏi chuyện thì Từ ma ma đã lắc đầu, kéo Kỷ Uyển Diễm đi vào trong phòng. Tình cảnh trong phòng cũng không tốt, chăn đệm bị cắt hỏng vứt bừa bộn trên mặt đất, ruột bông bên trong đã được quét dọn. Bàn ghế trong phòng bị xô đẩy, ngã đổ trên mặt đất, chén trà trên bàn cũng bị ném vỡ tan thành từng mảnh. Cửa sổ cũng bị va đập lung lay như chực rơi, nếu còn chắc khung thì cũng bị chọc thủng rất nhiều. Ngay cả bốn cây cột trên giường cũng bị đánh gãy một cây, màn che màu xám xanh trên đỉnh giường cũng bị rơi xuống.
"Xảy ra chuyện gì?" Khuôn mặt Kỷ Uyển Diễm lạnh lẽo, lên tiếng hỏi.
Từ ma ma đang cúi đầu quét dọn, nghe được câu hỏi của Kỷ Uyển Diễm, liền ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc lớn lên. Nhìn Từ ma ma khóc, Kỷ Uyển Diễm nhớ lại có một năm các nàng cực kỳ đói, đến phòng bếp tìm món ăn, thì bị hai con chó nuôi ở Đông Uyển đuổi theo. Lúc đấy, Từ ma ma bị dọa sợ, cũng khóc lớn như bây giờ.
Kỷ Uyển Diễm thấy bà không nói lời nào, liền đi vào phòng của mẫu thân. Trong phòng Lâm thị cũng loạn thất bát tao [1], Cam ma ma và Phúc bá đang cùng nhau quét dọn, ai cũng đều sầu vân thảm vụ [2], trên người hai người cũng đầy vết thương, quần áo bị xé rách một chút, toàn thân chật vật. Hai bộ xương già như rã rời cả ra, Phúc Bá bước đi có chút khập khiễng, rõ ràng là đã bị đánh thương một bên chân, còn Lâm thị thì ngây ngốc ngồi ở trên ghế thái sư, giống như còn chưa nhìn thấy tình huống ở trong phòng.
[1] loạn thất bát tao: ngổn ngang, lộn xộn.
[2] sầu vân thảm vụ: mây mù ảm đạm. ý chỉ không có tinh thần.
Cam ma ma thấy Kỷ Uyển Diễm đã về, liền dừng động tác trên tay, dáng vẻ như muốn nói lại thôi nhìn nàng. Kỷ Uyển Diễm đi qua, nhìn Lâm thị, Lâm thị lúc này mới hoàn hồn, giương mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm rồi lắc lắc đầu, ý chỉ mình không có việc gì.
Cam ma ma thở dài, nói:
"Mai Mặc bị bọn họ đánh chết rồi. Mai Tường đang thu dọn thi thể của nàng, ôi, thật sự là tạo nghiệt mà, đứa bé kia vừa mới khỏe lên một chút."
Ấn đường của Kỷ Uyển Diễm giật giật, không dám tin nói: "Bà nói cái gì? Mai Mặc nàng ấy..." Làm sao có thể chết chứ? Trước khi nàng đi ra ngoài ngắm hoa đăng, còn đi thăm Mai Mặc, nhìn nàng ấy ăn hết một chén trôi nước, còn đồng ý sẽ mang về một cây đèn hoa đăng cho nàng ấy.
Cho dù là người đã từng trải qua mưa gió như Cam ma ma vào giờ phút này cũng sụp đổ, Phúc Bá lặng yên, cũng không biết phải nói gì để an ủi, chỉ có thể đỡ bà ngồi xuống. Lúc này, Cam ma ma mới kể lại toàn bộ việc đã xảy ra cho Kỷ Uyển Diễm:
"Liễu Bình bên người Tam phu nhân mang theo hơn hai mươi hộ vệ xông vào, nói là đồ quý giá ở Tiền viện bị mất, nghi ngờ là chúng ta lấy trộm. Bọn họ cứ nhìn thấy đồ đạc là đập, thấy quần áo cùng chăn đệm thì cắt bỏ, mà thực sự tìm đồ gì chứ, căn bản chỉ muốn đập phá. Sau đó bọn họ tìm được phòng của Mai Mặc, nhìn thấy Mai Mặc, liền nói Mai Mặc chính là tội nô, không nói hai lời liền phái người cầm côn sắt đánh Mai Mặc. Thực sự là không có nhân tính mà, bọn họ toàn nhằm vào đầu Mai Mặc mà đánh. Mai Tường bị dọa sợ đến phát cuồng, chúng nô tì đều tiến lên ngăn cản, thế nhưng bọn họ có quá nhiều người, chúng nô tì căn bản không thể cứu được Mai Mặc. Sau khi bọn họ đánh chết Mai Mặc, liền mang tất cả những thứ quý giá của chúng ta đi, kể cả bạc bên người Từ ma ma, cả bạc lão nô giấu trong chạn bát, tất cả đều không giữ được. Bọn họ nói đây là một bài học cho chúng ta vì tội ăn cắp đồ, nếu có bất kỳ điều gì không phục, thì đi tìm lão thái quân hoặc Tam phu nhân. Bọn họ đây là báo thù riêng mà. Bọn họ biết được Mai Mặc đã trở lại, nên đặc biệt dẫn người đến giết nàng, thật đáng thương, đứa bé kia mới vừa đôi mươi mà..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận