Vén rèm lên đi vào, đi qua sảnh ngoài [1], lại tới một lớp rèm ngăn, bởi vì lão phu nhân nắm quyền quản gia, nên còn có mấy ma ma của hồi sự phòng đang ngồi chờ ở sảnh ngoài, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch và Lâm thị, tất cả đều đứng lên hành lễ với các nàng, trong miệng không chút do dự hô tiểu thư cùng di nương.
[1] sảnh ngoài: (抱夏) "bão hạ" hay còn gọi là "quy đầu phòng/phòng hình đầu rùa" là phần sảnh hoặc mái hiên được thiết kế chìa ra khỏi gian nhà chính giống đầu rùa lúc chìa khỏi mai.
Đi vào gian trong, gian phòng ấm áp như mùa xuân, đập vào mắt là bức bình phong lớn hình mẫu đơn khảm ngọc thạch, khung hoa văn bằng gỗ tử đàn, đi qua bức bình phong ở bên tay phải có màn che bằng trúc, rèm che tỏa mùi hương trúc và đàn hương, lão phu nhân Tần thị đang ngồi trên chiếc ghế gỗ Hoàng Hoa Lê [2] có lưng dựa, mặt áo dài vạt đối xứng [3] màu tương họa tiết bảo tướng hoa [4], tóc có chút hoa râm, tóc búi thấp, chỉ dùng một cây trâm đàn hương thông thường để cố định, trên mặt đeo một chiếc kính thủy tinh kỳ lạ, thứ này Tống Ngọc Tịch đã nhìn thấy ở kiếp trước, là vật từ phiên bang mang vào, chuyên dùng cho người già đeo, tuy nhiên giá khá đắt nên không có nhiều người dùng. Đứng bên cạnh Tần thị là hai ma ma hồi sự phòng, một người đang cầm sổ sách để bà xem, còn một người khác thì đang cầm bàn tính, Tần thị đang xem sổ sách, cho dù là một số, một hàng thì bà xem cũng rất cẩn thận.
[2] gỗ hoàng hoa lê: Việt Nam gọi là gỗ sưa hay gỗ huỳnh đàn
[3] áo dài vạt đối xứng: giống áo đối khâm của Việt Nam
[4] bảo tướng hoa: còn gọi là bảo tướng hoa văn, là một loại hoa văn được tạo ra từ sự kết hợp các tính chất tinh túy của 3 loài hoa quý đó là: hoa mẫu đơn, hoa cúc và hoa sen. Mỗi loài hoa đều tượng trưng cho 1 tôn giáo, trong đó phổ biến là Nho, Đạo và Phật giáo.
Tống Ngọc Tịch cùng Lâm thị tiến vào, còn cách ba bước thì dừng lại, dựa theo chỉ dẫn của ma ma đứng ở bên, quỳ xuống hành lễ với Tần thị: "Bái kiến lão phu nhân."
Tần thị bỏ kính xuống, đẩy sổ sách ra và bàn tính ở trước mặt, hai vị ma ma tự biết lão phu nhân có việc, nên tự giác lui xuống sảnh ngoài, chờ lát nữa lão phu nhân gọi đến.
Tần thị giao kính cho ma ma đứng bên cạnh, cười nói với Tống Ngọc Tịch và Lâm thị:
"Tất cả đều đứng lên đi. Đến ngồi bên cạnh ta, Quế ma ma dọn chỗ."
Quế ma ma một đầu tóc bạc đứng ở bên cạnh, nhưng trông tinh thần vẫn quắc thước, sau khi tiếp nhận đồ vật từ lão phu nhân, thì xoay người để đồ vào trong hộp gỗ tử đàn tinh xảo mà tiểu nha đầu sau lưng đang cầm, sau đó liền chỉ huy bọn nha hoàn thu dọn chỗ ngồi cho hai người các nàng. Đợi sau khi Tống Ngọc Tịch và Lâm thị ngồi xuống, thì Quế ma ma lại dẫn bọn nha hoàn rời khỏi, hiển nhiên là để không gian lại cho mấy người các nàng nói chuyện.
Tần thị cười tủm tỉm nhìn hai mẹ con khuynh quốc khuynh thành này, sau khi nhìn qua một lượt Lâm thị thì chuyển ánh mắt sang người Tống Ngọc Tịch, vẫy tay với nàng nói:
"Cha con đã lấy tên cho con rồi chứ?"
"Dạ, rồi ạ." Tống Ngọc Tịch đứng lên tiến gần đến bên người lão phu nhân, lão phu nhân liền nắm tay nàng, nàng nhìn Tần thị, nhớ tới kiếp trước mình có bao nhiêu cảm kích bà, giờ phút này điều đó cũng khiến cho nàng cảm thấy gần gũi thân thiết với bà hơn, nàng nhỏ giọng trả lời: "Phụ thân ban tên là Ngọc Tịch."
Tần thị gật đầu, kéo Tống Ngọc Tịch ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Cái tên Ngọc Tịch này cũng không tệ lắm, năm nay con chắc cũng lên mười một rồi phải không?"
Tống Ngọc Tịch gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tần thị, nghe khẩu khí này của Tần thị thì có vẻ bà đã sớm biết đến sự tổn tại của nàng?
Tần thị lại chuyển dời tầm mắt lên người Lâm thị, thở dài nói: "Ài, chuyện năm đó ta cũng biết, Dật nhi làm ra chuyện nghiệp chướng như vậy, ta đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Lần này, hắn nói với ta muốn nạp con về, ta là ngàn vạn đồng ý, nhưng chỉ sợ ủy khuất con mà thôi. Kỷ gia là thân gia, có mấy chuyện liên quan đến thanh danh hai nhà, ta cũng không tiện nói thẳng, nhưng việc làm của Tố Quân và Kỷ Lan năm đó xác thực không tốt để nói, hơn nữa còn có nhi tử hồ đồ kia của ta, nhiều năm như vậy, đã vất vả cho hai mẹ con các con."
Lâm thị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần thị, đôi môi mỏng cong lên thành độ cong tuyệt đẹp, đứng dậy trả lời Tần thị:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận